images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Với NT3 - mình có quá tay không?
Từ hôm qua đến giờ mình nản quá rồi, cũng chả buồn quan tâm đến chúng nó nữa. Thực sự là lúc này mình rất muốn có thể thanh thản mà ly hôn luôn được. Chúng nó thích làm gì thì làm xem được đến đâu. Mình biết là anh ả sẽ ra vẻ cao thượng không đến với nhau nữa vì hp gia đình anh, nhưng tình cảm mình vẫn dành cho nhau và vẫn chát chit nhắn tin kiểu quan tâm thương mến. TSB đời vì mình rất hiểu tính chồng mình!
Mình cũng chán cả khóc lóc rồi.
Từ hôm qua đến giờ đang thực hiện việc tự ăn tự làm, độc lập tự do hạnh phúc, đi chơi bời tung tăng mặc dù lòng cực kỳ nặng nề. Tối về thì bật máy tính nghe nhạc loạn xạ như ko có gì. Đêm nằm C quàng tay thăm dò, thấy mình ko có gì là tiếp đón thì một lúc nó bỏ ra. Sáng nay mình dậy sớm, ăn uống bình thường rồi đi làm.
Chán .
Mình biết hắn cũng sẽ chơi bài cù nhầy với mình và sẽ đánh vào lòng thương hại của mình bằng cách nhậu nhẹt rồi làm ra vẻ tội nghiệp để mình sẽ lại như cũ, lại xuống nước trước vì lòng thương hại. Tức là hắn ta sẽ đẩy lỗi sang mình, rằng tôi đã quay về mà cô không giữ gìn hạnh phúc thì việc quyết định là của cô, do cô.
Nên tạm thời mình sẽ kệ xem việc nó đến đâu thì đến. Chán rồi!
06:09 CH 07/05/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Hic, đã search được bài báo rồi, không dám nói người viết lấy từ nguồn nào để đăng báo.
Chỉ có điều muốn nói là với các bài báo copy từ các forum thì bọn copy bài không biết thế nào là ngượng, không biết thế nào là vi phạm bản quyền, cũng không có cái tâm làm báo, chỉ có cắt xén lấy tiền rồi còn tự tung tự tác thêm mắm muối vào. Chán thế!
Nhớ ngày trước thì báo sinh viên (thậm chí là hoa học trò) chuyên cắt cúp từ diễn đàn trái tim việt nam online, diễn đàn văn học trên vnn, bây giờ thì đủ thứ lá cải cũng lại cắt xén. Ôi ôi...
05:56 CH 08/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Hai đứa ăn xong, hồi hộp gần chết, vợ giục chồng chở về nhà ngay. Chào MC xong, hai đứa ra về phòng, một lúc thì lò dò khoanh tay đi lên nhà trên, lúc này vợ đã đeo cái dây lên cổ (đã chấp nhận thống nhất với chồng rằng chỉ đeo mà không nói một câu nào ví dụ như con đồng ý vì bị ép lần sau con sẽ không làm những việc bị ép.v. vì lý do cầu an).
MC: Đi hết đi, đi cho khuất mắt tao, đừng có đứng đây giả hiền, tưởng đeo vào để lừa tao mà được à!
Hai đứa vẫn cúi đầu đứng im
MC: Chúng mày có đi không thì tao đi?
Chồng: Vợ con nó đeo rồi mà!
MC: Nó đeo để lừa tao! Chúng mày đi đi, tao càng mừng, đi hết đi!
Hai vợ chồng về phòng, chồng: Mẹ thấy mình xin ra riêng, đang quê độ đấy, xíu nữa hai đứa mình lại ra, chắcphải ra vào vài lần đấy.
Ngồi một lúc hai vợ chồng lại ra, MC giãy lên đành đạch, đang nằm mặt hướng về vô tuyến, quay ngoắt nằm đổi hướng ngược lại để không thèm nhìn hai VC. Hai VC vẫn khoanh tay cúi đầu đứng.
Chồng: Mẹ ơi chúng con thưa chuyện.
MC bật dậy ra ngoài cửa đứng: Đi hết đi, không mẹ con gì cả, nó hỗn với tao thế đủ rồi, giờ lại còn đeo để lừa tao! (ăặc ặc)
Giờ thì đi hết đi, mà đã đi rồi thì đừng bao giờ vác mặt về cái nhà này nữa!
Hai VC lại về phòng rồi lại ra thêm lần nữa, cũng không nói chuyện được. Chồng và em chồng ra ngoài (chắc hút thuốc xả stress), vợ lại về phòng, MC chửi vọng vào: Cứ đi đi xem có ngẩng cái mặt được lên không, đi đi rồi tao cầu cho mày không ngóc cái đầu lên được!
Một lúc sau chồng về rồi hai vợ chồng lại ra, lại bị chửi, lại không nói chuyện được. Hihi, cứ như đi gặp Khổng Minh ấy.
Sau đó thì chồng thống nhất rằng ngày mai vẫn bình thường, ngày mốt thì sẽ vẫn dọn đi như kế hoạch đã định. Mọi chuyện dỗ dành xoa dịu bà, chồng sẽ phải làm và Tết này hai vợ chồng sẽ phải mỗi người một nơi, chồng sẽ không đến nhà bố mẹ vợ chúc tết được mà sẽ ở nhà trọn cái Tết với mẹ như mẹ yêu cầu. Vợ lúc này chỉ nghĩ đến việc ra ở riêng nên nói thế nào cũng gật hết.
Nói thật là nghĩ đến chuyện ở riêng, mình cũng buồn vì gần Tết rồi, đi như này đúng là chả ra sao, cũng muốn là sau Tết mới đi nhưng nắm được cơ hội này mà không làm, chỉ cần chần chừ vài ngày là sẽ không bao giờ có chuyện ở riêng nữa nên thôi, cứ quyết định đi ngay, sau đó rồi tính tiếp.
Giờ thì hai vc mình đã ra riêng rồi, chưa bao giờ từ ngày về nhà chồng lại thấy vui như thế này. Đều đặn ngày nào chồng cũng về nhà mẹ, đến giờ đi ngủ lại về nhà 2 VC. Căn nhà đi thuê trống huơ trống hoác, hai vc và bạn của chồng tẩy sàn mất một buổi, vợ dọn dẹp lau chùi làm vệ sinh sạch sẽ mất thêm một ngày nữa; góc nhà thì có một tổ mối to vật vã đang cần diệt nhưng hai vợ chồng vui phơi phới. Có lúc chồng còn nói: Anh cũng nghĩ đến chuyện ra riêng, nhưng không ngờ sớm thế. Vợ đang sung sướng với sự ở riêng, cũng chẳng nói gì.
Sắp tới là công cuộc làm lành với MC, chắc rồi lại phải xin lỗi, rồi xin mẹ tha thứ... đủ thứ linh tinh, rồi không chừng lại bắt hứa hẹn này kia không thì "đừng nhìn mặt tao, không mẹ con gì hết", hic, nản thế!
04:57 CH 08/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
http://***********/20100204023415949tm0ca31/Chong-oi-em-khong-muon-la-con-dau-hu
Sao em thay bai bao nay hoi giong truong hop cua chi ? Hay la ho copy day?. Xin loi vi may cua em khong danh dau duoc


Em ơi, chị không thể vào link này được :-(
Cảm ơn các bạn đã động viên để mình có thêm niềm tin vào những hành động của mình.
Mình cũng cảm ơn bạn IWoman và bạn Cunhip vì những phân tích thấu tình đạt lý của các bạn.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ mình đã quyết định dung hòa giữa hai cách giải quyết là tạm thời làm vừa lòng mẹ chồng - vì chồng và vì hòa khí gia đình nhưng cũng sẽ nhất quyết đòi ra riêng sau đó. Tuy nhiên đấy là dự định của mình, trong lúc đó thì mình vẫn chờ đợi phản ứng từ phía chồng mình. Hic, mấy ngày đấy nghẹt cả thở.
Cho đến chiều thứ 3 tuần trước, hai vc rủ nhau đi cafe, chồng bắt đầu thuyết phục vợ còn vợ thì bắt đầu chơi bài Chí phèo.
V: Anh định nói với em chuyện gì à?
C: Em giúp anh lần này, chiều mẹ đi.
V: Chiều gì mà chiều lắm thế, lần nào cũng ép, hết việc này đến việc khác, có lần nào anh nói để em không bị ép làm theo đâu, lần nào cũng kiểu gì cũng thuyết phục và cuối cùng em lại làm. Lần này em ko làm nữa.
Thấy em một thân một mình xa xứ, chả được thương xót mà toàn bị bắt nạt.
C: Em nói thế làm anh buồn
V: Thế ko đúng à?
C: Thì em làm lần này thôi, vì anh.
V: Thì tất nhiên em làm việc gì cũng vì anh rồi nhưng mà lần này rồi còn lần khác nữa, thôi giải tán đi anh, giải thoát cho hai mẹ con anh, cho nó khỏe
(hehe)
C: Chuyện vợ chồng thiêng liêng lắm em ơi, anh không bao giờ nghĩ là làm gì để bỏ nhau được.
V: Thì em có bảo bỏ đâu, giải thoát cho nhau mà.
...
Sau một lúc nữa thì mình bắt đầu nói là đồng ý làm việc này, nhưng chỉ lần này thôi, không hơn, và cũng sẽ bỏ xuống khi nào em không thích và quan trọng là phải ra riêng ngay lập tức. Chồng đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, chồng nói: Giờ anh đi mua cái dây mới, nhưng em phải tháo cái dây em đang đeo xuống (bó tay, dây bố mẹ mình mua, đeo được 13 năm rồi, như có bố mẹ bên cạnh, như một phần cơ thể mình, anh ko đến nỗi không biết).
Cơn điên bắt đầu lên: Anh vừa phải thôi, em đã đồng ý đeo rồi, thì em đeo cái gì trên người em mặc kệ em, sao anh bắt em tháo ra. Một dây đeo vì bố mẹ ruột, một dây vì mẹ chồng, thế thì đã làm sao.
C: Thì làm lần này thôi, không bà ấy nhìn thấy còn cái dây kia trên cổ bà ấy lại làm ầm lên.
Xong, chồng đi làm, vợ bắt đầu cùn, gọi đến cơ quan xin nghỉ buổi sáng, gấp quần áo vào vali, dọn dẹp đồ đạc đâu vào đấy. Hic, buồn ơi là buồn. Trong đầu đang nghĩ đến việc sẽ tự mua một cái dây, buổi tối sẽ nói chuyện với MC là con sẽ chiều theo ý mẹ rồi sau đó sẽ xin đi công tác vài ngày.
Đến trưa chồng nhắn tin hỏi han linh tinh, mình cũng nhắn lại: em đã chuẩn bị xong, anh không làm được thì em sẽ tự làm. Rồi sau đó tạm thời tách nhau ra rồi tính tiếp.
Bất ngờ đến chiều, chồng gọi điện nói thôi em đeo thế nào cũng được rồi rủ vợ đi mua dây. Hai vc đi mua xong rồi lại xí xa xí xọn chở nhau đi ăn. Rồi chồng kể lúc chiều em đi làm rồi, anh về nhà nói là em đã đồng ý đeo, và cũng xin phép ngày mai ngày mốt ra ở riêng luôn. Mẹ cũng đồng ý rồi.
Mình hơi bất ngờ, thấy vui lắm nhưng cũng bắt đầu lo vì mình biết tính MC, không đời nào dễ dàng thế.
04:12 CH 08/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Cảm ơn các bạn vẫn tiếp tục quan tâm chia sẻ.
Thấy các bạn nói chồng mình nhu nhược, mình buồn lắm. Chồng mình hiền lành nhưng cũng dễ nổi nóng nếu cái gì quá quắt (những người hiền hiền thường thỉnh thoảng nổi khùng, hihì) chứ không đến nỗi nhu nhược, hai vợ chồng mình đều sống trên tinh thần yêu thương và tôn trọng nhau, luôn bàn bạc để cùng giải quyết. Tuy nhiên, anh chỉ giống như "bị bắt vía" khi đối diện với mẹ. Miình biết trước khi cưới, mặc dù đa số hoặc kết cục là anh thuận theo ý bà nhưng anh cũng thỉnh thoảng cãi bà vì bà những cái áp đặt vô lý của bà. Tuy nhiên từ ngày có vợ, bà dùng chiêu áp đảo ngay từ đầu (kiểu "cả vú lấp miệng em") nếu chồng giải thích hay biện minh gì cho vợ là bà kêu ầm ĩ lên là mày cấm được to tiếng với tao, mày bênh vợ mày, từ ngày mày có vợ mày hỗn với mẹ chứ trước đây mày ngoan, mày thương mẹ, mày đâu có thế... nên chồng mình sợ bà lắm.
Trở về câu chuyện ban đầu, mình đã nói là mình không hề thích đeo, mình cũng không muốn bị ép buộc. Có bạn nào nói mình đang cứng đầu và nên lùi, nhưng quả thật mình từ trước đến giờ có tiến đâu, toàn bà tiến thôi, mình đứng im mà? Mình cũng không làm gì để bà phải vậy cả, bà ép không được thì bà chọn giải pháp đó.
Hôm qua chồng nói mình đi tìm nhà và trông mặt có vẻ buồn lắm, lúc sau thì nhắn tin và có nói ý trách mình rằng "đằng nào cũng đi mà làm sao đi cho nó thơm, chứ giờ không gì thúi hơn cái này", bình thường mình sẽ bực lắm, nhưng giờ mình cũng thấy anh khó xử nên không nhắn lại gì cả. Nhưng đến tối chồng có nhắn tin rằng "giờ anh cũng thấy nhẹ nhàng hơn rồi" rồi hai vợ chồng vẫn đi ăn nhậu với nhóm bạn anh bình thường, đêm về vẫn ôm nhau ngủ thắm thiết :101:. Có thể chồng mình đã chán giải quyết chuyện đó, cũng có thể anh để xem mình có chịu làm theo ý bà không, cũng có thể cứ để ra ngoài rồi tính tiếp.
MC mình thì vẫn kiên định rồi, ko nói ko nhìn nhưng cũng ko gọi ra kêu gào ép uổng nữa rồi.
Bạn IWoman nói về chuyện được thua này kia, mỗi người một quan điểm và hành động theo cách của mình, mình không có ý kiến; nhưng không biết sao chưa bao giờ mình ghét MC cả, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ về cuộc chiến với bà, cũng lại chưa bao giờ có ý nghĩ hoặc việc làm về giành giật con trai bà. Lúc nào mình cũng thích anh săn sóc quan tâm mẹ, nhiều hơn mình bao nhiêu cũng không là vấn đề với mình, mình còn động viên anh và cùng anh tích cực làm việc đó là đằng khác ấy chứ. Vì thế nên cũng chưa bao giờ có ý nhẫn nhịn với bà là vì sau này "bà sẽ không biết bà đang mất gì đâu", mọi sự nhịn của mình là để giải quyết ổn thỏa mọi sự khó chịu của bà để nhà cửa êm ấm.
Nhưng lần này mình quyết tâm làm theo ý mình, và sẽ ra ở riêng, biết là bà sẽ từ mặt mình và sẽ làm mình làm mẩy dày vò con trai bà, nhưng mình sẽ từ từ để anh hiểu rằng dù mẹ có từ em thì với em, mẹ là mẹ chồng em thì cũng là mẹ em, em vẫn là con của mẹ; em không làm theo ý mẹ lần này không phải là em chống đối hay có ý ăn thua gì với bà mà vì việc gì cũng phải có giới hạn của nó. Mình cũng sẽ tìm cách để anh thấy rằng không phải mọi ý mẹ muốn là ý Chúa được, và mình cũng sẽ tác động từ từ để anh có cách cho mẹ không còn ý nghĩ "thù ghét" mình nữa. Coi như một cuộc chinh phục bà từ đầu cũng được.
Ai có suy nghĩ giống mình mà chưa làm thì mình lần này sẽ làm chuột bạch cho các bạn.
Hihi, phải sửa để nói thêm câu này: Nghĩ đến được ra riêng, thấy lòng vui như trang giấy mới :P
07:06 CH 01/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Ôi em phải lập nick mới để 8 với chị mà không lộ. Trời ơi, sao giống giọng mẹ người yêu em thế.
Em thực sự rất khâm phục chị vì chị có thể bình tĩnh như vậy. Em đã không làm được chị ạ. Em sợ mẫu người như vậy lắm rồi. Giờ hóng topic của chị để xem có cách nào mà học theo không nhưng vẫn chưa thấy lối thoát. Em không thể tưởng tượng được lúc lấy anh í về làm chồng và bị áp đặt giống như chị (đúng hơn là bị thị uy). Bà nói phải cũng đúng mà nói trái cũng đúng, nói sai cũng phải xin lỗi.
Ôi em không dám lấy chồng mất. Mà lúc anh xã nhà chị run như con mèo con thế chị không bực mình ạ? Người yêu em không run nhưng mà không thốt nổi một câu bảo vệ em chị ạ, chỉ lấp liếm đi thôi. Em thất vọng vô cùng chứ không ngổi cảm thương cho thân phận anh í như chị được. Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy sao?
Mà cũng có cách nào khác đâu cơ chứ, nói lý bà bảo cãi, láo.. Chỉ có một con đường là nghe lời mà.. Trông gương các chị mà em thấy ảo nảo quá..

Chị nói điều này có thể em buồn nhưng nếu phải ở chung thì em nên cân nhắc nhé, vì sẽ rất khổ đấy. Chị nếm đủ mùi rồi, không khác gì làm dâu thơì phong kiến, cả vật chất và tinh thần đều kham khổ vô cùng mặc dù không phải là nghèo túng gì nhé. Một trong hàng tỉ chuyện buồn là kỉ niệm Tết đầu tiên ở nhà chồng, chắc chị không bao giờ quên được. Tủi thân kinh khủng khiếp, chẳng dám kể vơí ai, nhất là vơí bố mẹ thì im tịt, không dám nói gì về chuyện Tết ở nhà chồng.
Thấy không khí Tết bắt đầu rạo rực rồi, hai vợ chồng khấp khởi đi mua đồ chuẩn bị đón tết. Bắt đầu tha một vài thứ đồ ăn về, MC quán triệt luôn: sắm làm cái gì, hàn ra (từ cuả bà, nghĩa là bày ra), nhà này làm gì có ai ăn mà mua; mua bánh kẹo làm gì, có ai đến nhà đâu; không có mua cây mua hoa làm gì hàn bưà ra nhé.v.v. CD hơi ngạc nhiên, nói nhà mình không cúng kiếng gì thì con biết rồi, nhưng mua về cho có không khí Tết mà mẹ. -> MC: Nhà này chỉ coi trọng cái ở, ko coi trọng cái ăn!
CD mất điện, chả nói được câu nào, hai vc không dám sắm sưả gì hết, chỉ đi mua đồ ăn như ngày thường, không hoa, không mai, không đào, không mứt bánh, ko bánh chưng. Đến chiều tối 30 Tết hai vc lượn chợ hoa, nhìn thèm lắm mà ko dám manh động, cuối buổi mua 2 khóm cúc hết 10 ngàn, về nói dối là người ta vứt đi nên nhặt được. Hết, không cơm tất niên, không cơm gia đình sáng mùng một, không bà con, họ hàng người quen đến nhà chúc Tết, tóm lại là ko có Tết cho đến mùng 2, 2 VC về nhà ngoại. Hic. Sắp đến Tết rồi mà nghĩ lại cái tết trước, muốn khóc lần nưã quá!
Trở lại chuyện của em mèo tít:
Em trai chồng chị năm ngoái cũng có bạn gái, đến nhà chơi cũng vài lần rồi, chả biết cô bé này đã làm gì trước đó mà một lần đến nhà, bị bà gọi ngồi xuống nghe bà giáo huấn khoảng tiếng hơn tiếng gì đó, thằng em thì chạy mất dép, để con bé ngồi một mình nghe, từ đó là ra đi mãi mãi, không thấy quay lại.
Tình cảm giữa hai em là quan trọng nhất nhưng nếu khả năng phải ở chung thì em phải cân nhắc thật kỹ đấy, sống không hề đơn giản tí tẹo nào đâu!
05:26 CH 01/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Lúc đầu chưa lấy chồng, mình cũng nghĩ hết sức giản dị thế này: nhập gia thì phải tùy tục, bố mẹ chồng cũng là bố mẹ mình thôi, tình cảm với gđ đẻ nhà mình thì đối với gia đình chồng cũng như thế, chưa bao giờ nghĩ tới sự phân biệt, vì bọn mình ở chung mà.
Thế mà về nhà chồng...việc gì cũng thành đứa ngớ ngẩn, thiếu hiểu biết,
...
Chúc bạn chủ top tạo dựng 1 gia đình nhỏ, sống độc lập, thật thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc nhé! (Àh, mình thấy chinh phục được MC muôn đời khó bạn ơi, mẹ nào mà có MC tốt thì quá sung sướng rồi, tới như mẹ đẻ mình, làm dâu 30 năm con đường chinh phục MC vẫn đang ở đâu đấy, hiihi...còn mình, ko có ý định chinh phục!)


Cái đoạn đầu tiên: hình như ai khi về nhà chồng cũng có ý nghĩ này...
Đoạn thứ hai: giống mình, không đến nỗi mình cảm thấy thế nhưng MC mình thì thích chỉ đạo, giống như mình là cái đứa ngớ ngẩn ngu ngốc... Cái điệp khúc là "tao dạy để mày sau này biết mà dạy con mày" thì không lần nào dạy dỗ mà không có.
Đoạn thứ ba: cảm ơn bạn rất nhiều, nhưng với tính cách của chồng mình thì sẽ nhiều chông gai đấy, vì mình lờ mờ cảm thấy điều gì đó... Chỉ có điều, giờ mình đang sống trong hi vọng được giải thoát nên cảm giác rất phấn khích! Thôi, chả thiết nghĩ đến những thứ khác nữa, cũng chả có ân hận gì cả. Nếu quá lắm thì giải tán cho nó nhẹ nợ!
04:41 CH 01/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Cảm ơn các bạn đã có lời chia sẻ, mình đang rối bời và buồn lắm nên chưa thể trả lời về những vấn đề các bạn đặt ra.
Đêm qua chồng mình đi nhậu với nhóm công tác của anh (đang hợp tác cùng nhau làm một việc và giờ kết thúc), anh xỉn và không thể về, bạn anh đã gọi điện báo và mình cũng nói anh không nên về vì sẽ rất nguy hiểm.
Sáng sớm nay mình ra, thấy một tờ giấy MC để trên bàn, lời lẽ thiết tha, tất cả các chữ mẹ được viết hoa: A ơi, Mẹ chỉ cho hạn 2 VC con đến CN (ngày mai)nếu không làm theo đúng lời Mẹ chỉ dạy, sau đó thì con cứ việc tự do và tự nhiên theo kế hoạch bàn soạn của vợ chồng con. Rồi viết: Nhưng Mẹ xin con một điều (viết hoa, có gạch chân): Tết này con phải ở nhà chở mẹ đi công việc riêng của mẹ, con cho vợ con về ăn Tết với ông bà và con xin phép với ông bà con không về được! Nhất là không cho vợ con về gặp Mẹ và cũng đừng để Mẹ phải giáp mặt vợ con vì đã đủ rồi đối với Mẹ. Mẹ chúc con thành công mọi công việc tốt đẹp-hạnh phúc!
Nói với bạn nào thắc mắc rằng việc này cỏn con, với mình thì một là mình không muốn bị ép buộc, hai là mình không hề muốn đeo cây đó lên người một chút nào. Nghĩ đến là mình đã phát sốt phát rét lên rồi, mình cũng không hiểu làm sao nữa. Nhưng mình đã tha thiết nài xin được miễn rồi, Vậy mà... Và giờ sự việc thế này, có nhún cũng chả ích gì.
Các bạn chê cười thế nào cũng được nhưng thực sự mình rất muốn được chia sẻ lúc này, mình cũng không muốn bố mẹ mình biết chuyện này vì mình tự quyết định thì mình phải chịu, chỉ có điều mình ko thể hình dung được MC mình như vậy, nếu biết trước bà hay áp đặt thế này, chắc mọi việc đã khác.
Trước khi lấy nhau, bà cũng tươi cười lắm, nói chuyện với ai cũng cười tươi như hoa nở và ngọt ngào thân thiện lắm, sẵn sàng đòi làm các việc cỏn con cho bạn bè của con... Tiếp xúc với bạn bè của hai đứa, lúc nào bà cũng nói thương mình lắm, tội nghiệp con bé bị thằng A con bà nó quát mắng coi không ra gì mà vẫn theo (hồi đó mình ngạc nhiên lắm vì có bao giờ anh quát mắng mình). Bạn bè mình ai cũng mừng cho mình được chồng được cả mẹ chồng. Dần dà sống mình mới hiểu ý tứ của bà, buồn...
Nhưng thôi, giờ không ân hận gì nữa. Theo chủ quan của mình, nếu Bố mẹ mình biết được nội tình mình đã bị MC cưỡng chế mọi việc và nhất là việc tôn giáo thế nào, chắc ông bà cũng đồng ý mặc dù đổ vỡ là điều ông bà đau lòng cho con mình nhất, hai đứa nó quấn quýt nhau là thế... Việc này cũng là việc chính mình lại một lần nữa làm ông bà buồn.
Âu cũng là cái duyên cái số, hai vợ chồng mình cũng vừa mất bé (khi mới được 3 tháng pregnant) cách đây gần 3 tháng, hình như MC cũng không thấy đó là một điều quá buồn với VC mình rồi. Nhắc đến chuyện này mà thấy buồn sầu quá, lúc mình có bầu gần 3 tháng, bà lại gọi ra mắng mỏ về chuyện dọn dẹp nhà cửa, nói đợt này mình không lau nhà, lau cầu thang thường xuyên, rồi chuyện sao ko chà sàn nhà cho sạch, rồi đủ thứ linh tinh.v.v Lần nào dạy dỗ (kể từ khi chưa có bầu đến bây giờ), bà cũng nói rằng tao dạy mày để sau mày biết mà dạy con mày... Buồn ơi là buồn, hôm sau mình lau nhà dọn dẹp, bà ngồi trên võng nhìn mình làm, rồi ra mở rộng hai cánh cửa sắt ý nhắc nhở mình phải lau cả phía dưới đó, mình cũng làm luôn. Xong xuôi mình đi tắm táp thì bị, rồi đi bệnh viên, rồi thì... Có điều bác sĩ nói bé bị trước đó rồi, nên mình cũng đỡ ân hận vì dù có thế nào thì chính mình mới là người làm hại con mình.
Cộng với nhiều việc khác nữa thì mình thấy nếu có theo ý bà lần này, thì cũng sẽ không bao giờ sống yên ổn được, nhất là khi có con, bà sẽ phải làm thế nào để mình phải dạy con theo ý bà muốn. Theo thì sống, chống thì chết.
Có bạn nào nói nếu mình làm việc này, lần sau bà cũng sẽ dè chừng hơn nếu ép chuyện khác, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Vì tất cả những gì mình giãi bày với bà
lần cuối cùng, thì giờ bã đã chuyển hướng rằng mình dám hỗn với bà, dám so sánh với bà... nên mới có cái tối mà bà bắt phải ra xin lỗi bà và bà nói những lời lẽ mà chồng mình ngồi nghe, run lên vì khóc...
Chắc giải thoát cho nhau thôi, mình cũng nên giải thoát cho bà. Chỉ buồn thôi, lại lo cho anh nữa, cuối cùng thì gia đình không tránh được vết xe đổ. Nhìn hai con của bà như hai cái cây sậy, như hai con mắm phất phơ trước gió, bà còn không xót thì thân mình đâu có là cái gì. Chồng mình được thời gian sống hạnh phúc vui tươi cũng thấy mập mạp đôi chút nhưng mấy tuần nay âu sầu nhậu nhẹt lại dần giống như trước rồi.
Mình cũng chả có gì phải ân hận nữa, yêu cũng hết mình rồi, dám bỏ hết cả gia đình, công việc, tương lai hứa hẹn ở thời điểm đó để theo anh, cũng đã cố đủ thứ vì cả hai vc rồi, có gì để ân hận nữa đâu. Biết đâu anh sẽ tìm được người vâng phục mẹ anh, biết đâu...
11:37 SA 30/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Câu chuyện của chủ topic làm mình liên tưởng đến chuyện cổ tích "Mài dao dạy vợ".
Mình không có ý nói chị chủ topic là con dâu đanh đá, mà chỉ thấy hai chuyện giống nhau ở thái độ khó xử của người chồng: được lòng vợ thì mất lòng mẹ và ngược lại, trong khi đó vợ và mẹ không bên nào chịu nhường bên nào. Chuyện này mình đọc hồi còn nhỏ xíu, ai ngờ bây giờ lớn thế này nhưng tình cảnh mẹ chồng con dâu vẫn không thay đổi là mấy, haiz...


Mài dao dạy vợ
(ST)


Cảm ơn em vì câu chuyện hay!
Tình huống của buonlamchi nên giải quyết thế nào chủ yếu phụ thuộc bản chất mẹ chồng bạn. Trên đời có những người không biết thế nào là nhường, có những người không biết thế nào là đủ. Ngại nhất là sống với những người có cả hai "đức tính" này, nhường họ vài lần nhưng liệu họ có biết như thế là đủ. Nếu buonlamchi tính được mẹ chồng là người biết giới hạn thì hẵng nhường, còn không nên giải quyết mâu thuẫn dứt điểm đỡ tốn thời gian sau này.

Mình không hề tính đôi co hay gì với MC hết đâu. Nhưng đã nói rồi, MC nhất quyết mọi thứ phải theo ý bà, từ cái nhỏ nhất. Từ ngày làm dâu, chưa một điều nào bà ép mình mà có thể được phép không làm, không một ngày thì hai ngày, phải theo tuyệt đối. Hôm trước hỏi chồng câu tương tự vậy, chồng cũng không trả lời được vì chưa tìm được cái gì bà ép mà không làm cả. Chồng thì chuyện làm theo ý mẹ là đương nhiên rồi, còn nếu không muốn làm thì phải nói dối. Nhưng mình thì lại không thể làm theo cách này được, hic, cứng nhắc nhỉ? Mà có nói dối thì con trai bà còn không để ý chứ con dâu thì bà cũng phát hiện ra thôi.
Nói chuyện ngoài lề một chút, kể ra như chồng bạn cũng khổ; nể mẹ, nể vợ, lại sống chung với cả hai bà thì chỉ có nước làm cái bung xung ở giữa. Ít ra trong trường hợp này gia trưởng như các cụ này xưa lại tốt, "xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử". Nhà mái bằng nước mưa chẳng chảy đi đâu hết, nhà có nóc vẫn hơn.

Nếu trở lại thời đó thì lại phải mất hơi bị nhiều tiền của tẩy não chị em, rửa hết những cái chị em học hành được là một, hai là lại phải thực hiện chế độ ngu dân, không cho học hành tiếp xúc với ai, chỉ được phép ở trong xó bếp thôi, thế thì cũng hơi mất công đây! :D
05:51 CH 29/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Từ từ buôn chuyện với em mèo tít sau nhé.
Định suy nghĩ thật kỹ mới viết cho bạn Kuclanga, nhưng thôi, trả lời tạm đã, nghĩ sao nói vậy.
Mình cám ơn bạn nhiều chứ, sao lại nói là không cảm ơn, ai bỏ chút thời gian ra có lời đóng góp với mình dù trùng với ý mình hay không mình đều rất cảm kích.
Vào chủ đề chính nà:
1. Công lao của bố mẹ nào cũng trời cũng biển cả. Nghĩa vụ của con cái là phải thấu hiểu hoặc học để dần mà thấu hiểu điều đó. Bố mẹ nào cũng phải gian khổ nuôi con ngần ấy năm cả, cũng phải hy sinh đủ thứ, trừ những trườg hợp bố mẹ có điều kiện để con cái sướng từ trong trứng sướng ra. Nhất là bố mẹ có con gái, cũng khổ chả kém ai mà vèo cái nó đi lấy chồng, chả báo hiếu được cái gì lại còn lo lắng không biết nó có sống yên ổn ở nhà chồng không.
Tuy nhiên chuyện bố mẹ lấy công lao ra làm vũ khí để hành hạ tinh thần con cái thì mình không ủng hộ đâu, và ơn trời, bố mẹ mình chưa bao giờ và mình tin sẽ không bao giờ làm thế. Và không phải như thế mà chị em mình không biết công lao bố mẹ nhé, nên đứa nào cũng cố gắng học tập, làm lụng chăm chỉ để bố mẹ trước hết là không phải lo cho mình rồi đến là ông bà có thể tự hào về điều đó (Hihi, bố mẹ mình có tự hào hay không thì mình không biết vì bố mẹ mình không thể hiện lắm nhưng vui thì rõ lắm).
2. Mình chưa bao giờ dù một lần trong đời từ ngày yêu và về làm dâu, đặt bạn trai/chồng vào tình thế khó xử phải chọn mẹ hay vợ (cái này thì bà đã từng làm với con bà và trong đời sống thì luôn luôn là chọn một là tao đúng hai là vợ mày sai, hehe). Từ khi ở với bố mẹ, trộm vía, mình được giáo dục hơi bị đầy đủ về việc hiếu thảo với ông bà, cha mẹ và nếu đã làm được cho ai cái gì tốt đẹp thì đừng có chờ đợi phải được nhận lại như thế.
Nhân vô thập tòan, không phải lúc nào mình cũng làm được tuyệt đối như vậy nhưng việc đối xử đúng mực, lễ phép với mẹ chồng, thật lòng hiếu thảo với bà thì chồng mình chưa bao giờ phải phàn nàn gì nhé, vì những việc ví dụ như mua sữa, mua thuốc bổ hoặc tam thất.v.v cho bà, biếu xén bà ngày lễ tết cũng là những đề xuất của mình chứ nhà chồng chưa bao giờ có thói quen đó nhé (phải kể những thứ này ra đúng là hạ sách, hic).
- Mình không dám nói mình là người tốt hay gì hết nhưng rất thông cảm với hòan cảnh của MC nên vừa nhịn, vừa cố gắng bù đắp, chia sẻ với bà bất cứ khi nào có thể (đấy là nhìn nhận phía mình nhưng cũng thông cảm với phía bà, có thể những cái mình làm mình cho là cố lại không vừa mắt bà, lại làm bà khó chịu thì sao).
Đấy cũng là lý do tại sao mà chưa bao giờ chồng mình nặng lời với mình khi nói chuyện về những chủ đề liên quan đến MC.
3. Không ai phải đòi hỏi dân chủ nhưng đòi hỏi được tôn trọng thì có đấy, không dám đòi hỏi nhìn nhận sự cố gắng của mình đâu nhưng cũng cần lắm nhìn thấy một chút gì đấy thể hiện sự hài lòng hay cảm kích của MC để gia đình thêm đầm ấm.
4. Chuyện ai ở với người đàn ông lâu dài hơn, ai dám bỏ người đó, mẹ hay vợ hoặc là ai ở với người phụ nữ lâu dài hơn, ai dám chết thay cho người phụ nữ, bố mẹ họ hay chồng họ thì đúng là mình chưa hình dung ra điều gì ẩm IC hơn khi thắc mắc cái này (hihi, sorry, nhưng đang nghĩ thế thật), điều này là mối quan hệ trời định rồi, không có lựa chọn nhé nên có ai phải băn khoăn gì đâu???
Cũng chú thích thêm là mình từng nói điều này để chồng mình yên tâm: Nếu có chuyện gì xảy ra mà buộc anh phải lựa chọn mẹ hay vợ (vớ vẩn thật), thì em chả cần anh phải chọn em, mẹ chỉ có một thôi, nếu cần thì em ra đi nhẹ như không, vẫn sống tốt.
04:20 CH 29/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Đòi làm hổ với báo gì đâu mẹ 3days ơi. Chỉ mong MC đừng áp đặt là sống vui rồi, lại ngoan như thường. Đến mở miệng nói một câu khác ý chứ không trái ý bà ví dụ như con thấy đặt cái này ở đây có được không hay là nhặt rau rồi, mà rửa xong mới cắt bà cũng ko đồng ý... , vẫn bị tích lại rồi nói như thường. Mà lần nào xin lỗi xong rồi, đúng sai mình ko xét đến nữa mà làm theo ý bà tất cả luôn để dứt điểm chuyện đó nhưng lần nói chuyện tiếp theo nào cũng lại nhắc lại đủ những chuyện lần trước đã nói ra rồi cơ, chán lắm.
Thượng với hạ gì đâu mẹ dsnam, mình nhịn mãi rồi, tính mình lại không thù dai, xong chuyện lại vui vẻ như thường. lại mẹ mẹ con con mà không thể hiện thái độ chống đối thành ra bà được lần này rồi, lần khác lại từ từ ép tiếp. Mỗi lần thế lại được mấy ngày mặt sưng húp vì khóc. Giờ mình mới muốn nhất quyết không làm theo một lần này xem sao, chắc bà cũng không ngờ mình lại không làm theo ý bà.
Với cái chuyện mà "đeo cho mẹ vui" là không có đâu, đeo là chung thân luôn như bạn Uizaaa nói đấy, tháo xuống còn to chuyện nữa. Cậu EC mình, 24 tuổi rồi nhé, có lần bỏ ra mấy ngày, đến khi bà biết bảo EC đeo vào, EC nói không thích đeo nữa, để đeo dây khác, bà chửi loạn nhà lên là mày phải/tao yêu cầu mày đeo vào, cái loại bị ma quỷ cám dỗ... rồi bắt quỳ xuống lấy cán chổi quật cho mấy phát. Mình ngồi trong phòng mà cũng thấy nóng ran hết cả người lên.
Cũng nói thêm về chuyện bạn nào nói là mình có ý nói chồng mình yếu đuối nhu nhược, đính chính lại là mình không hề nói nhé, nếu đọc lại bạn sẽ thấy. Cái mình muốn nói là thấy thương chồng vì bị mẹ áp chế quen rồi nên khi mẹ dồn ép là cứ mềm nhũn ra, và bỏ luôn, không có từ "không" trong "từ điển trả lời mẹ" nữa. Mỗi lần mẹ nói nếu biết là mẹ vô lý đấy hoặc mẹ sai đấy thì dù trong lòng có thế nào cũng sẽ tự nhủ thôi cố làm cho yên chuyện và nếu chuyện liên quan đến vợ thì cũng muốn nhất nhất thôi, nghe đi làm theo cho yên chứ bà mà làm toáng lên là chồng sợ lắm.
Còn chuyện duyên số sẽ được quyết định cùng với nhiều thứ khác nữa trong quan hệ gia đình, hết nợ hết duyên thì sẽ có một cái mấu chốt nó đưa đẩy để phải cắt thôi. Đêm qua ngủ nghĩ cũng buồn lắm.
08:54 SA 29/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Cảm ơn tất cả các bạn đã có lời khuyên nhủ. Mình cũng xin tường thuật lại chuyện hôm nay. Thật là lạ lùng khi giờ mình không buồn không vui, không ghét MC tí nào cả (mình chưa bao giờ ghét bà nhé, thề có trời đất, chỉ bực mình và muốn giải quyết mọi mâu thuẫn ổn thoả thôi).
Chiều, gần hết giờ làm nhắn tin cho chồng: Anh sắp về chưa để em cũng về luôn. Chồng: Anh sắp về rồi, em chuẩn bị tinh thần, hôm nay có bão to lắm đấy. Vợ: Ok, em về nấu cơm hay anh đi ăn ở ngoài? Chồng: Chưa biết nữa, cứ về đã.
Vợ cố làm nốt mấy việc, ngồi thở gấp một lúc, mồ hôi trộm đầy hai bàn tay, mở folder My Music và bắt đầu nghe nhạc. Xong, đi về, rẽ qua hàng bún bò làm một tô đầy, hơi khó nuốt nhưng cố cũng hết. Phải có sức khoẻ mới làm được việc.
Về đến nhà, chào MC (bà đang nằm võng như mọi khi), không nghe trả lời, CD cứ thế đi xuống phòng, chào chồng, thăm hỏi như bình thường. Chồng mặt buồn so như con sâu, kéo vợ vào, vuốt vuốt người vợ nghe chừng thương lắm (hic, lúc đấy mình cũng muốn khóc lắm rồi), vợ cố giữ giọng bình thản: Anh ăn gì chưa? Em nấu anh ăn hay thế nào? Chồng: Lát nữa ra ngoài ăn.
Hai VC cứ thế ngồi xem TV, thái độ chồng không bình thường tí nào, thấy mồ hôi rịn ra, nhìn thương không thể tả nổi. Một lúc thì ngập ngừng: Em làm gì mà ban nãy anh về bị chửi một trận. Vợ đang nghĩ đến chuyện bà lại ép về yêu cầu vợ đeo TG đây. Chồng: Bà bảo là hôm bà nói yêu cầu em đeo, Em nói với bà là: Không! Vợ choáng quá nhưng cũng đoán chồng cũng hiểu vì chỉ nói rất nhẹ nhàng với vợ như vậy. Vợ vẫn cố gắng bình thản: Hôm đó anh nhớ lại xem, khi em bị gọi ra, em rất ôn hoà một hai chỉ năn nỉ xin mẹ miễn và xin phép không đeo. Khi em xin phép vào phòng, bà gọi giật lại hỏi câu cuối cùng, em vẫn không hề thay đổi thái độ, còn khoanh tay nói rất cương quyết: Con xin phép không đeo! Sau đó thì mẹ còn gọi anh ra kêu ầm lên: Thằng A, vợ mày nó nói xin phép không đeo này. Đấy, anh nhớ lại đi. Chồng: Anh hôm đấy xỉn mất, chả nhớ gì cả.
Vợ tiếp: Anh cũng thấy là em chưa bao giờ hỗn láo với người lớn đúng không nào, đặc biệt là bố mẹ nữa. Nói chuyện với anh hoặc bạn bè em hay đành hanh xí xọn nhưng chỉ vậy thôi. Còn khi đã tranh luận hoặc trò chuyện vơí người lớn, lúc đấy em không thấy ai hết, chỉ đang hình dung đến bố em, điềm đạm vô cùng và giải quyết vấn đề không chê được, em không bao giờ làm được như bố nhưng em đang học được thái độ bình tĩnh và kìm nén đến cùng của ông. Chắc anh nhìn anh cũng tự hiểu.
Chồng im im, một lúc thì nói: Thế giờ em xuống xin lỗi mẹ đi. Vợ: Xin cái gì mà xin ạ? Chồng: Thì em làm thế nào để bà nghĩ vậy thì xin lỗi đi hoặc là cứ xin lỗi cho êm chuyện cũng được. Vợ, âm lượng vẫn không hề thay đổi nhé: Vâng, nếu mẹ thích xin lỗi thì em cũng xin lỗi.
Hai đứa tò tò đi ra phòng ngoài. MC: Chúng mày định xuống đây trêu tức tao à, đi ngay đi! Chồng nhẫn nhục, ngồi im, biết thưà bà đang làm mình làm mẩy đây, chứ muốn chửi bọn mình bỏ xừ. Vợ bắt đầu: Anh muốn em nói với mẹ chuyện gì ạ? (hehe) MC: chuyện gì à? Trêu tức tao à, xuống phòng cho khuất mắt tao! Chồng nhẫn nhục, ngồi run như một con mèo (Ôi chàng đàn ông của em :-( !): Hôm vừa rồi vợ con nó hỗn với mẹ, nó xin lỗi mẹ. Vợ: Con xin lỗi mẹ, hôm vừa rồi nếu con có làm gì mà mẹ cho là hỗn với mẹ thì con xin lỗi mẹ ạ!
Ôi giời, mẹ chồng ngồi bật dậy, mắt long lên sòng sọc: Thằng A, giờ tao không nói với con vợ mày, giờ tao nói với mày! Thằng A, tao nuôi chúng mày từ nhỏ đến giờ là 30 năm, mày 30 tuổi rồi, mày biết tao khổ thế nào không? Vất vả thế nào không? Mày đã báo hiếu được cho tao ngày nào chưa? Đến giờ đáng lẽ mày phải nuôi tao đấy A, thế mà nó hỗn với tao! Mày ở với tao ngần ấy năm rồi, nó cũng ở với tao hơn một năm rồi, tao không phải là người ăn gió nuốt bão, đã bao giờ nói con chó thành con mèo chưa? Hôm đấy tao gọi nó rồi hỏi nó, nó quát vào mặt tao: Không! Mày thấy không? Mày biết tao từ ngày thôi ba mày, nuôi chúng mày nhục nhã thế nào không, ai cũng chê cười tao, giờ có nhà có cửa cho chúng mày chui ra chui vào, ngẩng mặt với đời, mày báo hiếu cho tao ngày nào chưa? Mày tưởng mày đưa tiền cho tao đi chợ, mua đồ dùng về nhà, biếu tao được vài triệu vài trăm mà tỏ thái độ nuôi tao, nuôi em mày à? Việt Nam nhá, không cần nói ra, chỉ cần tỏ thái độ là biết liền. Con vợ mày nó thái độ thế nào là hiện ra mắt hết! (Hic, bó tay) Bla bla bla.
Mày có biết là tao nuôi mày 30 năm, mày ngoan thế nào mà giờ mày hỗn với tao, sống đạo khô khan nguội lạnh, trước đây mày có thế đâu! Bla bla bla... Từ ngày mày về tao sống khốn khổ, cái đầu tao lúc nào cũng nặng.v.v. và v.v Bây giờ nó lại còn dám nói vơí tao là tao bắt lỗi nó, nay gọi ra nói chuyện mai gọi ra nói chuyện, thế tao để nó lên bàn thờ để thờ à?v.v
....
Bà nói nhiều lắm, tóm lại là đánh chồng mình tơi tả vào tâm lý của anh. Mình ngồi bên, nhìn MC, nhìn anh, cười ruồi trong lòng, biết thừa bà đang đánh vào tâm lý cuả chồng đồng thời chửi xéo mình nhưng mình nhất định không nói câu nào hết. Nếu quả đúng là mình cư xử như vậy thì mình đáng bị ăn đòn tuốt xác quá nhưng đằng này thì... chán không buồn chết, vậy là cũng giống các nàng dâu khác rồi, có cố đến mấy, cầu thị đến mấy thì vẫn vậy thôi. Còn chồng mình, Trời ơi, chưa chứng kiến một người con nào khốn khổ như anh lúc này, không phải vì hình thức anh lúc này mà vì những lời mẹ nói với anh!
Anh ngồi bên, run như con cầy bị sấy, nước mắt lã chã và tiếng thút thít sụt sịt ngắn dài: Mẹ ơi, chúng con còn dại, mẹ cho chúng con xin lỗi, con hưá sẽ sửa. Ôi đời! Có nằm mơ cũng chưa bao giờ mình hình dung ra bố mẹ mình dày vò tinh thần như thế với con cái bao giờ, hihi. Càng nghĩ càng thương bố mẹ và biết ơn bố mẹ mình thế! Vậy mà bố mẹ nói nhiều cái không nghe, mình dân chủ quá trớn thật!
MC: Xin lỗi mơí chỉ được một phần thôi, giờ thì làm đi, làm để chứng minh đi, làm sao mà ra khỏi cái nhà này mà ngẩng mặt lên! Tao nói nó đeo cây TG vào, truyền thống nhà này, mà nó quát tao là Không! Bla bla... Làm đi, người ta nói đơì cha ăn mặn đơì con khát nước, mà cũng chả phải đến đời con đâu, đời này nó thể hiện ngay ra đấy!
Vợ ngồi im, quyết không nói một lời nào hết, không ra buồn, không ra vui nhưng trong lòng thì vưà buồn cươì vưà tức, nghĩ bụng, mẹ nằm ngay trước tượng Chuá mà mẹ nói thế được thì mình cũng chả phải suy nghĩ gì nhiều cho nặng đầu. Mà sao mẹ chửi 2 VC mình mà mẹ không nghĩ đến thằng em giờ mẹ đang bất lực và bó tay không daỵ nổi nó nhỉ?
Vợ cũng thầm nghĩ (chưa lúc nào ngồi nghe giáo huấn mà vợ sến như lúc này): Ôi chàng cuả em ơi, chàng không khác gì một con mèo hen, thế mà sao em thương chàng đến thế, bỏ hết mọi thứ để theo chàng. Ôi, thương chàng đến thế nào thì chắc em cũng không chung mái nhà với mẹ chàng được rồi. Ngày trước em mơ mộng lấy chàng vì yêu, vì thương nhiều hơn yêu, vì muốn bù đắp sự thiếu thốn tình cảm và đơì sống tinh thần vô cùng kham khổ cuả gia đình chàng cho chàng. Em có thể chịu khổ đến mấy cũng được, sống vơí bố mẹ em được cưng chiều nhưng khi cần đi làm thêm lấy tiền, em có thể vưà đi làm, vưà đi học, vưà đi daỵ và cũng có thể làm việc như một công nhân thứ thiệt, thời gian yêu nhau chắc chàng thưà thấy. Nhưng có hai thứ trên đời em không chịu nổi là Nhục và Không Trung thực. Vậy cứ để xem tình hình tiến triển đến đâu rồi em sẽ trả chàng về cho mẹ chàng!
Ngồi thêm một lúc, chồng tiếp tục sụt sịt và xin lôĩ mẹ rồi xin phép vào phòng. Sau khi chồng nói vợ cũng tiếp tục bài ca lễ phép nhưng quyết không xin lôĩ thêm nữa: Con cám ơn mẹ đã chỉ daỵ con, giờ con xin phép được vào phòng vc con!
MC im, hai vc lặng lẽ xuống phòng. Mặt chồng xụ một đống, vợ không dám nhìn vì sợ không nhịn được cười, mở máy tính và giục chồng đi ăn đi, không có sức khoẻ không làm gì được. Chồng cun cút đi. Vợ thì mở máy tính lưót webtretho, không buồn không vui, thế là thế nào nhỉ? Cái cảm giác này chưa bao giờ trải qua, lạ thế! Lại còn tiếc tiếc là bao nhiêu lần tự nhủ sẽ mang điện thoại xuống để ghi âm cuộc nói chuyện mà toàn quên, hôm nay cũng thế! Tiếc ơi là tiếc!
Vậy chuyện ép buộc lại chuyển hướng rồi, thế là thế nào nhỉ???
05:51 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
mình vẫn nghĩ không có lý do gì ép buộc người khác tin theo niềm tin của mình một cách phi lý như thế...chuyện cây TG này nhiều người cho là nhỏ, nhg mình cho đó là giọt nước tràn ly với bạn, và là 1 cái mốc để MC bạn chứng tỏ quyền lực....còn chuyện hòa hợp trong cuộc sống vc, dung hòa giữa đạo và đời, mình nghĩ chuyện này phụ thuộc vào chồng bạn, mà mình thấy rõ 1 điều là chồng bạn cũng biết lý lẽ chứ ko mù quáng theo mẹ...
bonus cho bạn thêm thông tin nhỏ về gia đình bé của mình để có tinh thần đấu tranh: Tôm nhà mình, chính mình quyết định không cho rửa tội, tức là không theo đạo, mỗi khi ai trong họ hỏi thì bố mẹ mình cười hì hì, còn bà ngoại mình thì hơi sợ mất mặt nên cứ nói dối là rửa tội rồi, ở nhà thờ Tân Định (vì họ Tân Định lớn mà, ai biết ai là ai, hehehe) nhg lần nào nói xong, khách về mình cũng nói thẳng là mình không thích nói như thế...con mình đủ tuổi nhận thức, tự nó sẽ được lựa chọn, thích theo nhà ngoại thì theo, theo nhà nội thì theo, ko theo nhà nào như vợ chồng mình cũng đc, ko sao cả....

Cảm ơn bạn nhiều lắm, ý nghĩ của bạn giống hệt mình. Và chuyện này đúng chỉ là giọt nước tràn ly thôi.
VC mình thì đã quyết định làm như bạn sau này nếu có con đấy, tức là đến 18 tuổi tự nó sẽ lựa chọn, nhưng chồng mình sợ MC lắm, ko biết có thực hiện được không
05:19 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
mình vẫn nghĩ không có lý do gì ép buộc người khác tin theo niềm tin của mình một cách phi lý như thế...chuyện cây TG này nhiều người cho là nhỏ, nhg mình cho đó là giọt nước tràn ly với bạn, và là 1 cái mốc để MC bạn chứng tỏ quyền lực....còn chuyện hòa hợp trong cuộc sống vc, dung hòa giữa đạo và đời, mình nghĩ chuyện này phụ thuộc vào chồng bạn, mà mình thấy rõ 1 điều là chồng bạn cũng biết lý lẽ chứ ko mù quáng theo mẹ...
bonus cho bạn thêm thông tin nhỏ về gia đình bé của mình để có tinh thần đấu tranh: Tôm nhà mình, chính mình quyết định không cho rửa tội, tức là không theo đạo, mỗi khi ai trong họ hỏi thì bố mẹ mình cười hì hì, còn bà ngoại mình thì hơi sợ mất mặt nên cứ nói dối là rửa tội rồi, ở nhà thờ Tân Định (vì họ Tân Định lớn mà, ai biết ai là ai, hehehe) nhg lần nào nói xong, khách về mình cũng nói thẳng là mình không thích nói như thế...con mình đủ tuổi nhận thức, tự nó sẽ được lựa chọn, thích theo nhà ngoại thì theo, theo nhà nội thì theo, ko theo nhà nào như vợ chồng mình cũng đc, ko sao cả....

Cảm ơn bạn nhiều lắm, ý nghĩ của bạn giống hệt mình. Và chuyện này đúng chỉ là giọt nước tràn ly thôi.
VC mình thì đã quyết định làm như bạn sau này nếu có con đấy, tức là đến 18 tuổi tự nó sẽ lựa chọn, nhưng chồng mình sợ MC lắm, ko biết có thực hiện được không
05:18 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Hic hic...chắc mẹ chồng buonlamchi là gốc bắc (54 hay 75 nhỉ) hả? Bỏ nhau thì chắc chồng không bỏ bạn rồi (chắc chắn mẹ chồng cũng không nghĩ con trai bỏ vợ luôn, nếu bà là người sùng đạo và bạn có làm lễ cưới ở nhà thờ). Haizzzzzzzzzzzzz...bạn nghĩ xem có nên nhường MC lần này không, chứ chẳng lẽ vì chuyện đeo hay ko đeo cây TG mà thành ra vậy (mà bà MC này có nghĩ ép CD, dù nó có đeo mà lòng ko muốn thì cũng ý nghĩa gì đâu ko nhỉ???)

Cái nghiêng nghiêng: 54 bạn ạ nhưng mình gặp nhiều người 54 rồi, chắc MC mình số 1.
Cái vụ bỏ nhau: MC mình bỏ BC mình đấy. Cái đậm đậm thì mình không chắc.

Cái đậm và nghiêng: MC mình thì chỉ cần ép người ta phải nghe theo ý mình đã, sau đấy thì đến đâu để tính ép tiếp.
05:15 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Những vấn đề của việc kết hôn với người theo đạo Chúa khi bạn là người ngoại đạo:
- Chúa Nhật là ngày của chúa, nên chồng bạn nhất định phải đi lễ vào ngày này. Bạn ngoại đạo, bạn muốn đi picnic, đi cắm trại, đi gặp bạn bè.===> hai vợ chồng sẽ không bao giờ có thể có chung niềm vui một cách trọn vẹn vào ngày cuối tuần quan trọng này.
- Khi hai người có con, con bạn nhất định phải theo đạo, tư tưởng của con bạn sẽ đuợc giáo dục theo tư tưởng của một tín đồ Thiên chúa giáo====>bạn sẽ cảm thấy rất tủi thân và có cảm giác cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình trong suốt cuộc đời.
- Nếu chồng bạn là tín đồ Tin lành, chồng bạn sẽ không thờ cúng, không có đám giỗ, không thờ thần tài ông địa, không đốt nhan khấn vái, không ăn đồ cúng=====>bạn sẽ luôn luôn một mình trong các dịp giỗ quảy, đám tiệc có liên quan đến cúng kiến. Điều này sẽ kéo dài đến cuối đời.
- Tín đồ Thiên Chúa sẽ không chấp nhận việc ly dị, ly thân, ngoại tình dù với bất kỳ lý do gì=======> Bạn không phải sợ chồng mình ngoại tình, gái gú, cờ bạc rượu chè, nhưng với những điều trên đây, bạn sẽ cảm thấy mình đang mang một cái ách rất nặng nề mà không có lối thoát.
Mình thấy bạn chấp nhận tư tưởng đạo ai nấy giữ, thần ai nấy thờ, nhưng liệu cuộc hôn nhân của bạn sẽ kéo dài bao lâu khi vợ chồng bạn có con, và sẽ có bao nhiêu vấn đề phức tạp phát sinh. Bạn không đeo thánh giá, không muốn nghe lời mẹ chồng, nhưng dù cho bạn có ra riêng với chồng, khó khăn vẫn chưa dừng lại đối với vợ chồng bạn đâu. Việc nhà là chuyện nhỏ, khác biệt về tôn giáo mới là vấn đề lớn của vợ chồng bạn đấy, chẳng biết bạn có lường trước được điều này trước khi quyết định lấy nhau không nhỉ?
Chúc bạn có nhiều nghị lực để vượt qua những trở ngại. Mình thấy đôi khi yếu đuối lại dễ dàng hơn là mạnh mẽ, trong trường hợp của bạn. Bạn càng cương quyết từ chối mang thánh giá, thì bạn sẽ càng khổ sở hơn mà thôi. Haiz, điều này quả là khó chịu nhưng đấy là một nhận xét rất chân thành và thực tế đấy bạn.


Cảm ơn những lời chân thành của em nhé. Con các dì và các cậu chồng mình cũng tòan lấy người ngoại đạo và họ sống rất ổn vì họ không bị ép buộc gì hết, chuyện theo đạo đã chấp nhận thì đương nhiên rồi nhưng chuyện ép buộc phải làm đủ thứ thì con giun xéo mãi cũng quằn thôi em ạ. Cả họ ngoại đạo gốc mà cũng chả ai đeo TG cả nhé, chỉ có một mợ đeo và mấy bé teen teen thích thì chúng nó đeo thôi.
05:07 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
chồng mình về làm rể nhà mình, cũng ko theo đạo, nhg hồi lâu mua cọng dây chuyền, thấy cây thánh giá hay hay cũng thích đeo chơi, đeo 1 thời gian ko thích thì bỏ ra, ko vấn đề gì...
đó là chồng mình, tư tưởng thoáng, nhà mình cũng thoáng....còn chuyện nhà mẹ chồng bạn, duy nhất 1 điều là bạn không thích thì không phải làm bất cứ gì....mình số may đc mẹ chồng thương yêu không ép uổng chi, nhg mình tâm niệm từ đầu, nếu có xung khắc, cảm thấy nhịn được để chồng thoải mái thì nhịn, nhg nếu động chạm đến khu vực cá nhân, như ăn cái gì, mặc làm sao, đi đâu, làm gì thì ko được, cá nhân mình do bố mẹ sinh ra, cả bố mẹ còn chưa ép được ăn cái gì mặc làm sao thì mẹ chồng bạn công nuôi 1 ngày không có lấy quyền gì ép bạn???
Riêng chuyện bắt đi lễ, ăn mặc ra sao khi đi lễ đã là quá đáng, tín ngưỡng là niềm tin, niềm tin là tự do, tin mà còn bắt buộc thì tin tưởng chỗ nào, nếu mẹ chồng bạn sùng đạo, tốt nhất bạn nên nghiên cứu tẹo kiến thức về bên đạo mà nói lý lẽ nhé...
Mình thử trích cho bạn vài lý lẽ của bên đạo để về nói với mẹ chồng nhé...
Dẫn chứng điều này kèm với cả lời Chúa trong sách Khải huyền bạn nhé: Ngài đã cho chúng ta không thiếu lý do để tin vào Ngài, nhưng Ngài không ép buộc chúng ta biết Ngài. Thậm chí như Chúa Jêsus nói: “Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” (Khải huyền 3:20). Ngài bước vào cuộc đời của chúng ta khi chúng ta cho phép. Và nếu chúng ta thành thật muốn tìm xem Ngài có không và Ngài như thế nào, Ngài sẽ cho chúng ta tìm thấy Ngài và biết Ngài.
Ân huệ và quyền năng Chúa tuỳ thuộc vào việc mở rộng tâm hồn của mỗi người. Chúa không ép buộc ta theo Chúa và sống theo đường lối đức tin. Chúa chỉ mời gọi. Việc chấp nhận hay không là tuỳ thuộc vào mỗi người.Những người được Chúa Thánh Thần hướng dẫn thật sự thường thường không ép người khác, cũng không khoe khoang tự phụ. Nếu không được yêu cầu thì họ chẳng cho ý kiến khuyên bảo, mà nếu họ có khuyên bảo thì họ cũng làm như vậy một cách ngại ngùng.
Mỗi người đều được tự do thờ phượng Chúa theo cách thức của mình. Mỗi người đều được tự do chọn lựa cho mình con đường tìm đạt hạnh phúc. Chúng ta phải tôn trọng sự lựa chọn đó, cả khi chúng ta tin chắc rằng sự lựa chọn đó hoàn toàn khác với sự hướng dẫn chính đáng của chúng ta và sẽ không dẫn tới Thiên Chúa, thì điều chúng ta vẫn cần phải làm là hãy tôn trọng sự tự do đó. Vì không ai được phép ép buộc người khác phải chạy đến cùng Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa cũng không ép buộc bất cứ ai phải đến với Người. Nếu không, mọi sự sẽ đưa tới một hậu quả tồi tệ hơn.


Bạn ơi, mình chưa áp dụng những câu trên, nhưng những câu như thế này mình cũng nói với mẹ rồi:
Giọng mình rất là năn nỉ, cầu xin: Mẹ ơi, kinh thánh nói "con người là đền thờ TC"", và người ta cũng nói là "Không ai được lấy quyền cao hơn TC để ép buộc người khác cả"... vậy thì mẹ miễn cho con đi mà đừng ép con nữa.
Nhưng câu trả lời là: Ở nhà này tất cả phải nghe lời tao, tao yêu cầu làm.
Còn cuộc sống thường ngày: ngày nào MC cũng đọc kinh, đi lễ, rất sùng đạo nhưng bà sống chủ yếu là "phó thác vào TC" chứ sống theo lời TC thì hầu như không thấy ví dụ như độ lượng, yêu người (họ hàng chồng thì MC nghỉ chơi luôn rồi, đến những thứ như nghĩa tử là nghĩa tận bà cũng cắt hết và bà rất tự hào là bà cứng, còn họ hàng bên ngoại thì bà cũng ko hòa đồng với ai hết, ai làm trái ý bà bà giận cả năm, lúc nào bà thích thì bà sẽ chủ động nói chuyện với, còn đi đường gặp thì cũng như không nhìn thấy. con cháu nhà người mà bà đang giận có ốm đau bà cũng lơ luôn).
Chán lắm cơ, tối hôm qua lúc khuya rồi hai vc đang chuẩn bị ngủ thì MC lại: Thằng A, ra tao hỏi. Chồng đi ra, vợ trong phòng nghe loáng thoáng giọng MC gay gắt: Hôm nay là thứ mấy rồi?
Tiếng của chồng: Thôi có gì mai nói đi mẹ, giờ đi ngủ rồi.
Chồng vào phòng, lần này vợ quyết không tò mò, không hỏi gì chồng hết, cũng không thấy chồng nói gì, vợ giục chồng đi ngủ. Sáng nay cũng ko thấy chồng nói gì. Mình cũng sốt ruột lắm, nhưng giờ sẽ không hỏi han linh tinh nữa, mệt óc.
Chuẩn bị tinh thần ra ngòai ở và bị Mc từ mặt. Còn cứ làm theo mà bị ép thế này chắc phát điên sớm mất.
Không biết tối nay sẽ sao đây, ức chế kinh. Không biết giải quyết thế nào cho êm nữa.
05:00 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Mấy vụ kia mình không có ý kiến, song việc đeo thánh giá thì mình hoàn toàn ủng hộ. Lấy người có đạo Chúa thì phải vậy thôi. Mục sư có giảng dạy cho mình biết là: Tôn giáo không cấm đoán những người có đạo kết hôn với người ngoại đạo như nhiều người nghĩ, nhưng những tư tưởng khác biệt quá lớn về quan điểm, về tôn giáo..của cặp đôi sẽ khiến cho vợ chồng dần dần rời xa nhau. Con lừa và con bò không thể buộc cùng một ách, người có đạo và người không đạo cũng giống như con lừa và con bò vậy, kết hôn với nhau là tự buộc cái ách vào cho cả hai. Nếu không nhún nhường thì chỉ có chia lìa mà thôi. Tôn giáo thấy rõ điều này nên khuyên hai người khác đạo tốt nhất đừng kết hôn với nhau, vì sự chia ly đã được nhìn thấy trước.
Chuyện thánh giá mà bạn không chấp nhận thì nguy cơ tan vỡ của hai vợ chồng là cao lắm đấy, mình tin rằng chồng bạn là người sùng đạo chắc cũng sẽ rất vui mừng nếu bạn chia sẻ được tư tưởng lớn này. Chuyện này mà giải quyết được thì những chuyện khác chỉ là vấn đề vặt vãnh.
Just my 2 cents.


Không phải chuyện cây TG mà VĐ là MC muốn mình phải làm theo ý bà, không được phản đối nhá! No mercy!
04:42 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
<quote yeumaudo;11423054="yeumaudo;11423054">quote>Bạn nên nói chuyện với chồng về quan điểm sống và lập trường của mình, không phải là manocanh để ai thích mắc cái gì lên người thì mắc, càng không phải là "thiểu năng trí tuệ" để ai thích chỉ đạo gì thì chỉ đạo (cái này ngay cả BMĐ mình,sinh mình ra, nuôi mình lớn, hy sinh mọi điều cho mình cũng không bắt được mình như thế). Chuyện cây thánh giá đeo trên cổ chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu lần này bạn nhún thì chuyện gì cũng phải nghe lời MC thôi.
Cái này chủ yếu chồng bạn phải hiểu và nhìn nhận đúng vấn đề để phân tích cho MC hiều thì mới mong giữ được hòa khí chứ bà quen bắt nạt chồng bạn rồi thì cũng hơi khó.
May mà MC mình ko cực đoan chứ tính mình ngang như cua, nếu MC mà bắt bẻ này nọ có khi đi lễ mình cũng chả đi ý chứ

Mình cũng đã nói rõ với chồng rồi bạn ạ. Chồng cũng rất thương mình và cũng thấy mẹ vô lý rồi nhưng lại cũng muốn mình làm theo ý bà vì sợ mà. Sau hôm bị gọi ra giáo huấn thì cũng đã nói chuyện và thuyết phục mình lần nữa, mình đã phân tích phải trái và nêu rõ quan điểm rồi. Chồng cũng đưa ra giải pháp là thế thì sẽ phải đi ra ngòai ở nhưng anh sẽ không ở với em thường xuyên được vì những lúc mẹ ốm đau anh phải về hoặc khi thằng em nó "dạt vòm" (từ này là của mình) thì anh sẽ về ở với mẹ. Mình trả lời luôn là em chưa bao giờ có ý định chia cắt mẹ con anh cả nên cứ yên tâm mà làm hoặc về ở với mẹ thì về. Anh cũng có nói là nếu về thì anh chỉ về được một mình vì bà sẽ không nhìn mặt em nữa. Mình cũng nói là em đâu có phải người gây ra chuyện này đâu.

Chia tay thì đúng là không đáng, lý do lãng xẹt
còn tiếp tục sống mà nín nhịn, không thay đổi bạn sẽ khổ cả đời với một người MC độc đoán, gia trưởng và một người chồng quá ư nghe mẹ
Vì thế nếu là mình mình sẽ chọn giải pháp tiếp tục sống nhưng mình sẽ nói với chồng về quan điểm, về cách sống của mình, thậm chí về lẽ phải để chồng thấy hợp lý thì thôi. Nếu chồng thấy hợp lý thì bàn tròn 3 người ngồi nói chuyện, trình bày quan điểm của mình và không muốn chuyện khác lặp lại nữa.
Mọi việc phải rõ ràng rành mạch và hợp lý hợp tình, thế kỷ nào rồi mà còn kiểu mc vậy nữa

Lần mà hai vợ chồng bị gọi ra nói chuyện, mình cũng bày tỏ quan điểm với MC rồi, lời lẽ rất ôn hòa, rằng con xin mẹ miễn cho con lần này, con không thể nghe hết 100% được, mẹ yêu cầu con nhưng không phải yêu cầu nào của mẹ con cũng đáp ứng được. MC mới nói: Bao nhiêu chuyện ăn ở tao bỏ qua được nhưng chuyện này thì tao không bỏ qua.
Mình nghĩ đến lúc cần phải cho bà biết những cái suy nghĩ dồn nén lâu ngày rồi, mới nói: Mẹ ơi, mẹ nói là bỏ qua nhưng mẹ có bỏ qua cái gì đâu ạ? Từ chuyện nhỏ nhặt như hạt bụi còn ở trên bàn, cái tóc còn ở góc nhà rồi cái chậu treo ra sao và bao nhiêu những thư nho nhỏ khác mẹ cũng có bỏ qua đâu? Mẹ cứ nói tao chỉ quan trọng chuyện đạo thôi, nhưng những chuyện kia kết cục rồi mẹ vẫn nói đấy thôi. Cứ tháng hoặc hơn tháng là mẹ lại gọi ra nói, con thấy tòan những thứ nhỏ nhặt thôi. Mẹ bỏ qua đâu mà bỏ, chẳng thà mẹ cứ nhắc nhở con còn hơn vì đằng nào rồi mẹ cũng nói.
Bà cũng hơi chóang nhé, chắc không ngờ là mình nói ra. Bà mới xuê xoa: Tao có để ý đâu, tại nhân tiện tao nói chuyện đạo rồi tao nhắc ra thôi. CD ôn tồn: Vâng ạ, nhân tiện thì cũng là nói đến rồi, chứ có bỏ qua đâu. Theo ý kiến con là mẹ không hề bỏ qua.
Bà mới lái sang chuyện khác: Mày đi mày than vãn với các dì (dì ruột của anh, không hợp MC vì các dì suốt ngày nói MC mày như Sơ bề trên, sống như đi tu, khó tính khó nết, chả chịu thua ai...) về tao, tao cũng có nói gì đâu. Ôi trời đất mình chưa nói bất kỳ cái gì về MC với ai cả, chỉ có lần than thở với chị bạn mình về lối sống kham khổ của mẹ chồng có một lần mà chị bạn này sống cách nhà mình gần 2000km. Mình mới nói: Vâng ạ, có thể các dì nói với mẹ thế nào thì con không biết nhưng con không bao giờ nói cái gì hết.
Lại nói về chuyện MC nói xấu con dâu, mình cũng tưởng bà như lời bà nói là "không nói con chó thành con mèo" và nhất là chồng mình thì tin mẹ tuyệt đối về chuyện này lại không hay để ý mấy cái nhỏ nhặt. Nhưng lâu lâu hai VC đi đâu mà gặp người quen hoặc trong xóm (đám cưới mình bà không mời một ai trong xóm hết vì bà ko chơi với ai, không ưa họ) lại có người: Ơ, vợ thằng A đây à? Dễ thương đấy chứ! và nhìn mình với con mắt rất khó hiểu. Còn mấy người họ hàng và người quen với MC thì tỏ thái độ thương mình rõ ràng và rất hay dặn dò rằng MC khó lắm đấy, cố gắng sống như thế này, thế này, cẩn thận thế này, thế kia. Còn dặn mình là nếu có thương bố mẹ đẻ thì để trong lòng, chứ bà ấy mà biết được thì khổ đấy!
Chuyện hoang tưởng của bà về con bà với mọi người và nói xấu mình qua rất nhiều người, những lần ấy mình tức lắm nhưng chỉ về nói với chồng thôi. Nên nhân tiện MC nói về việc "người ta nói là thế này thế kia", lại đang có mặt chồng ở đó nên cũng nói luôn : Mẹ ơi, về chuyện người ngoài nói thì nhiều lắm, con cũng không nghe họ đâu, nói là mẹ nói con là thứ con gái chả ra gì, đeo bám con trai mẹ để lấy anh ấy bằng được vì anh đấy học giỏi, đẹp trai, thi công chức vượt qua hàng trăm người để được tuyển... Nhưng mẹ yên tâm, con chỉ về hỏi lại chồng con là khi họ nói vậy thì con xử thế nào cho phải thôi.
(Về chuyện thi công chức, hihi, có lần mình mới nhân tiện cả nhà ăn cơm mới nói: ôi, nghĩ đến hồi thi công chức mà ngán, chỗ em thi đến là vất vả, chỗ anh cũng vậy nhỉ? Mấy trăm người lấy có một người thì chắc là kinh khủng? Chồng hồn nhiên: kinh khủng mẹ gì, có mỗi 13 người thi vào trung tâm anh, lấy hai thằng. Mẹ chồng ngồi ăn cơm im im, không nói gì. Rồi còn nhiều chuyện khác như chuyện bao nhiêu cô theo, mình cũng thỉnh thoảng nửa đùa nửa thật hỏi kiểu vui vui lúc ăn cơm, và cũng được nhiều câu trả lời hay lắm. Thế mà MC cũng không hết hoang tưởng đâu. Nhưng mục đích cũng chỉ là vui vẻ thôi, còn MC tự hào về con mẹ thì mẹ cứ việc nhưng nói CD là cái loại bỏ đi thì đúng là ức ko chịu được.)
Nghe CD nói xong MC choáng lần nữa, chắc không ngờ nó nói hết cả ra thế này. Sau vài giây Mc lại nhắc lại là không nói chó thành mèo và chối đây đẩy, hihi. Mình cũng lễ độ: Con không nói mẹ nói mà, con cũng có tin vậy đâu, tại mẹ nói là người ta nói là con nói này nói kia về mẹ thì con cũng nhân tiện nói thôi. Mẹ không nói vậy thì con cũng yên tâm rồi chứ con nghe thấy thế con tủi thân lắm.
Thế là thôi, từ lúc đó không nói gì đến chuyện cây TG nữa. CD vẫn làm mọi việc như thường ngày, nhưng MC thì bắt đầu không nói chuyện với CD nữa. Chiến dịch về cây TG thì MC đã từng bước thực hiện là ép cho bằng được.
Rồi đến mấy hôm vừa rồi thì diễn ra như nói ở trên rồi đó. Haizzz
04:37 CH 28/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Srr bạn buonlamchi nếu mình nói một số điều bạn không muốn nghe.
Mình nghĩ chỉ vì chuyện đeo cây thánh giá mà bạn đánh đổi cả hạnh phúc gia đình là không nên. Mặc dù với bạn chuyện có đeo thánh giá hay không đại diện cho việc bạn có để mẹ chồng áp đặt 100% hay không. Mình nghĩ bạn đấu tranh một thời gian như thế (bằng lời lẽ giải thích, và hành động không đeo) là cũng khá đủ để thể hiện bạn không phải là người dễ bị áp đặt rồi. Bạn cũng nên nghĩ cho chồng mình nữa, nếu bạn thương chồng thì cứ coi như đeo cây thánh giá cho anh ấy vui, lại êm cửa êm nhà. Mình thấy cũng chả mất gì. Yêu cầu này của mẹ chồng bạn chưa đến nỗi quá đáng hay phi lý lắm. Trường hợp mẹ chồng có những đòi hỏi phi lý hơn mà bạn không thể đáp ứng, hoặc phải làm quá sức để đáp ứng thì bạn hãy nên phản đối bằng cách như bạn đang làm. Hoặc bạn có thể bắt đầu từ những việc không liên quan đến đạo, những việc kém nhạy cảm hơn.

Về việc theo đạo, mình có quen vài người bạn trong đạo và nhận thấy là gia đình họ còn khắt khe hơn gia đình chồng bạn nhiều. Chỉ được lấy người trong đạo. Nếu ngoại đạo thì phải học đạo và cải đạo để theo cơ. Mẹ chồng bạn chấp nhận bạn làm con dâu mà không cải đạo thì mình nghĩ bà cũng không đến nỗi khắt khe lắm.
Về chuyện cứ 1-1.5 tháng mẹ chồng lại gọi ra nói chuyện riêng thì so với việc cứ nói ngay lúc bạn sai sót lại có ưu điểm hơn. Thứ nhất, khi nói chuyện riêng thì tức là mẹ chồng không muốn to tiếng với bạn, không mắng bạn trước mặt những người khác trong nhà, và bạn sẽ đỡ xấu hổ hay đỡ mất thể diện hơn. Thứ hai, khi mẹ chồng bạn không nói ngay những khiếm khuyết của bạn thì chứng tỏ bà cũng kiềm chế sự bực mình ngay lúc đó để nói chuyện với bạn sau này, mình chắc khi nói ngay lập tức thì độ nóng của cuộc đối thoại còn cao hơn. Nếu mình có mẹ chồng khó tính thì mình cũng thích bà làm theo cách này hơn. Cứ hình dung cả tháng bạn ung dung thoải mái, chỉ phải chịu đựng một lúc khi bà nói thôi thì cũng thấy hạnh phúc hơn nhiều so với cả tháng phải nghe mẹ chồng cằn nhằn phải không?

Chúc bạn hạnh phúc!


Hihi, cảm ơn bạn nhiều lắm, nhưng chắc bạn ko theo dõi từ đầu nhỉ, mình đã theo chồng hòan tòan và không hề bỏ sót một lễ nghi nào nhé, và lúc nào cũng trong tình trạng bị kèm cặp chứ nếu được như bạn tưởng tượng thì mình đã sung sướng lắm. Còn chuyện bà góp ý ấy à, bạn cứ sống trong sợ hãi và chờ đợi đến ngày bị gọi ra theo chu kỳ đi rồi sẽ biết cảm giác thế nào. Ức chế kinh thiên. Và số người ở trong nhà mình chính thức chỉ có 3/4 thôi nhé, vì em trai anh thì ... thời gian ở nhà một tuần chắc đơn vị đếm nên tính bằng giờ đồng hồ bạn ạ nên chả sợ mất mặt hay xấu hổ với ai cả nếu được MC hân hạnh nhắc nhở nếu thực sự không được như ý bà.
09:54 SA 28/01/2010
b
buonlamchi
Bắt chuyện
649Điểm·1Bài viết
Báo cáo