images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Công dân toàn cầu người Việt
Ủa sao kỳ vậy nhỉ. Mình copy link rồi paste mà không được vậy:(
Bạn cứ vào Facebook rồi search Harry Bùi Khánh Nguyên - Anh Cá Heo là ra nhé. Hồi trước mình cũng search Anh Cá Heo thì tìm thấy Facebook của ảnh:)
Mình thử copy lại cái link xem sao nhé
https://www.facebook.com/Harry-B%C3%B9i-Kh%C3%A1nh-Nguy%C3%AAn-Anh-C%C3%A1-Heo-Di%E1%BB%85n-gi%E1%BA%A3-%C4%91%E1%BB%99c-l%E1%BA%ADp-v%E1%BB%81-gi%C3%A1o-d%E1%BB%A5c-281359772437503/?modal=admin_todo_tour
05:45 CH 16/11/2018
Công dân toàn cầu người Việt
Anh Cá Heo đã biến mất trên webtretho và đã xuất hiện trên Facebook. Lần này thì mình đã biết mặt và tên thật của Anh Cá Heo rồi nhé:)
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=296273564279457&id=281359772437503¬if_id=1542157102820900¬if_t=page_post_reaction
Cảm ơn anh Cá Heo về một bài viết rất hay. Mình rất tâm đắc.
09:43 SA 15/11/2018
Thật giả chuyện chọn trường cho con!
Mình thấy có facebook Anh Cá Heo - diễn giả độc lập về giáo dục, không biết có phải không?
https://www.facebook.com/Harry-B%C3%B9i-Kh%C3%A1nh-Nguy%C3%AAn-Anh-C%C3%A1-Heo-Di%E1%BB%85n-gi%E1%BA%A3-%C4%91%E1%BB%99c-l%E1%BA%ADp-v%E1%BB%81-gi%C3%A1o-d%E1%BB%A5c-281359772437503/?modal=admin_todo_tour
03:56 CH 02/07/2018
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Chiều nay có mẹ nào nhận được Thông báo phí năm học 2015-2016 của BCIS không? Năm nay trường lại "đẻ" ra cái vụ thu 20 triệu phí giữ chỗ cho mỗi bé và còn doạ là nếu bé nào K0 nộp phí trước ngày 31.05.2015, thì được xem là không tiếp tục học tại trường!
trường thu mỗi em 20 triệu, nếu trường có 2.000 học sinh thì số vốn chiếm dụng sẽ là 40 tỷ. Số này em nào thôi học mới phải trả lại.
Đọc xong cái thông báo thấy điên hết cả người!
02:19 CH 23/04/2015
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Chiều nay có mẹ nào nhận được Thông báo phí năm học 2015-2016 của BCIS không? Năm nay trường lại "đẻ" ra cái vụ thu 20 triệu phí giữ chỗ cho mỗi bé và còn doạ là nếu bé nào nộp phí trước ngày 31.05.2015, thì được xem là không tiếp tục học tại trường!
trường thu mỗi em 20 triệu, nếu trường có 2.000 học sinh thì số vốn chiếm dụng sẽ là 40 tỷ. Số này em nào thôi học mới phải trả lại.
Đọc xong cái thông báo thấy điên hết cả người!
02:15 CH 23/04/2015
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Mẹ meothun ơi, nhà trường có take any action sau cuộc họp hôm nọ chưa?
Về mặt giáo dục thì mẹ nó thấy bé con có tiếp thu được kiến thức gì ko? Thầy cô giáo có inspire đủ để bé thích học ko?
Mình nhớ ngày còn nhỏ, đi học trúng thầy cô nào dạy hay thì tự dưng cả lớp thích học môn đó, chả cần kêu gọi, còn thầy cô nào dạy chán là coi như môn đó bị ghét luôn. Do đó mình nghĩ cái inspiration từ giáo viên cực kì quan trọng, nhất là những năm đầu con làm quen việc học.

Trời ơi, từ hôm đến giờ trường vẫn chưa thấy feedback hay gửi email như đã hứa, đã hơn 1 tháng rồi kể từ buổi họp đó, một lần nữa trường khẳng định là công tác truyền thông của trường tệ thật:(
Mình cũng chán không muốn cả hỏi nữa.
06:51 CH 02/12/2014
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
À, thì ra mẹ meothun phải trả thêm 1 mớ extra. Cám ơn bạn nhé.
Nhưng tình hình thế này thì phải consider thật rồi vì mình nghe thêm negative feedback bên ngoài nữa.
Ở khu quận 7, với mức giá 170mil này (ko gồm xe & hè) thì mình ko thấy trường song ngữ nào tốt hơn :(
Bạn thấy con bạn có thực sự học được gì ko?

Nhìn chung là giống như ở các trường tư khác, chương trình Việt Nam học theo hướng giảm tải, học sinh lớp 1 chỉ cần đọc và viết chữ chứ không phải luyện viết chữ đẹp. Chương trình Canada dạy theo hướng bổ sung từ vựng và củng cố kiến thức cho chương trình tiếng Việt, chứ không dạy lặp lại nội dung. Con phát âm tiếng Anh rất chuẩn và phản xạ ngôn ngữ tốt, nhưng thiếu môi trường giao tiếp bằng tiếng Anh (giống các trường song ngữ khác).
Điều bận tâm lớn nhất của mình là việc quản lý trường học không chuyên nghiệp. Đội ngũ lãnh đạo Canada có trình độ sư phạm và quản lý giáo dục rất cao, rất nhiều kinh nghiệm, nhưng thế mạnh của họ có lẽ phát huy tốt hơn ở môi trường giáo dục công lập Canada, nơi mọi thứ đều đã có các quy trình rõ ràng, khoa học. Còn sang BCIS, họ phải "bơi" trong môi trường mới vì chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc trong môi trường quốc tế ở nước ngoài, cũng như chưa hiểu kỹ lắm về học sinh VN, hệ thống giáo dục VN, tâm lý của phụ huynh VN. Lãnh đạo chương trình Việt Nam thì bất lực, hứa nhiều nhưng không thay đổi được gì.
Mình cũng không thấy giáo viên/nhân viên của CIS/BCIS được motivated lắm. Không rõ chủ trường quản lý ra sao, nhưng nhân viên mình gặp đều có nỗi niềm gì đó, không thấy họ vui vẻ, nhiệt tình, chuyên nghiệp. Mình rất choáng khi biết giáo viên VN bị trả lương rất thấp. Trường quảng cáo tuyển giáo viên VN lương từ 16 - 50 triệu, nhưng mình được chia sẻ là chỉ có vài triệu. Các bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu đóng học phí hơn 150 triệu/9 tháng học mà giáo viên của con bạn chỉ nhận lương 4-6 triệu/tháng, giáo viên chưa có kinh nghiệm thậm chí lương thấp hơn? Mình không mong gì giáo viên tận tụy, hết lòng với học trò nếu thu nhập của họ chỉ ở mức đó. Chỉ riêng chuyện này mình có thể biết được chủ trường cam kết với chất lượng ở mức nào!
Mình biết chuyển trường là mất thời giờ, và ảnh hưởng đến tâm lý của con cái, nhưng mình sẽ buộc phải làm như vậy nếu như trường vẫn "turn the deaf ears" trước phụ huynh sau rất nhiều cuộc họp.
04:56 CH 11/11/2014
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Nói thêm là, ngoài tiền học phí và tiền ăn, bé nhà mình còn phải reserve 30 triệu tiền xe (đón tại nhà) và 50 triệu học hè nữa.
Nói chung mức học phí này cũng tương đương với hệ song ngữ trường Singapore, trường Wellspring, nhưng mắc hơn nhiều Việt Úc, dù mình chưa thấy BCIS hơn Việt Úc ở chỗ nào!
Về thương hiệu, BCIS được xếp đẳng cấp hơn nhiều so với Việt Úc. Chất lượng và nội tình quản lý của Việt Úc chắc có nhiều người biết, nên mình sẽ không bàn thêm. Chính vì vậy, BCIS giờ bị đánh giá về mặt chất lượng thấp hơn cả Việt Úc thì mình thấy công tác quản trị trường thực sự có vấn đề. Và thật đáng tiếc cho BCIS.
06:28 CH 07/11/2014
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Mình đang định năm sau cho con vào lớp 1 ở đây nhưng mấy hôm nay nhận được một số phản hồi ko tốt về trường, cũng khá là hoang mang.
Con mẹ meothun học lớp mấy mà trọn gói đến 250 triệu? Vì mình thấy học phí + ăn cho tiểu học chỉ khoảng 170tr thôi mà

Mình có ghi rõ ở phía trên đó bạn:
Học phí trọn gói trong năm (học chính khóa + câu lạc bộ + ăn + xe bus + học hè) là 250 triệu/năm.
04:58 CH 07/11/2014
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Chào các mẹ, hôm 21/10 mình có đi tham dự buổi Focus group về, thế nhưng bận quá nên hôm nay mới cập nhật thông tin được, dành cho mẹ nào không có thời gian đến trường nhé:
- 2 thầy cô (Ban Giám hiệu mới) gặp mặt để hỏi PH 3 câu hỏi:
1) PH nhận xét như thế nào về BCIS?
2) PH thấy điều gì cần cải thiện?
3) Ban GH mới có thể hỗ trợ gì cho PH và HS?
3 câu hỏi này có vẻ "gãi đúng chỗ ngứa" cho các PH nên mọi người đều bức xúc chia sẻ những cái chưa được hài lòng, hay nói cách khác là "nói hết những cái bức xúc thì không biết bao giờ mới hết, vì nhiều lắm" - theo lời của những người tham dự, và hầu hết mọi người đều đồng ý. Nhưng tựu chung là mọi người đều than phiền rằng nhà trường rất kém về việc trao đổi thông tin hay giữ liên lạc với phụ huynh. Có 2 anh chị có con học lớp 7, mà thầy giáo chủ nhiệm nghỉ hơn 1 tuần rồi các anh chị cũng không hay biết, đến khi hỏi con vì sao gửi mail hỏi thông tin hơn 1 tuần mà không thấy thầy trả lời, mới biết là thầy đã chuyển trường, tuy nhiên cho đến khi đến tham dự buổi họp này, cũng vẫn không nhận được thông báo gì của nhà trường về việc đó cả.
Buổi họp cũng biến thành “buổi hiến kế” cách thức làm sao giữ liên lạc với phụ huynh thông qua các kênh truyền thông nào cho hiệu quả. Hầu hết mọi người đều nhất trí là ở CVK, cô Hằng đã làm điều này rất tốt và rất nỗ lực, trong khi lên BCIS thì các con giống như bị “đem con bỏ chợ”. Có một anh có 2 con học ở BCIS có vẻ rất bức xúc và cho biết là hết năm học sẽ chuyển con sang trường khác.
Nhận xét và than phiền rất nhiều, chắc chắn làm cho BGH mới hơi bối rối. Họ có hứa là sẽ sớm tổng hợp lại các vấn đề đã thảo luận và gửi cho tất cả PH đến tham dự để confirm, tuy nhiên đến hôm nay vẫn chưa thấy email đó đâu cả.
Tham dự buổi họp xong tinh thần vừa nản vừa hoang mang. May mà chỉ có hơn 10 PH tham dự buổi họp đó, chứ nếu mở rộng cho tất cả các PH của BCIS thì mình nghĩ nó sẽ thành một làn sóng phẫn nộ. Đi họp đã nản, ngoài cuộc họp thì còn gặp một chị bạn trước có con học 1 năm lớp 1 ở BCIS giờ đã chuyển sang VAS. Chị ấy chê BCIS tàn mạt.:(
Trước khi ra về, mình còn nghe lỏm 2 người nói với nhau: Sắp tới chắc chắn sẽ có một làn sóng PH tháo chạy khỏi BCIS. Trong đó toàn là những người đã giới thiệu BCIS cho bạn bè. Thấy BCIS sao mất uy tín quá.
Chẳng biết HĐQT BCIS có biết tất cả những việc này và có động thái gì không?
Lo lắng chẳng biết tương lai con sẽ như thế nào đây?
10:27 SA 27/10/2014
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
con mình học lớp 1. cũng nhận được thư mời cho phụ huynh do cô chủ nhiệm gởi, chẳng lẽ chỉ dành cho khối 1?

Mình check lại thấy có buổi họp Focus Group (điều tra khảo sát nhu cầu phụ huynh) với BGH mới, chắc đây là thư mời các mẹ có nhắc tới?
Hy vọng sau buổi khảo sát này, chất lượng chương trình sẽ có thay đổi (mình thấy gần đây chương trình năng khiếu đã được bổ sung phong phú hơn). Mong là BGH mới sẽ cải tiến được những bất cập đang tồn tại tại BCIS, không thì oải quá rồi:(
Dù muộn 1 ngày, nhưng vẫn chúc các mẹ ngày PNVN và những ngày khác luôn vui vẻ, may mắn, tốt lành,
03:43 CH 21/10/2014
[Tài trợ] Chỉ muốn đá đít chồng vì chuyện tiền...
Bực tức làm gì cho mệt người bạn ơi, mà cũng không giải quyết được gì cả. Chồng bạn thích giữ tiền thì mình thấy lại hay ấy, từ nay chi tiêu mọi thứ trong nhà, đối ngoại đối nội bạn cứ "chuyển nhượng" lại hết cho bạn ấy giải quyết. Chợ búa bạn không phải đi, hoặc nếu đi thì gọi bạn ấy đi cùng, bạn mua còn bạn ấy trả tiền. Con ốm đau thuốc thang thì bạn ấy trả, chi phí sinh hoạt gì gì cũng vậy, cứ có hóa đơn là chuyển hết cho bạn ấy. Như vậy bạn khỏi phải so đo tính toán, gói ghém gì nữa, mà thiếu thốn cũng đỡ bị nghi ngờ là tiêu xài hoang phí.
Mặt khác, bạn tìm cách làm thêm, tăng thu nhập để chủ động phần nào trong chi tiêu. Khi mình có tiền rồi, cần gì mình chi, chẳng phải xin ai. Đố đứa nào dám nói gì mình.
04:43 CH 17/10/2014
Hội phụ huynh Trường Quốc tế Canada hệ song ngữ...
Con mình cũng hoc ở BCIS. Tâm trạng thì cũng giông chủ toptic, nhưng vẫn chưa nghĩ được cách gì để cải thiện tình hình. Tuần sau có cuộc họp phụ Huynh với Ban GH, các mẹ đã nghĩ ra kiến nghị và yêu cầu gì chưa? Mình thì không sắp xếp tham gia được, có thong tin gì, mọi người update nhé.

Sao mình không thấy có thông báo họp phụ huynh với BGH gì hết mẹ nguyenfull? Con bạn học lớp mấy? Nhà trường gửi thư mời riêng cho PH hay là thông báo ở đâu vậy bạn?
04:35 CH 17/10/2014
Công dân toàn cầu người Việt
Chia sẻ với anh Cá heo và các anh chị một bài viết thú vị về phương thức "toàn cầu hóa" của xứ sở Kim Chi.
Cô bán hàng mỹ phẩm ở Seoul: Câu chuyện đáng suy ngẫm về đất nước và con người Hàn Quốc
Thập niên 60, Hàn Quốc là 1 trong những nước nghèo đói nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn quyết định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về dịch sang tiếng Hàn và giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích vì tính sĩ diện của người Hàn Quốc rất cao, lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa. Nhưng họ vẫn quyết tâm thực hiện, vì để có chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả trăm năm cải biên từ cách đào tạo của giáo dục phương Tây phù hợp với đặc trưng châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng. Để rút ngắn thời gian, chẳng có cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, để còn lo việc khác nữa. Vì Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.
Đúng 20 năm, đến 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn lại khủng khiếp như thế. Ô-tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo...bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó, dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn Quốc đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào. Trên tivi chỉ có 2 chương trình là "dạy làm người" và "dạy làm ăn", từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng, đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, đến cách tạo dựng một nhà máy. Từ một dân tộc "xin việc", tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy và thuê lao động Hàn, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi "cho việc", tức xây dựng các nhà máy ở nước ngoài và hàng triệu người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines đứng xếp hàng xin các ông chủ Hàn Quốc cho họ việc làm. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi cho việc người khác.
Năm 1988, pháo hoa thắp sáng 2 bờ sông Hàn, người Hàn Quốc ôm nhau và cười trong nước mắt, Hàn Quốc giờ đây đã bước chân vào nhóm 24 quốc gia thịnh vượng nhất loài người. Nhưng thách thức mới lại xuất hiện, vì bây giờ không phải là Nhật Bản nữa, mà là Hồng Công và Singapore, 2 cực hút nam châm của cả châu Á về tài chính, thương mại và giải trí. Phim Hồng Công tràn ngập thị trường và không có đối thủ. Người Hàn tuyển chọn ngay 2000 sinh viên ưu tú nhất, cử sang Holywood, điên cuồng học hành, từ đạo diễn, diễn viên, phục trang đạo cụ ...4 năm sau tốt nghiệp, năm 1992, những bộ phim Hàn Quốc đầu tiên ra đời như Cảm xúc, mối tình đầu, hoa cúc..với một thế hệ diễn viên đẹp từng milimet và hợp nhãn người châu Á. Ngành làm phim phối hợp với ngành thời trang, mỹ phẩm và hàng tiêu dùng, bắt đầu xâm nhập vào các thị trường. Đại sứ quán Hàn Quốc tại các nước có nhiệm vụ dịch thuật ra tiếng địa phương và tặng không cho các đài truyền hình, tạo ra làn sóng Hanlyu nổi tiếng. Người Nhật điên cuồng, người Trung Quốc điên đảo, các nước Đông Nam Á thì chỉ biết ụ pa ơi, ụ pa hỡi. Phim Hồng Công bị đá văng ra khỏi thị trường cho thuê băng đĩa.
Năm 1988, ngoài 2000 người đi Holywood để xây dựng công nghiệp điện ảnh, ngần ấy người được cử đi Milan và Paris để học về thời trang, mỹ phẩm. Các tập đoàn như xe Kia, Samsung, Hyundai còn thuê cả ê-kip thiết kế của các hãng xe Đức như Mercedes, BMW làm việc cho họ, với tham vọng xuất khẩu xe sang Mỹ và châu Âu. Muốn bán cho Tây thì bao bì nhãn mác phải có óc thẩm mỹ của Tây, chứ kiểu" tròn tròn xinh xinh" của dân châu Á, tụi Tây không thích, không bán được. Có những năm, những mẫu xe của Hyundai bán chạy nhất ở Bắc Mỹ và châu Âu. Người Mỹ bắt đầu nhìn người Hàn với ánh mắt khác, ngưỡng mộ và ngạc nhiên, thích thú.
Ngoài ra, những sinh viên giỏi toán nhất được hướng theo ngành tài chính ở các đại học lớn ở Mỹ, với tham vọng Seoul thành trung tâm tài chính như London, New York, học ngày học đêm và kéo rầm rập về đất nước khởi nghiệp. Mọi người góp tiền vào nhau và các quỹ đầu tư ra đời, tự đi tìm kiếm các nhà máy mới khởi nghiệp be bé để rót tiền vào, tham gia vào quản trị. Không chỉ trích, đổ lỗi, mỗi cá nhân chỉ góp sức góp trí để xây dựng các doanh nghiệp lớn mạnh hơn, với tinh thần "giúp cho một người Hàn giàu có là cả dân tộc Hàn thêm giàu có". Hệ thống bán lẻ Lotte phải có nghĩa vụ mang hàng hoá Hàn đi khắp nơi, ông lớn Samsung bắt đầu tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất châu Á về cho học bổng thạc sĩ miễn phí với điều kiện tốt nghiệp xong phải mấy năm phục vụ cho họ. Họ gom trí tuệ của cả châu Á để chinh phục thị trường điện thoại thông minh và máy tính bảng, cạnh tranh đối đầu với Apple, đối đầu với cả một tập thể trí tuệ thung lũng Silicone, cứ như Airbus của châu Âu cạnh tranh với Boeing vậy.
Người Hàn Quốc, dù dân thường hay sếp lớn, tất tần tật mọi thứ họ dùng phải Made in Korea, dù lúc sản phẩm kém cỏi còn xấu xí và đầy lỗi của thập niên bảy mươi hay hiện đại tinh xảo như bây giờ. Nếu người tiêu dùng không ủng hộ sản phẩm nhem nhuốc của thời khởi nghiệp, thì doanh nghiệp còn tồn tại đâu mà có sản phẩm tinh xảo sau này?
Tony nhớ lần đi Hàn đầu tiên, mùa thu năm 2005, bà chị ở VN ghi tên mấy nhãn hiệu mỹ phẩm nhờ mình mua giùm. Ở cửa hàng, cô bán hàng mặc bộ váy veston đen, chạy như bay lấy hết sản phẩm này đến sản phẩm khác cho Tony xem mấy tiếng đồng hồ, đều là mỹ phẩm của Hàn cả. Do tiếng Anh không nói tốt nên cô cứ giải thích bằng tiếng Hàn đến lúc giọng khàn đặc. Đến lúc Tony lấy tay chỉ hộp phấn Lancom, thì cô thất vọng và bật khóc. Cô khóc vì tình yêu nước của cô không thuyết phục được khách hàng, cô đã không làm tròn nhiệm vụ tổ quốc giao phó. Mỗi người trong xã hội Hàn Quốc được ngầm phân công cụ thể, ai đi học thì phải học chăm chỉ, ai sản xuất thì sản xuất cho tốt, ai bán hàng thì phải bán cho được hàng, ai tiêu dùng thì phải mua đồ Hàn Quốc. Nghĩa vụ của một công dân đối với nền kinh tế đất nước chỉ có vậy thôi, không nhìn ngó và chỉ trích. Giọt nước mắt nóng bỏng của lòng tự hào dân tộc khiến Tony sững sờ. Cô chỉ là 1 người bán hàng bình thường trong muôn ngàn người bán hàng ở xứ sở kim chi biết tự giác làm hết khả năng của mình vì cái lớn lao hơn là lợi nhuận. Vì kính phục, Tony bèn mua mấy hộp mỹ phẩm của Hàn, dù chẳng biết có tốt không. Lúc bước ra khỏi cửa hàng, ngoái lại Tony vẫn thấy cổ gập đầu cung kính.
Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng. Và Tony biết, sau lưng của mỗi công dân luôn là tổ quốc.
Nguồn: Tony buổi sáng
07:00 CH 14/10/2014
Công dân toàn cầu người Việt
Chào cả nhà,
Vô tình đọc được bài viết khá thú vị về cách người Nhật dạy con nên post ở đây để chia sẻ với các ông bố bà mẹ:)
NGƯỜI NHẬT DẠY CON......!!!
1. Trẻ em không cần phải quá thông minh. Thông minh, học giỏi không hẳn là một điều tốt, cái chính là cần có nhân cách tốt.
2. Môi trường nuôi dạy con cái là rất quan trọng. Khó có thể dạy dỗ một đứa trẻ nên người trong một gia đình hay xung đột, một trường học nhiều trẻ hư hay một khu phố có tệ nạn.
3. Không bao giờ hình thành cho trẻ một thói quen xấu. Không thỏa hiệp lợi ích ngắn hạn để hình thành thói quen xấu cho con. Ví dụ như: đứa trẻ không ăn, đừng bao giờ bật tivi cho con xem để xúc cơm. Để đạt được mục đích cho con ăn được thêm vài thìa gạo, mẹ sẽ phải đánh đổi bằng một thói quen xấu rất khó bỏ.
4. Tôn trọng trẻ em, biết đồng cảm với trẻ.
5. Luôn nói sự thật với con. Chỉ cần chú ý đến kỹ năng nói và cách nói là được. Không bao giờ tỏ ra “ngoại giao”, nói dối với người khác trước mặt con trẻ.
6. Không bao giờ thỏa hiệp với con dù biết trẻ sẽ mè nheo, phản đối. Thỏa hiệp chỉ khiến kết quả tồi tệ hơn.
7. Chế độ ăn uống cho con phải cân bằng
8. Trẻ con không bao giờ để mình bị chết đói. Không cần ép con ăn, lo con đói.
9. Bữa ăn phải được diễn ra trong ghế ăn. Không ngồi thì không ăn.
10. Bổ sung canxi cho trẻ nếu không thiếu thì không cần. Chỉ cần cho con chạy nhảy dưới ánh mặt trời, tắm nắng thường xuyên là được.
11. Cho trẻ mặc quần áo nên mặc nhiều lớp. Như vậy khi con nóng có thể cởi bớt, lạnh có thể khoác thêm. Chơi thể thao toát mồ hôi có thể bỏ ra.
12. Xác định con lạnh hay không bằng cách kiểm tra cổ.
13. Cho trẻ ăn trái cây thường xuyên và mỗi ngày.
14. Con có quyền quyết định những việc liên quan đến con.
15. Khi con được 4,5 tuổi, hãy dạy con cách tiêu tiền và cho con tiền tiêu vặt hàng tuần.
16. Ai cũng có thể bị bệnh, bị ốm. Do vậy khi một đứa trẻ bị cảm lạnh, bệnh nhẹ, đừng hoảng sợ. Không cần quá hoang mang.
17. Nếu việc con làm không ảnh hưởng đến sự an toàn của con, đến lợi ích của người khác, thì không được quá can thiệp vào hành vi của con.
18. Để trẻ chơi thoái mái, không giục giã.
19. Không phải cứ cái gì nguy hiểm cũng cấm con không được tiếp cận. Nên cho con biết nguy hiểm là như thế nào, xảy ra ở đâu, làm thế nào để tránh. Cho con tiếp cận với nguy hiểm trong phạm vi kiếm soát.
20. Cần để con có cơ hội tư trải nghiệm càng nhiều càng tốt. Không nên nói trước kết quả với con. Hãy để bé tự khám phá, biết hậu quả, biết cách thành công, biết cả thất bại.
21. Dạy trẻ học cách chờ đợi.
22. Dạy trẻ chịu trách nhiệm về hành động của mình.
23. Dạy trẻ cách cho đi và nhận lại là quá trình hai chiều. Người nhận cũng phải biết ơn.
24. Hiện nay trong xã hội có rất nhiều phương pháp giáo dục sớm. Nếu không thực sự hiểu, không biết làm thế nào thì đừng làm và đừng ép con.
25. Phải đảm bảo mỗi ngày đều có thời gian dành cho con, chơi với con.
26. Luôn có cách khiến con cười ít nhất vài lần một ngày để duy trì tâm trạng tốt.
27. Dạy trẻ cách đối mặt với thất bại. Con có thể không hài lòng, có thể bỏ cuộc, có thể cố gắng làm tiếp một lần nữa. Nhưng dứt khoát không khóc, không được suy sụp.
28. Không bao giờ được đánh, tấn công bạn trước. Trong nhà trẻ, có thể thu hút sự chú ý của cô giáo và các bạn khác bằng cách hét lên.
(st)
10:20 SA 08/10/2014
Công dân toàn cầu người Việt
Trường Việt Úc bị soi
Hôm nay VAS bị "dính" một quả to bự trên báo
Nguy hiểm “rình rập” tại một ngôi trường quốc tế ( 7 : 00 | )
Theo phản ánh của chị P.T.T.Trang (Quận 7) - Phụ huynh học sinh trường VAS, con chị đang theo học một ngôi trường theo tiêu chuẩn quốc tế nhưng chất lượng lại tỉ lệ nghịch với số tiền phụ huynh đã bỏ ra. Chị Trang cho biết, trong một lần đến trường đón con, chị phát hiện ra nhiều vấn đề liên quan đến vệ sinh ăn uống, vệ sinh thân thể cho các em học sinh cũng như phòng chống cháy nổ hoàn toàn kém.
Để làm rõ vấn đề, PV báo ĐS&TD đã trực tiếp thâm nhập vào ngôi trường mang tên VAS (tại địa chỉ Đường số 20, Khu Him Lam, P.Tân Hưng, Quận 7, TP.HCM) và phát hiện ra nhiều điều “không tưởng” tại ngôi trường được đánh giá là tiêu chuẩn, chất lượng và uy tín mang tầm vóc quốc tế tại Việt Nam.
Trường quốc tế Việt Úc với câu slogan “Be the best you can be!” tại địa chỉ Đường số 20, Khu Him Lam, P.Tân Hưng, Quận 7, TP.HCM.
An toàn vệ sinh, an toàn về điện… theo chuẩn gì?
Vừa đặt chân vào trường, điều khiến chúng tôi không khỏi bàng hoàng khi cạnh sân bóng trong khuôn viên trường là hai tụ điện nằm sát cạnh chưa đầy… 1m, sát đó là hàng rào sân bóng với dây điện/cáp “đánh đu” ở một độ cao mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể với tới.
Thử hỏi, nếu trẻ đang đá bóng gặp phải mưa, dễ dàng gây rò rỉ điện hoặc phóng điện thì tính mạng của trẻ sẽ ra sao. Chưa kể, nếu xảy ra cháy nổ, chập điện thì những người đang hoạt động xung quanh sẽ là những nạn nhân bị ảnh hưởng lớn nhất!
Phải chăng lúc thi công thiết kế, xây dựng và đặt tụ điện thì trường, nhà trường không hề tính toán đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra?.
Tụ điện đặt cạnh sân bóng, gây nguy hiểm cho các em nhỏ.
Dây điện/cáp giăng mắc tạm bợ bên hàng rào trường.
Càng vào sâu trong trường, chúng tôi càng có thêm nhiều “bất ngờ” với một ngôi trường được xây dựng theo chuẩn quốc tế khi việc đảm bảo vệ sinh, vệ sinh an toàn thực phẩm lẫn vệ sinh ăn uống đều không được nhà trường chú trọng.
Cạnh phòng ăn của các em học sinh là một khu vực đang thi công với bụi xi măng phủ kín, khu vực ăn uống và khu vực đang thi công nằm liền kề nhau, chỉ được ngăn cách bởi một dây chắn nhỏ để các em học sinh không đi vào khu vực này. Có thể thấy, chỉ cần một hoạt động nhỏ hay một cơn gió nhẹ là tất cả bụi bẩn có thể bay sang và “đáp” vào bàn ăn của các em học sinh.
Khu vực thi công với nhiều bụi bẩn, bụi xi măng đặt cạnh phòng ăn của trẻ.
Khu vực chế biến thức ăn cũng “hỗn tạp” không kém, khi tất cả thức ăn được chế biến đều do các nhân viên nấu bếp thực hiện nhưng không đảm bảo vệ sinh. Cụ thể, thức ăn được bày la liệt trên bàn, nhân viên quầy bếp trộn thức ăn bằng tay có sử dụng bao tay ni lông, tuy nhiên, gần như tất cả cánh tay không bao bọc đã tiếp xúc trực tiếp với thức ăn. Trong gian bếp của ngôi trường được gọi là “tiêu chuẩn quốc tế” vẫn có một số đầu bếp không mặc đúng đồng phục, không đội mũ để chống rơi tóc vào thức ăn.
Cách chế biến thức ăn tại trường khiến người phụ huynh không khỏi lo lắng.
Việc chế biến, vệ sinh khu ăn uống không được đảm bảo, hằng ngày các em học sinh mang tiếng học trường quốc tế, “tiêu chuẩn quốc tế” phải sống trong môi trường quá nhiều nguy hiểm và rủi ro về bệnh tật.
Liệu phụ huynh có hoàn toàn yên tâm khi trả học phí cao?
Trường VAS đào tạo tất cả các cấp bậc từ mầm non đến trung học phổ thông và mức học phí cũng theo đó tăng dần, trung bình mỗi học sinh phải đóng từ 80 triệu đến 260 triệu đồng/năm. Với mức học phí này, Trường VAS được đánh giá là ngôi trường có mức phí cao so với các trường học khác của Việt Nam.
Đối với trường có tiêu chuẩn quốc tế, mức học phí quốc tế như thế thì chắc hẳn chất lượng giảng dạy, cơ sở vật chất… cũng cần phải được đầu tư theo chuẩn quốc tế. Thế nhưng, với tình trạng hiện tại thật đáng báo động khi còn quá nhiều vấn đề tại ngôi trường khiến không ít phụ huynh bức xúc.
Nhiều câu hỏi được đặt ra: Liệu rằng nhà trường có nghĩ đến các em học sinh sẽ ra sao khi hàng ngày phải học tập và sinh hoạt trong môi trường đầy bụi bẩn? Việc thiết kế thi công các thiết bị điện nguy hiểm như vậy là lỗi do ai? Việc giám sát và thực hiện các khâu chế biến thức ăn có được nhà trường quan tâm?... và còn hàng chục câu hỏi khác cần ban giám hiệu nhà trường đem ra mổ xẻ và tìm cách giải quyết nhanh chóng, để bảo vệ chính học sinh của trường mình!.
Chị P.T.T.Trang bức xúc: “Gia đình tôi muốn cho con phát triển an toàn, lành mạnh trong môi trường giáo dục quốc tế nên cũng “bấm bụng” chi ra mức học phí ngất ngưỡng. Tuy nhiên, khi phát hiện một số vấn đề bất cập còn tồn tại ở trường. Tôi hoang mang thực sự về môi trường đào tạo ở đây”.
Thiết nghĩ, khi đã bỏ ra một số tiền không nhỏ, phụ huynh chỉ duy mong muốn con em họ được đào tạo và học tập trong một môi trường tốt nhất và an toàn nhất đúng như câu slogan của trường “Be the best you can be!” nhưng kết quả thì lại không giống như những gì họ mong đợi!.
Điều quan trọng hơn hết, học sinh là những “mầm non” cần được bảo vệ, bao bọc chứ không phải là một đối tượng để kinh doanh. Vì vậy, an toàn về tính mạng và sức khỏe của các em phải là yếu tố hàng đầu mà các cơ sở giáo dục nên lưu tâm, giám sát và bảo vệ một cách toàn diện để các em có thể phát triển bình thường, không nên để những trường hợp đáng tiếc phải xảy ra rồi mới tìm cách khắc phục?!.
http:///Giao-duc-24h/Nguy-hiem-rinh-rap-tai-mot-ngoi-truong-quoc-te-post150398.gd
03:31 CH 01/10/2014
cho em hỏi thuốc trị mụn hoa đào có ai dùng chưa...
Chào bạn,
Như mình đã đề cập ngay từ đầu, mình thì không hề bị gì cả, chỉ có ngày thứ 3 là thấy da bắt đầu khỏe lên thôi. Do hộp thuốc em mình cho chỉ còn một phần ở dưới đáy hộp nên mình dùng cũng dè dặt, mỗi lần bôi chỉ một lớp thật mỏng nhưng vẫn có tác dụng.
Hơn 1 tuần nay do thuốc đã hết, em mình chưa về lại Kon Tum nên chưa gửi mua được, tuy nhiên da vẫn láng và mịn, hết cảm giác sần sùi thô ráp ngày trước. Về cá nhân mình thì mình hài lòng với kết quả này.
Da mình rất khó trong việc dùng kem phấn, kể cả đồ xịn bạn bè có cho hay tặng, thì cũng thua chứ là loại da nhạy cảm, hơi chút là ngứa hoặc bị xuất huyết nên mình cũng thận trọng từng chút một, một động lực duy nhất giúp mình dám thử loại kem này là cô em họ mình có làn da còn dễ dị ứng hơn cả mình nữa, nhưng xài 3 năm nay rồi và da không còn hiện tượng mẩn ngứa hay nổi mụn, da cô ấy láng và hồng hào khá đẹp.
Tuy nhiên, vì mình chỉ mới xài có 1 tháng và ngưng cũng hơn 1 tuần nay thôi, nên mình cũng không dám nói trước là nó có vấn đề gì trong tương lai hay không. Cái này cũng tùy cơ địa từng người nên không dám khuyên bạn điều gì cả.
Còn nữa là mình cũng không biết loại kem hoa đào mà mình xài có giống với loại kem của bạn không nên cũng không chắc chắn.
05:27 CH 29/09/2014
cho em hỏi thuốc trị mụn hoa đào có ai dùng chưa...
chi meothun oi chi con dung kem hoa dao ko co het mun khong vay chi co anh huong gi khong chi

Đến giờ thì mình khẳng định là với mình thuốc khá là hiệu nghiệm, 1 tháng nay mình xài da sáng lên nhiều, láng mịn và sạch mụn, giảm vết thâm nữa nên da đều màu lên nhiều lắm bạn. Tuy nhiên có thể tuỳ từng thể trạng và loại da từng người nên mình cũng không dám chắc chắn với trường hợp của bạn.
Nếu hợp da, có thể đến ngày thứ 3 bạn sẽ thấy da bắt đầu khoẻ lên. Bạn cứ thử xem. Nhưng dị ứng thì chắc không bị đâu vì thuốc làm từ hoa đào và bí đao cũng nhu vài loại khác từ thiên nhiên nữa mà.
03:42 CH 21/09/2014
cho em hỏi thuốc trị mụn hoa đào có ai dùng chưa...
Chào bạn,
Mình mới xài loại này được hơn 1 tuần nay, do một người em họ mua ở Kon Tum mang xuống tặng, em ấy xài hơn 2 năm nay rồi và thấy là xài rất tốt. Trước nay em họ của mình bị mụn nhiều và bị dị ứng da rất nặng, hầu như không xài được bất cứ loại kem phấn hay dưỡng nào, thế mà xài loại đó thì rất ổn, mụn không còn mà da cũng mịn màng hơn.
Cá nhân mình thì thấy thế này:
- Thuốc có mùi thuốc bắc, bôi vào thấy da như có một lớp dầu mỏng, màu hơi xám xanh
- Mình bị mụn to, bôi vào một đêm, sáng mai thì xẹp
- Da sau 1 tuần mịn hơn trông thấy, giảm vết thâm do mụn để lại
Tuy vậy, cũng có thể còn tùy cơ địa từng người mà thuốc phát huy tác dụng hay không. Mình trước đây da không hề bị mụn, chỉ 1 tháng vừa rồi là bị rất nhiều và da xuống sắc tệ lắm, nên không biết là do thuốc có tác dụng thật hay là do da cải thiện tình trạng nữa,, tuy nhiên chắc chắn là không có hại cho da. Vì da mình là loại da nhạy cảm, hầu như không xài được loại kem nào. Olay, Pond, shishedo hay Lo'rea cũng không chịu được, đỏ ửng và ngứa ngay lập tức, nhưng bôi thuốc hoa đào thì không sao cả. Bạn cứ mạnh dạn thử xem!
11:36 SA 25/08/2014
Thật giả chuyện chọn trường cho con!
Xin phép đi lạc đề một chút nhưng đề tài cũng khá thú vị khi chúng ta có con học ở trường công/quốc tế và đang bị confuse giữa văn hóa Việt Nam và Tây Âu. Bài này mình đọc được trên Vietnamnet.
http://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/139779/xung-ho-trong-truong-hoc-ngay-nay.html
Xưng hô trong trường học ngày nay
Ở đây chúng tôi chỉ đề cập đến một vấn đề nhỏ : xưng hô trong trường học Việt Nam hiện nay. Từ điểm xuất phát rất hẹp này để suy nghĩ về một vài hiện tượng của xã hội đương thời. Và chúng tôi chỉ trình bày một số phương diện hạn hẹp của vấn đề, đồng thời ý thức được rằng câu chuyện xưng hô này rất phức tạp, và để cắt nghĩa các hình thức xưng hô cần có những nghiên cứu sâu và liên ngành : ngôn ngữ học, văn hóa học, chính trị học, xã hội học... Bài này thực chất chỉ là một số ghi nhận và lý giải còn phiến diện, và có thể gây tranh cãi.
xưng hô, trường học, môi trường học tập, xã hội, bình đẳng
Chúng ta đều biết rằng tiếng Việt có một hệ thống đại từ nhân xưng hết sức phong phú, phức tạp, thể hiện tính tôn ti thứ bậc một cách chặt chẽ, và phản ánh một cách chi li các mối quan hệ. Đồng thời, một đặc điểm khác là người Việt đưa lối xưng hô trong gia đình áp dụng cho các quan hệ xã hội và công việc. Nhiều phân tích đã chỉ ra rằng điều này dẫn đến những hệ quả tiêu cực.
Giới hạn cụ thể hơn, bài này chỉ xét đến lối xưng hô ở ngôi thứ nhất (người phát ngôn) và ngôi thứ hai (người nhận phát ngôn) trong phạm vi trường học.
Trường học là không gian công cộng, và là một không gian đặc biệt nơi diễn ra các hoạt động giáo dục. Các hoạt động ở trường học, các hành vi ứng xử giao tiếp ở trường học, vì mục đích giáo dục của chúng, phải hướng tới đạt được sự chuẩn mực. Ở một số dân tộc, trong cách xưng hô, do ngôi thứ nhất (người phát ngôn) và ngôi thứ hai (đối tượng nhận phát ngôn) chỉ có hai đại từ (chẳng hạn tiếng Anh : I, You ; tiếng Trung Quốc : Wo, Ni), nên xưng hô không đặt thành vấn đề trong trường học. Nhưng một khi ở hai ngôi này có hơn hai đại từ xưng hô, và các đại từ mang sắc thái khác nhau, thì xưng hô trở thành một vấn đề phải được quy chuẩn trong trường học.
Ở đây chúng tôi lấy lấy ví dụ ở nước Pháp, là nơi chúng tôi có điều kiện tìm hiểu kỹ.
Từ bậc mẫu giáo đến trung học cơ sở, giáo viên xưng hô theo lối thân mật (tutoyer) với học sinh, nhưng học sinh xưng hô theo lối kính trọng (vouvoyer) với giáo viên. Từ cấp phổ thông trung học đến đại học, giáo viên và học sinh, sinh viên cùng xưng hô theo lối kính trọng (vouvoyer). Như vậy học sinh cấp III ở Pháp đã được giáo viên gọi bằng « vous » một cách tôn trọng. Khi xưng ở ngôi thứ nhất thì tất cả đều xưng « tôi » (je).
Bây giờ chúng ta sẽ xem xét cách xưng hô trong hệ thống trường học Việt Nam hiện hành.
Ở cấp mẫu giáo, trước đây, ít nhất là vào thời kỳ người viết bài này học mẫu giáo, cách đây hơn ba mươi năm, cách xưng hô chuẩn ở trường là « cô-em », « thầy-em ». Ít nhất thì ở miền Bắc là như vậy : « Cô và các em », chứ không phải « cô và các con » như ngày nay. Không rõ từ bao giờ thì « em » bị chuyển thành « con » (rất tiếc chúng tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này để có thể xác định một cách chính xác).
Trẻ em được gọi là « con » hay « em » ở trường mẫu giáo thì có gì khác nhau ? Khi học sinh mẫu giáo bị gọi là « con », có nghĩa là là quan hệ trường học bị chuyển thành quan hệ gia đình. Nói « cô giáo như mẹ hiền » không có nghĩa và không bao giờ có nghĩa : « cô giáo là mẹ », bởi lẽ cô giáo thiết lập với học sinh mối quan hệ xã hội, một mối quan hệ khác hẳn với quan hệ gia đình. Khi gọi cô giáo là mẹ thì có nghĩa là quan hệ xã hội đã bị chuyển thành quan hệ gia đình. Trong lúc đó, bằng việc tới trường, đứa trẻ đã có cơ hội tham gia vào các mối quan hệ xã hội, trường học giúp đứa trẻ hình thành ý thức về mình trong tư cách là thành viên của xã hội. Việc bị gọi bằng « con » ở trường mẫu giáo tước đi của đứa trẻ ý thức rõ rệt về vai trò mới này của mình, tiếp tục duy trì cảm giác rằng nó vẫn ở trong quan hệ gia đình.
Từ tiểu học đến đại học, ở trường học quy định lối xưng hô « thầy-em », « cô-em ». Tuy nhiên, ngày nay, ở một số vùng của Việt Nam, đại từ « con » bị dùng cho đến tận cấp đại học. Ở nhiều đại học thuộc thành phố Hồ Chí Minh, giáo viên gọi sinh viên bằng « con », và sinh viên cũng tự xưng « con ». Sinh viên là những người đã ở độ tuổi trưởng thành, đã là một công dân đúng nghĩa, về mặt pháp luật, có quyền tự quyết định, và phải chịu trách nhiệm cá nhân. Thế mà sinh viên Việt Nam, trong môi trường đại học hiện nay, vẫn không được phép cảm nhận sự tôn trọng của xã hội đối với mình trong tư cách là công dân, vẫn bị ấn sâu vào quan hệ gia đình trá hình do các thầy cô thiết lập nên khi gọi họ là « con ». Trong khi đó, như trên đã nói, học sinh phổ thông ở Pháp đã được thầy cô gọi bằng « vous » một cách tôn trọng. Còn học sinh xưng « tôi » một cách bình đẳng.
Hệ quả của cách xưng hô hiện nay là ý thức về cái tôi, về cá nhân, về chủ thể tính bị ảnh hưởng.
Chỉ duy nhất khi phát ngôn với đại từ « tôi » người phát ngôn mới có cơ hội củng cố và xây dựng ý thức về cá nhân mình, ý thức về chính mình như một cá thể bình đẳng với những cá thể khác trong xã hội, mới giúp người nói có ý thức xác lập vị thế duy nhất của chủ thể. Còn các đại từ khác ở ngôi thứ nhất : « em », « anh », « chị », « cha », « mẹ », « con », « cháu », « chú », « bác »… ngay lập tức đưa người phát ngôn vào trong các mối quan hệ mang tính tôn ti, và xác lập ngay lập tức vị thế, thứ bậc trên dưới hay tương quan quyền lực. Dù là biểu hiện quyền lực hay sự phục tùng của người nói, dù là biểu hiện vai bề trên hay thái độ khiêm cung của người nói, thì các đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất không phải là « tôi » cũng đều góp phần làm mất ý thức về cái tôi như một cá thể, một chủ thể duy nhất và bình đẳng với toàn bộ thế giới còn lại.
Trong giáo giới với nhau, xưng hô cũng đặt thành vấn đề, tạo ra nhiều khó khăn trong giao tiếp nghề nghiệp. Ngày nay, hầu như những người trẻ rất khó xưng tôi trong sinh hoạt hàng ngày ở trường. Thầy-em, cô-em, anh-em, chị-em, bạn-mình ; thậm chí bác-cháu, chú-cháu…là lối xưng hô chủ đạo trong sinh hoạt hàng ngày ở trường học, ở công sở. Hầu như đại từ tôi rất ít được sử dụng, trừ giữa nam giới với nhau và thường là trong trường hợp bằng tuổi nhau hoặc chênh lệch tuổi không đáng kể (họ có thể xưng hộ theo kiểu : ông-tôi, anh-tôi, cậu-tôi), nhưng nếu chênh lệch khoảng từ 5 tuổi trở lên là ngay lập tức đi vào quỹ đạo anh-em. Điều này góp phần làm mất ý thức cá nhân, con người lúc nào cũng phải ghi nhớ thân phận của mình trong một quan hệ xã hội bất bình đẳng, một quan hệ mang tính đẳng cấp trên-dưới, và cùng với nó là quan hệ mang tính quyền lực-phục tùng. Và cùng với điều này, ý thức cộng đồng đè nặng lên họ, đàn áp họ, tiếng nói cá nhân chỉ còn là một cái gì rất yếu ớt. Khi tự xưng là « em », « con », « cháu » với một người không thuộc gia đình mình thì người nói bị áp đặt luôn cái ý thức về thân phận thuộc đẳng cấp dưới của mình và bị áp đặt luôn cả cái ý thức rằng do thân phận bé mọn mà mình phải phục tùng người đối thoại. Và điều này là một trong những nguyên nhân góp phần giải thích tại sao xã hội chúng ta hiện nay là một xã hội thiếu cá tính, thiếu sáng tạo, thiếu phong cách riêng. Cơ chế của một xã hội triệt tiêu ý thức bình đẳng và ý thức cá nhân góp phần hình thành và duy trì kiểu xưng hô này.
Lưu ý rằng cách xưng hô thân mật (tutoyer) trong tiếng Pháp quy định sự bình đẳng giữa người phát ngôn và người nhận phát ngôn. Người nói xưng « je » và gọi người đối thoại là « tu », dù ít tuổi hơn hay nhiều tuổi hơn, dù chức vụ cao hơn hay thấp hơn cũng thế, gọi như nhau và xưng như nhau. Còn cách xưng hô thân mật trong tiếng Việt ngay lập tức thiết lập tôn ti trật tự, người ta chỉ có thể gọi người nhiều tuổi hơn là « anh/chị » và xưng « em ». Không thể khác được. Dĩ nhiên, lối xưng hô « anh/em » trong đời sống nói chung là một trong những nét đặc sắc của văn hóa Việt, đã trở thành một thứ gần như điệu hồn của người Việt, đến mức có thể tiếng « em » sẽ tạo nên một thứ âm nhạc hoài nhớ trong lòng người Việt xa quê. Tuy nhiên, ở đây chúng tôi giới hạn vấn đề ở lối xưng hô trong trường học, là nơi, xin nhắc lại, đòi hỏi tất cả đều phải trở thành chuẩn mực. Nếu trong trường học không giữ được chuẩn mực thì đừng mong ngoài xã hội có chuẩn mực.
Việc xưng tôi ngày nay trở nên khó khăn đối với sinh viên hay giảng viên trẻ (thậm chí trong các cuộc họp các giảng viên trẻ cũng có xu hướng xưng « em » dù rằng trong cơ quan có nhiều đồng nghiệp còn trẻ hơn họ), đồng thời việc sinh viên xưng « tôi » gây khó chịu cho giảng viên, việc giảng viên trẻ xưng « tôi » gây khó chịu cho đồng nghiệp lớn tuổi. Lâu dần người ta « ngượng » khi xưng tôi. Điều này không xảy ra trong môi trường đại học miền Nam trước 75, một số người đã từng tham gia vào hệ thống đại học ấy xác nhận như vậy.
Nếu so sánh với cách xưng hô thời trước cách mạng còn được bảo lưu trong tác tác phẩm văn học, thì có lẽ ta sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng ý thức cá nhân của con người thời đó rõ rệt hơn bây giờ, mạnh mẽ hơn bây giờ. Nhân vật văn học hồi đó xưng « tôi » phổ biến hơn nhân vật văn học ngày nay.
Khó có thể nghĩ rằng giờ đây có một đứa trẻ nào có thể xưng « tôi » với bố mẹ, tôi chưa từng gặp một trường hợp nào như thế trong thực tế. Và chưa từng gặp cả trong văn chương đương thời của chúng ta, trong phạm vi những gì tôi đọc được. Giả sử có chuyện xưng hô như vậy, thì cũng rơi vào bối cảnh lúc đứa trẻ giận dữ hoặc đùa nghịch, chứ không thể có trong một trường hợp bình thường như trường hợp được Vũ Trọng Phụng miêu tả sau đây :
« Thốt nhiên có tiếng một đứa bé kêu lên với mẹ :
-Bu ơi, tôi đau chân lắm, cái chỗ giẫm phải gai hôm qua bây giờ lại nhức lắm »
Đối thoại này cho thấy việc xưng « tôi » là hết sức bình thường đối với đứa trẻ, là lối nói thường nhật của nó.
Nếu so sánh các tác phẩm văn học viết trước cách mạng và các tác phẩm đương thời, ta thấy, trong đối thoại các nhân vật xưng tôi với tần suất cao hơn nhiều. Kể cả giữa các cặp yêu nhau, kể cả trong gia đình, vợ chồng xưng « tôi », con cái xưng « tôi » với bố mẹ, rất thường gặp. Dưới đây là một vài dẫn chứng
Xưng hô giữa một cặp tình nhân thuộc giới bình dân :
Người nhân tình sụt sịt:
Sao anh tệ thế, anh Mô?
Tệ làm sao?
Người con gái nói những gì nho nhỏ. Thứ không nghe rõ. Chỉ biết là thị khóc. Mô nói to hơn:
- Tôi có ý gì thì tôi chết bằng này tuổi. Nội tôi có dám chê cô cái nết gì hay là đứng núi này trông núi nọ thì có giời vật chết! Nhưng tôi xem bói, mấy ông thầy cùng bảo tôi sát vợ. Cô lấy tôi, nhỡ cô chết thì... ?
Cho chết! Xin cho ngay rằng chết tôi cũng bằng lòng.
Xưng hô giữa vợ chồng Thứ-Liên, thuộc giới có học :
« -Mình buôn vải chung với chị San à ?
-Vâng, tôi buôn những dạo trước kia, thôi đã lâu rồi »
Xưng hô giữa con cái và bố mẹ trong gia đình :
« -Thôi chật chội thế, đẻ và chị cứ ăn trước đi. Tôi sẽ ăn sau cùng.
Đáp xong Phú nghển cổ lên, nhìn về phía mẹ. »
Việc các cá nhân xưng « tôi » trong giao tiếp có thể đã là một việc hết sức bình thường, và đã từng là một thói quen trong xã hội Việt Nam đầu thế kỷ XX, ở cả giới có học lẫn giới bình dân, như được phản ánh trong văn học thời đó. Thói quen đó cần được thiết lập lại. Chúng ta nhớ lại những thảo luận xung quanh cuộc hội thảo do Đại học Hoa Sen tổ chức về việc xưng hô trong trường học, để thấy rằng sự khó khăn trong việc sinh viên xưng « tôi » không phải chỉ là do sinh viên không có thói quen này, dẫn đến « ngượng miệng », mà là do (và chủ yếu do) tâm lý của giáo viên không chịu chấp nhận hình thức xưng hô này, vì cảm thấy không được tôn trọng. Nhưng có lý do gì mà một sinh viên xưng « tôi » lại thiếu tôn trọng thầy hơn là một sinh viên xưng « em » ? Sâu xa thì đó có thể là do người thầy cảm thấy quyền lực của mình bị đe dọa. Nếu trong một lớp học có một sinh viên xưng « tôi » thì thầy giáo có thể khó chịu, nhưng nếu có đến 50% sinh viên xưng « tôi » câu chuyện sẽ khác, thầy giáo sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa, và khi cả lớp đều xưng « tôi » thì thầy sẽ phải xem đó là chuyện hiển nhiên, và đồng thời cũng xem việc sinh viên bình đẳng với mình trong tương quan xã hội là hiển nhiên.
Tuy nhiên, ngày nay việc thiết lập thói quen xưng « tôi » ở sinh viên học sinh, và thói quen chấp nhận việc người học xưng « tôi » ở người dạy là một việc không dễ. Không chỉ vì truyền thống xưng hô « thầy-em » trong giáo dục được quan niệm như là một nét đẹp văn hóa, mà còn vì xã hội hiện tại, do đặc thù của nó, muốn duy trì truyền thống đó, và muốn củng cố quan niệm đó. Dĩ nhiên không thể phủ nhận được việc xưng hô không quyết định nhân cách hay phẩm chất của người thầy. Nhiều giáo viên thực sự đáng trọng vẫn xưng « thầy » với học sinh, sinh viên. Nhưng trong thực tế thì nhiều đại diện tiêu biểu cho truyền thống tốt đẹp của giáo dục Việt Nam mà tôi biết lại là những người không bao giờ sử dụng lối xưng hô « thầy-em ». Tôi sẽ trở lại với dẫn chứng cụ thể ở phần tiếp theo.
Có thể tôi đẩy vấn đề đi quá xa khi đưa ra một giả định như thế này : nếu ở trường học, từ cấp III trở lên, sinh viên và học sinh xưng « tôi » với thầy cô, và thầy cô gọi học sinh sinh viên là « anh », « chị », thì có thể các tệ nạn giáo dục sẽ giảm xuống, chất lượng giáo dục sẽ tăng lên phần nào, trong trường hợp thay đổi cách xưng hô có thể làm thay đổi lối suy nghĩ của người dạy. Khi học sinh xưng « tôi » và giáo viên gọi học sinh bằng « anh/chị » thì lúc đó, sự tôn trọng của người dạy dành cho người học lớn hơn, vì tương tác giữa người dạy và người học là tương tác giữa các cá nhân bình đẳng, người dạy buộc phải nhớ rằng người học cũng là một chủ thể có vị thế riêng, bình đẳng với người dạy, có quyền phán xét người dạy. Vì lúc đó, giáo viên không còn chỉ xem học sinh sinh viên như là những đứa trẻ bé bỏng, là đối tượng để mình bảo ban, dạy dỗ, phải phục tùng mình vô điều kiện. Vì lúc đó giáo viên sẽ nhìn học sinh sinh viên như những cá thể ngang hàng với mình, không chỉ lên lớp để học mình mà họ còn có thể đánh giá năng lực và nhân cách của mình. Khi nghĩ như vậy thì giáo viên có thể sẽ phải tự hạn chế những hành động làm giảm uy tín của bản thân. Sở dĩ người ta có thể làm những việc trái đạo đức, vi phạm pháp luật, là vì một mặt pháp luật không trừng phạt, nhưng mặt khác vì họ cũng không phải chịu áp lực của dư luận và sự phán xét của người khác. Người giáo viên có thể sẽ hạn chế những hành động phản giáo dục nếu nghĩ rằng học sinh sinh viên sẽ phán xét mình. Sở dĩ họ không nghĩ rằng họ bị học sinh sinh viên phán xét, một phần là do họ tin rằng họ có thể điều khiển được người học, rằng người học phải phục tùng họ, và dù họ có làm gì thì người học cũng phải « tôn sư trọng đạo ». Tâm lý đó hình thành một phần do được hậu thuẫn bởi cách xưng hô. Tại sao có hiện tượng giảng viên lên lớp với một bài giảng được soạn qua loa và nói lăng nhăng chuyện nọ xọ chuyện kia cho hết giờ ? Điều đó xảy ra khi và chỉ khi người giáo viên nghĩ rằng mình có nói gì, giảng kiểu gì sinh viên cũng chấp nhận vô điều kiện, không phán xét, bởi « nhất tự vi sư bán tự vi sư », mình đã đứng trên bục giảng thì mình là thầy, và đã là thầy thì trò phải chấp thuận vô điều kiện, phải ngồi mà nghe vô điều kiện. Rất nhiều khả năng, một giáo viên suy nghĩ và giảng dạy theo cách đó sẽ khó chịu khi nghe một sinh viên xưng « tôi » và nếu bị sinh viên chất vấn. Trái lại, một giáo viên lên lớp với vốn hiểu biết phong phú, có chủ kiến riêng trong bài giảng, làm chủ vấn đề mà mình trình bày, có nghiên cứu riêng và quan điểm riêng của mình đối với lĩnh vực kiến thức mà mình truyền bá, có một phương pháp làm việc dân chủ, thì không những không có khó chịu khi sinh viên xưng « tôi », mà sẽ còn khuyến khích sinh viên xưng « tôi », khuyến khích sinh viên chất vấn mình. Tôi lấy một ví dụ cụ thể có thực, đó là trường hợp GS Phùng Văn Tửu ở Khoa Ngữ Văn, Đại học Sư phạm Hà Nội. Khi lên lớp, ông luôn gọi sinh viên bằng « anh », « chị », và buộc sinh viên khi phát biểu trên lớp phải xưng « tôi ». Về phần mình, ông xưng « tôi ». Chưa bao giờ ông xưng « thầy » với sinh viên. Chưa bao giờ ông áp đặt quyền lực của người thầy cho sinh viên. Vì thế, sẽ chẳng có gì phải ngạc nhiên khi nghe GS Phùng Văn Tửu phát biểu, trong một bài phỏng vấn : « Có lẽ nên xem đây là mối quan hệ hai chiều: trò đối với thầy và thầy đối với trò. Trò tôn trọng thầy mà thầy cũng phải tôn trọng trò hiểu theo một nghĩa nào đấy; thầy biết tôn trọng trò thì trò càng tôn trọng thầy hơn. Bản thân tôi trong quá trình giảng dạy ở nhiều trường đại học, tôi tôn trọng sinh viên thực sự, không xem họ chỉ là học trò để mình truyền dạy kiến thức. Tôi luôn tự nhủ thầy tất nhiên có nhiều mặt hơn trò, nhưng trò cũng có những điểm mà thầy có thể học hỏi. Thời xưa có câu "tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư", hễ có ba người cùng đi với nhau thì thế nào cũng có một người mà mình có thể học hỏi được. Huống chi đây lại là những sinh viên, những học viên cao học, những nghiên cứu sinh! Tôi thường nói với sinh viên văn học của tôi là chỉ nên xem bài giảng của tôi ở trên lớp như một tài liệu tham khảo, nghĩa là sinh viên có thể phát huy những suy nghĩ độc lập của mình, có thể khác với suy nghĩ của tôi ở khía cạnh này nọ, và tôi tôn trọng những suy nghĩ ấy, nhiều khi rất đúng đắn, góp phần bổ sung cho bài giảng của tôi. Quan hệ dân chủ, bình đẳng giữa thầy và trò, tôi có nhiều dịp cảm nhận thấy rõ rệt ở nước ngoài. » (An ninh thế giới, ngày 22/11/2010)
Dĩ nhiên việc thay đổi cách xưng hô không hề đơn giản, do các yếu tố tâm lý, văn hóa như và cấu trúc tinh thần của xã hội như đã nói ở trên. Và tôi cũng không ảo tưởng rằng thay đổi cách xưng hô có thể giải quyết các vấn đề của trường học (xưng hô chỉ là một biểu hiện của cấu trúc tinh thần của xã hội ; duy trì và củng cố lối xưng hô mang tính tôn ti trật tự, lối xưng hô nhằm thiết lập quyền lực hay áp đặt sự phục tùng, đó là hệ quả của một cơ chế xã hội xóa bỏ quan hệ dân chủ, do vậy nghiên cứu về hiện tượng xưng hô phải đặt trong những nghiên cứu chung về văn hóa, chính trị, xã hội). Nhưng trong chừng mực nào đó, việc thay đổi cách xưng hô sẽ góp phần hạn chế các vấn nạn khi mà từ phía học sinh, ý thức về tính tự chủ, về sự bình đẳng, về giá trị cá nhân tăng lên ; và từ phía giáo viên, sự tôn trọng đối với học sinh sinh viên tăng lên.
(Theo TS Nguyễn Thị Từ Huy - Văn Hóa Nghệ An)
Vỡ đê, trong Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập II, nxb Văn học 1993, tr.107
Sống mòn, trong Nam Cao tác phẩm tập II, nxb Văn học, 1977, tr.158
Sống mòn, nt, tr. 315
Vỡ đê, trong Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập II, nxb Văn học 1993, tr.144
Bài « Sinh viên « ngượng miệng » xưng « tôi » » trên Tiền phong online
03:33 CH 18/09/2013
m
meothun
Bắt chuyện
906Điểm·3Bài viết
Báo cáo