images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Một phút thật lòng, hãy luôn là chính mình trong...
Hôm nay thứ 7, Nhóc con đã được cậu đón xuống nhà chơi... anh xã đi làm hết 2 ngày cuối tuần. Còn một mình làm gì đây nhỉ?
Thời tiết cũng không khó chịu lắm, Sài gòn cứ ẩm ẩm ương ương khiến chứng viêm mũi dị ứng hành hạ mãi, 31 tuổi mà như 1 con mèo hen, không biết tí tuổi nữa thì sao?
Hơn nửa tháng nữa mới nghỉ việc, đoạn đường đi làm những ngày này xa qua, nghĩ đủ thứ chuyện mới tới được chỗ làm, mong những ngày này qua nhanh để nghỉ...
Nhiều dự định quá, không biết có thể làm ổn mọi thứ ko nữa, nhưng chắc dự định đầu tiên là phải cải thiện sức khỏe, cải thiện sắc vóc... đến mình nhìn mình còn chán...
Muốn hẹn với ai đó, mà thôi, khỏi. Muốn hẹn thằng bạn đi cà phê, mà lâu lắm nó ko hẹn mình nữa, nên chắc cũng khỏi.
06:39 CH 27/07/2019
Biona nghệ có tốt k nhỉ??
kem biona là thanh xuân của mình. Hồi cấp sinh viên, mặt mình mụn nhiều kinh khủng khiếp, xong nghe con bạn chỉ ra mua lọ kem nghệ biona, 10k. về bôi, q thời gian thấy đỡ nhiều, sau này bị rải rác, lâu lâu xuất hiện cái mụn bọc thôi chứ ko dày đặc như trước nữa, thung có thể do hồi đó mình bôi nhiều quá, bôi kín mặt lận nên giờ lỗ chân lông mình hơi to, chắc do bí quá. Nhưng nói về hiệu quả thì mình đến giờ vẫn vô cùng cảm ơn em ấy. Nay mặt mình lại nổi mấy cái mun, chắc phải ra siêu thị tậu 1 em mới đc
08:26 SA 15/07/2018
3 Người đàn ông
Chị ít còm lắm nhưng chị lại muốn chia sẻ ít nhiều với e. Cuộc đời còn dài lắm e ạ. E cứ sống tận cùng nỗi đau đi. Đi qua nó e lại thấy an nhiên tự tại hơn. Một vài năm sau nữa e mới thấy dc tình nghĩa vc nó quan trọng dường nào. Cái ty mà mình ko bảo vệ dc nó làm nó sứt mẻ thì dù có những ký ức đẹp tn đi nữa nó cũng mong manh và tan vỡ lắm. Rồi e sẽ lại thấy hóa ra nó ko quan trọng đến thế. E và anh của e có những ký ức thật đẹp tc thật đáng ngưỡng mộ nhưng giá như ko phá vỡ cái danh giới và cuốn vào nhau thì hay biết mấy. Lý trí để làm bạn sẽ bền vững bao nhiêu. Nhưng khi chuyển sang yêu đương rồi và vì cứ hi vọng cứ mong đợi lại mệt mỏi hờn ghen thì ty rồi sẽ phai đi thêm nue nó lại tội lỗi vô cùng. Mạnh mẽ và nghĩ đến cảm giác của chồng e mà nhất định dừng lại đi e. Anh của e đã có gia đình. Tất nhiên gia đình phải quan trọng hơn e chứ. Nơi có vợ và con họ. Thêm nữa anh của e còn là trụ cột trong gia đình còn phải kiếm cơm nuôi con. Rất nhiều thứ bận tâm. Ty ko đủ đâu e. Bọn e mới lập gia đình nên chưa thấy kinh tế ảnh huong đến cs gia đình tn. Sau này con e ra đời e cần rất nhiều tiền để cho nó cs đầy đủ nhất có thể. E cũng phải dồn tâm trí mà kiếm xèng nữa. Hãy gạt mối tình ấy sang bên e nhé. Dấu thật chặt nơi trái tim.mong e bình an. Và hãy nghĩ đến chồng nh hơn. Đừng quá nghĩ nhiều quá đến cx của mình.

Đọc những dòng com của chị, em cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. những gì chị nói hoàn toàn đúng, mỗi câu mỗi chữ như gáo nước dội vào em chị ạ. Em cũng biết rằng những việc em làm chỉ đẩy em vào rắc rồi và tổn thương, nhưng bản thân cứ cố chấp theo đuổi. Chồng em là người chồng tuyệt vời, em sợ một ngày anh ấy biết anh ấy sẽ tổn thương đến thế nào vì anh ấy luôn yêu va tin tưởng em, hy sinh mọi thứ cho em. nên em quyết định dừng lại trước khi quá muộn chị ạ. Cảm ơn chị rất nhiều
11:39 SA 21/08/2017
3 Người đàn ông
@mebongngo
Đã lâu lâu hôm nay tớ và Anh cf với nhau. Tớ muốn nói với Anh nhiều lắm, suy tư nhiều lắm. Nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Anh tớ chỉ biết im lặng.
Anh và tớ đều hiểu rằng thật khó để bước quá "bức tường" giữa hai đứa. Mà sao lòng quặn đau đến vậy.
Lý trí nhắc tớ phải cất Anh đi rất riêng chỉ mình tớ. Mà sao Anh choán tất cả tâm trí tớ.
Giá như ngay lúc đầu tớ ko cho Anh cơ hội tiếp cận . Giá như tớ không được phép sống đúng với cảm xúc của mình, giá như tớ che đậy tốt hơn. Thì có lẽ giờ tớ đã không dằn vặt đến thế.


Gởi từ ứng dụng Webtretho của Bibobibobi

Bibo ơi, bạn sao rồi, đã thoải mái hơn nhiều chưa? Mình hiểu cảm giác khi Anh ấy rời xa bạn, sẽ đau đớn, hụt hẫng và chới với vô cùng. Khóc cũng không thể khóc thoải mái, vì mình còn có gia đình, cũng chẳng thể chia sẻ với ai, vì không ai hiểu và chấp nhận chuyện đó. Thế nên, cứ một mình gặm nhấm nỗi đau, níu kéo người đó cũng không thể.
Nhưng rồi sẽ qua thôi, mạnh mẽ lên nhé. Không có nỗi đau nào không vượt qua được b ạ. mình tin bạn sẽ làm đc. Yêu thương nhiều
11:26 SA 21/08/2017
3 Người đàn ông
Cái đích cuối cùng của tình yêu vẫn là tình dục. Mong là bạn sẽ có những lựa chọn lý trí hơn cho cuộc đời mình. Nếu đã xác định ko cách nào đi cùng đường với nhau thì đường ai náy đi, dõi theo nhau là đủ rồi, hà cớ gì phải tự lao vào ngõ cụt như thế khổ người, khổ mình, ko phải ck bạn, hay bạn bạn gái Anh điều là những người đáng thương nhất sao? Mình ko phải là thánh sống cũng ko phải giả nhân giả nghĩa gì, chỉ là rõ ràng việc làm của bạn không có lợi cho cuộc đời của bạn, sẽ khiến cho cuộc đời của bạn có nhiều bất hạnh hơn thôi. Và nhân vật Anh đứng trên góc độ tôi cảm nhận cũng có thể yêu bạn, quan tâm bạn nhưng con người anh ta chưa đủ tốt để mang lại cho bạn 1 tình yêu đủ lớn, đủ bao dung, biết rõ là ko thể đem lại hạnh phúc cho bạn nhưng cũng ko cam tâm đứng ngoài chúc phúc cho bạn, chỉ nói 1 câu nhận xét về anh ấy là người đàn ông quá biết chọn thời điểm mà thôi. Mọi việc anh ta làm điều rất đúng thời điểm, khó khiến ai có thể ko yêu mê mệt anh í.

Bạn nói đúng, mình biết rõ những điều bạn nói, chỉ là bản thân chưa thể nào tự thoát ra. Mình đang cố mỗi ngày để có thể cân bằng lại mọi thứ. Mình viết ra đây vẫn xác định là sẽ nhận nhiều chỉ trích, chỉ mong rằng, những chỉ trích đó sẽ là động lực khiến mình thực sự tỉnh táo. Kết thúc mọi thứ trước khi quá muộn. Cảm ơn bạn rất nhiều
11:19 SA 21/08/2017
3 Người đàn ông
Cú ngã khiến tôi bị bóc tách nhau thai 30%, bác sĩ nói chỉ cần bóc thêm một chút nữa tôi có thể sẽ không giữ được con. Tôi được yêu cầu nằm nghỉ tại chỗ, hạn chế tối đa đi lại, đặt thuốc nội tiết, uống thuốc chống các cơn gò. Tất cả những việc có thể đễ giữ bé.
Tôi phải nghỉ việc, những cơn đau thường xuyên xuất hiện khiến tôi phải đi khám thường xuyên. Mọi gánh nặng đều đổ lên đầu C. Sáng C dậy sớm, đi chợ mua đồ ăn sáng cho tôi. Chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa của tôi. Chiều về, C sẽ mua cho tôi một món ăn vặt nào đó mà C thấy ngon trên đường đi làm về, rồi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. C không bao giờ quên mua sữa, mua các loại trái cây tốt cho bà bầu, dù lương C cũng chẳng cao, nhưng anh luôn cố gắng làm thêm để lo cho tôi được đầy đủ nhất. C chưa bao giờ vì thế mà than phiền, mà cáu gắt, ngược lại, sợ tôi buồn nên anh luôn nhẹ nhàng và vui vẻ hết sức. Mỗi buổi chiều trở về, C sẽ huýt sáo từ dưới cầu thang, miệng luôn gọi vợ ơi, em ơi, và khoe với tôi những món ngon anh mua được. C là người chồng tuyệt vời, là phúc đức kiếp trước tôi tu được. Kiếp này, tôi mang tội với C...
Anh đến thăm tôi mà chẳng báo trước, không quên mang cho tôi cuốn cẩm nang dành cho bà mẹ mang thai và nuôi con nhỏ. Anh bảo tôi đọc để biết cách chăm bé. Tôi hỏi Anh không đi làm à, Anh bảo Anh cúp làm để chạy qua đây gặp em đấy.
Tôi nằm trên giường, vì bụng tôi vẫn còn đau nên đang hạn chế đi lại. Anh lúi húi vào bếp nấu ăn, thi thoảng chạy lại bóc vỏ mấy trái nho đút cho tôi, khi rảnh thì ngồi kế bên tôi đọc mail, hoặc cho tôi xem những hình ảnh Anh chụp được trong chuyến đi Trung Quốc. Có lúc tôi mệt quá nên nằm ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra thì thấy Anh đang cắm cụi dọn dẹp nhà cửa. Anh dọn dẹp không sót chỗ nào, từ nhà tắm, nhà vệ sinh, góc bếp... Tôi cười:
- Anh định lật tung cả nhà em lên đấy à? Anh đừng làm nữa, nghỉ đi.
- Em mệt thì cứ ngủ đi, Anh dọn sắp xong rồi.
- Sao tự dưng vô nhà em mà dọn dẹp vậy? Em ngaị đấy.
- Có sao đâu, Anh dọn nhà cho em Anh mà. Em mệt nên Anh dọn, chứ không C đi làm về mệt còn bắt C dọn nữa, cậu ấy la em thì sao?
- Anh ấy không la em đâu, anh biết mà.
- Em thì ngon rồi...
Tôi cười, nằm đó nhìn cái bộ dạng của anh, cảm giác bình yên lạ lùng. Anh lúc nào cũng thế, lúc nào cũng để ý từng cái vụn vặt và chẳng câu nệ, nề hà bất cứ thứ gì. Có thể giữa chúng tôi, ngoài cái tình cảm sai trái khiến cả hai day dứt, thì sự gắn bó suốt bao nhiêu năm, sự thân thiết gần gũi chúng tôi từng có, tình thân giữa chúng tôi là thứ không thể chối bỏ. Dù rằng sau này, cảm xúc yêu đương mặn nồng giữa chúng tôi không còn nữa, sau này, ai cũng lấy lại tinh thần để trở về với vị trí vốn có, trở về với cuộc sống của riêng mình. Thì trong tôi, vị trí của Anh cũng không ai có thể thay thế được. Bởi hơn hết, Anh là người thân của tôi. Tôi vẫn thường nhớ lại những ký ức đẹp đẽ mà chúng tôi đã có, tôi nhớ và tiếc cái thứ tình cảm thiêng liêng và đơn thuần đó giữa chúng tôi, khi Anh chưa mở lời kéo chúng tôi bước ra khỏi vạch giới hạn. Tôi đã từng yêu thương Anh, rất chân thành, rất lâu, và trong sáng, chẳng vướng chút giận dỗi hờn ghen nào hết. Tôi đã từng ước cái tình cảm đó cứ mãi như vậy đến cuối đời, cho đến khi chũng tôi già cỗi, nếu vậy, cả tôi và Anh chắc hẳn sẽ bình yên và hanh phúc hơn bây giờ rất nhiều. Tôi sợ một ngày nào đó, sự xa cách và những hờn ghen giận dỗi sẽ giết chết tình yêu, giết chết cả tình cảm đẹp đẽ của chúng tôi, sợ một ngày nào đó tôi không thể tự nhiên mà nhắn tin cho Anh nói nhớ Anh như trước đây tôi thường làm nữa. Có thể, những việc chúng tôi làm ngày hôm nay sẽ đẩy chúng tôi vào vô vàn những bất hạnh, những rắc rối luẩn quẩn không lối thoát.Có lẽ, tôi cần tỉnh táo hơn...
Anh dọn dẹp xong thì chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cùng xem một vài bộ phim hài. Lúc ra về, Anh vẫn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi, hôn nhẹ lên trán tôi rồi dặn tôi nghỉ ngơi cẩn thận. Tôi vẫn bồi hồi như lần đầu tiên đón nhận nụ hôn của Anh...
...
Tôi mang bầu đến tháng thứ 8 thì C đưa tôi về nhà C để sinh cho tiện có người chăm sóc. Vì trên thành phố chỉ có hai vợ chồng, C lại đi làm suốt, mà nội ngoại đều neo người, chẳng có ai có thể lên thành phố chăm tôi được cả. Mọi người bên nhà C đều tốt, thương tôi, và tôi cũng luôn cố gắng để cư xử một cách khéo léo nhất, thế nên thời gian tôi ở đó cũng không mấy khó khăn như những chị em về nhà chồng ở cữ khác. Tôi thấy mình là người khá may mắn trong chuyện đó. C chuẩn bị có chuyến công tác dài ngày ở Phú Quốc, nên có lẽ lần này tôi sẽ vượt cạn mà không có C, Dù có chút tủi thân nhưng tôi hiểu và thông cảm cho anh ấy. C luôn cố gắng làm việc để có thể cho tôi và con có cuộc sống tốt hơn.
Anh tất bật chuẩn bị đám cưới nên chúng tôi không thường xuyên trò chuyện cùng nhau. Tôi cũng buồn, nhưng bản thân lúc đó xác định rằng đã đến lúc chúng tôi nên dừng lại. Anh sắp là người có gia đình. Tôi cũng chuẩn bị đón thiên thần nhỏ của tôi. Chúng tôi sẽ lưu giữ những tình cảm tốt đẹp giành cho nhau, và để dành những yêu thương ấy lại. Nếu có kiếp sau... Nếu kiếp sau ấy có gặp nhau, liệu có thể đem đến cho nhau thứ tình cảm đủ đầy và trọn vẹn nhất không? Liệu lúc ấy, có còn nỗi khao khát muốn gặp nhau không? hay là được tự do đến với nhau lại khiến tình cảm ấy nhanh nguội lại. Chẳng phải, có câu hát rằng: "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở" hay sao?
Tôi sinh con trước ngày cưới của Anh vài ngày, nằm trong bệnh viện, ngắm nhìn hình cưới của Anh. Tim tôi đau. Tôi hỏi mẹ tôi rằng Anh có đẹp trai không? Mẹ nói, chú rể đẹp trai phong độ lắm. Ai cũng khen. Tôi mỉm cười ngắm nhìn thiên thần bé nhỏ đang nằm bên cạnh. Nói với mẹ tôi:
- Cuối cùng Anh cũng lấy vợ rồi mẹ ạ.
- Ừ...
Mẹ biết, tình cảm của tôi dành cho Anh, Anh dành cho tôi. Vì mẹ đã chứng kiến tôi khóc như thế nào khi nhận được cuốn vở ghi toán mà Anh tặng, Mẹ chứng kiến chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ đến lớn như thế nào. Đã có nhiều lần tôi hỏi mẹ, rằng nếu con và anh H không phải là anh em thì sao? con và anh H có thể kết hôn với nhau không, chúng con cách 3 đời nên pháp luật có cho phép phải không mẹ? Tôi chỉ hỏi thế thôi, nhưng tôi biết rõ câu trả lời là không thể. Chúng tôi biết rõ tình cảm thân thiết mà hai nhà dành cho nhau, tôi biết rõ dì và Bác đã từng nuôi nấng và dạy dỗ tôi nhiều ra sao, tôi luôn dành sự biết ơn nhất định dành cho họ... Thế nên, chuyện của chúng tôi, vĩnh viễn không thể.
Nhớ lại ngày tôi cưới, rơi vào tháng 11, ở quê tôi mùa này hoa dã quỳ nở rộ khắp các con đường, nở rộ khắp sườn đồi. Những ngày đó, đầu óc tôi mông lung nghĩ đến Anh nhiều vô cùng. Hôm đó mẹ tôi ủ gạo nếp nấu rượu, tôi ngồi bên cạnh, mắt rưng rưng. Lâu lâu, mẹ hứng được mẻ rượu mới, lại đưa tôi nếm thử. Tôi cố tình nếm những miếng thật to, cho đến khi lâng lâng say:
- Có ai yêu một người nhưng rồi cưới một người khác không mẹ?
....
- Con thích một người khác mẹ ạ, mẹ có từng thích ai khác ngoài bố không?
Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi:
- Thực ra, mẹ trước đây không yêu bố nhiều đâu, nhưng lấy rồi, vì tình nghĩa vợ chồng nên thương yêu rồi dần dần gắn bó với nhau. Con đừng nói với bố kẻo bố tự ái đấy.
....
- Ai cũng có bí mật con ạ, mẹ cũng thế, nhưng con nên chôn những tình cảm đó vào góc riêng, đừng tự đào bới nó lên, cũng đừng để người khác biết. Sống để bụng,chết mang theo, một mình con biết là được rồi. Nếu không, sẽ chỉ có con là khổ thôi con ạ. Phụ nữ khổ nhiều bề...
Đúng thế, Anh là khoảng trời của riêng tôi, là khoảng trời mà tôi nên đóng lại. Khoảng trời ấy có cô bé lùn lùn be bé, cứ thích nhảy tót lên lưng Anh, cùng trên con đường vừa dài vừa nhỏ. Ước gì có thễ vẽ bức tranh ấy, đóng khung lại, rồi treo lên một góc tường. Để thời gian dừng lại ở đó, để yêu thương cũng dừng lại ở đó, đừng lớn thêm rồi xuống dốc nhạt nhòa. Sẽ thật bình yên và hạnh phúc biết mấy, sẽ chẳng có cảm giác tội lỗi, dạy dứt đan xen, sẽ chẳng có cảm giác hồi hộp của kẻ ăn vụng sợ bị phát hiện, sẽ chẳng có cảm giác hờn ghen với thứ không thuộc về mình, muốn đưa bàn tay níu lại nhưng không thể níu tới, vì có quá nhiều thứ buộc sau chân kéo mình trở lại, muốn buông tay nhưng không thể buông, vì phía ấy có quá nhiều yêu thương như ma lực. Lo sợ sẽ mất đi nhiều thứ nếu cứ tiếp tục cố chấp, nhưng buông bỏ thì không phải là chuyện dễ dàng...Ước gì có một loại thuốc vong tình gì đó như trong phim, uống vào rồi khi tỉnh lại sẽ quên mất rằng mình từng yêu anh ấy...
11:15 SA 21/08/2017
3 Người đàn ông
@mebongngo
Đã lâu lâu hôm nay tớ và Anh cf với nhau. Tớ muốn nói với Anh nhiều lắm, suy tư nhiều lắm. Nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Anh tớ chỉ biết im lặng.
Anh và tớ đều hiểu rằng thật khó để bước quá "bức tường" giữa hai đứa. Mà sao lòng quặn đau đến vậy.
Lý trí nhắc tớ phải cất Anh đi rất riêng chỉ mình tớ. Mà sao Anh choán tất cả tâm trí tớ.
Giá như ngay lúc đầu tớ ko cho Anh cơ hội tiếp cận . Giá như tớ không được phép sống đúng với cảm xúc của mình, giá như tớ che đậy tốt hơn. Thì có lẽ giờ tớ đã không dằn vặt đến thế.


Gởi từ ứng dụng Webtretho của Bibobibobi

Bibo à, thật khó khăn đúng không? Mình đã từng nghĩ chồng mình sẽ đau khổ thế nào nếu một ngày anh ấy phát hiện ra sự thật. Anh ấy chỉ có một mình mình, hết lòng vì mình và gia đình, còn mình lại dồn hết tâm tư vào một người đàn ông khác. Đôi lúc tự hỏi, nếu có biến cố xảy ra, liệu người ấy có đủ mạnh mẽ để nắm lấy tay mình hay không? hay cũng bỏ rơi mình như bao gã đàn ông khác? thế nên , chúng ta hãy cùng cố gắng vượt qua cảm xúc tội lỗi này nhé. cố lên
03:27 CH 17/08/2017
3 Người đàn ông
Đọc e chị bị cuốn hút bởi cx của e. Nó chân thật đến run rẩy. Nhưng e ơi chị khuyên e thật tình. Hãy mạnh mẽ rút ra mớ cx và ty tội lỗi đó đi. E hãy nghĩ đến cx chồng e. Nếu biết vợ mình như thế thì ko thể nào chấp nhận dc. Sau này con e ra đời nữa. Mình đối diện với con để lo sợ bị mất tự tin. Mới dạy bảo nó lớn khôn dc. Thật tình chị đọc chuyện của e người chị thương nhất là chồng e. Chồng e vô cùng đáng thương. E có lỗi với chồng e lớn lắm. Thật ra chị đã trải qua nhiều chuyện buồn đau rồi. Tc con người mới là thứ mong manh dễ đánh mất nhất. Tc vc gắn liền trách nhiệm tình thương moi bền vững. E có những ký ức thật đẹp với Anh thật đẹp. Những hãy dừng tc này đi e .hãy nghĩ đến chồng cà con e

Em thực lòng cảm ơn chị rất nhiều. Bản thân em cũng vô cùng dằn vặt và đang cố gắng từng ngày để thoát ra chị ạ. Em viết những tâm sự này ra đây để vơi đi những cảm xúc chất chứa trong lòng, để nhìn lại một cách khách quan nhất những gì đã diễn ra. để em có thể quên đi Anh trong lúc bản thân đang chới với. Chúng em đã quyết định dừng lại, và em đang cố để làm đc điều đó.
Em hy vọng là lần này em sẽ làm đc. Những lời khuyên của mọi người sẽ khiến em tỉnh ra. Chỉ có tình nghĩa vợ chồng bền vững nhất.
03:13 CH 17/08/2017
3 Người đàn ông
Cảm xúc của bạn về Anh, chân thật và nhiều cung bậc như bạn đang nói hộ lòng mình vậy. Mình cũng thế, cũng có một Anh như bạn. Và mình cũng có chồng rất yêu thương. Nhưng Anh lại luôn chạm đến cảm xúc sâu thẳm của lòng mình nhất, thứ cảm xúc mà khó ai chạm tới được. Con ngừoi anh cũng chân thành rất đỗi giản dị, ko phô trương , ko lộ liễu. Chỉ đủ để mình cảm nhận.
Và mình cũng đăn vặt đau đớn vì ko vượt qua được giới hạn. Bởi mình đã có gia đình yên ấm.
Khác rằng Anh của mình ko phải Anh Em như bạn.
Mình chờ những tâm tư dứt khoát của bạn để mình lấy động lực vượt qua


Gởi từ ứng dụng Webtretho của Bibobibobi

Bạn bibo ơi, mình hiểu cảm giác của bạn. phụ nữ chúng mình là như vậy, nếu như đã yêu rồi rất khó để thoát ra. Mình đang cố từng ngày để thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn này. Mong bạn mạnh mẽ lên nhé
09:40 SA 16/08/2017
3 Người đàn ông
Làm dâu được 6 tháng, tôi bàn với C lên lại SG làm việc. Thứ nhất, bởi tôi thấy cuộc sống ở nhà chỉ ngày 3 bữa cơm nước giặt giũ thật ngột ngạt. Dù rằng mọi người đều cư xử lịch sự với tôi, thế nhưng đâu đó trong thâm tâm, tôi vẫn cảm thấy mình thật vô dụng, mình không có tiếng nói. Xin việc ở quê với ngành học của tôi thực sự rất khó khăn. Thứ 2, Bố mẹ tôi đã vất vả như thế nào để nuôi tôi ăn học, vậy mà học xong tôi chưa kịp báo đáp gì bố mẹ đã đi lấy chồng, ở nhà quẩn quanh cơm nước, tôi thấy có lỗi với bố mẹ rất nhiều, nếu tôi cứ ở nhà như vậy đến hết đời, chẳng phải quá uổng phí tiền của và tâm huyết của bố mẹ, uổng công tôi 4 năm đèn sách sao. Thứ 3, tôi đã quen với không khí tấp nập ở thành phố, giờ về quê, cuộc sống bình lặng nhưng buồn. Vì buồn nên tôi thường than thở, thường giận dỗi C, giữa chúng tôi thi thoảng có những cãi vã.... Hơn nữa, có chị quen làm ở công ty cũ gọi tôi đến làm cho công ty của chị ấy. Có quá nhiều lý do để chúng tôi rời khỏi đây...
C thương tôi, hiểu tôi, chiều chuộng tôi... Vì vậy anh ấy đồng ý. Chúng tôi lại khăn gói xuống SG lần nữa.
Tôi vẫn luôn tin rằng linh tính của người mẹ luôn luôn đúng. Tôi cũng vậy. Mấy ngày trước đó tôi nằm mơ thấy tôi mang thai một thiên thần bé nhỏ, đến khi tỉnh dậy, lòng tôi vẫn lâng lâng cảm giác hạnh phúc trong mơ ấy. Thực ra cưới xong vợ chồng tôi có kế hoạch, định rằng chờ khoảng 1 đến 2 năm nữa mới sinh. Nhưng rồi cuộc sống ở nhà buồn chán, và nhìn những đứa trẻ quá đáng yêu, tôi lại thèm muốn có một nhóc tì đáng yêu như vậy. Chúng tôi thả, đúng 1 lần duy nhất... và lần đó tôi mang thai thật.
Tôi đi làm luôn sau khi đến SG, còn C lại nộp hồ sơ đi xin việc. Khoảng 2 tuần sau, tôi cảm thấy có những thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Tôi mệt nhoài, ớn lạnh từng cơn. Việc ăn uống với tôi là cực hình vì tôi không nuốt nổi bất cứ thứ gì cả. Có đôi lúc, tôi cảm thấy mình không thể thở nổi, cả cơ thể như không còn sức lực. Tôi nói với C, Anh bảo: Em có thai đấy! Tôi mua que thử: 1 vạch đậm, một vạch mờ đến nỗi tôi căng mắt mới nhìn thấy. Tôi cứ ngồi trân trân nhìn cái que ấy, trong lòng vẽ lên bao cảm xúc khó tả. Mừng không? Mừng chứ, có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc được làm mẹ. Lo không? Lo chứ. Hai vợ chồng mới vào lại Sg, công việc chưa ổn định, nhà cửa không có, thu nhập chưa có... Biết bao nhiêu vấn đề đang chờ trước mắt...
Tôi đưa que thử thai cho C, Anh cười:
- Anh đã bảo là em có thai rồi mà.
- Anh không vui sao? tôi giận dỗi.
- Vui chứ, chúng ta sắp có con rồi mà.
- Em thấy anh không vui kìa.
- Vì có mình còn nhiều khó khăn quá nên anh lo chút thôi. Nhưng anh sẽ cố gắng lo cho mẹ con em. Em vui lên, đừng nghĩ gì nhé...

Về tôi và Anh, chúng tôi vẫn thường nói chuyện với nhau qua tin nhắn. Kể từ buổi chiều hôm đó, chúng tôi chưa gặp lại nhau. Anh vẫn quan tâm hỏi han tôi mỗi ngày, nhắc nhở tôi lo ăn uống, mỗi khi Anh có chuyện gì buồn, Anh thường kể với tôi. Dù không gặp nhau, nhưng chúng tôi luôn tồn tại trong cuộc sống của đối phương, như một phần không thể thay thế.
Tôi chưa kể cho Anh nghe chuyện tôi có thai, Thật tội lỗi. Nhưng lúc đó tôi không biết nói với Anh thế nào cả. Tôi sợ rằng Anh biết tôi có thai rồi sẽ không quan tâm tôi nữa, sợ rằng khoảng cách giữa chúng tôi sẽ càng ngày càng xa ra... chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tôi đã thấy cổ họng nghẹn đắng lại. Tôi... sợ mất Anh. Tôi thường nói với Anh tôi mệt mỏi, kể với Anh chuyện tôi bị ói, cả chuyện tôi không thể ăn nổi thứ gì... Anh lo lắng bảo tôi đi khám... Tôi tin, Anh đoán được rằng tôi có em bé, chỉ là Anh chưa muốn hỏi khi tôi chưa tự nói ra thôi.
Anh chuẩn bị đi công tác Trung Quốc 1 tháng, Anh nói sẽ qua thăm tôi. Tôi đã chờ Anh cả buổi chiều hôm đó, chờ thêm hết buổi tối. Nhưng rồi Anh chẳng qua. Anh nhắn cho tôi vài câu rồi Anh đi...
Tôi đoc tin nhắn của Anh. Không trả lời. Tôi... là gì của Anh?
Anh qua đến nơi, nhắn tin cho tôi. Tôi giận, Có thể đối với Anh, tôi không quan trọng như tôi nghĩ. Anh chẳng cần biết tôi đã chờ Anh trong tâm trạng như thế nào...Anh đã không giữ lời. Anh có quá nhiều mối bận tâm khác, quá nhiều mối quan hệ khác ngoài tôi và xếp tôi sau hàng dài những mối quan hệ ấy... Với Anh, tôi có lẽ chỉ là mối quan hệ trong bóng tối. Những suy nghĩ ấy khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.
1 ngày
2 ngày
3 ngày...
- Em giận Anh lâu vậy à. Hôm đó Anh nói qua em nhưng rồi Anh có việc phải đi với chị nên không qua được nữa.
....
- Em đừng giận nữa mà, Anh xin lỗi, khi nào về Anh bù cho em có được không?
....
- Anh biết em đang đọc tin nhắn mà.
....
- Vậy thôi em nghỉ đi, khi nào hết giận nhắn cho Anh.
Anh vẫn luôn như thế, chưa bao giờ giỗ giành tôi quá 3 câu. Tôi luôn là người tự giận, tự vật vã, rồi tự động bỏ qua. Phụ nữ khi dính vào chuyện tình cảm thường nặng lòng hơn đàn ông, thế nên, tôi đã chẳng thể dứt khoát với Anh dù rằng tôi hàng ngàn lần muốn thế.

- Đúng thế, em giận đấy. Em tự hỏi em là gì của Anh vậy. Chính Anh là người đã bước vào cuộc sống của em, chính Anh đã lôi em vào cuộc sống của Anh để khiến em khổ sở như vậy. Anh có biết là em đã chờ Anh như thế nào không, nếu như không qua được Anh có thể nhắn cho em một câu mà. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không? Rốt cuộc em xếp thứ bao nhiêu trong lòng Anh vậy?

Tôi nhắn cho Anh một tràng dài, vừa nhắn nước mắt vừa rơi lã chã. Tôi ước mình chưa bao giờ yêu Anh để khiến trái tim tôi bị tổn thương đến vậy. Tôi ước mình có thể cứng rắn mà dứt khoát hết mọi chuyện, kéo mình ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn mà Anh mang đến cho tôi. Yêu Anh, tôi nhận được những gì ngoài sự dày vò bản thân đến cùng cực. Cảm giác tội lỗi với chồng, người yêu tôi hơn bất cứ ai, cảm giác tội lỗi với sinh linh bé bỏng vừa mới hình thành, tội lỗi với chính mình. Rồi đây, mọi chuyện sẽ đi đến đâu?

- Em có thai rồi, em đã không muốn nói cho Anh biết chuyện đó, chỉ vì sợ rằng khi em nói ra điều đó Anh sẽ không quan tâm đến em nữa. Nhưng em có thai rồi, thế nên Anh không cần phải quan tâm đến em nữa, Em cũng sẽ không chờ đợi Anh nữa, sẽ không tự làm khổ bản thân mình vì Anh nữa. Chúng ta cứ vậy đi, cả đời này em cũng không muốn gặp lại Anh nữa đâu.

Tôi khóc tu tu như một đứa trẻ, bao nhiêu ấm ức dồn nén trong lòng, cộng với sự mệt mỏi những ngày đầu thai kỳ nghén ngẩm. Dù biết rằng khóc là không tốt cho em bé, thế nhưng tôi không có cách nào ngăn cho nước mắt khỏi trào ra.

- Anh biết em có thai mà, chỉ là em chưa nói nên Anh chưa hỏi thôi. Sao em lại nghĩ như vậy, dù em có thai hay không, dù đến 60 năm nữa em có già đi thì tình cảm của Anh cho em vẫn không thay đổi. Em vẫn là người không ai có thể thay thế được trong lòng Anh. Nên em đừng nghĩ bậy nữa, không tốt cho em bé đâu à.
...
- Anh cũng giận em, Anh cũng muốn gặp em nhưng Anh không biết phải đối diện với C như thế nào cả. Em có bao giờ cho Anh gặp C đâu.
- Nếu gặp thì sao, trước mặt anh ấy, trước mặt bạn gái Anh, chúng ta có thể giả vờ như không có chuyện gì sao? Em không dám đối diện với chuyện đó, vì như thế em sẽ cảm thấy tội lỗi, như vậy quá giả tạo trước mặt họ. Nên em mới không muốn để Anh gặp anh ấy, cũng như không muốn gặp bạn gái Anh... Anh hiểu không?
- Anh hiểu, nhưng em đừng nghĩ lung tung có được không? Lỗi của Anh đã làm em suy nghĩ nhiều. Anh sẽ cố gắng để không làm em buồn nữa. đừng giận Anh nữa nha.
- Em đang khóc đấy.
- Khóc không tốt cho em bé đâu, em phải lo ăn uống giữ gìn sức khỏe, giờ không chỉ có mình em nữa rồi. Đừng khóc nữa, khi nào về anh sẽ qua thăm em...

Hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, tôi cũng đã khóc rất nhiều nhưng rồi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì nhiều ấm ức trong tôi được giải tỏa. Tôi là thế, rất dễ nóng giận nhưng rồi cũng rất dễ nguôi ngoai, chỉ cần đối phương là người có ý nghĩa với tôi thì tôi chẳng thể nào giận lâu được.

3 tháng đầu tiên của thai kỳ trôi qua một cách thật khó khăn, tôi luôn ở trong trạng thái mệt mỏi, cáu gắt. Tôi dị ứng với tất cả các món ăn mà C nấu, vì thực sự C nấu ăn rất tệ. Mỗi buổi sáng trước khi tôi ngủ dậy, C phải dậy trước và dọn dẹp hết mọi thứ, chỉ cần tôi nhìn thấy một chút rác thôi, cũng đủ khiến tôi ói vật vã. Có khi đi chợ, nhìn thấy mớ lòng gà mà người ta bán, tôi cũng có thể ngay lập tức mà ói tại chỗ. Cả người tôi chẳng còn một chút sức sống nào. Tôi nghe nói, thường người ta chỉ nghén 3 tháng đầu thôi, nên tôi cực kỳ mong chờ những ngày ấy trôi qua thật nhanh. Cuối cùng, khó khăn này qua đi, khó khăn khác ập tới, còn khó khăn hơn nhiều nữa.

Một buổi tối, C phải đi công tác nên về khuya. Lúc đó, tôi đang nằm ngủ trên gác nghe tiếng C gọi cửa. Mắt nhắm mắt mở, tôi bước xuống cầu thang. Nhưng trượt chân, tôi ngã từ trên gác xuống...
09:29 SA 16/08/2017
3 Người đàn ông
Mình phải đăng nhập để com bài viết của bạn. Bạn cứ trải lòng đi, mình luôn theo dõi. Mỗi ngày mình vào bài của bạn rất nhiều lần để đọc. Viết ra cho nhẹ lòng bạn ạ. Chúc bạn tâm luôn tĩnh

cảm ơn b. có một câu hỏi đến giờ mình vẫn ko trả lời đc. Anh ấy có yêu mình ko?
Gởi từ ứng dụng Webtretho của mebongngo1989
04:35 CH 15/08/2017
3 Người đàn ông
Bài viết của bạn rất nhiều cảm xúc. Mình rất mong chờ được nghe tiếp câu chuyện tình yêu của bạn. Mình chúc bạn sức khỏe và nhiều niềm vui trong cuộc sống nhé!

Cảm ơn b nhiều nhé. Mình biết câu chuyện của mình là sai trái, là không ai chấp nhận được. Mình đang cố gắng để bắt đầu lại mọi thứ nên viết hết ra đây. mong sau chuyện này sẽ quên hết đi. Mong nhận được chia sẻ từ mọi người
10:10 SA 15/08/2017
3 Người đàn ông
Chủ top ơi, bạn kể chuyện tiếp đi, vài ngày được vài dòng thế này bọn mình mong quá, có tí ức chế í.

Mình xin lỗi nhé, thời gian qua xảy ra nhiều chuyện quá, mình không có tâm trí viết nổi luôn. Mọi việc giờ đã ổn rồi, nên mình sẽ cố gắng viết hết. Tại mình chỉ viết theo cảm xúc thôi, không biết là có người chờ bài viết của mình ý.
09:44 SA 15/08/2017
3 Người đàn ông
Nếu cho tôi 2 từ để miêu tả về mối quan hệ giữa chúng tôi sau nụ hôn ngọt ngào ấy, thì " Nhập nhằng" là hai từ mà tôi nghĩ đến đầu tiên. Chúng tôi chẳng thể yêu nhau, điều đó là một sự thật không cần bàn cãi, cũng không thể làm như chưa có gì xảy ra, vì con tim có lý do riêng của nó. Và thế là thay vì yêu, chúng tôi dày vò nhau nhiều hơn, hay nói chính xác là tôi tự dày vò bản thân mình... đến mệt nhoài...
Thi thoảng Anh đến chỗ tôi, cùng chúng tôi ăn cơm. Thi thoảng anh hẹn tôi ra ngoài, Chúng tôi đi lang thang khắp thành phố. Có khi anh nói tôi lên ký túc xá đón Anh rồi chúng tôi đi ăn, đi cà phê... như một cặp anh em. Anh có kể với tôi là bạn gái Anh ghen mỗi lần Anh nói Anh đi cùng tôi, cô ấy hỏi Anh em gì mà thân hơn người yêu thế. Anh kể cho tôi nghe nhiều thư về cuộc sống của Anh, về chuyện tình cảm, học hành, bạn bè... Anh là người sôi nổi, nhiệt huyết, anh tham gia đội bóng chuyền của trường, tham gia các giải bóng chuyền các trường đại học, Anh có rất nhiều bạn bè, Anh phóng khoáng, vui vẻ, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Anh khác tôi...
Thi thoảng vẫn có những nụ hôn giữa chúng tôi, Có những khi, bàn tay Anh tham lam lần mò từng cúc áo nơi ngực tôi khi chúng tôi miên man trong những nụ hôn nồng nàn ấy. Những lúc ấy, tôi thường gạt Anh ra. Tôi biết, tôi yêu Anh, nhưng lý trý của tôi không cho phép chuyện đó xảy ra. Tôi sợ...Sợ rằng sẽ chẳng còn lối thoát nào cho chúng tôi nếu cả hai bất chấp vượt qua cái lằn ranh giới mong manh ấy. Đàn ông thường tham lam, Anh dù gì cũng là đàn ông, Đôi lúc, cảm xúc quá mạnh mẽ khiến người ta không thắng nổi lý trí. Nhưng Anh vẫn luôn dừng lại. Anh ôm tôi: Anh sẽ không để điều đó xảy ra!
Tôi đã từng nghĩ tôi chỉ cần được làm em gái ngoan của Anh là đủ. Tôi đã từng rất ngoan... Thế rồi, mọi chuyện xảy ra với Anh khiến đôi lúc tôi mong muốn nhiều hơn. Khiến đôi khi tôi khao khát có được Anh cho riêng tôi, khiến đôi lúc tôi chẳng còn muốn làm cô em gái ngoan của Anh nữa. Tôi nghĩ đến Anh mỗi ngày, Trái tim tôi thắt lại khi thấy Anh đăng hình Anh và bạn gái, Tôi buồn nếu như Anh không hỏi han, không quan tâm tôi... Tôi bắt đầu có những giận dỗi. Dù từ bé đến giờ, tôi chưa bao giờ giận Anh, dù chỉ một lần... Chính Anh đã khiến tôi thay đổi, tôi phải làm sao ???
C hoàn thành chuyến công tác ở Quảng Bình và trở về. Tôi ít gặp Anh hơn. Một phần vì C, Một phần vì tôi tránh mặt Anh. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì mối quan hệ giữa chúng tôi, nghĩ rằng chúng tôi nên dừng lại. Dù rằng Anh luôn ở trong tâm trí tôi, mỗi giây...
Có một lần C đến phòng tôi chơi, vì khuya quá nên C tính ngủ lại. Lúc đó đột nhiên Anh gọi, Tôi không bắt máy. Anh gọi tôi không được nên gọi cho em tôi. Nói rằng Anh sắp đến phòng tôi rồi. Tôi không muốn Anh biết C ngủ lại ở phòng tôi, và cũng không muốn hai người chạm mặt nhau nên tôi nói C về. C giận. C nói chỉ vì Anh mà tôi đuổi C đi vào lúc khuya như vậy,vì thực sự lúc đó đã khuya lắm, mà C chẳng còn chỗ nào để đi nữa. Tôi giải thích mà C vẫn bỏ đi, tôi chạy theo, trên người vẫn mặc bộ đồ ở nhà. Chúng tôi cãi nhau một lúc rồi thuê một nhà nghỉ ở gần đó để ngủ, vì đêm nay Anh sẽ ngủ lại phòng tôi. Và tôi cũng không muốn bỏ mặc C một mình ở đó. C hoàn toàn không có lỗi...
Sáng sớm mai tôi trở về phòng. Anh ngủ trên gác. Tôi đi lên, thấy tôi Anh hỏi:
- Em đi đâu mà mặc đồ như vậy?
- C giận, em đi theo C.
- Em có sao không? Có xảy ra chuyện gì không vây? Anh rất lo.
- Không sao hết. Em xin lỗi vì đi mà không nói gì với Anh.
- Không sao mà, Anh hiểu, em mệt lắm không thế?
- Không mệt.
- Vậy được rồi...
Tôi nghe em tôi kể, Hôm đó Anh cứ hỏi tôi đi đâu, rồi cứ ngồi ở dưới cổng khu trọ chờ tôi. Chờ rất lâu, đến khi mấy đứa nói tôi không về Anh mới chịu lên. Anh cứ trằn trọc mãi không ngủ, hỏi đi hỏi lại mấy đứa về việc tôi ở đâu, ở với ai. Anh đã rất lo cho tôi...Vậy mà, Anh chẳng trách móc, chẳng la , chẳng giận tôi khi bỏ mặc Anh đó mà đi. Tôi cứ hay giận Anh mấy chuyện nhỏ nhặt, rồi trách móc Anh, nhưng Anh đối với tôi luôn nhẹ nhàng, bao dung, vẫn chịu đựng tính khí trẻ con của tôi mà chẳng phàn nàn hay chê trách. Tôi yêu Anh, nhưng lòng tôi đầy kiêu hãnh, tôi chẳng mấy khi chủ động nhắn tin hay gọi cho Anh, dù có lúc tôi nhớ Anh đến phát điên. Tôi tìm cách từ chối nụ hôn của Anh dù tôi luôn khao khát có được Anh hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi bỏ theo dõi Anh trên Facebook để khỏi nhìn thấy hình ảnh Anh và bạn gái nhưng rồi lại lần mò vào facebook Anh mỗi ngày...Anh khác tôi...Với Anh, cứ để mọi thứ thật giản đơn...
Anh ra trường, cùng bạn gái làm việc ở Tây Ninh, tôi cũng xin được một công việc đúng chuyên ngành. Chúng tôi ít còn cơ hội gặp nhau nữa. Anh vẫn hay nhắn tin cho tôi, nhưng tôi thường trả lời qua loa. Mỗi lần Anh về thành phố, Anh hẹn tôi nhưng tôi thường lấy cớ công việc để từ chối. Thời gian đó, có lúc tôi tưởng rằng chuyện của tôi và Anh đã kết thúc. Có khi Anh say, Anh nhắn tin cho tôi:
- Anh nhớ em...
- Anh chỉ muốn được ôm em vào lòng...
- Em có nhớ Anh không? em quên anh rồi sao?
Những lúc đó, tôi chỉ nhắn lại một cách hờ hững:
- Anh say rồi, đừng nói nữa.
Tưởng rằng, tôi có thể để mọi thứ ngủ yên...
Tôi và C dự tính sẽ kết hôn, Anh cũng rời công việc ở Tây Ninh và chuyển hẳn về thành phố.
Chỉ còn 1 tháng nữa là đến ngày cưới, C về trước để phụ mẹ sửa sang lại nhà cửa và chuẩn bị mọi thứ. Tôi sẽ về sau khi thu xếp xong công việc ở đây. Thời gian đó tôi cũng thi thoảng gặp Anh khi Anh muốn tôi cùng Anh đi xem bói ở một ngôi chùa nổi tiếng gần chỗ tôi ở. Khi tôi nhờ Anh chở tôi đi đám cưới người chị trong công ty cũ. Hay có hôm Anh được nghỉ, nên chạy xuống vì muốn ăn cơm tôi nấu. Tôi...vẫn chưa thể ngừng yêu Anh...
Có hôm, vào lúc 10h đêm, Tôi đang chuẩn bị ngủ thì Anh nhắn cho tôi nói muốn gặp tôi. Tôi còn tưởng Anh đùa nhưng Anh đã đứng đợi sẵn ở cổng. Chúng tôi đi dạo một vòng thành phố mới. Tôi hỏi Anh sao lại xuống giờ này, Anh bảo: Muốn gặp em thế thôi.
Chúng tôi đang đi thì trời mưa rất to, hai đứa đứng trú mưa dưới một quán đã đóng cửa ven đường. Lúc đó đã khuya lắm rồi. Anh chỉ vào một khách sạn nhỏ, bảo tôi:
- Mình vào đấy nghỉ nhé, sáng sớm mai Anh chở em về.
Tôi nhìn Anh rồi gật đầu.
Lần đầu tiên, chúng tôi qua đêm cùng nhau. Chúng tôi kể cho nhau nghe nhiều thứ. Anh nằm yên, nghe tôi trách móc rằng Anh đã làm tôi buồn như thế nào, rằng tôi đã muốn không bao giờ gặp Anh nữa. Mỗi lần nghe tôi nói, Anh chỉ cười, trách tôi chỉ biết nghĩ bậy thôi. trách tôi chẳng bao giờ nhắn cho Anh một lời, bảo tôi cứng đầu và bướng bỉnh quá.
Anh hôn tôi. Nụ hôn tôi không bao giờ cưỡng lại nổi. Cho đến bây giờ, nụ hôn của Anh luôn mang lại cho tôi thứ cảm xúc mà tôi chưa bao giờ có ở người khác. Có thể, vì tôi đã đón nhận bằng tất cả thứ tình cảm mãnh liệt nhất. Có thể, vì nụ hôn đó là sai trái nên mới có mê lực khiến tôi tan chảy đến vậy. Chúng tôi...tưởng chừng như đã tan vào nhau. Thế nhưng, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở đó. Anh đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi ôm tôi vào lòng. Thân hình nhỏ bé của tôi lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn của Anh. Tôi đã ngủ rất ngon... bình yên cho đến sáng...
Ngày cưới tôi, Anh không về.
Tôi và C quyết định ở quê không vào lại SG nữa, vì nhà C cũng làm kinh doanh nên C ở nhà phụ Anh trai, còn tôi phụ trách cơm nước cho người làm. Cuộc sống làm dâu của tôi khá nhẹ nhàng vì mọi người bên nhà chồng tôi rất tốt, C rất yêu thương tôi. Còn tôi, luôn cố gắng để chu toàn mọi việc và được mọi người bên nhà chồng thương, mấy đứa cháu đều rất quý tôi. Tôi vẫn thường nói chuyện với Anh, vẫn khóc khi Anh nói tôi ở nhà ngoan đấy. Anh luôn quan tâm hỏi han tôi, đưa ra những lời khuyên khi tôi cần tư vấn một vấn đề gì đó, an ủi tôi nếu tôi buồn , động viên tôi khi tôi thấy áp lực trong cuộc sống. Tôi vẫn dành cho Anh một vị trí không thể nào thay thế trong lòng. Anh luôn hiện hữu trong tôi dù chúng tôi không còn gặp nhau nữa... Tôi biết rằng những việc tôi làm là quá bất công với C, nhưng nếu làm khác được, tôi đã không khổ sở như vậy...
Dịp 30 tháng 4, Anh về chỗ anh D nghỉ lễ. Vì chỗ anh D và nhà chồng tôi cũng khá gần nhau, nên Anh nói sẽ lên nhà tôi chơi. Nhưng tôi nói để tôi lên chỗ Anh, vì cũng lâu lắm rồi tôi không gặp anh D nên cũng muốn thăm anh ấy.
Anh đón tôi ở bến xe, nhưng không chở tôi về chỗ anh D mà chở tôi đi dạo. Anh nói chỉ muốn tôi dành thời gian đó cho Anh. Tôi cười. Chúng tôi đi lòng vòng qua những con đường mà ngày còn là sinh viên tôi thường đi, con đường mà ngày trước Anh đón tôi về sau mỗi buổi lên lớp. Tôi ngồi sau, vòng tay ôm Anh như mọi khi. Cảm giác như chúng tôi được trở về là chúng tôi của lúc trước, nhẹ nhàng và bình yên như một giấc mơ.
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của Anh dành cho tôi. Rằng đó là tình cảm xuất phát từ trái tim Anh hay là chỉ thứ cảm xúc Anh ngộ nhận. Rằng Anh thật lòng yêu tôi hay chỉ coi tôi như muốn mối quan hệ an toàn. Anh có bạn gái, Anh tham lam muốn có thêm cả tôi, thay vì thêm một mối quan hệ ngoài luồng nào đó, Nếu là tôi, chắc chắn sẽ an toàn, vì tôi không bao giờ bắt Anh phải cưới tôi hay phải chịu trách nhiệm, bởi đó là điều không thể. Hay tôi sẽ không bao giờ làm việc gì khiến quan hệ chúng tôi bị lộ, khiến Anh khó xử... Tôi đã từng có những suy nghĩ như thế về Anh, rồi giận dỗi Anh, gây áp lực cho Anh, rồi tránh mặt Anh một quãng thời gian dài. Còn Anh, trước những phản ứng của tôi, Anh luôn im lặng, chỉ cười, Anh không giải thích mà chỉ lẳng lặng quan tâm tôi, ngay cả khi tôi bỏ Anh ra một bên rìa cuộc sống. Anh khiến tôi không dứt ra được..
Chúng tôi dừng lại ở con đường, kế bên rừng cao su bạt ngàn. Thời tiết quê tôi vào buổi chiều se se lạnh, không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ khiến trái tim ai sắt đá nhất cũng mềm lòng. Anh ngồi ôm tôi từ phía sau, thủ thỉ vào tai tôi những câu chuyện không đầu không cuối. Tay anh vân vê những lọn tóc gió thổi lòa xòa trên má tôi. Trái tim tôi mềm nhũn...
- Em... có muốn ngủ với Anh không?
Tôi cảm giác như nghẹt thở khi nghe câu hỏi của Anh, cả lồng ngực muốn vỡ tung ra. Tại sao? Tại sao Anh lại hỏi tôi như thế?
- Anh... Sao có thể nói thế với em?
- Anh xin lỗi, Anh hư quá phải không? Anh đã cố gắng để giữ mọi thứ giữa chúng ta, nhưng Anh muốn có em đến điên mất. Anh điên mất...
- Anh có yêu em không? Hay Anh coi em là mối quan hệ an toàn. Hay Anh với em chỉ là kiểu ham mê như mấy người đàn ông khác?
- Em nghĩ Anh như thế sao? Trong lòng em, tất cả những gì giữa chúng ta chỉ thế thôi sao.
...
Chúng tôi im lặng, cả không gian như chùng xuống. Tôi thấy Anh buồn.
Tôi cảm thấy lúc này như thế nào? Toàn bộ tế bào đang rung lên mạnh mẽ, các mạch máu hoạt động dồn dập nhất có thể. Tôi có muốn Anh không? Người đàn ông mà tôi yêu hơn mọi thứ đang ở đây, gần tôi hơn bao giờ hết, người đàn ông khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp, khiến tôi muốn tan đi. Tôi đã kìm giữ cảm xúc này bao lâu...
Tôi xoay người lại, Hai tay vòng qua cổ Anh. Tôi hôn Anh. Lần đầu tiên tôi chủ động hôn Anh như thế:
- Thế Anh... có muốn ngủ với em không?
....
Hôm đó, chúng tôi đã thực sự tan vào nhau...
09:42 SA 15/08/2017
3 Người đàn ông
Điện thoại tôi reo, là C gọi. Tôi bấm tắt máy. C lại gọi, tôi tắt luôn điện thoại...
Tôi bối rối, cảm giác thật giả tạo nếu tôi vẫn nói chuyện bình thường với C như không có gì xảy ra. Và còn, tôi không muốn bất kỳ ai phá vỡ cảm xúc của tôi lúc đó, tôi không muốn bất kỳ ai bước vào không gian đó, không gian của hai chúng tôi... Cái không gian mà tôi vĩnh viễn không muốn bước ra, tôi ước vĩnh viễn không phải bước ra..Và còn...nếu nói chuyện với C lúc này tôi có cảm thấy tội lỗi với anh ấy không?, khi tôi vừa phản bội anh ấy...
- C gọi hả em? Anh hỏi.
Tôi nhìn Anh, gật đầu.
Chúng tôi ngồi im như vậy lúc lâu. Anh nói:
- Anh say, Anh mệt quá!
Rôi chúng tôi lại hôn nhau, những nụ hôn rất dài, rất ngọt ngào. Môi Anh mềm lướt say đắm trên môi tôi, trên mắt, và khắp nơi có thể trên khuôn mặt. Tôi đón nhận tất cả những thứ ấy với một thứ cảm xúc mạnh mẽ lan tỏa từng ngóc ngách, từng nhip trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực., lòng thầm nhủ: Chỉ hôm nay thôi!
Em trai tôi nhìn thấy tất cả, tôi sẽ mãi chẳng biết được điều đó nếu như Anh không nói ra. Mãi rất lâu sau này Anh mới kể rằng hôm đó Cu Đ nhìn thấy hết, rằng thằng bé biết rõ mọi chuyện giữa chúng tôi. Anh nói rằng Anh tưởng thằng bé sẽ giết Anh, nhưng rồi Đ lại im lặng làm như không biết chuyện gì. Em trai tôi là người đã cùng chúng tôi trải qua nhũng năm tháng thanh xuân đẹp đẽ, là đứa chứng kiến tình cảm của chúng tôi từ bé cho đến khi lớn lên. Thằng bé cũng thần tượng Anh như tôi, có lẽ vì lý do đó mà thằng bé âm thầm chấp nhận chuyện đó.
Có lần tôi hỏi nó:
- Em biết hết mọi chuyện à?
- Chuyện gì?
- Anh nói với chị rằng em nhìn thấy hết.
- Có chuyện gì mà em không biết chứ, Em biết hết. Cái gì thấy thì cũng đã thấy.
- Sao em không nói gì? Sao không chửi chị?
- Nói gì bây giờ? chửi thế nào được. Tình cảm con người ai kiểm soát được đâu. Em hiểu, nhưng giờ ai cũng có gia đình rồi, chị nên để nó qua đi...
- Ừ...

Giá như... Trái tim có thể dứt khoát dừng lại khi lý trý muốn dừng lại...

Tôi từng nói nhiều lần rằng tôi ước ngày hôm đó mọi chuyện đã không xảy ra, Mỗi ngày, mỗi ngày trong vòng hơn năm năm qua, tôi luôn tự nhủ giá như ngày ấy, Anh chỉ đứng ở đó thôi, đừng bước qua vạch giới hạn về phía tôi, Giá như ngày ấy, Anh có thể vì tôi mà giữ hết mọi thứ ở trong lòng... thì có thể dù đến 60 năm sau, tôi vẫn là cô em gái ngoan được Anh yêu thương nhất, Và ít ra, tượng đài về Anh trong tôi vẫn mãi vẹn nguyên như ngày đầu ...

Kết thúc những chuỗi ngày bình yên... Tình yêu với Anh trong tôi giờ đây là sự dày vò... Dày vò đúng nghĩa...
08:20 SA 11/08/2017
3 Người đàn ông
Xin lỗi vì bắt mọi người phải đợi lâu. Vì gia đình mình xảy ra chút chuyện. Và vì giữa mình và Anh cũng vậy nên mình mới suy nghĩ có nên viết tiếp hay không. Cảm ơn vì đã theo dõi câu chuyện của mình
05:39 CH 10/08/2017
3 Người đàn ông
Tôi ra trường, Làm một vài công việc làng nhàng trong thời gian chưa xin được việc. Vì em trai tôi cũng học đại học ở Sài gòn nên 2 chị em thuê một phòng trọ nhỏ, trong một dãy trọ 5 tầng được xây dựng theo kiểu một chung cư mini. Tôi ở tầng 5, Kế phòng tôi có một ban công lớn, chúng tôi thường ra đó ngồi hóng mát hoặc tụ tập ăn uống mỗi khi có dịp.
Tôi đã có người yêu, hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi biết nhau vào ngày đầu tiên tôi bước chân vào trường đại học, và chính thức yêu nhau vào năm 4. C ( tên anh) cũng học hệ liên kết giống tôi nhưng khác ngành. Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng và từ tốn như chính con người C, chẳng nhiều cảm xúc mãnh liệt, nhưng êm đềm, kiểu tình yêu khiến người ta tin tưởng. Sau này tôi sẽ kể về C, người đàn ông thứ 2.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 23 của tôi, Lúc đó C đi công tác ở Quảng Bình vài tháng, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và tình cảm vẫn vậy. Hôm đó tôi đi làm về trễ, khi bước vào phòng thì hết sức bất ngờ. Phòng tôi ngập tràn bóng bay mà em trai tôi chuẩn bị cho tôi. Có hoa, bánh kem, có nhiều đồ ăn. Hôm đó có Anh, Anh đến cùng bạn gái, có em tôi và bạn gái em, có một số đứa bạn của em, và H. H là một người bạn của tôi, yêu tôi và theo đuổi tôi từ lớp 11, chứng kiên tôi yêu và tan vỡ với một vài mối tình gà bông, vẫn luôn nói yêu tôi từ lúc bắt đầu cho đến cả bây giờ, năm tôi 29t. Nếu hỏi ai là người yêu tôi nhất, thì đó chính là H, dù tôi chưa một lần đáp lại. Sau này tôi sẽ kể về H, người đàn ông thứ 3.
Hôm đó chúng tôi đã chơi rất vui, mọi người uống khá nhiều. Anh say. Anh hát tặng tôi bài Anh mơ, vì có lần tôi nói với Anh là tôi thích Anh hát bài đó. Bạn gái Anh cũng hát, chị ấy hát rất hay, là một cô gái trầm tính, nhưng tôi biết, là một cô gái tốt. Đến 10h đêm, chúng tôi tan. Anh nói đêm nay Anh muốn ở lại đây với chúng tôi nên Anh sẽ đưa bạn gái về rồi quay lại. Vì Anh đi xe cùng bạn gái nên Anh muốn tôi cùng đi để lát chở Anh về. Tôi đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý, vì trước đến giờ tôi chưa bao giờ từ chối Anh, bất kể điều gì. H không chịu, H nói rằng nếu vậy để H đi theo chở Anh về đây rồi H trở về nhà. Anh bảo vậy để Anh chở bạn gái về rồi lấy xe bạn gái quay trở lại cũng được. Tội thấy Anh say quá nên đòi đi theo, còn H, đòi đi theo tôi. Cuối cùng, Anh chờ bạn gái, H chở tôi, chúng tôi cùng đưa bạn gái Anh về.
Sau khi đưa bạn gái Anh vào nhà, Anh trở ra. Anh bảo H về nhà đi, Anh sẽ chở tôi về phòng. H hình như không yên tâm chuyện gì đó, cậu ấy chẳng nói gì, lẳng lặng chạy sau chúng tôi. Tôi vẫn như mọi khi, ngồi sau xe vòng tay qua ôm eo Anh, Anh cũng một tay lái xe, một tay cầm lấy tay tôi, xoa xoa các ngón tay tôi một cách ấm áp. Mọi thứ diễn ra bình thường như thế vì chúng tôi vẫn luôn như thế từ trước đến giờ, chẳng ai hỏi, chẳng ai thắc mắc rằng tại sao có thể cư xử nhiều yêu thương đến vậy. Anh biết tôi thương Anh nhiều đến thế nào, và tôi biết, Anh lo cho tôi nhiều ra sao. Chúng tôi cứ mặc nhiên chấp nhận mọi thứ vì chúng tôi là cặp anh em yêu thương nhau nhất...
Chúng tôi cứ im lặng, chẳng nói gì với nhau một lúc lâu, tôi dựa đầu vào lưng Anh nhắm mắt ngủ. Đột nhiên Anh lên tiếng:
- C ( bạn trai tôi) có yêu em nhiều không?
- Dạ yêu, anh ấy rất tốt, chắc chẳng ai chịu đựng được em như thế.
- Thế còn em, em yêu anh ấy nhiều không?
- Thì yêu ạ... Em nghĩ anh ấy là người khiến em cảm thấy an toàn.
- Vậy thì em cứ yêu, và nhớ phải hạnh phúc nhé...
....
Tôi im lặng, Anh cũng im lặng, một lúc sau Anh tiếp:
- Anh cũng thương em...từ nhỏ giờ thương em, nhưng vì chúng ta là anh em, nên chẳng còn cách nào khác.
Anh nói, giọng Anh ngập ngừng, ngắt quãng, vừa nói vừa vừa bóp chặt lấy tay tôi. Tôi lúng túng, không hiểu rõ ý Anh là gì, tình cảm của tôi dành cho Anh như thế nào bản thân tôi biết rõ, và tôi chắc Anh cũng biết rõ, chỉ có điều chưa bao giờ tôi tưởng tượng một ngày, Anh lại nói những lời này với tôi.
- Em cũng thương anh mà, Anh biết em thương anh nhất mà.
- Nhưng Anh thương em kiểu khác, khác kiểu em thương Anh. Anh từng suy nghĩ rất nhiều nhưng chúng ta vẫn là anh em, chúng ta có gia đình, chúng ta không thể mặc kệ họ mà làm theo ý mình. Anh đã định sẽ không bao giờ nói cho em biết, nhưng anh không kiềm chế được. Thế nên cứ thế này đi, rồi thời gian sẽ qua...
- Em cũng thế mà, em cũng thế...
Anh nói nhiều, rất nhiều thứ về những gì đã có giữa chúng tôi, về việc Anh bắt đầu tình cảm với tôi ra sao, rằng tôi là mối tình đầu của Anh, rằng anh biết tình cảm giữa chúng tôi không được ...
Mọi thứ trong tôi như vỡ òa. Tình cảm ấy bao năm nay tôi nghĩ chỉ từ phía tôi, từ một mình tôi.Tôi đã thương Anh nhiều như thế nào, nhớ Anh nhiều như thế nào, nghĩ đến Anh nhiều như thế nào. Cái thứ tình cảm mà chắc chắn chẳng phải tình anh em đơn thuần, nhưng nói rằng yêu Anh thì tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi sao mình có tình cảm với Anh nhiều đến thế, nhưng rồi lại tự mình gạt đi những suy nghĩ không được phép ấy. Tự nhủ bản thân thôi ảo tưởng vì nếu không phải là anh em, liệu Anh có đối xử với mình như thế không? nếu không phải là anh em, chúng tôi có thể bên nhau như thế hay không? Vậy mà, hôm nay, vào đúng sinh nhật tôi, Anh lại nói với tôi Anh thương tôi, Anh chỉ nói chữ thương thôi, không dám nói chữ Yêu, vì giữa chúng tôi, chữ đó là thứ không được phép. Cảm giác như một thứ tình yêu đơn phương được đáp lại khiến trái tim muốn nổ tung ra. Tôi đã từng nguyện cả đời này chỉ cần được làm em gái anh thương nhất là quá đủ đối với tôi... Vậy mà hôm nay, Anh khiến tôi muốn được nhiều hơn như thế..
Tôi dụi đầu vào lưng anh bật khóc, hai tay ôm chặt lấy Anh, nước mắt thấm vào áo, trời lắc rắc mưa..
- Thôi nín đi nào, em đừng khóc... Chúng ta chỉ cần biết thế thôi là đủ phải không em?
...
Chúng tôi về phòng, Anh nói tôi bóc quà. Anh Tặng tôi chiếc đầm màu nude nhỏ bé như dáng tôi. Anh nói tôi mặc thử cho Anh xem.
Tôi thay váy xong, ra ngoài không thấy Anh đâu,Mấy đứa nhóc em tôi khen chiếc váy rất xinh, rất hợp với tôi. Tôi đi tìm Anh...
Ngoài ban công lúc gần đêm, Anh ngồi đó, người rũ xuống mệt mỏi. Ừ, Anh say mà. Tôi đứng trước mặt Anh xoay xoay:
- Xinh không?
Anh ngước mặt lên, cầm lấy tay, kéo tôi ngồi xuống trước mặt Anh... Rồi Anh hôn tôi, cả cơ thể tôi như tê liệt... chúng tôi hôn nhau...
Tôi đã không biết rằng, Em trai tôi đã chứng kiến tất cả...
05:38 CH 10/08/2017
3 Người đàn ông
Còn 5 ngày nữa là Anh sẽ qua Mỹ công tác 3 tháng.
Ông trời thật khéo sắp xếp cho chúng tôi. Anh đi, tôi có quãng thời gian để cân bằng mọi thứ. Và trong thời gian anh đi, mọi chuyện ở đây chắc cũng ổn hơn một chút rồi.
Tối qua tôi vẫn nằm mơ thấy anh, ngay cả trong giấc mơ tôi vẫn huyễn hoặc bản thân mình như thế...
06:45 CH 07/08/2017
3 Người đàn ông
Hóng tiếp. Câu chuyện hay quá!
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Mupmup87

Cảm ơn chị mupmup87 nhé. Vì trên đây là câu chuyện thật của em, mỗi câu mỗi chữ đều là sự thực hết. Chỉ vì hiện tại có nhiều chuyên xảy ra nên em mới viết ra đây để giải tỏa, mong mình có thể vượt qua được quãng thời gian này.
04:52 CH 05/08/2017
3 Người đàn ông
Tôi có một nhóm bạn chơi với nhau khá thân. Chúng tôi thường chia sẻ với nhau mọi thứ, từ chuyện yêu đương, học hành, đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tôi vẫn thường khoe với chúng về Anh. Rằng Anh tôi cao như thế nào, đẹp trai thế nào, học giỏi thế nào, hiền lành, tốt bụng và thương tôi ra sao. Tôi cũng kể về những chuyện giữa tôi với Anh, về việc chúng tôi đã vui vẻ thế nào khi ở cạnh nhau, và cả về những cảm xúc của tôi khi Anh đi nữa. Và mỗi lần nghe tôi kể, chúng nó đều nói rằng, hai chúng tôi giống một cặp yêu nhau hơn là một cặp anh em. Vì chẳng có anh em nào lại đối xử với nhau như thế cả. Tôi cũng biết, cũng nghĩ rằng, tình cảm giữa chúng tôi không chỉ đơn thuần như anh em bình thường. Mà đối với tôi, tình cảm đó là một thứ vô cùng đặc biệt. Tôi thương Anh vô điều kiện, Tôi thường nghĩ, nếu bảo tôi làm điều gì đó cho Anh thì bất cứ việc gì tôi cũng làm. Hơn cả thương. lúc đó tôi thần tượng anh tôi lắm. Có lúc tôi nghĩ Anh như kiểu một thiên thần vậy, sao lại có thể bao dung thế? sao có thể chu đáo thế, nhẹ nhàng và tốt bụng đến thế. Anh bằng tuổi tôi, thế những cái cách Anh đối xử với tôi khiến tôi cảm giác Anh lớn như cả bầu trời. Khiến tôi cảm giác nếu lúc đó trời sập xuống, cũng đã có anh ở đó, chống đỡ cho tôi. Tôi thường nói với Anh, trên đời có 3 người đàn ông em yêu nhất: Bố, em trai em, và Anh...
Hết năm nhất, tôi không ở với anh D nữa, thế nên, tôi chẳng còn cơ hội nào để ở với Anh khi Anh về. Cũng chẳng còn gặp Anh được mấy lần. Chúng tôi vẫn thường chát yahoo với nhau. Anh vẫn luôn quan tâm tôi, hỏi han tôi, nhắc nhở tôi và kể cho tôi nghe nhiều chuyện. Kể cả chuyện Anh có bạn gái...
Người ta thường khóc khi nói chuyện với người yêu, hoặc người khiến trái tim họ đau. Thế mà tôi, vẫn thường khóc khi nói chuyện với Anh. Chẳng phải vì Anh làm tôi buồn, chẳng phải vì tôi mong chờ cái gì đó ở Anh mà không được đáp lại. Chỉ là, mỗi lần nói chuyện với Anh, có cảm xúc gì đó cứ chẹn ngang ngực tôi, dồn vào tim, ép cho nước mắt chảy ra...
- Anh ơi, dù sau này em có lớn, có lấy chồng, thì em vẫn quý, vẫn thương anh nhất.
- Anh cũng thế, Em cũng là đứa em gái anh thương nhất, là đứa đầu tiên anh cõng, là đứa duy nhất ngủ với anh, chịu nhổ tóc trắng cho anh, em không biết à?
- Em không biết.
- Sau này anh có bạn gái, Dì bảo Anh bỏ, anh sẽ bỏ. Còn em, không bao giờ có thể bỏ em đâu, em không biết sao?
- Anh ơi, sau này em nhất định phải lấy người như anh.
- Khó lắm, em tìm không ra đâu.
....
- ...Anh cũng nhất định sẽ lấy người cười giống em...
Kết thúc những cuộc nói chuyện như thế, tôi lúc nào cũng khóc. Đến giờ tôi vẫn không hiểu ngày đó vì sao tôi hay khóc vì Anh như thế. Vì bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì lớn lao hơn cả. Có đôi lúc chợt nghĩ, nếu tôi không phải em họ Anh thì sao? liệu có cơ hội nào cho chúng tôi? Nhưng rồi, ý nghĩ ấy trôi qua nhanh chóng. Bởi, nếu không phải là em họ Anh, thì chúng tôi lấy đâu ra cơ hội để gặp nhau, để ở gần nhau, để tạo ra những ký ức đẹp đẽ ấy. Và nếu tôi không phải em họ Anh, thì làm sao Anh có thể quan tâm tôi như thế, thương tôi như thế? Vậy nên với tôi, được làm em gái anh thương nhất đã là một ân điển chúa ban cho rồi... Chỉ cần mỗi lần kết thúc nói chuyên, Anh gọi tôi : Em gái ngoan của Anh. Thế thôi, Tôi chẳng nghĩ gì hơn nữa...
Tôi học đại học liên kết, nghĩa là ngành học của tôi là do trường tôi liên kết với một trường đại học ở Sài gòn. Vì thế, 3 năm đầu tiên tôi học ở tỉnh, rồi năm cuối, lớp chúng tôi chuyển xuống Sài gòn để học chuyên ngành và tốt nghiệp dưới đó. Sài gòn có Anh.
Anh đã có bạn gái. Còn tôi, vẫn chưa. Không phải vì tôi không có ai tán tỉnh. Có cậu bạn, lúc đầu chơi thân với tôi, rồi kể từ năm 2 chuyển sang yêu tôi. Vì chúng tôi chơi cùng nhóm nên mọi người trong nhóm cứ mặc định tôi là của cậu ấy, và thế là, trong cậu ấy cũng mặc định tư tưởng chiếm hữu. Cứ đi chơi nhóm, cậu ấy, luôn sẽ là người chở tôi. Cậu ấy xù lông lên với bất cứ đứa con trai nào chơi thân thân với tôi một chút, vì cho rằng họ có ý đồ xấu. Tôi không thích cậu ấy, nhưng trước khi cậu ấy thích tôi, chúng tôi đã từng là bạn thân với nhau, cùng có nhiều kỉ niệm đẹp. Cậu ấy luôn lo lắng cho tôi, hễ ôn thi mà ai có tài liệu gì là lập tức tôi có tài liệu đó, vì cậu ấy tìm và mang đến. Bạn bè trong nhóm, ai cũng nói tôi sướng, ai cũng khuyên tôi yêu cậu ấy, vì cậu ấy có nhà ở phố. và cậu ấy hứa nếu tôi yêu cậu ấy, ra trường cậu ấy sẽ lo được việc cho tôi. Thế nhưng, cậu ấy càng quan tâm khiến tôi càng trở nên khó tính. Tôi gắt gỏng với cậu ấy thường xuyên. Tôi dị ứng với kiểu cậu ấy đặt tay lên eo tôi khi đi trong đám đông, tôi ghét cái kiểu cậu ấy để tay trên đùi tôi mỗi khi tôi ngồi sau xe cậu ấy, đến nỗi có khi đang chạy xe mà tôi nhảy từ trên xe xuống vì nói mà cậu ấy không nghe. Khiến cậu ấy sợ quá quát lên giữa đường. Tôi là thế, nếu không yêu ai, tôi sẽ trở nên bướng bỉnh. Còn nếu thương ai, tôi giống như một con mèo ngoan... Với anh, tôi là một con mèo ngoan...
Những ngày đầu tiên đến Sài gòn, là những ngày kinh khủng nhất tôi từng trải qua đến thời điểm ấy. Chúng tôi học liên tục cả ngày trong 1 tuần kể cả chủ nhật, học liên tục như vậy trong vòng một tháng, không ngày nghỉ. Thời tiết Sài gòn khác xa ở quê tôi, nắng, nắng và nắng. Cổ họng tôi lúc nào cũng khô khốc, cơ thể mất nươc, áp lực ngày học, tối làm bài đến tận khuya. Tôi thậm chí không thể ngủ được vì quá mệt. Công với đồ ăn Sài gòn, lúc đó đối với tôi là ác mộng. Cái gì cũng ngọt, tôi ăn không quen nên bị rối loạn tiêu hóa. Tôi sốt liên tục, có lúc, tôi chỉ muốn vứt hết để về quê...cảm giác không thể ở thêm một ngày nào nữa.
Anh gọi cho tôi nói Anh sẽ qua gặp tôi lúc tôi đang nằm sốt li bì trên ký túc xá. Nghe anh gọi, tôi bật dậy, mặc cơn sốt và cơ thể rã rời, tôi chạy một mạch từ tầng 7 ký túc xá xuống gặp Anh. Hôm đó, Anh đi cùng một cậu bạn nữa. Anh giới thiệu với cậu ấy rằng tôi là đứa em gái Anh thương nhất. Hôm đó chúng tôi đi ăn, bánh cuốn nóng, rồi ăn chè ở một quán chè Huế gần trường tôi. Anh vẫn vậy, vẫn vô cùng dịu dàng, Anh gắp những miếng ngon từ ly chè của anh bỏ qua ly tôi, sờ trán tôi khi tôi nói tôi đang sôt. Cảm giác ấm áp vô cùng, dù hôm ấy Sài gòn mưa rả rích...
Sau đó, thi thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau. Có lần, khi anh D có việc vào Sài gòn chơi, Anh đến đón tôi đi chơi cùng anh D và bạn gái Anh. Đó là lần đầu tiên tôi gặp chị ấy, gọi là chị vì bạn gái của Anh thôi, chứ thực ra vẫn bé hơn tôi một tuổi. Chị ấy, cũng không xinh xuất sắc, khá giản dị, nhưng tôi nghe nói gia đình rất có điều kiên, cũng hay đánh bóng chuyền với anh, học cùng khoa anh ở Bách Khoa ( Sau một năm học KHTN thì anh thi lại vào Bách khoa). Chúng tôi ăn cùng nhau, rồi đi hát. Anh D ngồi gần tôi, đến Anh, rồi chi ấy. Anh D dựa đầu vào vai tôi, kêu anh mệt, cho anh dựa tí, tôi để yên vậy. Anh D bình thường hay mắng tôi, chê tôi đủ thứ, sai vặt và bắt nạt tôi. Nhưng lần tôi thi lại đại học, sáng anh chở tôi lên trường thi, mặc áo mưa cho tôi, cài mũ cho tôi, dặn tôi cố lên. Thi xong anh đợi sẵn ở đó, hỏi tôi có mệt không, đội mũ cho tôi, rồi nói tôi ngồi dựa vào lưng anh cho đỡ mệt. Khi tôi với anh D không ở với nhau nữa, thi thoảng tôi gọi , bảo em đói. Anh D sẽ lập tức chạy đến, chở tôi đi ăn đủ thứ. Tôi hỏi em mặc quần đùi được không? anh D nói chỉ cần em không lạnh là được... Thế nên tôi mới nói, sự quan tâm của anh D đôi lúc khiến con gái mềm nhũn, khó trách các cô gái lại mê anh D đến thế. Anh D thực sự không thích tôi và Anh thân thiết nhau, tôi biết điều đó vì mỗi lần Anh về là anh D lại bắt nạt tôi nhiều hơn.
Trở lại vụ đi hát, anh D ngồi dựa vai tôi, tôi và Anh hát với nhau mấy bài. Không khí rất vui vẻ. Rồi anh hát bài "Anh mơ" của Anh Khang. Tôi ngồi yên nghe, thi thoảng Anh nhìn tôi cười. Mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn thích bài hát ấy, vì nghe nó, tôi nghĩ đến Anh. Sau đó, anh D nói đưa tôi về, nhưng Anh không chịu, Anh nói để Anh đưa, cuối cùng, Anh đưa bạn gái về, rồi quay lại, cùng anh D đưa tôi về ký túc xá. Ở đó, cả ba chúng tôi nói chuyện với nhau, rất vui... Tôi luôn trân trọng những giây phút ấy...
Sài gòn, có Anh...Sài gòn, là nơi tôi và chồng tôi yêu nhau... Sài gòn, giờ có lúc tôi muốn đi khỏi nơi này...vĩnh viễn...
Nếu như có ai hỏi tôi, nếu cho bạn một khoảng thời gian để quay trở lại. bạn sẽ quay lại ở thời điểm nào. Chẳng cần suy nghĩ, tôi sẽ trả lời, là thời điểm ấy, sinh nhật tôi cách đây gần 5 năm. Cái ngày khiến mối quan hệ chúng tôi chuyển sang bước ngoặt mới, ngày Anh bước qua vạch giới hạn giữa chúng tôi... Ngày mà có lẽ, tôi mất đi người anh trai mà tôi yêu nhất... Nếu quay lại, tôi nhất định sẽ không để điều đó xảy ra...
04:40 CH 05/08/2017
m
mebongngo1989
Hóng
406Điểm·2Bài viết
Báo cáo