images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Viết cho Bống nhè yêu của mẹ
:5::5::5::5:cố lên, cố lên :5::5::5::5:cố lên, cố lên:5::5::5::5:cố lên, cố lên:5::5::5::5:cố lên, cố lên
09:13 SA 19/09/2009
Hồ Ngọc Hà nổi bật giữa dàn sao châu Á
Ng­ười ta mặc áo đen bà mặc áo đỏ không nổi sao ddược :Laughing:
09:10 SA 19/09/2009
Sự thật bản đăng ký của Hoa hậu Thùy Dung
Quá bao biện
04:54 CH 10/09/2009
Bé Quý Mùi - chuẩn bị vào lớp 1 năm 2009
Uh, cấp 1 cứ cho con học gần nhà tiện đường đưa đón,
04:48 CH 10/09/2009
thừa chú rể???
Thiếu cô dâu :Thinking:
04:44 CH 10/09/2009
Ba mình có còn hy vọng không? Làm ơn hãy giúp...
Chúc ba bạn amu chóng bình phục
04:41 CH 10/09/2009
Lại chuyện chồng đi với Cave
Tối ngủ dỏ cho ổng cái keo 502 xem ổng có dựng để mà đi không? :Angel:
Tiếc mỗi cái hơi ác và hồng có đồ dùng :Laughing:
Khuyến cáo: Chỉ nghe thôi nhé đừng thưc tập
04:08 CH 10/09/2009
Tôi yêu Nhà tôi lắm...
Tôi mong cũng có nhà để yêu mà hổng có :Laughing::Laughing:
04:06 CH 10/09/2009
Mẹ nghĩ thế nào khi chửi con "Mất dạy"??
Nghĩ và ngẫm tại sao lại như vậy
04:05 CH 10/09/2009
Em muốn chết quá!
Có nghĩ đến con không mà hỏi vậy :Nottalkin:
04:03 CH 10/09/2009
Tôi có nên ly dị vợ?
Nếu sống không hợp nhau tốt nhât không nên kéo dài quan hệ đó làm gi nữa
04:01 CH 10/09/2009
Cảm giác quan hệ tình dục của người vợ không được...
Bạn lãnh cảm thôi :Laughing::Laughing:
04:00 CH 10/09/2009
Những bài viết Tâm sự về đời sống vợ chồng (sưu...
Tôi có nên bỏ cô vợ vô sinh?
Không chỉ vợ chồng tôi mà cả bố mẹ tôi đều mong sớm có cháu bế. Vậy mà vợ tôi lại bị thủng dạ con nên đến cả thụ tinh nhân tạo cũng không được nữa...
Cái thời yêu nhau, người ta cứ nghĩ rằng chỉ cần anh và em là đủ, chỉ cần có tình yêu thì tất cả những điều khác trên cuộc đời sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Tôi từng nghĩ Vân là tất quả, là quá đủ cho cuộc đời tôi. Chỉ cần có cô ấy bên cạnh là thế gian này trọn vẹn hạnh phúc. Nhưng sự thật là để có một hạnh phúc giản đơn nhất cũng cần thêm một đứa con.
Tôi và Vân yêu nhau 6 năm mới làm đám cưới. Quen nhau ở đại học và yêu nhau luôn từ năm nhất. Tuy học cùng khóa nhưng tôi hơn Vân hai tuổi vì học Giao thông được 2 năm thì tôi bỏ ngang thi lại vào trường đại học khác và gặp Vân. Cô ấy xinh xắn, cá tính, là đích ngắm của nhiều chàng trai trong lớp, nhưng cuối cùng tôi là người may mắn được chọn. Tôi yêu Vân vô cùng và Vân cũng đáp lại tôi như vậy. Chúng tôi duy trì được tình yêu của mình suốt 6 năm, trải qua biết bao song gió và biến cố cuối cùng vẫn ở bên nhau.
Ai đã từng yêu và yêu lâu chắc cũng hiểu. Vân là cô gái hết sức đứng đắn và giữ mình, nhưng khoảng thời gian quá lâu khiến tôi không kiềm chế được. Và Vân thực sự cũng chỉ là một con người với những ham muốn rất con người mà thôi. Cô ấy không thể ngăn cản khi bản thân cũng yêu tôi vô cùng. Chúng tôi đã làm chuyện ấy từ năm thứ ba đại học.
Dù “kiêng khem” rất kỹ nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, cuối năm thứ 4, Vân có bầu. Đó thực sự là một cú sốc, một nỗi sợ hãi lớn. Vân cuống cuồng, khóc lóc, lo lắng. Tôi cũng chẳng hơn gì, hai đứa đang bận hoàn thành luận văn tốt nghiệp thế mà lại xảy ra cơ sự này. Tôi cứ tái hết mặt đi. Thực sự tôi là một thằng đàn ông hèn, tôi không phủ nhận. Và sự hèn hạ ấy đã hủy hoại cả hạnh phúc của đời tôi.
Vân muốn giữ đứa bé lại, cô ấy sợ phá thai, sợ thất đức, sợ hậu quả khôn lường. Nhưng tôi ra sức an ủi rằng không sao đâu mà em, không sao đâu, người ta phá đầy ra đấy có sao đâu mà. Rồi chúng mình sẽ có những đứa con khác, tôi lảm nhảm những câu ấy rất nhiều lần, đến mức Vân phải đồng ý. Đưa Vân đi phá thai, 2 tháng sau cô ấy vẫn còn khóc, sốt ốm, mệt mỏi, cô ấy có một cú sốc tâm lý quá nặng nề. Năm ấy, Vân phải xin hoãn làm luận văn tốt nghiệp.
Tôi ra trường rồi đi làm, một năm sau Vân mới tốt nghiệp. Và sau khi cô ấy đi làm 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Trong suốt 2 năm ấy, tôi không đuợc chạm vào người Vân dù chỉ một lần. Cô ấy không đồng ý, cô ấy sợ chuyện ấy lại xảy ra, nhưng cũng có đôi lúc, Vân rầu rầu nói với tôi rằng biết đâu sẽ chẳng thể có con được nữa. Tôi cứ nạt cô ấy, đâu biết lời nói đó lại là định mệnh.
Cưới đã 2 năm mà vẫn chẳng có “tín hiệu” gì, hai vợ chồng tôi lo thắt lòng. Bố mẹ tôi không làm khó con dâu nhưng nhắc nhỏm ghê lắm, hai ông bà mong có cháu bế mà. Hai vợ chồng cứ lần khần không dám đi khám, sợ đối diện với sự thật nhưng rồi vẫn phải đi. Linh cảm mách bảo tôi rằng Vân không thể sinh con đuợc. Sự thật là trước đây tôi và cô ấy đều chứng tỏ rằng mình hoàn toàn bình thường. Mấy năm qua, tôi không làm gì ảnh hưởng đến chuyện đó, chỉ có Vân là có một lần phá thai mà thôi.
Cầm kết quả xét nghiệm, Vân đờ đẫn cả người, còn tôi thì bật khóc. Tôi không biết phải làm sao nữa. Là tại tôi, tất cả là tại tôi. Tôi đưa Vân về nhà, cô ấy thoáng sợ hãi khi chạm vào người tôi. Suốt cả tuần trời chúng tôi gần như câm lặng, hai vợ chồng chẳng biết phải nói gì với nhau. Bố mẹ tôi cũng nhận ra sự khác thường, và cũng biết hai vợ chồng đi khám nên lờ mờ đoán ra, giờ chỉ muốn biết là tại ai mà thôi. Chúng tôi im lặng.
Bố mẹ an ủi rằng thôi không có con được tự nhiên thì thụ tinh nhân tạo. Kinh tế gia đình cũng không đến nỗi khó khăn lắm, nên việc thụ tinh cũng là chuyện khả thi. Nhưng bố mẹ tôi không hề biết rằng Vân đã bị thủng dạ con thì thụ tinh nhân tạo sao được nữa? Chẳng có cách nào cả.
Cả nhà cứ dò hỏi tại sao không đi thụ tinh? Vân chỉ khóc. Tôi cũng chẳng biết làm gì. Lâu lắm rồi trong nhà chẳng có lấy một tiếc cười, bố mẹ tôi thì héo hon, nhìn bà chăm trẻ nhà khác mà nao lòng. Có lần mẹ tôi còn đưa tiền, bảo để vợ chồng mày đi thụ tinh đi, vì thực sự ngoài chuyện con cái, gia đình họ hàng tôi chẳng ai chê Vân ở điểm gì. Tôi cáu quá gắt ầm lên: Bao nhiêu tiền cũng không thụ tinh được đâu. Mẹ tôi tròn xoe mắt, rồi thấy đi ra ngoài. Sau đó, hình như bà hỏi mấy người bạn hoặc người quen nào đó, phỏng đoán rằng ngày xưa Vân phá thai nhiều nên giờ không sinh được con, chứ không phải vô sinh bình thường. Từ đó thái độ của gia đình tôi với Vân khác hẳn.
Họ hàng bắt đầu xì xào cô ấy là cau điếc, đã bịa ra đủ các tình huống ly kỳ dẫn đến chuyện vô sinh, điều đó quá sức chịu đựng của Vân. Mẹ tôi cũng đã bắt đầu dóng dả chuyện này, tôi không trách bà, Vân cũng thế. Bà có quyền mong ước một đứa cháu chứ. Nhưng sao tôi có thể ruồng rẫy Vân? Tại tôi mà ra nông nỗi? Tôi phải sống tiếp thế nào. Tôi cũng thèm khát một đứa con vô cùng, và tôi hoàn toàn có khả năng…. Trời ơi!
Ở nhà đã vậy, đến cơ quan cũng chẳng yên, người hỏi thật, người mát mẻ, tôi đau đầu quá, nhưng tôi đau 1 chắc Vân đau 10. Tôi thèm 1 cô ấy thèm 10, là người phụ nữ, cái bản năng làm mẹ khiến cô ấy thèm một đứa con hơn ai hết. Trong tủ quần áo của Vân, có một búp bê giống trẻ con đặt ở đáy tủ, Vân giấu tôi kỹ lắm, chỉ khi nào không có ai bỏ ra bế và ru à ơi. Nhìn thấy người ta bụng mang dạ chửa, cô ấy ghen tỵ và buồn bã kinh khủng.
Nhưng tôi biết phải làm sao? Vân thế này là tại tôi, tôi gây nên bi kịch cho cuộc đời cô ấy. Hôm trước, Vân chìa tôi tờ đơn ly hôn để tôi ký, tôi sao đành lòng? Là tại tôi, giờ tôi lại phụ cô ấy sao? Nhưng Vân nói số kiếp cô ấy đã vậy rồi, không muốn tôi phải khổ theo. Vân muốn giải thoát để tôi tìm người vợ khác, biết sinh con. Sống với áp lực thế này cô ấy không chịu được. Ngay cả bản thân tôi, cũng vì chuyện này mà cáu gắt với cô ấy. Nhiều khi thèm một đứa con đến mức đánh mất lý trí, tôi cứ cho rằng Vân đang cản trở tôi, cản trở gia đình tôi có một đứa bé, chính cô ấy là nguyên nhân sự bất hạnh và nỗi buồn trong căn nhà này.
03:57 CH 10/09/2009
Những bài viết Tâm sự về đời sống vợ chồng (sưu...
Đau đớn vì vớ phải anh chồng vũ phu
Mỗi khi không hài lòng điều gì là anh có thể cho tôi một cái bạt tai như trời giáng và đánh đập tôi bầm tím. Đồ đạc trong nhà cũng lần lượt ra đi vì bị đập phá...
Thưa ban biên tập và độc giả quý báo ......
Hôm nay đáng ra tôi phải đi làm, nhưng tôi vừa gọi đến công ty xin nghỉ nói dối nhà có việc gấp. Tôi không thể đi làm khi trên mặt có quá nhiều vết thâm tím chưa kịp mờ. Đã rất nhiều lần tôi nói dối rằng mình bị ngã cầu thang, bị ngã xe, nhưng đã có nhiều lời xì xào xung quanh việc này, tôi biết, vì thế tôi càng phải hạn chế xuất hiện trong tình trạng như thế.
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 4 năm và có một cậu con trai 3 tuổi. Nhìn bề ngoài, chồng tôi trông rất hiền, ai cũng nói vậy. Mọi người còn chắc mẩm rằng hẳn tôi sẽ luôn là người bắt nạt anh.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Sống với anh tôi luôn nơm nớp lo sợ mình có thể bị đánh đập bất kỳ lúc nào. Bất kỳ điều gì không hài lòng, anh đều có thể quát tháo ầm ĩ và cho tôi một cái bạt tai hoặc đánh đập tôi không thương tiếc. Những lần anh giận dữ cũng là những lần đồ đạc trong nhà lần lượt ra đi, từ những thứ ít tiền như bát đĩa cho đến những món đồ đắt tiền như tivi, đầu đĩa... bởi khi không kiềm chế được cơn giận, anh có thể đập phá bất kỳ thứ gì trong nhà.
Tính vũ phu này phải đến khi về ở với nhau rồi anh mới bộc lộ rõ hết bản chất.. Còn hồi đang yêu nhau, anh cưng chiều tôi hết mực. Cũng có lần anh đánh tôi nhưng vì đó là lần duy nhất và anh cũng tỏ ra hối hận nên tôi không nghĩ nó là điềm báo cho tôi về tính vũ phu của anh sau này.
Hôm đó, hai đứa hẹn nhau từ trước, nhưng tôi mải bạn bè mà quên mất cuối cùng muộn hẹn với anh nửa giờ đồng hồ. Anh giận ghê lắm, trong khi điện thoại của tôi lại không liên lạc được. Anh quát mắng ầm ầm hỏi tôi đi với thằng nào. Tôi bảo: “Anh điên à? Vừa phải thôi!” thế là ăn liền 2 cái tát. Bị đánh, tôi chết sững chẳng phản ứng được gì. 5 phút sau thì òa khóc, khóc không ngừng nghỉ và bắt xe về nhà. Điện thoại anh gọi không nghe, anh đến nhà không tiếp. Nhưng mấy ngày không gặp, tôi nhớ anh ghê gớm và cũng có thời gian tự nhìn nhận lại mình. Tôi là người sai trước, cũng là người nói năng lung tung trước, anh đánh tôi là sai nhưng tôi cũng có phần lỗi của mình. Anh cũng quá đau khổ vì việc bị tôi giận, cũng năn nỉ rất nhiều, thậm chí còn nói “Không có em anh sống trên đời chẳng còn ý nghĩa” nên tôi động lòng và quay lại với nhau. Sau đó, tôi cũng chú ý hơn để không làm việc gì khiến anh nổi cáu.
2 năm yêu nhau, tôi chỉ bị đánh một lần nhưng cưới về rồi thì….
Anh đánh tôi rất thường xuyên. Một câu nói không vừa ý, tâm trạng không vui, món ăn không hợp khẩu vị cũng có thể khiến anh cáu gắt và đánh tôi.
Lúc tôi có bầu, anh cũng không thể bình tĩnh hơn. Người chửa thường hay cáu do mệt mỏi, ai là phụ nữ sẽ rất hiểu điều này. Tôi cũng thế, nhưng anh thì luôn đòi hỏi tôi phải vui vẻ, tươi cười. Tôi không làm được, mẹ chồng lên chơi, tôi cố lắm cũng chỉ rặn ra được vài nụ cười. Khổ lắm, cười làm sao được khi mà thở còn không xong. Thế là khi mẹ chồng về, chồng lôi tôi vào phòng đánh cho một trận đến mức suýt đẻ non. Lúc vào viện cấp cứu, báo ngã cầu thang, anh bác sĩ cứ cau mày khó chịu quay ra nhìn chồng tôi. Đợt ấy, tôi định bỏ luôn, nhưng nằm viện rồi sinh con, quá nhiều việc khiến tôi không còn thời gian đâu nữa.
Cuộc sống gia đình khó tránh khỏi những tranh cãi, bởi hai vợ chồng có quá nhiều vấn đề chung phải giải quyết. Về kỹ năng sử dụng ngôn từ thì tôi hơn hẳn anh, tôi lập luận chắc chắn và có rất nhiều lý lẽ, trước nay bạn bè đều bảo vậy. Tranh luận thì ít khi tôi thua, trong khi đó, anh lại không mấy khi diễn đạt và minh họa được cho ý tưởng của mình. Tuy nhiên, tôi cũng không vì thế mà đè nén chồng, cái gì anh nói đúng, tôi sẽ đồng ý, nhưng cái gì anh sai tôi cố giải thích để anh nhận ra. Và chẳng bao giờ tôi có thể giải thích hết ý mình, cũng như chưa bao giờ anh nhận mình sai. Câu chuyện luôn kết thúc bằng một vài cái tát, cú đấm và những tiếng chửi rủa. Người ta mồm miệng đỡ chân tay, chồng tôi chân tay đỡ mồm miệng. Cái gì anh cho là đúng, tôi bảo sai, anh sẽ dùng vũ lực để thiết lập lại “trật tự”.
Sau mỗi lần đánh vợ như thế, một lúc chồng tôi lại nguôi ngoai, lại tự sỉ vả mình, lấy dầu xoa những chỗ bầm tím, lấy cao dán cho đỡ sưng. Anh lại là anh, hiền lành như vẻ ngoài vậy. Lúc nóng tính anh không kiềm chế được mình nhưng thường thì thương vợ rất nhiều, chịu khó làm việc nhà giúp vợ, vẫn hay mua quà tặng vợ.
Nhưng quả thật, giờ tôi sống trong nhà mình mà cứ luôn phải nhòm trước ngó sau, cẩn trọng từng lời nói ra vì sợ có thể làm chồng tôi tức giận bất kỳ lúc nào. Tôi cảm thấy không thoải mái khi sống trong nhà mình mà luôn nơm nớp trong người một nỗi lo sợ. Nhìn lại những vết thương trên cơ thể mình, tôi xa xót lắm, nhớ lại ngay cả khi mang bầu tôi cũng bị anh đánh đến mức suýt đẻ non.
Tôi thương con lắm nhưng mà sống với anh, một ngày nào đó khi anh lên cơn, tôi có thể vào bệnh viện lúc nào không biết. Nhưng tôi cũng không biết thoát ra bằng cách nào vì nếu bây giờ nói chuyện này với anh, có thể anh lại tức điên lên và biến tôi trở thành nạn nhân cho thói vũ phu của mình.
Tôi phải làm sao đây
03:57 CH 10/09/2009
Những bài viết Tâm sự về đời sống vợ chồng (sưu...
Tôi bị lừa lấy anh chồng bất lực và đã có vợ con
Sau đám cưới, tôi mới ngỡ ngàng biết được hóa ra anh ta bị bất lực và đã có vợ con ở Sài Gòn...
Gia đình tôi được coi là thuộc hàng “danh gia vọng tộc” ở vùng, bởi bố mẹ tôi là những người đầu tiên có mặt ở vùng kinh tế mới này. Ngoài cái cơ ngơi kha khá của bố mẹ thì cả hai anh trai tôi đều là những người có chức sắc trong tỉnh nên rất nhiều người nể.

Tôi là con gái út, được nuông chiều nên học hành chểnh mảng, hậu quả là thi trượt đại học đến ba lần. Lại thêm người bạn trai 5 năm vào Sài Gòn học đại học thì thay lòng đổi dạ, tôi vô cùng đau đớn!
Trước tình hình đó, anh cả tôi nói: “Mày thì chỉ còn nước đi lấy chồng thôi!”. Cả nhà đều hùa vào cùng anh cả. Anh hai giới thiệu một người bạn “tiến sĩ, giảng viên đại học ở Sài Gòn, nay trở về xây dựng quê hương, tuy tuổi không còn trẻ nhưng học vấn cao, đang làm trong cơ quan anh và tương lai sẽ tiến rất nhanh”.

Anh tiến sĩ đến nhà tôi chơi mấy lần và đều được mọi người yêu quí lắm. Tôi thì thấy anh ta tính tình điềm đạm, lịch thiệp và đặc biệt là rất đứng đắn, những lần đi chơi riêng cùng tôi không bao giờ có hành động đòi hỏi hay sàm sỡ. Và tôi nhanh chóng đồng ý cưới anh ta, vì muốn làm vừa lòng gia đình, vì muốn quên đi nỗi đau của mối tình tan vỡ, và vì tôi nghĩ có lẽ đây là người hợp với mình, sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi như mọi người đếu nói.
Có ai ngờ sau đám cưới, hạnh phúc chẳng thấy đâu mà chỉ toàn là đau khổ đến với tôi.
Đầu tiên là bố mẹ và anh chị em của anh ta, trước mặt gia đình tôi thì tỏ vẻ vồn vã thân thiện, nhưng khi nói chuyện với hàng xóm, họ lại tỏ vẻ khinh bỉ tôi là đứa ít học, họ nói con trai họ lấy tôi vì anh ta quá tốt bụng, quá thương hại tôi chứ gia đình họ chả muốn có đứa con dâu như tôi. Trước mặt tôi, họ cũng không thèm giấu thái độ khinh khỉnh.
Còn chồng tôi, cưới nhau được hơn một tuần, anh ta không đụng đến người tôi, tối đến là lên giường đắp chăn nằm ngủ như một đứa trẻ ngoan. Tôi gợi ý chuyện vợ chồng thì anh ta bảo mệt, có lần còn gần như phát điên lên mắng tôi là đồ lăng loàn.
Ngày thứ 11 từ sau đám cưới, một người đàn bà đến tìm tôi, chị ta tự giới thiệu mình là... vợ của chồng tôi. Trong khi tôi còn chưa hết bàng hoàng thì chị ta đã kể: chị ta và chồng tôi cưới nhau ở Sài Gòn, đã có hai mặt con. Cách đây ba năm, anh ta bị tai nạn và mất đi khả năng của người đàn ông, chị vợ chán chường cặp bồ, anh ta phát hiện điều này bèn lẳng lặng bỏ về quê nhưng hai người vẫn chưa li hôn. Và lần này chị ta về quê để đòi anh ta tiền nuôi con.
Tôi gần như phát điên, vậy là anh ta đã lừa dối tôi hai chuyện tày đình: chuyện anh ta đã có vợ con và anh ta bị bất lực. Vậy mà anh ta vẫn dám cưới tôi. Cả gia đình anh ta nữa, họ chắc chắn không thể nào không biết chuyện. Tôi dám chắc, cái họ muốn chỉ là đào mỏ gia đình tôi và dựa dẫm vào thế lực của các anh tôi.
Tôi bèn lập tức tuyên bố sẽ ly hôn, trả lại chồng tôi cho vợ con anh ta, chồng tôi chẳng dám thanh minh điều gì. Nhưng chị kia nói chị ta cũng chẳng muốn làm vợ chồng với anh ta nữa, chỉ cần anh ta góp tiền nuôi con thôi. Còn bố mẹ anh ta, thật đáng khinh bỉ, thái độ quay ngoắt 180 độ so với ngày thường, ra sức ngọt nhạt dỗ dành tôi ở lại.
Tôi bỏ về nhà bố mẹ đẻ, những tưởng sẽ tìm được chỗ dựa, bố mẹ và các anh chị sẽ ủng hộ tôi, nhưng tôi lại bị giáng cho một đòn đau, tất cả đều khuyên tôi “vuốt giận làm lành”. Hôm sau, người đàn ông kia và bố mẹ anh ta đến nhà tôi nói là đón tôi về. Anh ta quì trước mặt tôi, xin xỏ, hứa này hứa nọ. Bố mẹ và anh chị tôi còn nói vun vào cho anh ta. Họ nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ được mấy chữ “thể diện”, “danh tiếng”… Hóa ra họ sợ chuyện tôi li dị sẽ ảnh hưởng đến thể diện, danh tiếng của họ. Tôi không thể tưởng tượng nổi những người thân yêu nhất của tôi lại đối xử với tôi như vậy.
Rồi tôi bí mật bỏ nhà ra Hà Nội, tôi muốn thay đổi cuộc sống của mình. Tại đây, tôi ở nhờ nhà một người họ hàng, kiếm đủ mọi thứ việc làm thêm. Rồi tôi cố gắng thi vào một trường trường trung cấp về quản lí văn thư, vừa đi học vừa đi làm rất vất vả. Sau khi ra trường, tôi thuê nhà và mở một cửa hàng in ấn, photo nho nhỏ, tiền kiếm được cũng đủ trang trải cuộc sống.
Từ ngày tôi bỏ nhà đi đến nay đã được 4 năm, đây là quãng thời gian cực nhọc nhất cuộc đời tôi từ trước tới nay, nó đã khiến tôi hiểu hơn về giá trị cuộc sống, nhưng cũng khiến tôi thấy thanh thản và nhẹ nhõm hơn. Tôi thực sự muốn xây dựng một cuộc đời mới cho riêng mình.
Nhưng mà tôi vẫn không được yên. Người đàn ông kia và bố mẹ anh ta vẫn gọi điện dỗ dành tôi quay về. Tôi không hiểu sao họ lại có thể trơ tráo đến thế, mà bốn năm rồi sao họ vẫn không chịu buông tha cho tôi? Bố mẹ và các anh chị gọi điện bảo không ép tôi quay về nhà chồng nhưng mỗi khi tôi nói đến chuyện li dị thì lại cố khuyên tôi nghĩ đến “thể diện gia đình”. Tôi không hiểu tại sao họ là những người thân yêu của tôi mà có thể tàn nhẫn với tôi như vậy?
Tôi phải làm gì đây? Là con người, chẳng ai muốn lìa xa quê hương, gia đình, tôi cũng vậy. Nhưng cứ nếu như thế này thì tôi thà lang thang nơi đất khách quê người cả đời còn hơn. Ngoài ra, tôi cũng lo, không giải quyết được chuyện này thì sau này tôi sẽ khó kiếm được một hạnh phúc mới với người đàn ông yêu tôi thực sự.
03:55 CH 10/09/2009
Các mẹ ơi, mẹ chữa răng uống kháng sinh có cho...
Mẹ muốn con uống sữa ngoài hay sữa mẹ vậy? ĐÚng thật chán mẹ ghê:Sigh:
06:51 CH 01/09/2009
Anh sẽ ngủ với em chứ ? Em sẽ miễn phí cho anh ...
truyện trên thấy hay hay thì đọc thấy không hay hay thì thôi sao phải đem cái bực mình làm gì.
06:47 CH 01/09/2009
m
meoconhaykhoc123
Bắt chuyện
648Điểm·2Bài viết
Báo cáo