Nhật Ký Đi Sinh Phải thật thà mà công nhận rằng, mình rất thích mang thai, suốt thai kỳ, mình tăng tất cả 8kg, vừa zin theo tiêu chuẩn bác sỹ đề ra cho một bà mẹ Nhật - điều đó, cực kỳ có lợi cho mình và baby. Có bầu, chồng lúc nào cũng khen vợ xinh, mà mình bầu xinh thật, người rất thon gọn, khuôn mặt cũng hồng hào (chỉ trừ giai đoạn nghén), cái bụng căng căng yêu yêu, đi đứng nhẹ nhàng, mặc đồ nào cũng đẹp! (Tự khen, hehe) Mình nghiện cảm giác ngồi sau xe ôm chồng, miệng liến thoắng khoe chồng con đang đạp, hai vợ chồng háo hức nói chuyện với con! Nghiện cảm giác mỗi tối chồng ghé tai vào bụng vợ, vừa hôn âu yếm vừa tâm tình với con gái! Có bầu, mình đáng yêu lạ, không có cảm giác gì giống như một bà mẹ mang thai. Đến nỗi, sau khi sinh, không còn cái bụng tròn căng nữa, mình bị khủng hoảng luôn! Mình rất thích có bầu, thích sinh cho chồng thật nhiều baby, mình có thể mang bầu mãi cũng được, thật đấy! Nhưng mình lại sợ đẻ, và không đủ sức nuôi con. Mình thích sinh con vào tháng 8, cho cùng tháng với sinh nhật chồng, nhưng lại bị sinh sớm. 22/7, mình vừa sang tuần thứ 39, 11h trưa hai vợ chồng mới ngủ dậy, đủng đỉnh như không có chuyện gì, chở nhau ra quán xem có đông khách không, tháng cuối mở nhà hàng vào đúng đợt hè nắng nóng, vất vả nên mình không ăn được mấy, baby không tăng cân nhiều nhưng nghĩ lại, thấy may, chứ con to thêm chút nữa thì chịu luôn, không đẻ được! Khoảng 12h, mình đang ăn dở cơm, cảm thấy lạ lạ, chạy vào tolet thấy ra máu báo. Chồng đang ngồi ngoài dán mắt vào máy tính, mình nhẹ nhàng đi ra, hai tay đặt lên người chồng, cười dịu dàng: "Anh ơi đưa em đi đẻ!", mọi lần thi thoảng mình cũng hay bất ngờ đòi đi sinh, chồng biết là chưa nên không sốt sắng. Nhưng không biết sao lúc đó, mặc dù giọng mình không nghiêm nghị, rất bình thản nhưng chồng tin luôn. Cất laptop và xuống tầng 1 báo cho hai mẹ (mẹ chồng và mẹ vợ) và mọi người biết. Đúng giờ ăn trưa rất đông khách nhưng ai cũng rất quan tâm đến mình, dặn dò nhiều lắm. Chồng chở mình về nhà tắm rửa, trên đường đi bọn mình nói đủ thứ chuyện về con, mình thấy rất vui vẻ, hạnh phúc. Về nhà, mình còn đòi nằm ôm chồng một lúc, để chồng động viên mà, chồng mình tâm lý và rất hiểu vợ. Mất gần 1 tiếng, nước đã nóng (từ ngày lấy chồng đến giờ ngày nào mình cũng tắm nước nóng) và mình đi tắm. Xong xuôi ra mình còn ngồi trang điểm nữa cơ, hihi, mình thích là bà bầu đẹp nhất trong bệnh viện mà (kết quả đúng như thế thật, bác sỹ, y tá nào cũng khen sao mình có bầu mà xinh thế! - sướng!) Vào viện, nộp giấy tờ, chồng đi đăng ký phòng VIP cho mình, y tá khám và nói đã mở 2 phân, nhưng bảo mình chưa sinh đâu, cứ về đi, khi nào thấy đau bụng từng cơn rồi hãy vào. Chồng chở mình về nhà hàng, chồng đến công ty một lúc. Mình về còn đòi ăn cháy rán mấy cậu em làm ngon lắm, uống nhiều nước hoa quả, xong nằm nghỉ một lúc, vừa nằm vừa nói chuyện với hai mẹ. Đến khoảng 3h mình bắt đầu đau bụng, một lúc lại nhói lên một lần. Mình nhắn tin bảo chồng về sớm ăn cơm còn vào viện, chắc là sắp sinh thật rồi. 5h chiều mình ăn tối xong chồng lại đưa vào viện, phó khoa sản trực tiếp khám rồi thụt cho mình, xong bảo đi vệ sinh, rồi lại khám, lại tiêm cho mình một mũi gì đó mà mình cũng không nhớ nữa. Sau đó bảo mình ra phòng chờ đẻ, có mấy bà bầu người ngồi người nằm ở đó, người mới vào còn người thì đau bụng mấy ngày nay rồi. Trông bụng ai cũng to oành, mặt mày múp hết lên, đúng là các cụ nói có bầu vào xấu lắm quả không sai. Nhưng chắc mình hợp mang bầu hay sao ấy nên hơi ngoại lệ tý. Mình đi thay bộ đồ bệnh viện nãy bác sỹ đưa, ra giương ngồi. Lúc này chưa đau mấy, vẫn còn cười toe toét và nói chuyện với chồng vui vẻ lắm, mình không có cảm giác sốt ruột. Mẹ chồng và mẹ đẻ vào, được một lúc khoảng 9h y tá họ đuổi người nhà ra hết, chỉ cho 1 người ở lại. Dĩ nhiên là chồng ở lại với mình rồi, nhưng mẹ chồng không yên tâm nên cũng ở lại cùng (con cảm ơn mẹ nhiều lắm!). Đến tầm 10h thì mình bắt đầu đau bụng, cơn đau tăng dần lên và mình không sao chịu nổi, bác sỹ rồi y tá hướng dẫn hít thật sâu, rồi thở ra từ từ cho bớt đau và để tử cung mở, tay mân mê đầu ti nhưng mình không làm được, mình đau quá, thở gấp, cứ bám lấy chồng, rồi giường, rồi mẹ chồng, lúc đầu còn im, chỉ cố chịu, nhưng do mình chịu đau kém nên lúc sau mình cứ gập người xuống kêu lên. Thỉnh thoảng lại bảo: Mẹ ơi con chết mất! mẹ chồng an ủi: Chết thế nào được, đau thế là con sắp ra rồi! Mình chạy luôn vào phòng đỡ, đòi đẻ, tại đau lắm rồi, đau chưa từng thấy từ xưa đến giờ, cái đau không bàn phím nào tả xiết, ôi mẹ ơi mẹ là đau! Nhưng bác sỹ khám, nói mình chưa sinh đâu, lại hướng dẫn thở, hướng dẫn những cái đã hướng dẫn rồi. Ai chả biết, nhưng mà đau lắm, đau thế thì làm sao thực hiện đúng hướng dẫn được, đau không thở được mà cứ bắt hít thật sâu với thở thật nhẹ thì đúng là quái chiêu. Mình lại ra phòng chờ sinh, càng ngày càng đau nhiều hơn, mình cứ luôn miệng đòi mổ, tại mình không chịu được nữa rồi, tại sao lại đau mãi thế chứ. Ai cũng động viên mình cố lên, cố lên, một chút nữa là sinh thôi. Nhưng mình chỉ muốn mổ, chồng nói là mổ còn đau hơn nhiều, mà mình không chịu, miễn là phải mổ để không chịu đau như này nữa. Thế mà bác sỹ nhất định không chịu mổ cho mình, bảo mình đẻ được thì tại sao lại phải mổ. Huhu, mình không làm sao được, lại tự trách mình sao không chọn bệnh viện Việt Pháp, sao không đăng ký mổ ngay từ đầu, sao không đăng ký riêng một bác sỹ khám định kỳ, thích đẻ lúc nào cũng được, chỉ cần tiêm thuốc kích sinh thôi... Khoảng hơn 12h đêm, mình đau quá nên cũng chẳng biết giờ giấc gì, không nhớ chính xác không, mình vỡ nước ối, lại chạy vào phòng sinh đòi đẻ tiếp, bác sỹ lại khám, lại nói vẫn chỉ mở có 2 phân, chưa đẻ được, lại hướng dẫn thở và mân mê đầu vú tiếp, mình nản quá, đau lắm rồi, mình không thực hiện được theo hướng dẫn, cứ gồng mình lên, hết bám lấy chồng rồi mẹ chồng rồi thành giường các kiểu cho đỡ đau thôi. Lẽ ra mình sinh rồi, nhưng vì mình cứ gồng lên thế nên tử cung không mở được, nếu cứ mãi thế mình sẽ bị chảy máu trong mà con còn không ra được. Mình lên giường nằm, bảo chồng ôm chặt mình phía sau cho mình khỏi gồng lên, nhưng mình vẫn gồng, vẫn kêu lên. Bác sỹ bắt chồng ra ngoài, sợ có chồng mình làm nũng, ỷ lại, không có nghị lực, huhu. Có bà bầu ngồi chờ sinh hai ngày ở giường bên cạnh, chả đau đớn gì, thỉnh thoảng lại bảo với chồng: "Đau thế thì còn lâu mới sinh!". Nhưng lúc đó đau quá nên mình chả bận tâm đến điều gì nữa, chỉ biết đau thôi. Hình như chồng đói, anh đi ra ngoài ăn tạm cái gì, dặn mẹ chồng mình là nếu mình sinh thì gọi chồng về ngay, chồng về quán một lúc, rồi vào, nhưng chỉ loang quanh hành lang và thỉnh thoảng ra sân bệnh viện, thấy mình đau quá chồng không chịu được, đúng là thời điểm không ai có lòng dạ nào làm gì nữa. Mình đi chân đất, đau thế đầu óc đâu mà đi dép nữa, máu cứ từ từ chảy đỏ hết váy, hai chân và chỗ gạch mình đứng. Y tá đưa cho bộ đồ khác, thay xong được một lúc máu lại ra ướt hết, lại thay rồi lại ướt. Mình mất máu cực kỳ nhiều luôn. Đến tầm hơn 3h, thấy tình hình mình không ổn chút nào hết, bác sỹ bắt đầu lo ngại, khám lại cho mình và tiêm thêm một mũi gì đó, dạy mình cách rặn. Rặn mãi, rặn đến kiệt sức mà đến 3h40' thì bắt đầu bác sỹ và y tá tập trung hết vào mình. Những người sinh cùng phòng ai cũng xong rồi, chỉ còn mình và một bạn nữa, bạn ấy sinh mãi không được nên phải chuyển đến phòng mổ, mình cũng mong bác sỹ chuyển mình theo, mổ luôn cho rồi, sinh với chả đẻ, đau sắp chết con người ta rồi. Nhưng mình vẫn ở lại, cùng một mẹ bầu khác mới vào, vào rồi sinh được luôn, còn mỗi mình. Chồng và mẹ chồng ở bên ngoài, mình thấy chồng vào nói với bác sỹ gì đó, rất khéo, đưa tiền cho bác sỹ mà cô ấy không lấy, đỡ xong mới lấy. Nhưng mình cảm thấy rõ, từ khi chồng nói chuyện với bác sỹ, cô ấy dịu dàng với mình hẳn. Mình bảo với bác sỹ mình không chịu được nữa, nhưng bác sỹ bảo ai cũng đẻ chứ có phải mỗi mình mình đẻ đâu, chịu được hết! Mình nghĩ trong đầu ai cũng đẻ mà đâu ai giống ai, cũng như ai cũng yêu mà có người hạnh phúc người không chứ. Rồi mình đau quá nên cũng chẳng lòng dạ nào nhớ lời bác sỹ nói, có chị y tá còn quát mình tại bảo cái gì ấy mà mình không nghe, nhưng mình kệ, có người đẻ dễ người đẻ khó chứ. Nhưng quát xong lại thấy dịu dàng với mình, chắc cũng hiểu và thương mình, biết mình đau lắm mà. Chồng thì cứ loăng quăng ngó nghiêng vào mấy phòng khác xem em bé nhà người ta, chắc lúc đó thèm biết mặt con và được bế con lắm! Mình trong phòng sinh, hết rặn rồi thở, rồi lại rặn, vẫn là phó khoa sản đỡ đẻ cho mình, vừa hướng dẫn vừa động viên, rồi cô ấy lấy cái gì đó, lia nhẹ, bảo mình rặn mạnh một cái, thế là xong. Mọi người khen mình giỏi, nói con ra rồi, mình mệt lắm nhưng cũng cố nhổm người dậy nhìn con, cái miệng rộng rộng và giống mình y chang. Baby sinh lúc 4h sáng ngày 23/7/2009, con gái, có hai lúm đồng tiền hai má, cũng hợp với cái tên bố mẹ đặt cho: Đinh Mỹ Duyên (Mỹ Duyên trong hai từ ghép M&D, My & Đạt). Y tá cân mấy lần liền, có lần cân có 2.9kg, có lần lại 3.2kg, không hiểu tại cách đặt bé chưa đúng, tại cân sớm bé chưa thở nhiều nên chưa kịp nở to ra hay tại cân muộn bé bị ngót? Chỉ biết lúc mình nằm chờ khâu, bác sỹ có gọi mẹ chồng và chồng từng người vào xem, chồng cứ đứng nhìn con, nói chuyện với con, con thì nằm trên bàn sưởi, hết khóc lại thở, rồi lại khóc, lại thở, cứ như thế cả tiếng đồng hồ, không có mẹ, không được bú, tội nghiệp con! Lúc đó bé giống giống mình lắm nhưng khi chồng bế con về phòng thì từ đó đến nay bé lại giống chồng y đúc, không giống mình chút nào luôn, mọi người bảo mình đi đẻ thuê rồi! Mình ở bệnh viện thêm 3 ngày nữa, đến bữa mẹ mình mang đồ ăn vào cho mình. Chồng vào liên tục với con, tối ở cùng với con luôn, rồi tự tay bế con đi taxi, tự tay bế con về nhà, mỗi tháng tự tay bế con đi tiêm, không bao giờ giao con cho ai khác, mình chỉ xách đồ đi cùng thôi. Sinh xong mình về lại 43kg, cũng muốn phấn đấu lên 45kg như cũ nhưng mà cứ lên cân một chút thì con gái hay thức đêm, mình lại sút cân, xong con ngoan lại tăng cân, rồi con quấy lại sút cân. Cứ quanh đi quẩn lại mãi như thế. Được cái an ủi mình sống rất hạnh phúc, vui vẻ, cả gia đình rất yêu thương nhau! Mình tóm tắt lại Nhật Ký Đi Sinh, nửa năm trôi qua rồi, mình không thể nhớ trọn vẹn hết, dù bỏ sót rất nhiều chi tiết nhưng cũng khái quát được phần nào đó để sau này con gái lớn lên được đọc và biết bé được sinh ra như thế nào.
Sự uể oải về tinh thần bao giờ cũng lây sang thể xác, mình chẳng buồn làm gì, chăm chút cho cái gì, thấy nản nản, bực bội trong người, muốn phá vỡ điều gì đó, khó mà giải mã được mấy thứ lằng nhằng trong đầu. Dạo này mình ko yêu chồng mấy, đó là sự thật, cảm giác giống như hồi chưa gặp chồng, hồi đó lúc nào cũng sẵn sàng bùng bổ để yêu một người khác, thèm sự mới lạ, rồi yêu chồng thật, cái manh nha trong khao khát thật đáng sợ. Nhưng đã là vợ, chẳng nghĩ thế, dù cũng thoáng đâu đó cái sự bứt mình ra khỏi nỗi buồn tẻ mỗi ngày. Có một người đàn ông lạ thường xuyên pm qua diễn đàn cho mình, anh ta nghĩ đến sex khi gõ bàn phím và bấm nút gửi đi tin nhắn. Mình tự cười và nghĩ đến vợ anh ta, nếu mình là cô ấy mình sẽ ngoại tình! Và mình lại nghĩ đến chồng.
Người ta có thể yêu đến phát điên một ai đó và có thể chết ngay được vì người ấy trong một thời điểm nào đó, nhưng rồi đến một thời điểm khác tình yêu đó chuyển thành dạng khác. Không thể chối cãi - mình nói thế chẳng phải vì tình cảm của mình có vấn đề. Mình chẳng bao giờ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày mình và chồng hết yêu và chia tay nhau, nghĩa là mình tin rằng mình sẽ sống đến lúc tóc trắng xóa bên cạnh người đàn ông mình yêu nhất trên đời. Mỗi sáng mỗi tối mình và chồng vẫn nói đủ thứ chuyện, mình vẫn phải gối đầu lên tay chồng và ôm thật chặt chồng mới ngủ được, vẫn nhắn tin và vẫn đưa đón. Bởi vì mình đang có một gia đình hạnh phúc. Nhưng sao mình thấy khủng hoảng thế!? Thiếu cái gì mà mình đang mong đợi???
Mình lại bắt đầu thấy váng vất, mình cảm thấy thế nào nhỉ. Có gì đó tẻ nhạt, mình không quấn lấy chồng như con chó nhỏ quấn lấy chủ mỗi lần chồng đi làm, trước kia mình cứ lẽo đẽo theo sau cầm mũ với túi cho chồng, ôm chồng chặt lắm cho đến khi chồng lên xe phóng đi mất. Trước kia mình hay gọi điện nũng nịu và hay nhắn tin nói nhớ chồng, trước kia mình thích thể hiện tình cảm với chồng ở mọi nơi, hôn chồng và đòi chồng ôm trước mặt mọi người.... Nói chung có thể tại mình còn trẻ, mặc dù 25 tuổi nếu chưa lấy chồng thì bố mẹ cũng nên tính toán và lo dần đi, 25 cũng ngấp nghé hết thì rồi. Con tim mình vẫn chưa sẵn sàng để chỉ làm bổn phận vợ, mẹ với những nghĩa vụ và trách nhiệm. Mình vẫn khao khát một tình yêu bỏng cháy, khác hẳn với một cuộc hôn nhân và cách thể hiện tình yêu như một "người lớn" đầy trách nhiệm và nghĩa vụ. Thật chán lắm khi cả tuần chẳng nhắn cho nhau những lời yêu thương, chẳng nói với nhau những lời ngọt ngào, dù rằng yêu nhau đến mấy, bền vững đến mấy.
Dù muốn hay không thì tất cả các cặp đôi trên đời này đều thay đổi khi trở thành chồng vợ của nhau. Mình đã muốn nói với chồng là nên suy nghĩ đến tâm tư của mình, chủ động về sớm với mình chẳng hạn - khi mà công việc cũng chẳng bận bịu gì để mình vui thay vì ở lại và làm những việc ko quan trọng lắm. Cảm giác hạnh phúc trong hôn nhân là điều rất quan trọng, những lúc không thấy hạnh phúc mấy mình hay bấm danh bạ tìm một số đã lưu để nhắn tin, nhưng kết cục dù được ve vuốt đến mấy mình vẫn không thỏa mãn được vì người ấy chẳng phải là chồng. Khi quá yêu một ai đó cũng nguy hiểm đồng nghĩa với yêu quá ít một ai đó, vì nó dễ khiến người ta bất chợt hư hỏng hoặc làm một điều gì đó điên rồ.
Mình chẳng biết mình đang nói cái gì, thỉnh thoảng có lúc mình ngồi 1 mình và bỗng dưng bật khóc, xong rồi mọi thứ cân bằng trở lại. Vì thế không có lý do gì để khẳng định phụ nữ đã có gia đình rồi là không cô đơn, và không có lý do gì để khẳng định sự cô đơn tức là không còn yêu hay không được yêu nữa, cô đơn đơn giản chỉ là cô đơn thôi, huống hồ mình lại là người mang quá nhiều cảm xúc.
Đôi khi sẽ là rất ích kỷ và quá sức khi đòi hỏi quá nhiều ở bạn đời, đối với mình thì chồng là một người đàn ông hoàn hảo, có thể nói là hơn hẳn những người cùng tuổi, và mình rất tự hào về điều đó, mình thích cảm giác mình ngưỡng mộ chồng (ở riêng một mức độ và khía cạnh). Mình cảm thấy căng thẳng và tù đọng nếu cố tình im lặng không viết, nó giống như tự bắt mình phải chịu đựng chẳng vì lý do gì. Dù viết những điều này có thể không nên, và chồng không thích. Nhưng cảm giác muốn được trải lòng mãnh liệt hơn sự e dè. Có thể, những lúc bình lặng quá cũng khiến ta khủng hoảng. Phải chấp nhận thực tại rằng cuộc sống thì bao giờ cũng có những lúc buồn lúc vui, có lúc mình hân hoan hạnh phúc thì cũng có lúc thấy lòng mệt mỏi. Hình như, cuộc sống của mình từ rất lâu rồi không được cân bằng cho lắm.
Từ chiều đến giờ đau bụng, chẳng biết tại sao, con gái cũng tự dưng khóc nhiều, mình vừa gọi chồng về nếu nhà hàng không có khách. Những lúc yếu lòng thế này thì người mình cần nhất là chồng. Mình rất ghét cảm giác khi mình ko mãnh liệt với chồng, nó khiến mình sống buồn tẻ và thiếu lửa. Công việc của chồng đang bận lắm, chẳng có thời gian nhiều, mình biết vậy nhưng chẳng thấy hài lòng!