images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tình xa.....!!!!
Cuộc đời này, rốt cuộc thì là sao đây?
23 tuổi, người ta thường gọi là đã đi qua được 1/3 quãng đường đời. Nhưng với tôi, thì hình như chỉ mới là bắt đầu. Những năm tôi đã sống, được dạy nhiều, nghe nhiều, và tin nhiều vào những gì tốt đẹp, dễ dàng, những gì may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Tôi, thật ra, cũng có cơ hội được biết, được nghe về những gì trái chiều, những nghịch lý nữa, nhưng… tôi đã không tin! Hay, ít ra là không tin chúng sẽ xảy ra với người thân của mình, những người bên cạnh mình, vả cả với chính bản thân của mình nữa. Cứ nghĩ rằng chỉ cần sống chân thành, cho đi chân thành, không tính toán, thì mọi việc sẽ được bình yên. Mình không hại ai, thì sẽ chẳng ai hại mình.
Nhưng thật ra không phải vậy, phải không?
Cuộc đời này là không công bằng. Cuộc đời này là tàn nhẫn. Cuộc đời này là bon chen và tranh giành. Cuộc đời này là dối trá.
Nhiều nhiều điều nữa về cuộc đời này, khi nhận ra, mới biết nó đau xót và chua chát đến thế nào. Tôi, là một cô gái từ nhỏ đã được sống trong sự yêu thương và che chở của gia đình, bạn bè, tin yêu và quý mến. Cứ ngỡ mọi việc cứ như thế, sẽ mãi bình yên và tốt đẹp như thế. Cho đến một ngày, khi gặp phải một, và sau đó là vài chuyện đau lòng, thì bắt đầu mất dần niềm tin vào cuộc sống. Và cả niềm tin vào chính bản thân mình nữa… Tôi sợ, sợ mình cứ ngốc nghếch, cứ tin, cứ yêu, rồi sẽ lại bị mất niềm tin, bị tổn thương. Tôi, có đang quá bi quan không?
Vâng, nhiều người thân, bạn bè, khi nghe tôi tâm sự, khi đọc vài dòng chia sẻ của tôi qua tin nhắn, hay trên facebook, đã nói với tôi rằng "sao mày bi quan vậy, sao mày suy nghĩ nhiều vậy,… cười lên nào, lạc quan lên nào, thôi nào,… " . Ừ, thì thương lắm, cảm động lắm những lời như vậy. Rồi, cũng đã cố gắng tin, cố gắng yêu thương lại, như chưa từng có gì xảy ra. Thật sự, tôi đã trở về điểm xuất phát của niềm tin và sự thương yêu rồi đó chứ. Vẫn là chân thành, không nghi ngại, không đề phòng. Vậy mà... Tôi không hiểu, thật sự không hiểu được đó.
Ai có thể giúp tôi trả lời không? Tại sao?
Ngày trước, mỗi khi có chuyện không vui, tôi thường hay chia sẻ, không với nhiều người lắm đâu, chỉ là vài đứa bạn thân, hoặc là với người - đặc - biệt. Còn bây giờ, một phần vì sợ bạn tôi sẽ buồn, sẽ lo lắng cho tôi, một phần vì đã quá quen và chai sạn với những mớ bòng bong hỗn độn đó rồi, nên chỉ biết im lặng mà thôi. Giữ nỗi niềm đó cho riêng mình. Đau, cho riêng mình.
Cuộc đời…
"Hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng để thấy nó cũng đẹp như một bông hoa...". Đã đọc ở đâu đó như vậy. Rồi nhìn lại mình, nhìn lại người… So với bao la ngoài kia, tôi vẫn là một con người vô cùng vô cùng may mắn. Tôi biết! Vì vậy, chẳng có lí do gì để oán trách hay than vãn về bất cứ ai, bất cứ điều gì đâu, phải không? Chắc chỉ có một vấn đề duy nhất cần phải thay đổi, là bản thân mình thôi, đúng không? Thay đổi quan niệm sống, thay đổi cách nhìn, cách sống, và cách yêu thương… Rồi mọi việc sẽ khác, đúng không?!
Một người con gái, có thể nói là may mắn hơn rất nhiều người khác trong cuộc đời này, nhưng lại vô tình đánh mất và bị lấy mất quá nhiều niềm tin yêu với cuộc sống, liệu rồi sẽ tìm được hạnh phúc?!
Người có biết, khi buộc phải quay lưng với người, khi buộc tất cả mọi yêu thương trong tôi ngừng lại với người, tôi đã đau đến như thế nào không?
Cuộc đời này, vô thường quá…!!!!
Nhưng rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua thôi!!!!!
07:56 CH 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Cứ mãi giận hờn, niềm tin đâu anh?
Cứ mãi mỏi mệt, buồn phiền chi nữa?
Chẳng biết ngọt bùi ngày xưa nay đâu?
Chỉ thấy lòng đầy nỗi đau nghẹn ngào.
Tiếc những nụ cười chẳng còn vui tươi
Nước mắt ngậm ngùi một mình em khóc
Nếu chẳng còn gì thì buông cánh tay
Cho em phía trước một mình bước đi...
Nếu không là hẹn ước em đã chẳng mơ thật nhiều.
Nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh.
Nếu như lời anh hứa em đã chẳng thêm vô vọng
Và những nỗi đau ngày hôm qua đến khi nào nguôi...
Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình,
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi.
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười.
07:46 CH 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Tháng mười một ơi gửi dùm ta nỗi nhớ
Chút đong đầy nơi sâu thẳm trời thu
Đêm vô tình sau khung cửa vi vu
Tạm biệt những tung tăng những chiều về trên phố
Tháng mười một đợi chờ đầy ắp những ước mơ
Những cảm xúc buồn vui những vần thơ tha thiết
Hạnh phúc giản đơn sao ta còn chưa biết
Giấu nụ cười trong ánh mắt chiều đông.
Tháng mười một đi qua gợi chút vấn vương
Bao yêu thương màu thời gian nguyên vẹn
Bản dương cầm dở dang chưa một lần trọn vẹn
Màu má hồng, khói thuốc, vết son loang…
Tháng mười một đâu rồi màu trắng tinh khôi
Đâu rồi những đắm say… những điều bình dị
Đâu rồi những yêu thương sau những gì mộng mị
Lơ guốc chân về ta sẽ chẳng đợi nhau…
Tháng mười một về ru giác ngủ trong đêm
Những hoang vu của một thời đã tắt
Ta muốn ôm hôn cái nhìn hằn sâu trong ánh mắt
Khắc khoải miên man quay quắt một miền thương....!
07:39 CH 30/11/2014
Muốn yêu!
12:39 CH 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Em không thể nhớ chính xác rằng đã bao lần em quyết định không nhắn tin cho anh, quyết định gạt anh ra khỏi mọi suy nghĩ và quên anh... Em chỉ nhớ rằng chưa một lần nào em làm được điều đó. Em trách lý trí mình đã chẳng đủ quyết tâm quên đi hình bóng anh để cho con tim em phải khổ sở và đau đớn...Anh có biết mỗi khi đêm xuống là bao kỉ niệm trong em ùa về. Những kỉ niệm thật đẹp nhưng đau lắm anh có biết??! Đã có những lúc tưởng chừng như có anh mãi mãi vậy mà sự thật thì anh chẳng bao giờ thuộc về em.Anh sinh ra là để dành cho một-người-con-gái-khác-chẳng-phải-em. Em xót xa khi nghĩ về điều đó. Em hoảng hốt, lo sợ. Liệu có khi nào anh hiểu được cảm giác của em?
Em trách ông trời đã để cho em được gặp và yêu anh mà không cho em được cùng anh đi trên một con đường- con đường mang tên hạnh phúc. Anh đã đến bên em thật nhẹ nhàng như cơn gió lạnh đầu mùa để rồi lúc anh đi cũng không để lại chút hơi ấm nơi em.
Em đã trách anh nhiều như thế nào anh có biết? Vì anh đã chẳng ở bên em những lúc em cần anh nhất. Anh đã chẳng ở bên em những lúc em vui, những lúc em buồn hay cô đơn nhất. Những lúc đó người bên cạnh em chưa bao giờ là anh...
Em vẫn tự nhủ với mình phải quên anh đi như một thứ cảm giác khiến mình đau đớn nhưng em không làm được. Em vẫn nhớ anh điên dại từng ngày. Dường như nỗi nhớ anh trong em ngày một lớn dần lên. Nó khỏa lấp hết con tim và những suy nghĩ của em. Tất cả đều như hướng về anh.
Em không biết mình phải làm gì để quên đi anh?! Em không biết đến bao giờ em mới có thể dành tình cảm thật sự cho người yêu em?! Đến khi nào thì cái quá khứ có anh của em mới được ngủ yên?!
Em mệt mỏi khi cứ phải sống trong sự giả dối như thế này. Em mệt mỏi với chính bản thân em. Em mệt mỏi với cả cuộc sống này. Em bế tắc. Em không thể xác định được đâu là con đường đúng đắn cho em bước tiếp...
Ngay lúc này đây em cần lắm có anh bên cạnh, cần lắm một cái ôm từ anh, cần lắm sự quan tâm của anh... nhưng tất cả với em là quá xa vời phải không anh??!
Anh à! Em phải quên anh thôi. Em sẽ cố gắng. Em hứa rằng sẽ quên anh! Em hứa đấy. Em sẽ không làm phiền anh nữa. Em sẽ chúc anh hạnh phúc bên người yêu mới. Hãy yêu người khác hơn anh đã từng yêu em nhé. Em sẽ quên anh thôi.
Ngày mai em sẽ quên anh, sẽ yêu một người khác, yêu một người luôn nghĩ đến em, yêu một người luôn yêu thương em... Yên tâm nhé vì anh chẳng phải là người có lỗi... Cám ơn anh vì tất cả những gì đã dành cho em!
Khi anh đọc những dòng này em viết, hãy nghĩ về em với những gì đẹp nhất anh nhé! Hãy nhớ đến những điều em đã từng nói với anh. Hãy nghe bài hát anh đã từng hát cho em nghe. Hãy nhớ rằng "Em yêu anh hơn bất kỳ người con gái nào". Và hãy quên em đi anh nhé! Yêu anh!!!
12:22 CH 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Anh à! Em từng nghĩ anh là hạnh phúc mà em luôn tìm kiếm. Có lẽ em đã thiếu thực tế trong chuyện này, kỳ vọng quá nhiều và sự kỳ vọng đó giờ phút này em có thể gọi tên nó là giấc mơ. Em ảo tưởng quá về tình cảm của anh dành cho em. Em đã nghĩ, với anh em luôn là người quan trọng. Dù cho trái tim của anh còn dành tình cảm cho nhiều người khác thì em vẫn được anh đặt vào vị trí trung tâm. Thế nhưng, hình như em đã lầm phải không anh? Trong em là sự trống trải và vô cảm, một khoảng mêng mông trong tâm trí. Tại sao anh lại như vậy? Em mong anh vẫn như trước kia.
Em buồn lắm, muốn gào thét thật to để hết buồn. Yêu anh, em cũng hiểu tình yêu chẳng có ý nghĩa gì khi một người đã thay đổi. Những lời nói yêu thương, lời hứa ngọt ngào, tất cả chỉ là thật khi còn yêu. Khi tình đã phai mờ, mọi cố gắng đều là vô nghĩa. Tình cảm của chúng mình giờ kết thúc rồi, chợt thấy buồn khi nhận ra điều ấy trong giọng nói thân thuộc khi xưa của anh nhưng nay không còn cảm xúc dành cho em nữa. Em vẫn chẳng dám tin anh đã buông tay em mãi mãi.
Giữa ngổn ngang, bề bộn của cuộc sống này, có phút giây nào anh ngơi nghỉ và thoáng nghĩ về em không? Có sáng nào thức dậy và bất chợt thôi anh thấy lòng mình cô đơn vì thiếu một điều gì đó đã quen thuộc nhưng giờ xa xôi quá, thiếu tin nhắn chúc ngày mới bình yên, thiếu câu quan tâm của em hỏi: Tối qua anh ngủ ngon không...
Em vẫn nhớ và chờ đợi một yêu thương mong manh đã quá xa tầm với mất rồi nhưng chờ đợi đôi khi không cần một lý do rõ ràng nào cả, đơn giản là chờ đợi mà thôi, chờ hoài những điều giản dị, chờ anh đến để thì thầm lời yêu và nhớ anh thật nhiều. Thời gian qua, cảm ơn anh về tất cả… Mình yêu xa, em biết khó khăn và thử thách phải vượt qua rất lớn, bởi vậy luôn động viên bản thân cố gắng. Hạnh phúc phải do hai đứa cùng vun xây mới thành, một mình em nỗ lực đôi lúc cũng mệt mỏi lắm, không đủ sức để níu kéo cuộc tình này nữa, buông xuôi rồi...
Không biết vì anh vô tâm hay em chưa thật sự quan trọng trong cuộc sống của anh? Em nhận ra giá trị của mình trong anh chỉ là 0% mà thôi. Lời hứa bên nhau, tin và yêu giờ không là gì nữa rồi. Vậy nhé anh, một lần cuối cùng nhé “Em yêu anh”, chỉ 3 chữ thôi nhưng tin anh hiểu trong 3 chữ đó chứa đựng một tình yêu lớn, một người con gái đã hết lòng yêu anh. Ngay lúc này đây, người xuất hiện nhiều nhất trong trái tim em, người em nghĩ đến nhiều nhất vẫn là anh. Em sẽ đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của chúng mình, một câu chuyện có đủ niềm vui, tiếng cười và nước mắt.
Thật khó khi phải gọi người mình yêu thương theo một cách khác nhưng thôi, tạm biệt anh - một nhân vật trong câu chuyện cuộc đời em. Ngày mai sẽ là một ngày mới, em sẽ bước tiếp trên con đường này, sẽ viết tiếp câu chuyện đời mình và tin ở đâu đó sẽ có người đợi em, cho em hạnh phúc thật sự và cùng em viết nên một kết thúc có hậu. Anh cứ bước tiếp đi, đừng ngoảnh lại phía sau anh nhé vì hạnh phúc đang chờ đợi anh phía trước. Từ sâu trong đáy lòng, em luôn mong những điều tốt đẹp và bình yên nhất đến với anh. Mong người đến sau sẽ yêu anh nhiều hơn em! Tạm biệt anh – người em yêu!
11:45 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
11:02 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
10:44 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
10:17 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
Vị này thi thoảng lên lại lập topic nhảm, chán quá

Thật chứ nhảm gì? Đang cô đơn nên mới ở nhà onl wtt,nếu có người yêu thì giờ này đã đi du hí rồi.Ko thích thì đi chỗ khác.
09:35 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
09:30 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
09:17 SA 30/11/2014
Muốn yêu!
09:04 SA 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Có đôi khi cứ nghĩ là nó quan trọng lắm,cảm giác như ko thể chịu đựng đc khi mất đi.Nhưng nghĩ lại,vốn dĩ cuộc đời đã vô thường,tình yêu cũng vậy,đến và đi cũng là lẽ vô thường.Cuộc đời này tuy dài mà ngắn,con người ta rùi cũng sẽ trở về với cát bụi mà thôi.Vậy tại sao ko quý trọng những giây phút mình đang sống,đc tồn tại trên cõi đời này chứ?Vui hay buồn thì cũng phải sống,vậy tại sao ko trọn niềm vui chứ?Khóc lóc à?buồn bã à?nực cười.Đâu có đáng.Đã trải qua bao buồn vui,đau khổ,đắng cay,mật ngọt...ko phải là nhiều nhưng cũng đủ để biết,để gọi là....chai sạn,để nhận thấy mọi chuyện cũng chỉ bình thường thôi.Đâu đến mức phải quỵ luỵ,đau khổ,vật vã...Hài!!! đoi vẫn còn nhiều niềm vui lắm.Đời còn dài,giai còn nhiều,việc gì phải vậy.Ko yêu người này thì người khác,còn lòng tự trọng đã mất đi rồi đau thể lấy lại đc?
08:53 SA 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Ừ,đa tình,đa cảm vậy nên gái nó mới ko thèm yêu!!!
08:38 SA 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Những lúc ngồi một mình,đếm những người đã đi qua cuộc đời mình, lòng lại thấy chông chênh. Em đếm đến anh, lặng một khoảng tim mềm tựa như bầu trời đợi bão…
Như là chạm phải mặt trời dẫu cho quanh đây là tuyết trắng. Như là chạm phải sự thật, điều mình cố thuyết phục là đừng nên tin. Như là chạm vào tuyệt vọng, dẫu đã cố rút tay về mà vẫy vùng trong niềm tin.
Như là, yêu mà không giữ nổi người mình yêu ở cạnh.
Vì yêu anh, là lỗi của riêng em…
Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn. Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi.
Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau?
Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.
Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết!
Biết trách được ai, khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa.
Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.
Ngày qua ngày, em để hoang mang ăn mòn cảm xúc. Em lo sợ quá nhiều cho những ngày sau, mà quên đi có người đang đợi em cùng chung hạnh phúc ở hiện tại.
Em sai, vì tình yêu trong em không biết lớn. Em sai, vì không thắng nổi cảm giác của mình. Em sai, vì chỉ biết khóc trong mệt mỏi, mà không hiểu rằng nước mắt của em đã bóp nghẹt niềm tin trong anh.
Mình bên nhau thế là đủ lâu chưa? Mình yêu nhau thế, đã xong chưa…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ sửa. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em nhé, em bỏ đi rồi, anh hãy bình yên…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ chuộc. Em quên cách yêu rồi, anh cũng xóa tên em đi…!!!
08:11 SA 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
Ừ,đa tình,đa cảm vậy nên gái nó mới ko thèm yêu!!!
08:04 SA 30/11/2014
Tình xa.....!!!!
03:34 CH 28/11/2014
Ngồi 1 mình bạn đang nghĩ gì ?
"Trở về với mẹ ta thôi
Giữa bao la một khoảng trời đắng cay
Mẹ không còn nữa để gầy
Gió không còn nữa để say tóc buồn
Người không còn dại để khôn
Nhớ thương rồi cũng vùi chôn đất mềm
Tôi còn nhớ hay đã quên
Áo nâu mẹ vẫn bạc bên nắng chờ
Nhuộm tôi hồng những câu thơ
Tháng năm tạc giữa vết nhơ của trời
Trở về với mẹ ta thôi
Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ...".
Lại nhớ ông rồi.Mọi người nói tính ông ngông nghênh,ngang tàng.Có lẽ mình giống ông cái điểm này.Chỉ tiếc mình ko làm thơ giỏi như ông thôi.Nhớ cái lúc ông còn sống,mình cũng...ngông lắm chứ,mình cũng tự hào khi có đua nói:con đó là cháu nhà thơ ĐĐB đấy,hãnh diện lắm chứ.Đến khi ông mất đi rồi,mọi tài sản,những gì ông tạo dựng đc đều dần dần đội nón mà ra đi.Bạn bè lúc trước hay cầu cạnh ông,đến cái lúc ông mất con cháu có nhờ vả thì đều...lắc đầu.Ngta nói lên voi xuống chó mà,cái lúc về hưu tiếng nói nó đã khác huống chi là đã mất rồi."ông mày hết thời rồi".Quy luật nó là vậy mà.
07:24 CH 25/11/2014
Ngồi 1 mình bạn đang nghĩ gì ?
sáng nhận đc tn"e vũ phu dạo này ko thấy xh nhỉ,mọi ng và nhất là chú kiến cứ hỏi thăm e suốt..".hì hì.Mình thấy vui lắm,1 cái đua ngổ ngáo,ngông nghênh...với cái cách nc chả ai ưa nổi,thô thiển như muốn...vả vào mặt ng khác mà cũng đc ngta nhớ nữa ư?ừ,đến bm mình còn nói chả ưa đc cái kiểu ăn nói như mình thì ng ngoài ai ưa nổi?có người nói mình là hoa hồng có gai.Ẹc,hoa hồng gì chứ?mình đâu có....đẹp như hoa hồng,có mà....xương rồng gai thì có.������.hihi.Ngạc nhiên thật đó,chú K là ng hay bị mình trêu chọc,làm cho mất mặt bao nhiêu lần,tưởng ghét mình chứ vậy mà cứ ai nói động tới mình là nhảy vào bênh vực,giờ lại nói nhớ con cháu...vũ phu này nữa chứ?cả a T nữa.hix,giữa cái thế gian vô vàn ng này thì bạn hiền,tri kỉ có đc mấy ng chứ?có ai hiểu đc mình chứ?mà mình cũng đâu cần ai hiểu mình,cứ sống theo cách của mình thôi.Mặc kệ đời,mặc kệ ngta nói gì,nghĩ gì.Mình vẫn là mình.Em vẫn là...e của ngày hôm qua.he he.������������������������������
03:46 CH 25/11/2014
d
daingox2
Bắt chuyện
901Điểm·4Bài viết
Báo cáo