Chia sẻ với bạn. Đọc bài của bạn mà như thấy mình trong đó. Chỉ là gđ ch mình ko giàu nhưng ch mình là con trai duy nhất nên cũng dc chiều chuộng từ nhỏ nên ko bt chia sẻ gì với v. Mình thấy bế tắc nhưng ko giám tâm sự với ai. Thương con gái còn quá nhỏ nên đành sống như hai ng bạn( ko bt dc đến bao giờ)
Cố gắng lên bạn nhé, cuộc sống còn rất nhiều thứ cần ta quan tâm, những lúc bế tắc mình nghĩ về cha mẹ và con của mình để thấy rằng cuộc sống này vẫn có nhiều điều làm ta hạnh phúc, đừng mãi chăm chú vào chồng nữa, mình từng tâm sự và nói lên suy nghĩ của mình cho chồng biết không hy vọng chồng thay đổi, nói ra chỉ để thấy lòng nhẹ nhõm và không thấy khó chịu mà thôi, những gì cần nói mình đã nói..đã k thay đổi được gì thì chấp nhận sống chung với lũ, đã là vợ chồng nói ly hôn quả thật không hề dễ dàng một chút nào, thà rằng chồng hoàn toàn xấu xa nhưng ở đây chồng vẫn còn có cái đáng trân trọng…lúc buồn có thể bản than mù quáng k nhận ra được chồng tốt ở điểm nào nhưng khi bình tâm suy nghĩ thì chồng cũng k hẳn là xấu…đã là vợ chồng thì ngoài sự yêu thương nhau cũng cần có sự nhường nhin và nhẫn nhục, thay vì oán trách anh không biết chăm lo vợ con thì mình lại thầm cảm ơn anh đã tập cho mình cách sống tự lập, và mình tự tin rằng không có anh bên cạnh mình vẫn có thể sống tốt với con của mình mà không hề thấy hụt hẫng, cái gì cũng có 2 mặt của nó, hãy nhìn mọi việc một cách toàn diện hơn đừng nhìn mọi chuyện một chách phiến diện, nhìn thấy nhiều người được chồng chăm lo chu đáo bản thân cũng thấy ghen tỵ nhưng mỗi người một số phận…so sánh chỉ khiến mình khổ càng thêm khổ mà thôi, giờ với mình chồng là ba của các con là đủ!