Cám ơn bạn. Với mình, con cái đứa nào cũng chiếm một vị trí nhất định mà k đứa con nào khác có thể thay thế được. Tình yêu của mình dành cho Tip hay cho Bull cũng đều như nhau cả. Mình đã đau rất đau khi mất Bull, nhưng mình cũng đủ lý trí để nhìn lại những gì của hiện tại là mình còn có Tip, cũng quan trọng k kém Bull vì cả hai đều là núm ruột của mình cả. Vì thế, mình cần, phải và nhất thiết phải chăm lo chu đáo cho Tip. Những gì mình viết trong bài này như là phút trải lòng và tâm sự dành cho Bull (cho dù mình k viết ra, nhưng mình tin chắc chắn rằng Bull của mình vẫn biết, vẫn hiểu). Để nội tâm mình được thư thái hơn, bớt dồn nén hơn và nhờ vậy mình có thể lo cho Tip nhiều hơn và không phải để cho Tip phải chứng kiến cảnh mẹ khóc vì em hay vì ba như trước khi mình chưa vào đây (vì Tip rất tinh ý, nếu thấy mình k vui, bé sẽ khóc theo, buồn theo). Mỗi lần, sau khi kết thúc những gì mình viết cho Bull về những chuyện đã xảy ra trong nhà, những lần được gặp con hay những tâm tư tình cảm của mình, mình thấy nhẹ nhàng hơn để có thể tỏ ra vui vẻ chơi đùa với Tip, dù hơi ngụy tạo một chút. Với Tip, mình cũng có những dòng nhật ký cùng những tình cảm mình dành cho con nhưng mình k "công khai" lên đây, thậm chí mình cũng k thể post hình Tip lên vì ngại sẽ k tốt cho con (có vẻ hơi mê tín, bạn nhỉ? nhưng nội ngoại bên mình kiêng cữ vậy đó). Tip của mình cũng ngoan lắm, cũng sáng dạ hơn hẳn những bé cùng trang lứa, thậm chí là những bé lớn hơn (trộm vía con ngàn lần) và đặc biệt là rất thương mẹ. Nhưng, dù con mình như thế nào đi nữa thì trong lòng mình tình yêu dành cho các con vẫn k đổi, vẫn k có sự so đo tính toán thiệt hơn. Có điều, vì Bull của mình còn bé quá, mình chưa có nhiều tg ở bên con mà con đã rời mình rất bất ngờ nên lòng mình thấy rất đau, bạn ạ. Còn chuyện hôn nhân của vc mình thì k phải mình bỏ mặc mà ngược lại, mình đã cố công vun đắp bao nhiêu năm nay, bởi có lẽ vì mình luôn đặt gia đình lên hàng đầu, nhất là sau khi Bull mất. Nhưng, mỗi mình xây thôi thì k đủ, bạn ạ và mình đã cố gắng nhưng thấy như dã tràng se cát biển Đông, rồi thì k còn đủ tự tin, sức lực và tinh thần nữa...Thực ra là trước khi Bull mất, mình cũng đã có ý định ly hôn rồi. Khi chịu cú sốc về việc mất Bull, mình nghĩ và tin tưởng quan hệ của vc mình sẽ cải thiện hơn, nhưng tiếc là... Mình cũng vì con, nhất là vì Bull (vì mình chỉ nói ý định ly hôn với mỗi mình Bull khi bé còn sống, k biết bé hiểu k, nhưng bé khóc, bạn ạ, bạn có tin k?) để vun đắp, củng cố lại tình cảm gia đình. Bạn đã nghĩ mình đã chỉ quan tâm đến nỗi đau mất Bull của mình thôi mà k quan tâm đến chồng mình (về việc chồng ngủ ở ngoài)? Không đâu, bạn ạ. Nếu bạn đã thường theo dõi những gì mình viết cho Bull thì bạn sẽ hiểu ít nhiều về chồng mình hơn (trên thực tế nó còn đau hơn thế nữa). Không ai, nhất là phụ nữ tụi mình muốn hôn nhân của mình đổ vỡ cả (phải k bạn?), nhưng, mình lực bất tòng tâm, bạn ạ...Vì vậy, bây giờ mình quyết định buông tay, mà đã như thế thì có còn cần thiết phải quan tâm đến chuyện đi ở của nhau nữa k (dù việc ăn uống, quần áo... mình vẫn lo chu tất), chẳng còn ý nghĩa gì cả, mà ngược lại, mình có thể còn bị chồng đánh chửi nữa vì tội "việc của tui, k cần bà xía vô!". Ích gì hả bạn? Đã quá sức đối với mình... Cám ơn sự quan tâm của bạn.
Đọc topic của mẹ canina mới thấy nỗi đau khổ của mình chưa là gì so với nỗi đau của mẹ canina. Mình thấy khâm phục bản lĩnh mà mẹ canina đã và đang phải chịu đựng, nhưng dù sao mẹ canina vẫn còn có niềm an ủi đó là gia đình nhà chồng còn muốn và sẽ dạy bảo được con trai của họ, còn gia đình nhà chồng mình thì thật sự là làm mình càng nghĩ càng thấy buồn. Bây giờ mình đang có 2 phương án một là ngay lập tức rời bỏ công ty nhà chồng để mình đi xin việc chỗ khác, tạo cho mình một công việc mới rồi sẽ từ từ rời bỏ luôn cả chồng và gia đình nhà chồng. Hai là mình sẽ cố gắng chịu đựng trong một khoảng thời gian nào đó, để mình có thể tạo cho 2 mẹ con mình chút vốn sau đó sẽ rời bỏ tất cả. Và ba là ngay lập tức bây giờ sẽ bế con ra đi, bỏ tất cả, để lại tất cả????Thật sự là mình phân vân lắm, sao có nhiều con đường đi với mình mà mình vẫn cứ mãi loay hoay không chọn được con đường đi nào cho mình thế này??????
Cả nhà ơi mình biết một số bạn rất muốn vào thăm Chi, nhưng bây giờ mình nên ưu tiên cho người nhà vào truyền nhân điện cho Chi sẽ có ích hơn rất nhiều. Mình cũng rất muốn vào thăm nhưng chưa được, cảm ơn mọi người nhiều lắm!
Mít con bé bỏng của mẹ!Đã 17 ngày rồi mẹ không được gặp con. Bé của mẹ ham chơi quá, chẳng về với mẹ gì cả. Đến bữa mẹ và bà ngoại vẫn nấu cháo, vẫn pha sữa gửi cho đấy. Con ăn ngoan nào, không bà giận. Con không được ngậm nhé, dễ trớ lắm. Bây giờ không có quảng cáo để xem rồi, con chịu khó ăn nhiều nhiều nhé. Mít bé bỏng của mẹ ngoan lắm, từ bé đến giờ con đã bao giờ làm mẹ phải buồn đâu. Lúc nào con cũng cười. Mắt con tít lên giống mẹ, còn đôi môi cong lên giống bố. Rồi con lũn chũn cầm cái khăn chạy quanh nhà, sà vào lòng bố, nhảy sang bên mẹ. Xa mẹ ngủ ngoan con nhé! Đêm không được đạp chăn đâu, cũng không được trở mình nhiều, ra mồ hôi, ai lau cho con đây??? Hôm qua mẹ về thăm ông ngoại. Ông nhớ con nhiều lắm. Mẹ thương ông lắm con ạ. Mẹ vẫn còn nhớ như in cái ngày mẹ thi tốt nghiệp cấp 3, sáng nào ông cũng dậy sớm thắp hương nhờ Trời Phật phù hộ cho mẹ. Rồi ông đèo mẹ đi thi. Đứng chờ mẹ dưới cái nắng tháng 5 để chở mẹ về. Tất cả những gì mẹ đã và đang phấn đấu đều vì ông, và bây giờ là vì con nữa – Mít bé bỏng của mẹ. Ông đã làm tặng con bài thơ đấy. Mít có vui không con? Ông cũng yêu mẹ lắm, nhưng từ bé đến giờ ông chưa bao giờ làm thơ tặng mẹ cả. Mẹ dỗi rồi. Ông yêu Mít hơn yêu mẹ nhé. Thế thì Mít phải thật ngoan để ông được vui, ông mạnh khoẻ là cả nhà cùng vui con nhỉ!!!Bé ơi, con có nghe mẹ nói không? Con đi chơi với cụ nội, con phải nghe lời cụ nhé. Mẹ biết Mít của mẹ là em bé ngoan nhất, xinh nhất, thông minh nhất trên đời mà. Thỉnh thoảng về thăm bố mẹ, ông bà con nhé. Đêm nào mẹ cũng chờ con, cũng đợi để được nhìn thấy con, được ôm con vào lòng. Con vẫn ở bên mẹ, phải không con??? Vậy mà sao mẹ thấy xa xôi thế??? Sao mẹ không nắm được bàn tay lũn chũn của con, không được thơm đôi má bầu bĩnh của con, không chạm được vào mái tóc đen mềm mại của con, không được hít hít hơi thở của con!!!! Con ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Sớm về với mẹ, con nhé! Không ai thay thế được con đâu, không bao giờ.... Nên mẹ sẽ chờ con, dù có phải chờ đến hết cuộc đời này....Mẹ yêu con! Đây là bài thơ ông ngoại viết tặng con:Nhớ cháuMít ơi, ra đây ông ngoại bế nàoVề nhà ông ngoại đi chơi công viên nhéMít ngoan của ông, ạ ông đi nàoSao ông không nghe Mít “ạ” ông thếLẽ nào con đang vội đi???Con vội đi mà chẳng cho ông biếtĐi đâu rồi Mít ơi, nhớ về với ông ngoại nhéÔng nhớ con nhiều lắmÔng thương con quá đi thôiCon vội về Trời, có phải không?Nhớ xin với Ngọc Hoàng về thăm ông ngoại nhé.Ông buồn lắm và mong con rất nhiềuÔng luôn cầu trời khấn phật che chở cho conCầu mong sớm có ngày được gặp Mít của ôngCon nhớ những điều ông ngoại dặnMau mau con về thăm ông ngoại nhéThế là ông lại được bế Mít của ông.... 23h 09/08/2008 Ông ngoại yêu của Mít
Cuộc sống luôn thử thách và luôn mang thành công đến cho những người quyết tâm và tâm huyết. Khó khăn gì thì public lên để mọi người cùng đồng hành với chị, để chị thấy rằng chị không đơn thân...
Ôm chị thật lâu.