Em chào cả nhà,Em thì già rồi (3x), nhưng mê piano từ nhỏ, mà hồi nhỏ đâu có dám đòi bố mẹ mua đàn cho đâu. Bây giờ công việc của em cũng khá rảnh rang và cũng có chút tiền để dành nên mới muốn thực hiên ước mơ này. Có người nói em, lớn tuổi rồi mà còn học gì nữa trời, học đàn là phải học từ nhỏ. Thế nhưng, em tin là chỉ cần có đủ quyết tâm là làm được, tay cứng cũng sẽ thành mềm. Vậy nên cả tháng nay em mới mon men ngồi tìm hiểu về piano, từ các thương hiệu khác nhau đến các dòng, đàn cũ, đàn mới. Em cũng đã đi rất nhiều shop đàn ở TPHCM từ Việt Thương, Việt Thanh, Tiến Đạt cho đến sang chảnh Klavierhaus, nhưng vẫn chưa quyết định được nên mua cây nào.Em thấy giá đàn cũ mà các shop offer đều rất hấp dẫn, và các dòng đàn U1H, U1M, U1A, U10BL, và các dòng U3 tương tự các mẹ ở đây cũng có vẻ tín nhiệm. Nhưng vì em không biết gì nhiều về từng chi tiết bên trong của đàn, và cũng không quen ai có thể xem giùm, nên em đang chuyển hướng sang mua đàn mới (các loại đàn nhỏ, hoặc đàn sản xuất đặc biệt giá rẻ).Hiện tại em đang cân nhắc giữa:- Yamaha JU109 (dòng nhỏ nhất của Yamaha, giá chính hãng 74,800,000 VND).- Kawai ND21 (dòng Kawai sản xuất dành riêng cho các thị trường nghèo, giá chính hãng 68,000,000 VND).- Ngoài ra còn có 2 hiệu đàn mới giá rẻ mà em để ý là Samick (Hàn Quốc) và Ritmuller (Đức + Trung Quốc) cũng nằm trong tầm tiền 50-80 triệu của em.Nay em xin phép các cao thủ về đàn piano trên này, cũng như các bố mẹ đã mua cho con cái mình những cây trên cho em chút ý kiến ạ.Em cảm ơn cả nhà!
Bên công ty này chuyên về mặt hàng thực phẩm chức năng hỗ trợ chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe, ngoài ra còn có các sản phẩm mỹ phẩm,trà, dầu gội, kem đánh răng. Tất cả cả mặt hàng đều sản xuất và nhập khẩu từ Nga.Phương châm làm việc của công ty là tư vấn và chăm sóc sức khỏe. Đã có nhiều trường hợp bị bệnh nặng, đi viện hay uống thuốc ko chữa được mà dùng sản phẩm công ty thì lại khỏe mạnh.Bạn có thể lên mạng tìm hiểu thêm về công ty Siberian Health của Nga nhé.Nếu quan tâm hơn thì cứ bảo mình, mình sẽ giới thiệu.
Bạn hiểu thế nào là bán hàng đa cấp? :)
Các mẹ muốn mua vé máy bay đi Nhật/Úc/Mỹ giảm giá từ 1 triệu đến 5 triệu VND/vé ( Giảm dã man luôn nhỉ) thì liên hệ với em nhé. Điều kiện: các mẹ dành số kg hành lý thừa không dùng để mang hàng hóa Công ty em mua bên Nhật về.- Các mẹ dành ra 10 kg: giá vé giảm 1.5 triệu VND- Các mẹ dành ra 30 kg: giá vé giảm 4.5 triệu VND- Hơn 30 kg: giá vé giảm 5-6 triệu VND- Hàng hóa: quần áo, đồ gia dụng Công ty em mua về bán hàng ở Việt Nam. Công ty em sẽ order từ các trang bán hàng lớn: Amazon, Uniqlo, Zara. Các công ty uy tín này sẽ đóng gói và gửi đến nơi của các mẹ bên đó (để đảm bảo không có ma túy hay chất gì nguy hiểm. Hàng ta mua có bill liệt kê các item đầy đủ, nếu có ma túy ta kiện Amazon chắc chia nhau trăm triệu USD ;). Các mẹ email vào đây cho em nhé: gocarryme@outlook.com Thanks các mẹ. Vé đi Nhật có lúc giá tầm 10 triệu, các mẹ mua vé bên em giảm tiếp 5 triệu, là còn 5 triệu VND/vé, đi Tokyo coi như giá bằng đi Nha trang, hấp dẫn quá ;)
Có lẽ bạn chưa phải là người có quốc tịch nên bạn có cảm giác đó, hoặc là bạn chưa cố gắng để hội nhập nên thấy buồn chán. Cuộc sống ở đâu cũng có cái được và có cái mất. Tùy theo quan niệm sống của mỗi người mà cảm thấy xứ này đáng sống, xứ kia không. Nếu bạn ở Việt Nam, bạn có thể kiếm tiền dễ dàng và nếu có chút năng lực và giúp đỡ thì có thể có địa vị. Nhiều người cảm thấy hạnh phúc vì mình "cao" hơn người khác. Tuy nhiên, cái giá mà người ta phải trả thì không ít: tệ nạn xã hội, trộm cướp, giết người, giao thông, tai nạn, ô nhiễm, bệnh tật mà nhất là tỷ lệ ung thư thì hàng đầu thế giới. Khi đi làm việc thì bạn sẽ chứng kiến cảnh chạy chọt, lo lót nếu làm ở cơ quan nhà nước. Rồi cảnh bè phái, ganh đua. Nếu bạn làm cho tư nhân hay nước ngoài thì bạn thấm thía điều khác dù bạn là người có năng lực và ở vị trí cao. Khi bạn cho con đi học sẽ biết cái cảm giác của việc chạy trường chạy lớp, ganh đua thành tích. Khi bạn ốm đau sẽ thấm thía cảnh chen chúc, dơ bẩn nhơ nhuốc ở bệnh viện. Khi bạn ăn uống sẽ biết cảm giác hoài nghi về sự không an toàn thực phẩm. Bù lại, bạn có cảm giác hớn hở vui vẽ vì có thể đàn đúm cafe bất kỳ lúc nào, nhậu nhẹt lúc nào cũng được và ở đâu cũng được. Nếu bạn cần giúp đỡ bạn cứ alo cho bạn bè người thân là xong. v.v... Tôi không biết nước Pháp ra sao chứ ở cái xứ Canada mà tôi đang sống thì chỉ việc quay ngược 180 độ những cái ở Canada thì thành cái của Việt Nam. Hồi tôi mới sang đây cũng bị sốc lắm, nhưng 2 năm sau trở lại Việt Nam thì cảm thấy khó chịu. Tôi là người sống bên Việt Nam hơn nửa cuộc đời mà có cảm giác vậy, chẳng biết những người trẻ thì thế nào.
Do công việc nên mình có dịp đến và tiếp xúc nhiều với bà con dân tộc thiểu số Tây Bắc. Phải nói là họ có đời sống văn hóa riêng biệt, phong phú và vô cùng hấp dẫn, nhưng mà cuộc sống thì nghèo thôi rồi. Đặc biệt là tệ nạn rượu chè, ví dụ như dân tộc Mông các cô gái má đỏ hây hây da nâu căng mọng nhìn như trái táo, sánh vai cùng anh chàng Mông bé loắt choắt, mặt dại dại tóp teo vì chìm trong rượu nhìn cứ xót xa thế nào.Chỉ có điều nuôi con kiểu thả cỏ như vậy, nhưng các em bé dân tộc tuy lem luốc nhưng cứ mũm mĩm chắc lẳn nhìn yêu lắm.
Sorry nhé. Bộ này không có phần 5 và 6 nên chưa thể gọi là "Trọn bộ" được.
Lần đầu tiên trong suốt topic này tôi mới thấy có bạn nhắc đến đàn Samick của Hàn Quốc. So với thời trang hay phim Hàn thì mặt hàng này lại ít người biết đến nhỉ? Tôi đến nhà thầy người Hàn chơi và thấy đàn này. Tôi không rành về nghệ thuật lắm nên chẳng biết đường mà tò mò thắc mắc. Nhưng Thầy cho rằng bên đó họ cũng có 2 thương hiệu rất nổi tiếng là Samick và Youngchan gì đó. Nó như ôtô Hàn vậy. Là Quốc Sản (sản vật của đất nước) tin tưởng như kiểu người Hàn dùng đồ Hàn vậy. Có nhiều người biết và dùng loại này không biết?? Em tvì chẳng thấy con có khiếu nghệ thuật gì, chỉ Hai Lúa như phụ huynh nó thôi haizzzz
Mấy dòng in đậm liệu có nhiều người tin không? Mình nói vậy bạn đừng giãy nãy nữa nhé.
Mình lên SG chỉ mới hơn 20 năm thôi nhưng gốc gác nhà quê vẫn còn nên khi thấy bạn chủ top hỏi vậy thì đồng cảm lắm bạn. Minh cũng chỉ hay âm thầm vào coi thông tin chứ không comment vì "ai dại nấy chịu" nhưng thú thật quảng cáo như "sơn đông mãi võ" của bạn làm mình phải thương dùm cho bạn ấy. Chồng mình từng bị người bạn rất thân thời đói ăn đói mặc lừa đến buổi tiệc rất hoành tráng của một công ty đa cấp rất lớn để giới thiệu sản phẩm. Chồng mình kịp tỉnh ra nên từ chối không mua. Người bạn ấy biến mất cùng với tình bạn nối khố, 17 năm chưa gặp lại lần nào nữa. Nên bạn cho là mình hiểu hay không hiểu cũng được.
sao nhu ban hang da cap qua. Xin loi vi hom nay font tieng viet bi sao ay
giảm vài triệu mà "gánh" nặng phiền toái thì có đáng không nhỉ? :-?
Nhỏ bạn làm chung cty cũ của mình cũng nói vậy. Năm 2003 em này đi cả gđ sang Canada định cư (5 người gồm ba mẹ và ace) thì em tâm sự là mới đầu rất nhớ VN vì em còn tuổi 20. Nhưng chỉ vài tháng sau em thấy đường sá thông thoáng, hành chính cởi mở (em kể đi làm giấy tờ gặp nv hành chính họ chào hỏi niềm nở với người dân thấy gần gũi lắm) nên em dần dần quên nỗi nhớ nhà và sau mấy năm thì em không về VN nữa mà quen với bạn trai bên Mỹ nên thấy nước này hấp dẫn hơn!!
Mình U40 rồi nhưng vẫn chưa được đi NN bao giờ. Tuy nhiên đang mong thế hệ kế tiếp của mình được sống và làm việc luôn bên đó cho con mình được tận hưởng môi trường sống, điều mà ở VN chắc phải vài thế hệ mới cải thiện nổi. Vì lứa tuổi tiểu học mà thầy cô cha mẹ dạy dỗ kiểu gì mà hộp sữa uống xong thì cái vỏ hộp nằm dưới chân rồi, hỏi thói quen ấy bao giờ thay đổi??
Bạn nói đúng. Minh có dịp đi Lào Cai 1 lần và thấy đàn ông Mông bé xíu say xỉn từ sáng sớm, ở chợ chỉ thấy các phụ nữ Mông mang vác nặng nhọc thôi. Đi bộ xa cũng là phụ nữ Mông lếch thếch khổ lắm. Trẻ con tóc cháy nắng ngồi bệt bên đường thấy xót xa. Phải làm sao để thay đổi suy nghĩ để đàn ông biết lo cs thay cho phụ nữ Mông đã sinh con mà còn đảm nhận nuôi con nuôi chồng nữa.
Nghĩa là P5 & 6 không có CD đúng không bạn? Mình mua 3&4 cho con học rồi nên chỉ cần thêm CD 5&6 thôi là mừng bạn có giúp mình nhé.