Mình 27 tuổi, một mình nuôi con, vẫn chưa thấy mình già, vẫn thấy đời tươi đẹp. Dù có những lúc tiền ăn của 2 mẹ con còn khó khăn, nhưng vẫn phải sống, mà đã sống thì phải vui. vui để sống, vui để thiên hạ thấy rằng: không phải cứ bất cứ người PN nào trong quá khứ có tỳ vết thì tương lai và hiện tại phải khổ đau sầu não...
Cố lên chị, mở lòng với cuộc sống... hãy tin rằng còn có những người thực sự quan tâm đến mình...
Xin mạn phép chị vì em còn quá trẻ để khuyên chị nên như này, phải như kia. Em chỉ muốn khuyên chị xem 1 bộ phim ngắn mà em rất tâm đắc những gì mà đạo diễn bộ phim muốn truyền đạt cho người xem về tình yêu. Chị hãy xem hết cả bộ phim này và ngẫm lại, sẽ thấy mình đôi lúc ở trong 1 hoặc vài nhân vật nào đó trong phim. Rất mong chị lạc quan. Mặc dù em vừa chia tay người yêu (Khác xa hoàn toàn so với việc ly hôn của chị - nhưng nỗi buồn cũng nặng nề lắm)
Link film: http://kites.vn/thread/-18-2012-my-p-s-partner-p-s-doi-tac-nua-dem-ji-sung-kim-ah-joong-vietsub-hd-completed-363993-1-1.html
PS: Đây là phim 18+ nên có 2 cảnh nóng đoạn đầu phim. Còn laị về sau rất sạch sẽ và ý nghĩa. Đừng thấy có cảnh 18+ mà không xem nữa.
Mỗi một lần đối diện với mẹ, với gia đình họ hàng, lại cảm thấy nội tâm khổ sở.
Ly hôn, nào có phải cái tội gì đâu?
Vậy mà, một người đồng nghiệp thủ thỉ: "Chị thấy em đâu đến nỗi nào đâu mà phải ly hôn nhỉ?", cộng thêm sự thương hại khó tả. Lúc đó, thực sự chỉ muốn nói thẳng vào mặt chị ta: "Xin lỗi, tôi hoàn toàn bình thường!"
Chưa nói đến cuộc ly hôn của tôi là do đâu, nhưng tôi muốn định nghĩa rằng ly hôn không có nghĩa là người trong cuộc đui què mẻ sứt gì mới phải ly hôn. Đôi khi đơn giản rằng họ không hạnh phúc bên nhau, không hợp nhau, họ cũng lựa chọn chia tay. Họ muốn tìm một hạnh phúc khác hơn để đáng là cuộc sống (cái này thường những người có nhận thức cao thì lại càng đòi hỏi cao). Chỉ tiếc đầu óc của những con người không bước chân ra thế giới rộng mở lấy một lần ấy không hiểu đc những điều như thế. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của tôi phải dừng lại vì những lý do rất cơ bản thôi. Nhưng nếu ai hỏi, tôi cũng chỉ nói rằng: không hợp. Đó là sự cố gắng trân trọng nhất mà tôi còn giữ đc cho người đó.
Còn quan niệm suy nghĩ trên, âu cũng là bình thường, bởi chính bố mẹ tôi cũng cho rằng điều đó là rất xấu. Mặc dù đã cùng tôi đi qua những năm tháng của cuộc hôn nhân, đã thấu hiểu nỗi đau khổ của tôi, đã ủng hộ tôi khi tôi dũng cảm quyết định, nhưng cho đến giờ, sau 4 năm không thấy con chịu lập gia đình, thầy u bắt đầu lo lắng, bi quan và tiêu cực.
Lo tôi một đời chồng không ai lấy.
Lo tôi lớn tuổi rồi sinh đẻ sẽ ra sao?
Lo thiên hạ đang ngày một nhìn vào tôi, thảm hại.
Biết làm sao đc. Gia đình tôi vốn truyền thống (thậm chí còn nhiều điều cổ hủ). Chuyện ly hôn là một cú lội ngược dòng, chẳng qua vì một hạnh phúc tối thiểu cần có thôi.
Mẹ ngày một tóc bạc đi. Nửa đêm cứ choàng tỉnh giấc sợ con bé ngày đêm một mình, rồi cả đời không chồng không con.
Xót! Nhưng không biết làm thế nào! Càng ở bên cạnh mẹ càng cảm thấy tự ti dần đi.
Những lúc thế này đầu óc rất tối tăm. Tôi cảm thấy mình thực sự cần một bác sỹ tâm lý thật giỏi. Anh chị em nào có địa chỉ giỏi và tin cậy thì mách giúp tôi nhé. Cảm ơn nhiều.
P/S: đang tâm lý nặng nề vào wtt đọc đc vài dòng an ủi của mọi người cũng đỡ đi phần nào. Cảm ơn mọi người nhiều. Ah, mình năm nay đã là 29 rồi ạ ^^