Chuyện thứ 2.Đi khám mắt cho con gái ở viện mắt sài gòn (trên đường Nguyễn Du). Bác sỹ kê cho con 1 loại thuốc bổ.Khi lấy thuốc tại nơi phát thuốc, nhìn viên thuốc to ơi là to, đã kêu ca:- E ơi, viên thuốc to thế này, con chị ko uống được đâu.- Thuốc dễ uống mà chị, nếu ko chị cho con uống thử viên ở góc này (e chỉ cặn kẽ). Nếu con vẫn ko uống được chị mang qua đây e trả lại.Ui, e bán thuốc dễ thương quá. về nhà ra sức động viên con uống nhưng viên thuốc to quá con ko nuốt được.Lại lóc tóc ra hàng thuốc:- E ơi, con chị ko uống được thuốc này. Có loại khác đổi cho chị ko?- Không chị ạ. Nếu chị ko lấy nữa, e cắt cả hàng uống dở (thực ra khuyết 1 viên cho con gái uóng thử), rồi chị thanh toán cả hàng thuốc này cho e.Hơ, 200K/ 1 vỉ thuốc. 50K/ 1 hàng thuốc. Tự nhiên mất 50K để thử xem con gái có uống được 1 loại thuốc bổ hay ko?Thế là cáu, thế là cãi nhau. E bán thuốc: Đúng là e có lỗi khi hôm trước ko nói với chị về nguyên tắc nhập lại thuốc bên em.- Nếu là lỗi của e, e phải tự chịu trách nhiệm. E tự mua cả hàng thuốc đi, sao lại bắt chị mua.Chiến đấu 1 lúc, chốt hạ lại, mình chỉ phải thanh toán cho viên thuốc đã bóc để con gái uống thử.Hic, lần này tự thấy mình ghê gớm thật
- Phải thế chị ak. Cuộc sống ngày trước đôi khi phải vậy nhưng cuộc sống bây giờ hầu như phải vậy rồi.