images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Truyện ngắn tình thầy trò nhân ngày 20/11
Dù thầy không phải là cha


Một buổi chiều cha trở về, mặt đầy phiền muộn. Ngồi vào bàn ăn ông chẳng nói lấy một câu, mẹ lựa lời hỏi: “Ở trường xảy ra chuyện à?”. Trầm ngâm một lúc, ông khẽ trả lời: “Cậu David ở lớp anh bị bắt vì mang cocain vào trường… Trước kia nó là một đứa ngoan, tại sao nay lại đổ đốn như vậy…”.

Ghen tị vì bị người khác chia sẻ tình cảm nên tôi đã thốt ra một câu mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn hổ thẹn: “Anh ấy đâu phải là con của bố mà bố rầu rĩ thế?”. Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt thật nghiêm khắc: “Con không được nói như vậy… Bố thấy bất lực vì không làm tốt vai trò của mình, những điều tốt lành từ chữ nghĩa văn chương bố truyền thụ cho học sinh đã không có tác dụng…”.

Rồi giọng ông trầm xuống như tự nói với bản thân: “David không còn mẹ, bố nó làm việc ở nước ngoài nên thỉnh thoảng mới ghé thăm con, nó thiếu tình thương… Năm nay là năm học cuối, không ai bảo lãnh, nó nguy mất…”. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy ông đã đi rồi. Mẹ bảo: “Bố đến đồn cảnh sát”.

Năm năm sau cha bị tai nạn giao thông, ông ra đi không một lời trăn trối. Trong đám tang của ông có một người thanh niên lạ mặc bộ vest đen lịch sự. Anh nói lời chia buồn và tự giới thiệu với mẹ: “Em là David, học trò cũ của thầy George, em vừa từ New York bay về”. Tôi còn được biết David tốt nghiệp MIT hạng ưu và được tuyển dụng vào một công ty viễn thông lớn.

Năm 16 tuổi tôi học nội trú xa nhà. Mẹ đã đi bước nữa, dù bà rất thương yêu và chu tất cho tôi nhưng giữa tôi và mẹ vẫn có một khoảng cách. Ở trường cô giáo dạy toán Annie là người tôi yêu mến nhất, đằng sau những dãy số khô khan được cô viết bằng phấn trắng trên bảng là một tấm lòng rộng mở, cô dành cho tôi nhiều tình cảm tốt đẹp.

Tuổi sắp trưởng thành đôi khi thật ngông dại. Vì a dua và muốn chứng tỏ bản thân nên tôi tập tành hút hít. Một lần cùng hai đứa bạn trốn khỏi trường và chui vào một khách sạn rẻ tiền, chúng tôi bị cảnh sát bắt giữ khi đang phê thuốc.

Ngay tối hôm ấy các bạn được cha mẹ bảo lãnh. Tôi không muốn gọi điện cho mẹ, bà còn có một gia đình để lo. Chợt nghĩ đến chuyện của David ngày trước, lòng xốn xang khó tả, tôi ước bố vẫn sống ở trên đời. Ngày mai khi ánh bình minh tỏa sáng, ai sẽ đến đón tôi trở về? Nước mắt giàn giụa khi tôi nghĩ người ấy sẽ là cô Annie…

Sưu tầm
06:21 CH 15/11/2013
Truyện ngắn tình thầy trò nhân ngày 20/11
Người thầy năm xưa

Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc.

Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì e sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong sự yên tâm lạ thường. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi không đến lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài.

Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng: “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu cổ vũ tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.

Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”.
Sưu tầm
08:08 SA 15/11/2013
những câu chuyện cười bằng tiếng Anh
1. A French boy said to his friend: “My young sister is ten years old but she can speak English rather well.”
The friend smiled and replied: “It isn’t a strange thing. When my family travel to London, I met a little girl who was about five years old but she spoke English like wind.”
Một cậu bé Pháp nói với bạn mình: “Em gái tớ 10 tuổi nhưng có thể nói được tiếng Anh khá tốt đấy.”
Cậu bạn mỉm cười và đáp: “Chẳng có gì lạ cả. Khi gia đình tớ đi du lịch London, tớ gặp một bé gái khoảng 5 tuổi nhưng cô bé nói tiếng Anh như gió vậy.”

2. Teacher: Today, we’re going to talk about the tenses. Now, if I say “I am beautiful,” which tense is it?
Student: Obviously it is the past tense.

Giáo viên: Hôm nay chúng ta sẽ học về các thì. Bây giờ, nếu cô nói “Tôi xinh đẹp” thì đó là thì gì?
Sinh viên: Đương nhiên là thì quá khứ rồi.

3. A blonde guy gets home early from work and hears strange noises coming from the bedroom. He rushes upstairs to find his wife naked on the bed, sweating and panting. “What’s up?” he says. “I’m having a heart attack,” cries the woman.

He rushes downstairs to grab the phone, but just as he’s dialing, his 4-year-old son comes up and says“Daddy! Daddy! Uncle Ted’s hiding in your closet and he’s got no clothes on!” The guy slams the phone down and storms upstairs into the bedroom, past his screaming wife, and rips open the wardrobe door. Sure enough, there is his brother, totally naked, cowering on the closet floor. “You rotten bastard,” says the husband, “My wife’s having a heart attack, and you’re running around naked, scaring the kids!”
Một anh chàng tóc vàng đi làm về sớm và nghe thấy tiếng động lạ từ phòng ngủ vọng xuống. Anh vội chạy lên lầu và phát hiện vợ mình đang trần như nhộng trên giường, đổ mồ hôi và thở hổn hển. “Chuyện gì vậy?” anh nói. “Em lên cơn đau tim,” cô vợ thét lên.

Anh chồng lao xuống lầu chộp lấy điện thoại, nhưng khi vừa quay số thì cậu con trai 4 tuổi đến gần và bảo “Bố ơi! Bố ơi! Chú Ted đang trốn trong tủ quần áo của bố đấy và chú ấy không mặc gì cả!” Anh chồng ném mạnh chiếc điện thoại xuống và lao lên lầu, đi như vũ bão vào phòng ngủ, đi qua cô vợ đang gào thét, và xé toạc cửa tủ đựng quần áo. Không còn nghi ngờ gì nữa, em trai của anh ấy đây rồi, trần như nhộng, nằm thu mình lại trên sàn tủ. “Mày là đồ đáng tởm đồi bại,” anh chồng nói. “Vợ tao lên cơn đau tim mà mày còn trần như nhộng chạy quanh nhà, hù dọa bọn trẻ nữa à!”
06:56 CH 23/09/2013
Truyện hay trong tủ, sách hay trên giá dành cho...
Nhớ hồi xưa em cũng rất hay xem truyện là "CHUYẾN PHIÊU LƯU CỦA MÍT ĐẶC VÀ CÁC BẠN". Em nhớ những câu chuyện tinh nghịch của cậu bé Mít Đặc nổi đình đám nhất với những ý nghĩ nghịch ngợm và kỳ quặc của cậu. Các mẹ có thể kiếm những câu truyện này về cho các bé của mình xem.

06:35 CH 23/09/2013
Truyện ngắn hay về chủ đề hạnh phúc gia đình
Truyện ngắn
Tình yêu của mẹ


Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ, con lúc nào cũng là của mẹ. Không thuộc về một ai khác.
***

Chiến tranh đi qua, mẹ tôi trở về làng khi người thân không còn một ai. Bom đạn đã cướp đi tất cả gia đình, nhà cửa nhưng không thể cướp đi nghị lực của người đàn bà đã từng vượt qua lửa đạn.
Chiến tranh đi qua mà bom vẫn còn vang lên đây đó, khiến cho những vành khăn trắng cứ ám ảnh mãi trên những con đường quê. Xóm làng bảo mẹ kiếm lấy một người mà yên bề gia thất. Tuổi xuân của mẹ bỏ lại ở núi rừng Trường Sơn, giờ hòa bình dường như việc chồng con là một điều xa vời vợi. Nghĩ vậy nên mẹ tôi ở vậy cho đến một ngày hàng xóm qua bảo: "Thôi, kiếm đại một đứa con mà nuôi, sau này trái gió trở trời còn có nơi nương tựa"...
...
Tôi lớn lên trong mái nhà tranh, vách đất. Những giấc mơ luôn thấy mình bị ướt sũng và lạnh, luôn nghe cái dạ dày sôi vì đói. Cũng đúng thôi, khi những đêm cơn mưa đi qua, nơi hai mẹ con ngủ thường bị nước mưa giọt xuống, ướt và lạnh. Mẹ bảo cái nhà này là nhà tình thương. Cả làng thấy mẹ khó khăn nên huy động trai tráng dựng nhà cho mẹ rồi cấp cho mảnh ruộng ít ỏi để sống "cầm hơi". Những ngày gió rít, cứ tưởng mái nhà tranh xiêu xiêu này không chống nổi cơn thịnh nộ của đất trời. Thế mà vẫn đi qua những mùa đông khắc nghiệt hay những cơn bão dữ. Mẹ bảo trời còn thương mình!
...
Có lẽ đi học là niềm vui của nhiều người. Nhưng với tôi đi học là một sự tra tấn vô hình. Từ đường làng đến trường tôi thấy tự ti với những học sinh ngang lứa. Nhà nó khá, giàu có hơn mình, có ba có mẹ đầy đủ cũng là một điều đáng để tôi ngưỡng mộ; rồi lại áo quần chúng đẹp, thơm tho chẳng có chỗ vá hay đứt chỉ như tôi. Ít nhất đứa con gái nào ngang lứa tôi đều có cái kẹp tóc hình con bướm hay sợi dây xanh đỏ trông thật bắt mắt. Riêng tôi, chỉ là sợi dây thun bán năm trăm đồng cả nắm trong tay, xài cả năm trời vẫn không hết. Nhưng những chuyện đó cũng khiến một đứa trẻ như tôi quên bẵng đi khi vùi đầu vào giờ học dưới cặp mắt của ông thầy nghiêm nghị, lúc đó cái sự ghen tị với chúng nó liền tan biến.
Sợ nhất là những lần ra chơi giải lao giữa giờ, những cặp mắt nhìn tôi và nói: "Này đứa con hoang, này đứa ghẻ lở...". Tôi khóc, không dám hé môi với thầy, cô vì nghĩ làm vậy thì mình càng xấu hổ. Học về, tôi ném cái túi ni long đựng sách vở lên bàn và lao vào buồng nằm khóc. Mẹ tôi đi làm về nghe tiếng thút thít liền vào tra hỏi. Tôi là tài sản lớn nhất của mẹ, nên khi nghe tôi khóc tưởng là bị ai đánh hay đau ốm gì. Mẹ vội áp tay lên trán xem đầu có nóng không, cầm tay ôm tôi vào lòng rồi bảo chuyện gì. Mẹ càng hỏi tôi càng khóc to hơn. Sau một hồi gặng hỏi tôi mếu máo nói trong nước mắt, câu được câu còn: "Chúng bảo con là đứa con hoang. Có phải không mẹ?". Không trả lời, mẹ ôm riết tôi vào lòng chặt hơn và bắt đầu khóc, khóc không thành tiếng nhưng những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má tôi. Tôi nghe nước mắt mằn mặn, hai giọt nước mắt đều mặn như nhau!
...
Ngày tháng trôi qua, tôi trở thành một đứa gan lì, chai sạn với những lời của đám bạn cùng lứa, cũng như những lần buôn chuyện của người làng. Không cần mẹ phải nói thì tôi cũng biết tôi chẳng phải con đẻ mẹ. Hồi đó mẹ trở về làng sau năm tháng chiến tranh. Xóm giềng mối lái mãi mẹ mới đến với một người đàn ông. Cả hai ở với nhau một thời gian dài mà không có con nên người đó bỏ đi lên thành phố sinh sống. Người làng bảo mẹ không thể sinh con vì di chứng của chất độc màu da cam. Mẹ không buồn, tự nhủ ở vậy cho qua một đời người.
...
Cứ tưởng cuộc đời cô quạnh cứ thế trôi qua, ai ngờ ủy ban xã gọi lên bảo mẹ nhận một đứa trẻ về nuôi. Đó là đứa trẻ bị một người đàn bà bất hạnh chối bỏ, người ta tìm thấy dưới cây hoa gạo đang kỳ trổ bông. Khuôn mặt đứa bé tím tái vì lạnh, ông chủ tịch xã làm thủ tục cho mẹ nhận nuôi và đặt tên là Lúa, sau này làm giấy khai sinh cải lại cho đẹp là Lụa. Đấy là tên của tôi, đứa trẻ bất hạnh của một người đàn bà bỏ rơi và được một người đàn bà nuôi nấng.
...
Từ vòng tay của mẹ cùng với cơm mắm, sắn khoai, tôi lớn đi học xa. Mẹ tôi ở nhà côi cút trong ngôi nhà lạnh vắng. Tôi lên thành phố cũng là điều lo lắng với mẹ, mẹ sợ mất tôi. Sợ rằng một ngày kia có một người đàn bà nào đó đến nhận mặt là mẹ ruột, rằng đã đẻ ra tôi và sẽ mang tôi đi.
Mỗi lần có người cùng quê lên phố, mẹ đều gửi quà cho tôi, đó là những củ khoai, củ sắn hay bánh đúc, bánh bột lọc mà mẹ thức đêm làm. Họ bảo hôm nào mẹ cũng đưa cái áo cũ lúc học cấp 2 của tôi ra ngắm và vuốt ve. Họ bảo nhớ con nên mới làm thế. Tôi ôm mặt khóc giữa một căn phòng xa lạ. Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ, con lúc nào cũng là của mẹ. Không thuộc về một ai khác.
Yên Mã Sơn
06:23 CH 23/09/2013
Những bài thơ tình hay ( tầng 7)
Hoài mong
Nhỏ vẫn mơ bóng anh về chốn cũ
Rồi giật mình...giấc ngủ chẳng tròn canh
Bao mùa về in lên mái đầu xanh
Nhỏ biết mộng không thành nhưng mãi đợi
Khoảng cách tưởng như gần mà diệu vợi
Bên anh có khi nào thấy chơi vơi?
Anh ra đi mang cả một góc trời
Thương nhớ và... nụ cười kia của nhỏ!
Mưa lại rơi... giọt buồn làm mắt đỏ
Anh biết mà! Nhỏ chẳng khóc bao giờ!
Dẫu một mình nơi gác trọ chơ vơ
Vì nhỏ tài...vụ..."giả vờ vui" lắm!
Nỗi niềm riêng nhỏ giấu tận sâu thẳm
Anh cũng sẽ...chẳng nhìn thấy được đâu!
Bởi anh đó...vô ưu lại ...vô sầu
Nên không hay biết nỗi đau của nhỏ!
Những áng thơ kia...dường như rất tỏ
Nỗi lòng ấy dù chưa ngỏ một lần
Nhưng vì sao anh cứ mãi bất phân
Không nhận biết nhỏ thực tình yêu mến?!
Nhỏ vẫn mơ...dẫu một lần anh đến
Bên đời nhỏ cho thoả nỗi khát khao
Để ngàn sau tim nhỏ bớt cồn cào
09:36 SA 23/09/2013
Thơ tình
Khoảng cách yêu thương

Ở hai đầu khoảng cách của thương yêu
Chiều tắt hoàng hôn anh lại nhìn phương ấy
Ngắm ngôi sao duyên giữa bầu trời trong vắt
Trái tim đập dồn bao trăn trở nhớ nhung


Sao anh gặp em để tình yêu đến muộn
Sao anh nhớ em giữa khoảng cách xa xăm
Sao anh yêu em không bút nào tả xiết
Sao anh mong em như buổi hẹn đầu đời


Tình yêu ơi đã cho tôi sức mạnh tuyệt vời
Tôi trẻ lại giữa biển đời bát ngát
Thanh thản bay giữa không gian tươi mát
Trôi hết muộn phiền tôi hạnh phúc bên em

Ngồi ngắm nhìn những cách vạc ăn đêm
Anh mường tượng đến phút giây gặp gỡ
Hơi ấm trao nhau những khát khao nồng cháy
Rồi.. trở về với khoảng cách yêu thương.



Một bàn tay để nắm một thương nhớ …

Giá như cuộc đời cho phép chúng ta làm điều đó
một bàn tay để nắm một thương nhớ?
Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ
chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ
chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở
chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở
lúc khốn cùng…
Chỉ cần một bàn tay, nhưng sao đủ cho lòng bao dung
những niềm riêng trở mình khi nửa đêm về sáng
muốn được tự ôm mình sao vẫn thấy không bằng được ôm bởi người khác
cũng là một vòng tay mà nơi thì được vỗ về nơi thì đầy nước mắt
biết phải làm sao?
Khi mình tưởng là bình yên thì sóng gió đã bắt đầu
không lo toan nào có thể chứa trong lòng hạnh phúc
đi bên cạnh nhau với niềm vui mình không bao giờ bỏ cuộc
cố chấp thêm một lần đau và cho là trái tim sáng suốt
như một dòng chảy ngược
sinh ra để cô đơn!
Bất cứ cuộc đời nào đều cần thấy mình đầy đủ yêu thương
mới nhận ra rằng đang dần mất mát
để cho mình khóc hay cười trên những giới hạn
rồi quay đi phía nào còn ánh sáng
như mọi người…
Chỉ là phải tự nhủ mình sống không vì bản thân mình vui
phải tự nhủ có bao nhiêu người được như mình đang thế
phải tự nhủ cho đi mới là tất cả…
phải tự nhủ đời mình chưa bao giờ là chiếc lá
rơi xuống để làm gì?
Mỗi ngày thức dậy rồi bước đi
vì ngoài kia vẫn còn trăm ngàn khoảng trống
không có mình thì cuộc đời này vẫn rộng
có thêm mình thì cuộc đời này cũng chẳng chật hẹp
trong những nhịp tim…
Giá như cuộc đời cho phép chúng ta nắm một thương nhớ
trong một bàn tay vẫn kiếm tìm?



Ngày xưa ơi!
Vẫn quấn quýt bên nhau như ngày xưa
Vẫn trao nhau những ánh nhìn thân ái
Vẫn còn nghe con tim mình điên dại
Đập liên hồi như thửa ấy đôi mươi

Ngày xưa ơi! Yêu dấu của lòng tôi
Mấy mươi năm một đời người dài lắm
Đã qua đi trong ta một khoảng lặng
Mà hôm nay ta lại có nhau rồi

Như tất cả chỉ là mới đây thôi
Ta chợt nghe như thời gian ngừng lại
Con tim bỗng dưng rộn ràng muốn nói
Ái ân ơi! Ta mang đến cho nhau

Quay lại đi hỡi yêu dấu tình đầu
Hâm nóng lên những hồng cầu đã tắt
Cho ta thấy chỉ mãi là duy nhất
Tiếng yêu thương xưa cũ vọng về.

Khoảng cách nào ngăn cách được đam mê
Thời gian nào xóa nhòa đi nỗi nhớ
Khi trong anh còn mãi ôm món nợ
Của một đời con gái em trao

Cho anh hôn lên đôi má thủa nào
Vuốt ve mãi mái đầu giờ điểm bạc
Nắm đôi tay em xanh xao hơn trước
Cho nguôi ngoai những mất mát trao anh

Em nói rằng: Không bao giờ trách anh
Chuyện xưa ấy chẳng ai là có lỗi
Anh đừng buồn vì anh đâu có tội
Em yêu anh và nguyện mãi cho anh

Cảm ơn em dẫu lời đó chân thành
Anh biết vậy mà nghe lòng đau nhói
Bản án lương tâm mãi ngàn năm nóng hổi
Mãi dày vò lơ lửng suốt cuộc đời…

Nay bên anh, mai em lại xa rồi
Tiễn em về bên người – Ta ở lại
Chiều Hà Nội hôm nay buồn tê tái
Biết ngày nào gặp lại – Yêu thương ơi!

Tình yêu nào cũng đến từ một nơi
Không trọn vẹn nhưng luôn tìm chốn cũ
Nếu cuộc đời còn kiếp sau gặp gỡ
Nguyện bên em không ly biệt bao giờ.


Sưu Tầm
08:45 SA 23/09/2013
Hỏi ý kiến các mẹ về mỹ phẩm dưỡng da handmade
Cảm ơn chị, vậy e có thể mua nguyên liệu về tự làm ko chị?
04:33 CH 15/04/2013
d
daube1112
Hóng
453Điểm·4Bài viết
Báo cáo