images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Hội những phụ nữ góa chồng nuôi con nhỏ
Chào các chị, cho e được nhập hội những người phụ nữ góa nhé.
Em cũng đã trải qua thời gian tột cùng của đau khổ như các chị. Chồng e cũng bỏ mẹ con e đi gần 3 năm nay rồi. Cứ ngỡ rằng nỗi đau sẽ vơi đi nhưng thật sự khó các chị ah. Em luôn thấy cô đơn, dằn vặt và nhớ a ấy da diết. Từ ngày đó e luôn thấy bất mãn với đời, sao ông trời bất công với mẹ con em vậy. Nhiều lúc nghĩ cực thân mà chẳng biết san sẻ cùng ai nữa vì chẳng có ai có thế hiểu được và chia sẻ được/ Nỗi đau sẽ vơi đi khi được chia sẻ và em mong được chia sẻ trên diễn đàn này với các chị, các mẹ, những người cùng cảnh ngộ!
06:32 CH 19/07/2013
Dành cho các chị góa chồng thì vao đây
Phụ nữ thật khổ! Phụ nữ góa chồng còn khổ nhiều...nhiều...nhiều lắm mà chỉ có những ai rơi vào hoàn cảnh đó mới hiểu được! Mình cũng là một trong nhưng người phụ nữ góa chồng khi mới 30 tuổi. Ông trời ác tâm cũng cướp đi a ấy hơn 1 năm nay khi con gái mình được 4 tuổi. Sống cảnh sống một mẹ một con nhiều lúc thật cơ cực nhưng vẫn phải tự an ủi mình vững vàng sống để nuôi con trưởng thành! Cầu mong linh hồn anh ấy được siêu thoát nơi chín suối! Che chở cho mẹ con được bình an!
Các chị e có cùng hoàn cảnh xin hãy cố gắng ! Cầu mong được bình an!
08:40 SA 02/02/2012
Goá chồng!
Em đã phải chấp nhận! tìm niềm vui từ con gái, từ công việc! em đã không để mình có khoảng thời gian trống nhằm quên đi nỗi đớn đau và nỗi cô đơn chị ah, em đã nghĩ đó là số phận để lòng mình được AN, nhưng trong Tâm em vẫn không thấy thanh thản! em vẫn bị dằn vặt bởi cái chết tức tưởi của anh ấy! chết nơi đất khách quê người, chết mà không có vợ con và người thân bên cạnh, chết rồi mà em cũng không được ôm anh ấy lần cuối...em bị ám ảnh khi nghe đến từ chết...em chỉ muốn điên lên để quên đi tất cả!
Ông trời thật không công bằng! thấy anh ấy yêu thương vợ con quá, thấy anh ấy toàn vẹn quá! nhưng chẳng thương anh ấy vất vả từ nhỏ, chấp nhận xa vợ con để đi kiếm tiền...hy vọng có ngày về để vợ con đỡ vất vả! tưởng rằng chỉ xa nhau 3 năm! anh ấy vẫn động viên em, "3 năm nhanh thôi! cả hai đứa mình cùng phải cố gắng, chỉ còn mấy tháng nữa là anh về!" vậy mà ....người chẳng thấy đâu ...đi thì nguyên vẹn...về chỉ còn là một bình tro cốt! Em thấy đớn đau hơn ai hết! cuộc sống thật vô nghĩa và tẻ nhạt lắm!
10:32 SA 09/05/2011
Goá chồng!
Chị!
30 tuổi vẫn còn trẻ chán. Chị hãy lạc quan lên, chị nhé! Tin tưởng vào những điều tốt đẹp rồi sẽ đến. Em tin rằng khi chị sống tốt, chồng chị ở một nơi nào đó cũng sẽ cảm thấy yên lòng. Chị đã có "của để dành" chính là đứa con. Đó cũng chính là niềm vui, là hạnh phúc của chị rồi. Bên cạnh việc nuôi nấng, dạy dỗ cháu, chị hãy năng tham gia các CLB, gặp gỡ mọi người khi có thời gian rảnh rỗi. Đừng ở nhà ôm con 1 mình mà lại ôm vào thêm những nỗi buồn và trống trải. Điều quan trọng nhất, chị đừng đóng cửa trái tim, chị nhé!
Dù cuộc đời thật nhiều nỗi buồn nhưng em tin là vẫn sẽ có một người đàn ông sẵn sàng giang rộng vòng tay bảo vệ chị và con chị!
Em chúc chị vững vàng, sớm tìm được niềm vui, chị nhé!:Rose:

Cảm ơn những lời động viên từ Vicky! Cuộc sống và những cố gắng, nỗ lực hiện tại của chị bgiờ chỉ vì đứa con tinh thần anh ấy để lại. Còn gì đau đớn hơn khi anh ấy đi mà chị cũng không được ôm anh ấy lần cuối, không được ở bên anh ấy lần cuối, chẳng có gì hết em ah...sống xa cách 2 năm, đến lúc ra đi...chẳng có vợ con bên cạnh, chị thương anh ấy hơn cả bản thân mình! ông trời nhẫn tâm quá! Nhiều lúc nghĩ mình cũng to gan không biết bgiờ ông ấy phạt mình vì toàn trách ông ấy ác tâm cướp anh ấy rời khỏi thế gian này!
09:27 SA 09/05/2011
Nhớ quá Hà tây!! Có ai ở Hà tây cũ ko ạ?
Chào cả nhà!
Em cũng gốc Hà Tây đây ah, từ hồi nhập vào Hà Nội, mất đi cái gốc Hà Tây, đi đến đâu ai hỏi, em đều trả lời em ở Hà Tây (ghét cái từ Hà Nội 2 thế không biết)
Hà Tây còn tự hào hơn!
Rất vui được gia nhập hội đồng hương!
08:27 SA 09/05/2011
Chúa đã gọi Anh về
Chia sẻ nỗi đau mất mát với bạn!
Mình đã và đang trong hoàn cảnh như bạn nên hiểu được nỗi đớn đau khi mất anh ấy, mất đi tình yêu và cuộc sống của mình! Mình vẫn may mắn hơn bạn vì anh ấy còn để lại cho mình hình bóng của anh ấy mà anh ấy vẫn gọi là "thiên thần của ba"!
Mình vẫn trách ông trời đã tàn nhẫn với mẹ con mình, tàn nhẫn với anh ấy!
Nhưng...người đi đã đi rồi...người sống vẫn phải sống! Nhiều lúc mình cũng muốn gục ngã, nhưng cũng như bạn, đã có một sức mạnh vô hình nào đó bắt mình phải đứng dậy để sống...
Hãy cố gắng và vượt qua bạn nhé!
11:21 SA 07/05/2011
h
ha_anh_1311
Bắt chuyện
617Điểm·1Bài viết
Báo cáo