images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Nếu không đẻ được anh có bỏ em ko ?
hế lô every body!!! nghe tin chủ thớt có bầu mà mình cũng mừng rớt nuớc mắt. Hẳn là sẽ có vài nguời còn nhớ, mình là chủ thớt " chuyện nhà tôi" viết tháng 4/2015. Nhiều bạn tò mò ko biết mình đang sống như nào, đã có tin vui chưa? bla bla bla. lâu lắm rồi mới vào lại nick này, thấy quá trời lời hỏi thăm. Mình xúc động lắm ý. Khoe với mọi nguời. MÌnh đã mang bầu, một cô công chúa bé bỏng, chỉ còn 10w nữa là mình và bé con gặp nhau rồi. bấy lâu nay chỉ tàu ngầm theo dõi mọi nguời chứ ko lên tiếng. hành trình để có bé con của mình gian nan lắm, bạn nào quan tâm thì quay lại topic của mình, mình sẽ chia sẻ đôi chút, để bạn nào có cùng hòan cảnh với mình, có thể mau chóng đón nhận tin vui.:))-
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
10:40 SA 17/10/2016
Chuyện nhà tôi
xin chào các bạn!!! các bạn còn nhớ mình ko? mình xin thông báo một tin cực cực vui, là mình đã có em bé nhé, mình chỉ còn 10w nữa là sẽ đc ôm cô công chúa nhỏ vào lòng rồi. cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện mà mình viết. tuy hòan cảnh trong câu chuyện ko hẳn đã giống những gì xảy ra ngòai đời của mình, nhưng mình vẫn đang sống rất tốt.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
10:35 SA 17/10/2016
Giúp mình với mình muốn tìm những truyện xử án...
Conan đi bạn!
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
04:33 CH 15/02/2016
Những ngã rẽ cuộc đời
https://www.facebook.com/Hy-v%E1%BB%8Dng-mong-manh-1556048534717420/
Đây là page trên fb của mình. Mọi ng ghé qua đọc bài mới nhé

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:56 CH 06/02/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
– Đi đi, về thu gọn đồ đạc, chờ anh ta đến đón em!
Tôi chỉ nghe, toàn thân trống rỗng, có một sự mất mát quá lớn lao. Tôi muốn khóc, một cảm xúc xuyên qua. Cho đến tận bây giờ, tất cả hoang mang như một giấc mộng, và tôi không biết thân tôi đang ở phía nào.
Đi về căn phòng từng sống bên nhau, tôi thu dọn áo xống của tôi. Tôi định để cuốn sổ tiết kiệm lại cho Đinh Vũ, nhưng anh cự tuyệt.
Ngoài nhà, tiếng còi xe hơi vang lên gấp gáp.
Hứa Dũng đã đến.
Tôi bước ra cửa, hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cái mùi vị quen thuộc đến thế của căn phòng này từ nay sẽ thành xa lạ, và trái tim tôi hỗn loạn sẽ biết thu xếp lại từ đâu.
Đột nhiên, Đinh Vũ gọi tôi lại, đưa cho tôi một cái hộp. Tôi nhìn anh dò hỏi, không nhận nó. Tâm trạng anh lại lúng túng như ngày xưa:
- Cái này… đây là tặng cho em. Coi như một kỷ niệm!
- Cảm ơn! – Tôi định mở ra, bị anh ngăn lại.
– Đừng xem, đi đi rồi hãy xem! Hoặc vĩnh viễn đừng mở!
Tôi lại muốn bật khóc to.
Nhìn qua cửa sổ, trời đất ảm đạm đáng sợ. Tuy mới chỉ hơn năm giờ chiều, mà sao như đêm đã gần sập.
Chiếc đèn điện treo bỗng lắc lư, tắt bụp vài giây. Tôi vô cớ lạnh toát hết cả người.
Còi xe lại vang lên ngoài cửa sổ.
Chiếc đèn tắt ngóm.
Lập loè vài bận, chiếc bóng đèn giãy giụa tống ra luồng sáng cuối rồi tắt hoàn toàn. Vào đúng giây phút đó, tôi nhìn thấy dòng lệ lăn dọc má Vũ
Căn phòng rung lên chấn động dữ dội.
Tất cả đột ngột xảy ra như thế.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngoài kia ào lên như chảo dầu sôi, tiếng người bùng lên, mọi âm thanh hỗn loạn dâng tôi đến đỉnh điểm kinh hãi.
Những lớp vữa trần rào rào rơi xuống. Căn phòng rung lên kịch liệt.
Tôi cảm thấy ngày tận thế đã đến rồi.
Một đôi tay rắn ôm tôi thật chặt, giọng nói trầm trầm bình tĩnh:
– Nhiễm, đừng sợ! Anh đỡ cho em ra, mau chạy ra xe anh ta nhanh lên!
Vào đúng lúc đó, phía ngoài nhà vọng lên tiếng ô tô nổ máy. Đinh Vũ ôm che cho tôi, mò mẫm mở cửa, tôi gào lên gọi: “Hứa Dũng! Hứa Dũng!”
Không ai đáp.
Toà nhà rung lên làm tôi không thể nào đứng vững, Hứa Dũng đã bỏ mặc tôi phóng xe ra xa tháo thân, ý nghĩ làm cả người tôi lạnh toát đi, tràn ngập trái tim tôi là nỗi đau đớn bị lừa dối và tuyệt vọng.
“Rầm rầm” những tiếng đổ cực lớn, hầu như cùng một lúc, tôi bị tay Vũ ép mạnh vào một bên. Trong tối tăm, một vật rất nặng đè lên đùi tôi, quá đau đớn tôi thét lên. Tiếp theo tôi nghe thấy Vũ hự lên một tiếng.
Nỗi kinh hãi của tôi chi phối mọi tư duy, tôi bắt đầu lảm nhảm: “Đồ khốn kiếp! Nó đã chạy trước rồi! Khốn nạn!” Chửi một lúc cơn đau dữ dội nổi lên, cũng giúp tôi tỉnh hẳn khỏi cơn mê hoảng. Tôi thử cất giọng gọi Đinh Vũ.
Trong bóng tối, tiếng Vũ rõ mồn một: “Anh không sao đâu em. Nhiễm, em có bị sao không?”
“Đùi em bị đè rồi, không thể cử động được.” Tôi nói lẫn khóc: “Thằng khốn nạn, nó bỏ chạy rồi, thằng khốn nạn!”
Đinh Vũ không đáp, rất lâu sau, thở ra một âm thanh: “Bây giờ thôi đừng nói phí lời. Tốt xấu gì anh cũng luôn bên em“. Dừng lại một lúc, Vũ có vẻ buồn: “Kiểu này có lẽ phải chờ sáng mai mới có người tới cứu ta ra, đùi anh cũng bị đè chặt rồi“.
Nỗi khủng khiếp của địa ngục này tôi chưa bao giờ gặp, đau đớn sợ hãi làm tôi không còn bình tĩnh được.
vuon that lac blogtamsuvn 3

Tôi cảm thấy tôi sắp phát điên.
– Nhiễm! – Vũ gọi tôi, giọng phảng phất cười: “Em à, em còn nhớ lúc mới cưới, em hỏi anh cái gì không?”
- …
– Em quên à? Em nhớ lại đi. Đêm hôm đầu tiên của mình ấy! – Giọng Vũ vẫn bình tĩnh, làm tôi vững dạ một chút. Tuy không hiểu vì sao lúc nguy cấp này anh lại nhắc chuyện cũ, nhưng tôi vẫn thật thà trả lời.
– Em nói xem, báo ngày mai liệu có đăng tin, đầu đề… đầu đề là… cặp vợ chồng vì tình, chết trong cơn địa chấn không? – Giọng Vũ run lẩy bẩy. Tôi hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Vũ, anh có sao không?“.
Trong bóng tối dày đặc vô biên, chỉ có anh làm tôi yên lòng.
– Anh… anh không sao đâu, em ơi… em còn lo cho anh sao?… hụ hụ… – Một cơn ho sặc kịch liệt, một sự im lặng lâu tuyệt đối. Trong lúc cuống cuồng, tôi giãy giụa bạt mạng, vết thương ở đùi xông thẳng lên óc, tôi ngất đi.
Không biết đã bao nhiêu thời gian, tôi dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra, vẫn là một mảng đen ngòm. Hoảng loạn sợ hãi như một móng vuốt khổng lồ của ma quỷ chụp lấy người tôi, tôi gọi to Đinh Vũ trong nỗi cô đơn cực độ.
Rất lâu, mới nghe thấy tiếng anh yếu ớt: “Nhiễm, anh… nằm ở đây, em… em vẫn chịu được chứ?”
Tôi cuối cùng đã khóc oà được lên: “Vũ, anh Vũ ơi… em sợ…”
Vũ có vẻ lo lắng – “Anh… còn… ở bên em, em đừng… đừng khóc…” Biết anh đang cố hết sức trấn tĩnh để an ủi tôi, trái tim tôi dường như bị xé rách ra một mảng lớn.
– Đừng khóc, anh… anh từng bảo em, cho dù… bao nguy hiểm, anh luôn… ở bên cạnh em...- Hơi thở của Vũ ngày càng dồn dập.
- Anh Vũ, anh đừng làm em sợ, anh đừng doạ em!… Tôi không khóc ra tiếng được.
Vũ đã không trả lời tôi.
Tôi hoảng kinh, tim phổi lộn tùng phèo.
– Hụ… hụ… Nhiễm! anh… anh buồn ngủ… quá!
Nước mắt tôi dào ra như suối: “Đừng, anh Vũ, anh phải cầm cự, anh không được ngủ!”
- Hư…hư, anh… anh không ngủ… anh muốn bên… bên em… đến sáng mai…- Đinh Vũ yếu ớt như một giọng nói phiêu dạt từ trên không trung
Một đống lửa bùng lên thiêu đốt ngực tôi, trong đầu óc không ngừng hiện ra những ký ức ngày yêu nhau và lúc kết hôn. Tuy rằng bình lặng thế, nhưng đến giờ tôi mới phát hiện sự bình yêu đó vô cùng hiện hữu và quý giá. Tôi triền miên tự đau khổ, trong khi lại không hiểu ra những hạnh phúc tôi theo đuổi được hoài sinh từ chính trong những thứ bình dị đó. Và tôi, cho đến lúc sinh tử cập kề này mới phát giác ra.
– Nhiễm ơi… anh… lạnh quá…, có thể… anh không cách nào… bên em được… Nữa - Vũ vì sao vẫn còn tự trách mình!
– Không! – Tôi dùng hết sức lực kêu to: “Em không cho! Anh Vũ, anh bảo anh sẽ ở bên em, em không cho anh bỏ em, em muốn sống với anh hết cả đời này! Em xin anh đồng ý!”
Trong tối đen, là một sự yên tĩnh vô tận. Không khí lạnh lẽo ngập đầy thứ mùi của chết chóc.
vuon that lac blogtamsuvn 2

Giữa đau đớn vô biên, Đinh Vũ dường như chỉ lào thào tự mình nghe, yếu ớt.
– Nếu như… có một ngày… sẽ… sẽ phải chia tay… thế gian này, anh hy vọng… nơi quay về… sau cùng… là trong… lòng em… cho dù… cho dù… uống chén nước Quên… anh… kiếp sau… vẫn… vẫn sẽ… tìm…
Cho dù tôi ra sức gọi tên, cũng không còn nghe bất cứ âm thanh nào của Vũ nữa. Nỗi đau xé ruột xé gan làm tôi vỡ tan sụp đổ.
Trong tối tăm lạnh buốt xương, chỉ có nỗi đau vô tận của tôi.
Không rõ đã qua bao nhiêu tiếng đồng hồ, tôi mới được cứu ra từ trong đống phế tích tan hoang.
Trước mắt tôi là cảnh tượng cả đời tôi vĩnh viễn không thể quên.
Một mặt tường đè cứng lên nửa người Đinh Vũ, chỉ còn ló ra đầu và tay trái. Dưới thân thể Vũ là một bãi máu đã thành màu nâu cứng. Khuôn mặt Vũ còn ngoái về hướng tôi nằm, mang nụ cười, như còn đang chuẩn bị an ủi nỗi sợ hãi cho tôi. Trên khuôn mặt trắng nhợt như sáp nặn ấy, là một đôi mắt đã vĩnh viễn khép.
Ngực tôi như bị khối nặng ngàn cân đè, phục xuống bên anh, ôm lấy đầu anh, dùng hết sức lực còn lại thét lên: “Đinh Vũ…”
Âm thanh xé đống đổ nát, nhưng không gọi lại được Vũ đã ngã vào trong giấc ngủ vĩnh viễn.
Những người cứu hộ quanh tôi đều rơi nước mắt.
Một tháng sau, khi Hứa Dũng ôm bó hoa tươi xuất hiện ở cổng bệnh viện đón tôi, tôi đã cầm bó hoa ném thẳng vào mặt anh ta. Bên giường bệnh của tôi, một chồng bản thảo bừa bộn, chính là cuốn sách mà Vũ viết trong những lúc rảnh rỗi: “Tôi yêu vợ tôi”. Trong đó là những dòng ghi chép tất cả những gì trong cuộc sống của hai chúng tôi từ lúc còn yêu.
Tôi không mắng Hứa Dũng, tôi không muốn tâm hồn đê tiện của anh ta làm nhục tới Đinh Vũ trong lòng tôi.
Vâng, trong lòng tôi là Đinh Vũ, một hộp tro nhẹ bỗng.
Anh ấy từng nói, trong lòng tôi là nơi anh ấy muốn quay về.
Tôi muốn kiếp sau anh ấy vẫn còn tìm ra tôi.
…
Tình cảm không phải một món đồ khi mất đi có thể tìm lại.
Bất kì ai cũng có thể khiến bạn cười hoặc khóc.
( ST)

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:19 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
Thế rồi anh đổi tờ giấy kết hôn thành giấy Ly Hôn. Bước chân từ cổng toà án ra, đi song song bên nhau nhưng chúng tôi dường như đã là hai nửa vô hình. Tôi cảm nhận được nỗi trống trải đến tột cùng
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:18 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
Tôi đang lơ đãng lựa đồ giữa hai giá quần áo thời trang giá đắt tận trời, bỗng Hứa Dũng đột ngột dừng lại. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh ta không nhìn tôi, chỉ nói:
– Người đàn ông kia cứ nhìn em chằm chằm!
Tôi thuận hướng nhìn theo, tôi bỗng cứng đờ người, chân bị chôn chặt xuống đất.
Đinh Vũ.
Tôi choáng váng sững sờ. Một nơi đắt đỏ như ở đây, nơi mà Vũ không bao giờ đủ sức mua nổi cái gì, anh ấy chưa bao giờ đặt chân đến. Tôi nằm mơ cũng không ngờ anh xuất hiện trước mặt tôi. Ánh mắt của Vũ như thể đan xen bao nhiêu thứ cảm xúc, ánh mắt đó làm tôi đau kinh khủng. Tôi đẩy Hứa Dũng ra, chạy về phía Vũ: “Anh Vũ, anh nghe em nói…”
Vũ đã quay đi vội vã.
Tôi đứng lại, cắn chặt môi, nhìn theo phía anh ấy đi mất, bất động.
Hứa Dũng đi tới, ôm lấy vai tôi cười nhẹ:
– Thôi, đừng nhìn nữa, anh đưa em về nhà!
Tôi liếc anh ta, trong lòng oán trách sao lúc này anh ta lại có thể cười được. Vào giây phút đó, tôi có một tia mệt mỏi và hối hận. Tôi không đáp lại, kệ anh ta đưa tôi về đến cổng nhà. Trong nhà, Đinh Vũ đang rít mạnh thuốc từng điếu này sang điếu khác. Trong ánh đèn điện, căn phòng mù mịt khói thuốc và ánh hoàng hôn buồn bã. Chỉ vừa đây thôi mà trông Đinh Vũ đã như già lão tiều tuỵ đi bao nhiêu.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt năm năm yêu nhau đã thân quen, nước mắt có lẽ dân dấn. Đinh Vũ chỉ gằn từng ngụm khói, dụi tàn thuốc:
– Nhiễm, đằng nào cũng về nhà rồi thì đi ngủ sớm đi.
Giọng anh ấy lạnh lùng hơn tôi tưởng. Trong lòng tôi tràn lên nỗi bất an.
– Anh… anh không muốn hỏi em cái gì à?
Vũ lắc đầu, cười ngao ngán và khổ sở:
– Không cần nữa, có những điều mà, thà không biết thì còn tốt hơn là biết được.
Tôi cắn môi, nói khẽ:
– Vũ! Em…
Đinh Vũ hua tay cắt lời ngang:
– Nhiễm, đừng nói nữa. Tôi thật sự không muốn nghe nữa. Chuyện của em và hắn, tôi biết từ lâu rồi!
Tôi đứng đờ ra, chỉ nhìn thấy một khoé cười cay đắng:
– Đừng quên là tôi còn bao nhiêu bạn bè ra ngoài còn hơn tôi nhiều. Tôi vẫn không chịu tin lời họ nói, hôm nay thì thấy tận mắt rồi. Sự vui vẻ của em khi ở bên cạnh hắn, lâu rồi anh đã không còn được nhìn thấy.
Đinh Vũ lại châm một điếu thuốc, hít sâu, nghẹn ngào:
– Nhiễm, anh rất hối hận!
Tôi oà khóc, hoá ra anh có những ý nghĩ của riêng anh. Tôi nói:
– Anh Vũ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không?
Đinh Vũ chỉ hút thuốc, lẳng lặng nhìn tôi. Nét mặt nhợt nhạt ấy khiến tôi không dám đối diện.
Sự im lặng của anh ấy đã trả lời tôi.
…

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:11 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
Tôi về nhà lúc quá nửa đêm về sáng, mở cửa, Vũ vẫn phục bên đống bản thảo của anh. Thấy tôi về, anh ấy thu gọn bản thảo rồi vào bếp bưng ra một bát mì.
– Vợ ơi, em có mệt không? Bát này để dành cho em này…
– Mì thịt trứng, phải không? - Tôi ngắt lời chồng.
Đinh Vũ hơi bối rối lắc đầu. Cưới nhau đã lâu, anh ấy vẫn cứ cái điệu như ngày còn yêu nhau, làm động tác này nếu lúng túng không biết phải làm gì. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi đã ngắt lời anh, nhưng đêm nay tôi cảm thấy dường như tôi đang lén lút làm gì đó, nên rồi buột miệng:
– Anh ngoài việc viết lách, rồi nấu mì thịt trứng ra, thì anh còn làm được gì khác?
Gương mặt Vũ biến sắc. Tôi hơi hối hận, nhìn bát mì nóng tưng bừng chồng tôi bê trong tay, nhẹ giọng lại:
– Em xin lỗi, Vũ, có lẽ em mệt quá đấy thôi!
Đinh Vũ cũng nhẹ nhõm lại, nhắc dịu dàng:
– Thế thì hay là em đi nghỉ sớm đi ?
– Vâng! – Tôi gật đầu. Đêm ngủ tôi gác đầu quay lưng về phía Vũ, như chúng tôi chưa nói năng gì, trong đêm tối, dáng dấp chắc chắn và lịch duyệt của Hứa Dũng quanh quẩn trong đầu tôi.
…
Tôi về nhà lúc quá nửa đêm về sáng, mở cửa, Vũ vẫn phục bên đống bản thảo của anh. Thấy tôi về, anh ấy thu gọn bản thảo rồi vào bếp bưng ra một bát mì.
– Vợ ơi, em có mệt không? Bát này để dành cho em này…
– Mì thịt trứng, phải không? - Tôi ngắt lời chồng.
Đinh Vũ hơi bối rối lắc đầu. Cưới nhau đã lâu, anh ấy vẫn cứ cái điệu như ngày còn yêu nhau, làm động tác này nếu lúng túng không biết phải làm gì. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi đã ngắt lời anh, nhưng đêm nay tôi cảm thấy dường như tôi đang lén lút làm gì đó, nên rồi buột miệng:
– Anh ngoài việc viết lách, rồi nấu mì thịt trứng ra, thì anh còn làm được gì khác?
Gương mặt Vũ biến sắc. Tôi hơi hối hận, nhìn bát mì nóng tưng bừng chồng tôi bê trong tay, nhẹ giọng lại:
– Em xin lỗi, Vũ, có lẽ em mệt quá đấy thôi!
Đinh Vũ cũng nhẹ nhõm lại, nhắc dịu dàng:
– Thế thì hay là em đi nghỉ sớm đi ?
– Vâng! – Tôi gật đầu. Đêm ngủ tôi gác đầu quay lưng về phía Vũ, như chúng tôi chưa nói năng gì, trong đêm tối, dáng dấp chắc chắn và lịch duyệt của Hứa Dũng quanh quẩn trong đầu tôi.
… Dũng biết số máy di động của tôi, vì anh ấy là sếp. Khi tôi về nhà, Đinh Vũ phấn khởi tràn trề rủ cả hai cùng ra công viên bên sông, bởi từ ngày hôm nay, công viên sẽ mở cửa tự do đón khách miễn phí vé. Tôi điềm đạm nói, tối nay đồng nghiệp hẹn gặp. Có thể thấy nét thất vọng trên mặt Vũ, nhưng anh thay đổi ngay, cười nói thế thì em vui vẻ đi chơi nhé.
…
Khách sạn Hoàng Luân bốn sao rất nổi tiếng trong thành phố. Những người ra vào đây không giàu thì cũng sang. Tôi vừa đến thềm đã thấy Hứa Dũng, mặc bộ vét màu xanh đứng chờ. Khi tôi cùng Hứa Dũng bước vào sảnh, khung cảnh sang trọng hào hoa làm tôi hơi choáng váng. Chính giữa đại sảnh là bồn phun nước đầy màu sắc, phía sau có một chiếc bục nhỏ hình tròn, một nữ nghệ sĩ dương cầm đang nhàn nhã chơi một khúc nhạc dịu dàng bay bổng. Những bàn ăn quanh đó đầy những đôi nam nữ trang phục sang trọng thời thượng.
Tôi ngầm liếc nhìn quanh và hơi ngần ngại bởi bộ quần áo của tôi có thể đã bị coi không còn là mốt, tôi thầm buồn bã. Hai chúng tôi ngồi sau tán lá một cây cọ của sảnh lớn. Nơi góc nhìn thấp thoáng, có thể quan sát toàn bộ đại sảnh nhưng từ ngoài khó nhìn tới nơi tôi.
Vài ly rượu vang đỏ, tôi dần dần thả lỏng bản thân mình. Hứa Dũng nâng ly, mỉm cười:
– Em biết vì sao hôm đó, tôi chỉ mời em khiêu vũ không?
– Tôi không biết.
– Vì em ngồi đơn độc ở đó một mình đã đánh động tôi!
Tôi càng không hiểu. Công ty này mỹ nữ nhan nhản như mây trời, tôi thấy tôi cũng không phải người nổi bật.
– Tôi rất hâm mộ chồng em. Nếu tôi có một người vợ xinh đẹp như em, tôi sẽ không bao giờ để cho đôi tay cô ấy trở nên thô ráp như thế này trong khi cô ấy còn rất trẻ.
Những gì Hứa Dũng nói làm tôi bải hoải. Người đàn ông đầy sức hấp dẫn này nói với tôi những lời đầy hàm ý, làm tôi hơi sợ hãi. Thậm chí sợ gì, vào giây phút đó tôi cũng không biết. Dường như tôi giằng xé:
– Không, ngài Hứa, chồng tôi là một người đàn ông rất đàng hoàng.
Hứa Dũng lại cười:
– Em đừng tự dối mình dối người! Một người phụ nữ sống trong hạnh phúc, vì sao lại có ánh mắt đơn độc và chới với kia! Nó làm đôi mắt xinh đẹp của em mất đi thần thái!
Vào lúc đó, những lời ấy công kích mạnh vào nỗi niềm riêng tôi, tôi như một đứa trẻ, phục xuống bên bàn và khóc nức nở. Bao nhiêu mê hoảng chất chứa suốt nửa năm nay, đã bị người đàn ông này xé toang.
Trong tiếng dương cầm chao đảo, bàn tay Hứa Dũng vuốt ve mái tóc tôi, dịu dàng thì thầm bên tai tôi:
– Nhiễm, hãy để anh làm cho cuộc sống của em tươi mới trở lại, có được không?
Có thể có một vòng xoáy đã hút tôi vào, tôi gật đầu trong lúc tâm trí không còn suy nghĩ gì nữa.
Đêm ấy, tôi không về nhà.
Một người đàn ông, nhóm rực lại ngọn lửa tình trong tôi, mang tôi đi đến một nơi – vườn Thất Lạc.
…
Hơn một tháng sau đó, tôi sang trọng như một quý tộc. Khoác tay Hứa Dũng, như một đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết, ra vào những sa-lông, những buổi gặp gỡ xã giao cao cấp. Tất cả đều vô cùng hiện thực, nhưng sao tôi vẫn mơ màng như trong giấc mộng. Đêm hôm đó tôi không về, Đinh Vũ cũng không chất vấn gì tôi. Sau đó khi tới công ty, mọi đồng nghiệp đều nói Đinh Vũ đã gọi điện cho họ hỏi tìm vợ. Tôi biết Vũ đã phát hiện ra tôi nói dối, nhưng vì sao anh lại không nói toạc ra? Có điều quan hệ của tôi với Hứa Dũng cũng rất bí mật, vả lại, những nơi giao thiệp cao sang kia làm sao Đinh Vũ có thể tới được.
Nhưng Đinh Vũ cũng đổi thay. Anh đi làm về đến nhà chỉ ngồi viết lách, nếu tôi không hỏi thì hẳn anh sẽ không bao giờ mở miệng. Vũ vơ vất bất định khiến tôi càng chán, đôi lúc vô cớ, hai chúng tôi đã trở thành chiến tranh lạnh. Mỗi ngày, anh bắt đầu tự làm cơm một mình, còn tôi và Hứa Dũng ở ngoài đường đi một vòng quanh những quán ăn Nhật, nhà hàng Pháp. Những nơi ấy toàn cao sang, có thể nói là để dành cho những người như Hứa Dũng. Tôi nghĩ tôi có lẽ không thuộc vào tầng lớp này, nhưng thói thèm khát hư danh của tôi đã được vỗ về.

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:10 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
Tôi về nhà lúc quá nửa đêm về sáng, mở cửa, Vũ vẫn phục bên đống bản thảo của anh. Thấy tôi về, anh ấy thu gọn bản thảo rồi vào bếp bưng ra một bát mì.
– Vợ ơi, em có mệt không? Bát này để dành cho em này…
– Mì thịt trứng, phải không? - Tôi ngắt lời chồng.
Đinh Vũ hơi bối rối lắc đầu. Cưới nhau đã lâu, anh ấy vẫn cứ cái điệu như ngày còn yêu nhau, làm động tác này nếu lúng túng không biết phải làm gì. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi đã ngắt lời anh, nhưng đêm nay tôi cảm thấy dường như tôi đang lén lút làm gì đó, nên rồi buột miệng:
– Anh ngoài việc viết lách, rồi nấu mì thịt trứng ra, thì anh còn làm được gì khác?
Gương mặt Vũ biến sắc. Tôi hơi hối hận, nhìn bát mì nóng tưng bừng chồng tôi bê trong tay, nhẹ giọng lại:
– Em xin lỗi, Vũ, có lẽ em mệt quá đấy thôi!
Đinh Vũ cũng nhẹ nhõm lại, nhắc dịu dàng:
– Thế thì hay là em đi nghỉ sớm đi ?
– Vâng! – Tôi gật đầu. Đêm ngủ tôi gác đầu quay lưng về phía Vũ, như chúng tôi chưa nói năng gì, trong đêm tối, dáng dấp chắc chắn và lịch duyệt của Hứa Dũng quanh quẩn trong đầu tôi.
…

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:09 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
Đúng lúc đó, bản nhạc kết thúc. Anh ta ôm nhẹ tôi, nói khẽ bên tai:
– Tôi là Hứa Dũng. Em là người phụ nữ duy nhất anh khiêu vũ cùng trong đêm nay.
Nói xong, anh ta đi khuất ngay, để lại tôi ngơ ngẩn đứng đấy. Người đàn ông này, không lẽ là Phó tổng giám đốc công ty chúng tôi? Và tôi, là người phụ nữ duy nhất khiêu vũ cùng anh ấy đêm nay? Một chút kiêu hãnh và êm ái len trong tôi.

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:08 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
Song, cũng cùng với thời gian trôi đi, tôi dần dần cảm thấy một nỗi buồn rầu. Tôi đã từng tin rằng, bình dị mới là cốt lõi của mọi tình yêu. Vậy nhưng cuộc sống theo cách ngày lại như ngày qua, đã làm tôi buồn ghét. Những gạo dầu mắm muối đã thay cho lãng mạn đẹp đẽ, những điều nhạt nhẽo mà hôn nhân bày ra làm tôi bắt đầu hoang mang trước những lối đi tương lai.
Tôi vô cùng hy vọng Vũ cũng có thể cảm thấy, hoặc là cách khác, anh sẽ có một thay đổi nào đó. Nhưng anh dường như tĩnh lặng, bình yên sống ngày như ngày. Đinh Vũ viết văn rất hay, anh đã từng viết những truyện ngắn nho nhỏ, vì thế sau khi tan sở anh chỉ thích về ngồi hí húi bên bàn viết lách. Tôi vẫn mong anh tập trung tâm sức vào công việc, nhưng chẳng thấy hiệu quả. Những hoang mang lẫn buồn bã tích tụ nhiều ngày từ cuộc sống vợ chồng làm trái tim tôi chai sạn và bắt đầu khép kín mình, tôi không còn cảm nhận được tình yêu từ anh ấy.
…
Hứa Dũng bước thẳng vào cuộc sống của tôi trong thời điểm đó.
Dạ tiệc của công ty, tôi ngồi một mình ngoài rìa sàn nhảy nhấm nháp rượu vang, giữa lúc nhàm chán đó, một người đàn ông trung niên mời tôi khiêu vũ. Tối đó đã nhiều người tới mời tôi nhảy, nhưng đều bị tôi tìm lý do khéo léo thoái thác. Vậy mà người đàn ông trước mặt tôi, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ đàn ông chững chạc, đặc biệt có một vẻ hấp dẫn của kẻ thành đạt trong sự nghiệp, đã làm tôi khó cưỡng. Tôi và anh ta dìu nhau nhè nhẹ trong đám đông khiêu vũ và tiếng nhạc. Ánh đèn lấp loá của dạ tiệc làm tôi có lúc như mê đi. Anh ấy thì thầm khe khẽ bên tai tôi:
– Trần Nhiễm, tên em phải không? Phòng kinh doanh?
Tôi hơi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông này không thật cao, có lẽ chỉ 1m76, nhưng có một phong thái khiến tôi phải ngước lên nhìn.
– Em lạ lắm phải không? Chẳng lẽ ngay cả tên nhân viên mình mà anh cũng không nắm rõ, thì hoá ra anh cũng vô tình lắm à!
Giọng nói nhẹ nhàng ấy lại làm tim tôi hơi thót lại, tôi nghi hoặc hỏi:
– Anh là…?

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:07 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:06 CH 19/01/2016
Hôn Nhân Thất Lạc
– Nếu có một ngày phải rời khỏi thế gian này, anh hy vọng chỗ anh quay về sẽ là trong lòng em. Cho dù anh phải uống chén nước QUÊN của sông Nại Hà để xoá đi tất cả mọi ký ức về trần gian, thì kiếp sau, anh vẫn còn có thể mang những ký ức về đôi ta để tìm lại em.
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt Vũ. Nhưng sự chân thành và kiên định trong âm sắc ấy đã chấn động tâm hồn tôi mạnh mẽ.
Đúng, lúc đó, tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Đinh Vũ là người đàn ông dịu dàng. Tôi không biết liệu có phải chính tính cách đó đã ngăn trở anh, cho đến giờ anh chỉ là một viên chức bình thường trong công ty. Khi mới kết hôn, rất nhiều bạn bè tôi đều không hiểu nổi vì sao tôi chọn anh. Dù gì thì lương anh cũng chỉ bằng một phần tư thu nhập của tôi. Còn tôi, tôi vẫn cho rằng trái tim dịu dàng của anh đã đủ để vỗ về những mỏi mệt mỗi ngày của tôi.
Lấy nhau hơn nửa năm, chúng tôi vẫn sống trong một căn hộ nhỏ trong khu tập thể ba tầng của công ty. Tuy chỉ là một căn hộ nhỏ bé ba buồng, nhưng chúng tôi đều hài lòng. Theo cách mà Đinh Vũ nói: “Nhà riêng và bánh mì rồi một ngày đó ta sẽ có!“. Cho dù tôi rất mong được ở một căn phòng xinh đẹp, nhưng trong thành phố đắt đỏ này tôi chỉ mong thu xếp được cho cuộc sống từng ngày.

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:05 CH 19/01/2016
Nghiện sex - nhu cầu cao - vợ không đáp ứng - tôi...
Sorry, ra là nhầm mất. Hay chính là người vợ của anh chàng đi bác sĩ kia đấy bạn gái :D
Hay là chúng ta...

Bậy! Hết sức bậy... Bác chắc ko biết em là ai? Cơ mà e cũng có kha khá bài viết ở diễn đàn này rồi!
Kiểu lang thang lượn lờ em thấy bài của bác nên e nhảy vào giúp bác một tay, cơ mà hình như bác này lại hiểu lầm ý em roài... :))! Căn bản là thấy cứ bị buồn cười ấy, nhưng em khuyên thật, bác đừng dại gì mà dây vào mấy em " bán cám lợn " kia, xong rồi lại ngồi tiếc hùi hụi số tiền bác bỏ ra, cả thời gian, công sức nữa chứ? Tội gì? Cứ qui ra tiền bỉm sữa cho con là kiểu gì bác cũng phải suy nghĩ lại:)! Nghiêm túc mà nói, vợ hi sinh cho mình nhiều rồi( mang thai, sinh nở đau đớn, vất vả chăm con) còn chưa kể ti tỉ những thứ khác nữa, thôi thì bác chịu khó hi sinh một tí cho hạnh phúc thêm trọn đầy. Chả có chuyện đấy cũng ko chết đc phải ko?

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:12 CH 06/01/2016
Nghiện sex - nhu cầu cao - vợ không đáp ứng - tôi...
Vớ được bác sĩ lởm thế :D
Tôi đang tập làm quen với đôi bàn tay rồi anh bạn ạ. Bàn tay ta làm nên tất cả. Nhưng vẫn ko như thật được.
Giờ nhìn đâu cũng bấn loạn hết cả lên.
Để tôi suy nghĩ vụ mà anh bạn nói xem sao nhé :))
biết đâu...

Anh bạn ak? No no, tui là phụ nữ, chả biết trời xui đất khiến thế nào lại lạc vào đây thôi! Thấy anh bạn có vẻ hơi băn khoăn nên tham vấn cho anh bạn một số ý kiến thôi mà! Nghe nói anh bạn kia của tui đang đâm đơn kiện bác sĩ tài ba kia đó! Vợ anh ta thì buồn sầu kể từ cái ngày định mệnh đó :)! Thôi thì... Có sao dùng vậy!

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
12:57 CH 06/01/2016
Nghiện sex - nhu cầu cao - vợ không đáp ứng - tôi...
Ầy, hnay lại lạc vào cái topic này rồi!
Nghe nói có anh chàng nọ, bị " chưa tới chợ đã hết tiền" vợ chê dữ lắm, anh ta quyết định đi Bạch Mai chữa, kết quả bác sĩ là anh ta liệt luôn! Không liên quan nhưng nếu anh vẫn chưa tìm đc cách nào hạn chế đc vấn đề đó thì để t cho anh số điện thoại của anh bệnh nhân kém may mắn kia, biết đâu ....:))

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
08:28 SA 06/01/2016
Hãy để anh yêu em lần nữa... có được không?
Chọn bộ quần áo tuềnh toàng nhất trong tủ quần áo, tôi tự nhủ " phải thật xấu, thật lôi thôi để nếu cô gái kia có nhìn thấy cũng phải bỏ chạy"
Hài lòng với vẻ ngoài không thể mê mẩn được của mình, tôi hoan hỉ dắt xe lao về căn nhà xưa cũ của mình.
Xe vừa phóng vọt lên sân, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc xe rất quen thuộc, chưa hết, ở trong nhà còn có âm thanh của người ấy nói chuyện với mẹ tôi. Trong khi mồm á khẩu, mắt đờ đẫn nhìn vào trong, mẹ tôi hào hứng hạy ra kéo tay lôi tôi đi
- Bố anh! Làm gì mà lâu thế? Mà ăn mặc cái kiểu gì thế này? quần áo đẹp đâu hết rồi?
- a ...
- Thôi vào nhà đi! Em nó đang đợi đây này, cơm canh xong hết rồi
Vừa bước vào bậc cửa, tôi choáng váng buông tay mẹ tôi ra và nhìn thẳng vào người ngồi đối diện, cô gái đó nhìn tôi cười nhưng vô cùng gượng gạo
- Sao... Sao em lại ở đây? Sao không nói cho anh biết? Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Tôi gần như mất hết bĩnh tĩnh, Ly hơi cúi đầu, không trả lời câu hỏi của tôi. Mẹ tôi chạy lại đánh mạnh vào vai, bà gắt lên với tôi
- Ô hay cái thằng phải gió này, ăn nói với bạn gái mày mà dùng cái giọng điệu ấy hả? Bảo sao bao nhiêu năm nay ế chỏng gọng lên! Còn không mau xin lỗi Ly đi!
Mẹ tôi lập tức quay sang trấn an Ly, bà cười hiền
- Chậc, cái thằng này nó ăn nói kiểu ấy nhưng ko có ý gì đâu, cháu đừng bận lòng nhé, kiếm được cô bạn gái đẹp người đẹp nết như cháu đâu phải dễ đâu, thế mà lại không biết điều gì cả!
- Chắc anh ấy ngạc nhiên quá nên mới nói thế thôi ạ! Cháu không buồn đâu bác!
Tôi không hiểu cái quái quỷ gì đang diễn ra trong căn nhà này nữa, hai người kia dường như không thèm quan tâm đến thái độ và cảm giác của tôi. Vậy thì gọi tôi về đây làm gì cơ chứ? Nghĩ vậy, tôi loạng quạng đứng lên định đi về thì mẹ tôi gọi giật lại
- Anh đứng lại, càng ngày anh càng quá đáng nha! Tôi bảo anh dẫn bạn gái về thì anh lấn la lấn lứa, nếu không vì Ly nói muốn gây bất ngờ thì chắc lúc tôi chết anh cũng ko thèm dẫn bạn gái về nữa.
- Mẹ!!! Chuyện không phải...
- Im đi! Tôi không nghe anh thanh minh thanh nga gì đâu! Bây giờ cơm nước xong xuôi rồi, cả nhà đi ăn cơm !
Kết cục, bữa cơm hôm đó dường như chỉ có ba người: mẹ, bố tôi và Ly. Tôi hoàn toàn bị đá văng ra khỏi câu chuyện, đa phần, mẹ tôi đều dành những lời khen có cánh dành cho Ly. Mặc cho tôi can ngăn thế nào, mẹ tôi nhất định trao cho Ly hai tiếng " con dâu".
Bữa ăn tẻ nhạt kết thúc, Ly ngồi xem tivi cùng mẹ tôi ở phòng khách, bố lôi tôi vào trong phòng hỏi
- Sao con với con bé đó cứ tỏ ra lạnh nhạt thế? Có chuyện gì đúng không?
- Không sao đâu bố! Chuyện này con kể với bố sau nhé!
Rốt cuộc cũng đã đến lúc Ly phải về, tôi giả vờ ra sân dắt xe cho Ly ra đến cổng, nhưng vội nói
- Chờ anh một chút, anh có chuyện muốn nói với em, đợi anh dắt xe đã
Ly thoáng sợ sệt nhìn tôi, còn trong lòng tôi thì ngập chìm giữa bao cảm xúc đan xen. Tôi mơ hồ tự hỏi không biết chuyện này rốt cuộc sẽ đi đến đâu?
- Em điên sao? Những gì anh nói em nghe không hiểu hay cố tình không hiểu? Em làm thế để được gì?
Vừa ngồi xuống ghế ở một quán cà phê gần nhà, tôi quăng cho Ly một cái nhìn khinh miệt, trút sự giận sữ lên cô ấy bằng giọng nói tàn nhẫn. Ly nói
- Em thừa nhận, em sắp phát điên vì anh rồi anh có biết không? Em có gì kém chị ta chứ? Sao anh không yêu em hả?em không bằng một người đàn bà bị chồng bỏ sao?
- Em im đi! Em có quyền gì mà phán xét người khác? Tôi hỏi em? Em còn định làm gì? Định biến tôi thành mộ con lừa ngu ngốc hả?
Mọi ánh mắt trong quán dồn về phía chúng tôi, Ly uống một ngụm nước lọc, thản nhiên nói
- Nếu anh không chịu tự mình công nhận anh và chị Nhã không xứng đáng, anh không chịu nghe những lời em nói thì... Em muốn để người khác, là bạn bè, là bố mẹ, là cả thế giới này nói ra, rằng " hai người không thể nào"!
- Cô!!! Cô điên thật rồi
- Phải rồi! Hãy cứ để tôi điên đi! Thua bằng cách này tôi không cam tâm đâu! Chào anh!
Ly đẩy ghế thật mạnh rồi bỏ đi, còn mình tôi thẫn thỡ nhìn ra bên ngoài, không thể tự mình lý giải được cảm xúc này nữa.
Tại sao? Tại sao Ly lại bất chấp tất cả để làm vậy? Tôi không sao hiểu nổi, tại sao cứ phải làm đau nhau mới hả lòng hả dạ?

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
05:45 CH 22/12/2015
Hãy để anh yêu em lần nữa... có được không?
Cuộc đời là những lần chạm mặt nhau rồi từ biệt...
Cho đến một ngày, ta vô tình gặp nhau một lần nữa....chẳng phải là vì ta cô đơn quá nên vội nắm tay nhau, mà là vì đôi tay này đã bị thời gian phủ lên một lớp tro tàn..
- Anh yêu em...đừng nói gì cả... Dù thế nào anh vẫn yêu em... Cho dù cả thế giới quay lưng lại với em thì... Anh sẽ nhất định không bao giờ buông tay em ra đâu. Hứa với anh, hãy nhắm mắt và quên tất cả... Rồi chúng ta sẽ ổn thôi...!
Đem yêu thương trở về từ chuyến đi bão táp, tôi nắm tay em không chút e dè, mắt em sáng long lanh tựa hồ nước chiều thu, chờn vờn đầy ảo ảnh... Và như thế... Tôi và em sẽ không bao giờ xa nhau một lần nữa....tôi khẽ ôm lấy em...Giữa cái giá rét của mùa đông!
Trở về thành phố, tôi định bụng sẽ công khai chuyện giữa tôi và Nhã, nhưng em không cho tôi nói ra, có lẽ bản thân em cũng chưa thể sẵn sàng cho việc đối mặt với dư luận, với sự dè bỉu của đồng nghiệp. Tôi muốn nói ra điều đó lắm, chí ít là để Ly hãy rời xa tôi bằng một cách nào đó bớt đau đớn, bớt tổn thương nhất. Suy cho cùng, tôi vẫn là kẻ có lỗi, trong bất cứ cuộc tình tay ba nào, hẳn lỗi lầm sẽ thuộc về người đàn ông!
Về lại công ty, một núi công việc lại đè lên đầu chúng tôi, lúc nào đầu óc cũng căng thẳng, riêng Nhã thì được nghỉ phép thêm một tuần vì sức khoẻ chưa ổn định, chẳng thế mà lúc làm việc tôi nhớ em quay quắt, định bụng lấy điện thoại gọi cho em để bõ nhớ, tự lúc nào tâm trí của tôi chỉ là để dành cho sự nhớ nhung người con gái tôi yêu,từ một thằng mặt mũi lúc nào cũng hình sự, nay bỗng vui tươi như trúng độc đắc, anh em trong cơ quan ai cũng thắc mắc, có người còn cho rằng " tôi bị điên" và vu cho cái tai nạn mấy hôm trước gây ảnh hưởng đến tinh thần và chức năng của đại não! Hey!!! Kệ họ đi!
Tối đến là lúc tôi gọi điện hoặc nhắn tin cho em, những mẩu chuyện cười tôi copy trên mạng, hoặc là những gì xảy ra ở cơ quan trong một ngày. Chẳng hiểu do câu chuyện có nội dung hấp dẫn hay là do cách mà tôi kể rất khôi hài mà tôi thấy em cười rất sảng khoái. Tôi nhận ra, bên trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, lặng lẽ của em, là một trái tim ấm nóng, là những sôi sục nhiệt huyết của một người đàn bà xuân sắc. Có lẽ cuộc sống đã tô vẽ lên mắt em một màu đen trầm lắng, tô lên môi em một màu tro xám xịt... Và bọc trái tim em bằng một lớp gai nhọn.
- Anh Thành! Cảm ơn anh vì đã ở bên em những lúc em không còn ai bên cạnh! Nhiều khi em cứ ngỡ đây là một giấc mơ thôi anh à!
- Không phải mơ đâu, anh ở bên em là thật, anh yêu em cũng là thật. Đừng nghĩ gì nữa, quên đi, hứa với anh, dù có chuyện gì cũng không được bỏ cuộc.
- uhm...
Nếu bình yên được mua bằng những tờ giấy trắng viết tên " niềm tin" thì những gì tôi mong ước liệu có tồn tại mãi mãi? Tôi vẫn chưa bao giờ ngừng tự hỏi câu ấy, rằng, nếu tôi có khả năng giữ cho thời gian ngừng trôi, thì hạnh phúc có bên tôi? Hoặc chí ít là tôi biết được nó tồn tại đến bao giờ?
Tôi hiểu rằng, dù ở bên tôi nhưng phần lớn em vẫn nhớ nhung cho Bell, và cả một chút vấn vương đến Bảo. Dù gì tôi cũng là kẻ đến sau... Có lẽ tôi phải học dần cách chấp nhận nó, trong tiềm thức...Và tôi không thể làm gì hơn lúc này, đó chính là tìm cách xoa dịu những cơn đau bất chợt ùa đến mỗi khi em nghĩ về con!!
Một ngày nọ, không biết là tin tốt hay tin xấu, mẹ tôi gọi điện cho tôi và nói bằng giọng sung sướng, hạ lệnh cho tôi phải trở về nhà bố mẹ ngay lập tức, tôi có hỏi lý do tại sao mẹ lại gấp gắp bắt tôi về như thế. Nhưng tuyệt nhiên bà không tiết lộ nửa lời, bà chỉ nói " có tin vui cho mày rồi". Nghe mấy từ thôi là tôi đã thấy hoang mang tột độ rồi, tin vui là sao? Không lẽ vàng lên giá? Chứng khoán đang hồi hoàng kim, hay bất động sản đang sốt sắng? Suy nghĩ một hồi, tôi thấy nó chẳng liên quan gì tới mình, không lẽ... Mẹ tôi lại định mai mối cho tôi đám nào nữa hay sao? Tôi dã nhắc bà là cứ để im cho tôi tìm, không ngờ cái tính sốt ruột của bà lại bộc phát rồi! Chặc lưỡi, không biết có nên gọi cho Nhã báo tin này hay không? Có lẽ không nên nói, vì như vậy em sẽ buồn và ngộ nhỡ vì tự ti mà rời xa tôi thì tôi biết làm sao? Tình cảm giữa em và tôi tuy không nồng nhiệt như các cặp đôi trẻ trung khác,
Chẳng nóng bỏng,Chẳng nồng nàn, chỉ đơn giản là nắm tay nhau đi trên phố, đơn giản là trao cho nhau cái nhìn yêu thương khi ở cơ quan, hoặc là tin nhắn chúc ngủ ngon khi đêm về. Nhẹ nhàng và êm ả như thế thôi là đủ lắm rồi!
Hơn nữa Bell- con trai em giờ đã ổn định, thằng bé được học ở một ngôi trường quốc tế, một môi trường rất tốt cho việc học tập của nó, nó đã quen dần với cuộc sống không có mẹ, thỉnh thoảng Bảo gửi cho em mấy bức hình của con, hoặc một đọn video clip quay cảnh thằng bé nô đùa trong sân nhà với con chó nhỏ. Tôi thầm nghĩ," nếu những hiểu lầm kia không xảy ra thì chắc hẳn hai người đã rất hạnh phúc". Thế đấy, tình yêu dù lớn đến đâu,chỉ cần ko đủ dũng cảm để bước qua sợi dây " hiểu lầm" thì kết cục sẽ rẽ đi một hướng khác, đầy đau khổ, cả những day dứt sau này...

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
05:01 CH 22/12/2015
Hãy để anh yêu em lần nữa... có được không?
bắt đền chủ top nhé, ngày nào em cũng vào đọc truyện của top, bị sếp phát hiện, trừ lương tháng này roài :((
mà thôi chủ top giữ sức khỏe còn viết tiếp em vào đọc nhá ;)

Tôi vô can mà :)))

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
06:02 CH 09/12/2015
Hãy để anh yêu em lần nữa... có được không?
Tôi mải miết chạy trong đám khói dày đặc, nhìn thấy Nhã, tôi toan chạy lại thì em vội quay lưng bỏ đi, mặc tôi kêu gào bắt em quay lại, lửa cháy càng dữ dội hơn, thanh xà ngang cháy ngùn ngụt rơi ngang chắn lối làm tôi không tài nào bước qua nổi. Tôi đã khóc rất nhiều...
Giật mình tỉnh dậy, thì ra tất cả là mơ, tôi đang nằm ở một bệnh viện Huyện
chắc mọi người đã đưa tôi tới đây khi tôi ngất đi. Nhưng sao tôi vẫn thấy khó thở như thế này? Ly lăng xăng hỏi han tôi, mọi người đồng loạt nhảy vào trách móc bởi tôi đã làm một điều hết sức điên rồ đó là lao vào đám cháy tìm Nhã. Chị trưởng phòng tiến lại ấn tay vào đầu tôi, giọng bực bội như một kẻ uy quyền đang nạt nộ đám sai lệ
- Muốn chết sớm hay sao mà liều chết vậy cậu? Có biết chúng tôi lo lắng cho cậu như thế nào không? Nhưng mà nhờ cậu mà Nhã bình an vô sự, không biết nên trách hay tuyên dương cậu đây! Cô cậu đúng là làm người khác đau tim mà!
Nghe trưởng phòng nói, tôi chợt nghĩ đến Nhã, môi cứ mấp máy mấy lần định hỏi nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Thằng Thiên từ bên ngoài chạy vào báo tin
- Chị Nhã tỉnh lại rồi mọi người ơi! Không có gì nghiêm trọng ngoài mấy vết bỏng ngoài da đâu, bác sĩ đã xử lý vết thuơng rồi! Ơn giời! Hai người không sao rồi, nếu có mệnh hệ gì chắc em sống trong dằn vẶt đến chết mất!
Tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng, nỗi lo như được trút đi một nửa, Nhã không sao là mừng rồi, muốn sang nhìn cô ấy một lúc cho yên tâm nhưng giờ tôi cũng bị buộc ở trên giường bởi đủ các thứ dây nên đành chấp nhận chờ cả hai cùng được ra ngoài đi lại, lúc ấy tôi sẽ hỏi Nhã nhiều điều mà tôi đang thắc mắc!
Ly từ nãy cứ cúi mặt không nói gì, tôi đoán là cô ấy đang suy nghĩ về chuyện hôm qua. Lúc này thằng Thiên bị mọi người " dần" cho một trận vì cái tội ẩu đoảng gây ra hoả hoạn suýt chết hai mạng người. Cũng may trưởng làng không truy cứu chuyện này vì ông ta cho rằng đây là sự cố không mong muốn. Dù vậy, chúng tôi đành phải trở về sớm hơn so với dự kiến một ngày.
Công ty nhận được một hợp đồng mới, bên đối tác yêu cầu phải hoàn thành trong hai tuần, tôi và Nhã nằm viện, cả đoàn không về được, mà hạn làm cái dự án kia chỉ trong vòng hai tuần. Chúng tôi lâm vào thế bí, nếu không về thì sẽ không kịp làm, mà nếu về thì tôi và Nhã bị bỏ lại. Sức khoẻ của tôi và em vẫn chưa hoàn toàn ổn định, tự nhiên vết thương của Nhã có dấu hiệu nhiễm trùng và em đang sốt rất cao. Cuối cùng, để không ảnh hưởng đến tiến độ công việc, tôi khuyên cả đoàn cứ trở về trước, tôi và Nhã sẽ ở lại thêm vài hôm sau đó sẽ trở về hoàn thành công đọan cuối.
Có lẽ mọi người vẫn lo cho chúng tôi nên ai cũng ngượng ngập không muốn về. Đến nỗi chính Nhã cũng phải lên tiếng nói rằng mọi người không phải lo, chúng tôi có thể tự lo được. Cả tôi cũng nói cùng Nhã để mọi người yên tâm. Cuối cùng, không thể phân vân thêm nữa, tất cả dọn hành lý lên xe về trước, trước lúc dời đi, Ly cứ nhìn tôi mãi, mắt cô ấy long lanh như những hạt kim sa lấp lánh. Ánh mắt ấy sao cứ ám ảnh tôi mãi!
Dặn dò chúng tôi gắng điều trị cho tốt còn quay về, mọi người leo lên xe phóng mất dạng sau con đường nhỏ, tôi bỗng thấy bơ vơ vô cùng. Tôi cùng Nhã đi tản bộ trong sân của bệnh viện. Từ lúc vào viện, hôm nay tôi mới có dịp được nói chuyện riêng với Nhã. Thật ra tôi có rất nhiều thắc mắc, có ngàn câu muốn hỏi. Rằng tại sao hôm ấy Nhã lại bất chấp tính mạng để lao vào căn nhà đó tìm tôi? Tại sao tình cảm bấy lâu nay em dành cho tôi nhưng em lại giấu? Nhiều lắm, tôi muốn gào lên những điều đó lắm!
Chúng tôi cứ im lặng cho tới khi dừng chân ở một ghế đá, em ngồi xuống, khó nhọc, tôi nom thấy em gầy quá, nhìn xót xa đến nao lòng!
Không biết mở lời như thế nào, tôi hỏi bâng quơ, mà ngẫm lại,đó là một câu nói rất không liên quan và rất... Khùng
- A ha... Hôm nay trời đẹp nhỉ??
Nhã ngơ ngác nhìn lên trời, rồi lại tròn mắt nhìn tôi một cách săm soi
- Mây đen... U ám... Đẹp ư?
Tôi chợt nhận ra, đúng là hôm nay trời sầm sì, cảm giác như sắp mưa to, nó đẹp ở đâu nào? Tôi thấy ngại. Rồi lại gãi đầu gãi tai...Tôi đánh liều hỏi nhỏ
- Sao... Sao cậu lại bất chấp tính mạng của cậu vì mình như vậy? Không biết là nếu mình không chạy vào kịp là cậu sẽ chết không? Cậu ngốc thật!
- Mình đâu phải là vì cậu đâu? Chắc cậu hiểu lầm rồi!

Nhã bối rối nhìn đi chỗ khác, tôi hiểu, Nhã sẽ không chịu thừa nhận nên tôi giả vờ bỡn cợt
- à... Chắc cứu anh chàng đẹp trai nhất thế giới này đúng không? Thế thì không phải mình rồi! Mình không dám nhận thế đâu?
- Cậu đang tự đề cao mình còn gì?
- Cậu nói đi! Nói cho mình biết vì sao cậu lại ở trong đó! Cậu tìm gì à?
- Mình tìm một vật rất quan trọng, mà dù có chết mình cũng không thể đánh mất nó được!
Khi hiểu ra tất cả những gì Nhã nói, tôi thấy lòng buồn mênh mang, thì ra là như vậy, Đích thị không phải vì tôi! Vậy mà tôi cứ nuôi trong mình ảo tưởng. Cổ họng nghẹn đắng, tôi hỏi trong vô thức
- Thứ gì quan trọng vậy?
Bất chợt, Nhã quay sang nhìn tôi, khiến tôi thấy hơi ngạc nhiên, Nhã nói
- Là cậu!
Tôi như không tin vào tai mình, cảm xúc vỡ oà, mọi âm thanh xung quanh trở lên dữ dội, thậm chí miệng tôi cũng phải lắp bắp hỏi đi hỏi lại.
- Gì... Gì cơ?
Nhã ngại ngùng đứng dậy, đi thẳng vào phòng bệnh, làm tôi ngẩn ngơ cười một mình như thằng khùng dưới gốc cây phượng vĩ trong sân! Ôi! Chỉ có thế thôi mà tôi sung sướng đến phát điên mất!
Kể từ lúc em nói những lời đó, tâm trí tôi suy tưởng không ngừng nghỉ, đến nỗi tôi không thể tập trung vào việc gì, chỉ có mỗi việc đi ra đi vào, gặp ai cũng cười toe toét, thậm chí tôi còn thấy mình bỗng đẹp trai hơn mỗi khi soi gương! Không thể chờ đợi thêm được nữa, tôi chạy sang phòng em nằm để làm rõ một số việc, nếu không đêm nay và cả những đêm sau, tôi thức trắng mất!

Gởi từ ứng dụng Webtretho của hivongmonhmanh
03:33 CH 09/12/2015
h
hivongmonhmanh
Chuyên gia
5.5kĐiểm·22Bài viết
Báo cáo