Đàn ông "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" "Muốn phát huy tính thiện của con người đến khắp thiên hạ (bình thiên hạ), trước hết phải lãnh đạo tốt nước mình, bang mình (trị quốc).Muốn lãnh đạo tốt nước mình, bang mình, trước hết cần chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình (tề gia).Muốn chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình, trước hết phải tu dưỡng tốt phẩm đức bản thân mình (tu thân).Muốn tu dưỡng tốt phẩm đức bản thân mình, trước hết phải làm cho tâm tư của mình ngay thẳng (chính tâm), đoan chính.Muốn cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính, trước hết phải có ý nghĩ thành thật. (thành ý)Muốn có ý nghĩ thành thật, trước hết phải có nhận thức đúng đắn. (trí tri).Mà con đường nhận thức đúng đắn chính là nghiên cứu đến nơi đến chốn, lĩnh hội được cái nguyên lý của sự vật (cách vật)" Tôi thấy anh sai ở ngay cái đầu tiên: " Mà con đường nhận thức đúng đắn chính là nghiên cứu đến nơi đến chốn, lĩnh hội được cái nguyên lý của sự vật (cách vật)" Anh công việc đang trên bờ vực, tiền bạc kiệt quệ lẽ ra nên tập trung cho công việc 1 thời gian thì lại lo cưới vợ, đã thế lại cưới cô vợ trẻ ăn chưa no lo chưa tới, cưới xong nợ nần ngập đầu lại còn dính vào chửa đẻ... Giờ anh ngồi bình tĩnh suy nghĩ lại các bước cần làm và tích cực sửa sai đi vẫn còn kịp đấy
Nhờ Admin xoá giúp bài này: http://www.webtretho.com/forum/f188/toi-da-mat-vo-mat-con-va-tan-nat-su-nghiep-roi-2080368/
Sau khi đọc kỹ thì thấy câu chuyện của bạn cũng chỉ xoay quanh vấn đề khó khăn về kinh tế, việc cần làm bây giờ là hãy chứng tỏ bạn là người có thể ba mẹ cô ấy an tâm để gửi con gái. Khi đã dấn thân lập nghiệp thì chắc chắn bạn đã lường trước tình huống này xảy ra, và như vậy có nghĩa là bạn phải chấp nhận thực tế chính bạn đang thua bản thân bạn chứ ko phải là vợ con hay gia đình cô ây. Tạm thời hãy lãng quên, hãy làm lại và nói rõ với vọ là chờ trong bao lâu, còn gặp ai tốt hơn thì cứ tới, bạn quyết tâm làm lại để có thể nuôi tốt vợ con thì khi đó bạn ung dung qua nói chuyện đảm bảo cha mẹ vợ tin tưởng giao ngay. Lý do không giao cho bạn là vì bây giờ bạn làm ăn nhưng sự chắc chắn và các phương án tính toán chưa đảm bảo tính ổng định cho gia đình nhỏ cho nên mới như thế. Hãy cố gắng xoay xở để làm lại, đàn ông nên dứt khoát và không lụy tình, cuộc đời thì chỉ có 1 hãy sống sao cho đáng, vợ thì nếu ko vợ này thì có vợ khác và gia đình người ta đã thế thì hãy tìm phương án mà vô hiệu hóa đi. Chúc bạn vượt qua khó khăn này sớm đoàn tụ,
Vợ tôi nói: em chỉ biết thương anh nhưng em không biết làm gì để giúp anh. Em không biết anh làm sao nữa…! Em không biết anh làm sao nữa…! Em không biết anh làm sao nữa…! Em không biết anh làm sao nữa…! Những câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần trong tiếng nấc nghẹn ngào của vợ. Tôi xót xa và ân hận. Đúng, vợ không biết chuyện gì đã xảy đến với tôi vì vợ chưa bao giờ trải qua việc gánh vác. Hàng ngày vợ vẫn sống trong vòng tay, sự bao bọc của gia đình và của tôi. Có thì vợ ăn, không có vợ nhịn. Sự an phận trong vợ tôi là lý do khiến vợ tôi đã không thể cảm nhận được sự khủng hoảng, lo sợ trong tâm trí tôi nên đã chẳng thể kịp thời ngăn cản tôi. Lúc xảy ra chuyện, tôi thật sự muốn được vợ ôm tôi thật chặt và bảo có em ở bên anh rồi, chúng mình sẽ vượt qua được hay ôm tôi khóc, an ủi tôi. Có lẽ tôi sẽ được an ủi phần nào thay vì vợ trách móc. Có lẽ điều đó sẽ giúp tôi luôn bình tĩnh. Đó là điều mà tôi nghĩ những người phụ nữ làm vợ hãy hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi thật sự mong được cảm thông trong lúc cáu gắt vô lý. Và hẳn các chị em phụ nữ cũng mong điều ngược lại ở chúng tôi. Tôi đã phải trả giá quá đắt cho những sai lầm của mình và mong không ai đó phải trải qua cuộc sống như tôi nữa.
Thân xác tôi hao gầy, má tôi hóp lại, trán tôi nhiều nếp nhăn hơn, người tôi nhức mỏi toàn thân, đi tiểu nhiều và bồn chồn ruột gan, luôn có cảm giác bất lực trong suốt quãng thời gian stress. Tôi mệt, nhưng nhiều ngày vẫn phải đi sớm về khuya, ngủ lại qua đêm và đi nhiều ngày liên tiếp tìm mặt bằng, đi khắp các ngõ ngách. Chưa bước xuống xe tôi đã tranh thủ bỏ điện thoại, ví và mọi thứ vào túi quần, túi áo, cởi cúc áo trước và bước xuống xe tôi lao vội đi tắm rồi lại lao vào máy tính làm việc. Điều đó diễn ra trong suốt mấy tháng, đi đâu về tôi lại vội vàng ôm máy tính. Tôi lúc nào cũng chạy với thời gian để lo làm trả nợ. Cuộc sống ấy nhấn chìm tôi vào vũng lầy. Vợ tôi quá trẻ, chưa đủ sâu sắc và tinh tế để nhận ra điều đó. Và vô tình tôi làm tan nát gia đình mình. Tôi vẫn đang ngồi đây viết ra những dòng tâm sự của mình với vô vàn suy nghĩ ngổn ngang. Tôi yêu vợ mình rất nhiều, lúc nào cũng thế và ngay lúc này cũng vậy. Tôi nghĩ tới việc ly hôn và nghĩ tới việc làm lại. Ly hôn ư? Tôi và vợ có muốn không? Sau này liệu cả 2 có ân hận không? Bây giờ suy nghĩ sẽ nghĩ là không ân hận. Nhưng 2, 3 hay 5, 10 năm nữa vợ tôi vô tình trong cuộc đời trải qua nỗi cô đơn, sóng gió, vất vả và phải gánh vác mọi thứ như tôi lúc này. Khi ấy cô ấy hiểu và cảm thông cho tôi liệu có ân hận với quyết định ly hôn của mình? Thương và cảm thông cho tôi đã quá muộn? Còn tôi, tôi có chấp nhận được kết cục để cho vợ tôi khổ khi tôi yêu và thương cô ấy?
Tôi không biết nữa. Nhưng giờ tôi phải làm gì để làm lại? Làm gì để chúng tôi có thể quay lại với nhau khi cô ấy bị cấm liên lạc điện thoại, nhắn tin facebook, zalo và tất cả các phương tiện liên lạc khác? Cô ấy không thể liên lạc với tôi chứ đừng nghĩ tới việc tranh thủ thời gian ngồi nói chuyện với tôi hay đến thăm tôi. Làm sao cô ấy đủ mạnh mẽ để bước về? Làm sao cô ấy dãi bày được mọi chuyện, tâm tư với gia đình mình? Đến khi nào vợ tôi mới là người phụ nữ trưởng thành? Ngày yêu nhau hay khi lấy nhau, tôi dạy vợ từ lời ăn, tiếng nói, nụ cười, cách xã giao hay cách nói chuyện, tôi dạy vợ mình từ tư thế, dáng đi, cách ngồi để vợ trở nên lịch lãm hơn. Tôi yêu vợ và muốn vợ trưởng thành, cô ấy thay đổi rất tốt và rất tích cực điều đó nhưng sự nhút nhát và suy nghĩ còn chưa sâu là điều tôi chưa làm được với vợ mình. Tôi giờ bất lực rồi. Có lúc tôi nghĩ rằng tình yêu vợ giành cho tôi chưa đủ lớn nên chẳng bao giờ đủ mạnh mẽ để quyết định được việc gì. Có lần vợ hỏi tôi: hay là tại em đến với anh để đời anh khổ và vất vả. Lúc đó tôi ôm vợ và bảo vợ nói linh tinh. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy. Tôi yêu vợ mình nên bất chấp mọi giá để đón vợ vào lòng mình và gọi vợ tôi là VỢ. Các anh chị biết là vợ nó thiêng liêng như thế nào rồi đấy. Vợ chồng sống với nhau là phải hi sinh, là phải bao dung, độ lượng, bỏ qua và tha thứ cho nhau. Trong cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi thăng trầm, xô xát. Nhưng không có nghĩa là tý tý nói 2 từ LY HÔN đúng không? Vợ chồng còn tình, còn nghĩa, còn trách nhiệm với nhau. Giá mà vợ tôi có thể mạnh mẽ thì có lẽ chúng tôi cũng bớt đi khổ đau.
Tôi phải làm gì lúc này? Tôi cô đơn và nhớ vợ mình. Tôi đi đi về về để tìm hình bóng thân quen của vợ hàng ngày. Tôi đi tới đâu cũng không thấy, tôi nhớ vợ như phát điên lên. Lúc nào tôi cũng nghĩ. Tôi và vợ đều là người sống nặng tình, nặng nghĩa. Nhưng vợ tôi giỏi hơn tôi ở cái chịu đựng và kìm nén cảm xúc. Chúng tôi có cùng quan điểm sống, mọi thứ rất giống nhau đó là hướng nội và đặt gia đình lên làm trọng cũng như việc giáo dục con cái. Tôi nhớ cảm giác nằm ôm vợ mỗi đêm. Cứ mỗi đêm đi ngủ là mỗi lúc tôi kê tay cho vợ gối đầu và trêu ghẹo, ôm ấp cả đêm rồi hôn lên khắp trán, mắt, mũi, môi vợ. Vợ chồng tôi sống với nhau rất hạnh phúc mà tại sao xảy ra cơ sự này? Sao không ai cho chúng tôi một con đường, một cơ hội làm lại? Những hi sinh, cố gắng và mất mát của chúng tôi đổ đi ư? Yêu vợ, tôi chẳng bao giờ nghĩ tới việc phản bội vợ, chẳng bao giờ nghĩ tới việc bỏ vợ mình. Vợ tôi dặn trước khi chúng tôi cưới: đừng bao giờ bỏ em và đừng bỏ rơi em nhé. Em sẽ chẳng sống được đâu chồng à. Dù thế nào cũng đừng buông tay em. Đó là lý do tôi vẫn đang ở đây chờ vợ về bên tôi để chúng tôi làm lại mọi thứ, càng sớm càng tốt trước khi quá muộn.
Tôi muốn tìm tới rượu để giải sầu, tôi muốn tìm đến cái chết để trả giá cho tội lỗi với con tôi. Tôi xót và ân hận lắm. Nhưng từ hôm vợ đi, tôi chưa bao giờ cho phép mình động vào một giọt rượu hay non bia. Tôi chưa cho phép mình uống khi mà vợ tôi chưa về. Hôm biết tin con tôi không còn nữa, tôi phóng xe như điên trên đường, có lần tý nữa lật xe. Tôi chỉ muốn chạy tới bên vợ và quỳ xuống chân vợ xin lỗi. Tôi ân hận tột cùng, nỗi ân hận muộn màng nhưng tôi cố sống để chờ ngày vợ về để có cơ hội bù đắp. Nhưng nếu vợ không về tôi sẽ sống sao đây? Tôi quằn quại giữa đất trời và thấy bản thân tôi khốn nạn, tôi không còn là con người nữa. Điều gì đã khiến tôi trở nên như vậy? Tôi không biết, tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ là tôi chỉ cố làm để lo cho vợ, cho con tôi ấm no, đầy đủ. Sao tôi tuyệt vọng đến thế? Mọi người lao vào ôm tôi vì sợ tôi phóng xe đi mất, cả gia đình tôi nháo nhào đi tìm vợ tôi nhưng không thấy và không biết ở đâu. Đêm tôi cũng đi tìm, tôi tìm mọi nơi nhưng chẳng thấy. Cảm giác tuyệt vọng ùa về. Tôi bế tắc lại bế tắc hơn. Tôi đang cố sống những ngày sống như chết. Lúc nào cũng hi vọng vợ sớm trở về bên tôi. Nhưng cũng có lúc tôi nghĩ tới việc ly hôn. Dù như thế nào đi chăng nữa tôi cũng chỉ mong được ngồi và nắm tay, ôm vợ một lần rồi tôi cất bước đi nơi khác làm lại cuộc đời mình. Tôi chỉ mong những điều tốt đẹp sẽ đến với vợ, mong sao nếu tôi có quyết định ly hôn thì sau này sẽ có ai đó yêu vợ tôi giống như tôi nhưng đừng làm cô ấy khổ như tôi. Còn tôi, tôi mệt rồi. Tôi không còn thiết tha gì nữa về hôn nhân. Mong sao không ai làm cô ấy khổ như tôi và quãng đường đời còn lại cô ấy được sống trong hạnh phúc. Tôi có lỗi với vợ, gia đình tôi, gia đình vợ quá nhiều.