Biểu diễn hay quá! Chị này cũng thuộc diện con nhà, được cưng chiều từ nhỏ. Nếu mình nhớ không nhầm, bố chị ấy từng là Bộ trưởng Bộ Khoa học môi trường, tự dưng quên tên bác ấy. Bác nâng niu chị này lắm, giữ lại tất cả các bài báo về con, ghi lại các băng hình chị ấy dẫn chương trình ở VTV. Còn nhớ cả câu chuyện đám cưới của chị ấy, có một người đàn ông khóc ầm lên xông vào ôm chị ấy, rồi quay ra bảo Thanh Hải: Cậu phải chăm sóc Châu Anh tử tế nhé... Đấy là anh trai ruột của Châu Anh.
Chẳng hạn như thời gian đào tạo tiến sĩ trong ngành sinh học trung bình là 5 năm, đào tạo sau tiến sĩ trung bình 5 năm nữa. Nghiên cứu sinh (NCS) và học giả sau tiến sĩ (STS) thường phải làm việc 10-12 tiếng/ngày, 6-7 ngày/tuần để đạt kết quả tốt. Với phụ nữ, làm sao chúng ta đảm nhiệm công việc như vậy trong khi vẫn có thể lập gia đình và nuôi dạy con cái? Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của mình với các bạn để trả lời phần nào câu hỏi này.
Tôi sinh ra trong một gia đình dược sĩ ở Hà Nội. Bố mẹ tôi khuyến khích tôi học nhưng cũng chú ý việc dạy con gái theo truyền thống ViệtNam. Bố tôi hay nhắc “Đi ngủ sớm đi con, đừng học nữa, con gái phải giữ gìn sức khỏe và nhan sắc đấy”. Mẹ tôi thì bảo “Con gái phải biết nội trợ khéo léo để sau này chăm chồng chăm con”. Mặc dù tôi nghe lời bố mẹ, học nội trợ và làm nhiều việc nhà, nhưng luôn bị cuốn hút bởi thế giới bên ngoài. Tôi rất thích các môn khoa học, đặc biệt là sinh học, vì thích khám phá những điều thú vị trong tự nhiên.
19 tuổi, tôi quyết tâm sang Singapore để theo đuổi ước mơ trở thành nhà khoa học của mình. Từ năm thứ hai ở Đại học Quốc gia Singapore, tôi đã lên phòng thí nghiệm học và say sưa nghiên cứu. Bố mẹ tôi lo lắng hỏi “Con vẫn chưa có người yêu à?” Mấy anh bạn thân bảo “Em học nhiều vậy thì ế chồng mất thôi, ngày nào cũng ở trên phòng thí nghiệm đến nửa đêm thì ai mà chịu được”.
Cuối cùng tôi yêu một anh chàng NCS nghèo người nước ngoài. Bố mẹ tôi nửa khóc nửa mếu nhưng tôi thì rất hạnh phúc với người yêu của mình, nhất là khi được chia sẻ niềm say mê khoa học với anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi kết hôn và bắt đầu làm NCS ở Singapore-MIT Alliance.
Từ năm 2004, mẹ tôi bị bệnh thoái hóa thần kinh vận động, liệt chân tay rồi toàn thân. Tôi tìm thầy thuốc khắp nơi nhưng ai cũng lắc đầu, không có thuốc chữa. Tôi chuyển hướng sang nghiên cứu về thần kinh với mong ước cứu mẹ. Nhưng từ nghiên cứu đến thuốc chữa rất xa xôi. Mặc dù chưa tìm ra cách chữa bệnh cho mẹ, nghiên cứu của tôi đã có nhiều kết quả thú vị, đặc biệt về chức năng của một phân tử RNA quan trọng, miR-125b, trong phân hóa thần kinh và ung thư.
Khi thầy hướng dẫn của tôi, GS. Harvey Lodish sang Việt Nam và ghé thăm nhà tôi, thầy rất ái ngại khi thấy mẹ tôi ốm liệt giường. Tôi rất bất ngờ khi thầy nói với bố mẹ tôi “Tôi biết là anh chị rất tự hào về con gái mình. Cháu cần phải sang Mỹ để được đào tạo thành tài.” Thế là bố mẹ tôi phấn khởi, động viên tôi đi Mỹ.
Hai mẹ con nhận giải thưởng Quốc gia (Singapore 2009)
Trong năm cuối của chương trình NCS, khi tôi đang say sưa làm nốt đề tài và viết mấy bài báo thì lại có bầu. Cả nhà tôi đều mừng rỡ. Nhưng chẳng may, đến lúc tôi phải sang Mỹ đi hội thảo và phỏng vấn thì chồng tôi lại không xin được visa để đi cùng. Tôi quyết tâm đi một mình với cái bụng 5 tháng của mình. Tôi được GS. Lodish giúp đỡ rất tận tình, giới thiệu đến các phòng thí nghiệm đầu ngành để xin thực tập STS.
Tôi đi một tháng trời, một mẹ một con, trên những con đường mùa đông tuyết rơi lạnh giá ở Boston và những con đường dài tối đen mà trạm xe buýt thì xa lắc lơ ở La Jolla. Đêm Noen, tôi ngồi trên máy bay với đứa con trong bụng đạp gọi mẹ, nghe bài “All I want for Christmas is you” mà òa khóc. Tôi làm mẹ rồi, phải dừng lại để lo cho con chứ! Giờ tôi mới thấm thía cái khổ của phụ nữ làm khoa học!
Sinh con ở Singapore trong cái nắng gay gắt, tôi vừa cho con bú, vừa viết luận văn. Sau một tháng, tôi được gọi đi phỏng vấn giải L’OréalSingapore for Women in Science National fellowship. Dựa vào thành tích nghiên cứu, tôi được chọn trong số ba phụ nữ đầu tiên nhận giải này ở Singapore. Tôi là sinh viên duy nhất (hai người còn lại là một giáo sư và một học giả STS) và cũng là người duy nhất đã có con. Bộ trưởng bộ giáo dục Singapore hỏi tôi “Kia có phải con cháu không? Mang bé lên đây”. Thế là tôi ôm con thay vì ôm bằng khen như hai chị cùng đựợc giải. Ảnh mẹ con tôi được đăng khắp các báo ở Singapore. Lần đầu tiên tôi thấy tự hào là một người mẹ làm khoa học.
Sự nghiệp khoa học không cho tôi được nghỉ ngơi. Khi vợ chồng tôi sang Boston thực tập STS, bố mẹ hai bên đều không sang giúp được. Công việc mới của chúng tôi rất bận nên phải gửi con ở nhà trẻ 10 tiếng/ngày. Mùa đông đầu tiên, trời lạnh và đầy tuyết, tuần nào cháu cũng ốm 3-4 ngày. Hai vợ chồng tôi phải nghỉ làm, thay ca trông con.
Với đồng lương ít ỏi, ốm đau liên tục, đi lại vất vả, cả nhà tôi sống vô cùng chật vật. Con gái bé bỏng của tôi 8 tháng liền không tăng cân nào. Mẹ tôi vẫn ốm nặng nên mới khi sang, tôi lại dốc hết tiền mua vé về Việt Nam. Nhìn mẹ con tôi mệt mỏi, thất thểu về nhà, họ hàng ai cũng xót xa. Thấy con tôi gầy còm, có người còn chê cười “mày làm khoa học mà nuôi con chẳng khoa học gì cả”.
Tôi bị chứng mất ngủ, đêm nào cũng thao thức, một phần lo công việc một phần lo cho gia đình. Công việc của tôi khá chậm vì không đủ thời gian làm việc và giao lưu với đồng nghiệp. Ở nhà thì tôi không có thời gian nội trợ và chăm con cẩn thận. Nhiều người khuyên tôi bỏ nghề nghiên cứu như đa số chị em cùng tình cảnh. Nhưng tôi không muốn rút lui. Để giải quyết khó khăn về tài chính và để được độc lập hơn trong nghiên cứu, tôi nộp đơn xin học bổng khắp nơi. Khi đọc thư của thầy Lodish gửi tới các quỹ học bổng giới thiệu về tôi, tôi thấy vừa xúc động vừa bối rối trước bao lời khen ngợi và những điều thầy dự đoán trên cả khả năng của tôi.
Thầy bảo tôi là khi thầy sang Đức thuyết trình về đề tài của tôi, thầy đưa ảnh của mẹ con tôi lên màn hình để nói với các sinh viên nữ ở Đức rằng học trò của thầy có thể sinh con trong thời gian học NCS và vẫn tốt nghiệp xuất sắc, một việc rất khó làm ở Đức. Tôi nhìn ánh mắt đầy từ hào của thầy mà thấy mình phải cố gắng hơn nữa. Từ năm 2011, tôi được nhận học bổng Jane Coffin Childs với lương khá cao và trợ cấp cho con nhỏ. Tình hình kinh tế của gia đình tôi giờ đỡ khó khăn hơn.
Ông bà ngoại vui mừng đón cháu về thăm (Hà Nội 2012)
Để phối hợp hiệu quả hơn trong công việc và gia đình, vợ chồng tôi làm một thời gian biểu chung. Chúng tôi chia sẻ việc nhà và thời gian chăm con. Cuối tuần nào hai vợ chồng cũng thay phiên đi làm và đưa con đi chơi, giao lưu với bạn bè. Con gái tôi giờ đã 4 tuổi, qua ba mùa đông khắc nghiệt, đã trở nên cứng cỏi, ít khi ốm đau. Mặc dù vẫn gầy nhưng cháu cao như các bạn ở lớp, rất hiếu động và ham học. Hàng năm, mẹ con tôi vẫn về Việt Nam thăm ông bà, mặc dù mệt nhưng rất vui.
Nhìn mẹ tôi và nhiều người quen mắc bệnh hiểm nghèo mà tôi thấy mình phải cố gắng hơn trong nghiên cứu để góp phần vào sự phát triển của y học. Giờ bố mẹ tôi đã thấy cảm thông và đồng tình với những lựa chọn của tôi. Cuối tuần thấy mẹ đi làm, con gái tôi bảo “Con cũng muốn lên phòng thí nghiệm như mẹ.” Tôi mỉm cười nghĩ nếu sau này con gái cũng thích làm khoa học thì tôi mong sẽ là người đầu tiên nắm tay con dắt đi trên con đường này và truyền cho con một niềm tin rằng phụ nữ hoàn toàn có thể vừa thành công trong sự nghiệp khoa học và vừa có một gia đình hạnh phúc.
Lê Nguyệt Minh ——————————— Giới thiệu về tác giả: TS. Lê Nguyệt Minh là một học giả Jane Coffin Childs, đang nghiên cứu về Sinh học ung thư ở Đai học Y Harvard. Chị cũng đang tổ chức dự án dịch sách Sinh học Phân Tử của Tế bào sang tiếng Việt.
Bài viết nằm trong cuộc thi “Hành trình nước Mỹ”. Tiêu đề do Dân trí đặt lại.
Cảm ơn bạn.
Mình đã gửi email rồi. Mong được sự giúp đỡ sớm của bạn.
Chẳng còn chỗ nào để chuyển nữa bạn ạ vì nhà chia làm đôi, một bên để bếp, một bên làm phòng khách (có nhiều ánh sáng và cửa sổ). Có lẽ bể phốt nhà mình có tỷ lệ to nhất Việt Nam vì chiếm đến nửa tầng 1. Không hiểu sao ông bà lại xây bể phốt to thế. Bây giờ đảo lại vị trí sẽ rất tốn kém vì nhà mình đã sửa gần xong do làm các phần khác trước, chỉ lát lại nền bếp và chuyển một ít đường nước thì phát hiện ra bể phốt rộng thế. trước mình đã hút bể phốt một lần và tưởng chỉ cái bể phốt nguyên thủy chỗ hút là bể phốt và đã tính toán để tránh khu này. Ai dè nó còn dẫn ra một bể lọc nước nữa và chiếm toàn bộ diện tích bếp hiện tại (khoảng 20 m2). Bếp hiện tại đang trên chính bể lọc này.
Nên mình mới nhờ hỏi bạn Phương xem có cách hóa giải không. Nếu bạn Quang chia xẻ một chút về cách hóa giải thì tốt quá!
Thợ làm có gợi ý là bịt bể lọc đi và chia lại bể phốt nhưng như thế rất tốn kém cho phát sinh vì mình sửa nhà đã gần hết tiền rồi.
Hix, bạn Phương ơi, bây giờ đập hết sàn ra và lát lại thì thấy bề phốt đi hết cả khu bếp nhà mình. Đây là nhà cũ của ông bà để lại nên mình không biết rõ cấu trúc. Hôm nay nhìn thấy thực trạng đau khổ quá. Bể phốt gồm 2 phần khu chính và khu lọc. Bếp nấu ăn nhà mình đặt trên khu lọc của bể phốt. Mình dùng bếp từ.... Chẳng thể chuyển bếp đi đâu được nữa vì làm mọi thứ gần xong hết rồi, chỉ lát sàn và lắp tủ bếp vào nữa là xong.... Bạn khuyên mình làm thế nào để hóa giải với :((((.
Hix hix, mình nghe bạn nói mà choáng váng. Không biết bạn đã học nghiêm túc và thành thạo một ngoại ngữ nào chưa. Dù Anh và Đức cũng hệ ngôn ngữ nhưng học thêm tiếng Đức sau tiếng Anh hoặc ngược lại chẳng dễ chút nào. Không biết bạn học qua chưa nữa.
Bây giờ đúng là kinh tế đang khó khăn nên khó xin việc thật. Bạn chủ top nên kiên nhẫn. Mình từng quen một bạn tiếng Anh và trình độ bình thường, theo vợ sang Úc, chẳng ai thấy có triển vọng xin được việc. Thế mà bạn ấy trong 3 tháng kiên nhẫn nộp đến 300 đơn xin việc, chăm chút từng đơn, thế mà xin được việc đấy! Thế nên bạn nên kiên nhẫn nộp tiếp, đồng thời tự tìm hiểu để đánh bóng lại CV cho tốt hơn. Bạn đã ngó qua trang vietnamworks.com chưa, cũng nhiều việc lắm.
Cảm ơn bạn... Mình đã tìm được vị tri mới để bếp rồi...
Bạn cứu mình gấp với. Nhà mình ở chuẩn bị sửa nhà vào tuần sau, sau khi lên phương án thấy rất hợp lý thì mẹ mình bảo là không hợp phong thủy, Vì là bếp ở tầng 1 ngay cạnh phòng tắm, dưới phòng tắm là bể phốt. Bây giờ mình định bỏ phòng tắm để mở rộng bếp. Bà bảo là không ai để bếp trên hoặc cạnh bể phốt cả.
Mình thấy cũng có lý. Nhưng muốn nhờ bạn tư vấn là chỉ cần bếp nấu mới cần ở ngoài khu bể phốt hay cả bộ tủ bếp phải ở ngoài bể phốt. Bộ tủ bếp dự kiến của nhà mình chỉ nằm ở cạnh bể phốt chứ không trên bể phốt. Vẫn có thể thu xếp để bếp nấu không nằm trên khu vực bể phốt. Chỉ có bồn rửa và các tủ khác là ở cạnh bể phốt (nghĩa là làm tủ bếp xong thì mình đi lại trên khu bể phốt thôi).
Cảm ơn bạn trước nhiều nhiều nhiều!
Mình xem tận nơi thì thấy ở phòng trưng bày tủ bếp rất đẹp (35B Cát Linh). Nhưng không hiểu sao tủ bếp bảo hành có 2 năm dù là inox 304.
Bên Bốhattieu có làm tủ bếp inox 304 không thì cho mình địa chỉ đến xem với!
Biểu diễn hay quá!
Chị này cũng thuộc diện con nhà, được cưng chiều từ nhỏ. Nếu mình nhớ không nhầm, bố chị ấy từng là Bộ trưởng Bộ Khoa học môi trường, tự dưng quên tên bác ấy. Bác nâng niu chị này lắm, giữ lại tất cả các bài báo về con, ghi lại các băng hình chị ấy dẫn chương trình ở VTV.
Còn nhớ cả câu chuyện đám cưới của chị ấy, có một người đàn ông khóc ầm lên xông vào ôm chị ấy, rồi quay ra bảo Thanh Hải: Cậu phải chăm sóc Châu Anh tử tế nhé... Đấy là anh trai ruột của Châu Anh.
Mình đang định thùng tủ dưới thì làm bằng inox nhưng trên làm hết bằng laminate lên đến chạm trần cho tiết kiệm chi phí.
Không biết laminate của Toàn Mỹ có ổn không? Các bạn có ai dùng chưa ạ?
Bên Toàn Mỹ cũng không cho lắp phụ kiện ngoài. Thực ra cho lắp nhưng tính thêm chi phí. Như thế có ổn không ạ??? Họ lý giải là nếu mình lấy hàng của các hãng (Hafelle hay Blum chẳng hạn) thì chắc chắn họ sẽ lấy được với giá rẻ hơn vì họ lấy giá đại lý.
Các bạn cho lời khuyên với ạ.
Cảm ơn nhiều
Nhà mình muốn làm tủ bếp theo kiểu hiện đại nhưng nhà rất ẩm. Mình thì lại thích màu trắng hoặc gỗ tự nhiên. Bạn có thể tư vấn chất liệu tủ được không? Hôm nào mình sẽ qua big C xem showroom nhà bạn.
http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/nu-tien-si-viet-va-tran-tro-noi-xu-nguoi-744516.htm
(Dân trí) - Phụ nữ có thể vừa làm khoa học vừa làm vợ và làm mẹ được không? – đó là trăn trở của rất nhiều cô gái chọn con đường học tập, nghiên cứu tại nước ngoài.Trong số những du học sinh Việt Nam ở nước ngoài, càng ngày tôi càng được gặp nhiều gương mặt phụ nữ tài năng trong các ngành khoa học và kĩ thuật. Các ngành này trước đây không được coi là nghề cho phụ nữ nhưng ngày nay chính phủ của các nước phát triển đều khuyến khích phụ nữ làm khoa học. Môi trường nghiên cứu khoa học ở Mỹ rất tốt nhưng cũng rất khắc nghiệt.
Chẳng hạn như thời gian đào tạo tiến sĩ trong ngành sinh học trung bình là 5 năm, đào tạo sau tiến sĩ trung bình 5 năm nữa. Nghiên cứu sinh (NCS) và học giả sau tiến sĩ (STS) thường phải làm việc 10-12 tiếng/ngày, 6-7 ngày/tuần để đạt kết quả tốt. Với phụ nữ, làm sao chúng ta đảm nhiệm công việc như vậy trong khi vẫn có thể lập gia đình và nuôi dạy con cái? Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của mình với các bạn để trả lời phần nào câu hỏi này.
Tôi sinh ra trong một gia đình dược sĩ ở Hà Nội. Bố mẹ tôi khuyến khích tôi học nhưng cũng chú ý việc dạy con gái theo truyền thống ViệtNam. Bố tôi hay nhắc “Đi ngủ sớm đi con, đừng học nữa, con gái phải giữ gìn sức khỏe và nhan sắc đấy”. Mẹ tôi thì bảo “Con gái phải biết nội trợ khéo léo để sau này chăm chồng chăm con”. Mặc dù tôi nghe lời bố mẹ, học nội trợ và làm nhiều việc nhà, nhưng luôn bị cuốn hút bởi thế giới bên ngoài. Tôi rất thích các môn khoa học, đặc biệt là sinh học, vì thích khám phá những điều thú vị trong tự nhiên.
19 tuổi, tôi quyết tâm sang Singapore để theo đuổi ước mơ trở thành nhà khoa học của mình. Từ năm thứ hai ở Đại học Quốc gia Singapore, tôi đã lên phòng thí nghiệm học và say sưa nghiên cứu. Bố mẹ tôi lo lắng hỏi “Con vẫn chưa có người yêu à?” Mấy anh bạn thân bảo “Em học nhiều vậy thì ế chồng mất thôi, ngày nào cũng ở trên phòng thí nghiệm đến nửa đêm thì ai mà chịu được”.
Cuối cùng tôi yêu một anh chàng NCS nghèo người nước ngoài. Bố mẹ tôi nửa khóc nửa mếu nhưng tôi thì rất hạnh phúc với người yêu của mình, nhất là khi được chia sẻ niềm say mê khoa học với anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi kết hôn và bắt đầu làm NCS ở Singapore-MIT Alliance.
Từ năm 2004, mẹ tôi bị bệnh thoái hóa thần kinh vận động, liệt chân tay rồi toàn thân. Tôi tìm thầy thuốc khắp nơi nhưng ai cũng lắc đầu, không có thuốc chữa. Tôi chuyển hướng sang nghiên cứu về thần kinh với mong ước cứu mẹ. Nhưng từ nghiên cứu đến thuốc chữa rất xa xôi. Mặc dù chưa tìm ra cách chữa bệnh cho mẹ, nghiên cứu của tôi đã có nhiều kết quả thú vị, đặc biệt về chức năng của một phân tử RNA quan trọng, miR-125b, trong phân hóa thần kinh và ung thư.
Khi thầy hướng dẫn của tôi, GS. Harvey Lodish sang Việt Nam và ghé thăm nhà tôi, thầy rất ái ngại khi thấy mẹ tôi ốm liệt giường. Tôi rất bất ngờ khi thầy nói với bố mẹ tôi “Tôi biết là anh chị rất tự hào về con gái mình. Cháu cần phải sang Mỹ để được đào tạo thành tài.” Thế là bố mẹ tôi phấn khởi, động viên tôi đi Mỹ.
Hai mẹ con nhận giải thưởng Quốc gia (Singapore 2009)
Trong năm cuối của chương trình NCS, khi tôi đang say sưa làm nốt đề tài và viết mấy bài báo thì lại có bầu. Cả nhà tôi đều mừng rỡ. Nhưng chẳng may, đến lúc tôi phải sang Mỹ đi hội thảo và phỏng vấn thì chồng tôi lại không xin được visa để đi cùng. Tôi quyết tâm đi một mình với cái bụng 5 tháng của mình. Tôi được GS. Lodish giúp đỡ rất tận tình, giới thiệu đến các phòng thí nghiệm đầu ngành để xin thực tập STS.
Tôi đi một tháng trời, một mẹ một con, trên những con đường mùa đông tuyết rơi lạnh giá ở Boston và những con đường dài tối đen mà trạm xe buýt thì xa lắc lơ ở La Jolla. Đêm Noen, tôi ngồi trên máy bay với đứa con trong bụng đạp gọi mẹ, nghe bài “All I want for Christmas is you” mà òa khóc. Tôi làm mẹ rồi, phải dừng lại để lo cho con chứ! Giờ tôi mới thấm thía cái khổ của phụ nữ làm khoa học!
Sinh con ở Singapore trong cái nắng gay gắt, tôi vừa cho con bú, vừa viết luận văn. Sau một tháng, tôi được gọi đi phỏng vấn giải L’OréalSingapore for Women in Science National fellowship. Dựa vào thành tích nghiên cứu, tôi được chọn trong số ba phụ nữ đầu tiên nhận giải này ở Singapore. Tôi là sinh viên duy nhất (hai người còn lại là một giáo sư và một học giả STS) và cũng là người duy nhất đã có con. Bộ trưởng bộ giáo dục Singapore hỏi tôi “Kia có phải con cháu không? Mang bé lên đây”. Thế là tôi ôm con thay vì ôm bằng khen như hai chị cùng đựợc giải. Ảnh mẹ con tôi được đăng khắp các báo ở Singapore. Lần đầu tiên tôi thấy tự hào là một người mẹ làm khoa học.
Sự nghiệp khoa học không cho tôi được nghỉ ngơi. Khi vợ chồng tôi sang Boston thực tập STS, bố mẹ hai bên đều không sang giúp được. Công việc mới của chúng tôi rất bận nên phải gửi con ở nhà trẻ 10 tiếng/ngày. Mùa đông đầu tiên, trời lạnh và đầy tuyết, tuần nào cháu cũng ốm 3-4 ngày. Hai vợ chồng tôi phải nghỉ làm, thay ca trông con.
Với đồng lương ít ỏi, ốm đau liên tục, đi lại vất vả, cả nhà tôi sống vô cùng chật vật. Con gái bé bỏng của tôi 8 tháng liền không tăng cân nào. Mẹ tôi vẫn ốm nặng nên mới khi sang, tôi lại dốc hết tiền mua vé về Việt Nam. Nhìn mẹ con tôi mệt mỏi, thất thểu về nhà, họ hàng ai cũng xót xa. Thấy con tôi gầy còm, có người còn chê cười “mày làm khoa học mà nuôi con chẳng khoa học gì cả”.
Tôi bị chứng mất ngủ, đêm nào cũng thao thức, một phần lo công việc một phần lo cho gia đình. Công việc của tôi khá chậm vì không đủ thời gian làm việc và giao lưu với đồng nghiệp. Ở nhà thì tôi không có thời gian nội trợ và chăm con cẩn thận. Nhiều người khuyên tôi bỏ nghề nghiên cứu như đa số chị em cùng tình cảnh. Nhưng tôi không muốn rút lui. Để giải quyết khó khăn về tài chính và để được độc lập hơn trong nghiên cứu, tôi nộp đơn xin học bổng khắp nơi. Khi đọc thư của thầy Lodish gửi tới các quỹ học bổng giới thiệu về tôi, tôi thấy vừa xúc động vừa bối rối trước bao lời khen ngợi và những điều thầy dự đoán trên cả khả năng của tôi.
Thầy bảo tôi là khi thầy sang Đức thuyết trình về đề tài của tôi, thầy đưa ảnh của mẹ con tôi lên màn hình để nói với các sinh viên nữ ở Đức rằng học trò của thầy có thể sinh con trong thời gian học NCS và vẫn tốt nghiệp xuất sắc, một việc rất khó làm ở Đức. Tôi nhìn ánh mắt đầy từ hào của thầy mà thấy mình phải cố gắng hơn nữa. Từ năm 2011, tôi được nhận học bổng Jane Coffin Childs với lương khá cao và trợ cấp cho con nhỏ. Tình hình kinh tế của gia đình tôi giờ đỡ khó khăn hơn.
Ông bà ngoại vui mừng đón cháu về thăm (Hà Nội 2012)
Để phối hợp hiệu quả hơn trong công việc và gia đình, vợ chồng tôi làm một thời gian biểu chung. Chúng tôi chia sẻ việc nhà và thời gian chăm con. Cuối tuần nào hai vợ chồng cũng thay phiên đi làm và đưa con đi chơi, giao lưu với bạn bè. Con gái tôi giờ đã 4 tuổi, qua ba mùa đông khắc nghiệt, đã trở nên cứng cỏi, ít khi ốm đau. Mặc dù vẫn gầy nhưng cháu cao như các bạn ở lớp, rất hiếu động và ham học. Hàng năm, mẹ con tôi vẫn về Việt Nam thăm ông bà, mặc dù mệt nhưng rất vui.
Nhìn mẹ tôi và nhiều người quen mắc bệnh hiểm nghèo mà tôi thấy mình phải cố gắng hơn trong nghiên cứu để góp phần vào sự phát triển của y học. Giờ bố mẹ tôi đã thấy cảm thông và đồng tình với những lựa chọn của tôi. Cuối tuần thấy mẹ đi làm, con gái tôi bảo “Con cũng muốn lên phòng thí nghiệm như mẹ.” Tôi mỉm cười nghĩ nếu sau này con gái cũng thích làm khoa học thì tôi mong sẽ là người đầu tiên nắm tay con dắt đi trên con đường này và truyền cho con một niềm tin rằng phụ nữ hoàn toàn có thể vừa thành công trong sự nghiệp khoa học và vừa có một gia đình hạnh phúc.
Lê Nguyệt Minh
———————————
Giới thiệu về tác giả: TS. Lê Nguyệt Minh là một học giả Jane Coffin Childs, đang nghiên cứu về Sinh học ung thư ở Đai học Y Harvard. Chị cũng đang tổ chức dự án dịch sách Sinh học Phân Tử của Tế bào sang tiếng Việt.
Bài viết nằm trong cuộc thi “Hành trình nước Mỹ”. Tiêu đề do Dân trí đặt lại.
Các bạn có biết thuốc nào uống tạm không? Mình đang ở Úc. Mình lê lết quá rồi... Mọi lần bị cứ nằm nghỉ. Lần này không nghỉ được vì phải nộp bài. Đọc bài mà mắt hoa hết cả lên. Mà phát hiện ra là mình cứ bị tái phát vào đúng chu kỳ kinh nguyệt. Tháng sau bay về nhà đúng vào ngày bắt đầu kỳ kinh... Làm sao tồn tại nổi đây...
Mình thì không thích giọng tiếng Việt của em ấy nhưng thích cách em ấy phỏng vấn tiếng Anh nhất so với các người từng phỏng vấn trước. Nói tự nhiên, có sắc thái... Mặc dù biết thừa lúc cái anh diễn viên cơ bắp kia tung cả một tràng giang đại hải đáp lại em ấy cũng chẳng hiểu được nhiều. Nhưng cái cách em ấy dẫn dắt, tiếp nối, nói chuyện rất ổn. Tự dưng trước ghét em ấy qua các scandal, giờ lại thấy hay.
Chắc đang vật vã, đau khổ tột cùng... Khổ thân cả nhà này... Đúng là một phút mà mất đi 2 mạng người, người chồng ở lại sống chắc cũng dằn vặt cả cuộc đời.
Cảm ơn bạn nhé!Bạn nhiệt tình quá! Nhà mình đang không ở Việt Nam nên chưa chạy qua xem được. Sắp tới cho bé nhà mình về ở nhà phố thấy khổ cho bé quá vì mặc dù nhà mình ngay gần đường viền hồ Tây nhưng chẳng có chỗ cho bé đi chơi vì vỉa hè người ta chiếm hết rồi, mình phải đi bộ xuống dưới nhiều xe cộ... Mấy nhà xung quanh thì cho người nước ngoài thuê (nhà kiểu phố thôi chứ không phải biệt thự đâu) nên chẳng có bạn bè cùng tuổi để chơi...
Mình đọc thông tin về chung cư ở đây mê quá, mà thật ra tiền chưa có trong tay nhưng vẫn có hy vọng có trong một thời gian nữa để biến giấc mơ thành hiện thực.
Hôm qua đã vào các trang blog quảng cáo trên mạng và xem sơ đồ nhà rồi, thích quá bạn nhỉ... Nhiều không gian và ánh sáng. Mà mình cũng thích vị trí khu mạn Cầu Giấy, Tây Hồ hơn là mấy khu phía Đống Đa vì quy hoạch tốt hơn, lại gần cả thủ đô cũ và mới...
Khi nào mình về, sẽ message hỏi bạn thêm về các thông tin nhé!
Sẵn cơn mê chung cư, mình chui vào xem cái Royal city ở Hà Nội mà thấy thiết kế chán quá, lần trước đi chơi nhà Penthouse ở Ciputra cũng không thích nốt (tất nhiên là ko đủ tiền mua nhà pent house ở đây nhưng mà nhà pent house đã thế thì căn hộ chắc còn chán nữa). Có cái Eco park đẹp thì xa quá!
Các mẹ có biết chung cư nào ở Hà Nội cơ sở hạ tầng tốt, tầm 3 tỷ, mà không xa trung tâm quá không (nhà mình ko đi ô tô) cho xin tham khảo với!
Có vẻ hấp dẫn bạn anthai nhỉ vì gần công viên Nghĩa đô và trong khuôn viên làng quốc tế Thăng Long. Khu đấy mình tìm mà ko có website. Sơ đồ căn hộ thì xem ở đâu hả bạn?
Đọc cảm động rớt nước mắt! Phụ nữ phần lớn đều trải qua nhưng giây phút thế này, dù ngắn hay dài, dù ở Việt Nam có người giúp đỡ hay bơ vơ ở nước ngoài không người thân ở bên. Bạn vợ ở trong câu chuyện này thật may mắn. Và cảm ơn bạn hatmualonglanh chia sẻ một câu chuyện thật đầy xúc động!