Mọi người ơi, hãy cho tôi lời khuyên..
Tôi đang rối trí vô cùng, nếu cứ thế này thì tôi sợ mình sẽ lún sâu vào tối tăm mất. Tôi có chồng, sống không hạnh phúc. Chồng không cờ bạc, không rượu chè, theo tôi thấy thì không trai gái, và cũng không yêu tôi. Sống như hai người bạn. Suốt ngày chồng chỉ biết có công việc, rất ít hỏi thăm ân cần chăm sóc vợ, dù rất yêu con và thường hay âu yếm con. Lúc tôi có con và sau khi sinh xong thì tổng cộng 10 tháng con trong bụng mẹ và 1 năm sau khi sinh không có quan hệ vợ chồng, tôi đã khóc hỏi chồng vì thấy tình cảm vợ chồng sao mà nhạt nhẽo thì anh bảo anh bị stress vi con nhỏ rồi anh không phải là người đam mê nhục dục (chẳng lẽ tôi là người như vậy?!!). Đến bây giờ, vợ chồng cũng dăm bữa nửa tháng, chồng đặt người xuống là nằm thẳng đơ ngủ, tôi quay sang ôm thì cũng cứ nằm thẳng cẳng, chê người vợ nóng không ôm được. Và bao nhiêu điều nữa, tôi đã chịu đựng, rồi lao vào công việc, lấy niềm vui bên con để quên đi.
Rồi tôi đã gặp người thật sự yêu mình. Đau khổ là anh cũng đã có gia đình, vợ con. Nhưng anh yêu tôi thật sự và nói rằng cuộc hôn nhân của anh cũng không hạnh phúc từ trước. Anh yêu tôi bằng tất cả tấm lòng và nói sẽ ly hôn với vợ để đến với tôi. Tôi không nghi ngờ về điều này vì tính anh rất kiên định, anh nói anh đã sai lầm thì bây giờ là sửa sai, vì anh đã gặp người anh thật sự yêu, là tri kỉ của nhau trong cuộc đời. Anh cầu mong Thượng đế cho được ở bên tôi, mong tôi cũng giải quyết cuộc hôn nhân của mình để chính thức đến với nhau. Anh nói miễn là chúng ta vẫn có trách nhiệm đầy đủ với con cái là được, vì con cái rồi cũng sẽ có hạnh phúc của nó. Lúc đó, chúng mình đã già, sẽ sống làm sao với sự khập khiễng trong đời?
Nhưng tôi rối bời quá, mọi người ơi, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào quá đỗi khi ở bên anh, nhưng tôi phải quyết định như thế nào đây?
Quả thật điều làm mình nghĩ hận chồng nhất là tại sao mình đang có cuộc sống hạnh phúc mà chồng lại đạp đổ mọi thứ để mình phải sống một cuộc sống vô cảm như bây giờ. Như vậy đúng là mình toàn nghĩ về mình rồi. ĐIều mình cần làm là phải suy nghĩ tích cực hơn, cần nhìn thấy những cố gắng của chồng và nghĩ đến những mất mát con cái sẽ phải chịu nếu mình vẫn cố chấp. Mình sẽ cố gắng.
Về mặt tình cảm của chồng, mình không thể xác định được chồng có còn tình yêu với mình hay không (dù đã lấy hơi thở thật sâu rồi mẹ wicket a:)). Như mình kể, chồng rất quan tâm, chăm sóc nhưng không bao giờ thể hiện tình cảm như nói lời yêu thương hay cử chỉ tình cảm như kiss hay ôm ấp (trừ lúc đi ngủ). Không biết có phải tình yêu sau 11 năm và hôn nhân sau 5 năm nó là như thế hay không. Mình cố gắng nghĩ rằng tình yêu lâu rồi nó là như thế nhưng lại nghĩ bản tính phụ nữ rất hay tự huyễn hoặc mình, giải thích mọi thứ theo chiều hướng mà họ muốn tin là như vậy chứ nếu nhìn khách quan thì khác. Mà như vậy thì mình nghĩ chồng chi đối xử tốt với mình vì trách nhiệm và muốn giữ mẹ cho các con chứ tình cảm cũng không còn nữa. Chẳng biết nghĩ thế nào nữa. Vả lại, mình cũng chưa bao giờ tin vào tình yêu vĩnh cửu.
Mình cũng đã thẳng thắn trao đổi chuyện này với chồng rồi, mình cần anh thể hiện tình yêu nhiều hơn để mình có thể cảm nhận được, để mình có niềm tin là anh còn tình yêu với mình nhưng cũng chẳng thay đổi gì. Anh hỏi mình muốn anh thể hiện thế nào, một ngày nói anh yêu em mấy lần hay hôn mấy lần ... chán chưa. Anh kể ra những điều anh làm như hàng ngày đưa mình đi ăn sáng, hỏi han quan tâm, rất hiếm khi ra ngoài chơi hay nhậu nhẹt, đôi khi nấu cho vợ những món vợ thích cuối tuần vợ muốn đi đâu thì chở đi ... nhưng riêng chuyện xxx thì mình thấy rõ chồng không còn hứng thú như trước nữa. Mà mình thì đánh giá tình yêu qua chuyện xxx. Chuyện mang bầu không làm ảnh hưởng đến vợ chồng mình trong chuyện ấy, lúc mình có bầu bé đầu tiên mọi chuyện xxx vẫn như bình thường. Tất nhiên lần này mình không còn cảm thấy yêu chồng nên cũng không muốn xxx nhưng chồng initiate thì mình cũng không từ chối. Nhưng chồng mình cũng chẳng thể hiện ham muốn của anh ấy và ngay cả khi xxx, mình cảm thấy rõ chồng không còn hứng thú như trước nữa. Điều này làm mình nghĩ rằng anh không còn yêu mình nữa.
Nói chung trạng thái cảm xúc của mình rất thất thường, chỉ còn hơn 1 tuần nữa là mình sinh rồi, có lẽ chờ đến lúc hồi phục sau sinh xem mọi chuyện thế nào. Các mẹ đã có tình yêu hơn 10 năm cảm nhận thấy tình cảm của các bố thế nào ạ ?