Có câu chuyện sau, mình vừa đọc được, thấy chua xót quá nên gửi vô đây để các bạn cùng đồng cảm với mình nhé. Link bài ở đây: http://vietbao.vn/Doi-song-Gia-dinh/Kinh-di-con-dau-tam-cho-me-chong-nhu-rua-xe/2131569605/111/ Vừa bước chân vào nhà, tôi nghe tiếng hét và tiếng xịt nước trong phòng tắm: “Bà dạng chân ra đi. Thối không thể chịu được!”. Hé cửa phòng, tôi chết lặng trước cảnh tượng đang diễn ra: Vợ tôi bịt khẩu trang, dùng vòi vệ sinh xịt nước tắm cho mẹ tôi như người ta tắm cho chó mèo hay khi rửa xe. Còn mẹ tôi ngồi co rúm, đờ đẫn dưới làn nước. Tôi đẩy mạnh cửa vào, giằng vòi nước từ tay cô ta, vứt xuống đất. Tôi hét lên, đuổi cô ta ra ngoài. Cầm ca múc nước lên rửa cho mẹ, tôi khóc rống lên, tim tôi như bị xé ra hàng trăm mảnh. Mẹ của tôi, người đã hy sinh cả cuộc đời cho tôi, người tôi yêu thương, kính trọng nhất mực mà cô ta dám đối xử như vậy. Tắm xong, tôi lấy khăn trùm quanh người mẹ rồi đưa bà vào phòng thay quần áo. Người bà gầy rộc đi, vùng da ở bẹn và mông bị loét ra. Có lẽ từ khi bác giúp việc nghỉ, không ai giúp mẹ thay bỉm, vệ sinh thường xuyên. Thảo nào, tuần cuối của chuyến công tác, tôi cứ đứng ngồi không yên, lòng dạ như lửa đốt, cố làm ngày làm đêm để công việc xong trước thời hạn, nhanh được về nhà. Mẹ tôi sinh 3 người con nhưng chỉ giữ được mình tôi. Bố tôi cũng đã mất cách đây 10 năm. Sau khi bố mất, suốt 6 năm liền, mẹ sống một mình ở quê, thuyết phục thế nào cũng không lên thành phố. Mẹ nói, mẹ sống ở quê quen rồi, có mảnh vườn, con gà, con vịt để bầu bạn chăm sóc, lên thành phố tù túng không chịu được. Hồi đó, cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh mẹ phải lẻ bóng trong khu vườn rộng mênh mông, tối tối buồn chỉ biết bật ti vi đến lúc ngủ thiếp, tôi lại trào nước mắt. 4 năm trước, một ngày tôi nhận tin dữ từ quê nhà, người hàng xóm nói mẹ tôi đợt này rất lạ, quên quên nhớ nhớ. Tôi vội phóng về quê, đưa mẹ đi khám. Bác sĩ nói bà bị bệnh Alzheimer giai đoạn đầu. Vợ tôi bảo cứ để mẹ sống ở quê, thuê người giúp việc sớm tối chăm sóc bà, thi thoảng về thăm, mua sắm lương thực, thuốc men là được. Tôi không đành lòng, quyết đưa bà lên ở cùng. Vợ tôi mặt nặng mày nhẹ, mấy ngày không nói một lời. Tôi cũng mặc kệ, đến tuổi này, không lẽ lại nhảy dựng lên cãi nhau, con cái chê cười, làm trò hề cho thiên hạ. Mọi việc trở nên tồi tệ khi bệnh mẹ tôi trở nặng hơn, bà chẳng còn nhớ gì nữa, cũng chẳng nhận ra tôi. Mẹ không còn định hướng được không gian, phân biệt được thời gian. Nhiều hôm, mẹ đi tới đi lui trong nhà, nét mặt bần thần, đờ đẫn. Rồi mẹ không tự chủ vệ sinh, nếu tôi không để mắt một chút là nhà khai rình, thối um, khiến vợ tôi nhảy dựng lên, nói ra nói vào. Tôi phải xin nghỉ phép mấy tuần, ở nhà chăm mẹ và tìm người giúp việc. Suốt thời gian đó, mọi chuyện vệ sinh, tắm rửa cho bà, tôi đều tự tay làm, vợ tôi không đoái hoài. Sau nửa năm vật lộn với chuyện osin đến rồi đi, cuối cùng tôi cũng may mắn tìm được một bác đứng tuổi tốt tính, lại có kinh nghiệm chăm sóc người lú lẫn, không nề hà chuyện thay bỉm, tắm rửa, lau dọn cho mẹ. Biết vợ vô tâm, không quan tâm đến mẹ lẫn bác giúp việc, tôi thường xuyên tâm sự, động viên, nhờ cậy bác. Đang yên đang lành thì tôi phải đi công tác. Dù phấp phỏng lo lắng nhưng tôi nghĩ vợ tôi chỉ ác khẩu chứ không ác tâm. Ai dè, trước ngày về 1 tuần, bác giúp việc gọi điện cho tôi, khóc lóc nói không thể tiếp tục làm được nữa, bác tuy nghèo đói nhưng cũng có lòng tự trọng. Hóa ra, khi tôi đi vắng, vợ tôi thường xuyên chê trách, mắng chửi bác, khiến bác giận bỏ về quê. Tôi biết vợ tôi, một cô con dâu thành phố, từ bé đã sống như tiểu thư, vô tâm, ích kỷ, không có tình cảm gì với người mẹ chồng quê mùa, xa lạ. Tôi cũng biết cô ta không quen chịu khổ sở, hôi thối để chăm sóc cho một người già lú lẫn. Nhưng tôi không thể ngờ, cô ta có thể hành xử với mẹ tôi như với súc vật như vậy! Thật đúng là "khác máu tanh lòng"!
.
Không phải ai cũng " khát máu tanh lòng" đâu bạn. Nhà mình có một cô em dâu rất tuyệt vời. Mặc dầu em học hành chẳng tới đâu, nhưng khi về nhà mình, với sự dạy dỗ của mẹ chồng , em đều cố gắng tiếp thu, học hỏi và hòa mình vào cuộc sống mới. Khi Bố Mẹ mình ốm, em đều chăm sóc chu đáo. Có thời gian con mình ốm, hai mẹ con ở trong bệnh viện hơn một tháng. Khi đó, mẹ mình ở nhà cũng bệnh, mọi chuyện chăm sóc Bà mình đành cậy nhờ em. Như hiện giờ, Bố mình bị tai biến đã hơn mười năm, đi đứng không được, em đã không quản ngại mà chăm sóc ông trong thời gian mình đi làm ở công ty. Nói thật, nếu không có em, mình không biết phải xoay sở như thế nào. Tim người giúp việc thì cũng khó để biết tìm được người biết ý và chịu chiều người già yếu. Mình nghĩ chắc kiếp trước em có duyên nợ với Bố Mẹ mình nên kiếp này Ông Bà được em chăm sóc khi tuổi về chiều. Trong thâm tâm, thật lòng mình biết ơn em nhiều lắm.
Mình thì nghĩ " Ở VN mà ai cũng được như bạn thì tuyệt vời". Lương đi làm không đủ cho những sinh hoạt đời thường thì dẫu có ao ước, mong ước thì vẫn chỉ là mong muốn trong mơ thôi.
Đúng là mỗi ngày chị vẫn đang cố gắng và vui vẻ với cái mình có nè.
P/S: Chị cũng thấy vậy. Chị cũng không hiểu nổi các nick đó có ý gì.:o
Ôi, chị chia buồn cùng em. Mong em vượt qua nỗi buồn này, hồi phục sức khỏe và sẽ sớm gặp lại thiên thần của mình em nhé.
Đúng là bó toàn thân.com.
Cầu mong con qua khỏi và bình phục, nhìn đôi mắt đen long lanh của con mà tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Cám ơn Milan, đọc bài mà mắt mình ươn ướt.
Đọc bài của Milan2009, tư dưng trong lòng mình lại nhớ về con trai. Chàng đang được mẹ dạy học mẫu tự abc và ấn tượng với chữ K trong KFC.
Các đây vài ngày HPY chở con trên đường đi học về, nhìn thấy Lotteria ngay góc đường Nguyễn Thị Minh Khai và Đinh Tiên Hoàng, chàng chỉ vào vào nói: " Hôm nào mẹ có tiền, mẹ cho con ăn cái này nhé ( lâu lâu HPY cũng có mua về cho ăn).
HPY: Dạ, để hôm nào lĩnh lương mẹ mua về cho ăn.
Chàng: Mẹ cho con ra đó ăn đi, cho cả chị Diệp nữa ( chị con cô, con cậu với chàng nhưng ở chung nhà), không thôi chị Diệp buồn.
HPY: Dạ
HPY đang mệt mỏi vì công việc và cuộc sống dạo này khó khăn quá nhưng nghe con nói lại cảm thấy ấm lòng vì con đã hiểu biết và chia sẻ những điều mình dạy.
Cám ơn em vẫn nhớ và tặng sách cho chị. Mong gặp lại em một ngày không xa.
Thương nhiều:x.