https://www.youtube.com/watch?v=J6qxMP3deU8 Một buổi sáng đầu đông, 23/11/2014, Cô dậy sớm, choàng tỉnh sau cơn mê, cơn mê mà chỉ anh, mình anh và duy nhất có hình ảnh của anh cứ lướt qua lướt lại trong tâm trí cô. Lâu lắm rồi, cô mới gọi cho anh, để nghe giọng nói ấy, để mong nhìn được ánh mắt ấy. Nhưng những lời anh nói chỉ khiến nước mắt cô rơi, và rồi cô khóc lên thành tiếng nấc và tự tắt điện thoại đi. Lần đầu tiên,cô đối diện với sự thật: Cô yêu anh đã như hơi thở, cô sẽ không quên được anh! Cô đã cố quên anh, nhưng không quên được. Cô đã tự dặn lòng rằng, anh cần người khác, chứ không cần cô, dặn lòng như vậy từ mấy tháng trước nữa kìa, nhưng rồi kí ức đôi khi lại ùa về, trái tim bâng quơ yếu đuối, cô lại chỉ chực chờ muốn chạy đến bên anh, để nựng nịu, để được yêu thương. Nhưng cô càng đau lòng hơn, khi biết rằng, với anh, tình yêu của cô chỉ là ích kỉ, anh đã chẳng cần cô tự khi nào... Thay đồ, trang điểm nhẹ che đi cặp mắt thâm quầng, cô lên chiếc xe đưa vài nhân viên công ty tới đám cưới của một người đồng nghiệp ở miền núi Bắc Giang. Xe đi êm như ru, mọi người không ngừng cười nói trêu đùa nhau, còn cô thì ngồi một góc, lặng nhìn những hàng cây, những ngôi nhà hai bên đường. Bất chợt, trên radio vang lên giai điệu của bài hát "goodbye", giai điệu da diết, lời bài hát quá giống tâm trạng của cô. Nước mắt cô không thể ngừng rơi. Mỗi ca từ như cứa vào tim cô. Lời bài hát như chính cuộc đối thoại anh và cô vậy. Cô bảo cô biết anh đã đau như thế nào, cô biết anh đã cố gắng ra sao, và cô nghĩ anh xứng đáng với một tình yêu rất khác. Cô yêu anh nhiều, nhưng một bước nữa cô cũng không dám tiến đến, sợ làm anh đau và làm đau chính mình, cô chỉ biết ngồi một góc, tự an ủi bản thân và đau trong thầm lặng. Còn anh, anh lại từ chối cô thẳng thừng: "I don't wanna let you down I don't wanna lead you on I don't wanna hold you back From where you might belong" Nhưng cô không vì thế mà hết yêu anh. Tình yêu sao mù quáng thế. Anh đã hết yêu cô rồi cơ mà? Cô vẫn nhớ anh hàng ngày, lo lắng và mong gặp anh từng giây phút. Cô muốn gửi anh hàng ngàn, hàng ngàn bức thư, hàng vạn tin nhắn, muốn nói "Yêu anh" "Nhớ anh" đến cả nghìn lần. Liệu anh có muốn nghe những lời cô nói? "Anh à, em nhớ anh rất nhiều..."
Mình cũng biết một bạn làm phát thanh viên đài tiếng nói, cũng yêu một anh chàng có vợ. 2 vợ chồng ly dị rồi, cô vợ cũng chẳng làm ầm ĩ gì dù biết nếu làm ầm ĩ thì đẹp mặt bạn kia lắm. Giờ anh chị tha hồ dung dăng dung dẻ tự do đến với nhau.
Thấy độ này các bà vợ hiền quá nên những thể loại hồ ly mới có cơ lấn tới như vậy chứ!