images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Phục hồi tổn thương sau hôn nhân kinh dị với kẻ...
Mình rất bị attract bởi các vấn đề tâm lý như thế này nên mình rất tò mò, đọc đi đọc lại. Hầu như trong mỗi người đều có một "triệu chứng" tâm thần nhất định, nhưng vẫn là một "tâm hồn", người thái nhân cách hoàn toàn thiếu mất "tâm hồn", đúng như bạn gì ở trên nói là ác quỷ đột lốt người. Xưa nay mình cũng không biết bệnh này nên những nhân vật tương tự trong phim vốn chỉ nghĩ là phim ảnh.

Mình nhớ có một bộ phim Mỹ rất ám ảnh và diễn viên đóng cực đạt (nhưng không hiểu tại sao lúc đó mình không có định nghĩa về loại này). Phim nói về một kẻ giết người, hắn hoàn toàn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Có thể hắn không phải là thái nhân cách, vì thái nhân cách rất charming để đạt mục đích đúng không bạn? Hắn lạnh lùng khi giết người, khi bệnh nhân van xin, thậm chí hắn còn bình tĩnh cho bệnh nhân lời khuyên (trên mặt không hề có một tia cảm giác hay cảm xúc nào). Một kẻ giết người như vậy ám ảnh hơn những kẻ giết người khác. Những kẻ đó vốn không phải là "người", nhưng bằng cách nào đó lại có trí tuệ của một con người, quá nguy hiểm.


Hình như đó là phim No country for old men, vai diễn tên sát nhân của anh Javier Bardem, giết người bằng cách tung đồng xu. Khi theo dõi topic này, mình cũng cố hình dung xem một kẻ TNC là như thế nào nhưng chưa rõ ràng, nghe bạn nói đến nhân vật này, mình tự dưng nổi gai ốc vì nếu đúng là TNC là người như vậy thì quả thật là đáng sợ.

Gửi chị chủ top: em vẫn theo dõi topic của chị, cảm nhận được sức nặng trên từng con chữ chị gõ ra. Cảm ơn chị đã cho em thấy, cuộc đời tìm được một người chồng bình thường đã là một điều may!

Mong chị tiếp tục vững vàng bước tiếp, vượt qua được những chuyện như vậy, chị hẳn phải là người cực kỳ bản lĩnh, giống nhiều người miền Trung khác mà em biết: thông minh, chịu khó, rắn rỏi, nhưng đôi khi hơi cực đoan, nặng nề hóa mọi chuyện, trọng ý kiến của người ngoài đối với cuộc sống của mình, đôi khi thành ra tự làm khổ mình (em nói có gì không đúng chị bỏ quá cho em nhé!).

Vẫn chờ đợi câu chuyện của chị mỗi ngày, và em hy vọng có thể bằng cách nào đó chị giành được quyền nuôi bé trai!

Chúc chị bình an!
08:33 SA 11/05/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Vote cho anh Parisien và bạn Halftheworldaway.

Bạn chủ top không nắm được ý tứ của 2 bạn này. Ý 2 bạn nói là việc gì quan trọng hơn với chủ top, nuôi dạy con cho tốt hay là dĩ hoà vi quý? Thật ra tôi khá hiểu bạn top là vì có lẽ bạn ý không tự chăm con 1 mình được chăng, vẫn phải dựa dẫm vào ông bà nên mới phải "dung hoà". Chứ bạn ý mà tự chăm 100% thì bạn ý cứ chăm, ai can thiệp được? Bạn ý sợ làm trái ý ông bà, ông bà bỏ mặc đấy thì ai chăm con hộ bây giờ. Nên túm lại là bạn rất nửa chừng xuân, bạn không hoàn toàn coi việc sau này con trở thành người như thế nào là việc quan trọng nhất. Nếu muốn thì tìm cách mà không muốn thì tìm lí do thôi.

Bạn nên đọc lại comment của anh Parisien, anh ý nói rất rõ ràng là anh ý chịu trách nhiệm với việc nuôi dạy con nên anh ấy sẵn sàng trả giá kể cả là bằng quan hệ với bố mẹ nội ngoại 2 bên. Bạn tranh luận vì anh ý là con trai, là nhà nội là không đúng. Ở với ai thì sẽ chịu ảnh hưởng can thiệp của người đấy. Nên nếu bạn thật sự thấy BMC can thiệp theo chiều hướng không tốt vào chuyện nuôi con của bạn, thì ở riêng, độc lập hoàn toàn nuôi con 100%. Nếu mỗi lần cho con về chơi mà ông bà tác động xấu thì không cho về chơi một thời gian dài cho ông bà hiểu. Phải chấp nhận trả giá bạn ạ. Còn bạn vẫn nhập nhằng chứng tỏ bạn vẫn chưa coi việc nuôi dạy con là tối quan trọng, kiểu sao cũng được mỗi thứ 1 tí, con khá khá là được rồi, mà vẫn giữ được quan hệ cũng khá khá với 2 nhà, thì cuối cùng chẳng có cái gì là khá hết đâu.

Mình cũng rất tâm đắc với ý của anh Parisien về việc người phụ nữ phải như thế nào thì bọn đàn ông "không đàng hoàng" nó mới bâu vào. Nên bạn cũng đừng vội trách đàn bà sa ngã vì bị đàn ông giăng bẫy. Đàn ông cũng khôn lắm chứ bạn. Họ không làm gì mà tỉ lệ thành công thấp đâu, họ cũng chọn đối tượng để giăng đấy.

Trả lời comment của mẹ Moulin (có thể mẹ Moulin hơn tuổi mình nhưng thôi vẫn xin phép xưng là mình)
- Mình không ở cùng ông bà, hai vợ chồng ở riêng thôi, chỉ thỉnh thoảng ông bà lên chơi hay cả nhà về quê, cũng có thể vì thế nên mình tiếp nhận chuyện thỏa hiệp với ông bà trong cách chăm / dạy con dễ dàng hơn vì dù sao cũng chỉ 1 thời gian ngắn, nên vẫn “nhịn” được, con mình vẫn không bị chệch nếp sinh hoạt. Ở đây, là mình nhìn ra hoàn cảnh những người mình biết, bạn bè, người thân, đồng nghiệp, không ít mẹ gặp tình trạng như vậy, mình tin rằng, không phải bà mẹ nào cũng đủ bản lĩnh để quyết định 100% việc nuôi con như thế nào (dù có thể họ rất muốn và rất biết cách), nhất là với những mẹ ở chung với ông bà lại càng khó hơn.
- Mình có đọc một số post của mẹ Moulin, thấy mẹ nó là người khá lý tính, vững vàng và rạch ròi trong chuyện tình cảm. Mình thì lại không được như vậy, đó là nhược điểm của mình. “Gieo suy nghĩ, gặt hành động; Gieo hành động, gặt thói quen; Gieo thói quen, gặt tính cách; Gieo tính cách, gặt số phận”, cái đó mình biết chứ, nhưng biến được thành hành động thì lại là chuyện khác hẳn!
- Còn về một số chuyện khác thì mình nghĩ, có những chuyện phải trải nghiệm rồi thì mới có thể đánh giá / phán xét được.
09:15 SA 20/04/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Đúng là đặc điểm của tư duy phụ nữ, lúc nào cũng "dung hoà" mà chả coi việc con mình trở thành người thế nào là cái củ khoai tây gì. Cuối cùng, muc tiêu của bạn khi dạy con lại là "mọi người xung quanh cảm thấy thế nào" mới là quan trọng nhất.

Bạn trả lời thế này là quá phụ công dạy dỗ của nhà giáo Parisien. Tất cả "khó khăn" bạn nói anh ấy đã lường trước và trả lời rành rọt trong bài giảng của anh ấy rồi. Rằng anh ấy cũng gặp khó khăn nội ngoại như bạn, bạn kể lại làm gì, có khác gì những gì anh ấy kể không? Nhà nội nhà ngoại anh ấy đã cân tất rồi.

Người đẹp "não dài" kiểu này mà anh Q "nói 1 nó hiểu 2", "nói đến đâu nó thông đến đấy" thì công nhận là đầu óc bạn và anh Q có cùng độ "sáng sủa" như nhau. Chứ anh Parisien nói vã cả bọt mép có thấy bạn thông cái gì đâu?

Ký tên: Mụ vợ tàu điện, :)):)):))


Mình đã nhấn mạnh sự khác nhau ở đây, là anh Parisien là đàn ông, còn mình là phụ nữ, anh ấy là nhà nội, mình là nhà ngoại – trong mối quan hệ với ông bà nội, anh Parisien hay nhiều ông bố khác sẽ dễ hơn mình hay nhiều bà mẹ khác nhiều.
Cuộc sống đa chiều, hoàn cảnh không ai giống ai, có khi hoàn cảnh giống nhau nhưng nhân vật trong hoàn cảnh khác nhau mình cũng phải có lựa chọn khác, không thể lúc nào cũng nhất nhất theo như mình mong muốn được.
Mình không cảm thấy anh Parisien có sự dạy dỗ, rao giảng hay phải nói vã bọt mép gì ở đây cả (có chăng là vã mồ hôi tay thôi), mình tiếp nhận mọi thông tin của anh ấy cũng nhẹ nhàng như kiểu chia sẻ thoải mái thôi, không hiểu sao mẹ nó lại thấy nhọc thay cho công sức của anh Parisien ở đây nhỉ trong khi chưa chắc anh ấy đã cảm thấy như thế.
À trộm vía mình vẫn chưa bị ai phàn nàn về vấn đề não bộ và con mình vẫn rất ngoan!
Thân!
05:07 CH 19/04/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
@dakhucnuavangtrang: Em lại sa vào đúng bài nghèo đổ thừa hoàn cảnh mất rồi :))

Về việc chăm sóc giáo dục con, đồng ý anh có điều kiện thuận lợi hơn những người khác. Nhưng anh cũng có những khó khăn riêng chứ không phải mọi thứ lúc nào cũng xuôi chèo mát mái. Bên nội bên ngoại cũng có tác động, có gây áp lực lên cách nuôi dạy con của anh. Tuy nhiên anh xác định chính anh là người chịu trách nhiệm về sau con sẽ trở thành người như thế nào chứ không phải ông bà nội hay ông bà ngoại và hoàn toàn rõ ràng với tất cả chuyện đó. Bà nội nói dỗi "thôi con mày mày lo, từ nay tao mặc kệ" anh cũng chỉ mỉm cười xác nhận phải như thế mới là đúng. Khi anh cho con thử một số thứ hơi mạo hiểm, tất nhiên anh phải đứng ngoài theo dõi cẩn thận, ông bà ngoại nói "mày cứ theo ý mày có gì xảy ra ân hận cả đời". Lúc đó anh trả lời thà con chấp nhận một ít rủi ro còn hơn quá o bế con để sau này chắc chắn sẽ ân hận cả đời. Anh cứ lịch sự nhẹ nhàng nhưng cương quyết làm theo ý mình như thế một thời gian là tất cả nội ngoại đều chán không can thiệp nữa.

Tất nhiên anh phải trả giá ít nhiều cho việc đó. Ví dụ làm mất lòng ông bà chẳng hạn. Khi anh đã xác định trách nhiệm với con cái là quan trọng nhất thì kể cả ông bà có từ mặt vĩnh viễn anh cũng vẫn việc anh anh làm. Nhưng thường cứ cư xử lễ phép lịch sự phần anh, ông bà thể hiện thái độ bằng mặt mà không bằng lòng được dăm ba bữa là chán, cuối cùng lại phải làm hòa thôi.

Và để giáo dục con phải chấp nhận hi sinh. Ví dụ để giáo dục con không dùng điện thoại chơi game bắt buộc bố mẹ cũng phải không dùng điện thoại chơi game. Để giáo dục con làm việc nhà bắt buộc cả bố lẫn mẹ cũng phải xắn tay vào làm việc nhà. Để cho con cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ dành cho con cái mình phải tự tay chăm sóc giáo dục con chứ đừng dưa cho ông bà làm chính.

Càng về sau anh càng nghiệm ra những gì xảy ra với bản thân hầu hết đều do chính bản thân mình tạo ra, rất ít do không may mắn hay số phận. Ví dụ như nhân vật M, với tất cả sự tôn trọng, anh vẫn phải nói trong mắt đàn ông xung quanh, là nhân vật có vấn đề. Đầu tiên ở tính hiếu thắng, coi trọng việc làm duyên làm dáng cố cho đàn ông xung quanh nghiêng ngả nên hệ quả khiến nhiều đàn ông để ý theo dõi. Sau đó qua vụ lùm xùm với Q khiến chồng đến tận cơ quan đánh ghen, rồi chuyện tình với T chắc hẳn cả cơ quan đều biết thì hẳn rất nhiều anh chàng đã cho M vào sổ tay chờ đợi cơ hội thích hợp. Ít nhất họ cũng nghĩ em quen với những việc như thế, nhiều người trong cơ quan đã làm thế, nên nếu họ có làm cũng không đến nỗi mất mặt. Hơn nữa như chính em thừa nhận, tính em yếu đuối. Một cái khoác vai có thể chỉ là trêu đùa vô tư, nhưng cũng có thể là một hành động thăm dò khéo léo, và khi em giật mình run rẩy hay chợt nhìn người kia bằng ánh mắt lạ thì rõ ràng đã khuyến khích anh ta tiến lên rồi còn gì.

Một bông hoa có có thể hồ đồ kết luận thế giới này có duy nhất một loại côn trùng mà không ý thức được chính mùi hương của mình đặc biệt hấp dẫn loại côn trùng đó. Cũng như vậy nhiều cô gái than thân trách phận sao đời mình đen đủi toàn gặp đàn ông không tốt mà không chịu nhìn lại mình, không chịu ý thức chính bản thân họ hấp dẫn đàn ông xấu, đàn ông muốn qua đường trong khi đàn ông tốt lại e dè tránh xa. Đoạn cuối này anh nói chung cho những topic than van đầy rãy trên webtretho này chứ không ám chỉ gì em đâu M nhé :D


Hi anh Parisien, lâu lắm mới thấy anh quay trở lại topic của em!

Về chuyện giáo dục con thì, ở đây rõ ràng anh có một cái lợi thế, mà cái này ở Việt Nam mình nó lại càng to hơn, đấy là anh là đàn ông, là nhà nội. Anh có thể toàn quyền quyết định, bố mẹ anh - ông bà nội cũng chỉ trách đến thế là xong, còn bố mẹ vợ - ông bà ngoại chắc chắn sẽ không can thiệp, ông bà sẽ chỉ can thiệp chuyện nuôi cháu nội của ông bà thôi, hoặc góp ý nếu có cũng là sẽ qua con gái cho dễ. Còn như trường hợp của em, và rất nhiều mẹ khác, ừ ok, kiên định bảo vệ quan điểm nuôi con của mình, con là con mình đầu tiên, nhưng, thử nói những ý đó, rồi không nghe theo ông bà xem, thể nào cũng bị quy cho là bướng bỉnh, nuôi con liều lĩnh, toàn học kiểu ở đâu vớ vẩn v..v. Ông bà nào lành hơn thì sẽ kệ, nhưng sau đấy vẫn là không hài lòng, rồi thì là than phiền với người nọ người kia,rồi bằng một cách nào đó thông tin sẽ được bắn đến tai ông bà thông gia, ông bà thông gia - là bố mẹ mình lại hớt hải gọi điện cho con gái hỏi làm sao để bố mẹ chồng phật ý, mày phải giữ thể diện cho bố mẹ chứ v..v

Đấy, là ông bà nào lành, còn cũng có những ông bà bảo thủ này, can thiệp này, ông bà bảo là phải nghe, không nghe là hỗn, cãi lại là láo, may thì nội bộ xử lý, đen thì lại gọi cho ông bà thông gia v..v Cũng vì giữ cho nhà cửa yên ổn mà nhịn cho xong, chứ có cái nhà để mình về mỗi tối mà nghĩ đến là cảnh mẹ chồng dỗi, bố chồng giận, chồng ở giữa vò đầu bứt tai đã thấy nản chẳng muốn về rồi.

À cũng có những ông bà trước mặt mình thì ok tôn trọng ý kiến mẹ nó nhưng mẹ nó đi khuất cái là lại tranh thủ chăm cháu theo cách của mình luôn.

Bọn em chỉ có cách là dung hòa, cân bằng mọi thứ tốt nhất có thể, ít ra đó là giải pháp tốt nhất lúc này, cho mình, cho cả những người xung quanh.

Về chuyện em M, he he, em công nhận anh đúng, em có biết điều đó. Bản thân em cũng biết mình có cái máu đong đưa nó chảy trong người, em cũng thích cảm giác có nhiều người theo đuổi, đàn ông ve vãn xung quanh, chỉ có điều - trước kia em không nhận ra một điều, đó là việc nhiều đàn ông ve vãn, tán tỉnh khi mình độc thân thì ok, còn khi đã có chồng, mọi chuyện sẽ khác, việc làm đó là sai. Nhưng khi đó, em vẫn ưu ái cái tính tự mãn đó của mình hơn, nên mọi chuyện mới bị đẩy đi xa ngoài tầm kiểm soát.

Em công nhận, em sống thiếu lý tính, đã thích cái gì là cuồng lên, không kiềm chế được, cơ mà trời sinh ra vậy rồi, chịu, không sửa được :))

Ê nhưng cái vụ đàn ông đong đưa thì cái thành phần đều đặn thứ 6 nhắn tin cho em là không phải đồng nghiệp anh ạ, là đối tác quen sơ sơ thôi, gặp nhau vài lần, có biết chuyện chồng em đi, từ lúc biết tin cái là bắt đầu à ơi tán lõng, thế em mới "lói", hihi!

Em cũng đồng ý chuyện, sướng khổ phần nhiều do mình chứ không phải do giời, tiếc là không nhiều phụ nữ đủ tỉnh táo, rạch ròi trước mọi chuyện. Suy cho cùng, sau tất cả mọi biến cố thì đàn ông vẫn là người vững tay chèo ung dung một thuyền nó lái nó đi nó lướt, chỉ có mình dật dờ sóng sánh, nửa muốn ở lại thuyền này, nửa muốn nhảy sang thuyền khác, nửa muốn tủm xuống biển, rồi lại thôi.
03:36 CH 18/04/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Dear các mẹ!

Hôm nay các mẹ có được nghỉ không, tôi thì vẫn phải đi làm, nhưng không hiểu do tâm sinh lý hay do kiểu nó phải thế, tâm trạng tôi những buổi chiều thứ 6 thường xuống đáy, giống kiểu hết pin ấy, làm việc rất mất tập trung, rã đám, trừ khi bắt buộc phải cố, còn không những buổi chiều thứ 6 rất hay tam toạng cho xong.

Giờ cũng thế, ngồi loay quay cho đến hết giờ rồi về thôi, chứ chẳng còn đủ tâm trạng, IQ làm gì nữa. Cũng may hôm nay van vãn việc rồi, có thời gian ngồi đọc lại kỹ hơn các bài post của mọi người trong thời gian vừa rồi, lại nẩy lên đôi điều muốn chia sẻ.

Về chuyện anh Parisien chia sẻ cách chăm sóc và giáo dục con cái, quả thật, nghe thì thấy hay, thú vị, nhưng có một điều quan trọng ở đây, là anh Parisien đang được quyền quyết định cách chăm sóc con mình, còn như em, và nhiều bà mẹ khác, phải chịu không ít tác động, áp lực từ nhiều phía, từ bố mẹ, họ hàng nhà chồng, từ những người xung quanh.

Ví dụ, mình muốn con mình ăn theo kiểu Nhật, kiểu Ý, kiểu Ba Lan, tự xúc, ăn bao nhiêu thì ăn không ăn thì thôi không ép, không xem TV, không ăn dong, nhưng về tay các bà một cái là y rằng nhồi thật lực, ăn những chất thật nhiều đạm, TV điện thoại bật tẹt ga, thằng bé càng bụ càng tốt. Rồi đến chuyện dạy con, mình chưa kịp dạy hết 2 câu, ông bà đã can thiệp 5-6 câu, và luôn có một cái ý là ngày xưa tao nuôi chúng mày toàn thế mà có đứa nào hư đâu v..v và v..v Câu chuyện này muôn thuở rồi, chắc các mẹ không lạ gì. Không nghe lời ông bà thì mang tiếng hỗn, mà nghe thì con lại không nên nết, nhiều khi cũng đành tặc lưỡi nhịn cho yên cửa yên nhà. Đó là chưa kể một sự phân biệt không hề nhẹ ở đây, đó là kiểu dâu con rể khách. Mình không nghe ông bà, mình láo, chồng mình không nghe bố mẹ, thôi kệ, tính nó thế. Mình quần quật với con không ai nói gì, con ốm con mè nheo cái là tại mẹ chiều, tại mẹ không ép ăn, bố nó đút cho con được một bữa thì thằng đấy đảm, thằng đấy vàng mười v..v Chẳng còn động lực mà nuôi con kiểu Do thái kiểu thực dân nữa luôn.

Còn một chuyện nữa, về sự phân biệt nam nữ, đàn ông đàn bà vẫn tồn tại mà hôm nay tôi muốn chia sẻ thêm, cũng là trải nghiệm của tôi trong thời gian xa chồng. Đợt V đi vắng, tôi một mình với Lu – như các mẹ đã biết. Từ trước khi V đi, khi mới có tin là sẽ đi thôi, tôi đã bắt đầu nhận được những thông tin từ một vài người đàn ông tôi quen, rằng chồng sắp đi à, có khó khăn gì (về thể chất và tinh thần) thì cứ nói với anh nhé, kiểu vậy. Sau khi V đi tầm 1-2 tháng, là những tin nhắn, thái độ thăm dò Em có khó khăn gì không, nếu cần một chỗ dựa, anh sẵn sàng, trong đó có cả những tin nhắn đến từ những người mình không bao giờ nghĩ tới: những người có vẻ ngoài cực kỳ nghiêm túc, trong quan hệ với mình luôn vô tư trong sáng không bao giờ có gì (như Q thì đã đi một nhẽ).

Có người, cứ tối thứ 6 là nhắn tin hỏi thăm cuối tuần rảnh rỗi ra sao, có thể đi cà phê, đi xem phim, đi nọ kia được không, và khi tôi từ chối, thì hôm sau, người ấy vẫn vui vẻ đi chơi với vợ con, vợ con vẫn up ảnh tag facebook ầm ầm. Tôi nghĩ bụng, thế nếu mình đồng ý, thì hắn sẽ thế nào nhỉ, chắc là sẽ báo vợ con hôm nay anh bận phải đi nọ kia v..v – câu chuyện này, sao mà nghe giống nhiều chuyện của các mẹ có chồng vụng trộm thế không biết. Bá đạo hơn là chuyện, ở khu tôi ở, cũng chỉ vài nhà cạnh nhau biết nhau, cách nhau một dãy có khi là không biết mặt. Nhưng có dạo, tôi hay cho Lu chơi hoặc đi siêu thị gần nhà, tôi có cái tật lại hay lẩm nhẩm véo von (trộm vía hát cũng ngọt ra phết). Dần dà, có một thành phần Daddy nhà gần đó, sau một lần thấy tôi đang véo von bài gì đấy, thế mà lần mò được địa chỉ, số điện thoại của tôi, biết tôi đang một mình, cũng không ngại ngần bày đặt đong đưa luôn.

Tôi vẫn hay nói đùa với đám bạn, có làm single-mom mới biết lòng dạ đàn ông. Tất nhiên câu nói đó có phần cực đoan, nhưng có một điều, mà tôi cho rằng bất công với phụ nữ ở đây, đó là đôi khi không thể chỉ trách phụ nữ sa ngã, mà cũng phải trách cả đàn ông sao cứ thích giăng bẫy người ta. Nhất là những phụ nữ sống một mình như tôi, như những em gái còn độc thân, những người đã ly dị chồng, tôi không biết những người khác như thế nào, nhưng như tôi, có những lúc vắng chồng thấy trống trải, yếu đuối kinh khủng. Có những lúc mệt mỏi, yếu lòng, không thể trút bỏ cùng ai, chỉ một cái khoác vai trêu đùa của một người khác giới cũng làm mình giật mình và run rẩy – chứ đừng nói gì đến những cánh tay, bờ vai của người mình mong chờ.

Nhưng mà chỉ cần ngả vào một cái là ăn đạn ngay, cả một hệ lụy dài kéo theo, thê lương ảm đạm như phim Trương Nghệ Mưu luôn :))

Mà trời chiều nay cũng ảm đạm thật ấy! Dù gì cũng chúc các mẹ cuối tuần nhiều niềm vui!
11:16 SA 07/04/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
· Hello các mẹ, hôm nay 9/3 nhỉ, hơi muộn một tý nhưng vẫn muốn gửi đến các mẹ, các gái lời chúc, chúc các mẹ ngày càng xinh đẹp, rực rỡ, yêu đời … lúc nào cũng vậy và luôn là như vậy!
· Từ hồi đầu mở topic đến giờ, tôi cũng chúc các mẹ đôi lần, lần nào tôi cũng chúc các mẹ luôn rực rỡ, nếu đời nó không làm mình rực rỡ thì mình tự làm lấy, nếu muốn người khác yêu mình, hãy biết yêu bản thân mình trước!
· Yêu bản thân mình là như thế nào?
· Trước hết, phải luôn xinh đẹp các mẹ nhé, không cần phải sắc nước hương trời gì, trời thương cho các mẹ một nhan sắc thì cảm ơn, không thì cũng phải làm mọi cách cho mình ít nhất là trông cũng ưa nhìn. Đừng ngại ăn diện một chút, trang điểm một chút, tóc tai bồng bềnh chút, thơm thơm chút, cứ mạnh dạn dành vài phần trăm thu nhập nhất định cho khoản làm đẹp, đừng tiếc, nó sẽ mang đến cho các mẹ nhiều phần trăm lợi ích khác mà không thể quy đổi thành tiền, ít nhất từ kinh nghiệm của tôi là vậy.
· Có thể công việc của tôi phải giao tiếp nhiều, gặp nhiều thể loại đàn ông nên tôi nghĩ vậy, nhưng rõ ràng tôi có cảm giác, khi mình có giao diện bắt mắt, công việc nó hanh thông hơn hẳn, cảm giác đối tác, khách hàng, mọi người có ấn tượng tốt về mình, sẽ có thiện chí làm việc với mình hơn, còn có cảm giác muốn gặp lại lần 2, gặp phải vấn đề gì khó, họ cũng thiện chí giúp mình thay vì làm khó nhau.
· Nhan sắc là một trong những vũ khí lợi hại của phụ nữ, mình phải làm mọi cách biến nó thành một thứ vũ khí sắc bén nhất có thể. Không có nó, mình giống như sống mà không có chứng minh thư hay giấy thông hành ấy, khó khó là. Ok, mình có thể thuyết phục người khác bằng nhiều thứ khác, sự thông minh, hiểu đời, duyên ngầm hay các thể loại của nợ gì đi nữa, nhưng hình thức là thứ tạo nên ấn tượng đầu tiên, giống như qua được cửa khẩu, đi đâu, làm gì cũng yên tâm.
· Đó là với mình, còn với chồng mình, tôi cam đoan không ông chồng nào không muốn được sóng sánh cùng một bà vợ xinh đẹp, yêu kiều, thướt tha, mướt mát cả. Mình, ừ thì không thể có đủ cả các yếu tố kia, có thì mình thành cmn hoa khôi á hậu, ngày ngày đi dự event kiếm catse nghìn $ chứ chẳng phải dè sẻn tháng này có thỏi son tháng sau nhịn bộ kem dưỡng nữa, nhưng ít nhất, mình có thể cố là trông mình ưa nhìn và gọn ghẽ, để ít nhất có đi đâu ra ngoài với chồng, chồng mình cũng thấy tự tin. Đó cũng là để giữ cán cân giữa mình và những đứa con gái / người phụ nữ khác mà chồng mình sẽ gặp, tránh tình trạng ổng quen nhìn mình úi xùi, đến khi gặp em khác xinh đẹp, ngon nghẻ thơm tho hơn là chao đảo. Chớ bao giờ tin là ông chồng mình lành, chả bao giờ để ý ba vấn đề nhan sắc xôi thịt, cái đó nó thuộc về bản năng gốc rồi, chẳng qua họ có gặp đúng đối tượng đánh trúng cái bản năng đó của họ hay không thôi. Như trong câu chuyện của tôi, chị P là một người như vậy. Chẳng màng gì đến việc chăm sóc bản thân, để bản thân mình héo mòn đi, tận tụy chăm sóc cho chồng phây phây ra để rồi cuối cùng cái phây phây đó đứa khác nó hưởng. Kể cả như tôi, tôi vẫn tin anh không bao giờ có ý nghĩ chê bôi chị chuyện hình thức, vì tôi cảm nhận được rất rõ cái sự hiểu và trân trọng của anh dành cho sự hy sinh, cam chịu đó của chị, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc, anh không tránh khỏi sự so sánh khi anh đi với tôi và với chị. Mà nếu so sánh kiểu đó, các bà vợ lúc nào chẳng đóng vai thiệt.
· Chả tội gì các mẹ ạ, phụ nữ xinh đẹp luôn có quà, hãy cứ tin là thế!
07:00 CH 09/03/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Em nhỏ hơn c chắc cũng kha khá.Đây là lần đầu tiên e phải dk nick để cmt vào topic c mặc dù e đã theo dõi diễn đàn này dc 5 năm dù topic có hay có xúc động cỡ nào cũng chưa bao giờ cmt.Lúc đầu e nghĩ sẽ cmt thật vô học vs những lời lẽ chà đạp nhưng...nhưng e lại chỉ mún nói vs c 1 câu duy nhất " trên đời có luật nhân quả" thế thoy chị ạ.có lẽ đời c sẽ k nhận nhưng bik đâu đời sau or đời con cái chắt chít of c sẽ trả hộ c.E chỉ mới đọc tới part 7 đã phải dừng.XH này đầy ng đọc khích lệ c nghiên về phía c thì k trách dc những ng như Q.Mặc dù e là con trai nhưng thật sự đã lấy nhau có con chị có sn cho con of c k???k phải tự nhiên ông bà ta lại có câu tích đức cho con cháu đâu.Và e nghĩ rằng những ng như chị thoáng cởi mở chia sẽ vs mọi ng là TỐT nhưng wa câu văn và lời lẽ coi bộ c rất là thích thú và tự hào về chiến công giữ dc gia đình và vẫn còn cặp bồ dc bên ngoài.e xin lỗi khi nói câu này nhưng anh V thật đáng thương khi cưới 1 ng vk như c và con c thật bất hạnh khi mẹ nó lại là c đấy c M ah.e k bik con c là trai hay gái nhưng dù là trai hay gái xin c em xin c....xin c đừng dạy dỗ nó hãy để a V thay c dạy dỗ,c chỉ cần lẳng lơ như c đang và sẽ làm(ngta hay nói "trộm quen tay ngủ ngày quen mắt mà"). đừng tạo thêm cho XÃ HỘI này những con ng như c nữa.Cám ơn c với lời văn lôi cuốn và chân thật như vậy.
comment by WTT mobile view
comment by WTT mobile view
comment by WTT mobile view
comment by WTT mobile view

Chào em!

Chị có đọc lại bài post của em 2-3 lần để đảm bảo mình đọc kỹ. Em mới đọc đến post 7 thì dừng đúng không, thực ra nếu đọc đến post đó mà dừng thì em nhận xét chị vậy cũng phải, bản thân chị bây giờ nhìn lại quãng thời gian đó, chị vẫn thấy mình thật đổ đốn mà. Nhưng nếu có thể, em hãy đọc thêm các post của chị về sau, để hiểu hơn câu chuyện của chị, từ đó, có thể em có cái nhìn nhẹ nhàng hơn chăng?

Đương nhiên em có quyền có những nhận định của riêng mình và không cần phải biết thêm gì, cũng không cần phải có cái nhìn cảm thông với chị, chị cũng không có nhu cầu về một sự thông cảm từ một người trên diễn đàn, tuy nhiên, có một điều chị muốn chia sẻ, đó là không phải cứ người nào có một vài tính xấu, mắc một số khuyết điểm, phạm một số sai lầm cũng đã là của đáp đi. Nhất là trong cuộc sống vợ chồng, có cái nhìn cảm thông, độ lượng với nhau là điều cực kỳ quan trọng!

Chúc em vui!
05:34 CH 27/02/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Thân chào các mẹ!
Lâu lắm rồi mới trở lại topic, cuối năm quay cuồng mứt lộn cả lên đầu không làm sao dứt ra được một lúc để vào đây chuyện trò cùng mọi người. Ra Tết cũng đang ngập việc, nhưng thôi kệ, đầu xuân năm mới, lười 1 buổi chắc không chết ai nên quyết tâm dành ít thời gian biên đôi dòng đặng trước là lấy cảm hứng, sau là cũng có đôi lời muốn chia sẻ.

Trước hết, phải chúc các mẹ và các thành viên khác một năm mới nhiều may mắn, nhiều niềm vui, giản dị có, rực rỡ tưng bừng có, hãy luôn xinh đẹp và tỏa sáng các mẹ nhé!
Quay trở lại mạch topic.
Về nam thần Parisien, em vẫn giữ quan điểm, anh là một người thuộc dạng chỉ nên ngửi chứ không nên ăn. Anh kiểm soát mọi thứ quá tốt, quá chuẩn xác. Anh tỉnh quá, thiếu những lúc ngu ngơ dại dại bản năng chút, nói chung cảm giác nó cứ gồng gồng thế nào ấy, sống với người như này mới đầu còn thấy thú vị, về lâu về dài thì chưa chắc nha, trừ khi gặp một cô an phận. Và nói thật, đọc những đoạn anh thuật lại cảm giác của mình với vợ cũ, em thấy không thoải mái lắm, cứ thế nào ấy, có chút ngạo mạn, thiếu sự khoan dung cần thiết dành cho một người mình đã từng thực lòng yêu thương. Không hiểu anh có bị cái tâm thế này lấn lướt và nó đã vô tình trùm lên mối quan hệ với vợ anh khi 2 người chưa tan vỡ hay không, để chính chị cũng cảm thấy mệt khi lúc nào cũng có cảm giác mình đi sau, phải cố gắng đuổi theo người kia, hay đơn giản chỉ là phải gồng để cho nó khớp, nó hợp với cái chuẩn chỉ của anh, mà kinh nghiệm thì, gồng lắm khắc mỏi, chỉ cần có chỗ để dựa vào, để mình được thoải mái là mình, để được giải phóng mọi giác quan, mạch máu trong cơ thể là toi. Hê hê, đầu năm em đã choang những câu thiếu thiện chí thế này, mong anh bỏ quá (em cũng tin người như anh không care chuyện này), dù gì cũng chúc anh một năm mới bình yên và nhiều niềm vui.
Về chuyện của mẹ mong-manh, thực sự, nghe cách kể của mẹ nó thì mình cảm giác, chuyện 2 người rồi sẽ có cái gì chỉ đó là vấn đề thời gian. Nếu mẹ nó không có một chút cảm tình nào với sếp đã đành theo kiểu ghét như xúc đất đổ đi, sếp mà, lắm lão khó chịu bỏ cha, xứ mình mà có cái trò làm hình nhân xong mình đến đấy đấm đá gào thét Mẹ thằng chó, mày chết, chết mày thì chắc tuần khối người tìm đến xả stress ngay. Một lão sếp bụng bia phục phịch, hôi hám, dê xồm, nghĩ đến đã muốn ọe thì đi một nhẽ, đằng này, lại không thế, không cần phải soái ca đam mỹ gì, chỉ cần bình thường thôi + vị trí sếp mà có tình ý với mình, 99% là đứt.
Phải khuyên mẹ nó thế nào, ừ, thì chỉ biết khuyên là, hãy cố tránh, còn làm thế nào để tránh được thì chỉ mẹ nó biết được. Như mình, nếu là mình ngày xưa, mình sẽ tỉnh táo hơn ở việc: không nghĩ ngợi mơ mộng quá nhiều về những khung cảnh lãng mạn với người ấy (cứ tự nghĩ ra rồi chết thèm với nó), không hiếu thắng vì người ta lảng tránh mình nên mình phải quyết tâm hạ gục người ấy cho bằng được, nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến người khác nhiều hơn, cố gắng dùng những suy nghĩ đó: suy nghĩ về chồng, về vợ người ấy không đáng bị phản bội, rằng mình đang là người đi tranh vợ cướp chồng, nếu có áy náy ăn năn, hãy để những cảm giác đó chế ngự, không khoác lên câu chuyện của mình những biện hộ ảo tưởng v…v thì có thể mình sẽ tránh được việc sa đà. Nếu mẹ nó cảm thấy, hơi thở của sếp đã sát gáy lắm rồi, mà mẹ nó cũng có cảm giác tần ngần, nửa muốn chạy nửa không thì mình nói thật là mẹ nó không trụ được lâu đâu, mà nếu không trụ được, hậu quả thế nào, mẹ nó cứ nhìn trường hợp “cực kì có hậu” của mình thì biết. Còn nếu mẹ nó quyết tâm, không, không, never, never, nhưng cũng cảm thấy nếu chuyện này không kéo dài thì cũng khó có thể thoát được móng vuốt của sếp thì mình khuyên thật lòng là mẹ nó chuyển chỗ làm đi, chỉ có thể mới dứt được thôi.
09:46 SA 07/02/2017
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Thực ra đọc chuyện của anh Parisien, nhiều người sẽ nghĩ giống mình, không hiểu sao vợ anh Parisien lại mê mệt dai dẳng với mối quan hệ kia, đến khi nước đến chân rồi vẫn dền dứ không chịu nhảy, mình thì có thể hiểu được cái tâm trạng này.
Về cơ bản, nó vẫn là do cái điểm yếu cố hữu của phụ nữ, sống thiên về cảm tính, mạnh về cảm xúc nhưng yếu về lý trí. Như vợ anh Parisien, là vẫn cứ không cưỡng được cái hấp lực của mối tình kia, nhưng lại nửa vời, không dám dứt hẳn để đến với người ấy (có thể chị ấy cũng biết, nếu là vai chồng thì anh Parisien vẫn là lựa chọn tốt hơn, hoặc chị ấy tham, cái này không biết nên không bàn. Nhưng em cũng hơi tò mò chuyện: không biết nhân vật tình địch kia có thái độ thế nào với chị ạ, kiểu cũng hứa hẹn sẽ bỏ vợ để đến với chị hay thẳng thắn nói với chị là “hãy cứ là tình nhân”. ) Thực ra cái tâm lý tham này em cũng từng trải qua, vì cũng đã có những lúc em nghĩ hay mình cứ kín đáo, không để sơ hở là được, chứ không còn được duy trì mối quan hệ này như trước, thật tiếc đứt ruột đứt gan đi ấy. Chuyện tình cảm ngoài luồng hấp dẫn hơn tình cảm vợ chồng, chắc không cần nói thêm, cả chuyện vì sao nó hấp dẫn, và mình, khi đã sa chân vào, buộc phải lựa chọn: một, là chấm dứt từ trong trứng nước, để nó mãi mãi nằm trong kén, hai là tiếp tay cho nó thoát xác bung lụa thành cánh bướm, đẹp đẽ, dập dờn ảo diệu nhưng rồi chết lúc nào không hay, và cũng chẳng ai hay.
Qua cách anh kể về vợ, có thể thấy, chị luôn trong trạng thái lộn xộn, không nhìn thấy ở chị sự rõ ràng, rành mạch trong cả nếp sinh hoạt và cảm xúc. Em khá giống vợ anh ở điểm này, sống tùy hứng, thiếu sự sắp xếp, khoa học. Về sinh hoạt, hứng lên là mua, thích gì là mua, không nhớ mình đã mua gì, nhà đã có gì, tiền đi như nước lụt, đến khi có việc gì là lại cuống lên vì không sẵn tiền, hoặc, đầu tháng lĩnh lương phóng tay mua văng mạng, giữa tháng đùng cái có việc, thế là tiêu hết sạch tiền của tháng đó, cuối tháng hết tiền lại méo mặt âu lo. Xong chuyên có kiểu mua một cái hộp nhỏ về đựng đồ nhỏ, mai mua cái hộp to về đựng đồ to, cuối cùng, cả đồ nhỏ và đồ to nhét hết vào cái hộp to, thế là nhà vừa thừa ra cái hộp nhỏ, còn cái hộp to thì đồ đạc xào xáo lên như cái thùng đồ giảm giá ngoài shop.
Về việc sắp xếp công việc nhà, đúng như anh nói, em luôn trong trạng thái “mứt lộn lên đầu” vì đang làm việc nọ lại mó sang việc kia, cái gì cũng dở dang, cuối cùng không đâu vào đâu. Sinh ra cái kiểu rõ ràng mình rất mệt, làm rất nhiều mà sao việc cứ nham nhở, vừa mệt mỏi, vừa stress, vừa ức chế, tủi thân. Hồi say nắng thì còn chểnh mảng nữa, không thiết ngó ngàng gì luôn, lúc nào cũng chỉ quẩn quanh quanh cái màn hình điện thoại, vơ vẩn vẩn vơ. Xong lại rơi vào nùi mâu thuẫn: ôi sao nhà cửa bừa bộn quá, dọn dẹp thôi, nhưng nhấc được vài món đồ lên, lại thấy nhớ nhớ, nhói nhói, lại cầm điện thoại, lại nghiền ngẫm lại những tin nhắn, lại thượt người xuống chỉ muốn nằm mà nhâm nhi cái dư vị ngọt ngào kia. Cuối cùng một buổi tối trôi qua, một ngày cuối tuần trôi qua, nhà cửa vẫn lại bộn bề như cũ, lại thấy chán, chán mình, rồi chán cái ngôi nhà này sao mà tẻ nhạt. Xong chẳng may gặp hôm bận bịu, con quấy con nhõng nhẽo, không có được thời gian để tự sướng với khoảng trời của mình, thế là lại bực bội, khó chịu, sinh cáu bẳn đá thúng đụng nia, rồi lại xấu hổ với bản thân thấy mình tệ quá, nhưng rồi cũng chẳng cưỡng lại được sức hút từ những cảm xúc mới mẻ, dễ chịu kia hơn. Đấy, nhọc người lắm chứ không phải không.
Về chuyện tổ chức lại công việc hằng ngày, ở đây, cũng xin chia sẻ một kinh nghiệm từ bản thân mình, đó là cứ thẳng tay chia việc nhà cho chồng, dù có thể chồng làm như mèo mửa. Trước kia mình hay có kiểu, chê chồng vụng về, lười biếng, làm gì cũng không ra hồn, không yên tâm giao cho làm việc gì, xong cứ ôm vào người, làm không hết là cáu, ức chế mình thì không hết việc chồng thì nằm dài, nhưng khi chồng mình bảo làm thì mình lại ngúng nguẩy, thôi, để anh làm thì công em dọn còn quá tội, anh làm làm sao được, làm cái này kia còn không xong nữa là cái này, chồng mình hồi đầu còn cố thêm vài câu Để anh làm để anh làm, xong nhiều lần vợ cứ hây hẩy như vậy, cộng với việc làm thì cứ bị vợ đứng soi rồi chê bai, dần ổng cũng thèm làm nữa. Trước mình hay kêu Con gì mà chẳng theo bố, bố gì chẳng chơi với con quá 15 phút, nhưng một phần là vì khi bố nó chơi với con, hơi tý là mình xông vào can thiệp không được làm thế nọ, thế kia, phải làm thế này thế này, Lu thấy mẹ lảng vảng là lại đòi theo, chồng thì bị chỉ đạo lắm là cáu, cuối cùng là thành mình vẫn mệt, việc đang làm thì chưa xong, thằng chó con thì đánh đu dưới chân, lại càng ức chế, giờ thì kệ, mình dúi con vào bắt bố con dong nhau ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 2 tiếng nữa mới được về, mình ở nhà yên tâm dọn dẹp. Cuối cùng giờ Lu lại bám bố như gấu Koala, mình thì rảnh tay nghỉ ngơi, đỡ mệt, nhẹ nhõm rồi, nhìn đâu chả thấy dịu dàng, bao dung.
Nói chung là mình vẫn nhớ một câu nói ngày xưa trong phim Trở về Eden, khi nhân vật nữ than Cuộc sống sao phức tạp quá, nhân vật nam đã trả lời: Không, cuộc sống đơn giản lắm, chỉ có con người ta thích làm nó phức tạp lên mà thôi!
06:10 CH 23/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Mình vẫn âm thầm theo dõi câu chuyện của em dakhucnuavangtrang, không bỏ sót một chi tiết nào. Với cái tổng kết về nguyên nhân say nắng, ngoại tình thì có lẽ cần bổ sung thêm một yếu tố quan trọng, đó là : LẠ. Cái cụ xưa đã từng nói “ Một cái lạ bằng tạ cái quen” chẳng bao giờ sai. Cái yếu tố lạ này nó cũng có sức nặng ghê gớm đấy, bởi vì mới lạ nên nó cuốn hút và hấp lực vô cùng, nó khiến con người ta trỗi dậy cái bản năng gốc vốn có, đó là CHINH PHỤC. Trước đây, mình nghĩ rằng chỉ có đàn ông thì mới thích chinh phục kẻ khác phái nhưng bây giờ thì thấy rằng phụ nữ cũng coi đó là niềm hãnh diện khi có các vệ tinh vây quanh. Và đôi khi họ lấy giá trị xã hội của người đàn ông (địa vị, quyền chức, những thứ có thể nhìn thấy được..) làm thước đo giá trị của mình. Điều đó lý giải vì sao chủ top và vợ của bạn Parisien lại tự hào khi chinh phục được sếp của mình.
Quay trở lại với khái niệm “lạ”, ở đây mình cho rằng nó lạ không chỉ là cái mới lạ mà chồng mình không có mà thậm chí là những điều rất bình thường, giản dị thôi mà chồng mình cũng có hoặc còn hơn thế nhưng vì ôi thôi, chồng thì quá quen thuộc rồi, biết hết rồi, đâu còn rung động được nữa, đâu còn cảm xúc được nữa. Mình đã đọc đâu đó trên diễn đàn này, có mẹ kể về quá trình hâm nóng cuộc hôn nhân sau 10 năm, đã cùng rủ chồng đi café buổi tối và kết quả là không được như mong muốn và mẹ ấy đã thốt lên rằng “thật khó để có cảm xúc với tay chân mình được”. Điều đó dễ lý giải vì sao một cử chỉ, một câu nói của một người lạ lần đầu gặp mặt thôi cũng dễ làm mình bâng khuâng đến vậy. Nếu không thật lý trí mà sa vào nuông chiều cảm xúc thì đúng là bỗng chốc trở thành cô gái tuổi đôi mươi phơi phới với cả trời yêu đương say đắm phía trước mà quên đi hiện tại của chính mình. Còn đối với những cái “lạ” mà chồng mình không có thì quả thực là nhiều, rất nhiều… Chồng lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng thì lại thấy không nam tính, chồng “đàn ông” kiểu trí thức, lịch thiệp thì vợ lại có thể chết vì một nét phong trần, sương gió nào đó, chồng mạnh mẽ về lý trí thì sẽ có lúc vợ sẽ thèm một cái gì đó thật đơn giản, thật bản năng…. Ôi, nhiều nhiều lắm mình không thể kể hết ra đây được.
Và dakhucnuavangtrang ơi, chị tin chắc rằng em đã và sẽ còn say nắng nhiều lần nữa bởi em mới đi chưa hết chặng đường đầu của cuộc hôn nhân, phía trước còn rất dài, sẽ còn rất nhiều chặng và nhiều cung bậc đoạn trường, chưa ai nói trước được điều gì. Để gìn giữ được nó em phải rất rất là lý trí, bởi chị hiểu cái “mong manh dễ vỡ”, “cái lãng đãng mây ngàn” trong con người em.
@ Parisien: Với câu chuyên của bạn, mình đã đọc rất kỹ từng câu từng chữ. Mình rất đồng cảm. Có những điều mình chưa kịp viết ra thì post tiếp theo bạn đã nói ra điều đó. Mình nghĩ rằng những điều bạn viết ra đây quả thực rất đáng để suy ngẫm. Như một bạn nào đó đã nhận xét Parisien quả thực là một mẫu hình lý tưởng với IQ, EQ cao. Mình tin chắc phần lớn chị em trên này đều đang rất ngưỡng mộ bạn và mình cũng vậy. Tuy nhiên, mình may mắn có hẳn một anh Parisien “phẩy” trong nhà bởi chồng mình rất giống bạn, nhất là về tư cách, nhận thức, quan điểm sống, có thể không được như Parisien nhưng ít nhất cũng được khoảng 70-80%. Ngày trước khi còn yêu nhau, mình cũng đã từng “thần tượng” chồng mình như thế, trong mình lúc nào chồng cũng là hoàn hảo nhất, là đúng nhất. Nhưng khi đã sống với nhau rồi thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Những nét tính cách, những ưu điểm của anh ấy ngày xưa thì bây giờ khi sống với nhau thì có khi nó lại trở thành nhược điểm, nhất là khi tính cách, quan điểm sống của hai người có những điểm lệch nhau. Bởi, con người ta khi ngưỡng mộ về một phẩm chất gì đấy nhưng không đồng nghĩa với việc mình sẽ sống và phấn đấu giống như vậy. Chưa kể, đàn ông và đàn bà bao giờ cũng có sự khác biệt về giới trong tính cách, trong việc nhìn nhận cùng một vấn đề. Tất tất cả những cái đó nó bào mòn, gặm nhấm tình yêu đi lúc nào không biết nữa. Nhiều lúc mình đã tự hỏi : “Mình có còn yêu chồng không nhỉ?” Nhưng đúng như bạn nào đó đã nói, ngoài tình yêu ra nó còn nhiều thứ “tình” khác nữa, tình thương, tình nghĩa vợ chồng và trên tất cả đó là sự tôn trọng lẫn nhau để tránh tối đa việc làm cho người bạn đời của mình bị tổn thương. Mình nghĩ đấy chính là cái barie để cho mình tự biết mà dừng lại, không để cho cảm xúc lấn át được lý trí.

Chị ới, chị nói trúng tim đen em quá đỗi. Em biết chứ, trái tim em còn thổn thức, rung động dài dài, he he, tính em nó thế không thể nào sửa được. Ngày xưa khi rung động với anh T, đôi khi cũng chẳng có việc gì cao siêu đâu, có khi chỉ là một lần khi email cho em, anh ấy gọi M à, em làm cái này cái kia để gửi cho bên A, bên B. Thế mà em cũng thích, ngồi tủm tỉm mãi. Rồi em mail lại cho anh ấy, trả lời xong xuôi rồi, cuối thư PS thêm một câu: Em thích cách anh gọi em là M à! Rồi sau lần đấy, anh ấy cũng luôn bắt đầu email bằng câu M à, thế là thôi, lại thăng hoa, thích thế, rồi lại rung đùi đắc thắng với ý nghĩ “mình bảo thế mà ảnh cũng nghe” kiểu vậy. Đấy, tế bào say nắng cứ thế là nó lan ra thôi, dễ dãi vô cùng.
Sau này khi đã quyết định chấm dứt, cũng không tránh được những lúc bâng khuâng, vẩn vơ, vẫn muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một câu gì đó, có hôm công ty đi dã ngoại, leo núi, em vốn không giỏi leo trèo nên cứ được vài bậc là thở phì phò, anh ấy đi qua: Anh kéo lên cho, em cười, rồi cũng đưa, lúc ấy, khi gặp lại bàn tay cũ, em cũng không ngăn được việc, nắm chặt hơn bình thường, anh ấy cũng vậy, tuy nhiên sau hôm đó thì em cũng quyết tâm là thôi, không nên thế. Em có thể không cần giữ thể diện cho mình, nhưng cũng nên giữ thể diện cho chồng, dù có thể anh ấy không nghĩ gì cả.
Giữ được lửa hôn nhân quả thật là khó, nhưng một trong những yếu tố quan trọng, theo em là phải có sự tôn trọng nhau. Ngày trước khi em nguột với anh T, một phần không nhỏ vì em quên phứt chồng, không đặt mình vào vị trí chồng để nhìn nhận sự việc, quên phứt việc chồng mình nghĩ gì, bị tổn thương ra sao, sau này, khi em biết nghĩ cho chồng hơn, giống như việc mình san dần san dần các thứ trên cán cân này sang cho cán cân kia để nó cân bằng lại, thì cũng đỡ hơn. Ít nhất sau này, nếu em có lãng đãng với ai chăng nữa, em cũng biết đường điều tiết nó ở mức gia vị cho cuộc sống thôi, vì em cũng cố gắng tự nhắc nhở mình, không nên làm tổn thương chồng lần nữa!
07:32 CH 21/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
@HanhPhucTanVo_2007: Yên tâm, anh sẽ kết thúc câu chuyện của anh chứ không để nó dở dang.

@dakhucnuavangtrang: Lại phải nói tính em (cộng thêm cả cô vợ Q) giống tính vợ anh y xì luôn: Cô vợ anh lúc nào cũng muốn ăn thua với chồng, luôn thể hiện mọi lúc mọi nơi rằng mình có thể sai bảo chồng, trên cơ chồng, không cần chồng, rằng chồng phải chạy theo mình … Thể hiện kinh đến mức cả họ ai cũng để ý nói ra nói vào. Thậm chí có cô bạn học chỉ qua nhà anh ở nhờ vài hôm mà sau đó về thuật lại với cả lớp sao con vợ thằng … nó sai bảo thể hiện với chồng quá đáng thế.

Nhưng anh lại hoàn toàn thoải mái về việc đó. Cô ấy thích hơn thì anh cho hơn, hơi đâu tranh cãi. Họ hàng ai nói gì anh cũng gạt đi bảo chỉ là đùa giỡn trêu nhau chứ vợ chồng còn ăn thua với nhau làm gì. Việc của cô ấy anh góp ý không nghe anh cũng để cô ấy làm theo ý mình, sai thì tự rút kinh nghiệm. Căn bản anh vốn tự tin vào bản thân từ bé rồi, ít có chuyện mất công so sánh mình với ai, nói gì đến so đo với vợ.

Khổ cái cô vợ anh càng mất công thể hiện lại càng chẳng thu được gì. Mỗi lần định ăn thua với anh là một lần tự nhận ra mình quyết định sai. Họ hàng, bạn bè chung mỗi khi nghe cô ấy khoe đều chỉ tủm tỉm cười hoặc bóng gió lại kiểu đừng có ảo tưởng quá. Lâu dần thế là đâm chán, cảm thấy cái tôi không thể hiện được, cảm thấy mình thua kém nên có nhu cầu đi thể hiện chỗ khác …

Vậy tóm lại chồng đúng các em cũng chán, chồng sai các em cũng chán, chồng ăn thua các em cũng chán mà chồng không hề ăn thua các em cũng có thể chán đúng không :-)

@vianhemcodon: Em nói chuẩn luôn. Hình như trên đây anh cũng nói rồi, vợ anh chả chán ngây chán ngất anh ý chứ, lý do thì xem đoạn trên anh nói với dakhucnuavangtrang. Kiểu gì lúc đó vợ anh chả suy nghĩ nhất thì bét, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Vấn đề cuộc sống là lựa chọn, và hãy cố chọn cho đúng. Ví dụ nếu lấy một ông chồng thua kém mình về mọi mặt thì có thể được ve vuốt sự tự ái của bản thân nhưng cuối tháng vui lòng cầm ít tiền đi, chấp nhận đi chơi ít đi chẳng hạn.

Từ đầu đến giờ trong câu chuyện mình cũng chưa hề nói vợ mình sai lầm gì cả. Mọi lựa chọn mình đều tôn trọng. Cô ấy chỉ sai khi hồi trước đã sẵn sàng nhất thì bét giờ lại liên tục đề nghị mình bỏ qua tất cả làm lại, yêu cầu một thứ mình không có cách nào đáp ứng. Cái này phải nhắc các em gái: Khi say nắng say mưa nếu cảm thấy gia đình hơn thì giữ, nếu cảm thấy người kia hơn thì chia tay chứ không nhất thiết bao giờ quay về với gia đình cũng là đúng. Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ chia tay với ảo tưởng sau này thằng chồng nó sẽ luyến tiếc, sẽ nhận ra chân giá trị của các em, sẽ tìm cách quay lại.


Anh Parisien!
Hồi đầu đọc các bài viết của anh, em cũng như nhiều mẹ khác trên diễn đàn đều không hiểu vì sao một người như anh, IQ cao, EQ cao mà vợ lại phản bội, không chỉ một lần mà những hai lần, người như anh hoàn toàn có thể có cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng sau này đọc thêm nhiều bài viết của anh thì em có cảm giác thế này:
- Thứ nhất, anh là một người tự tin, tự tin vào mọi quyết định của mình, anh có những quy tắc riêng và anh luôn tuân thủ nó nghiêm ngặt, kể cả chuyện anh lấy người anh đã book từ năm anh 10 tuổi. Anh lựa chọn chị ấy, có thể vì anh yêu chị ấy (cái này em không bàn), nhưng cũng một phần em đoán là vì anh thích kiểu đó: cái kiểu lấy người mình đã chọn từ nhỏ, nó giống như một dòng trong list quy tắc sống của anh, và anh thích cảm giác được làm theo nguyên tắc của chính mình. Và liệu có không cái suy nghĩ, cách lựa chọn đó của anh sâu sắc, khác người, giống phương Tây không? Kiểu lựa chọn này nó có một cái dở, khi anh đã chỉ mở cửa cho một người duy nhất, anh nghiễm nhiên đóng cửa với tất cả những đối tượng khác – những người sau này anh gặp gỡ có thể sẽ hợp với anh hơn nhiều. Vợ anh – khi được anh lựa chọn, đương nhiên là trong con mắt nhiều người và của cả chị ấy, là như vớ được vàng mười rồi, nhưng có vàng mười hay không thì chỉ chị ấy biết. Anh luôn cố gắng sống đúng, và trong cách xử lý mọi việc, anh luôn chọn giải pháp làm sao để mình không sai, điều này không có gì sai, chỉ có điều, trong những việc nhạy cảm như chuyện vợ chồng, ranh giới giữa việc giữ cho mình luôn đúng và sự ích kỉ lại rất mong manh.
- Em có một đứa bạn, cũng phải sống trong áp lực của việc lấy một người chồng “ngon”. Ngon ở đây là: cao to đẹp trai, nhà mặt phố bố làm to, học giỏi, thành đạt, chững chạc, bạn em thì nếu chỉ xét về nó không thì cũng rất hoành tráng: cũng nhà cửa đàng hoàng, du học về, tự mở công ty, tự kinh doanh, độc lập kinh tế với chồng tối đa để không mang tiếng ăn bám, xinh xắn, tốt tính, nhanh nhẹn, năng động – nhưng, tất cả những cái đó so với chồng nó chẳng là gì. Nó vẫn bị nhìn theo góc độ sao thằng K … thế mà con vợ nó … thế nhỉ, rồi thì nó sướng, bình thường chả có gì mà lấy được chồng ngon. Kiểu vậy, cũng rất mệt mỏi chứ không phải không. Theo anh, vợ anh có bị trải qua cảm giác đó không?
- Em có cảm giác trong mối quan hệ của vợ chồng anh, anh luôn giữ tâm thế của một bề trên, khi anh biết chị sai, anh không góp ý mà lại lẳng lặng nhìn vợ sai (chuyện vợ anh ăn thua với chồng ấy). Ngay cả khi biết chị say nắng, anh cũng nên dẹp ngay từ trong trứng nước, quyết liệt, rốt ráo, đằng này em có cảm giác anh như một người ngồi trên khán đài quan sát một nạn nhân đang chạy vòng quanh trong cái sân khấu của mình. Ngay cả cách chị ấy biết anh đã biết nhưng vẫn tiếp tục, nó giống kiểu thách thức, anh đã thích làm giám khảo, tôi sẽ tiếp tục diễn cho anh xem.
Em nói có gì không đúng mong anh bỏ quá, nói chung em có cảm giác, anh giống một người em quen, kiểu “bà để bà ngửi chứ bà không (nên) ăn”, he he!
04:29 CH 20/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Khi những ý tứ về cuộc sống của mình đã cạn, tôi xin mượn câu chuyện của người khác để chia sẻ một kiểu khủng hoảng hôn nhân khác mà tôi biết.
Đó chuyện về Tr – vợ Q, người tôi đã từng nói nếu có thời gian, tôi sẽ có một post riêng về nhân vật này.
Q là mẫu đàn ông tôi gặp khá nhiều, Q thì, theo tôi đánh giá, không hẳn là người quá xấu, hay chí ít, không hẳn là một thứ của đáp đi, chỉ là người không đáng tin cậy. Q có lăng nhăng không, có, nhưng là sau này, sau khi vợ Q sinh đứa thứ 2 và cuộc sống vợ chồng đi vào ngõ cụt.
Q có đểu không, tôi nghĩ từ này hơi nặng, nói chung Q thuộc dạng thùng rỗng kêu to, thích tỏ ra nguy hiểm, nông và non. Trong công việc thỉnh thoảng khôn lỏi tý chứ cũng không đến mức mưu mô xảo quyệt. Khá chăm chỉ, chịu khó và rất có trách nhiệm với gia đình. Tôi cho rằng, một người có trách nhiệm với gia đình thì kiểu gì cũng có tính thiện nhất định.
Q làm việc với anh T khá lâu, Q lại chơi thân với H (thằng đồng nghiệp mà tôi chơi cũng thân), H cùng quê, cùng team với Q, nhà lại gần nhau nên hay qua nhà Q ăn nhậu, biết khá rõ cuộc sống gia đình Q. Qua câu chuyện của anh, của H, qua một lần chính Q rủ tôi đi cà phê (sau chuyện của tôi với Q xảy ra khá lâu), tôi tin nếu không phải là Tr, có thể Q đã không như ngày hôm nay.
- Thứ nhất, như đã nói hơn một lần, Tr khinh chồng, không phải khinh chồng vì chồng lăng nhăng, mà khinh vì Tr nghĩ Tr kiếm nhiều tiền hơn chồng, nhà Tr cũng khá hơn nhà chồng. Nhà Tr ở một quận ven ở HN, cách đây vài năm thì cũng vẫn còn là dân KV2 như nhau cả thôi, đi thi ĐH vẫn được cộng điểm ưu tiên, nhưng giờ quy hoạch rồi, gì thì gì cũng đã là người thủ đô, còn Q và nhà Q thành người nhà quê. Nhà Q không quá khó khăn nhưng nặng gánh, Q phải lo cho bố mẹ, bố mẹ của bố mẹ (là ông bà) và 4 đứa em mỗi đứa một nơi. Q không thể nói với vợ về việc phải chu cấp cho gia đình (vì sao mọi người biết rồi), nên phải giấu vợ về thu nhập, nhà Q cách HN chưa đến 100km, nửa tháng Q lai con về nhà chơi một lần, nhưng vợ Q 1 năm chỉ về nội 2 lần, mỗi lần không quá 3 ngày. Q khá chiều vợ, chăm con khéo ra phết đấy (hơn V với anh T là chắc :))
- Trước Q hay kể chuyện anh làm gì vợ anh cũng không hài lòng, tôi nghe nhạt thếch thôi vì tôi biết bọn đàn ông nào có vợ khi ve vãn gái khác chả nói thế, hợp thức hóa cho việc cua ghẹ của mình, nhưng sau này khi trực tiếp nói chuyện với Q, một câu chuyện cởi mở và chân tình (tôi cho là vậy), thì tôi thấy cũng không hẳn như vậy. Tr khinh chồng và không ngần ngại thể hiện điều đó cho chồng thấy và cho mọi người thấy. Cái này là cái sai của phụ nữ. Không hay ho gì khi thể hiện với người khác rằng, tôi chẳng coi chồng tôi ra gì, như vậy chẳng khác nào ngửa mặt lên trời tự nhổ nước bọt vào mặt mình, vì thằng chồng mình đang khinh như mẻ đó là người mình chọn đấy, người mình đang sống chung đấy, thể hiện điều đó trước mặt người khác đã tệ, thể hiện trước mặt con cái nữa thì đúng là thảm họa. Ở một góc độ nào đó, tôi hơi giống Tr ở điểm này, tôi cũng hay thể hiện rằng mình không cần chồng lắm, có cũng được không có cũng chẳng sao, may mà tôi chỉ chê thôi chứ chưa khinh chồng, sau này V chia sẻ, việc tôi thể hiện ra như vậy khiến V rất buồn và bất mãn. Còn Tr thì không ngần ngại dìm hàng chồng thẳng thừng trước mặt bạn bè, đồng nghiệp. Sống chung một mái nhà, Tr coi như không có sự có mặt của Q, đi đâu làm gì về mấy giờ không care. Thằng H kể: Có lần em bảo chị Tr chị không sợ ông Q ông ấy bồ bịch gái gú à, chị ấy lại bảo đang mong ông ấy có bồ còn không được. Em bảo điêu, chị ấy bảo, chị ấy cũng đang mong thế để có cớ mà sút quách ông Q cho xong.
Cái suy nghĩ này, ấu trĩ cực, nhiều người có cuộc sống bí bách, bết bát, thay vì tìm hiểu nguyên nhân và tìm cách khắc phục, thường chỉ nghĩ đến phương án giải tán, nhưng vì không thể tìm ra được một lý do gì đó thật xấu, thật tệ để lấy cớ giải tán thì thường nghĩ ra một cách rất tối là mong chồng gặp phốt gì đó để thứ nhất, được đổ trọn lỗi cho chồng mà quên phức lỗi của mình, thứ hai, để được giải phóng, dù không phải cuộc cách mạng giải phóng nào cũng là đúng đắn. Đôi khi chúng ta tự xây ra những bức tường ảo quanh mình và cứ nghĩ rằng mình đang bị giam lỏng, rồi trối chết tìm cách vượt ngục, để rồi cuối cùng nhận ra từ trước đến giờ, mình chỉ toàn đấm vào không khí, và cuộc cách mạng này chẳng dẫn nổi mình đi đâu, có khi còn xuống luôn vực thẳm.
Tr luôn thể hiện mình không cần chồng, và buông thả với những câu nói về việc chia tay. Tr luôn cố gắng thể hiện với Q rằng, Q chả có vị gì trong cuộc sống của Tr cả, Tr sống là vì con, còn nói thật Tr chán ngán cuộc sống này lắm rồi, chán cái mặt Q lắm rồi, nhìn ngứa cả mắt, bực cả mình. Tr tự tin rằng chỉ Q cần Tr chứ không bao giờ có chuyện ngược lại. Nhưng, đến khi Q có bồ thật, thì Tr lại lên cơn tam bành. Thế mới nói!
Sau chuyện của tôi và Q, tôi vẫn duy trì quan hệ đồng nghiệp bình thường, Q – như đã nói, sau một thời gian cố thêm tý nhưng không thấy có tín hiệu gì nữa thì Q thôi. Lúc ấy, cơ quan có thêm một em mới vào, D – cũng đã có chồng và 1 con, tính cũng khá thoáng. Q cũng lại bắt đầu bằng những câu tán tỉnh nửa đùa nửa thật, mà Q nó tán cũng khéo phết, nên cái D cũng liêu xiêu, tôi cũng không để ý đến chuyện này, cơ quan cũng chỉ đồn đoán, căn bản tính Q cũng hay tà lưa tán lõng nên ai cũng chỉ bán tín bán nghi, ừ thì ở văn phòng chúng nó cứ trêu nhau thế chứ cũng không biết sau hậu trường có gì chưa. Chỉ biết sau đó Tr lên văn phòng đánh ghen với D ầm ĩ. Hôm ấy tôi không có ở cơ quan, chỉ nghe kể lại, Tr lên văn phòng gọi D ra nói chuyện nọ kia, cũng lu loa lên, nhưng mọi người can được, Q cũng lôi được vợ về nhà nên mọi việc cũng không lanh tanh bành quá.
Cái D khóc sưng mắt, theo như nó nói, thì chưa có gì, chả biết thật hay giả, mọi người cũng chỉ xì xào ở cấp độ chắc hiểu lầm, thôi sau thằng Q chừa cái tính tán hươu tán vượn ấy ra, rồi cũng tránh nhắc đến nữa vì cũng bất tiện. Tôi thấy Q lầm lì hơn, khoảng 2 tuần sau vụ đó thì Q rủ tôi đi uống cà phê. Lúc này, chuyện tôi và Q xảy ra cũng lâu, tôi thấy Q đầu bù tóc rối, bơ phờ, trông cũng tội nên ok. Tôi biết lúc này Q chỉ cần có người nghe thôi.
- Anh không hiểu vợ anh nó muốn gì nữa.
- Em cũng chịu.
- Vợ anh nó coi anh như đứa chết rồi, nó anh đi đâu làm gì nó cũng không quan tâm, bọn thằng H dọa nhỡ anh có bồ, nó còn bảo đang mong thế, thế mà giờ nó lại lên cơ quan đánh ghen với cái D.
- Thế anh có lỗi không?
- Anh chưa làm gì cả. (câu này thì không tin lắm, nhưng thôi kệ). Vợ anh mở mồm ra là nó chê anh, nó bảo chờ 2 đứa lớn tý nữa là nó ly dị, hở tý là nó dọa ly dị. Từ hồi đẻ xong con bé đầu, nó đã nói thế (, đã thế lại còn đẻ thêm đứa nữa, vãi).
- Này em hỏi thật nhá, anh có phốt gì không mà vợ anh mất niềm tin với anh ghê thế?
- Không anh thề là chưa có phốt gì, anh chỉ nghĩ là vợ anh nó không yêu anh, ngay từ hồi cưới, nó đã nói vậy với anh, là nó không yêu anh.
- Không yêu còn cưới làm gì, dở hơi à.
- Ừ bọn anh yêu nhau một thời gian rồi chia tay, sau đấy lại quay lại, nhưng tình cảm cũng không còn được như trước.
- Chẳng quan trọng, quan trọng là vợ anh đã chọn rồi thì phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thôi.
- Ừ, anh thấy anh cũng rất cố gắng rồi, anh biết công việc nó căng thẳng nên việc nhà các thứ anh cũng chủ động làm hết , nhưng lúc nào nó cũng lầm lầm lỳ lỳ. Mãi rồi anh cũng quen, nhưng nhiều lần nó kiểu không coi anh ra gì trước mặt bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng, anh nói cái gì là nó chặn họng, chuyên có kiểu Anh biết gì mà nói. Có hôm bọn bạn cấp 3 anh đến nhà anh nhậu, anh biết tính nó nên cũng mua đồ về, không để nó phải nấu. Thế đến khi nó về nhìn bọn bạn anh, mặt nó như đâm lê, không chào nổi một câu ra hồn rồi vào phòng nằm lỳ trong đấy. Đùa lúc đấy anh chỉ muốn cắm đầu xuống đất, bảo bọn bạn thôi đi ra quán. Nó không coi gia đình anh ra gì, mẹ anh gọi điện nó còn chả nhấc máy. Hôm nọ anh sốt, đêm bảo vợ anh đi mua cho bát cháo, nó nghĩ một lúc rồi kêu ngại lắm, xong nó pha cho anh cốc bột ngũ cốc. Cả đêm anh vừa đói vừa mệt, hôm ấy, anh thấy chán thật sự, muốn giải tán luôn cho xong (vụ này tôi biết, hôm đó Q lên cơ quan thì nằm vật ra phòng chú bảo vệ, sau thằng H đi mua phở cho ăn).
Nói đến đây, mắt Q đỏ hoe, tôi tin, Q đang thật, tôi cũng khá bối rối, chả biết nói gì hơn.
- Thôi, anh cứ nghĩ tích cực, chuyện thế mà lại hay, thế mới biết là vợ anh còn cần anh, có thể tính cách chị ấy thế, em cũng hay thế mà, hay thích thể hiện ra kiểu lạnh lùng, bất cần chồng.
- Bọn em đúng là, đùa, anh chả hiểu bọn em nghĩ gì. Chỉ giỏi ăn thua với chồng.
- Thì thế mới là đàn bà.
07:54 CH 19/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Sau chuyện đó, Q quyết định ly dị, đầu tiên vợ Q không ký đơn, sau rồi cũng ký. Bây giờ, thỉnh thoảng Q vẫn lặp lại câu nói ngày trước với tôi, Anh chả hiểu đàn bà bọn em nghĩ gì.Chỉ giỏi ăn thua với chồng.
Câu nói này, không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy, ít nhất đã có 2 người nói với tôi như vậy: V – chồng tôi và L, thằng bạn thân của tôi.
Đôi khi, là như vậy. Như trường hợp của tôi ngày trước, vì không phục chồng, chán chồng nên tôi hay có xu hướng không nghe chồng, mặc định một tư tưởng chồng nói gì cũng không đúng, không phải, không lọt tai, không phù hợp, nên hay cãi, hoặc không nghe, hay cố thể hiện cho chồng biết Anh chẳng đúng gì cả, giải pháp của anh chối bỏ xừ. Nhiều khi cũng toàn vấn đề nhạt toẹt, dần dà chồng đ.ek thèm nói nữa thì lại dỗi, than chẳng chia sẻ được với chồng, sao hai vợ chồng chẳng tìm được tiếng nói chung.
- Bà toàn khéo léo ở đâu, chuyện này thì cư xử dở hơi bỏ mẹ – thằng L nói.
- Sao mà dở?
- Thứ nhất là những chuyện bà kể ra, toàn chuyện chả ra đ.éo gì, vớ va vớ vẩn. Thứ hai, bà cứ hay cố thể hiện ra kiểu mình khôn hơn chồng, chẳng thằng đàn ông nào thích thế cả, thằng V nó cũng nhịn giỏi đấy, phải tôi…
- Ơ hay…
- Ờ được rồi, hề hề, đây bảo nhá. Thứ nhất, nếu bà xác định muốn nghe ý kiến chồng, thì làm tốt cái việc là nghe đi đã, đừng hơi tý chưa nói hết câu đã đong đỏng lên, mịe, tôi đến nhà bà, nhìn thái độ bà mấy lần thằng V nói xong bà nhảy vào tôi ngứa cả mắt. Thứ hai, nó nói hay hay dở, bà có nghe không, là việc của bà, còn việc ngoài mồm thì cứ ừ đi, coi như đó cũng là một ý kiến hay, em sẽ tham khảo, tốt hơn nữa thì cứ thể hiện ra là ừ hay nhỉ, sao em không nghĩ ra nhỉ, nhưng mà bà đ.ek làm được cái việc đấy đâu, thì thôi, chỉ cần im và tỏ ra tiếp thu là được. Thằng V là thằng ưa nịnh, thích thể hiện, bà cứ như thế, kiểu gì nó cũng sướng. Còn chuyện, bà chê nó cư xử kém, xử lý tình huống kém, thì tôi bảo, giờ, có việc gì, bà hỏi ý kiến nó, rồi bà đưa ra ý kiến bà, nhưng đừng có đưa theo kiểu: Làm thế có mà chết à, giờ phải nọ phải kia, chẳng thằng nào thích bị chỉ đạo cả, cứ nói kiểu Hay là làm thế này thế kia, thằng V nó nghe bà bỏ mẹ, kiểu gì nó chả ok, mà nó không ok, thì bà cứ làm theo lời nó, ngon thì không sao, hỏng thì nó sẽ tự biết.
- Nhưng nếu mình biết cách nó đưa ra chết chắc thì sao.
- Thì bà lẳng lặng làm theo cách của bà, sau đấy ngon nghẻ rồi, thì nhẹ nhàng ra giật gấu áo nó, rằng vừa rồi em làm thế đấy, ok rồi đấy, ngon rồi đấy. Nó sẽ hiểu, bà yên tâm, không phải lo chuyện nó không nhìn ra được những gì bà làm, chẳng qua thằng V thuộc dạng tâm phục nhưng khẩu không phục, nên không phải gào mồm ra, nghe chưa. Cứ sợ chồng không biết mình giỏi là thế đ.éo nào?
- Vâng
- Hế hế, đùa bọn bà với con Th (con bạn thân của nó, mà qua con Th thì tôi mới quen L), chỉ giỏi ăn thua với chồng, ra ngoài đứa khác nói thì nghe thế, về nhà chồng nói thì hây hẩy hây hẩy, hâm đ.éo chịu được.
Không phải chỉ sau chuyện của Q, của tôi, tôi mới ngộ ra điều này, nhưng quả thực, phụ nữ nếu mềm như nước, khả năng giữ chồng cao hơn hẳn các mẹ ạ, chưa kể tôi nhận thấy, những người mẹ dịu dàng, thường hay có đứa con trai ngoan, tôi cũng có một thằng con trai, nên cũng đang cố tự chế tạo một cái máy “làm mềm nước” cho mình đây. :)
08:02 SA 19/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Xin tiêp tục topic bằng việc trở lại câu chuyện của nhân vật M 2 năm trước, thời điểm bắt đầu của mấy thiên diễm tình về sau này, để trả lời cho câu hỏi muôn thuở: tại sao người ta lại say nắng, tại sao người ta lại ngoại tình.
-Nguyên nhân đầu tiên và cốt lõi: chán chồng.
Vì sao chán?
Đôi khi, chán trở thành một từ cửa miệng, chúng ta văng ra mỗi ngày trong những cuộc buôn chuyện khơi khơi đàn bà mà quên mất việc quan trọng là tìm hiểu xem nguyên nhân vì sao chán. Chúng ta ai cũng biết, bọn chúng nó – bồ bịch, si mê nhau vì chúng có một lợi thế rất lớn, là chúng nó không sống 24/24 cùng nhau, không phải ràng buộc nhau vì rất nhiều thứ, khi ở bên cạnh nhau, chúng chỉ có tình yêu và thăng hoa và ấm chén và lại si mê, thế giới xung quanh lúc nào cũng lãng mạn đầy tuyết trắng. Còn khi đã là vợ chồng, là khi mình đã show trọn con người mình trước đối tác, trần trụi, mọi khiếm khuyết thói hư tật xấu bộc lộ, không che đậy, rồi những khó khăn, biến cố, thăng trầm trong cuộc sống phải vượt qua, không có tuyết rơi, không mưa hờn nắng giận, tất cả là cơm áo gạo tiền, con ăn con học, bố mẹ họ hàng công việc cuộc sống ngày ngày lặp đi lặp lại như một chu trình được cài đặt sẵn, dần dần làm cùn mòn đi tình cảm.
Tình cảm là thứ khơi khơi, khó kiểm soát và nắm bắt nhất trên đời, lý trí quá thì cũng khó, cuộc sống sẽ trở nên khô khan mà không phải ai sinh ra cũng đủ bản lĩnh để luôn tách bạch được giữa lý trí và tình cảm, lụy tình quá thì lại càng khổ hơn khi cuộc sống của mình đặt trọn vào thái độ của người khác. Tình cảm lúc cần thì mạnh hơn sắt thép, không gì cắt đứt nổi, nhưng khi đã oải thì cũng mong manh như tơ nhện, “bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu”. Đôi khi cái người mà mình đang chán ngắc chán nguội đây, khi cái sợi dây tình cảm với người ấy còn mảnh hơn sợi tơ ấy lại cũng chính là người mới chỉ dăm năm trước còn khiến mình phát rồ phát dại – y như mình bây giờ, điên đảo vì một người qua đường.
Về phía cô, cô chán chồng, vì nhiều lẽ, rất nhiều cái lẽ trong số đó, thực ra không đáng để cô chán, rồi bị đẩy đi sai đường như trước đó.
- Thứ nhất, là những bất mãn với chồng từ cuộc sống hằng ngày: chồng lười, chồng vô tâm, chồng xử lý tình huống kém, chồng nóng nảy, bốc đồng, không chững chạc, điềm đạm….và một từ rất quan trọng ở đây: “như”, chính xác là như thế: không … như anh nọ, không …. như người kia, như anh Parisien nói, là như chồng người ta. Nhưng trước kia, cô không biết, rằng đàn ông không thích sự so sánh như vậy, nên cô thường xuyên buông những câu như vậy trước mặt chồng, cô muốn thể hiện sự bất mãn, không hài lòng của mình cho chồng biết với hy vọng chồng thức tỉnh ra mà thay đổi, nhưng sai lòi, kiểu xử lý đó chỉ khiến chồng thêm bất mãn mà thôi. Bắt một thằng đàn ông phải nói gương một thằng đàn ông khác, nhất là lại qua cái kính chiếu yêu của vợ là việc khó hơn lên giời. Nói chồng không được, cô càng chán, càng thấy chồng xấu hơn, thiếu sự cầu thị, đã xấu mà không biết sửa, nói cho mà không biết đường, cá không ăn muối cá ươn, v..v
- Thứ hai, những bất mãn, nếu có, không nói ra, giữ trong lòng, ứ nói cho mày chết, cho mày lắm lỗi, sau này bà có cớ mà bù lu bù loa. Ở đây, cô có một cái dở, không hẳn là sai, mà là dở, đó là cô vẫn bê nguyên cái thái độ của một đứa ngày xưa kiêu căng, chảnh chọe vì được nhiều người thích, cái tư tưởng rằng anh lấy được tôi là anh may anh hên, bê nguyên cái thói đỏng đảnh dỗi hờn, mình lúc nào cũng là số 1, mình luôn đúng từ lúc yêu vào cuộc hôn nhân. Vợ chồng khác với hai đứa yêu nhau, khác cả ở mình cả ở địch. Đàn ông, khi đã chắc chắn sở hữu mình trong tay, không lo bỏ dễ dàng như khi yêu, chắc chắn cái nhiệt cái lửa “rốt ráo” vì nàng sẽ giảm đi, mới cả, còn nhiều việc phải lo bỏ bu ra. Phụ nữ thì vẫn cứ muốn hơn, muốn nữa. Một cái nữa, đã là vợ chồng thì nên chia sẻ, thẳng thắn nói ra, dễ cho mình, dễ cho nó, đằng này cô vẫn giữ kiểu không thích nhưng không nói, dỗi dằn, xị mặt, đá thúng đụng nia bắt chồng phải đoán, phải hiểu, phải chạy theo ve vuốt, phải hành động. Ngày xưa yêu nhau cãi nhau đứa nào về nhà đứa đấy, không được gặp, đối tác nó còn râm ran kiến bò, một năm cũng chỉ đôi ba lần cãi vã nó còn chịu được. Đằng này cứ dăm bữa nửa tháng vợ lại dỗi dằn, đôi khi đ.ek biết lý do vì sao nữa, tối về nhà là hằm hằm hè hè, hồi đầu nó còn care, sau nó cũng chán oặt, thế là thôi, mình lại rơi vào ma trận bực tức, giận dỗi, do chính mình tạo ra, thế là tủi thân, trống trải, ngồi buồn nhìn sang chỗ khác, ôi cái anh kia nói chuyện với vợ dịu dàng thế, quan tâm đến vợ thế, tâm lý thế v..v thế là đứt thôi. Sau này khi cô ngồi trút những ấm ức đó của mình, chồng cô chỉ nói: Sao không nói, Sao lúc ấy hỏi bảo có cần chồng giúp không thì bảo không v..v
- Thứ 3, khi lửa tình đã nguội, mà điều đó là đương nhiên, mình thường có xu hướng, chồng 1 nhược điểm, 10 ưu điểm, thì mình chỉ xoáy vào một cái nhược kia, và khi gặp một đối tượng chỉ cần có đúng cái ưu đấy – cái chồng mình đang thiếu đấy, mình trao cho nó thiện cảm ngay. Thực ra, theo góc nhìn của tôi, cái thiếu phổ biến của đàn ông xứ mình nằm ở hai chữ “tâm lý”. Nhưng khái niệm này khơi khơi quá, nhưng theo tôi cảm nhận, là sự thấu hiểu, hay chí ít, như tôi đã nói ở trên, là sự tin cậy để làm sao khi gặp bất kỳ chuyện gì, dù vui hay buồn, đó sẽ là người mình muốn chia sẻ đầu tiên. Tôi, ít nhất trong những câu chuyện với bọn bạn mình, và như nhìn vào cuộc sống của nhiều người tôi biết, không nhiều người có được tấm chồng là chỗ dựa về tinh thần kiểu vậy. Hay như cái cách nhiều mẹ trên này ngưỡng mộ anh Parisien, vì anh Parisien cho các mẹ cảm nhận về một người đàn ông tinh tế, hiểu chuyện, quảng đại, bao dung – dường như đó cũng là thứ các mẹ vẫn chưa tìm thấy hoặc tìm thấy chưa đủ ở người đàn ông của mình. Ví thử các mẹ gặp anh Parisien ngoài đời thực, bao nhiêu người dám chắc mình sẽ không rung động, rồi đổ vẹo đổ xiêu.
- Thứ 4 thì, như tôi đã chia sẻ trong topic này về những thứ đường mật có tác dụng làm tế bào “say nắng say mưa” phát triển và di căn nhanh. Đầu tiên, chính là bản thân mình, như tôi, tôi lãng mạn, yếu đuối và yêu chiều cảm xúc. Khi tôi mới chớm thứ tình cảm này, tôi đã phiêu diêu với đủ loại liên tưởng, hình dung, rồi cuối cùng thành ra thích chúng, nghiện chúng lúc nào không hay, chúng dễ chịu mà. Cũng từ những mơ màng về những khung cảnh lãng đãng dưới hàng cây mùa lá rụng, trước biển đêm rì rào nó mới thôi thúc, khiến mình thèm thèm, rồi bắt đầu ủ mưu tính kế, rồi sa đà. Lòng đang mềm oặt lại ngồi nghiền ngẫm mấy tứ nhạc, ý thơ, bộ phim đánh trúng tâm lý, thế là nó lại càng nhũn nhoẹt ra, đẩy cảm xúc khao khát, thèm muốn lên cao hơn.
Kiểu: “Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung…”
Thứ hai là tính hiếu thắng, hiếu thắng với mấy đứa đàn bà trong công ty khi mình được sếp bênh, sếp quý, với mấy đứa bạn vịt giời rằng thấy tao hot chưa, có giai hơi bị ngon xin chết nhá, hiếu thắng với cả chồng rằng này anh có biết, có thằng đàn ông khác nó cũng đang si mê tôi không, thế mà còn không biết đường cho lên mà thờ, và quan trọng nhất là hiếu thắng với chính anh, khi thấy anh ngãng ra, từ chối mình, cô đã lồng lên, không chấp nhận chuyện mình bị từ chối để rồi bị hút vào câu chuyện như hút vào lỗ đen.
Tóm lại, nguyên nhân thì có nhiều, kinh nghiệm xương máu thì như thế, nhưng sợi dây kinh nghiệm thì có ai biết nó dài bao nhiêu đâu, chưa kể những cái thuộc về tính cách thì cực kỳ khó sửa. V bây giờ vẫn thế, vẫn vô tâm vô tính, vẫn nóng nảy Trương Phi, chỉ khác là, thay vì ngày xưa khi thấy chồng như vậy, tôi bĩu môi dè bỉu, ngúng nguẩy ngao ngán, tôi biết cách nhịn đi khi chồng đang nóng, đợi lúc nguội rồi thủ thỉ thù thì, bức xúc gì chồng thì xả luôn, không giữ rồi ấm ức trong lòng, muốn gì nói luôn, không đợi chồng phải tự giác cách mạng nữa. Nhưng, cái tính lãng đãng của tôi thì cũng vẫn thế, tôi không thể bỏ được, có hôm đi Uber gặp một anh lái xe thơm đẹp trai, lịch sự, tìm mọi cách để tấp xe vào lề đường cho Lu đi tè, suýt bị xe khác nó quệt cho phát xước gương mà vẫn mỉm cười dịu dàng, động viên mẹ cháu rằng trẻ con thế là bình thường, nó “ái”cho là may… làm mẹ cháu xuống xe rồi vẫn bâng khuâng mãi không thôi, he he!
Thực ra, những chuyện như thế này, đưa ra lời khuyên rất khó, vì có những điều ai cũng biết, ai cũng hiểu cả, chỉ có điều, biến nó thành hành động thật không dễ chút nào. Ai chẳng biết say nắng là không nên, nhưng để kiềm chế nó, kìm hãm nó lại thì không phải ai cũng làm được, nhất là phụ nữ, yếu đuối từ trong trứng. Thôi thì, cũng chỉ biết kể lại câu chuyện của chính mình là vậy, hy vọng, sẽ có ích cho mọi người, dù ít dù nhiều hay dưới góc độ nào.
Tôi cũng muốn nhấn mạnh lại một điều thấm nhất tôi rút ra từ câu chuyện của mình, đó là mình nên tìm đúng vị trí của mình trong cuộc sống, trong các mối quan hệ, một vị trí đẹp chưa chắc đã là một vị trí đúng. Tôi nhớ có một hôm cũng gần Tết, rét rét như hôm nay, sáng tôi đi chợ, thấy có mẻ cá khoai ngon, V rất thích ăn cá khoai nấu cà chua rau cần, tôi thấy trong đầu mình lóe lên tinh thần vui vui vì việc “A hôm nay có cá khoai này, mua về nấu cho chồng ăn, thể nào lão ấy thích lắm đây!”. Trước đây tôi không quan tâm lắm mấy thể loại cảm xúc này, đời thường quá, mới cả, tôi cũng không đảm đang cho lắm, hồi liêng biêng lại càng biếng nhác hơn, mọi việc giao phó hết cho bác giúp việc, nhưng hôm đó, khi lượn quanh chợ tìm mua đồ về nấu cho chồng món ăn yêu thích, chú tâm với việc đó, thấy vui vui, đây đúng là cuộc sống của mình rồi, và khi mình chú tâm vào nó, nó cũng thú vị ra phết đấy, lại là một sự thú vị đúng đắn. Tự dưng tôi thấy trong người trào lên một cảm giác dễ chịu về một cuộc sống nhẹ nhàng, an toàn, và vô ưu.
Cho nên như có mẹ nào đã nói ấy, an yên trong tâm hồn là quan trọng nhất, nhất là với phụ nữ, mà lại là phụ nữ yêu đuối và đa cảm như tôi nữa!
05:31 CH 16/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Càng ngày, em càng thấy lăn tăn vụ sao ngày xưa anh Parisien lại chọn chị vợ thuộc style này nhỉ, em nghĩ anh sẽ chọn một người tinh tế, mềm mại, dịu dàng, ngày đi làm chiều về làm bánh cắm cúc họa mi cơ. Mà khôn ngoan mưu mẹo thì anh có thừa rồi, chọn thêm một người thích ủ mưu nữa thì thảm họa là phải, hì!
Đầu tiên em đoán chị nhà anh sa ngã vào một chàng trai trẻ nghệ sĩ phong lưu kiểu nhiếp ảnh gia tự do ấy, vì đọc chuyện của anh em lại thấy nhang nhác giống phim Unfaithful, không nghĩ chị ấy lại ngắc nguội với một ông sếp theo style gái tiền, quyền, mới hình dung ra dung nhan thôi đã thấy mất hứng (vì em cũng hay phải đi gặp gỡ với tiếp khách là những thể loại này mà nên em không lạ).
Riêng chuyện nhà nước đấu đá với đủ trò hèn mạt thì em cũng hiểu, chồng em cũng từng làm trong một cơ quan nhà nước mà, lại là một môi trường mà nơi hội tụ của đủ mọi thứ tiêu cực của tiêu cực, quan điểm sống cũng rất cực đoan, vào môi trường đó, nhìn cuộc đời lại càng tăm tối hơn. Trong khi em thì ngược lại, luôn theo xu hướng gạn đục khơi trong mà sống (em cũng vì những khác biệt trong quan điểm sống đó với chồng mới sinh ra chán chồng rồi say nắng say mưa). Nhưng được cái, chồng em là đàn ông nên vẫn cứng hơn, lại là người trực tính, cũng không nuốt được các trò tiêu cực, xác định không chui sâu leo cao được nên thôi, tìm cho mình một con đường khác, dù không giàu nhanh, sướng nhanh nhưng cũng hiểu, giàu bằng con đường đó, hư ảo cũng nhiều, giá phải trả cũng không rẻ nên thôi, lượng sức mình.
Và hồi chồng em còn làm thì cũng kể chuyện léng phéng ở mấy cơ quan nhà nước cũng rất kinh khủng, có khi còn kinh khủng hơn môi trường ngoài rất nhiều - nơi 8 tiếng đến văn phòng chổng mông vào làm còn chưa hết việc, nữa là chổng mông làm gì khác. Cũng vì chứng kiến cảnh đổ đốn như vậy ở cơ quan nên chồng em cũng có cái nhìn độ lượng với vụ của em hơn, chính ổng bảo vậy mà!
08:09 SA 12/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...

Mà thực ra cũng đâu cần phải quá xuất sắc hay thành thạo khoa học vũ trụ gì đó mới nhận ra được vợ có người khác đâu nhỉ? Phụ nữ khi ngoại tình hay say nắng đầu óc họ như để trên mây, không bỏ bê hoàn toàn việc nhà nhưng làm gì cũng hời hợt cho có, con cái ít quan tâm, tối nào cũng nhanh nhanh chóng chóng ăn xong là ôm lấy cái điện thoại chat chit hoặc chơi mấy game vớ vẩn giết thời giờ đợi đi ngủ để rồi sáng hôm sau dậy hào hứng hát ca vang lừng, trang điểm thật đẹp, thật kỹ lưỡng chuẩn bị cho lúc gặp người ấy còn thể hiện. Phải là ông chồng vô tâm lắm mới có thể không nhận ra. Cho nên các mẹ đang say nắng nhớ nhé, đừng tự tin và càng không nên đặt cược vào khả năng che giấu của mình, khả năng đấy của các mẹ nói chung là tệ hại. Với lại nguyên tắc chung là đừng bao giờ làm một việc chỉ vì nghĩ việc mình làm sẽ không ai biết.

Đoạn này thì y xì em hồi say nắng luôn, thế mới thấy đàn bà chỉ giỏi phức tạp những thứ trên trời, còn đâu về cơ bản thì vẫn đơn giản lắm, đọc vị dễ ợt ấy mà!
Em thấy hơi ngạc nhiên với câu chuyện của anh, nhất là về vợ anh, vì em nghĩ, nếu là một người vẫn còn biết nhìn rõ trắng đen mọi việc, biết việc mình đang làm là sai, biết áy náy, thì khả năng quay đầu về bờ sẽ dễ hơn nhiều vì quả thực, cảm giác làm một việc có lỗi với chồng mình, với vợ người khác, làm một người phản bội, người thứ 3 cũng không sung sướng gì, cũng mệt mỏi và đau đầu lắm. Em nghĩ sau khi anh đã nói như vậy với chị rồi mà chị vẫn cứng đầu thì chắc chị nhà anh có tình cảm với người kia thật (em cũng khá tò mò với nhân vật này, hy vọng là có một dịp nào đó, anh sẽ hé lộ thêm về con người này).
Nhưng nói chung từ kinh nghiệm của em thì chuyện quên đi một người mình thực lòng có tình cảm khá là khó khăn, sau khi em đã quyết định chấm dứt với anh T và quy y, cũng vẫn còn nhiều lúc nặng lòng lắm, hì, nhưng vì cũng xác định rõ ràng, chuyện này không đi đến đâu cả, tình cảm có đẹp thì cũng chỉ đến thế, từ đây về sau chắc chỉ có nhạt đi chứ khó có thể thắm lên (mà cũng không xác định để nó thắm lên), nên thôi, dần nó cũng nguôi ngoai.
Hoặc cũng có thể em nhát hơn vợ anh, sau một vài phốt bị phát hiện và suýt bị phát hiện, đau cả dạ dày vì nó, em cũng hãi, nên thôi, em xin.
Đôi khi em nghĩ trong chuyện này, cũng phải có yếu tố may mắn đấy nhé, em may mắn khi trời vẫn thương, cho em biết tỉnh ngộ, nên em mới có thể làm được, chứ nếu em vẫn không ngộ ra, hoặc có ngộ ra cũng vẫn yếu đuối không nhấc mình lên để thay đổi, thì chắc em cũng sẽ còn u mê hơn nữa.
Mà bây giờ khi em đã sang bên kia bờ vực, nhìn lại, thì em hiểu rằng, nếu đến giờ em vẫn tiếp tục chìm trong mối tình kia, cuộc sống của em sẽ chỉ thêm bết bát đi mà thôi!
11:31 SA 06/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Đợt V về là gần Tết nên chộn rộn lo đón chồng, thăm nom họ hàng, rồi Tết, cô cũng không còn nhớ đến anh nhiều.

Quan trọng là, Tết mà, dịp đoàn viên, cô trở về đúng vị trí của mình, về với gia đình mình, thoải mái sống, không phải lo nhìn trước nhìn sau, cô cũng thấy dễ chịu.

Từ đó đến giờ đã gần 1 năm, chồng cô đợt này cũng bận rộn, hay phải đi, V nói với cô về kế hoạch có thể ở lại …. làm việc và đưa vợ con sang.

V nghĩ xa hơn cô tưởng, dù gì, V cũng là đàn ông. Đã lâu, cô không còn hào hứng với cái khoái cảm rằng mình hiểu đàn ông, mình trên cơ, mình bắt thóp, mình lọ chai nữa. Cô thua đàn ông rồi, cô nhận.

Kể từ ngày V về, cô với anh không đi cà phê cà phao với nhau thêm một bữa nào. Đó cũng là một cái giá cô phải trả đấy, vì cô không thể xuất hiện bên cạnh anh như trong một mối quan hệ bình thường được nữa. Giá kể không có chuyện gì, anh và cô có thể đường hoàng là bạn bè, thỉnh thoảng ý ới nhau trò chuyện, không phải chỉ gạn được mấy chục phút mỗi ngày rảnh rảnh ở công ty hay những lúc đi đâu họp hành, công chuyện với nhau. Nhưng giờ trong mắt V, anh là đối tượng có tiền án, cô đã thấy V sầm mặt một lần khi thấy anh comment vào một post cô đăng trên FB (dù đó là comment duy nhất của anh từ trước đến giờ), nên thôi, cô đành nhịn.

Xét về một khía cạnh nào đó, cô đã mất anh, một phần.

Nhưng thôi, tham thì thâm. Biết cách hài lòng với những gì mình có, đó là bài học lớn nhất cô rút ra được sau chuyện của mình, dù cô vẫn đang chưa thể thấm nhuần bài học đó 100% được.

Nếu mọi việc thuận lợi, sang năm, cô sẽ sang … cùng chồng. Cô sẽ xa anh, xa Hà Nội. Bây giờ, thì cô có thể xa anh được rồi. Đủ vững vàng, để có thể không cùng anh hít chung một bầu không khí nữa, không cần gửi tâm tư vào cơn gió thoảng hay chiếc lá bay và mơ mộng rằng nó sẽ đến bên anh, vào một thời khắc nào đó, vẫn có thể vững vàng bước tiếp.

Sau khi cô và anh quyết định chấm dứt, khi sóng trong lòng chưa thể ngưng, đã có lúc cô định chuyển chỗ làm, nhưng cô sợ. Sợ rằng, với cái bản tính yếu đuối của mình, sự xa cách sẽ lại làm cô xao động. Cô quyết định vẫn ở lại gần anh, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, giống như bác Người đàn ông yêu thương đã ví, một toa tàu đang phi rầm rập, không thể phanh một phát mà được ngay.

Giờ thì gần 1 năm, tâm đã yên, dù không hoàn toàn, nhưng ít nhất, cũng đã đủ tỉnh táo để kiểm soát được mọi việc.

Cô nhớ, một ngày nọ…

Sáng dậy chuẩn bị đưa con đi học, đi làm như mọi ngày. Nay trót dậy muộn cuống cuồng vừa rửa mặt cho con, vừa mặc quần áo vừa trang điểm vv..vv

Đang đứng tô tô quẹt quẹt, thấy cái ống quần dính một ít bụi, cô với lấy cái băng dính dúi vào tay chồng: Dính hộ em ít bụi chỗ ống quần này cái.

Cô nói vô tư không nghĩ gì, đang vội bỏ bà.

Chồng cô cầm cuộn băng dính, ngồi bệt xuống dính dính cho vợ.

Cô đứng kẻ mắt, tô môi, lại chạy ra chỗ nọ lấy cái kia, chồng cô tay vẫn cầm miếng băng dính chạy theo đôi chân vợ.

Đã vội thì chớ, ra đến cửa lại tuột dây xăng-đan.
- Anh anh hộ em phát!

Chồng cô lại ngồi bệt xuống rồi cài lại dây cho cô.

Đột nhiên cô thấy mũi mình cay xè, mắt nhòe đi.

Ngồi trên xe đến cơ quan, cô nghĩ mãi về chuyện đó. Cô nghĩ đến cái dáng người to như khủng long đang lúi húi, cặm cụi dưới chân mình lúc sáng, mặc dù chàng vẫn đang dính theo quán tính, dính cả những chỗ không có bụi, cái dây xăng-đan cài cho vợ vẫn chệch ra, nhưng tự dưng cô thấy chồng sao dễ thương quá đỗi.

Cô đã đọc ở đâu nhỉ, đại loại, phụ nữ hãy lấy người đàn ông biết buộc dây giày cho mình ấy. Còn cô, cô chỉ ngộ ra rằng, lấy người hoàn hảo không quan trọng bằng lấy người phù hợp với mình.

Cô biết, anh sẽ không bao giờ cột dây giày cho vợ, dù người vợ đó có là cô!

PS: Anh Parisien cứ chia sẻ chuyện của anh nhé, có anh tham gia vào topic này là niềm vinh hạnh của em! :)
04:28 CH 02/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Em chủ thớt sau khi nghe ý kiến mọi người chắc giờ bận rộn quay về tập trung chăm lo gia đình không có thời gian lên đây chia sẻ tiếp nhỉ :-) Thôi mình tranh thủ kể vui chuyện chính bản thân, sẽ cố ngắn gọn thôi và hi vọng ai đó tại thời điểm dao động sẽ ít nhiều thấy nó hữu ích.

Một số em ở đây tỏ ý khen những cái mình viết. Nói thật là các em đừng có tin quá:-D Nói đơn giản, làm mới phức tạp. Ngoài đời nhiều người khi gia đình gặp khó khăn chán chồng chán vợ hay tâm sự nhờ mình tư vấn. Phần lớn sau khi nói chuyện xong họ đều nhận ra vấn đề và bắt tay vào giải quyết. Tư vấn không khó, mọi trục trặc gia đình xảy ra hầu như đều chỉ xoay quanh mấy việc không đủ trách nhiệm, cái gì cũng muốn dẫn đến đòi hỏi quá nhiều và lại không biết cách đòi hỏi (đặc biệt hay gặp ở phụ nữ). Phân tích lý thuyết trên này cũng đâu có gì khó. Nhưng khi chính mình gặp chuyện phải tự tay xử lý mới thấy nó khó. Mà cũng có khi đơn giản là số đen. Kiểu như một anh có trong tay hàng tập cẩm nang tán gái, đã lên kế hoạch chi ly rủ em đi dạo dưới nắng chiều, để lá vàng rơi trên tóc em rồi giả như vô tình buột miệng đọc vài câu thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng. Buổi tối sẽ cùng nhau chìm đắm trong những bản nhạc jazz ở một quán ăn lãng mạn đầy nến và hoa hồng với ly rượu vang trong tay Đêm sẽ đánh xe đưa em về nhưng dừng lại ở ngoài đường để cùng đi bộ sóng vai bên nhau đến cổng. Rồi khi em ngập ngừng mở cửa sẽ đột ngột cất tiếng gọi để em giật mình quay lại và tất nhiên điều gì phải đến sẽ đến: một nụ hôn say đắm. Ờ, kế hoạch hay đấy, công phu đấy nhưng khi thực hiện lại đổ bể ngay từ bước đầu tiên vì lúc rủ em đi nhận được câu trả lời "Tao éo đi". Lúc đấy thì giỏi hay dốt cũng như nhau, đều cúp đuôi chuồn về phía Nam cả.


Khổ quá em đã bảo em quay đầu về bờ gần năm rồi mà anh.

Tại đợt này cuối năm em bắt đầu dồn việc nên không mấy khi rảnh rang tý mà viết được! Viết lắt nhắt thì lại không khoái ấy!

Anh rảnh thì vào đây chia sẻ kinh nghiệm của mình nhé, không mấy người có khả năng khiến chị em chao đảo chỉ qua mạng như anh đâu. Em cũng dễ bị rung động trước những người như vậy, thỉnh thoảng đi đâu gặp khách hàng, đối tác mà tác phong, cách nói trúng huyệt mình một phát (dù chỉ là một câu hay một vài cử chỉ rất nhỏ thôi) là về cứ ngắc ngư mãi không thôi, he he!

Và cho đến giờ em vẫn không bỏ được cái thói ấy, mà chắc là sẽ không bỏ được, hì, có điều biết kiềm chế và không để nó phát tác thành những cái gì xa xôi hơn thôi!
06:13 CH 01/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Anh chỉ định kể lại chuyện thực tế xảy ra thôi, không đi sâu vào phân tích tại sao lại xảy ra như thế, nếu có thì cũng phải để đến lúc xong xuôi câu chuyện vì như vậy sẽ giúp ích được cho mọi người hơn khi tất cả những kinh nghiệm đúc rút để hết ở đoạn cuối. Nhưng nếu em cần sớm một câu trả lời ngắn gọn thì anh sẽ nói thế này:

Anh không hề perfect theo bất cứ nghĩa nào cả. Anh đầy khuyết điểm, hồi 2x cũng thế mà giờ 3x cũng vậy. Được cái anh biết nhìn thấy khuyết điểm của mình để khắc phục dần nên ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua và luôn tự tin ngày mai mình sẽ tốt hơn ngày hôm nay. Thế với anh là đủ nhưng có thể với người khác chưa đủ. Anh chịu ảnh hưởng nhiều từ văn hóa phương Tây, nhưng không phải ai cũng thế.

Các ông chồng ở Việt Nam có chung một kẻ thù cực nguy hiểm: thằng "Chồng Người Ta". Thằng này là thần tượng của tất cả phụ nữ Việt Nam nên đàn ông căm ghét nó cực độ. Nếu mà chẳng may nó bị bắt thì cầm chắc tàn đời luôn, mấy chục triệu đàn ông sẽ lao vào thay nhau tùng xẻo. Khổ nỗi nó vô ảnh vô hình, thiên biến vạn hóa Zorro cũng không cách nào sánh nổi. Với nhà thiếu tiền thì nó xuất hiện như một anh công tử cưỡi xe sang tiêu tiền như nước. Với nhà thiếu học thức thì nó là một giáo sư với đôi kính cận cầm một quyển sách dày cộp ngâm nga mấy câu thơ tiếng Latin. Với nhà nào vợ hiếu thắng thích thể hiện cái tôi thì nó xuất hiện như một người bạn, luôn biết ân cần hỏi han, vuốt ve tự ái với những câu nói đến bò nghe xong mắt cũng hiện lên dấu chấm hỏi. Với nhà nào vợ lười làm việc nhà thì nó là một osin nam chính hiệu. Nó bơi như Micheal Phelp, chạy như Usain Bolt, lãng tử hào hoa như Al Pacino nhưng khi cần lại biết phá cách cuồng nhiệt, văng tục thể hiện nam tính kiểu các rock stars ...

Chính vì nó giỏi thế, nguy hiểm thế nên đàn ông Việt Nam buông xuôi, chả muốn phấn đấu gì vì có phấn đấu bằng giời rồi cũng phải chịu thua thằng CNT này hết. Ông nào trong đời chả vài lần điên tiết bất lực bảo vợ (hoặc bảo thầm) em đi lấy mẹ thằng CNT đi cho xong, ở đây làm gì.


Anh Parisien, em cần gặp anh!

Và muốn được gặp anh! :D
11:41 SA 01/12/2016
Say nắng, ngoại tình – và góc nhìn của người...
Mẹ nó viết tiếp đi, topic của mình mà lại thành của pác Parisien rồi đó. :))


Cảm ơn mẹ nó, hiện em đang bận quá chưa rảnh để viết được, em vẫn sẽ cố gắng để topic của mình được trọn vẹn! Trong lúc đợi thì các mẹ theo dõi câu chuyện của bác Người Ba Lê cũng thú vị mà, hì!
11:18 SA 01/12/2016
d
dakhucnuavangtrang
Bắt chuyện
2kĐiểm·1Bài viết
Báo cáo