images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Bây giờ các chị ơi mong thương tình em, em muốn biết thêm về cuộc sống này ở bên đây. Vì chồng hăm he đòi cắt net ở nhà để đỡ tốn 60 đồng mỗi tháng. Em buồn quá rồi. Niềm vui duy nhất bên đây còn có Net mà giờ như sắp không có nữa rồi. Nhà không có tivi kĩ thuật số đâu nhe, nhà chỉ có tivi coi mấy đài free thôi.
Mong các chị giúp đỡ em về những "vốn" cần có để mình sống ở bên đây, tồn tại được bên đây mà nuôi con. Em không biết nhưng phải chuẩn bị, lỡ sau này li dị thì sống còn được:
1. Đang apply thẻ xanh 10 năm. Chắc sắp tới sẽ có thẻ xanh 10 năm. Nếu mình muốn thi Quốc Tịch, thì chỉ cần đăng kí thi thôi phải không?
2. Đi làm: mình đi làm nail hoặc bất cứ công việc gì thì chỉ cần đi làm, dành dụm được tiền là có thể thuê nhà ở được phải không? Khi thuê nhà họ cần những giấy tờ gì cần thiết?
3. Bảo hiểm: Hiện giờ đều phụ thuộc bảo hiểm của chồng. Sau này lỡ nếu li dị, bảo hiểm mình mua riêng ra có phải không? Nhưng bảo hiểm của con còn được tính theo cha nó không?
4. Nếu li dị mình được thế nào? ( em không mong nhận được tiền chia tài sản vợ chồng gì cả, để đỡ phải rứt ra rồi ổng còn viện cớ mình phụ thuộc vào ổng). Mình có được quyền nuôi con không? khi mình bấp bênh thế này? Xét về vật chất, nhưng về tinh thần, tình cảm thì em không muốn con ổng nuôi, vì ổng không có tinh thần để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Bỏ mặc cả người thân, người thuơng thì sau này con nó làm gì sai quấy chắc ổng bỏ con luôn quá. Ba ổng ổng còn làm mặt lạnh suốt kìa. Với lại, em muốn con trở thành một người đàn ông biêt sống có tình cảm hơn cha nó.
Tạm thời em chỉ thắc mắc bao nhiêu thôi... hi vọng đó là cách tệ nhất.
06:24 CH 02/04/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Hihi, chị em mình giống nhau khoản "keo", tại em học kế toán đó em :D (đoán mò) Còn chị đây thì họ Hà bẩm sinh, cho nên mua quần áo cho con, cho chồng thì mua, chứ mua cho mình thì 1 đời chưa bao giờ mua đồ nguyên giá :D Hic... quần áo mà trên $30 là thấy cầm lên bỏ xuống hoài không thôi, nên rất ít đi shopping, vì hễ đi shop cho mình thì lại bị nhức đầu (mua không được gì!)
Vụ vừa đi làm vừa việc nhà, vừa ... thì thật ra không có trách hpmm được! Hồi chị nghỉ sanh bé, ở nhà chăm con, stress gấp 4 lần đi làm ấy! Ở nhà cả ngày mà nhà cửa thì vẫn bề bộn, (hơn bây giờ) cơm nước cũng chỉ gọi là, và mình thì thấy không có thời gian nghỉ ngơi, quần quật đầu tắt mặt tối em ạ!
Nói ra thấy mình là mẹ mìn, chứ thật sự, chị thấy đi làm + việc nhà + chăm con sau giờ làm việc khỏe hơn là chăm con 24/24 + việc nhà 24/24 em ạ!

Chị ơi, sao càng nói, em thấy chị hiểu em nhiều vậy? Em thì 20 chị ạ, món gì trên 20 là em thấy mắc, Hễ 10 đồng trở xuống là em thấy nhẹ nhõm.hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Thà đi làm, có được tiền, ra ngoài xa hội, tiếp xúc nhiều người, tinh thần mình phấn chấn yêu đời, thì cơ thể mình làm cái gì cũng được.
Ở nhà nuôi con, dọn dẹp nhà cửa, nếu gặp chồng dễ thuơng, thông cảm thì mình khỏe, nếu kinh tế gia đình rộng rời thì khỏe rồi, mình cầm tiền và tự do nắm chi tiêu trong nhà như chị bexinh nói chí ít cũng khỏe người.
Đằng này em không có được vậy, tiền chồng giữ hết, con tự mình em lo nuôi chồng không đỡ đần lịch sự như chị gì nói đâu, một mình vật lộn với con cả ngày, rồi tính khí khó chịu của chồng làm mình stress nữa. Tiền bạc trong nhà thì chồng than thở càng làm mình khó chịu. Muốn đi làm thì chồng viện lý do này nọ bảo phải ở nhà. Rồi thì ở nhà: Chăm con, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc chồng, mà chồng còn khó chịu này nọ, bắt bẻ, giận hờn. Gặp chồng không tha thứ, thông cảm nên làm tâm lý mình rất u uất.
Mình ước gì bây giờ có một 'vị cứu tinh' nắm tay mình, ủng hộ mình, vực mình dậy khỏi sự chán nản này. Sự tự tin đâu rồi...??? Mình muốn đi làm, muốn làm ra tiền. Đó là mục đích của mình hiện tại. Ủng hộ mình nhe, cho mình thêm sức mạnh nha...
06:09 CH 02/04/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Hôm nay có vụ này nữa hả bà chị :Laughing:
Em cũng xin không dám dạy đời chứ trong nhà em là tiêu xài rất đúng mực. Em coi hết các chi tiêu trong nhà rồi làm nghiên cứu coi làm sao tiết kiệm được thế nào thì cứ mà làm, làm rồi thì cũng khoe với chồng để được khen (hổng ra lời đi nữa thì cũng ghi công 1 cách khác hị hị). Bạn chủ topic nói mỗi lần shopping chỉ được không quá $100, chèn ơi em nghe tới đây em tự thấy cũng nhiều, vì mỗi lần là bao nhiêu lần? và mua những thứ gì? Không phải là người ky bo gì, nhưng mà em thấy cũng phải cần thiết làm vậy. Giống như sao em thấy nhiều người ở nhà mà la inh ỏi, kêu quá trời, còn mình đi làm tất bật rồi về cũng làm tất bật các thứ trong nhà kia mà vậy mà vẫn dư tg lướt web, dư tg đi shopping, dư tg đi dạo cùng con là sao........là bởi cách mình sắp xếp công việc, công với cái cách suy nghĩ của mình lúc nào cũng là sẽ làm được thì mới được.
Thôi em hổng dám hó hé vì sợ mang tiếng ta đây, dạy đời lắm.

100 cho 4 tháng đó chị :) Mua áo lạnh cho mình, mua áo lạnh, vài bộ đồ mới cho con, nếu vậy thì chỉ có vài cái thôi. Mà chị biết bên đây lạnh vậy, ở trong nhà thì cũng lạnh, nhà cũ rồi, cửa sổ có khe hở, nên hơi lạnh ập vào. Con em bú mẹ, tiền tả của con tụi em không phải mua, các cô và gia đình chồng mua cho xài thôi. Mình đâu có phiền họ mua cả đồ cho con mình. Em thì cũng không có đồ ấm nhiều, mua đồ cũng phải đắn đo lắm, 20 trở xuống mới thấy nhẹ lòng chọn, trên đó là phải đắn đo. Nói chung em không phải là xe xua, nhưng đôi lúc thiếu thốn cũng không than van với chồng đâu chị. Còn chồng thì cứ cằn nhằn mình.
Anh ấy làm lương cũng 5000/1 tháng, trừ tiền bảo hiểm, tiền nhà, ( nhà em trị giá 50.000 mà anh trả 7 năm nay chưa hết), tiền điện nước, tiền ăn, tiền xăng, tiền dự phòng những vẫn đề ngoài ý muốn. Còn lại anh trả tiền nợ credit card khoảng 40.000. Anh nói anh không muốn mắc nợ lâu, vì vậy thời gian đầu này anh ấy dồn vào trả nợ hết.
Em ước gì anh ấy có thể thư thả hơn, không phải dồn trả nợ trong lúc này chắc vợ chồng em đỡ căng thẳng nhiều khía cạnh như vậy. Anh đỡ đau đầu hơn, em đỡ cảm thấy từ đó mà thấy mình vô dụng ( anh ấy nói em không giúp đỡ gì riết rồi em thấy em vô dụng luôn). Em chỉ ứoc gì thôi, nhưng anh ấy muốn vậy rồi thì biết sao. Với lại nợ nần thì phải sớm dứt cho khỏe. Tại em không biết thiệt, nợ credit card có thời hạn bao lâu các chị? Mấy cái này em hỏi chồng, anh ấy không nói rõ tường tận cho em, chỉ trả lời đại khái thôi....
05:53 CH 02/04/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Chủ topic: Khổ, chồng bạn thì bị vấn đề tài chính làm kiệt quệ và cau có, còn bạn lại không có đóng góp tài chính nên yếu thế. Ủng hộ bạn đi làm. Có tiền mới mạnh mồm được bạn ạ. Thêm nữa lại giúp được chồng. Đừng lo người ta trông con không bằng mình, hàng triệu hàng tỷ người gửi con đi từ lúc còn đỏ hỏn, có sao đâu.
PS: Ngày xưa hồi mới sinh con, mình cũng trông con một mình, cũng stress lắm, toàn hậm hực tức tối tự nhủ: hôm nào ông mày li dị cho mày biết tay ông. Thế rồi thì cũng qua hết. Cố lên nhé.

Chị ơi, sau những bất hòa không biết giải quyết thế nào, em luôn nghĩ : "chắc là tại mình không đi làm ra tiền, thì anh mới nói mình vô dụng." Điều đó là cách giải thích cho những điều em không hiểu. Em nói anh muốn đi làm: " nhưng anh không cho em, anh nói con ai giữ, không có tiền đi học, làm nail thì không được không có tuơng lai, em ở nhà giữ con coi như em tiết kiệm 600 mỗi tháng cho anh rồi." Em nói: " em đi làm, em trả tiền gửi con được chưa?" Anh im lặng, không muốn nghe.
Bây giờ vấn đề của em là: " tìm một chiếc xe và em sẽ đi làm, sẽ gửi bé. " Em phải làm chủ cuộc sống mình.
05:36 CH 02/04/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Sissi: Sis gởi con đi làm có bàn với chồng chưa, hay là 1 mình tự quyết vậy?
Mình không dám dạy đời, vì mỗi nhà mỗi cảnh, tuy nhiên, lúc 2 vc ngồi xuống nói chuyện, sis thử hỏi chồng xem là anh ấy muốn sis thay đổi những gì, và anh ấy giúp sis xem sis có thể làm gì để thay đổi như anh ấy muốn? Tỉ như lúc đó anh "kể tội" thì sis đừng nghe với thái độ chống chế - như là khi anh ấy nói "Em xài đồ không cẩn thận. Từ ngày em về, máy giặt sấy thay nhau hư" thì sis nói lại "Em có làm gì đâu. Em làm theo đúng chỉ dẫn mà. Tại máy nhà mình nó tới tuổi thì nó hư chứ!" Nói như vậy thì chồng giận là đúng rồi :p Mình nghĩ sis cứ đấm ngực "lỗi tại tôi! Lỗi tại tôi mọi phần!" :D Rồi thỏ thẻ "anh chỉ lại giúp cho em cách dùng được không?" Xong lôi 1 thau đồ ra, kêu chồng "Chồng ơi, chỉ giúp em cách dùng máy!" Rồi đứng xem chồng bỏ đồ vô, vặn máy.... Máy chạy xong, lại réo, "Chồng ơi, chỉ em sấy đồ!" :D Tuần 3 lần... Hễ chồng mắng ngu thì cứ hì hì mà cười "Vậy em mới cần nhờ anh chứ!" ;p Riết 1 hồi, hy vọng là chồng tự biết điều đi làm cho rảnh nợ :D
Lưu ý: bài viết trên là do trí tưởng tượng sáng tác của người viết nhe!

Chị ơi, vấn đề ở chỗ chồng em không kiễn nhẫn như người chồng chị thí dụ. Chồng em thuộc dạng: " chỉ nói một lần, ghét nói nhiều lần." Mình mà hỏi lại, anh ấy sẽ nhăn mặt mày, và nói: " đã nói rồi, không biết thì thôi." Và bỏ đi, bỏ mặc mình tự xoay sở. Mặc khác còn tính cố chấp và khó chịu. Về vụ án cái bàn kiếng. Anh ấy chỉ toàn lau bằng nước lau kiếng. Nhưng có loại sẽ thơm sạch, có loại vết dơ lau xong rồi sẽ có mùi tanh tanh khó chịu vô cùng. Thấy vậy hôm đó con em nó ăn rồi nó chây lên bàn, em thấy có nước mắm và đồ ăn thì sợ để lại mùi tanh, nên lấy nước rửa chén lau qua một bận rồi mới lau lại bằng nứoc lau kiếng. Anh ấy đi làm về thấy em lau bằng nứoc rửa chén bèn giận lên rồi nói: " nói hoài em không nghe, lau bằng nước lau kiếng đi, lâu cái này vừa mất công vừa không sạch. Sao cứ cãi lời anh vậy?" Em nghe cái câu cứ cãi lời anh là em nổi giận lên, nhưng vẫn tỏ thái độ bình tĩnh đáp lại: " Con nó ăn nó chây lên bàn, em lau cái này mới sạch được không thôi có mùi tanh tanh kì lắm. Anh cứ để em muốn làm gì theo cách của em đi miễn là sau đó cái bàn nó sạch được rồi." Ổng cằn nhằn: " Nào giờ anh lau có mùi gì đâu.Em cứ biện minh cho cái sự lì lợm của em hả" . Em giận trong lòng, em làm thinh, lau cho xong cái bàn.
Chị Cỏ đọc tới đây chị thấy em cần thiết gì không? Em cần một người chồng tế nhị với vợ, cho dù với cách của ảnh làm cái bàn sẽ sạch. Cách của em cũng sạch. Thì dù sao cũng là làm cái bàn nó sạch. Vấn đề là em được làm theo cách em thấy thích và tiện cho em. Còn anh ấy chỉ muốn em làm theo cách của anh ấy. Hễ làm sai là nói vợ lì lợm, không nghe lời, và sẽ rất giận em. Rồi, nếu trường hợp em mà làm theo cách em có bị vằn vện cái bàn. Anh ấy sẽ xem như đắc ý và thắng. Và nói rằng: "Tại không nghe lời ảnh nên mới trở nên như thế. Tại sao không biết gì cũng hay cãi lại vậy?" Và từ đó những lần bất hòa sau đó, anh ấy sẽ đem cái lỗi cũ của em nhắc lại và cho là bằng chứng cho cái : "không biết gì mà vẫn cãi lời chồng." Em buồn lắm, rất buồn. Tại sao mình sống ở nứoc Mỹ mà không có được sự tự do, bình đẳng. Em nghĩ thế này: " Hãy cứ để em được làm những gì em muốn, làm theo cách của em. Nếu em làm sai, em sẽ tự rút kinh nghiệm cho mình, như vậy em sẽ học được bài học cho mình thấm thía hơn. Còn chồng, em muốn chồng là người bao dung, nâng đỡ mình, và cho mình được là mình. Nếu quả thật cái bàn đó làm theo cách của em có dơ, nhưng chồng sẽ không chê trách bỏ bụng, vẫn ủng hộ em bằng lời nói : " anh nghĩ lần sau em đã biết phải làm thế nào cho tốt hơn." Và đừng bao giờ nhắc lại lỗi lầm này của em. Vì bản thân em đã biết mình sai cái gì rồi. Đằng này chồng em ngược lại: Bắt em làm theo ý ảnh. Và hễ làm theo ý ảnh sai, anh ấy sẽ la mắng mình và nói mình vô dụng không giúp ích đựoc gì. Còn làm theo ý em, anh ấy sẽ nói em lì lợm, không nghe lời.
Tình trạng của em là thế. Em rất đau buồn. Từ khi bị ức chế như vậy, lòng em, con người em trở nên chậm chạp, mặc khác do cuộc sống mới chưa thích nghi, đau buồn khi thấy con người thật của chồng mình, cộng với cơ thể cũng thay đổi, sức khỏe sau khi sanh tự nhiên cũng thấy giảm sút nhiều, em hoàn toàn cô đơn, và yếu ớt cả tinh thần lẫn thể xác. Và tội nghiệp em, càng trở nên như vậy thì càng làm cho chồng thêm khẳng định : " vợ vô dụng, phiền phức". Em đã dùng hết cách để nói, nói lên những nhu cầu của em, nhận mình có thể thiếu sót nhiều việc, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân, và em nói cho anh ấy biết nguyên nhân của em là những áp lực tâm lý như vậy, em cần anh ấy sự cảm thông. Chị Cỏ ơi, em nói không được em viết bằng thư trứt bỏ nỗi lòng.... vậy mà....anh ấy im lặng, mặt lạnh với em 3 tuần nay rồi. Xem như em không có mặt. Em vẫn hỏi han, vẫn nấu cơm, vẫn làm những gì biết anh thích, nhưng mà anh đều gạt qua hết. Chỉ chơi với con. Hôm trứoc em liều mình, đánh cho anh một bạt tai. Em khóc, em nói em đã dùng sự ngọt ngào, nhẹ nhàng, dịu dàng để nói chuyện với anh, đã sống với anh, chẳng lẽ anh không thích vậy, em phải dùng đến bạo lực với anh sao? Anh ấy im lặng, không đánh lại em. Nhưng bỏ đi, rồi nói: " anh chán nản, thất vọng em rồi, khi nào anh hết giận, anh sẽ trả lời thư cho em." Hiện giờ em thấy bế tắc.
Nhiều người nói những bất hòa trong vợ chồng em chỉ là chuyện nhỏ làm gì phải dẫn đến li dị. Nhưng nó sẽ nhỏ nếu 2 vợ chồng cùng một cách giải quyết vấn đề là biết ngồi xuống nói chuyện và thông cảm, chấp nhận những khiếm khuyết của nhau. Em muốn ngồi nói chuyện, còn anh thì không. Nhưng em thì dù anh làm em tổn thưong nhiều, nhưng em vẫn yêu anh, tha thứ cho anh, còn anh vẫn không tha thứ bỏ qua cho em những lỗi lầm sơ sót trong cuộc sống, mà thù dai, và nghĩ là em không nghe lời anh. Em cô đơn vô cùng. Bây giờ em cũng không hiểu chồng em thuộc tính cách nào nữa để mà cư xử cho phù hợp.
Em cần sự tư vấn vô cùng.
05:22 CH 02/04/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Cảm ơn các bạn rất nhiều, ai cũng khuyên lơn mình rất chí lí. Mình hiểu được tất cả các bạn muốn nói gì. Tại vì buồn quá, không bạn bè, không người thân, không ai cảm thông cho mình, vì thế rất cô đơn, nên chạy lên đây trút bỏ nỗi lòng. :)
Vấn đề của mình không phải mình không biết phân biệt đúng sai, vấn đề là mình biết được hết những gì mình đã làm không hài lòng chồng, và đã thẳng thắn nói chuyện và sẵn sàng hợp tác thay đổi. Thế nhưng chồng lại là ngừoi không muốn hợp tác. Tại vì mình cũng không hài lòng về anh ấy một số chuyện. Anh ấy chỉ muốn anh ấy đúng và mình phải là ngừoi sai.
Bạn nào đó hồi nãy nói chồng giúp thay tả, tắm thì mình ngưỡng mộ đấy, chồng mình không như vậy đâu, đi làm về tối vợ bới cơm cho ăn , xong rồi coi phim, mình bận rửa chén nhờ thay tả cho con cũng không muốn thay nữa. Nói chung là mình lo cho con nhiều nhất. Giai đoạn đầu sau sanh mình chăm con mệt mỏi và còn yếu nên không thể đem thau đồ từ nhà trên xuống baseman để giặt đồ nên nhờ anh ấy việc đó, rồi chuyện ủi đồ cho anh ấy mình cũng nói anh ráng ủi đồ của anh giùm em. Thì ảnh cũng làm nhưng không vui, và hễ vợ chồng đụng chuyện bất hòa là anh ấy nói mình chẳng giúp ích gì được cho chồng. Có hôm em bé quấy, tới giờ về mà thấy cơm nước chưa xong mình đang nấu là chồng phàn nàn sao không nấu trước giờ chồng về. Mình buồn hết sức. Không giúp vợ mà còn có thái độ nhẫn tâm như vậy. Anh ấy qua Mỹ hồi năm 12 tuổi cơ đấy. Qua đây gần 2 năm muốn mua đồ cho mình, cho con cũng không dám mua, cuối tháng xem bill thấy mua là chồng phàn nàn viện cớ : " cái nào cần thiết thì mua, đồ đạc cũng nhiều rồi" ( đó hoàn toàn là những đồ người ta cho mình , và cho con thôi đấy.) Quần áo của mình cũng không nhiều vì lúc qua ko đem theo đồ ở Vn vì anh ấy nói có gì qua bên Mỹ mua thiếu gì. Vậy mà mua được lắm, mua là mặt nhăn như nùi dẻ đấy. Làm sao mình mua cho nỗi. Mà mỗi lần mua chỉ dám mua dưới 100.
Thôi không nhắc lại nữa. Chỉ thêm buồn tủi. Bây giờ muốn được như chim xổ lồng. Mình yêu chồng và thật lòng chỉ buồn chứ không oán hận chồng. Mong một ngày anh trở thành người chồng dễ thương hơn, tế nhị lịch sự hơn.
Mình sắp đi làm, và đã định chỗ gửi con rồi. Hi vọng vào ngày mai tươi sáng. Cố lên mới được.
04:07 CH 01/04/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
hị hị,
tự nhiên mình thấy tội cho bác chồng!! Cả ngày đi làm mệt mỏi, chiều tối về tới nhà thì bị vợ cằn nhằn, khóc lóc, than thở, trách móc!! Về nhà giống như bị khủng bố tinh thần!!! Nếu là mình thì mình cũng nổi điên, đâm ra chán nản!!!
Còn muốn chồng lên giường với mình khi chồng chán mình thì phải biết cách dụ, biết cách turn him on chứ tự nhiên khều khều là hy vọng chồng lên giường thì trừ khi đó là người đàn ông đó quá desperated, chứ không lẽ hễ chồng ra đường, có ai khều khều thì cũng bị turn on được sao trời!!! :D
Thay vì chủ topic hy vọng làm đẹp để chồng yêu, thì nên làm ngược lại, làm sao cho chồng yêu để thấy vợ đẹp.
"Lỗ mũi 18 gánh lông, chồng yêu chồng bảo râu rồng trời cho
Đêm nằm thì ngáy o o, chồng yêu chồng bảo ngáy cho vui nhà
Đi chợ thì hay ăn quà, chồng yêu chồng bảo về nhà đỡ cơm
Trên đầu những rác cùng rơm, chồng yêu chồng bảo hoa đơm tóc nàng"
(ca dao)
Nhưng cũng không nên ngủ vùi trong chiến thắng, mà cũng nên bỏ thời gian đi dọn quang gánh lông lá cho sạch sẽ thơm tho, chải chuốt tóc tai cho mượt mà cho mượt mà để chồng đi ra đường còn được hãnh diện là có vợ xinh đẹp, còn cái tật ăn hàng và ngủ ngáy thì giữ lại cũng không sao. :D
Không phải là cố gắng không làm cháy máy móc để cho chồng yêu mình, mà nên làm cho chồng yêu mình để mỗi khi mình có làm cháy máy thì chồng phải dập đầu nhận lỗi: "Em làm cháy máy là lỗi do anh!" :D
Ngày xưa chồng bạn yêu bạn ở điểm nào? 1 bông hoa cho dù có xinh đẹp mà không thu hút, hấp dẫn được ong bướm ruồi muỗi kiến bọ gì thì cũng như 1 cái hoa bằng vải, bằng giấy, bằng plastic mà thôi!

Chắc bạn coffe hiểu nhầm mình rồi thì phải, mình không hề than thở, trách móc, cằn nhằn chồng, ngược lại thì chồng mình như thế. Đi làm về mình háo hức đón chồng, vui vẻ dọn cơm cho anh ăn, thế mà về nhà có khi anh cằn nhằn này nọ, ăn rồi chê hôm nay nấu dở vậy trong khi mình vẫn nêm món đó như mọi hôm anh khen ngon. Nhiều lúc lo vật lộn với con suốt ngày, và bỏ tâm bỏ sức nấu ăn háo hức đón chồng về và nghĩ anh ấy sẽ ngon miệng vậy mà về tới nhà lại chê lên chê xuống, nhiều khi mình rất bực nhưng vẫn không hề lớn tiếng, không dằn mâm xắn chén . Mọi sự trong nhà mình đều nhún nhường và luôn nhỏ nhẹ hết mức. Buồn, khóc chỉ khóc riêng , khóc lén, quay đi chỗ khác khóc, khóc xong chùi nước mắt làm việc nhà tiếp, nhưng chồng thính tai nghe tiếng sụt sịt hay giọng nói lạc đi là biết khóc chồng giận thêm.
Mình đã ngồi nói chuyện trút bầu tâm sự với chồng trong nước mắt, nói hết lòng với chồng nhưng anh ấy cứng cỏi lắm, vẫn cho anh là đúng lý, phân tích sự việc đúng. Và hễ mình đã làm sai, thì sau đó anh ấy sẽ luôn cho mình là sai và nhắc lại lỗi của mình để từ đó anh ấy nói rằng anh ấy lúc nào cũng đúng và mình luôn sai. Buồn lắm điều này. Chỉ biết nín chịu nhượng bộ.
Còn về chuyện kia thì đâu phải "khều khều" theo nghĩa đen là dùng ngón tay khều người ta đâu coffee??? Người phụ nữ luôn có một "kiêu hãnh" là muốn được thèm muốn và người nam chủ động để còn thấy mình có sức hấp dẫn chồng. Nhưng đằng này, dù mình đã chủ động, đã sửa soạn bản thân tươm tất, trang điểm nhẹ, ngừoi thơm mát, mặc vào một chiếc áo ngủ khiêu gợi, và lại gần anh ấy , mà xui làm sao lúc đó anh ấy đang giận cái máy laptop anh xài làm sao đó bị hư nên thẳng thừng nói "không muốn" với mình. Tình huống dở khóc dở cười, bỏ công mình chuẩn bị. Mình không giận vì anh không có hứng, mình chỉ buồn vì cách cư xử của anh không tế nhị- nhất là trong chuyện hết sức tế nhị dễ bị tổn thương như thế.
Mình cũng đang muốn có một người chồng tế nhị như coffee nói trong bài thơ đấy, nhưng hiện tại bị tổn thương nhiều rồi trong cách cư xử của chồng, nên tinh thần đâm u uất. Hi vọng tương lai sẽ có nhiều biến đổi. Dù thế nào, vẫn luôn hi vọng phải không?
03:15 CH 31/03/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Bạn hãy cố lên. Mình thấy bạn hãy tìm cách sống độc lập, không dựa vào chồng thì chồng mới nể được.
Mình không ở Mỹ mà ở VN. Nhưng có 1 cô bạn thân ở Mỹ. Cô ấy đã học cao học xong rồi. Vậy mà bây giờ cô ấy chỉ ở nhà nuôi 3 đứa con. Mới đầu khi qua Mỹ cô ấy cũng đi học lại, nhưng rồi sau đó sinh em bé liền liền. Mình thấy cô ấy có hoàn cảnh giống bạn: cũng buồn vì chồng k thông cảm. Người đàn ông họ không biết là gánh việc nhà là còn stress hơn đi làm nhiều mà họ chỉ nghỉ đơn giản là họ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình thì người vợ phải bla bla thế này thế kia. Mà cũng k có cách nào làm cho họ hiểu ra vì nếu có vợ ở nhà lo hết thì họ k lo thì sao mà hiểu. Bởi vậy, theo mình, bạn phải sớm đi làm. Lúc đó gánh nặng kinh tế không còn đổ lên vai chồng nữa mà đã được sẻ chia và khi vợ cũng đi làm thì việc nhà và chăm sóc con cái, cả 2 vc phải cùng lo, lúc đó ông xã mới hiểu cho vợ. Hơn nữa khi bạn đi làm thì tiếng nói của bạn cũng có chất lượng, trọng lượng hơn. Cô bạn mình ở nhà nuôi con 10 năm, bây giờ phải tự hỏi " lấy nhau là sai lầm? rằng mình hi sinh vì chồng con là sai lầm?". Mình thấy cô ấy khóc dữ lắm. Mình không muốn có ai mà giống bạn mình nữa... buồn!

Cảm ơn chị, đi làm là một ước mơ cháy bỏng của em. Nhưng bây giờ phải ráng nín chịu qua ngày để bé lớn hơn thì sẽ đi làm. Em cũng nghĩ giống như vậy. Muốn đi làm nhưng chồng bảo không ai chăm con tốt hơn mẹ nó. Vậy là chồng đúng lý đúng tình. Bạn của chị thế nào rồi ạ? Em cũng cầu mong cho chị ấy sớm được tìm niềm vui.
07:36 CH 29/03/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Chủ top: Bạn cũng có thể viết 1 bài "nhật ký" tâm sự giãi bày những điều chồng hiểu lầm về mình, trong đó có ghi những lời chia sẻ thông cảm với chồng, với những vấn đề gia đình đang gặp phải và mong có thể làm gì đó cùng chồng chia sẻ những khó khăn. Ngoài ra cũng chỉ ra những mặt tích cực ... đưa ra những cố gắng hay quyết tâm của mình góp phần chia sẻ với chồng... Làm sao để chồng cảm thấy mình được chia sẻ và cảm nhận được những cố gắng của vợ....có lẽ chồng bạn sẽ thấy bớt áp lực và bạn cũng vậy. "Vô tình" để chồng đọc được bài nhật ký này và hiểu được tâm sự "thầm kín" của vợ hy vọng sẽ bớt trách vợ này kia.
À mà chồng bạn chê bạn xấu sau khi sinh con thì oan quá. Sinh con xong chắc chắn (hầu hết) là trông không được đẹp như hồi con gái rồi chuyện đó phải thông cảm cho vợ chứ. Nhớ chắc đến điều này trong "nhật ký" nhưng không tỏ ra chỉ trích chồng nhiều mà tỏ ra thông cảm vì chồng chắc bị áp lực cuộc sống nhiều nên mới như vậy... Nói chung sến sến tí mà làm mủi lòng chồng thì cũng được nhỉ. Chúc bạn mau vui.
Spam tí: Mẹ Cỏ, giờ mình mới nhìn thấy disclaimer của mẹ nó thấy hay hay, mình cũng muốn add cái đó nếu không ngại mẹ nó cho mình xin 1 bản copy nhé (có thể sửa 1 chút)- Cảm ơn trước.

Cảm ơn bạn, mình không biết là phải cười hay khóc đây khi những "diệu kế" của các bạn giúp mình đều đã xài và có hiệu ứng ngược.
Mình chưa dùng cách viết nhật kí, mà mình dùng cách "thì thầm trong đêm" và cả nói chuyện trực tiếp. Lần "thì thầm trong đêm" gần nhất là 3 ngày trứoc. Trong lúc vỗ con ngủ, mình nói chuyện với con, nói với con như tâm sự với con, nói hết lòng, hết tâm, và bố của nó nằm phòng kế bên ngủ. Không biết anh ấy có nghe không, nhưng trong đêm mình nghĩ có thể sẽ nghe ( tai bố nó thính lắm), và có thể nghe nên....suốt 3 ngày nay giận mình không nói chuyện. Có lẽ anh ấy đã chán khi phải nghe mình. Mình không biết sự im lặng của anh ấy, sự hờ hững bỏ mặc không nói chuyện của anh ấy là gì. Có khi nào anh ấy cảm thấy có lỗi, rồi tự trừng phạt bản thân bằng cách giận sang mình hay không? nên im lặng xa lánh mình? Trong khi mình vẫn tỏ ra bình thừong, vui vẻ, hỏi han, quan tâm, chăm sóc?
Có khi nào anh ấy rơi vào trạng thái bế tắc khi anh ấy thấy bản thân có lỗi và sanh ra chán nản, tự kỷ??
Hoặc có khi đã chán mình quá rồi. Mình cảm thấy thái độ lần này của anh ấy khác trước những lúc giận nhau. Vài ngày là anh ấy cười nói lại và trong lúc giận không có thái độ "phớt lờ" mình như bây giờ. Mình cần phải khám phá thêm ở người chồng của mình.
Nếu quả thật trong tình huống xấu nhất, anh ấy không phải tự thấy có lỗi bản thân, mà anh ấy đã chán nản mình và hết yêu mình rồi thì sẽ thế nào nhỉ?! Mình sẽ làm gì đây? Đúng là phải bình tĩnh đối diện với những điều lo lắng ở phía trước quả thật hồi hộp , nhưng mình nghĩ chắc mình sẽ chịu đựng được. Mình sẽ làm được phải vậy không?
Chờ...đợi....huhuhu...nước mắt lại tràn về rồi....
Có lẽ mình sẽ phải viết nhật kí bạn à, :Crying:
04:40 CH 29/03/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
hugs!
(sao tui dê dê~ so+. :) )
chủ topic: sau cơn mưa trời sẽ sáng nhé! Những lúc mình vô cơn depress có lẽ cũng cảm thấy như bạn vậy, nên mình nghĩ mình hiểu bạn nói gì. Ráng lên! Rồi sẽ qua, nhé! best wishes!

Chị "dê" ơi, cảm ơn chị đã cho em thấy em cũng còn sức...thu hút. Cười.
Em tin vào câu nói đó nên em vẫn bám víu hi vọng cho bản thân. Lúc này em đang tắm mưa. Em phải tắm dù không hề muốn. Nhưng sự đau thương, nước mắt là không tránh khỏi. Em phải dầm thấm trong những khó chịu đó thôi chị nhỉ?
Thật quí giá khi có những người bạn thông cảm với mình. Những lúc khó khăn này được tâm sự quả thật là cứu cánh.
04:25 CH 29/03/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
mới sang ai cũng có cảm giác này chị ạ. ngày xưa mình củng vậy (mặc dù hồi mình sang là lúc còn teenager nhưng vẩn có cảm giác rất cô đơn, bơ vơ, không có bạn bè, ko biết gì hết. ngày mẹ con mình sang mỷ còn bị người ta chọc quê, mỉa mai suốt. nghĩ thương mẹ lắm. sống 1 thời gian, biết nhiều thứ hơn (biết tiếng, biết lái xe, đi học, rùi đi làm... không bị coi thường nữa và rồi những lời chọc ghẹo, mỉa mai kia cũng hết.
mình tin cái dòng in đậm sẻ thành sự thật trong 1 thời gian ko xa đâu, cố lên vui vẻ lên nhé thì sẻ cảm giác mình trẻ trung lắm đó.
à, còn vấn đề cân nặng thì ai sau khi sinh củng vậy hết. mình ngày xưa ốm tong teo mà sinh xong còn chả dám soi gương nữa là. nếu chồng ko muốn gần thì thử cách khác, nhẹ nhàng khều khều chàng vài cái, ăn mặc sexy thêm tí nữa xem chàng nào mà làm ngơ cho đc hihi

Chính xác hiện giờ mình thấm thía chữ "cô đơn" trong từng thớ thịt. Ngày xưa chỉ biết cảm giác cô đơn trên sách vở, bây giờ mới thấm thía. Ngày nào cũng như ngày nào, chỉ quanh quẩn trong nhà, bếp núc, nấu ăn, chăm con, online, ban đầu những cái này còn hứng thú, nhưng bây giờ mình cảm thấy chúng không còn niềm vui nữa. Có lẽ mình đang bị shock tinh thần hay sao đó. Bây giờ chỉ cảm thấy mình rất xấu xí, rất vô dụng.
Vết thương lòng càng làm mình thấy mình là con số 0 khi trong chuyện tế nhị vợ chồng mình dường như không còn được chồng ham muốn. Thậm chí mình đã sử dụng những cách của bạn chỉ rồi đó, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc khêu gợi, và chủ động, nhưng thật phủ phàng và kém may mắn, khi đó chồng đang bực mình vì cái máy laptop bị hư, và chồng thẳng thừng nhăn mặt với mình: " em đi ra đi, anh không hứng". Mình quá là xui xẻo và thường rơi vào những tình huống dở khóc dở cười. Mình chỉ lặng người ngồi xuống bên cạnh anh, còn anh cứ chăm chăm cố sửa cái máy trong sự hậm hực. Sửa không được thì đi đánh răng đi ngủ, không màn nói chuyện với mình. Không những chỉ bị từ chối lần này, hầu như mình đã bị ít nhất 5 lần thì phải, và hầu như từ lúc có thai đến giờ, mình luôn là người chủ động khơi gợi chuyện đó với anh trước thôi. Nếu vì muốn được khơi gợi trứoc mà mình lặng im bất động là có thể 3 tuần kiêng khem. Nhiều lúc mình muốn nhưng mình không dám khơi gợi, vì bị từ chối vài lần mình bị tổn thương lắm. Mình biết nên chỉ xảy ra cuối tuần thôi, không dám trong tuần vì anh bảo đi làm mệt. Mình đã nín chịu nhiều lắm rồi. Và chuyện "mỹ nhân kế" vừa qua thất bại vì cái laptop là đã 3 tuần nay chưa động chạm đến. Còn anh vẫn còn giận mình và bỏ mặc mình...
Cố nén vết thương lòng lại phải không? Cố tự xoa dầu cho mình thôi. Tự ái, sự kiêu hãnh của một phụ nữ bị tổn thương nhiều lắm phải không? Nhưng mình chỉ biết căm nín và khóc một mình đơn chiếc. Nhiều lúc mình nghĩ, có lẽ nên cho chồng một bạt tay??? Mình chưa làm được, một lời giận dữ còn chưa thốt ra khi mình nói chuyện với ảnh mà. Có lẽ ảnh ỷ thế ăn hiếp mình không? Mình yêu anh ấy. Mình không muốn dùng lời nói làm tổn thương anh vì mình biết nó đau thế nào!?
04:17 CH 29/03/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Suy nghĩ về cái câu nói này cho kỹ:
- It's not the load that break you down, it's the way you carry it. -- Lena Horne.

Em đang cố rèn luyện Anh văn cho giỏi hơn, nhưng buồn tinh thần học hành cũng kém đi. Bây giờ em muốn tìm một nguồn động lực ủng hộ tinh thần thiệt mạnh để đẩy em dậy khỏi cơn bi cực tinh thần. Đúng là khó quá phải không chị? Tự nói với mình : "Cố lên" nhiều khi cũng bằng cái giọng yếu xìu. Huhu...
03:56 CH 29/03/2011
Tâm sự buồn của mình, hi vọng xả được stress...
Mình vẫn tìm thấy trong những câu văn, lời nói của bạn một niềm tin vào cuộc sống tốt đẹp ở ngày mai. Không thể giúp bạn được gì ngay cả bờ vai chỉ để tựa, khóc, trút bớt nỗi lòng. Mình chỉ biết nói mình thông cảm cho hoàn cảnh của bạn hiện nay. Cuộc sống có rất nhiều khó khăn nhưng chỉ cần mình cố gắng chống chọi với nó, vượt qua nó thì bạn sẽ thấy mình giỏi giang, can đảm hơn mình nghĩ; cũng nhờ những thử thách mà cuộc sống đem lại cho mình lúc bấy giờ mà sau này mình sẽ mạnh mẽ hơn với những khó khăn khác, sẽ vược qua nó dễ dàng mà không còn phải buồn, phải rơi nước mắt nhiều nữa. Càng mạnh mẹ, càng vượt qua nhiều sóng gió thì bạn sẽ nhận ra rằng: à thì cuộc sống đâu quá khó, quá khổ; à thì ra mình đau quá yếu ớt gì ..... Mình thông cảm bạn lắm. Bạn chỉ muốn khóc thật nhiều rồi đứng lên chứ không hề ngả gục, bỏ bê tương lai sau này của mình. Tuy những lời chia sẽ này có thể chưa giúp gì được bạn trong thực tế nhưng mình chỉ muốn nói rằng ở thế giới " vô hình" này đã có một người bạn đọc tâm sự của bạn và cảm thông với hoàn cảnh ấy. Chúc bạn mau sớm đạt được những gì bạn mong muốn, vợ chồng vui vẻ hòa thuận, lái xe, đi làm ..... những mong muốn thật chính đáng chứ không quá cao sang gì đâu. Chỉ cần vợ chồng vui vẻ hạnh phúc, bạn sẽ cảm thấy tự tin ở vẻ đẹp của mình với chồng.
Hi vọng bạn sẽ mạnh mẽ vượt qua giai đoạn này mau chóng và hướng tới một tương lai tốt đẹp đang chờ bạn ở phía trước.

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và cùng trãi lòng ra với mình. Mong cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn. Cảm ơn "bờ vai vô hình" của bạn nhiều :)
03:52 CH 29/03/2011
h
hanhphucmaimai
Bắt chuyện
550Điểm·1Bài viết
Báo cáo