Sáng ngày ra thấy tin nhắn offline của em ng yêu của chồng buzz, ngứa cả mắt. Trưa chồng gọi điện bảo đi viếng đám ma bố đồng nghiệp ở Thái Nguyên, tối em tự về nhé. Mình chỉ muốn cãi nhau với chồng. Nhắn tin cà khịa 2 lần mà địch vẫn chỉ nhũn nhặn gọi lại thanh minh. Sao người ngợm bực dọc thế nhỉ. Tan làm đi ăn chè với ông anh cho đỡ phí buổi tối. Khó văn chịu quá :Crying:
con_chim_hu_hu ơi, bố mẹ nhiều khi là thấy con mình chưa cố gắng, mới vỡ mộng đã đòi làm lại, trong khi bố mẹ phải nói là vỡ mộng đến 100 lần, 1000 lần, mà đàn ông nhiều khi tệ với vợ nhưng kể ra để bố mẹ hiểu như thế là tệ khó lắm, tao thấy nó vẫn toots ko cờ bạc rượu chè gái gú vv. Mình nghĩ hầu như ai lấy chồng cũng có những lần thất vọng, ít nhất phải nỗ lực để vượt qua đã, chứ ko thể đòi lấy nhau rồi nhoằng cái đã đòi bỏ nhau đc
E theo dõi nhà mình từ tầng 1 cho đến tận tầng 6, gần đèn thì rạng, e cũng học hỏi được các chị đi trước rất nhiều, và cũng biết thâm thía được câu nói của chị Trâu : đừng để cảm xúc ngắn hạn làm mất hạnh phúc của mình ( đại ý là thế)
Nhưng các chị ơi, e biết làm thế nào bjo ah? E đang bầu bì sắp đẻ, MC tuần rồi ra chơi với e. Thực sự e buồn lắm ấy. 2 vch e ở trên này, e biết bà ở nhà cũng chả có viêc j ( toàn chơi thôi) nhưng giai đoạn nghén ngẩm kinh khủng nhất, 2vch cũng tự hết, bà chả ỏ ê tí j. Tuần rồi bà bảo bà lên HN chơi chăm con dâu, e cũng thấy vui vì ít ra bà còn nghĩ đến mình. Tối thứ 5, bà bảo mai bà lên chơi, nhưng ko nói j với e mà lại gọi điện cho chồng e là: mang theo cả thằng cháu 3 tuổi con ông anh trai lên cùng bà. Mà bọn e thuê trọ trong căn nhà 20m2, thằng cháu nghịch mà quấy suốt. E thấy chồng e bảo là nhà chật bé cho nó lên làm j. ( e hoàn toàn ko can thiệp j vào ván đề này ah); bà nói là: bà cứ cho lên, vì mọi ng ở quê xui là mang nó lên chơi cùng bà đỡ buồn??????????????? Chồng e ko đồng ý, vì đợt này a ấy đang bận rất nhiều việc cần làm ở nhà mà ko phải đến công ty, nên nó lên nhà chật ko có chỗ chơi thì quấy a ấy ko làm được việc.
rồi mọi chuyện cũng êm xuôi, chiều t7 bà lên 1 mình ko có theo thằng cháu. Chiều tối hôm đó có 2 mẹ con ở nhà, e cũng nch hết sức bth với bà, thì
Trời ah,
E nói rõ luôn với bà là bọn con mỗi tháng thu nhập 2vch chỉ được gần 10 triệu, thuê nhà cửa, ăn uống, lấy đâu ra mà khá. Bà không nói j hết, gật gù ra vẻ hiểu lắm
Tối đến, 2vch ngồi chơi chồng e chưa bàn bạc j với e cả, tự cầm ví đưa cho bà 1 triệu bảo: mẹ cầm lấy tiêu vặt trong mấy ngày ở đây ?????????( chợ búa sáng e đi nhá), bà chả nói năng j cầm luôn, chạy ra đút ví của bà. E thực sự không phải là người khó khăn kẹt xỉ j, nhưng e thấy buồn. vì trong lúc e bầu bì thế này, khó khăn như thế, bà chả được câu động viên, mà mới tuần trước chồng e về đã biếu bố mẹ 1 tr rồi. ông bà cũng chả từ chối, cầm luôn ( ông bà có tiền chứ không phải ko có).
Rồi bà ngồi nói chuyện, thực sự sao bà lại vô tâm đến thế. E biết bà ở quê, nhưng ngồi nch với e, bà toàn văng những từ đệm ( e xin lỗi các chị ở đây trước, e viết ra thì nó thô kinh khủng ạ): cứt, điên, đái, ỉa, m.a.u l.o.n ... mà luôn mồm ấy. E không biết làm sao, góp ý với bà là bà đừng nói thế, chỉ 1 lúc sau là bà lại nói như thế, mà nói cả trong bữa cơm. E cầu cứu chồng thì chồng bảo bà, rồi cũng đâu vào đấy, chồng bảo bó tay rồi.
sáng nay, e với bà đi chợ, ( tiền của e nhé) bà không cho mua cái j cả, cái j cũng kêu đắt bảo là không mua, rồi ăn ít thôi. Bà chỉ cho mua 2 mớ rau để ăn với số thịt kho ít ỏi ở nhà còn lại từ tối hôm trước. E ko nói j ở chợ hết, e đưa bà về rồi tự phi ra chợ, tự mua thêm thức ăn, về e bảo là:
Rồi e đi làm. Các chị ơi, e đã cố gắng, cố gắng AQ rất rất rất rất rất nhiều. Các chị cho e lời khuyên với ah, e như thế có phải là láo hoặc kẹt xỉ quá không?