images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Mỗi người Việt Nam gánh 600 USD nợ công
Gần đây, trong một hội nghị của nhiều nhà trí thức ở Bắc Kinh, ông Tân Tử Linh (Xin Ziling) đã đặt một câu hỏi thú vị. Ông hỏi: Nếu nước Anh thời Karl Marx sống cũng giống như Trung Quốc ngày hôm nay thì liệu ông ta có thể ấn hành cuốn Tuyên Ngôn Cộng Sản hay không, khi mà nhà nước cấm đoán các quyền tự do dân sự? Chắc chắn là không, vì sẽ không được cấp giấy phép. Nhà cầm quyền Anh vào thế kỷ thứ 19 sẽ hỏi Marx: Anh dám tiên đoán rằng hệ thống kinh tế tư bản sẽ biến mất hả? Anh không được phép nói như vậy! Tân Tử Linh nêu câu hỏi đó để bênh vực một ký giả Trung Hoa, Tạ Triều Bình (Xie Chaoping) bị bắt sau khi cho xuất bản một cuốn sách, không lớn tiếng như bản tuyên ngôn của Marx, nhưng chỉ tường thuật những hoạn nạn của hàng triệu nông dân Trung Hoa trong thập niên 1950, khi Mao Trạch Ðông ra lệnh xây Ðập Tam Môn, ngang sông Hoàng Hà trong tỉnh Thiểm Tây. Cuốn sách được in như phụ bản của một tờ tạp chí, nên không cần xin phép. Nhưng cảnh sát Bắc Kinh vẫn bắt ông về tội “kinh doanh bất hợp pháp” (coi việc in sách là một vụ kinh doanh). Sau cuộc họp mặt trên, giới trí thức ở thủ đô Trung Quốc đã ký chung một lá thư gửi Quốc Hội để yêu cầu nhà nước thi hành các quyền tự do ghi trong Hiến Pháp. Ông Tạ Triều Bình đã được tự do sau khi đóng tiền thế chân, nhưng cảnh sát tỉnh Thiểm Tây đang chuẩn bị hồ sơ đưa ông ra tòa, vẫn về tội “in sách không xin phép.”
Câu chuyện trên đây cho thấy giới trí thức Trung Hoa trong lục địa hiện nay có rất nhiều người can đảm đang lên tiếng đòi cho người dân được hưởng những quyền tự do dân chủ căn bản. Trong lá thư gửi Quốc Hội, họ dám nói thẳng rằng chế độ hiện tại là “Dân Chủ giả,” gọi đó là một vết nhơ trong lịch sử thể chế dân chủ trên thế giới! Các người ký tên cũng lên án việc báo chí của nhà nước cộng sản đã kiểm duyệt không đăng những lời của Thủ Tướng Ôn Gia Bảo gần đây, khi ông nói nhiều lần rằng Trung Quốc cần phải cải tổ chính trị thì mới bảo vệ được các thành quả do cải cách kinh tế đem lại.
Cuộc họp mặt viết thư trên xảy ra trong tuần lễ Trung Ương Ðảng Cộng Sản Trung Quốc họp bí mật nâng ông Tập Cận Bình (Xi Jinping) lên một chức vụ mới, phó chủ tịch Quân Ủy Trung Ương. Hành động này chuẩn bị cho ông Tập lên thay Hồ Cẩm Ðào làm chủ tịch đảng Cộng Sản vào năm 2012, và làm chủ tịch nước vào năm sau. Ông Tập Cận Bình có hai năm để chuẩn bị đóng vai hoàng đế nước Trung Hoa cộng sản; nhưng ai cũng thấy ông sẽ phải đối diện với một nước Trung Hoa đang thay đổi. Giới trí thức Trung Hoa không còn ngoan ngoãn theo lệnh đảng cộng sản nữa. Ông Lưu Hiểu Ba đang ở trong tù và được trao giải Nobel Hòa Bình, biến cố đó càng khích lệ những người thiết tha đến quyền tự do dân chủ thiết yếu của người dân Trung Hoa.
Một điều ông Tập Cận Bình chắc không lấy làm hãnh diện là ông được tấn phong cùng một thời gian với Kim Chính Ân (Kim Jong Un)! Cậu con út nhà độc tài Bắc Hàn Kim Chính Nhật cũng được một đại hội đảng nâng lên làm phó chủ tịch Quân Ủy Trung Ương, để xác định vị trí sẽ lên ngôi thay ông bố đang bệnh nặng. Hai chế độ cộng sản cùng họp trong vòng bí mật như nhau, cùng công bố tên vị “đông cung thái tử” qua địa vị số 2 trong quân ủy.
Nhưng hai cuộc tấn phong thái tử chỉ giống nhau tới đó thôi, ngoài ra có rất nhiều điều khác biệt. Vì Trung Quốc không còn là một nhà tù kín bưng như Bắc Hàn nữa. Sau hơn 30 năm cải cách kinh tế từ thời Ðặng Tiểu Bình, ngày nay một tầng lớp trung lưu đã thành hình đang biểu lộ nhu cầu cải tổ chính trị. Chế độ cộng sản ở Trung Quốc đã phải nới lỏng vòng kiềm tỏa.
Chúng ta không biết chắc việc cải tổ chính trị có thể diễn ra trong 5 năm mà ông Tập Cận Bình đóng vai hoàng đế hay không, nhưng có thể biết chắc là người dân Trung Hoa sẽ thúc đẩy đảng cộng sản phải cải tổ chính trị, không thay đổi cũng không được. Bình luận về việc giải Nobel được trao cho Lưu Hiểu Ba gần đây, nhà tranh đấu dân chủ Ngụy Kinh Sinh nhận xét rằng giới tranh đấu ở Trung Quốc hiện nay khác với thế hệ ông trước đây 20 năm. Ngày xưa, Ngụy Kinh Sinh, Phương Lệ Chi, và các nhà dân chủ khác thường đấu tranh đòi phải thay đổi chế độ cộng sản, và thay đổi ngay lập tức, để thiết lập thể chế tự do dân chủ. Ngày nay, hầu hết các nhà trí thức dân chủ trong lục địa không theo lối đó. Họ tranh đấu trong vòng giới hạn của chế độ, họ chỉ lên tiếng yêu cầu chính quyền cộng sản thi hành bản Hiến Pháp mà chính họ vẽ ra, từng quyền tự do cụ thể một như tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do nghiên cứu, tự do cư trú (bãi bỏ chế độ hộ khẩu), tự do di chuyển, vân vân. Lưu Hiểu Ba, khi viết Hiến Chương 08 đã theo lối đó. Phương pháp tranh đấu của giới trí thức Trung Quốc ngày nay cũng dùng các phương tiện mới mà thế hệ Ngụy Kinh Sinh chưa có, đó là Internet. Nhờ thế, ảnh hưởng của các nhà tranh đấu trên giới trẻ cũng mạnh hơn, khiến đảng cộng sản phải tôn trọng những ý kiến mà họ nêu lên hơn.
Do đó, chúng ta hiểu được tại sao ông Ôn Gia Bảo, thủ tướng chính quyền cộng sản, đã nói đến nhu cầu cải tổ chính trị từ Tháng Tám vừa qua. Ông nhắc lại nhiều lần ý kiến đó, tuy nhiên không đưa ra một biện pháp cụ thể nào cả. Có thể nói Ôn Gia Bảo muốn được ghi tên trong lịch sử như một nhà lãnh đạo có ý hướng dân chủ hóa, trong hai năm sau cùng mà ông còn ngồi trên ghế “tổng lý quốc vụ viện.” Hoặc, ông ta muốn mở hé cánh cửa cho thế hệ sau đứng ra làm công việc dân chủ hóa.
Sau 60 năm thiết lập chế độ cộng sản, Tập Cận Bình sẽ là thế hệ lãnh đạo thứ năm; kế thừa Mao Trạch Ðông, Ðặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Ðào. Trong 60 năm vừa qua, việc tấn phong một người lên ngôi cửu ngũ ở Bắc Kinh chỉ có một lần diễn ra trong hòa bình, có trật tự. Ðó là khi Hồ Cẩm Ðào lên thay Giang Trạch Dân năm 2002. Trước đó, những cuộc đổi ngôi đều tiếp theo sau các cuộc thanh trừng nội bộ hoặc đàn áp đẫm máu, như biến cố Thiên An Môn mở đường cho Giang Trạch Dân được đưa từ Thượng Hải về nhậm chức tổng bí thư. Nhưng việc lên ngôi của Tập Cận Bình sắp tới cũng khác với Hồ Cẩm Ðào trước đây. Vì không phải Giang Trạch Dân đã chọn Hồ Cẩm Ðào làm người kế vị, mà chính Ðặng Tiểu Bình, trong lúc còn sống là người đã chỉ định Hồ Cẩm Ðào lên ngôi sau Giang. Họ Ðặng qua đời năm 1997, năm 2002 Hồ Cẩm Ðào mới nhậm chức, cho thấy quyền uy của vị “thái thượng hoàng” này lớn mạnh như thế nào, cả sau khi đã chết.
Năm nay, việc tấn phong Tập Cận Bình khác hẳn lần trước. Vì được Ðặng Tiểu Bình chỉ định nên Hồ Cẩm Ðào đã được vào Thường Vụ Bộ Chính Trị từ 1992, 10 năm trước khi lên ngôi chủ tịch. Năm 1999, Hồ Cẩm Ðào được phong phó chủ tịch Quân Ủy Trung Ương, 3 năm trước khi lên ngôi. Lần này, Tập Cận Bình bị chậm trễ trong cả hai vụ. Ông ta chỉ được vào Thường Vụ 5 năm trước khi lên làm chủ tịch đảng, (nếu ông sẽ lên chức đó năm 2012). Năm ngoái, đến kỳ hạn 3 năm trước năm 2012, nhiều quan sát viên đã chờ coi Tập Cận Bình được phong chức trong Quân Ủy; nhưng việc đó không xảy ra. Khi đó, nhiều người đã nghi ngờ có một cuộc tranh giành quyền lực trong nội bộ Cộng Sản Trung Hoa. Năm nay, Tập Cận Bình được tấn phong, chậm hơn Hồ Cẩm Ðào một năm, cho thấy địa vị của ông ta không chắc đã vững, như họ Hồ trước đây!
Cuộc đấu tranh quyền lực có thật. Trong nội bộ Cộng Sản Trung Quốc có ít nhất hai phe. Năm 2007, Hồ Cẩm Ðào đã chọn hai người trẻ trong lứa tuổi 50 vào cho đủ 9 người trong Thường Vụ Bộ Chính Trị: Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường (Li Keqiang) chuẩn bị cho họ lên thay Hồ Cẩm Ðào và Ôn Gia Bảo. Họ Tập và họ Lý thuộc hai nhóm khác nhau trong Bộ Chính Trị Cộng Sản Trung Quốc. Tình trạng phân chia hai khối này được báo Thanh Niên của cộng sản Trung Quốc gọi là “Chính địch đoàn đội,” nghĩa là chia hai đội đối địch với nhau về chính sách.
Nhóm thứ nhất, do Hồ Cẩm Ðào và Ôn Gia Bảo cầm đầu, đa số là những người đã cộng tác với Hồ Cẩm Ðào trong Ðoàn Thanh Niên Cộng Sản; họ được gọi là “Ðoàn phái,” tức là phe trong Ðoàn Thanh Niên. Hiện nay phái này chiếm 23% các ghế trong Trung ương Ðảng và 32% Bộ Chính Trị. Lý Khắc Cường thuộc nhóm này.
Nhóm thứ hai gồm những đảng viên già như Giả Khánh Linh, Ngô Bang Quốc, và những người trẻ thuộc thế hệ thứ năm như Bạc Hy Lai (bí thư thành ủy Trùng Khánh), Vương Kỳ Sơn, phó thủ tướng. Khác với “Ðoàn phái,” những người thuộc nhóm thứ hai này liên hệ với nhau qua mạng lưới “con ông cháu cha” vì là con cái những người lãnh đạo cộng sản lớp trước. Tập Cận Bình, con trai của Tập Trọng Huân, một thành viên Bộ Chính trị, đã giữ chức phó thủ tướng thời Ðặng Tiểu Bình, thuộc nhóm “Vương tôn” này. Nhóm Vương Tôn chiếm 28% ghế trong Bộ Chính Trị.
Hai nhóm “Chính địch” trên đây có những khả năng và ưu tiên khác nhau. Nhóm Ðoàn Phái có kinh nghiệm nhiều về tổ chức đảng, tuyên truyền vận động trong quá trình sinh hoạt, cho nên được coi là có khả năng để đối phó với những bất ổn xã hội khi người dân oán hận các chính sách cướp đất của đảng. Nhóm Vương Tôn ngược lại, thường xuất thân từ các tỉnh trù phú ven biển, nơi việc cải cách kinh tế tạo nên cảnh phồn thịnh ngoạn mục, họ có kinh nghiệm trong các lãnh vực tài chánh, thương mại quốc tế, ngoại giao và kỹ thuật.
Về chính sách đối nội, nhóm Vương Tôn chủ trương tiếp tục cải tổ kinh tế và cho giới kinh doanh tư được phát triển thêm; giữ chỉ tiêu phải phát triển kinh tế với tốc độ cao như cũ. Ngược lại, nhóm Ðoàn Phái quan tâm đến những hậu quả xã hội và chính trị của việc phát triển kinh tế; đặc biệt là tình trạng chênh lệch giầu nghèo giữa thành phố và thôn quê, giữa miền ven biển và vùng sâu trong lục địa. Họ chủ trương việc phát triển hệ thống an sinh xã hội và giảm bớt bất công quan trọng hơn việc giữ tỷ lệ phát triển cao.
Việc tấn phong Tập Cận Bình có thể cho thấy phe Vương Tôn đã thắng một hiệp trong cuộc đấu quyền lực. Ðó cũng có thể là một bước đi ngược với 8 năm của Hồ Cẩm Ðào, khi nhóm Ðoàn Phái chiếm ưu thế. Nhưng khi nhóm Vương Tôn nắm hết quyền hành thì đảng Cộng Sản Trung Quốc sẽ chú trọng đến kinh tế nhiều hơn các vấn đề chính trị, xã hội, do đó khó nói chuyện cải tổ chính trị như ông Ôn Gia Bảo đang cổ võ. Trừ khi khát vọng tự do dân chủ của giới trung lưu đang thành hình sẽ lên cao, trở thành một phong trào không thể cưỡng lại được. Khi đó, đảng cộng sản Trung Quốc sẽ phải nhờ đến nhóm Ðoàn phái đứng ra đảm nhiệm việc “trị an!”
Vì vậy, hai, ba năm nữa khi Tập Cận Bình lên ngôi chủ tịch đảng và nhà nước, Lý Khắc Cường sẽ được chuẩn bị đóng vai thủ tướng. Sau bốn thế hệ Mao, Ðặng, Giang và Hồ, thế hệ Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường chia nhau những kinh nghiệm gian khổ thời niên thiếu, họ đều là nạn nhân của cuộc cách mạng văn hóa thời 1970. Hy vọng là nhờ kinh nghiệm đó họ sẽ ý thức được rằng quyền hành sinh ra nhũng lạm, quyền hành càng lớn thì nhũng lạm càng lớn. Hơn nữa, trong một chế độ độc tài, không có gì chắc chắn là những tài sản và địa vị mà họ đạt được hôm nay sẽ được pháp luật bảo vệ. Ðó là lý do phải xây dựng một chế độ tự do dân chủ.
Biết như vậy thì nhà nước cộng sản Trung Quốc nên cho phép ấn hành Hiến Chương 08, cho phép phổ biến rộng rãi; và hãy trả tự do cho tác giả chính là ông Lưu Hiểu Ba. Hiến Chương 08 sẽ ảnh hưởng đến lịch sử Trung Hoa trong thế kỷ 21 này và sau nữa, không khác gì bản Tuyên Ngôn Cộng Sản của Karl Marx ảnh hưởng trên thế kỷ 19, 20.
05:10 CH 31/10/2010
Tổng thống Nga đi lễ chùa Hà Nội!
Một ứng cử viên vào hội đồng một thị xã ở phía Nam California nhận được cú điện thoại của người bạn hỏi: Tại sao anh lại dùng bích chương vận động bằng tiếng Á Rập? Ngạc nhiên, ứng cử viên cực lực cải chính mình không bao giờ biết tiếng Á Rập. Rồi ông đi tìm coi. Có một tấm bích chương in hình ông với hàng chữ, đại ý, “Ðây là người lãnh đạo Á Rập mà thành phố chung ta đang cần!” Bên cạnh đó là mấy chữ Á Rập ngoằn ngoèo không ai hiểu được.
Tại sao lại có tấm bích chương như vậy? Ai cũng đoán là những người chống vị ứng cử viên này đã in và đem trưng khắp nơi, với mục đích để nhiều cử tri hiểu lầm rằng ông ta, với cái tên Kalasho nghe lạ tai, là một người gốc Á Rập. Ai cũng biết, sau vụ 11 tháng 9 năm 2001 hiện nay nhiều dân Mỹ không có thiện cảm với người Á Rập. Gây ra vụ hiểu lầm như thế có thể làm cho ông Kalasho mất một số phiếu. Trong cuộc tranh cử nào cũng vậy, các ứng cử viên không những tìm cách đi kiếm từng lá phiếu ủng hộ mà còn cố làm sao cho đối thủ mất phiếu, mất một lá phiếu nào cũng đều tốt cả! Ông Kalasho phải nhắc cho mọi cử tri trong thị xã biết ông là người gốc Ba Lan. Ðối với nhiều người thì tên gốc Ba Lan, Ấn Ðộ, hay Ukraine đều khó đọc như tên Á Rập cả!
Không một cuộc tranh cử nào tránh được những “đòn bẩn” như vụ in bích chương vu vạ này. Các nhà chính trị “thiết tha muốn làm đại biểu cho dân” thường dùng nhiều thủ đoạn để “làm xấu” lẫn nhau. Chúng tôi viết hai chữ “làm xấu” cho nhẹ, không hàm ý phê phán dạy đời. Thông thường mọi người gọi đó là những thủ đoạn “bôi bẩn.” Theo một tổ chức nghiên cứu về bầu cử ở Mỹ, từ đầu năm 2010 đến tháng 10 này, các ứng cử viên ở khắp nước Mỹ đã in 900,000 tài liệu cổ động tranh cử, mà trong đó có 20% nhắm bới móc đời tư đối thủ. Tỷ lệ này đã tăng vọt vì hai năm trước đây, chỉ có 14% các bài quảng cáo nhắm bôi bẩn cá nhân mà thôi.
Khi cần “đánh” đối thủ để giành chức đại biểu cho dân, người ta “bới móc” coi trong cuộc đời bên kia có cái gì đáng “bêu xấu” hay không. Một ứng cử viên dân biểu ở Florida bị phe địch tố cáo là đã “không trả tiền nợ khi dùng thẻ tín dụng” cho đến lúc bị ngân hàng tố cáo. Ở một nước tự do, đi tìm các tin tức như vậy rất dễ. Hồ sơ tín dụng của mọi cá nhân đều được các ngân hàng lưu trữ và trao đổi cho nhau, cái gì cũng được công khai hóa dễ dàng. Nhưng ứng cử viên bị tố cáo “trốn nợ” trên đã có dịp thanh minh. Quả nhiên có lần ông dùng thẻ tín dụng rồi quên không trả tiền nợ đúng hạn đến nỗi bị nhà băng truy tố. Ông giải thích, trong thời gian đó ông đang đi lính đánh nhau ở Afghanistan, gia đình ông ở nhà lơ là không coi hết các lá thư ngân hàng đòi nợ! Thế là các cử tri được nhắc nhở thành tích của ông trong quân ngũ, và đối thủ bôi nhọ ông bị mang tiếng “quấy hôi bôi nhọ!”
Tại California, vừa rồi ông Thống Ðốc Arnold Schwarzenegger mới gặp cả hai vị đang muốn kế vị ông, trên đài truyền hình. Trước ống kính ti vi, ký giả điều khiển chương trình bất ngờ đề nghị hai ứng cử viên Cộng Hòa và Dân Chủ hãy cam kết kể từ nay không tấn công nhau về cá nhân nữa, mà chỉ cãi nhau trong những chuyện đứng đắn về đường lối, chính sách mà thôi. Ông Schwarzenegger ủng hộ ý kiến đó. Ứng cử viên Jerry Brown nói sẵn sàng cam kết như thế nếu bên kia cũng chịu. Bà Meg Whitman đồng ý sẽ không đả kích nhau về đời tư, nhưng sẽ tiếp tục tấn công cá nhân đối thủ về những điều liên quan đến việc công. Thế là vụ cam kết không thành. Trong tuần lễ cuối cùng trước ngày bỏ phiếu, quý vị sẽ tiếp tục nhận được những truyền đơn của hai ứng cử viên này nói về tiểu sử của nhau! Chắc số tài liệu về ông Brown sẽ nhiều hơn, vì bà Whitman chi số tiền tranh cử gấp bẩy lần địch thủ (tổng cộng bà dùng đến gần 46 triệu Mỹ kim cho cuộc chạy đua này, trong đó 39 triệu là tiền túi bà bỏ ra). Ông Brown cũng không ngại ngần bới móc đời tư của bên địch. Trong một tờ truyền đơn in rất đẹp trên giấy cứng gửi tới nhà mọi người dân California, người ta thấy hình bà Whitman với bao nhiều đồng đô la $100 bay trước mặt. Cả tờ truyền đơn chỉ cốt gây cảm tưởng là bà Whitman đại diện cho giới đại phú ở Wall Street chứ không phải cho người dân bình thường. Truyền đơn này chỉ đưa ra một sự kiện: Bà đã bị tòa phạt vì dùng tin mật mua bán cổ phiếu kiếm lời gần 2 triệu đô la, phải trả lại hết.
Lịch sử tranh cử ở nước Mỹ ngay từ thời lập quốc đã có những vụ bôi bẩn lẫn nhau. Một vị tổng thống lớn như Thomas Jefferson từng bị nghi là đã trả tiền cho một người viết lời vu cáo, ám chỉ đối thủ John Adams là người “ái nam ái nữ.” Tổng Thống Martin Van Buren đã bị tố cáo là người thích mặc quần áo lót phụ nữ! Và Tổng Thống James Buchanan từng bị đối thủ bới móc là ông có lúc đã định treo cổ nhưng không thành công! Tất nhiên, nước Mỹ không chiếm độc quyền về nạn bêu xấu nhau trong mùa tranh cử. Các nhà chính trị Pháp, Anh hay Ðức cũng không ngần ngại dùng “mọi phương tiện trong vòng hợp pháp” để hạ lẫn nhau, không mấy quan tâm đến đạo lý, miễn là mình thắng cử.
Chính vì sống trong những xã hội mở, có tự do thông tin và tự do phát biểu nên những “đòn bẩn” đó mới bị phơi bầy cho công chúng thấy và phán đoán về các nhà chính trị muốn đại diện cho họ! Ở những nước độc tài, mọi quyết định chính trị đều diễn ra trong phòng kín. Chỉ có các ông bà trong Bộ Chính Trị hay Trung Ương Ðảng được dự họp, người ngoài không thể biết được các quan đã dùng những đòn bẩn như thế nào để hạ thủ nhau. Ở các nước độc tài, các lãnh tụ có thể giết đối thủ, gây ra những tai nạn bất ngờ, vừa kín đáo lại vừa rẻ tiền hơn các cuộc tranh cử trong các nước dân chủ! Lâu lâu những tin mật nới bị tiết lộ Chỉ đến khi các lãnh tụ viết hồi ký người ngoài mới biết các thủ đoạn nhơ bẩn mà họ dùng để đánh nhau.
Nếu phải chọn lựa, chúng ta sẽ chọn những cuộc tranh đấu công khai (sạch và bẩn) hay chọn những trận đấu đá ngầm trong bí mật, và các vụ ám sát? Hai cách tổ chức chính trị dân chủ và độc tài đó, phương cách nào dễ tạo cơ hội cho người dân tuyển lựa được những người cai trị hợp với ý muốn của đa số hơn? Tất nhiên, cha con ông Kim Chính Nhật, Kim Vĩnh Ân sẽ chọn lối tuyển chọn trong vòng bí mật! Ở những nước quen sống tự do dân chủ thì người ta không thể chấp nhận để cho một nhóm người họp nhau bí mật quyết định tất cả vận mạng toàn dân. Thà rằng cho tranh cử công khai; dù có lúc có người dùng thủ đoạn nhơ bẩn, nhưng cuối cùng chính người dân bỏ phiếu sẽ quyết định ai là người cai trị.
Chế độ Dân Chủ không phải là phương cách hoàn hảo để tổ chức xã hội loài người, điều này ai cũng biết. Nếu như loài người biết trước được tất cả mọi điều sẽ xẩy ra trong tương lai, đời sống không có rủi ro bất trắc nào cả, thì chúng ta hy vọng nghĩ ra được một cách tổ chức xã hội hoàn hảo!
Chúng ta cũng biết chỉ khi đem so sánh với các chế độ khác đã thí nghiệm trên trái đất này thì nhân loại mới thấy rằng thể chế dân chủ là đỡ sai lầm hơn tất cả! Ngay việc bỏ phiếu của người dân cũng không nhất thiết bảo đảm lúc nào họ cũng chọn được những người có chính sách tốt đẹp nhất. Các cử tri có thể lầm lẫn khi lựa chọn. Nhưng chính vì người dân có quyền lựa chọn cho nên mọi nhà chính trị đều biết phải tự kiềm chế mình, không để xẩy ra những sai lầm lớn. Mà khi lầm lẫn thì chính mình phải sửa ngay, kẻo đến kỳ bỏ phiếu tới sẽ bị dân lật đổ!
Chế độ Dân Chủ là một hình thức mua bảo hiểm cũng giống như khi lái xe, để khi tai nạn xẩy ra thì người dân, chủ nhân của xã hội, sẽ được bồi thường, chỉ thiệt hại chút đỉnh! Còn các chế độ độc tài thì người dân hoàn toàn không được bảo hiểm, tất cả phó cho bọn chuyên quyền, may nhờ, rủi chịu!
Nhưng ai là người yêu tự do dân chủ cũng rất lấy làm buồn khi chứng kiến những “đòn bẩn” mà các ứng cử viên tung ra để giành lá phiếu. Người ta tự hỏi tại sao trong một thể chế chính trị được coi là tử tế nhất, một niềm hãnh diện của nhân loại, mà những người muốn cai trị dân lại làm những việc không ai có thể hãnh diện như vậy?
Sở dĩ nhiều nhà chính trị trong xã hội dân chủ tự do không giữ được đạo lý thuần khiết như chúng ta muốn, có lẽ bởi vì chính những người sẽ đi bỏ phiếu bầu họ, tức là tất cả chúng ta, cũng không hoàn hảo!
Có thể nào bảo đảm là mọi cử tri lúc nào cũng chỉ thích nghe các cuộc tranh luận về các vấn đề trọng đại, như phương pháp cân bằng ngân sách, về nhu cầu cải tổ hệ thống nhà tù, về những cách đối phó với quỹ hưu bổng đang lâm nguy, hay về kế hoạch kích thích kinh tế tạo thêm công việc làm? Có phải người dân không ai muốn nghe chuyện xấu về các ứng cử viên hay không?
Nghi lắm. Loài người không phải ai cũng chỉ thích nghe những chuyện trừu tượng và nghiêm trọng. Họ cũng nhiều khi thích thú nghe những chuyện tầm phào, bá láp. Ðó là một thứ quyền tự do phải được hiến pháp bảo đảm! Nếu không thì những tờ báo chuyên đăng tin giật gân và chuyện tầm phào làm sao sống được? Những tờ báo đó cũng đáp ứng một nhu cầu tự nhiên trong xã hội, mà khi xã hội có tự do thì các nhu cầu đó được đáp ứng. Chỉ trong các xã hội chuyên chế độc tài thì nhà nước mới bắt mọi người dân lúc nào cũng phải “Nghiêm Văn Túc!” (Nhân vật Nghiêm Văn Túc do nhóm Nhân Văn Giai Phẩm đặt ra để chế nhạo các cán bộ cộng sản lúc nào cũng giả dối, che đậy mọi thói hư tật xấu của mình bằng bộ mặt nghiêm túc).
Nếu trong xã hội còn có người thích đọc chuyện đời tư các ca sĩ hoặc tài tử, thích đọc chuyện cướp ngân hàng hay băng đảng giết nhau, thì tự nhiên trong các cuộc tranh cử có những ứng cử viên bới lông tìm vết để bêu xấu lẫn nhau! Loài người không hoàn hảo như các thiên thần. Chính vì thế mà những cuộc tranh cử cũng không hoàn toàn lương hảo!
Nước Nga mới tập đi bầu tự do được vài chục năm nay, nhưng các thủ đoạn bôi nhọ đã đầy dẫy. Một nhóm các nhà báo làm mạng (web site) ở vùng Saratov mới thú nhận hồi tháng 2 năm 2010, rằng họ đã được thuê tiền để bêu xấu các đối thủ của ông Vyacheslav Volodin, đại biểu Duma vùng này. Ở Liên Bang Xô Viết ngày xưa không bao giờ có những vụ bôi nhọ nhau trong các cuộc bầu cử Duma như vậy! Thậm chí nhiều ứng cử viên không cần phải nói một câu nào với cử tri mà vẫn đắc cử với 90% số phiếu. Có người Nga nào muốn quay trở lại sống như vậy hay không?
05:04 CH 31/10/2010
Nước Pháp chìm trong làn sóng đình công
Ôi dân tộc Pháp, 1 đỉnh cao trí tuệ của nhân loại hàng ngàn năm nay, sao giờ suốt ngày lục đục thế
04:20 CH 17/10/2010
Cận cảnh lũ lịch sử tại miền Trung
Do quá mê tín trong việc chọn ngày “số đẹp” (1 và 10 tháng 10) để khai mạc và kết thúc đại lễ, họ đã tổ chức sự kiện này ngay đúng vào mùa bão lũ.
Bão không xảy ra ở Hà Nội nhưng xảy ra ở miền Trung, mảnh đất nghèo khó và chịu nhiều thiệt thòi của đất nước. Bị kềm giữ dưới ngọn cờ chỉ đạo, định hướng, báo chí “lề phải” đã chọn con đường khôn ngoan là chỉ đưa song song các thông tin về đại lễ tại Hà Nội và mưa lũ ở miền Trung, không bình luận, để cho người đọc tự rút ra nhận định của mình.
Những hình ảnh trái ngược giữa lễ hội tưng bừng náo nhiệt tràn ngập cờ hoa, ánh sáng... tại Hà Nội với cảnh tang thương của đồng bào miền Trung trong những ngày mưa lũ khiến bất cứ ai cũng phải xót xa, bức xúc.
Theo báo chí, có hơn 80 người chết và mất tích trong đợt mưa lũ năm nay. Thiệt hại ban đầu lên đến hơn 2,500 tỷ đồng. Khi cơn lũ rút đi, tai ương đã tạm lùi nhưng cũng là lúc người dân vừa đói lả sau mấy ngày nhịn đói chịu rét, vừa đối mặt với những nỗi đau khổ tận cùng: Cái chết của người thân, nhà cửa tài sản hoa màu trôi sạch, lại phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng để đến mùa lũ sang năm lại chết người, lại mất sạch tất cả!
Dư luận càng bất bình vì nếu xảy ra một trận thiên tai như vậy ở một quốc gia khác, chắc chắn người ta sẽ cho ngừng ngay mọi sự ăn chơi hội hè chỉ còn giữ lại phần lễ, để dành tiền hỗ trợ đồng bào mình đồng thời cho cử hành một ngày quốc tang, 85 mạng người đâu phải là ít?
Nhưng ở nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì dường như các quan trên chỉ thích nói về thành tựu mà không muốn đề cập đến thất bại, chỉ thích phô ra những niềm vui, ngày hội mà không muốn nói đến nỗi buồn, cái chết!
04:14 CH 17/10/2010
Chile được 'tiếp thị' hình ảnh như thế nào qua vụ...
Người Chile có quyền hân hoan và hãnh diện. Cả nhân loại được chia sẻ niềm vui. Vụ cứu sống 33 thợ mỏ ở Chile, sau 69 ngày bị kẹt 620 mét dưới lòng đất, cho thấy loài người có khả năng chia sẻ tình thương yêu và khả năng kỹ thuật để thực hiện được những công trình đáng hãnh diện.
Thi sĩ César Vellejo, người Peru, đã cảm hứng sáng tác ngay một bài thơ, đang được truyền tụng trong thế giới nói tiếng eapagnol. Khi người thợ mỏ đầu tiên, anh Florencio Avalos được đưa từ đáy vực nóng và ẩm lên trên mặt đất, anh ôm lấy vợ, con rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao trong một đêm lạnh lẽo giữa sa mạc Atacama. Có ký giả đã bình luận hình ảnh đó bằng câu thơ của Dante Alighieri, một thi sĩ Ý vào thế kỷ 13: “Tình yêu làm chuyển động mặt trời và tất cả các vì sao!”
Một người đáng được tuyên dương là trưởng toán công nhân, ông Luis Alberto Urzua, 54 tuổi. Trong 17 ngày đầu tiên bị “chôn sống” trong lòng đất không liên lạc được với thế giới bên ngoài, Urzua đã đóng vai trò lãnh đạo một cách xứng đáng, giữ vững tinh thần của các đồng đội. Trong những ngày sau đó, khi đã được tiếp tế thực phẩm, thuốc men qua một cái ống rỗng chừng 10 cm, nhóm thợ mỏ đã tự động biến thành một tổ chức có quy củ. Họ đặt ra quy tắc quyết định tập thể để kiềm chế những bản năng ích kỷ, ganh tị, tham lam của con người, họ chia ba phiên thức canh cho nhau, săn sóc người bệnh, an ủi người mất tinh thần, chia sẻ thực phẩm, thuốc men, không một thiểu số nào được ưu đãi. Loài người quả thật có khả năng cộng tác với nhau trong cơn hoạn nạn theo tinh thần tự do dân chủ.
Trong tình thế tuyệt vọng, một người khác đáng được khen ngợi nữa là Tổng Thống Chile Sebastián Piỹera. Ông mới nhậm chức vào Tháng Ba năm nay, vị tổng thống hữu phái đầu tiên sau nhiều năm cánh tả nắm quyền. Nhiều cố vấn đã khuyên ông thận trọng, đừng xuất hiện trước ống kính ti vi nói về tai nạn hầm mỏ này. Hãy chờ đến ngày lễ quốc tang hãy xuất hiện chia buồn với gia đình các nạn nhân. Như vậy thì hình ảnh chính trị của ông sẽ không bị dính đến sự thất bại và kết cục bi thảm khi các nạn nhân đều tử nạn. Chưa ai từng sống sót được sau khi bị vùi 15, 17 ngày trong lòng đất, tuyệt vô âm tín. Nhưng ông Sebastián Piỹera, vốn là một nhà chính trị rất khôn ngoan, thủ đoạn, đã nghe theo trái tim chứ không theo mánh khóe tính toán. Ông dấn thân vào công cuộc cứu người, ông nuôi niềm tin và hy vọng, mặc dù thực tế không thấy có hy vọng. Người Chile đã sống trong hy vọng nhờ tấm gương của ông. Khi các chính trị gia ngưng “làm chính trị” thì họ cũng được người dân kính trọng hơn. Ông Piỹera được 56% dân chúng ủng hộ, so với 46% trước tai nạn này. Ông bộ trưởng Hầm Mỏ, lăn lộn nhiều ngày tại chỗ, được dân chúng coi như một anh hùng; trong tương lai chắc sẽ ứng cử chức tổng thống! Nhưng ông Piỹera vẫn là con người ưa tính toán. Ông nói tất cả số tiền trị giá 22 triệu Mỹ kim trong việc cứu 33 mạng người đã được chi tiêu rất đúng, “không một đồng nào bị phí phạm.” Nếu như các số tiền để bày vẽ ra công ty Vinashin hay để tổ chức Ðại lễ 1000 năm Thăng Long khi chi tiêu cũng được tính toán theo tinh thần trách nhiệm như vậy, thì nhiều người Việt Nam cũng đỡ đói, và đã tránh được nạn kẹt đường khiên tất cả ngoại giao đoàn phải chờ đợi mấy giờ rồi bỏ ra về!
Nhà báo đối lập Arturo Fontaine khen ngợi ông Piỹera, nhắc lại ý kiến của Machiavelli rằng trong một quốc gia cộng hòa người dân phê phán không căn cứ vào hiểu biết của lãnh tụ mà dựa trên tánh khí của họ. Piỹera quả thật có linh tính và sự can đảm của một nhà chính trị.
Khi tai nạn xẩy ra ngày 5 Tháng Tám vì đá trồi lấp cả khu hầm mỏ cũ, ông tổng thống đang công du ở Ecuador. Ông cử ngay ông bộ trưởng Hầm Mỏ về đêm nơi tai nạn. Ông bay về, đến tận hiện trường mặc dù các cố vấn khuyên ông nên tránh xa; rồi yêu cầu công ty khai mỏ đồng Codelco cử chuyên viên tới nghiên cứu. Họ cho biết các nạn nhân có thể sống sót. Khi các chuyên viên cho biết các công nhân bị nạn vẫn còn sống, họ cho đục ba đường đi xuống tìm. Hai công ty quốc tế cung cấp dụng cụ khoan đào trúng con đường tới nơi tụ tập các nạn nhân. Chính phủ Chile huy động các chuyên viên tàu ngầm của Hải Quân tới giúp, vì họ có kinh nghiệm về cuộc sống ở nơi chật chội. Khoang cấp cứu được chế tạo ở Hải Quân công xưởng tại Talcahuano. Hai y tá Hải Quân được cho chui xuống săn sóc sức khỏe các công nhân.
Ðêm Thứ Ba vừa qua, cả nước Chile vắng bóng xe chạy ngoài đường. Mọi người ở trong nhà chăm chú nhìn máy ti vi chờ tưng công nhân mỏ được kéo lên, lúc đầu một giờ đưa được một người lên, sau một giờ đưa lên được 3 người. Cả thế giới chia vui với dân tộc Chile khi họ gửi 2,000 ký giả tới theo dõi cuộc cứu nạn, như báo Người Việt viết: “...ngay cả đài truyền hình nhà nước Bắc Hàn cũng có mặt tại chỗ.” Cả loài người có thể chia sẻ niềm vui của anh Jimmy Sanchez, 19 tuổi, khi được ôm đứa con đầu lòng mới sinh được một tháng, trong lúc bố ở dưới lòng đất. Cũng chia sẻ được niềm vui của ông Mario Gomez, 63 tuổi khi ôm lấy bà vợ cùng với lá cờ Chile. Trong 2 tháng ở dưới đất sâu ông đã hứa với bà nhiều lần qua điện thoại là khi được cứu lên ông sẽ đưa bà tới nhà thờ làm phép cưới theo đúng luật Thánh, điều mà bà vẫn mong ước từ bao nhiêu năm chung sống. Họ sẽ làm lễ cưới, rồi đi tuần trăng mật! Từ Mỹ sang Pháp, từ Brazil tới Trung Quốc, loài người chia sẻ một niềm vui chung, không phân biệt chủng tộc, ngôn ngữ, tôn giáo, chế độ chính trị, vân vân.
Nhưng trong thế kỷ 21 này, muốn làm “chuyển động mặt trời và tất cả các vì sao” thì con người có kỹ thuật giúp việc. Khi 33 người thợ mỏ lần lượt được kéo lên mặt đất suốt 22 giờ liên tục, trong một khoang cấp cứu hình con nhộng có tên là “Phượng Hoàng 2” đi lên trong một đường ống xuyên từ trên xuống, thì đằng sau thắng lợi tập thể đó là những “anh hùng vô danh” đã đóng góp kỹ thuật vào công tác cứu nạn. Hình ảnh những máy móc đào được xuống 600 mét đá cứng, một hệ thống cơ khí vẽ ra để đưa được 33 con người lên chỗ an toàn, đó là một thành tích của kỹ thuật hiện đại. Tổng Thống Piỹera ca ngợi: “Các kỹ sư, chuyên viên cấp cứu, công nhân Chile đã chứng tỏ họ có khả năng làm được những gì!
Báo chí Mỹ cho biết nhiều người Mỹ cũng đóng góp vào công cuộc cứu nạn. Công ty Mỹ-Chile Geotec Boyles Bros. đã mở mũi khoan thành công đào ống xuyên mặt đất cho tới khi gặp được những người thợ bị nạn; và họ đã tìm được sự hỗ trợ từ khắp thế giới. Hai công ty tại Philadelphia, một tiểu bang hầm mỏ ở Mỹ, dùng kinh nghiệm cứu nạn của họ gửi xuống Chile mũi khoan đặc biệt. Mũi khoan này có thể đào con đường xuyên xuống đất đủ rộng cho người đi qua lọt, và giữ cho vách đá không bị lở, đổ. Mũi khoan này được đưa tới San Jose, Chile trong vòng 48 giờ, nhờ hãng gửi đồ UPS. Và nhà bưu điện tư UPS đã chuyển hàng đi miễn phí. Nhờ nỗ lực của Geotec Boyles nên các thợ mỏ đã được cứu lên trong tuần này, trong khi trước đó các chuyên gia tính rằng phải tới lễ Giáng Sinh 2010 mới hy vọng đưa được họ lên mặt đất.
Một chuyên viên được nêu tên là Jeff Hart, người Denver, Colorado. Ông đang thầu đào giếng nước cho cho quân đội Mỹ ở Afghanistan, đã được gọi về. Nhà thầu 40 tuổi này đã làm việc suốt 33 ngày liền để khoan con đường xuống mỏ. Sau khi những công nhân Chile được đưa lên mặt đất, Hart nói một câu giản dị: “Xong việc!” Ba bác sĩ làm việc cho NASA đã góp ý kiến về chăm sóc sức khỏe cho các nạn nhân bị kẹt dưới hầm sâu, dùng kinh nghiệm về các phi hành gia sống cô đơn xa trái đất. Một chuyên gia nữa của NASA là Clinton Cragg, cựu đại tá Hải Quân Mỹ đã dùng kinh nghiệm điều khiển tầu ngầm để chỉ huy 20 chuyên viên chế ra cái ống dài hơn 4 mét để đưa từng người lên một. Tình thương nhân loại và khả năng kỹ thuật đã cứu được 33 người thợ mỏ Chile!
Nhưng biến cố cứu nạn này không phải chỉ chấm dứt tấm thảm kịch 69 ngày mà còn mở ra một chương sử mới cho nước Chile trong luật lệ bảo vệ quyền lợi công nhân, an toàn lao động. Công ty San Esteban Mining đang trốn trách nhiệm bằng cách tuyên bố phá sản. Một hậu quả có thể xảy ra là không có tiền trả lương cho 33 công nhân mới thoát nạn. Ông tổng thống đã lập một ủy ban cải tổ. Luật lệ về hầm mỏ ở Chile sẽ thay đổi để tránh không xẩy ra những tai nạn tương tự. Năm ngoái đã có 35 vụ chết người trong hầm mỏ.
Người Chile đang hào hứng về khả năng của các chuyên viên nước họ trong cuộc cứu nạn này; trong khi mọi người Việt Nam đang xấu hổ về vụ kẹt xe, tắc nghẽn trên đường tới nơi cử hành Ðại lễ 1000 năm Thăng Long được chuẩn bị trong 10 năm qua; vụ kẹt đường khiến hàng trăm các đại diện ngoại giao quốc tế chờ đợi mấy tiếng đồng hồ rồi phải bỏ ra về. Một nhà ngoại giao Âu Châu đã hỏi: “Không biết sau vụ này ai sẽ phải từ chức?” Ai cũng biết, ở Việt Nam thì không ai từ chức cả, vì không ai có trách nhiệm về cái gì cả!
Tổng Thống Piỹera đã hứa với dân chúng rằng đến năm 2018 nước ông sẽ được xếp hạng như một quốc gia tiên tiến về kinh tế - đúng vào năm kỷ niệm ngày lập quốc khi Chile đánh bại đạo quân thực dân Tây Ban Nha trong trận đánh sau cùng. Một nước trẻ trung như Chile cũng đáng làm gương cho nước ta, với hơn 2000 năm lịch sử!
Cuối cùng, loài người cùng chia sẻ thành công trong công cuộc cứu nạn của nước Chile. Chúng ta cũng có thể chia sẻ những kinh nghiệm rất người mà cũng vượt lên trên thân phận con người của các công nhân đã thoát nạn.
Như thi sĩ César Vellejo viết về những người thợ mỏ ngoi lên trên mặt đất:
“Họ biết, qua bầu trời thấp thoáng nhìn từ những bậc thang
Con người có thể trèo xuống mà ngước mắt nhìn lên
Khi leo lên mắt vẫn biết nhìn xuống.”
04:11 CH 17/10/2010
'Không có chuyện chi hàng chục nghìn tỷ đồng cho...
cảm giác nói như cô giáo đứng trước lớp tiểu học, các em học sinh chỉ biết cúi đầu nghe. Lừa như lừa trẻ con.
Nhưng mà thời ấy qua rồi, nên mới có topic này
05:30 CH 15/10/2010
Cứ 'lót tay', việc mới 'chạy'
Kinh nghiệm cho thấy cái nào liên quan đến quá nhiều tiền bạc hoặc người dân quá mù mờ về thủ tục giấy tờ mới bị hành.
Chứ những việc đơn giản như làm giấy khai sinh, khai tử thì đâu có ai bị hành?

Vẫn bị hành bác ạ, ít hay nhiều thôi, quan cách ấy mà
05:29 CH 15/10/2010
Cô giáo 'hiếp' 2 học trò tại nhà riêng
Ước gì cô ấy làm gia sư cho mình
02:12 CH 13/10/2010
Lại thêm một trẻ sơ sinh bị bỏ rơi
chẹp,chả biết nói gì đây, cũng 1 sinh linh ra đi,không ai là người thân bên cạnh, không hiểu sau này bố mẹ cháu bé có còn nhớ đến cháu không
02:05 CH 13/10/2010
Lợi thế của Gái "Ế"
Lợi thế:Tạo thêm công ăn việc làm cho người lao động, khi đêm tân hôn sẽ cần thuê người dùng xà beng để phá trinh vì nó dày quá.
02:04 CH 13/10/2010
16 nam sinh hãm hiếp một học sinh lớp 6
Chưa kể, chủ topic còn bỏ luôn tên phóng viên đăng bài và dòng chữ "Theo Đô thị Quý Châu" trong bài báo, mà chỉ cần đọc như vậy cũng đủ biết là của Trung Quốc. Chưa kể bạn còn làm bộ hỏi bài này viết về vùng nào.
Tôi cũng không hiểu bạn có ý định gì khi làm thế?

Ông có dám khẳng định là VN không hề có địa danh nào là Quý Châu không? Ông có dám khẳng định đại đa số người đọc biết Quý Châu là của TQ không?
01:56 CH 13/10/2010
16 nam sinh hãm hiếp một học sinh lớp 6
Nguyên văn bài báo có nói rõ địa chỉ và tên quốc gia nơi xảy ra sự việc. Không rõ người lập topic này có ý định gì, mà khi trích dẫn bài báo đã lược bỏ địa chỉ:
Khoảng 22 giờ đêm, ngày 16/9, khi đang ngủ cùng các bạn tại ký túc xá của Trường cấp 2 Lạc Bắc Hà, nằm trên sườn đồi Mộc Lão Trại cách trung tâm huyện lỵ Quý Định 6 km về phía Tây Bắc (Trung Quốc). Thấy đói bụng, Tiểu Lan, cô học trò lớp 6 bèn xuống căng tin cách nhà ký túc 10 mét mua bánh ăn.

Xin nói rõ với ông, lúc tôi copy nguyên văn bài này, không hề có chữ TQ 1 tẹo nào cả, 1 tẹo cũng không.
Nói thêm VN cũng có Bắc Hà, TQ cũng có Hà Nội, Hà Nam ,Hà Đông, Hà Tây, Sơn Tây, ...đấy
01:54 CH 13/10/2010
Bằng cấp cao vẫn lao đao xin việc
Ở VN ta, bằng cấp cao + nhiều chứng chỉ không đồng nghĩa với khả năng làm việc tốt, càng không đồng nghĩa với được việc.
Vẫn khó xin việc là điều dễ hiểu
01:45 CH 13/10/2010
16 nam sinh hãm hiếp một học sinh lớp 6
Bác này :Laughing:
Báo của Tung Của , viết chuyện ở địa phương Tung Của , nhân vật của Tung Của, thì sao phải ghi rõ Quốc tịch .

ơ nhưng mà đăng trên báo VN mà không ghi quốc tịch thì bố thằng Tây nào hiểu chớ, tôi có hiểu đâu nên hỏi mừ
04:30 CH 12/10/2010
16 nam sinh hãm hiếp một học sinh lớp 6
Ít ra nên ghi rõ quốc tịch họ chứ
04:18 CH 12/10/2010
16 nam sinh hãm hiếp một học sinh lớp 6
Bạn hãy đọc kỹ bài viết này,xin bạn hãy cho biết những nhân vật trên thuộc quốc tịch nước nào?
Nếu không phải người VN thì tại sao họ lại viết như thể VN chúng ta là 1 tỉnh của họ vậy, như 1 bản tin hình sự trong nước, thật cẩu thả hết chỗ nói
04:04 CH 12/10/2010
Con gái Hà Nội có chiều cao trung bình 1,55 m
đây cao 1,5m ,vẫn lấy đc vợ cao mét rưỡi
04:01 CH 11/10/2010
Phụ nữ và 12 kiểu độc thân thường thấy
Đang mode đấy, hem thấy toàn người nổi tiếng chỉ thik đẻ ứ thik chống lầy ah :Laughing:

xin cái hẹn nào
03:57 CH 11/10/2010
Phụ nữ và 12 kiểu độc thân thường thấy
Ôi sồi ôi, zai ế thì cũng chẳng khác gì gái ế đâu.
Dồi ôi kén ít thôi k zai còn ân hận hơn gái

Cũng như nhau thôi,đc cái zai đi với hàng dễ hơn
03:45 CH 11/10/2010
Triều Tiên 'vinh dự được dẫn dắt bởi Jong-un'
Ước gì VN có anh ấy
03:33 CH 11/10/2010
m
manhkhoe123
Hóng
0Điểm·20Bài viết
Báo cáo