images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bầu bí đag tủi thân và buồn chồng vô cùng :((
chia sẻ với chị
nhưng thực sự em thấy chồng chị là người đàn ông khá mâu thuẫn
như những chia sẻ của chị thì người ngoài nhìn vào khó mà thấy được tình yêu của chồng dành cho chị khi anh ấy khá vô tâm
tuy nhiên, chuyện tình cảm thì người trong cuộc mới là người hiểu rõ nhất.
Chắc chắn là anh ấy cũng phải có những biểu hiện tốt, những hành động khiến chị tin vào tc của anh ấy thì chị mới tiếp tục chịu đựng sự vô tâm đến bây giờ vì em thấy chị khá xinh và gia đình cũng khá giả nữa.
Nhưng mà việc anh ấy chưa chịu trả lời khi nhắc đến việc dkkh thì rõ ràng anh ấy là ng khá thiếu trách nhiệm với vợ con, và có vẻ tình cảm dành cho v không được nhiều lắm.
Chị hãy chia sẻ thêm câu chuyện cho nhẹ lòng chị nhé, chúc chị mẹ tròn con vuông !
06:47 CH 31/01/2012
Tấm ảnh chú chó nát mặt và sự chia sẻ vô tâm
thương em chó quá!
07:28 CH 05/01/2012
Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa....
Sáng nay đang ngủ, lại tỉnh dậy bởi tiếng " thì thầm" của bố mẹ, sau đoạn " thì thầm" nó trở thành cãi nhau.
Mệt mỏi ghê.
- Lại vì chuyện mình mới đi làm được 1 tháng đã bỏ, trong khi đấy cũng là công việc mình tự xin được.
Lúc đầu đầu bố nói rất nhiều về việc mình lười, ở nhà không bao giờ mó tay mó chân vào việc gì, đủ mọi thứ. Mình thấy rất ngạc nhiên, vì từ hồi tốt nghiệp xong, mình ở nhà làm hết việc nhà, chỉ không nấu cơm mà thôi. Tất nhiên, làm được như vậy cũng chưa có gì đáng tự hào cả, nhưng ít ra nó là sự thay đổi so với khi mới vào đại học, mâu thuẫn với bố lớn đến mức " nhà" với mình chỉ là nơi trú chân thôi, mình còn cố dành dụm tiền để chuyển ra ngoài nhưng tính toán thấy không thể đủ được nên thôi.
- Lúc sau bố mới bắt đầu chửi bới về việc đi làm đc 1 tháng đã xin nghỉ của mình, rằng mình là loại đỏng đảnh , lười biếng, mất dạy nên người ta đuổi, mà nếu mình tự nghỉ thì mình đúng là cái loại chẳng ra gì này nọ...rồi bố nói nhiều lắm, rất dai nữa, đánh thức được cả hàng xóm chứ chẳng riêng mình.Mình vẫn giả vờ nằm ngủ cho xong chuyện, chứ đã dậy rồi thể nào mình cũng ko nhịn nữa đâu.
Có bạn gì ở phía trên kể đi du học sk kém, bố thương và nói về cũng được. Nhưng đôi khi bạn nên biết, nói 1 chuyện và làm là 1 chuyện khác nhau hoàn toàn. Mình nhớ như in hôm đầu tiên đi làm về, mặt mũi phờ phạc, bố còn bảo mình :" công việc thế nào? mệt quá thôi nghỉ ở nhà đi cũng được, tìm việc sau". Mình còn trả lời là để đi làm 1 tháng xem cv thế nào đã, rồi có gì nghỉ sau cũng đc bố ạ.
Thế mà bây giờ mình nghỉ - 1 công việc do mình tự xin được thì bố bắt đầu nói dai dẳng ngày này qua tháng tháng khác đủ mọi thứ và rằng mình là đứa bỏ đi ...Chán
- Nói tiếp về công việc mà mình bỏ , mình xin được làm sale cho 1 nơi mà nghe tên thì khá là oách, có lẽ bố mẹ cũng lấy đấy là niềm tự hào , trong khi bố mẹ cũng chẳng quan tâm nghề sale làm gì và như thế nào cả. Ban đầu người ta nói với mình lương 3 triệu + doanh thu. Sau khi đi làm 1 tuần thì nói rằng, lương thử việc được 70% so với bình thường, và kể cả có hợp đồng thì cũng thử việc 2 tháng ( không quan tâm đến năng lực, kiểu gì cũng 2 tháng thử việc ). Sau 2 tuần đi làm thì biết thêm tin, nếu trong tháng không đạt doanh thu do trưởng phòng đề ra sẽ bị chia đôi 50% lương. Tức là tính đi tính lại mình thấy không bõ. Đi làm ở chỗ này rất áp lực, và phải đi nhiều . Tốn tiền xăng vô cùng, cả tiền ăn trưa nữa. Xong nhiều khi những người đã làm lâu ở trong đấy thấy mình là nv mới cũng sai vặt mình đi đưa hoá đơn những chỗ xa vô cùng. Và thỉnh thoảng khi sếp bị mắng, sếp lại lôi nhân viên vào mắng ầm ĩ vì lí do lãng xẹt luôn. Đi làm được 1 tháng, mình thấy quá mệt mỏi và kiệt quệ , bởi căn bản mình không có niềm đam mê với công việc làm sale này nên thấy mỗi ngày đi làm là một ngày kinh khủng. Và với mức lương không thể tưởng tượng nổi nữa chứ....
- Mình thấy bố thật buồn cười, nghỉ việc chưa quan tâm tại sao đã ầm ĩ lên ngay " mới đầu đi làm thì có bao giờ mà được sướng đâu, phải chịu thì mới lên được chứ...". Chắc bố vẫn nghĩ mình đi làm nhà nước, còn với cái công việc của mình thì thực sự nhìn đi nhìn lại nó không hề có tương lai chút nào, không giúp mình mở rộng mối quan hệ nhiều, cũng không thể nào giúp mình " leo lên" trừ phi mình thật sự đam mê và cố gắng. Tuy nhiên vì trái ngành trái nghề, lại chẳng phải sở trường của mình nên mình làm việc oải lắm. Đi làm mà còn xin mẹ tiền nhiều gấp 5 lần hồi ở nhà, vì phải đổ xăng, phải ăn trưa, lại thêm đám cưới của mấy đứa bạn liền nữa.Chán lắm Hồi đầu vội vã đi làm vì muốn thử xem nó như thế nào, và để đỡ phải ở nhà nghe bố cằn nhằn nữa..
- Giờ cuối năm tìm việc khó, mình đành tìm công việc đi bán hàng, một ngày 12 tiếng ,lương cũng thấp nhưng mình muốn ít nhất cũng có khoản tiết kiệm để có thể đi đâu đó trong dịp tết và để đỡ phải nhìn thấy bố hay nghe bố xỉa nữa.
- Đã có nhiều lúc mình suy nghĩ và thấy thương bố, có lẽ bố như thế này cũng là do ức chế với cuộc đời, và chẳng còn gì đau khổ hơn là người đàn ông không thành đạt, ko kiếm ra tiền. Tuy nhiên yêu thì có lẽ mình sẽ không bao giờ có thể " yêu " bố được, chỉ là thương mà thôi.
05:20 CH 08/12/2011
Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa....
Cảm ơn bạn VLan nhiều.
Rất khâm phục bạn vì bạn đã cố gắng và tìm được học bổng đi du học. Trước mình cũng đã từng có ý định và quyết tâm sẽ đi du học nhưng sau khi yêu ny mình bây giờ thì mình quyết định ko đi nữa, vì mình nghĩ mình đi không phải vì muốn học lên mà muốn trốn tránh hoàn cảnh và để thoả mãn sở thích du lịch thì cũng không nên đi, và mình đã có chỗ dựa khá vững chắc là ny ở đây nữa.
Còn về phần chị họ mình thì khác với bạn, người chị này thua mình về mọi mặt, học hành, gia đình, nhà cửa vv......
Cái mà bố mình nói đến là việc chị ấy với xuất phát điểm thấp hơn mình mà giờ lại khá hơn rất nhiều.
MÌnh có những lí do riêng để tin rằng chị này không phải là được công ty cho đi công tác. bởi vì thứ nhất cũng chỉ là làm 1 công việc làng nhàng ở công ty thôi ( nhân viên trực điện thoại + nhận đặt hàng vật liệu xây dựng ) , không phải giỏi giang gì , người yêu thì cũng là học trường Học viện KTQS và đc học bổng đi Hàn...Theo cá nhân mình thì mình nghĩ chắc là do chị này cặp kè với 1 " ai đó " trong công ty và được cho đi ké chuyến đi đấy, hoặc cũng có thể là bịa ra việc được đi Hàn Quốc. Đấy là suy nghĩ của cá nhân mình thôi, vì từ trc đến h chị này đến nhà mình hay khoe và có những điều mâu thuẫn trong đó nên mình nghĩ thế, hơn nữa mình cũng đã ra đời và gặp nhiều trường hợp như thế, thậm chí đôi lúc còn thấy nó thành phổ biến... Nhưng cũng nhấn mạnh đây chỉ là mình nghĩ thế, vì tính mình trước đến h rất đa nghi, và hầu như nhiều người khiến mình thấy không tin tưởng thì về sau đúng là luôn xảy ra chuyện khiến mọi người phải bất ngờ.Đây có lẽ cũng là do mình khá nhạy cảm khi tiếp xúc với mọi người.
Mình thì cũng khó chịu với chị họ mình khi còn gọi điện đến nhà khoe, làm ảnh hưởng đến mình. Nhưng h thì cũng hết rồi, vì mình chẳng quan tâm, và luôn có suy nghĩ mỗi người 1 cuộc sống. Mình bị cái là tính phổi bò, ai mà làm ảnh hưởng đến mình thì tức lúc đấy rồi sau cũng thôi. Vì họ chưa đủ quan trọng đế khiến mình phải bực bội. hehe
Còn chuyện đi shopping, thì mỗi lần 500- 1tr mà là cả 2 mẹ con thì mình thấy cũng bình thường.Mẹ mình thương mình vì mình từ hồi vào đại học là không xin tiền tiêu vặt nên muốn bù đắp cho con bằng kiểu như thế và căn bản là mẹ mình cũng rất thích mua quần áo nữa. hehe
Thêm nữa là mọi chi tiêu , tiền nong trong gia đình , mua sắm, tiền học cho con cái , họ hàng vv...là mẹ mình phải lo tất. Hồi mình học cấp 3,( 5 năm trước ) mỗi tháng bố có đưa mẹ tầm 1 triệu. Sau khi mình vào đại học thì ko đưa gì nữa luôn. Thỉnh thoảng chơi chứng khoán thì toàn vay tiền mẹ mình rồi chẳng bao giờ trả cả. Mẹ mình cũng kêu ca rất nhiều về vấn đề này. Bố mình lại bị bệnh rất sĩ và hay thương người ngoài, con cháu đến vay tiền đã nhiều lần ko trả nhưng lần sau đến lại bắt mẹ mình cho vay , nếu mẹ mình không đồng í thì bố sẽ" chiến tranh lạnh " và xỉa xói nhiều tuần lễ liền, xưng " mày, tao " v.....
Mà mẹ mình cũng không phải là khá giả gì cho cam đâu, cũng chỉ vừa đủ cho cả gia đình thôi, chẳng bao h tiết kiệm được. Bố mình cũng gia đình nề nếp, và tốt nghiệp từ một trường đại học rất có tiếng nữa. Nhưng cách cư xử với vợ con thì :((
Mẹ mình có niềm an ủi là đi xem và mua quần áo, ngoài ra chả biết đến thú vui gì khác nữa nên với mình việc cuối tuần đi mua quần áo hết 500- 1 triệu cũng không phải quá xa xỉ.Còn tất nhiên là khi mình có tiền, thì lúc đi mua sắm mình cũng đưa cho mẹ nhưng chả bao h mẹ thèm lấy cả. hihi
07:27 CH 07/12/2011
Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa....
Cảm ơn các bạn nhiều lắm, hôm ấy bức xúc quá nên viết cho đỡ ấm ức thôi.
Giờ mình lại bình thường rồi. Mình cũng coi đó là " sống chung với lũ mà".
Biết là bố mẹ nào cũng thương con, nhưng bố mình nhiều lúc cay nghiệt quá, khiến mình rất hay thấy tức đến bốc hoả.
Mình là con gái mà tính tính nóng nảy ương ngạnh vô cùng ( lúc nổi điên).
Giờ ngày nào mình cũng mong có dt gọi đi phỏng vấn thôi, ở nhà lúc nào là sợ hãi bị xỉa xói lúc ấy...
Giá mà thỉnh thoảng nhận được lời động viên thì có khi cuộc đời mình đã khác rất nhiều....
05:23 CH 07/12/2011
Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa....
Cuộc đời mình đã trải qua nhiều giai đoạn tăm tối, nhưng chưa một lần nào mình tìm về với gia đình cả.Nhiều khi với mình gia đình chỉ là chỗ trú chân, mình căm thù những lời lẽ xỉa xói của bố dành cho mẹ, cho mình, cho gia đình trong khi ra ngoài thì tử tế và nhiệt tình với mọi người đến mức chưa ai có thể chê nửa lời..
Khi mình đau, mình buồn, mình kiệt quệ nhất, khi mình bị tai nạn ở đường , chưa một lần nào mình nghĩ dến gia đình cả, trước tiên sẽ là người yêu, sau đó là bạn, nếu không có cả hai thì là một mình. Bởi mình biết, gia đình không phải chỗ dựa..
23 năm nhưng chưa bao giờ có cảm giác gia đình mình thực sự đầm ầm, mọi người quan tâm đến nhau như những gia đình khác.Chỉ toàn cãi nhau và xỉa xói là nhiều. Tuy bố là người đàn ông tốt, và nhân hậu với mọi người xung quanh, yêu thương động vật nhưng những gì bố nói về mình suốt bao nhiêu năm còn kinh khủng hơn người ngoài đi bịa chuyện nhiều... Buồn nhất khi đó lại là người trong gia đình, người đáng ra sẽ chỉ bảo cho mình khi mình lầm lỗi, người bảo vệ mình trước những sóng gió cuộc đời...
Thế nên, khi đọc những câu chuyện của mọi ngừoi có liên quan đến gia đình mình hay xúc động lắm, nhiều chị sống với chồng khổ mà mẹ nói rằng :" khổ quá thì về với mẹ " cũng đủ làm mình rơm rơm, vì mình biết ở gia đình mình sẽ không bao giờ không bao giờ có chuyện đấy. Bố mình sẽ nói : đúng là loại mất nết nên nhà chồng cũng chẳng chịu nổi , thôi đừng làm xấu mặt cái nhà này nữa. Mẹ sẽ bảo : thôi con cố chịu đi, mẹ mệt lắm rồi ... Mình chắc chắn là gia đình mình sẽ là như vậy.
Từ nhỏ đến giờ mình dù đi dâu xa cũng chưa bao giờ có cảm giác nhớ nhà, ngoài thỉnh thoảng thấy nhớ con em gái, nhớ con chó con, bạn bè đứa nào cũng hỏi sao đi lâu thế mà mày không gọi về, bố mẹ mày cũng chả gọi , lạ nhỉ lạ nhỉ. Mình thì quen rồi thấy bình thường như cô Hường..hehe
Giờ cũng là lúc mình muốn đi đâu đó cho khuây khoả, nhưng cuối năm rồi, ny bận đi làm kiếm tiền cho tết, cho những khoản ăn tiêu của 2 đứa và cũng muốn mua sắm cho mình đựoc đầy đủ hơn nên mình cũng chẳng dám đòi đi đâu cả. Mà đi một mình thì sẽ rất nhớ ny mất, và mình cũng đang hi vọng được gọi đi phỏng vấn nữa....
Khát khao duy nhất của mình là tìm được 1 công việc tử tế, kiếm được tiền, và biếu mẹ tháng lương đầu tiên, để cho mẹ đỡ phải bực tức vì chịu những trận mắng không lí do vì mình, mình thực sự mong tìm được việc để đỡ bị bố nói lên nói xuống mỗi ngày...giá như mình tìm được một công việc ổn định, mình sẽ chăm chỉ và cố gắng hết sức, mình sẽ....mình sẽ.....
08:41 SA 06/12/2011
Muôn nẻo đường đời - Lo toan cuộc sống - Chia và...
Buồn và chán nản lắm
Chẳng biết tâm sự ở đâu phù hợp cả, nhưng thấy cái tiêu đề này có vẻ hợp với mình.
Mình tốt nghiệp xong,4 tháng sau mới đi làm.
Công việc nghe tên cũng oách, nơi làm việc cũng được, phỏng vấn thấy cũng có vẻ không dễ dàng gì , nhưng đi làm được 3 tuần ccamr thấy như bị lừa đảo, vì mức lương thử việc vốn đã chỉ đc 70% so với mức lương chính thức nay lại bị chia đôi 50% do không đạt doanh số, mà doanh số không hề dễ tí nào đối với nhân viên mới vào như mình. Tiền dt, tiền ăn trưa, tiền xăng đi lại trong 3 tuần, lương chỉ trả được 1/2 chi phí. Nhưng mình nghĩ , chấp nhận thôi , vì mình chưa có kinh nghiệm. Rồi sau 3 tuần mình quyết định nghỉ việc, vì cái kinh nghiệm "làm việc " ấy cũng không liên quan gì đến chuyên ngành và giúp mình phát triển sau này, mình không đam mê với công việc ấy, và cũng không thích môi trường làm việc lắm.
Gửi CV qua mạng khá nhiều, đi nộp hồ sơ nhưng chỗ mình ưng í nhất. Có 1 chỗ mình đặc biệt thích vì công việc rất phù hợp với niềm đam mê của mình, môi trường làm việc tốt, trưởng phòng cũng có vẻ cảm tình với mình, họ hẹn mình t5 hay t6 tuần này sẽ gọi đến phỏng vấn tiếp, mình đi về và khấp khởi mừng thầm từ hôm thứ 3 đến giờ, ngày nào cũng check mail , cũng chờ điện thoại.
Hôm nay đã là thứ sáu, buổi sáng đã trôi qua rồi, hi vọng của mình cũng trôi theo cũng buổi sáng. Một nơi chuyên nghiệp như thế, chắc chắn họ sẽ gọi điện báo trước lịch phỏng vấn ít nhất là nửa ngày chứ.
Mình buồn vô cùng, vì mình thực sự thích công việc ấy, và rất hứng thú với nó. Mình cũng mong ít ra có thể nhận được một bức mail từ chối để mình thôi hi vọng. Mà tất cả chỉ là một sự im lặng.
Thế là ngày nào cũng cứ chờ đợi và thất vọng rồi buồn bã.
Stress kinh khủng, rồi lại thêm việc bố cứ nói ra nói vào vì bố nghĩ mình lười biếng, ỷ lại, không chịu đi làm.
Lại thêm 1 đứa bạn - đã từng thân thời đại học, cũng từng ỉ eo kể khổ với mình cái thời 2 đứa chưa việc làm nhưng đến khi nhờ người quen xin được việc vào 1 chỗ khá to và có " quyền" thì lại cũng nói với mình cái giọng khác, chỗ làm toàn ng ntn , lương thì nt kia, các mối quan hệ hoành tráng, rồi kể về ng nổi tiếng này ng nọ trong khi mình thì vẫn đang thất nghiệp ăn bám.
Người yêu thì động viên an ủi nhiều, cứ bảo là ở nhà qua tết tìm việc cũng dc, không việc gì lo buồn cả. Mà sao mình vẫn thấy buồn kinh lên được. Nhiều khi nghĩ thấy thương ny lắm, mình không muốn cứ mãi lông bông làm gánh nặng của anh, trong khi anh thì lúc nào cũng cố gắng " cày " để mong tương lai ổn định , để lo được cho mình đầy đủ hơn, để mình không phải áp lực đi làm nữa.
Chưa bao giờ mình thấy thích một công việc nào như cái công việc hôm trứoc mình đi phỏng vấn cả, nhưng điều thiếu hụt của mình là kinh nghiệm. Mà mình tìm được việc ấy cũng là một cái duyên mà mình biết kể cả sau này 2-3 năm mình có kinh nghiệm rồi quay lại cũng sẽ khó có cơ hội vào đấy như lúc này.
Cái cảm giác ngày nào cũng vội vã dậy check mail và chờ điện thoại thật là stress...
Có lẽ chiều nay mình sẽ đi chùa cho thanh thản mới được
07:19 CH 02/12/2011
Bi hài sau “phép thử” bắt con “ăn cơm trước kẻng”
Chuyện này xunng quanh em rất nhiều luôn, nhiều nhà còn nói thẳng :" chúng mày có chửa đi rồi cho cưới " vì sợ cưới về không đẻ được thì tốn tiền chạy chữa nọ kia...Thế mà không hiểu sao nhiều người vẫn đâm đầu vào.
Em thì nghĩ, mình sinh ra, bố mẹ nuôi nấng, mất bao tiền của công sức mới thành người mà đi làm " máy đẻ " cho nhà người ta. Ức.
Hơn nữa, riêng việc bố mẹ chồng hay nhà chồng đã dám nói ra câu đấy thì nghĩa là cũng chả tôn trọng con gái nhà người ta tí nào, có lấy về sau này cũng chưa chắc được bình yên.
04:39 CH 28/11/2011
Chết vì đi trộm chó
Đọc mà xót quá. Nhà em cũng nuôi chó mèo từ khi em còn nhỏ. Hồi em học tiểu học thì hay cho chó thả rông ra đường, nhưng lên cấp 2 thì chỉ để trong nhà thui vì khu tập thể cấm. Con chó đầu tiên mà nhà em nuôi khôn lắm, nó tên Milu , hồi ấy em học khoảng lớp 1 lớp 2 , đúng vào tầm trước tết 1 tháng nó bị bắt mất , thế mà sáng mùng 1 nhà em đang ngủ thấy có tiếng cào cửa sắt, bố em ra mở thì hóa ra là nó về,người đầy bụi bặm và vôi ve.Cả nhà mừng quýnh. Với em thì cho đến tận bây giờ, chưa năm tết nào em thấy vui được bằng cái năm ấy nữa.
Giờ chó toàn nhốt trong nhà không mất, nhưng mèo thì cứ mất liên tục í, có hôm con mèo đi về người dính nhựa đường đen sì mà em ức không thể tả. Mà xích thì nó kêu gào nghe thương lắm nên cứ phải thả ra.
Nói chung là căm thù bọn trộm chó,mất nhân tính.
05:38 CH 26/11/2011
Những lợi ích "không thể ngờ" khi tập Yoga
các chị ơi , cho em hỏi , em người gầy nhưng có mỡ ở bụng( nhiều ) thì tập yoga có giúp tiêu được mỡ bụng không ạ ?
câu hỏi hơi silly, mong chị nào biết trả lời giùm em nhé.
06:27 CH 14/11/2011
Hà Nội: Vừa xảy ra nổ bình gas, nhà sập vùi 2 em...
chẳng biết phải nói gì vì những lúc như thế này cảm thấy mọi lời nói đều vô nghĩa.
01:28 CH 03/11/2011
Có mẹ nào có kinh nghiệm mua hàng ship từ Mỹ về...
em có biết 1 chị willy jenny nổi tiếng bên muare về khoản nhận order hàng , trước sống sg , giờ chuyển hẳn qua Mỹ rồi ạ .
Nếu chị có nhu cầu thì cứ search google ra í ạ.
05:45 CH 14/09/2011
phụ nữ nghỉ việc ở nhà nội trợ có bị...
Mẹ em cũng suốt ngày nói đi nói lại với em về việc dù ít hay nhiều phải đi làm , không thì sẽ bị chồng khinh .
Nghĩ vừa bực vừa chán . Định kiến xã hội quá lớn , mọi người thường nghĩ ở nhà nội trợ là ăn bám trong khi người phụ nữ nội trợ có khi còn mệt mỏi và vất vả hơn đi làm nhiều ( làm cv hành chính ).
Em thì không đủ tự tin để hi vọng mình vào được gia đình chồng tốt , ngoại lệ , và cũng không tin là tình yêu chồng dành cho mình là mãi mãi nên cũng đang phải cố tìm 1 cv ổn định . Mặc dù em cũng thích sau này cưới nhau được ở nhà chăm sóc cho chồng con.
Xung quanh em thì nhiều tấm gương hi sinh công việc để ở nhà chăm con và làm " hậu phương " rồi , nhưng về sau ai cũng kêu hối hận, khuyên em đừng bh bị phụ thuộc quá . Nhiều người nói quá nên giờ em cũng lung lay lắm rồi.
Em rất thông cảm với các chị ở nhà nội trợ , vì em có chị bạn như vậy nên cũng hiểu đôi chút. Buồn , vất vả mà chẳng ai hiểu cho , toàn nghe lời bạc bẽo thôi , lúc chồng yêu thì chồng đòi nằng nặc phải nghỉ làm ở nhà chăm sóc gia đình , nghỉ ở nhà 1tg phát hiện chồng có bồ thì chồng lấy lí do hấp dẫn bởi cô kia năng động ,hiện đại , vợ thì ở nhà lạc hậu , ăn bám , nhìn mãi cũng phát chán. Thế đấy !!!
11:08 SA 14/09/2011
Có ai ko muốn hoặc sợ lấy chồng ko ạ?
Đúng là " kẻ ăn không hết , người lần chẳng ra ".
Mình thì mong từng ngày một để nhanh được lấy chồng mà " nho vẫn còn xanh lắm " .
10:56 SA 14/09/2011
"Nhất lé, nhì lùn, tam rô, tứ rỗ"
Bùn quá , em trán dô ( em nhớ là " dô " chứ không phải " rô " ) .Trán còn rất rộng nữa chứ. Thế mình là " tam " rồi
Bạn bè toàn bảo :" nhìn trán mày như cái sân bay "
10:53 SA 14/09/2011
Một phút thật lòng. Hãy luôn là chính mình trong...
mất ngủ
Bực và thất vọng vì 1 số chuyện
Vẫn tiếp tục cãi nhau với gia đình.
Mình muốn bỏ đi thật xa.
Cuộc sống đôi khi mệt mỏi kinh khủng.
Cảm thấy ghét tất cả mọi người xung quanh và không muốn ai lại gần mình.
Ngoài trừ T.
Thôi , mình phải cố gắng lên , ngày mai trời lại sáng .
10:45 SA 14/09/2011
Hotgirl Mi Vân rạng ngời bên con gái yêu
cá nhân em thì em thấy MV có già đi so với hồi chưa sinh em bé.
Em thì thích hồi trước hơn , hoặc là mấy ảnh này MV không trang điểm .
10:38 SA 14/09/2011
Mày không phải con tao!
Mình nghĩ rằng có 1 sự khác biệt khá rõ giữa trẻ em sống trong lời mắng chửi và trẻ em sống trong môi trường ngọt ngào đó là sự nhạy cảm về ngôn ngữ. Khi người ta lớn lên trong tiếng chửi mắng, chê bai, nghe mãi thành quen, người ta dần thấy nó bình thường, giống như ta ăn mặn mãi thành quen, ra ngoài ăn giống mọi người lại thấy nhạt nhẽo.
Mình may mắn lớn lên trong 1 gia đình ít tiếng chửi bới phũ phàng. Có thì chắc chắn là có, cái thời đói khổ, chẳng có ai ko nói nặng bao giờ, nhưng tần suất ko nhiều. Có lẽ vì thế mà mình khá nhạy cảm với lời nói nặng. Ra ngoài xã hội, đi học, đi làm, chỉ cần ai nói ý tứ thôi đã khiến mình suy nghĩ. Nghe 1 câu chỉ trích nặng lời, mình sẽ cảm thấy rất buồn và cố gắng để sửa chữa, nếu đó là lỗi của mình. Thực ra đó chưa hẳn đã là ưu điểm vì mình luôn phải gồng mình lên, cố gắng để ko ai phải nói động đến mình, nhiều khi nó trở thành gánh nặng. Ngoài ra, mình cũng là người cẩn ngôn. Mình nóng tính, nhưng rất hiếm khi dùng từ mang nghĩa nặng nề để chỉ trích ai bởi mình tự cảm nhận được sức nặng của ngôn ngữ và ko muốn làm tổn thương người nghe.
1 người thân của mình, là 1 ví dụ ngược. Bạn ấy lớn lên trong tiếng chửi mắng rất phũ mồm của 1 người mẹ vất vả, thương con nhưng cay nghiệt. Bạn mình ko bị tổn thương về tâm hồn nhưng… bạn ấy có thói quen chê bai và chỉ trích giống mẹ. Bạn ấy cũng dễ dàng nói người khác nặng lời kể cả khi trong đầu ko thực sự nghĩ thế. Bạn ấy phản ứng chậm, và phản ứng kém với lời nói nặng của mọi người. Khi đi học, đi làm, bạn bè đồng nghiệp thường chỉ góp ý nhẹ nhàng, quá lắm mới chỉ trích. So với những gì mẹ bạn ấy nói (gần hai chục năm) chẳng thấm vào đâu cho nên… bạn ấy ko cảm thấy rằng bạn ấy đang bị chỉ trích, rằng bạn ấy làm thế là chưa tốt, nên sửa đổi, ko nên để bị nói nhiều.
Thế hệ bố mẹ mình sẽ có rất nhiều điều có thể biện minh cho việc chửi bới con cái nặng lời, nhưng mình tận mắt chứng kiến rất nhiều bà mẹ trẻ hiện đại, có học, cũng sẵn sang nói với con những lời rất phũ vì những lý do rất bình thường “ăn đi ko tao tát cho vỡ mồm ra bây giờ”, “Câm mồm ngay không tao vả cho gãy răng”. Con người ko ai là ko cáu giận, ko ai là luôn nói lời hay ý đẹp, nhưng mình nghĩ ko nên bắt con mình nghe những câu như thế hàng ngày.
p.s: Bạn megauvatho, tớ ko biết tuổi thơ của bạn có đúng như bạn viết hay ko, nhưng tớ thấy được là phản ứng tâm lý có gì đó ko ổn. Dù những gì bạn viết là thật hay giả thì chắc chắn có gì đó ko ổn tác động đến tâm lý, tính cách của bạn. Bạn nên xem lại, vì chính hạnh phúc của bạn.

Cảm ơn chị , thực sự em công nhận tính cách mình có nhiều thứ không ổn lắm.
Ví dụ như việc em luôn nói người khác nặng lời hơn những gì em thực sự suy nghĩ , hoặc là luôn nói những lời cay nghiệt dù lúc nghĩ lại thấy hối hận , rất khó nói lời xin lỗi , và em cũng tự thấy mình rất cực đoan , thích gì là rất thích mà ghét thì trăm đường ghét .
Em cũng đã có 1 thời gian dài bị trầm cảm nhẹ ( cái này về sau đọc trong báo chí và trên mạng em mới phát hiện ra ) . Giờ em cũng đang cố gắng để cải thiện cách nhìn đời , nhìn người của em . Trước em nghĩ cuộc sống của em không còn gì để mất , giờ em có một người bạn trai tốt vô cùng , em cảm thấy mình cần sống lại . Thế thôi .
Em cũng tự nhận biết được nếu em cứ mãi khắc nghiệt với cuộc đời và với chính mình thì sẽ không bao giờ hạnh phúc nổi .
P/ S bạn ( chị ) 35t :
Mình không có thành kiến gì với bạn , nhưng thực sự trên wtt , có những topic tranh cãi và một số thành viên mang thông tin ngoài đời của người khác mà họ biết được rêu rao trên wtt để bôi nhọ , mình thấy không tôn trọng nổi những người như vậy .
Về phần bạn , tuy cũng chưa đến mức như vậy ( hay là do bạn không có điều điện để làm vậy ) nhưng ở phần trước , bạn đã nói mình dối trá , bị lên án vv.... ,mọi người đều biết rồi và mình cũng không hề chối , mình nhận hết là mình đã nói như vậy và đó là suy nghĩ chủ quan của RIÊNG MÌNH . Nên bạn không cần phải mò lại những topic từ cách đây 2 -3 năm rồi post lại lên để chứng minh như thế.
Bởi vì :
- Mọi người trên wtt cũng không thừa thời gian để đi quan tâm soi mói xem mình là ai , đã bị lên án ntn ngoài bạn .
- Nếu bạn đủ trưởng thành và có văn hoá , ít ra bạn phải nhận biết sau 2 năm , từ 1 người 20 tuổi lên 22 tuổi , liệu suy nghĩ đã có những thay đổi ra sao . Không thể lấy lời nói của mình lúc 20 tuổi để áp dụng lên con người mình bây giờ. Hi vọng bạn hiểu những gì mình nói .
- Mình cảm thấy mình "được " quan trọng hoá khi bạn phải tìm các topic về mình và bới móc như thế. Có lẽ tâm lí của bạn cũng không được ổn định lắm đâu.
Mình xin mượn lời chị sweetsmiles :" bạn nên xem lại , vì chính hạnh phúc của bạn " .
So sick !!!
10:33 SA 14/09/2011
Nhật ký vỡ nợ: giá như có ngày mai...
mong chị bình an .
08:19 SA 14/09/2011
Quyết định vào Sài Gòn sống
Chào các bạn / anh chị
Em ở HN , không hề có bất kỳ người quen hay người thân trog Sài Gòn.
Vì một số lí do riêng tư em muốn chuyển vào Sài Gòn sống và làm việc.
Em năm nay vừa tốt nghiệp đại học khxh&nv ,muốn xin vào làm ở các công ty truyền thông , toà báo vv....Ngoài cái bằng đại học và vài cái chứng chỉ kỹ năng mềm , bằng vi tính thì em cũng chẳng có gì nữa.
Nhưng em muốn xin được 1 công việc chắc chắn và mức lưởng ổn định vừa đủ chi trả tiền nhà , đi lại , tiền ăn ( em cũng khá tiết kiệm ) trong Sài Gòn rồi mới chuyển vào.
Vì em vào Sài Gòn không có sự ủng hộ của gia đình , cũng không khá giả gì nữa.
Liệu có phương án nào dành cho em không ạ ?
06:45 CH 13/09/2011
m
megauvatho
Bắt chuyện
988Điểm·3Bài viết
Báo cáo