images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Nhân Văn & Tự Nhiên
Suốt hơn 1 năm qua tôi không liên lạc với hầu như bất kỳ ai cả, đã khoảng 2 năm tôi gần như xa rời với mạng xã hội ( Facebook, tôi chỉ thích instagram, vì nó riêng tư hơn) tôi thanh lọc list bạn bè trong FB, tôi quyết định xóa gần như hết bạn bè của tôi và người ấy, và dĩ nhiên xóa cả anh (mặc dù anh cũng hầu như cả năm không xuất hiện tin tức gì trên mạng cả, anh chỉ kiểu ẩn dật, không lộ diện, nhưng tôi biết anh vẫn để ý tin tức của tôi, tôi biết, là tôi tin chắc vậy.
Nếu bạn yêu một người 5 năm, bạn sẽ gần như biết hết về con người họ, nếu bạn là người để ý và thực sự để ý...
Tôi quyết định cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của chúng tôi, đơn giản đó là không làm bạn bè của nhau trên FB nữa. Tôi thật ngây thơ. Nhưng điều đó là có thật, tôi đang trả thù anh, vì tôi biết khả năng lỳ lợm của anh đến mức nào về mặt im ắng, trái ngược hoàn toàn với tôi, nếu tôi buồn tôi sẽ kêu là tôi buồn, nếu tôi mệt tôi sẽ kêu là tôi mệt, và nếu tôi nhớ ... tôi sẽ cho anh biết tôi nhớ anh, trớ trêu thay, chỉ 1 mình tôi kêu thôi.
Tôi trả thù anh vì đã gần 1 năm đổ lại đây, anh ko lên viber nữa, tôi với anh không bao giờ chát hay nói chuyện bằng viber, vì chúng tôi sẽ chẳng có chuyện gì để nói cả, cả hai đều có gia đình riêng, con cái riêng, chúng tôi tôi chắc anh cũng yêu gia đình mình như tôi vậy., chúng tôi chỉ giống như kiểu tò mò về cuộc sống của người cũ thôi, nhưng anh không cho tôi tí tin tức gì, tôi cũng sẽ không cho anh bất cứ tin tức gì - sòng phẳng.
Bạn biết đấy, chương trình nói chuyện viber thì bạn chỉ cần có số đt thì bất cứ khi nào bạn online hay bạn vào nó sẽ ghi là "trực tuyến" hay là "vừa mới online", ... Vậy là đủ để cảm nhận được sự hiện diện của người kia.
Sự mất tích của người ấy trên viber làm tôi tin rằng người ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi cũng xóa bạn bè trên FB, chúng tôi không có bất cứ liên lạc gì.
Hôm trước lần đầu tiên sau cả năm, người ấy "trực tuyến" lại, chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ khiến tôi vui cả ngày.
Vì sao chúng tôi biết được số điện thoại của nhau, đây là một nguyên tắc bí mật giữa hai chúng tôi, ngày xưa anh nói với tôi, trừ phi e không để lại thông tin trên mạng, còn nếu e đã để thì anh sẽ luôn có cách tìm ra em. Anh cũng dạy cho tôi làm thế nào, vậy nên anh thực sự là một người rất kín, tôi vẫn trêu anh là, kín như hàm răng của anh vậy, chẳng chừa ra một khe hở nào, mặc rù hàm răng vô cùng khấp khểnh. Tôi hay trêu anh răng xấu, vì răng khểnh, nhưng khểnh lên khểnh xuống chen chúc nhau mọc.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của anh, bạn sẽ thấy anh lúc nào cũng có vẻ thâm trầm, ít nói, nhìn xa xăm nghĩ ngợi gì đấy, thực tế anh nói rất nhiều, anh nói còn nhiều hơn tôi, tôi bảo anh nói nhiều vậy mà sao môi vẫn dầy như thế, anh chỉ cười trừ, nhưng tôi quan sát anh cả nghìn lần, thì đúng anh không nói nhiều lắm với người khác, hành xử luôn kỳ cục, không thích đi chỗ đông người, chỉ nói chuyện với 1 số đối tượng hội "...K" (tôi sẽ giải thích về hội này sau) thì cũng hợp cạ với 1 số người thôi. Chính vì thế thực tế bạn bè trong hội đều biết chúng tôi là 1 cặp, bạn bè trong khoa của tôi và của anh cũng biết chúng tôi là một cặp, nhưng chúng tôi chẳng bao giờ công khai, nếu tình cờ nhìn thấy nhau trong trường thì sẽ chỉ nhìn vậy thôi.
Anh là một người cực kỳ thông minh, giỏi về máy tính điện tử, từ hồi cấp 3 khả năng đặc biệt của anh đã được bạn bè chứng thực. Khả năng trí nhớ của anh về linh kiện điện tử máy tính thì tuyệt vời, anh nhớ từng chi tiết trong 1 cái computer, nếu tôi bị hỏng máy tính (máy tính thời kỳ những năm 2000 nhé), tôi sẽ gọi cho anh, dù anh đang ở bất cứ đâu, anh đều có thể hướng dẫn cho tôi cách sửa, cài lại, lỗi hỏng ở đâu, nói chi tiết cách tháo ra, lắp lại, hay các đường dẫn để cài lại. Nếu máy bị lỗi chương trình, anh cũng sẽ chỉ dẫn tận tình cho tôi qua điện thoại cách sửa, hồi đấy tôi phục anh sát đất.
.....
03:28 CH 23/08/2017
Bạn hỏi con bạn như thế nào?Cháu đi đại tiện bình thường chứ? Trước 3 hôm vừa rồi có việc gì xảy ra xung quanh cháu không, ví dụ có bạn bè lạ đến chơi ngủ ở nhà mình, bé ăn ngủ bình thường không? ...
02:36 CH 20/04/2017
Chọn trường công hay trường tư cho con vào lớp 1...
Chủ đề này cũ quá nên các mẹ không thấy góp ý hộ mình với. Mình đang bối rối ghê.
02:32 CH 20/04/2017
Tôi và anh 12 năm ngoại tình
Hi chị,
Trong mỗi chúng ta đều có một giới hạn của sự chịu đựng. Thông thường giới hạn đó giúp ta biết được vấn đề đang ở ngưỡng nào? Như chị nói giới hạn của chị là 5 tháng ( no tin nhắn, no call, no gặp mặt ... )Tóm lại ko gì cả. Trong trường hợp này tôi cho là tương đối lâu rồi đấy .
Chị ko nói rõ ai là người chủ động liên lạc trước( tôi tự suy luận là chị nhé, sai thì mình nói sau) nếu đúng chị liên lạc trước thì bài tập giới hạn là chị ko đạt hiệu quả.
Thế này nhé, có thể ko phải hiện tại luôn, hãy chon thời điểm thích hợp, khi nào chị cảm thấy sẵn sàng, sẵn sàng cho vấn đề thử thách "giới hạn chịu đựng" . Tôi nhấn mạnh khi nào chị thực sự sẵn sàng, có nghĩa là thực sự, vì sao vì lần cuối anh chị ko liên lạc gặp trao đổi là gần 5 tháng ( gần nửa năm, thực sự lâu đấy) , vậy thì tiếp theo biết đâu còn lâu hơn và chị nói chị cảm giác như cả năm... Tôi hiểu cảm giác của chị, chị đã muốn giết anh vì một phần chị đặt ra giới hạn cho chính chị để ko phải liên lạc với a trước, 1 phầm chị lại khao khát đc gặp anh, mâu thuẫn đan xen làm cho chị đã rất đau khổ. Vậy nên khi chưa sẵn sàng lao vào 1 cuộc chiến tiếp " giới hạn" mới thì hãy đợi.
Tôi hiểu, tôi cảm nhận được chị đang trong giai đoạn bối rối, hỗn loạn, lung lạc mọi hướng, chị dần dần cảm thấy đủ mọi cảm giác, có lo sợ khi câu chuyện của hai người bị lộ ra... Trước đây tôi vẫn nghĩ chị làm chủ hoàn đc tình huống của hai người, nhưng mới đọc tâm sự gần đây chị nói chị sẽ chết nếu câu chuyện lộ ra, có lẽ chăng chị đã hoang mang vào chính mình?
Thế này nhé. Tôi nhắc lại 1 lan nữa cái mà tôi đã chia sẻ, chị là 1 phụ nữ dám làm một số việc, tôi ko nói đến vđ đc hay ko đc đúng hay ko đúng vì do quan điểm mỗi người và quan điểm xh cũng như cách nhìn nhận vấn đề. Nếu chị sinh sống ở các nước phương tây ( anh, pháp mỹ) chẳng hạn... Khả năng chị ko sống như bây giờ, chị sẽ có cách gq khác ( chị tự hiểu) , khi áp dụng trong xh VN nó lại ra vđ lớn khác về đạo đức và ràng buộc chỉ trích của dư luận xh.
Tôi tin rằng chị rất ít bị ảnh hưởng bởi dư luận chỉ trích xh, vì chị sẽ làm như chị nghĩ và gq vấn đề theo cách của chị ( ko bít tôi thấy có đúng ko), tuy nhiên tự một mình chị thì hố sâu quá chị ko cách nào tự thoát ra được... Như tôi nói 12 năm ko phải là ko có gì, hơn cả có rất nhiều tình nghĩa, vợ chồng qua gđ yêu thương thì cũng khá bình lặng thì người tình cũng sẽ có gđ bình lặng ( theo nghĩa bình lặng) ...
Có đôi khi chị cần 1 cú hích ( 1 cuộc cách mạng) để chuyển sang 1 gđ thử thách mới.... Có lẽ chị sẽ thích, có 1 số người thích cảm giác đc dằn vặt người mình yêu, đó là cách họ nghĩ để thu hút sự chú ý của đối phương... Chị thử làm ngược lại xem... Giới hạn chị muốn đặt ra cho lần này là gì??? Vì chị nói muốn chấm dứt mqh này, vậy hãy thử tạo cho mình 1 giới hạn khác... Chị biết ko đừng tự làm 1 mình... Chị hãy nói with 1 người nào đấy rằng chị đang làm điều này, tôi biết chị cực kỳ đau khổ, néu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, sau đấy hãy tiếp tục làm tiếp, chị đã rat đúng khi viết câu chuyện của chị len đây ( nó là 1 cách để chị đang tự trị liệu cho mình, nó chứng minh rằng chị cần được giúp đỡ, chị đang muốn đc giải thoát..... Nhưng chị ko có cách nào...) từ từ chị nhé néu vội vã tôi sợ chị sẽ ko chịu đựng nổi. Nên tôi nhấn mạnh khi thực sự sẵn sàng thì hãy tiếp tục tạo ra giới hạn.
Toi muốn nghe ý kiến từ chị, sau đó tôi sẽ nói tiếp, nó có phương pháp cho việc này tôi sẽ chia sẻ cho chị làn sau.
Chúc chị thoải mái !
comment by WTT mobile view
11:08 SA 06/10/2016
Tôi và anh 12 năm ngoại tình
Hi chị,
Xin cho hỏi là chị đã để anh X đi đến giới hạn nào của sự chờ đợi rồi, tức là ví dụ thời gian xa nhau ( không gặp, không liên lạc nhắn tin gọi điện...) lâu nhất là bao lâu rồi? 1 tháng hay lâu hơn??? (xin lỗi tôi đã đọc hết bài chia sẻ của chị nhưng điểm này có thể chị nhắc rồi nhưng tôi không nhớ chi tiết).
Vì tôi muốn đưa ra một thử thánh về giới hạn chịu đựng, về vấn đề "phá cách" nó là một phương pháp để thay đổi suy nghĩ tư duy trong chị, điều này có thể thực hiện dần dần để mình tự thay đổi, nguyên tắc là tôi không đưa ra lời khuyên, chỉ là gợi ý và phương pháp, vì vấn đề là ở chị, tự chị phải nhận thức được , rồi một ngày chị sẽ thấy cái phá cách là cái gì... tôi hy vọng chị hiểu. Chúng ta sẽ nói chuyện dần dần.
Ps: xin lỗi giờ tôi mới trả lời chị, đợt vừa rồi tôi bận quá :(
12:01 CH 02/10/2016
Tôi và anh 12 năm ngoại tình
Hi chị,
Vậy là chị trả lời rằng chị không « mong chờ » mà phải dùng từ « hy vọng », có phải chị cũng có lúc (ít nhiều lần) hy vọng rằng chị có thể bỏ được gia đình mình, và anh X (tôi tạm gọi anh yêu của chị là X) cũng bỏ được gia đình của anh ý để hai người có thể ở được với nhau. Nhưng chị cũng dùng từ « không dám » vì có rất nhiều lý do. Tôi nghĩ rằng các lý do đó thông thường sẽ là các vấn đề liên quan đến : rào cản xã hội, , hoàn cảnh môi trường văn hóa ở Việt Nam khó cho phép, cái được và mất trong mối quan hệ này ; quan điểm tự vượt lên chính bản thân mình nữa, etc…

Cuộc sống có quá nhiều điều phải suy nghĩ cân đo đong đếm phải không chị ? Chính vì thế anh chị đều không ai muốn một lần thực sự rời bỏ nhau, có đôi khi tôi có cảm giác tôi nhìn ra rằng, chị và anh X không đơn thuần là một mối quan hệ ngoài luồng nữa, anh chị cần nhau như thế nó là sự tất yếu, nó là như thế, bổ sung, Những gì anh giúp chị hay chị giúp anh, nó dường như là lẽ dĩ nhiên, phải vậy, tôi hiểu rằng có những thứ tình cảm bây giờ không đơn thuần là tình yêu, nó hơn thế nữa, nó giống kiểu vừa tình nghĩa, vừa tình yêu, vừa là tình bạn, nó như một thứ dai dẳng, giằng xé gắn bó. Tôi tự mình hiểu là anh X nghĩ và hiện anh ý đã nghĩ rằng chị là thuộc quyền sở hữu của anh và ngược lại, nó là thứ suy nghĩ bao trọn, ích kỷ chỉ khi một người muốn sở hữu một người và thực sự quan tâm đến một người.
Có đôi khi thời gian cứ trôi đi, cuộc sống của hai người về phía hai nửa gia đình còn lại làm cho cả hai đều mệt mỏi, hai anh chị muốn chấm dứt, nhưng từ sâu thẳm trong hai anh chị, cái vô thức không thực sự muốn hai anh chị dứt bỏ. Chị nghĩ thế nào về điểm này ?

Tôi đặt ra câu hỏi trong lần trả lời trước để chị tự tìm hiểu và hiểu được vấn đề chị chờ đợi gì từ mqh này ? Khi chị tự trả lời được chị sẽ hiểu bản chất cần thay đổi từ đâu, hay vốn nó không thể thay đổi, điều này tôi nghĩ chị hiểu rất rõ hơn ai hết, và 12 năm trôi qua , nó càng không dễ dàng gì. Tôi vô cùng thông cảm cho cách suy nghĩ và đường lối tư tưởng của chị. Như tôi nói nó là một mối quan hệ tất yếu, ràng buộc, có qua có lại.

Chị muốn sống như bây giờ không ? Chị có nghĩ mình hãy cứ sống như bây giờ đi không ? Tôi cho rằng mối quan hệ của anh chị cũng khó bị lộ, khả năng chị không sợ vấn đề bị lộ ra đúng không ? Chị là một phụ nữ hiện đại, nhạy bén, chị sẽ biết cách khéo léo che đậy nọ, tôi nghĩ anh X cũng không phải kiểu dễ dàng bị lộ sơ hở, anh luôn đối xử với chị thật tự nhiên, ngay cả nơi công cộng trong một chừng mực giới hạn cho phép đủ để hiểu ở cả hai anh chị đều có khả năng tự dấu mối quan hệ này rất tốt. Vậy chị có muốn cứ tiếp tục sống thế không ?

Trong nhiều bài viết chị nói rằng chị muốn từ bỏ mối quan hệ này… chính vì thế tôi mới đặt ra vấn đề cho chị là chị phải có cách nghĩ phá cách ra… thay đổi tư tưởng, tôi đã đề cập đến sự thay đổi tư tưởng trong bài viết trước nhưng tôi không biết chị có để ý đến điểm nhấn tôi nói không ? Nếu tôi nói chuyện trực tiếp với chị tôi sẽ có cách gợi ý ra để chị tự trả lời, còn qua bài viết, tôi hy vọng chị đưa ra được quan điểm chị hiểu câu hỏi đến đâu, và chị sẽ đưa ra được phương hướng về « cách nghĩ phá cách » của chị.

Nói sang một vấn đề nhỏ khác, chị thấy không, khi chị trả lời bài viết của tôi, khi chị nhắc đến anh X tôi thấy chị yêu anh vô cùng, cái cách chị nhắc đến anh thông qua việc anh giúp chị giải quyết vấn đề về giấy tờ ở cơ quan, nó thể hiện rõ chị cần anh, muốn anh che chở giúp chị (mặc dù bên ngoài chị không phải là người cần người khác phải che chở, chị là người có chủ kiến, có khả năng), việc anh giúp chị chị thật sự hài lòng và có gì đấy giống như chỉ khi ở bên anh chị mới có cảm giác chị bé nhỏ, được che chở, hoặc chỉ khi ở bên anh chị tự nhiên muốn được núp bên anh, chị bằng lòng, chị sẵn sàng, chị cảm thấy anh xứng đáng… và ngược lại chính anh X cũng muốn được làm như thế cho chị, tôi cho rằng đấy là kiểu tính cách, con người anh mà chị vô cùng thích… có thể gọi rằng anh chị đã sở hữu nhau về mặt nào đó, điều từ trong tận tâm can anh chị đã nghiễm nhiên chấp nhận nó - sở hữu và tình yêu ( nếu tôi nhận định sai thì forget, haha).

Chị thích nhạc gì, chị muốn nhảy một chút không, tặng chị bài này, hãy nhắm mắt và đeo headphone vào tai bật volume hết cỡ nhé, hãy nhún nhảy theo nó ! Hiệu quả thế nào nói tôi nghe sau nhé :)

https://www.youtube.com/watch?v=FndmvPkI1Ms

Have a nice day !
12:20 CH 11/09/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
12 năm chẵn đã đi qua, nhìn lại chúng tôi có được gì, 5 năm yêu nhau cả tôi và anh đều là mối tình đầu của nhau, có yêu đương nồng nhiệt say đắm, có cả giày vò mệt mỏi, có những lúc vô tư lãng mạn như tuổi trẻ vốn có, có cả sự ngây thơ buồn cười.
Ngày tôi tạm biệt anh , tạm biệt Việt Nam để đi sang một chân trời mới, tôi không bao giờ nghĩ nó sẽ là thời điểm cuối cùng chúng tôi chấm dứt lẫn nhau, người ta vẫn nói có những thứ tình yêu gọi là chia xa, có những thứ tình yêu gọi là giày vò, chúng tôi đều có cả, tôi vẫn chỉ nghĩ mà không nói ra rằng tôi chỉ đi một vài năm thôi rồi về và kết hôn với anh, nhưng chúng tôi xa nhau mãi mãi, mãi mãi...
Tháng thứ 2 sau khi tôi qua nước ngoài, anh chủ động nhắn tin chia tay tôi, tôi thực sự bất ngờ, tôi nghĩ đây lại là một trong những kiểu giày vò của chúng tôi như trước kia, nhưng thực ra tôi cũng muốn thử chia tay anh xem sao, tôi đồng ý, và tôi đồng ý thật, tôi chia tay thật, tôi tiến đến với một mối quan hệ khác, tôi yêu một người con trai khác, tôi thực hiện nhanh chóng, còn anh sau một thời gian lại gọi điện cho tôi nói đấy chỉ là sự giận dỗi của anh, anh không thực lòng muốn chia tay tôi. Tôi hỏi anh là liệu có phải anh chịu ảnh hưởng bởi một lời khuyên của P (P là con trai, là một người bạn tôi sẽ nhắc lại sau trong câu chuyện của tôi) nên mới muốn chia tay với tôi, anh luôn nói No. Nhưng tôi biết anh có nghe lời khuyên từ P, thực ra tôi vô cùng buồn chán...
Trong 7 năm chia tay đó tôi vẫn luôn tự hỏi chúng tôi có còn yêu nhau không? đến bây giờ tôi vẫn bị ám ảnh bởi mối tình này. Trong 7 năm, chúng tôi gặp nhau 2 lần, lần 1 là rất lâu rồi, khi anh vẫn còn một mình, tôi thì đã kết hôn có con chúng tôi nói chúng tôi giờ là bạn bè..., lần 2 là đợt vừa rồi khi anh cũng đã kết hôn và có con, chúng tôi gặp nhau trong trường đại học, rồi đi uống nước, chúng tôi nói chuyện thoải mái hơn, chúng tôi như hai người bạn vậy... thậm trí tôi còn hỏi anh là có thấy tôi còn trẻ xinh không? Anh nói em vẫn thế, chỉ có anh là có tóc bạc rùi nè, tôi nói em cũng đầy, tại nhuộm tóc thôi...
Buổi gặp vừa rồi chúng tôi còn đi ăn bún bò huế, ăn chè, tôi nói anh dẫn tôi đi ăn những quán ngon nhất ý, anh cũng đồng ý. Tôi hỏi anh đi làm về muộn vợ không nói gì à, anh bảo không sao, vẫn phải về muộn như thế, với lại thi thoảng em mới về VN dắt bạn bè đi ăn một chút không sao cả.
03:02 CH 05/09/2016
Tôi và anh 12 năm ngoại tình
Hi chị,
Tôi luôn cho rằng cuộc sống này quá rộng lớn, mỗi con người là một cá thể sinh sống và tồn tại trong nó, thực sự không dễ dàng gì. Khi còn nhỏ chúng ta mong muốn nhanh nhanh lớn để thoát khỏi sự bao bọc của cha mẹ, thoát khỏi sự kìm kẹp không thoải mái của họ, khi lớn lên đi học ĐH rồi đi làm, kết hôn, có con, nuôi con, etc... lại mong được về trong vòng tay của cha mẹ.
Khi lớn lên chúng ta làm cha mẹ, thật tuyệt vời, nhiều người nói với tôi rằng, bạn hãy tận hưởng thời gian khi con bạn đang còn bé đi, vì khi chúng lớn chúng sẽ xa rời bạn, bạn sẽ nhớ lắm quãng thời gian này... việc nuôi dưỡng con cái cũng thật quá là mệt mỏi biết bao điều lo toan, đôi khi tôi muốn xa rời tất cả, không gia đình không con cái để làm cái mình thích, tuy nhiên... nó thường chỉ trong suy nghĩ...
Bỏ đi, anyway... chị à, tôi nói linh tinh cái trên là muốn nói thực ra sống trong xh này không dễ dàng gì, hãy làm cái chị cần làm đừng hối hận.
Câu chuyện của chị làm tôi suy nghĩ nhiều ngày, tôi chả biết nên comment như thế nào. chị cứ coi như đây là một cuộc trò chuyện. Cảm quan cá nhân tôi nghĩ thế này, chị hãy trả lời câu hỏi này ( trả lời cho chính chị thôi) : chị mong đợi gì từ cuộc tình này ? Hay đúng hơn là chị mong đợi gì từ người đàn ông không phải là chồng chị này?
Là một người phụ nữ, một người mẹ, người lao động, tôi nghĩ thực sự không dễ, có những giai đoạn hoặc nói có những cá thể có những nhu cầu về mặt này mặt kia, ví dụ chị có chồng nhưng có thể chồng chị không làm chị thỏa mãn ( về mặt tình dục ...) hay cảm giác được yêu thương, lãng mạn, cả giác được che chở, cảm giác được trông chờ, hay đơn giản chỉ là một cảm giác mong muốn bản năng... các bạn à, mâu thuẫn sâu xa về mối bất hòa trong quan hệ tình dục vợ chồng vô cùng quan trọng... về điểm này nếu chị nhìn ra, tôi nghĩ có thể chị nên đi gặp nhà tâm lý học, hoặc Phân tâm học ( ở VN hơi ít nhưng cũng có đấy), hiệu quả của việc phân tâm học thực ra cực kỳ tốt, tin tôi đi.
Còn về khía cạnh chị và anh người tình của chị, thực ra tôi thấy hoàn toàn là tất yếu, đừng nghĩ nhiều về việc anh kia với vợ anh ta như thế nào, tôi nghĩ anh ý cũng giống chị, thực ra hai anh chị có một điểm gì đó rất cần nhau, hai anh chị tìm được sự đồng điệu về một khía cạnh nào đó, bù đắp được cho nhau, cái mà cả hai đều không tìm được ở người còn lại trong cuộc sống vợ chồng của mình.
Có đôi khi, cả chị và anh ý cảm thấy muốn có cảm giác mới lạ, tôi dùng từ "mới lạ" vì anh chị ko phải vừa mới mà là 12 năm, nhưng cái mới lạ trong việc quan hệ ngoài luồng nó là sự kích thích về mặt thách thức, khiêu khích, đạo đức xã hội... có những cảm giác khi ta đi ngược lại thì nó tạo sự bền vững. Tôi hy vọng chị hiểu những gì tôi viết. Nếu nó là cảm giác như vậy trong chị thì nó sẽ không bao giờ có thể kết thúc.
Chị là một phụ nữ dũng cảm, vì chị làm để sống theo cảm xúc của chị, tôi sẽ không nói những vấn đề ngoài lề về đạo đức xh rồi thì này nọ đánh giá, chỉ đơn giản là chị muốn sống với cảm xúc chị hướng tới, chị đã từng chấp nhận nó để sống chung với nó...
Giờ thì chị hãy trả lời cho chính câu hỏi phía trên, tôi nghĩ chị sẽ có hướng giải quyết của mình. hãy từ từ, đôi khi chị hãy thử phá cách tiếp nữa trong tư tưởng của chị đi, nó sẽ có kết quả không ngờ đấy... các giai đoạn quá độ luôn mệt mỏi chị à, chỉ cần chị nắm chủ được tình huống thì everything will be okay.
Thân ái!
everything will be okay
03:46 CH 02/09/2016
Tôi và anh 12 năm ngoại tình
Tặng chị bài này :
https://www.youtube.com/watch?v=7iT0eUc1qRQ
03:08 CH 02/09/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Justin Bieber - Love Yourself (PURPOSE : The Movement)

https://www.youtube.com/watch?v=oyEuk8j8imI

Chúc các bạn buổi tối vui vẻ! Mình tự nhiên không có hứng viết nữa ...
03:32 CH 30/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Ở phía bên của trường Tự Nhiên có khá nhiều không gian xanh và ghế băng ngồi nghỉ, mà khung cảnh cũng rất dễ chịu, ít người đi qua lại nếu chọn được 1 cái ghế khuất khuất trong một lùm cây nào đó...
Tôi hay chạy sang ngồi nghỉ 1 chút trước khi ra xe bus về nhà. Ngồi nghỉ ở đây ngẫu nhiên hay không bạn sẽ được tẩn hưởng cái cảm giá rất lạ chỉ có ở trường Tổng hợp mới có được. Đó là cái không khí mát mát thoang thoảng mùi thuốc lá, haha đơn giản là vì phía đối diện bên kia đường là nhà máy thuốc là Thăng Long mà. Ngày đó chúng tôi thường trêu nhau là ai mà nghiện thuốc lá có thể vào trường chúng tôi ngồi nghỉ và tận hưởng mùi khí thải thuốc lá nhè nhẹ nhưng không dứt, rất riêng biệt. Thực ra tôi nhớ cái cảm giác hồi đó vô cùng, nhiều khi nhớ 1 cách day dứt... có những cảm giác không bao giờ quay lại được.
Người con trai đó, chiều đó, mặc một chiếc áo chemise trắng, đi cùng 1 nhóm bạn trai cũng mặc áo chemise trắng, phía trước ngực có túi áo ngực thường để đựng bút bi, đúng là trên túi áo bạn ý có 1 cái bút bi màu đen, một mẩu giấy nhỏ gấp, sau đó tôi để ý thì bên tay có phù hiệu kiểu như kiểu đồng phục của 1 trường cấp 3, đây là dáng vẻ rất thường xuyên của đám sinh viên năm 1 vẫn kiểu thói quen ăn mặc đồng phục cấp 3 đi học thời đó, đặc biệt là con trai. Thế nên tôi không để ý lắm, tôi chỉ nhìn nhìn bạn ý 1 tí rồi đi theo việc của mình, vì tôi có ý định sang bên sân trường Tự Nhiên ngồi nghỉ 1 tẹo rồi mới về nên tôi rẽ sang hướng đó, chúng tôi chắc chắn sẽ đi lướt qua nhau,
Tôi tình nguyện đi thẳng không chú ý đến đám con trai đó, bạn ý hình như có nhìn thấy tôi nhưng chỉ nhìn thôi không có bất kỳ biểu hiện gì, vẫn đang nói chuyện với bạn.
.....
Tóc bạn ý kiểu không ngắn, không dài, vừa vừa có mái vắt vắt đằng trước tùy tiện hớt lên xuống lung tung được, ôi tôi chả biết tả thế nào, tóm lại cực kỳ hợp với khuôn mặt. Tôi có thể đảm bảo với bạn là da bạn ý trắng tinh hồng hào tóc đen nhánh , mặt vô cùng thư sinh , người ta gọi là mặt búng ra sữa thì chính là để tả lúc này. Dáng gầy gầy, không cao không thấp, mặc quần kaki rộng màu trắng be, đi kiểu sandale có quai màu nâu đen phổ thông ngày đó, không sơ vin , nhìn không kiểu gọn gàng nhưng là một kiểu tùy ý thoải mái thành thị, có thể tả như vậy.
Thực ra đây lại là kiểu tôi thích. :)
03:21 CH 30/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Quan điểm của tôi về việc có bạn trai khi học đại học là : NO, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có bạn trai khi đang học ĐH, chỉ đơn giản tôi không nghĩ đến và cũng không thích lắm.
Trong sâu thẳm suy nghĩ của tôi, bạn trai tôi phải hơn tôi nhiều tuổi, tôi thích thế, 7,8 tuổi gì đó ..., đeo kính cận, haha cái suy nghĩ này buồn cười tệ, chả hiểu sao tôi lại cứ hình dung ra một anh chàng đeo kính mới là mẫu khuôn mặt sẽ là bạn trai của tôi, có vẻ thế thì nhìn tri thức hả???
Đây là giờ tôi nghĩ thế, hồi đó bạn thử nghĩ xem, một cô bé năm nhất , vào cái thời điểm năm đó (2004) thực ra chả biết gì mấy đâu, cực kỳ ngây thơ... hoặc tôi ngây thơ.
Khoảng 1 tháng sau, hoặc tầm đó, tôi thực sự không nhớ lắm, chúng tôi có tình cờ gặp nhau 1 lần, là tôi nhìn thấy người đó trước, ở bên khoảng phân cách ở giữa của trường Tự Nhiên và Nhân Văn, tôi vừa tan học tiếng Pháp buổi chiều (khoảng 16h30 thì phải, còn người đó đi cùng 1 nhóm bạn trai đang đi từ phía bên Tự Nhiên sang...
02:41 CH 30/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Nói là không quan tâm thì không hẳn đúng, nhưng mà thực ra tôi cũng không thực sự để tâm lắm vào câu chuyện của ngày hôm đó, chỉ là bình thường thì ảo, nhưng cái đó là thật, vì là gặp trực tiếp và biết trực tiếp, ... sau đó thì có khi mới là ảo. haha hơi buồn cười cái giai đoạn này.
Thời điểm đó là học kỳ thứ 2 của năm thứ 1, học kỳ 1 điểm kết quả học tập của tôi không tốt lắm, chủ yếu là điểm môn tiếng Pháp thấp kéo tổng kết của cả kỳ không vui vẻ gì, vì hồi đó như tôi kể, tôi được chọn vào lớp Pháp ngữ lâm sàng của khoa, học hành vô cùng căng thẳng và tính cạnh tranh cao vì có loại sinh viên có điểm thành tích không tốt.
Mọi người vẫn cứ nói vào đại học ở Việt Nam khó như lên giời còn ra thì dễ, sẵn sàng với tư thế như vậy nên chúng tôi, nói đúng hơn là cái lớp Pháp ngữ của tôi khá là sốc với lịch học dày đặc như vậy. Sáng học các môn général (các môn chung), chiều chúng tôi cày tiếng pháp (theo chương trình của AUF, với giáo trình và thày giáo riêng do AUF cung cấp)
Tôi vẫn nhớ đó là giáo trình nặng về nghe nói (Studio plus), đây là giáo trình rất mới, hình như năm chúng tôi là năm áp dụng đầu tiên của hệ giáo trình này. Các bạn hiểu thế này, với những ai đã học tiếng Pháp ở phổ thông thì giáo trình này thật đúng là chắp cánh bay, vì sẽ rất rất ít ngữ pháp mà nặng về vấn đề nghe đọc hiểu hơn. Trong lớp của tôi hồi đó đầu vào có 25 bạn thì có khoảng 8, 9 đứa như tôi không biết chữ gì tiếng pháp, học hành vô cùng vất vả.
Chúng tôi phải học chung với các bạn thi đầu vào khối D (có Toán Anh Văn hoặc Toán Pháp Văn), những bạn trong lớp Pháp của tôi hầu hết toàn là các bạn chuyên Pháp ở các trường chuyên rất đỉnh đỉnh đỉnh ở Hà Nội, Hải Phòng, và một số trường chuyên khác ở các tỉnh tiếng tăm vố cùng tốt...
Có mấy đứa gà mờ chưa biết một chữ tiếng pháp như tôi cảm thấy khá mệt mỏi ý.
Vậy nên, tôi học đại học như học cấp 3, cần mẫn cần mẫn cần mẫn !!!
02:32 CH 30/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Dạo này bận quá không có thời gian viết, câu chuyện khá làm càm, haha.
Ngồi thêm một lúc đang lúi húi làm cái gì đấy, tôi thực sự cũng không nhớ, mười mấy năm trôi qua rồi, thì nhận được một cái inviter kết bạn, tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà accept luôn, sau đó là một khung chát xuất hiện.
- hi
+ hi
- mình làm quen nhé
+ oki
-...
+ấy là ai thế?
-...
+ủa sao invite xong lại không nói gì vậy?
+oh thôi vậy tớ bận chút việc out đây, hôm khác nói chuyện sau, bye bye!
- hi, tớ là người vừa sửa bom thư cho ấy nè, làm quen tí...
+.... ???????
- ah, thực ra tớ thấy ấy duyên duyên nên muốn làm quen...
+.... (quay mặt sang nhìn đứa ngồi bên cạnh, nhìn nhìn, hắn cũng chẳng thèm quay lại như thể không phải hắn đang nói chuyện với mình ý....)
-oh ...
+ oki giờ tớ cũng phải out đây, bye bye lần khác nói chuyện nhé, nice too meet u!
-.... oh, bye bye! (vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra) !
02:11 CH 30/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Dọc mấy quán ăn phía bên phải cạnh trường ĐH KHTN bi giờ ngày xưa hầu hết đều là quán internet, bi giờ nhà nhà đều sử dụng mạng riêng nên họ không còn nữa mà chuyển sang kinh doanh ăn uống hoặc các dịch vụ khác cả.
Chuyện của chúng tôi có mở đầu thế này. Chiều hôm đấy, vì cours học kết thúc sớm , tôi chạy ra hàng internet chát chít rồi vào mạng đọc tin tức như thường lệ. Tôi ngồi vào một máy tính còn trống, tôi không hề để ý đến xung quanh chút nào, việc ai nấy làm mà :)).
Ngồi được khoảng 10 phút mới mở máy một lúc đang chát thì phải, thì tự dưng bị bom thư, tôi chưa bao giờ bị bom thư, tôi cũng không biết như thế có nghĩa là bom thư, tức là tự nhiên có rất nhiều cửa sổ đồng thời hiện ra màn hình máy tính của bạn với tốc độ nhanh và bạn không dừng nó được, trong phút chốc máy bị treo... tèn tén ten...
Tôi chả biết làm gì, bình thường có sự cố thì tôi sẽ ra hỏi anh chủ cửa hàng ra sửa giúp, nhưng lần này không hiểu sao tôi lại quay sang bên trái hỏi một bạn nam ngồi cạnh. Tôi nghĩ cũng tầm tuổi mình vì mặt rất trẻ, lại ngồi quanh khu trường ĐH chắc cũng là sinh viên thôi, vì lịch sự tôi hỏi:
- anh ơi xem hộ em như thế này là bị làm sao thế?
-bạn này đeo kính cận có vẻ khá nặng (cỡ 4,5 gì đó), tôi liếc thấy diop dầy cộp, mắt thì bé bé, da dẻ trắng trẻo thư sinh phải biết, tương đối sáng sủa. ( Haha, tôi có tính thiên phú quan sát, chỉ trong một chút thời gian là đánh giá sơ cua được đối tượng...)
Bạn nam quay ra cũng nhìn tôi 1 cái thôi, rồi nhìn nhanh về phía màn hình máy tính đang treo, nói rằng :
- bạn bị bom thư rồi.
- hả, bom thư là cái gì vậy ấy? (thấy bạn ý xưng bạn thì mình cũng gọi ấy tớ luôn cho nhanh)
- động tác của bạn ý luôn là mắt nheo nheo nhìn màn hình, 1 tay đưa lên vắt ngang qua miệng ý kiểu suy tư, 1 tay thì cầm chuột bàn phím của tôi sửa giúp...
- loay hoay 1 lúc độ vài phút thì máy tính của tôi được giải thoát khỏi chế độ treo và tôi quay sang cười rất tươi cảm ơn bạn ý và quay về việc chát tiếp , hahaha.
06:02 CH 11/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Học đến học kỳ thứ 2 của năm thứ nhất tôi quen người ấy, tôi vẫn nhớ rất rõ đó là ngày 9/2 chỉ vừa mới nghỉ tết nguyên đán được vài ngày. Chúng tôi quen nhau một cách cực kỳ ngẫu nhiên. Càng không ngờ sau này lại thành những day dứt đến tận bây giờ.

Tôi nhớ ngày đó internet chỉ mới tràn về Việt Nam được mấy năm, không phải nhà ai cũng có máy tính, và càng không phải nhà nhà đều có lắp internet như bây giờ, thời kỳ đó là thời kỳ đỉnh cao của các cửa hàng internet bên ngoài, giá cả so với ngày đó cũng không quá đắt không rẻ, 500 đồng 15 phút thì phải. Hồi đó Phong trào người người có nick yahoo để chát chít kết bạn vô cùng phong phú, tấp nập, tôi cũng có một cái nick, hồi đấy gà lắm, chả biết tí gì về máy tính cả, ngay cả việc làm thế nào để vào box chát chung rồi làm thế nào để kích hoạt tài khoản, rồi thì ví dụ đang viết một cái email mà bị treo máy là chịu chết.
05:34 CH 11/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Nói ngoài lề một tí, nói thẳng là tôi không bao giờ đọc bài trên wtt đâu các bạn ạ, vì tình cờ cách đây vài tháng tôi có việc phải giao dịch và được giới thiệu là vào wtt giao dịch rất nhanh và thuận lợi nên tôi mới vào thử. Tôi phát hiện ra là có nhiều người vào trang này quá, và hiệu quả mà nó mang lại là khá nhiều. Nhiều khi tôi có rất nhiều ý tưởng, tôi muốn viết ra, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào và ở đâu và ai có thể đọc mà không biết mình là ai, thì quả thực wtt khá ổn. Xin cảm ơn! Thế này nhé, tựa của mục này là "Nhân Văn và Tự Nhiên" thế nhưng mà tôi nghĩ tôi sẽ viết rất ngẫu hứng, câu chuyện tôi muốn viết ra là những gì tôi đã trải qua, không màu mè, có khi tôi sẽ viết lung tung cảm xúc của chính mình về việc gì đó, tôi cũng ko biết sắp xếp câu chuyện, và thực ra tôi không biết mình định viết điều gì, tôi chỉ cảm thấy viết ra nó giống như là một liệu pháp tâm lý được chia sẻ vậy thôi nhé.
10:35 SA 11/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Sau một thời gian cầy như trâu, thì tôi cũng đã đỗ vào 1 khoa theo đúng nguyện vọng 1 của trường ĐH KHXH&NV, cuộc đời vậy là sang một trang mới, khi còn trẻ, nhất là vào thời điểm đấy, tôi nghĩ rằng Oki, vậy là tốt rồi, mình đã vào được đại học, bước khởi đầu tốt cho một tương lai tươi sáng sau này. Thực ra nó đúng là như thế, thực ra tôi không phải là học sinh giỏi xuất sắc gì cả, tôi học ở một trường cấp 3 tại HN rất bình thường, trường tôi vô cùng bình thường thậm trí có thể nói là dưới mức bình thường trong số các trường cấp 3 quốc lập tại Hà Nội ngày đó, nhưng người ta vẫn nói rằng cần cù bù thông minh, chỉ cần một chút thông minh thôi thì là được rồi.
Nói không quá, tôi là học sinh duy nhất của lớp cấp 3 của tôi ngày đó, năm đó thi đậu vào một trường đại học, mà trường tôi thi đậu lại là một trường có tiếng , hihi. Thực ra tôi thấy cũng không có gì to tát đâu, vì tôi biết ở đời mọi điều nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng, tôi luôn tin như thế, nhưng tôi cũng hiểu, cần phải làm gì và nên làm gì cho cái tương lai đang mở đấy.
Vì là điểm thi đầu vào ĐH của tôi cũng không tệ nên tôi tiếp tục được chọn vào chuyên ngành Pháp ngữ của khoa, đây là chuyên ngành được tài trợ của Pháp, thường xuyên có học bổng và các chương trình đi pháp, đổi lại thì chúng tôi những đứa được chọn lại phải học hơn cả trâu, hồi đấy khóa tôi chọn được 25 người nhưng khó khăn thay là cứ sau 1 kỳ sẽ loại ra vài ba tên đứng cuối, thực sự là hành trình học hành bước sang giai đoạn kiểu khác, cũng mệt mỏi không kém. Tuy nhiên bên cạnh nó là một chân trời mới của sự tự do , khám phá...
10:23 SA 11/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
Tôi bắt đầu viết lan man rồi các bạn ah, vì thực ra tôi chẳng biết kể câu chuyện của mình từ đâu, tự nhiên tôi nghe bài hát "Một nhà" của Da LAP rồi tự nhiên cảm xúc nó cứ trào về, lời bài hát khá giản dị, mộc mạc, chân thành như thế nhưng làm tôi cảm thấy không thở nổi:

https://www.youtube.com/watch?v=Uwvvc51JLrk

Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ
Khi hai ta chung một đường
Ta vui chung một nỗi vui
Nước mắt rơi một dòng
Sống chung nhau một đời (x3) ~**~

Vẫn ánh mắt ấy sáng long lanh
Như trời cao mây trắng trong lành
Đến hôm nay anh vẫn chưa thể tin em đã về đây với anh

Nhớ những lúc đứng dưới mái trường xưa
Cùng dừng xe dưới gốc cây trú mưa
Đến hôm nay ta đã chung 1 lối
Anh không còn phải đi xa đón đưa

Ta giờ đây chung trời mây ta cùng đón tương lai
Tay cầm tay ta cùng vui say chân bước đường dài
Như lời hứa anh đã nói ngay từ phút giây đầu
Chúng ta sẽ về chung 1 nhà

Dẫu gian khó dẫu mưa gió ta cùng đón ngày mai
Ta thường nghe sau cơn mưa là trời sẽ nắng lại
Như lời hứa anh đã nói ngay từ phút giây đầu
Chúng ta đã về chung 1 nhàChung một nhà (x3) ~**~

Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ
Khi hai ta chung một đường

Ta vui chung một nỗi vui
Nước mắt rơi một dòng
Sống chung nhau một đời

Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ

Khi hai ta chung một đường
Ta vui chung một nỗi vui
Nước mắt rơi một dòng
Sống chung nhau một đời (x4)

Tôi nghĩ không chỉ một mình tôi, mà sẽ có bạn trong đó cũng một thời mơ mộng, một thời có một mối tình đầu rất đẹp và trong sáng, cũng mơ về một ngày có thể đi đến cuối con đường với người yêu đầu của mình.

Các bạn à, có những thứ mình cho rằng rồi thời gian qua đi mọi vết thương sẽ tự nó biến mất tuy nhiên có những điều mãi mãi còn đọng lại trong bạn. Tôi còn nhớ có người viết thế này: "Một người đàn ông vĩnh viễn phải biết ơn một người con gái luôn ở bên cạnh anh ta khi anh ta 20 tuổi. Bởi vì khi đàn ông 20 tuổi, anh ta đang ở ngưỡng thấp nhất trong cuộc sống của chính mình: không tiền, không sự nghiệp. Mà một khi người con gái 20 tuổi chính là khoảng thời gian rực rỡ nhất của đời người.. tuổi trẻ của người con gái ngắn lắm... chính vì thế nên hãy sống theo ý bạn, chính vì ngắn lắm nên hãy làm những gì mình thích,hãy ăn những món ăn mình muốn, hãy trải nghiệm cái mình chưa từng làm, hãy yêu người mình thích, đừng bán rẻ nó cho những người không đáng, đừng phung phí những tháng năm thanh xuân của đời người..." Tôi không nhớ đọc mấy câu trên trong quyển sách nào, nên không ghi trích đoạn của tác giả.

Tôi nhớ lại mấy ý đấy, vì tôi nghĩ mình cũng từng nghĩ như thế và sống như thế...



03:57 CH 10/08/2016
Nhân Văn & Tự Nhiên
À còn cái chung rất lớn nữa đó là chung KTX (Ký Túc Xá) còn gọi là KTX Mễ Trì, vô cùng nổi tiếng, khu này đi bộ từ Trường học đến KTX chỉ mất khoảng 25 phút, mình có rất nhiều bạn bè hồi đó vẫn thi nhau đi bộ đến các khu giảng đường để học, rất tốt cho sức khỏe nhé, lại vui vì cả phòng cùng đi học với nhau ( cái này tôi chỉ nghe kể và nhìn thấy, chứ tôi không trong trường hợp này). Ai đã từng được may mắn hoặc không may mắn tôi không biết với tùy người thì được ở trong KTX là điều may mắn vì giá rẻ, nhà ở cũng rộng rãi tốt ( theo đánh giá chung, có vẻ thế) . Điều đến giờ tôi vẫn ao ước giá như mình được chiêm nghiệm một lần trong đời cuộc sống ở KTX khi còn là sinh viên. Sau này khi tôi sang Pháp thì cũng được ở trong KTX nhưng các thức sinh hoạt và điều kiện không như ở VN nên nó cũng không hoàn toàn giống nhau về mặt cảm xúc.
03:38 CH 10/08/2016
h
herbeprovence
Hóng
314Điểm·4Bài viết
Báo cáo