Mình thông cảm với bạn và rất thương mẹ con bạn. Bạn hãy nghĩ (và phải tin tuyệt đối nữa nhé), con của bạn dù có dưới 3 tuổi hay là hơn 3 tuổi, dù có là đích tôn trưởng tộc j đối với nhà chồng bạn, thì bao giờ con bạn cũng sẽ chỉ được phép do bạn nuôi nấng thôi. Trừ khi có người mẹ nào đó ko muốn nuôi con, còn một khi đã thương con như thế, thì đừng bao giờ cần bận tâm nhà người ta sẽ làm gì với nó. Khi bạn còn run sợ như thế này, nhà họ còn đe nẹt bạn. Chỉ khi nào ý chí của bạn đủ lớn cho họ thấy là đừng bao giờ mơ đến chuyện cướp con bạn, bạn ko để yên cho đâu, thì họ sẽ tự mềm đi thôi. Tin mình đi. Khi bạn tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của bạn, ko người nào dám cản bạn đâu.Còn nữa, nếu bạn vẫn chưa cảm thấy đủ dũng khí, hãy tìm đến tư vấn, luật sư. Lúc này đừng nên nghĩ đến cái ám ảnh sẽ bị mất con. Mình nói thật, ông bà nội nào, hay ông bố nào mà nỡ đang tâm dứt đứa trẻ còn bé bỏng như thế khỏi mẹ nói, với cái cớ nó là đích tôn với nghĩa vụ duy trì gia tộc, thì vừa thiếu suy nghĩ, thiển cận, vừa độc ác. Vậy bạn có thể nào để con cho những người đó nuôi dạy ko? Con bạn có nên người được không?Bạn cứ nói thẳng với chồng bạn, thật rắn rỏi vào, rằng không bao giờ bạn chấp nhận việc lìa xa con. Quả thực là ko có bất kỳ lý do gì ngăn cản bạn đâu. Bạn cứ bình tâm.Chúc bạn và con mọi sự tốt đẹp!
Bạn có thể search thêm thông tin về bác sỹ này trên mạng, nhiều lắm.