images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Trao đổi thông tin về chung cư Sky Garden Định...
Chào bác Bsmanhtuong,
Mình cũng vừa nhận được giấy báo nộp tiền đợt 2, thông báo thời gian từ 29 tháng 6 đến 10 tháng 7.
Như vậy là ngược với thông tin của bác Cheaseafanclub và Ngocnvqx2 là:
"Dự án chuẩn bị thi công đài móng và sau khi xong đài móng (VT gọi là giằng móng?) thì mới ký HĐ mua bán và thu tiền, đồng thời bốc thăm trúng thưởng và trao giải vào đầu tháng 07 tới. Nghĩa là ta chưa phải nộp ngay vào cái mốc 30/6 tới.
Theo VT nói thì họ muốn đẩy nhanh tiến độ thi công để bào giao vào Quý II/2014 "


Theo mình dự đoán, chắc là chủ đầu tư đang muốn "mềm nắn rắn buông" với các chủ căn hộ. Ai mà rắn thì họ sẽ trả lới như trả lời với bác Chealseafanclub và Ngocvnqx2, còn ai không biết gì thì sẽ đi nộp tiền.

Theo mình nghiên cứu hợp đồng thì hợp đồng ghi rõ bao giờ hoàn thành xong móng thì mới đóng tiền trong khi đó chủ đầu tư cũng chỉ thừa nhận mới làm xong cọc của móng chứ chưa xong móng vì vậy chúng ta kiên quyết ko nộp tiền và cần họp sớm.
Bác Ngọc cho ý kiến triệu tập mọi người đi ạ
08:59 SA 26/06/2012
Trao đổi thông tin về chung cư Sky Garden Định...
Tôi đề nghị họp tổ dân phố "Sky garden" vào 11h, ngày 17 tháng 6 tại Công ty trách nhiệm hữu hạn Định Công. Các bác triệu tập mọi người đi. Nếu ai đồng ý tham gia hãy phản hồi lại tôi qua địa chỉ: Ngocnvqx2@gmail.com Khi đi nhớ mang theo đầy đủ hợp đồng đi, bác nào có anh bạn nhà báo nào hoặc luật sư nào đi cùng càng tốt. Chúng ta họp lại, nếu đông người chúng ta mời chủ đầu tư cùng dự.


Mình hoàn toàn nhất trí với các bạn. Chúng ta phải đoàn kết để tiếng nói có trọng lượng với chủ đầu tư. Khái niệm ép xong cọc móng và xây xong móng là hoàn toàn khác nhau nên không thể nộp tiền sau khi ép xong cọc móng được.
Cho mình đăng ký 1 suất họp vào 17 tháng 6 này với. Đề nghị bạn Ngocnvqx2 cho biết thời gian cụ thể. Cảm ơn bạn
06:44 CH 06/06/2012
Chung cư Xa La - Nơi an cư lạc nghiệp (Tầng 4)
Chào cả nhà,
Mình muốn cho thuê căn hộ của mình (chính chủ) ở tòa nhà CT4B, tầng 26, căn số 12, căn góc hai mặt thoáng nhìn xuống mặt đường chính của khu, diện tích 67.8 mét vuông, 2 phòng ngủ, 2 toilet. Tất cả các phòng đều có ánh sáng tư nhiên. Mình sẽ cho thuê lâu dài.
Bạn nào có nhu cầu thì liên hệ theo số điện thoại của mình 0945261976 nhé.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm.
06:07 CH 28/04/2012
Chung cư Xa La - Nơi an cư lạc nghiệp (Tầng 4)
Cho mình up lại nhé:
CT4 B, Căn 2612, Hướng ĐN, diện tích 67.8 mét vuông.
Đã đóng 80%, chính chủ, bác nào có nhu cầu liên hệ theo số điện thoại 0945261976.
Xin cảm ơn ạh.
06:08 CH 17/03/2012
Chung cư Xa La - Nơi an cư lạc nghiệp (Tầng 4)
Nhiều bạn pm hỏi thông tin chi tiết của căn hộ của mình quá nên mình mô tả lại như sau nhé:
Tòa CT4B
Tầng 26
Căn số 12
Đây là căn góc diện tích 67.8 mét vuông nhìn xuống đường chính của khu
Đã nộp 80%
Tòa CT4B là tòa sẽ được giao nhà đầu tiên
Liên hệ với mình theo số điện thoại 0945261976 nhé
05:18 CH 12/03/2012
Chung cư Xa La - Nơi an cư lạc nghiệp (Tầng 4)
Mình đang muốn bán căn hộ của mình, căn 2612 ở CT4B , căn góc, diện tích 67,8 mét vuông, chính chủ, đã nộp tiền được 80%. Bạn nào có nhu cầu thì PM cho mình nhé hoặc gửi mail cho mình theo địa chỉ nthieu26@yahoo.com. Cảm ơn nhiều.
11:02 SA 12/03/2012
Kinh Nghiệm để Có Một Thiết Kế Nhà ưng ý
Cám ơn battienxanh.
Mẹ bé Thảo

Chào chị Battienxanh,
Rất cảm ơn chị vì những thông tin hữu ích cho quá trình xây nhà. Hiện nay tôi đang muốn hoàn thiện một căn nhà xây thô 4 tầng (diện tích đất 4.6 * 20).
Diện tích xây dựng nhà: 66.7 mét vuông
Diện tích sân trước: 13.80 mét vuông
Diện tích sân sau: 11.5 mét vuông
Có một cty thiết kế kiến trúc đã đưa cho mình báo giá như sau:
* Nội dung công việc họ thực hiện:
- Thiết kế cải tạo mặt tiền
- Thiết kế nội thất
- Thiết kế sân vườn tiểu cảnh, diện tường ngoại thất
(Theo như họ nói thì ở phần thiết kế nội thất họ sẽ thực hiện thiết kế chi tiết luôn đồ gỗ kèm theo từng căn phòng để có thể đóng luôn)
* Giá cả họ thông báo như thế này:
Giá trị hợp đồng tạm tính là: (Giá chưa gồm thưế VAT)
- Thiết kế cải tạo mặt tiền : 56m2 x 80.000đ = 4.480.000 đ
- Thiết kế nội thất : 240m2 x 120.000đ = 28.800.000 đ
- Thiết kế sân vườn tiểu cảnh, diện tường ngoại thất: 66m2 x 50.000 đ = 3.300.000 đ
- Tổng cộng : 36.580.000 đ
(Bằng chữ: Ba sáu triệu, năm trăm tám mươi nghìn đồng chẵn)
- Tổng giá trị quyết toán của hợp đồng sẽ được đo trên khối lượng thực tế.
Không biết giá cả thế này có hợp lý không hả chị? Chị có thể tư vấn cho một địa chỉ thiết kế nội thật ở ngoài Hà Nội được không ạ?
Cảm ơn chị nhiều!
06:35 CH 27/12/2007
Những người đã làm xấu cái tết ở sài gòn!
Ở diễn đàn tin học
link:
http://ddth.com/showthread.php?t=111861
các bạn có thể xem được các bức ảnh chi tiết hơn về vụ cướp hoa cũng như các ý kiến phẫn nộ của mọi người.
08:48 SA 22/02/2007
Những người đã làm xấu cái tết ở sài gòn!
Còn đây là phóng sự video online của Báo Tuổi trẻ với nhan đề " Vui buồn đường hoa Nguyễn Huệ"
Người xem sẽ cảm thấy rất buồn khi 1 con đường hoa rất đẹp vừa được cắt băng khánh thành tối giao thừa đã bị phá tan hoang khoảng ít phút sau giao thừa!
Link:
http://www3.tuoitre.com.vn/TetOnline/
11:42 SA 21/02/2007
Câu Lạc Bộ Tennis
Các bác cho em tham gia với ,
Em cũng thích đánh tennis lắm. Nhưng mà trình độ của em cũng thuộc diện beginner thôi ạ. Cảm ơn các bác nhiều!
09:31 SA 10/08/2006
Bố - Hà Nội - Off - Bia hơi - Các tiết mục khác
Các bác lập ra hội này hay quá, gì chứ bia bọt là em cũng thích nhâm nhi lắm. Các bác cho em đăng ký 1 chân nhé.
À thế có nên lập câu lạc bộ Tennis hay đá bóng không các bác nhỉ? :4:
10:43 SA 25/02/2006
Hà Nội : Một bệnh nhân nghi nhiễm H5N1 tử vong!
Đại dịch cúm sắp xảy ra sẽ không phải chủng H5N1
(VietNamNet) - Với chiều hướng như hiện nay, nếu không có biện pháp mạnh, một đại dịch cúm gia cầm xảy ra sẽ không phải là vi-rút H5N1.

Không tiếp xúc với gia cầm mà không có trang phục bảo vệ.
Nhận định này được Thứ trưởng Bộ Y tế Trịnh Quân Huấn đưa ra tại cuộc họp ban chỉ đạo phòng chống SARS và cúm gia cầm chiều 9/11, "Nếu chúng ta không ngăn chặn kịp thời, đại dịch cúm sắp xảy ra sẽ không phải chủng H5N1 mà là kết hợp của tái tổ hợp gen mang đặc tính H5N1 với chủng cúm lây lan nhanh như cúm B (một loại cúm thông thường rất dễ mắc, xảy ra quanh năm). Hiện nay, sự di cư của các loài chim là mối nguy hiểm nhất, nằm ngoài khả năng kiểm soát của con người. Do đó, chúng ta chủ có thể ngăn chặn dịch trên gia cầm, thủy cầm''.
Ông Huấn đề nghị các bộ, ngành cần có kế hoạch tập huấn để cung cấp cho cán bộ công nhân viên những kiến thức phòng chống cúm gia cầm. Đồng thời, tiếp tục thực hiện chiến dịch vệ sinh môi trường để tiêu diệt và tránh sự lây lan của mầm bệnh.
Cũng tại cuộc họp, PGS.TS Phạm Ngọc Đính, Phó Viện trưởng Viện Vệ sinh dịch tễ Trung ương cho biết, từ đầu tuần đến nay, Việt Nam không ghi nhận thêm trường hợp nào nhiễm H5N1.
Về hai trường hợp nghi nhiễm H5N1 là N.V.M, 68 tuổi ở Quảng Trị chuyển về BV Trung ương Huế đã tử vong ngày 6/11 và trường hợp T.T.H, 24 tuổi ở Bắc Giang đang điều trị tại Viện Y học lâm sàng các bệnh Nhiệt đới, cả hai đều cho kết quả xét nghiệm âm tính với cúm H5N1.
Cuối tuần trước, Việt Nam chỉ phát hiện duy nhất một trường hợp nhiễm cúm H5N1 là B.T.H, 35 tuổi ở Hà Nội và đã tử vong ngày 29/10, sau khi nhập viện 3 ngày. Đây là trường hợp mắc được ghi nhận sau hơn 3 tháng không có trường hợp nào nhiễm H5N1 trên cả nước. Như vậy, từ khi H5N1 xuất hiện tới nay cả nước đã có 92 trường hợp nhiễm virus cúm A H5N1, trong đó 42 người đã tử vong.
Lệ Hà
09:37 SA 10/11/2005
Hà Nội : Một bệnh nhân nghi nhiễm H5N1 tử vong!
Theo chủ quan mình nghĩ, hình như những cơ quan liên đới nhà mình vẫn còn tránh ko công bố những kết quả thật, phải chăng để chấn an tinh thần cho dân chúng? Những triệu chứng mà bệnh nhân kia mắc phải sau khi ăn thịt gà (ko rõ nguồn gốc) vẫn ko nói lên 1 điều là chị ta bị nhiễm virus H5N1???

Bovacon cũng đang có thắc mắc là bệnh nhân kia bị tử vong như vậy và nhanh như vậy thì ko biết là do bệnh gì nhỉ, có phải do 1 chủng virut mới.
Hiện này các trạm kiểm dịch cũng như các đội kiểm tra được thành lập để ngăn ko cho vận chuyển gia cầm cũng như kiểm tra việc giết mổ gia cầm nhưng thực sự là ko có hiệu quả và ko thể kiểm tra hết được vì vẫn có "cầu" nên vẫn xảy ra hiện tượng vận chuyển giết mổ lén lút.
Nếu các gia đình cùng đồng loạt ko ăn các SP gia cầm cũng như vận động mọi người tạm thời ko ăn các SP từ gia cầm trong thời gian trước mắt này thì tự nhiên "cầu" ko có và sẽ xoá bỏ được hiện tượng vận chuyển và giết mổ gia câm chui như hiện nay.
Đây là 1 bài báo mới nhất về tình hình cúm gia cầm. Đọc qua thì thấy ý thức của mọi người còn thấp quá, đang dịch cúm gia cầm như vậy mà xảy ra tình trạng "ăn gà chạy dịch" ở các làng quê thì đúng là nguy hiểm quá.
--------------------------------------------------------------------------
Gia cầm: Bán chạy dịch, ăn chạy dịch, gửi chạy dịch
3,5 triệu gia cầm trên 10 triệu con tổng đàn của tỉnh Bắc Giang vẫn chưa được tiêm vacxine phòng cúm dù dịch cúm gia cầm đã bùng phát tại 3 xã thuộc huyện Việt Yên và Yên Dũng, Bắc Giang.

Vùng dịch xã Tăng Tiến huyện Việt Yên, Bắc Giang
Hàng chục nghìn gia cầm đã ốm chết và bị tiêu hủy. Tình trạng “bán chạy dịch”, “gửi chạy dịch” và “ăn chạy dịch” đang diễn ra...
Nước đã đến chân…
Dịch bệnh đã hoành hành ở nhiều thôn thuộc 3 xã là Vân Trung, Tăng Tiến huyện Việt Yên và Yên Lư huyện Yên Dũng. Công tác kiểm dịch vẫn còn những lỗ hổng khiến nguy cơ lây lan sang các địa phương khác đang gần kề…
Tuy vậy, khi PV Tiền phong hỏi đến chuyện tiêm phòng cho đàn gia cầm toàn tỉnh, ông Hoàng Văn Huyến - Chi cục trưởng Chi cục Thú y Bắc Giang cho biết: “Đến nay gần 10 triệu gia cầm trong đó có 3,5 triệu con phải tiêm vaxcin phòng cúm vẫn chưa được tiêm vì thiếu thuốc. Từ ngày 7/11 việc tiêm phòng mới triển khai trên địa bàn toàn tỉnh…”. Được biết, Bắc Giang là tỉnh có đàn gia cầm lớn thứ 4 trên toàn quốc.
Sau khi công bố dịch một ngày, chiều tối 4/11, ông Nguyễn Đăng Khoa, Phó chủ tịch UBND tỉnh-Trưởng BCĐ phòng chống dịch cúm gia cầm tỉnh đã xuống cơ sở.
Tại xã Tăng Tiến, huyện Việt Yên, ông Khoa yêu cầu tiêu hủy toàn bộ gia cầm ở tất cả các thôn trong xã chứ không chỉ ở 2 thôn có dịch như chỉ đạo ban đầu.
Về kinh phí hỗ trợ người dân có gia cầm bị tiêu hủy, Bắc Giang sẽ hỗ trợ mức 10 nghìn đồng, 5 nghìn đồng và 3 nghìn đồng/con tùy theo trọng lượng của gia cầm. Có thể thấy sự chỉ đạo của BCĐ phòng chống dịch cúm gia cầm tỉnh là quyết liệt thế nhưng thái độ người dân lại khác.
Vẫn còn “bình chân…”?

Chúng tôi đến xóm Chùa xã Tăng Tiến - một trong những điểm phát dịch đầu tiên được phát hiện. Vôi bột trắng xóa phủ khắp đầu làng cuối xóm. Hỏi chuyện bà Nga về gà, vịt, bà than: “Chết hết rồi còn đâu, có hơn hai chục con gà thôi!”.
Thế gia đình chị có thịt ăn không? “Không. Vứt hết rồi!”. Vứt ở đâu? “Kia, ở ngoài đồng kia kìa…”. Bà Nga chỉ tay về phía cánh đồng nước ngập. Chiều 6/11 chúng tôi lại về thôn Chằm xã Tăng Tiến, người dân nơi đây vẫn đang bàn việc “bán chạy dịch”, “ăn chạy dịch” và “gửi chạy dịch” gia cầm.
Bán chạy dịch phổ biến từ mấy hôm trước khi địa phương phát hiện có mấy đàn vịt của xã bị chết. Chính ông Huyến, Chi cục trưởng Chi cục Thú y tỉnh cho biết: “Khi chúng tôi xuống kiểm tra tình hình dịch bệnh đã thấy xe ô tô chở gà, vịt ra tới đầu làng…”.
Phúc Thượng là một thôn với 230 hộ trong đó có tới 80 % số hộ chuyên buôn bán gia cầm. ở đầu làng có một cái chợ, ngày chưa có dịch ngoài chợ có tới vài tấn gia cầm ở các nơi đem về bán, người trong làng thu gom rồi đem đi Hà Nội, Quảng Ninh…
Tình trạng bán chạy dịch đã không còn ở xã Tăng Tiến, nhưng ở những địa phương khác ngoài vùng dịch thì vẫn còn. 17h50 ngày 4/11, chúng tôi từ xã Yên Lư huyện Yên Dũng (một xã có dịch cúm gia cầm) trở về, xe máy chở gà vịt vẫn phóng vù vù trước mũi xe của trưởng ban phòng chống dịch cúm gia cầm tỉnh.
9h ngày 5/11, ở xã khu vực Minh Đức, thị trấn Bích Động… vẫn còn thấy người dân vận chuyển gia cầm chạy ào ào ngoài đường. 11 h ngày 5/11, khi cán bộ thú y huyện và xã đến trang trại của gia đình anh Ngọc, xóm Chằm xã Tăng Tiến thu gom gia cầm để tiêu hủy theo quy định thì đã thấy đàn vịt 500 con không cánh mà bay.
Hóa ra vì tiếc đàn vịt đẻ, anh Ngọc đã mang sang xã Tân Mỹ cạnh đó để gửi người thân. Cuối cùng đến 14h hôm ấy, trước sự gay gắt của cán bộ, đàn vịt đã phải đưa về để tiêu hủy.
Trò chuyện với PV Tiền Phong, nhiều người dân cho biết: Vẫn thịt gà, đánh tiết canh vịt ăn như thường. Một người bảo: “Cứ tưởng phải tiêu hủy cả gà hóa ra chỉ tiêu hủy thủy cầm nên hôm qua “ăn gà chạy dịch” đến phát chán!
Đỗ Sơn (tiền phong)
12:38 CH 07/11/2005
Các dụng cụ và mỹ phẩm trong trang điểm cá nhân
Bovacon đang muốn mua cho bà xã bộ dụng cụ trang điểm đang được rao bên diễn đàn Làm Cha Mẹ (http://www.lamchame.com/forum/viewtopic.php?t=3351). Các mẹ thử tư vấn hộ Bovacon xem bộ đồ trang điểm như vậy có hữu ích và có mua được ko nhé. Cảm ơn các mẹ nhiều!
01:49 CH 01/11/2005
Nhà hàng món ăn VN ở HN
Cảm ơn các mẹ đã cho lời khuyên nhé, Bovacon đã đọc thử link mẹ Khangchip đưa nhưng quả thật hoa hết cả mắt không biết chọn nhà hàng nào vì thế rất mong nhận được lời giới thiệu các nhà hàng cụ thể.
Cảm ơn các mẹ nhiều nhé!
07:55 CH 01/08/2005
Kinh nghiệm mua máy chụp hình KTS
Trời, bạn có nhầm không đấy. Chíp CMOS chuyên dùng cho các máy ảnh chuyên nghiệp mà, chắc chắn là hơn CCD. Các máy cao cấp của Canon như 10D, 20D đều dùng CMOS.

Bovacon cũng thấy có tài liệu nói là CCD sensor đắt hơn và tốt hơn sensor CMOS nên dòng máy ảnh dùng sensor CMOS thì sẽ có giá rẻ hơn dòng máy ảnh dùng sensor CCD.
10:12 SA 24/06/2005
Trang sách cuộc đời anh (Mãi mãi tuổi hai mươi)
Tiếng hát trái tim
(Nhân đọc loạt bài “Mãi mãi tuổi hai mươi”)

TT - Tổ trưởng của tôi, sĩ quan cao cấp quân đội, quê Quảng Trị, chuyên gia công nghệ thông tin có tập nhật ký Mãi mãi tuổi hai mươi của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc (NXB Thanh Niên - 2005). Chúng tôi thay nhau đọc.
Tôi hỏi anh điều gì trong cuốn nhật ký này làm anh xúc động, anh nói ngay đó là những dòng nhật ký ngày 15-4-1972, Thạc viết về những cô gái khu IV “ăn cơm Bắc, đánh giặc Nam”: “Tôi trố mắt ngạc nhiên vì người ngồi trước mặt mình kia che miệng cười và chẳng bao giờ đi làm về dám bước thẳng vào nhà khi có bộ đội ở trong, lại là người có mặt trong chiến dịch Đường 9, lại là người cõng thương binh, tiếp đạn, là người thu dọn chiến trường”.
Tổ trưởng tôi nói thêm là anh đã gửi tập sách này cho chị ruột trong Nam, vào thanh niên xung phong cùng tháng với Thạc. Chị anh điện ra cho biết đã thức cả đêm để đọc “tiếng hát trái tim ấy”, nước mắt chị đầm gối bởi thương nhớ đồng đội ngã xuống ở tuổi đôi mươi.
Một đồng nghiệp quê miền trung du thơ mộng nói: “Tôi đặc biệt thích thú những dòng anh Thạc miêu tả nét đẹp của quê hương mình, hồi anh luyện quân tại đấy”. Với giọng Bắc Giang ngọt ngào cô đọc: “Đồng đã đi qua mùa gặt. Hương lúa chia đều khắp các nhà và trăng lên sớm cho sân kho nhộn nhịp.
Rơm còn phơi đầy trên ruộng, rơm gác lên đống rạ, mềm đi vì sương sớm... Dạo mới đến đây, rừng thả hạt dẻ lách tách trên đồi. Còn bây giờ lại mùa hoa dẻ. Hoa dẻ rừng trắng pha vàng như hoa nhã, như hoa hồng bì... Cả rừng như mở ra cho vô vàn mùi hương lạ lùng thì thào cùng anh bộ đội...”.
Một đồng nghiệp nồng nhiệt quê Hà Tĩnh thì lại trân trọng những chi tiết về đời tư tác giả. Năm lớp 7, Thạc đứng đầu giải thi văn TP Hà Nội. Năm cuối cấp III, Thạc giành giải nhất kỳ thi học sinh giỏi văn miền Bắc. Là sinh viên năm 1 khoa toán cơ ĐH Tổng hợp Hà Nội mà Thạc học thêm và hoàn thành cả chương trình năm 2, được chuyển lên năm 3. Rồi Thạc sẵn sàng xếp bút nghiên để hiến dâng tuổi thanh xuân cho Tổ quốc. Cô nói: “Em đã đọc cho hai con nghe cuốn nhật ký này. Hai cậu đều nói anh Thạc là anh hùng trên cả hai lĩnh vực trí tuệ và ý chí”.
Còn tôi thì cứ phân vân: “Sao Thạc lại đoán được ngày toàn thắng 30-4-1975 chuẩn xác đến lạ?”. Phải chăng đó là linh cảm của người chiến đấu cho lẽ phải! Là bản lĩnh “Quyết và biết” của dân tộc ta!
DƯƠNG QUANG MINH
(Hà Nội)
10:04 SA 19/06/2005
Trang sách cuộc đời anh (Mãi mãi tuổi hai mươi)
Kỳ cuối:
Những trang nhật ký mà chúng ta vừa được đọc chỉ là một phần của cuốn sách dày 320 trang in. Bản thảo gốc là một cuốn sổ tay khổ nhỏ, bìa bọc nilông màu xanh, với tổng cộng 240 trang chép tay, chữ nhỏ li ti, đều tăm tắp, rất ít gạch xóa, được viết bằng mực xanh và đen.
Cuộc hành trình 33 năm của cuốn sổ tay
Cuốn sổ nói trên được Nguyễn Văn Thạc gửi về nhà từ Kỳ Anh (Hà Tĩnh), trước khi vào mặt trận và hi sinh sau đó gần hai tháng. Tuy nhiên, do điều kiện thời chiến, bưu điện phải gửi giấy báo tới lần thứ ba, gia đình anh mới có người ra nhận. Chỉ chậm một hai ngày nữa là bưu phẩm có thể bị trả lại và chắc chắn sẽ bị thất lạc vì người gửi đã ra mặt trận và hòm thư đơn vị cũng thay đổi.
Ông Nguyễn Văn Thục (anh ruột của Nguyễn Văn Thạc) là người đầu tiên đọc những trang ghi chép nêu trên. Ông cho rằng người giữ cuốn sổ thiêng liêng này không ai xứng đáng hơn là chị Phạm Thị Như Anh. Cũng giống như bao cô gái khác, lúc đầu chị Như Anh không tin người bạn trai thân thiết của mình đã chết.
Nhưng sự thật phũ phàng đã khiến chị sụp đổ, chán chường và buông xuôi số phận. Như Anh đã “xé rào” để kết hôn với một người Đức (thời đó ở miền Bắc, chuyện “lấy Tây” là rất ầm ĩ và không chấp nhận được!). Và cuốn sổ ghi chép của Nguyễn Văn Thạc đã theo TS Phạm Thị Như Anh đi định cư tại nước ngoài...
33 năm sau cuộc chiến đẫm máu ở Quảng Trị, người anh ruột của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc đã tiết lộ với tôi về cuốn sổ nhật ký nêu trên. Ông nói: “Nếu muốn công bố thì phải được sự đồng ý của Như Anh. Đã từ lâu gia đình tôi coi em nó như dâu con trong nhà”.
Qua địa chỉ e-mail và cả điện thoại, đã nhiều lần chúng tôi liên lạc với TS Phạm Thị Như Anh, một Việt kiều đang định cư tại Hannover (CHLB Đức), để thuyết phục chị. Tháng 12-2004, chị Như Anh đã bay về nước và mang theo cuốn sổ nói trên. Ngồi trong phòng làm việc của tôi, người đàn bà nổi tiếng là nghị lực và thông minh này đã vừa khóc vừa kể lại những kỷ niệm của mình với liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc. Chị bảo chính linh hồn của Thạc đã thúc giục chị phải trao “số phận” của cuốn nhật ký này cho một nhà thơ như tôi.
Và Mãi mãi tuổi hai mươi đã ra mắt bạn đọc như chúng ta đã biết.
Ngày cuối cùng của người lính Nguyễn Văn Thạc

Trong một trận đánh ác liệt bên thành cổ Quảng Trị sáng 30-7-1972, chiến sĩ thông tin Nguyễn Văn Thạc được giao nhiệm vụ bảo đảm liên lạc cho trung đoàn 101, sư đoàn 325...
Sau này, một chiến sĩ cùng tiểu đội với anh là Nguyễn Quang Minh đã kể lại: Loạt đạn pháo của địch rơi đúng chỗ Thạc. Khi những tiếng nổ dữ dội vừa dứt, khói và bụi còn chưa hết, Minh và một chiến sĩ nữa là Chương cùng chạy ra thì đã thấy Thạc nằm đó. Một mảnh pháo chém ngang hai đùi của anh, máu chảy ướt đẫm ống quần.
Chương hốt hoảng hỏi:
- Thằng Thạc chết rồi à?
Mắt Thạc nhắm nghiền. Anh rên khe khẽ và nói trong đau đớn:
- Không, Thạc vẫn còn sống mà, chưa chết đâu.
Máu ra nhiều lắm. Mấy anh em vội xúm lại băng bó rồi khiêng Thạc lên trạm phẫu tiểu đoàn, với hi vọng “còn nước còn tát”. Các giấy tờ, sổ sách, quần áo của Thạc được anh em nhét chung vào balô của anh Y, một thương binh khác (nhưng khi ra tới Quảng Bình thì anh Y đã hi sinh, balô đựng di vật liệt sĩ bị thất lạc...; cùng ngày hôm đó, tiểu đội của Thạc hi sinh bốn người: Y, Bình, Được và...).
Minh chạy theo cáng thương, rơm rớm nước mắt động viên Thạc:
- Cố lên Thạc nhé. Gắng điều trị cho nhanh khỏi, hòa bình rồi có điều kiện ghé qua nhà mình chơi...
Thạc nói khẽ, thều thào trong hơi thở đứt quãng:
- Không... Mình tỉnh thế này tức là... sắp chết rồi... Chỉ tiếc là không còn chiến đấu được nữa... Bao dự định còn dang dở...
Kể từ đó Thạc không nói thêm được câu nào nữa. Anh đã tắt thở trong vòng tay của đồng đội. Như nhiều người lính hi sinh ngoài chiến trường, thi hài của anh được bọc trong một tấm tăng nilông và chôn cất ngay tại mặt trận.
Ở nghĩa trang liệt sĩ Từ Liêm...
Trong một lá thư viết năm 1973 gửi cho gia đình liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc, một đồng đội của anh là Đặng Trực Ngôn (hiện là đại tá, chỉ huy trưởng căn cứ hải quân 696) đã thông báo địa điểm chôn cất Thạc.
Cuối năm 1976, Công ty 16 của Bộ Giao thông vận tải được giao nhiệm vụ khôi phục tuyến đường Hiền Lương - Dốc Miếu sau chiến tranh. Với cương vị phó chủ nhiệm (như phó giám đốc hiện nay) ông Nguyễn Văn Thục đã báo cáo cơ quan, xin phép được vượt sông Thạch Hãn đi tìm mộ em trai mình.
Hồi đó, mộ liệt sĩ còn nằm rải rác khắp mặt trận, trong mấy ngày liền, anh xã đội trưởng xã Triệu Long đã nhiệt tình dẫn ông Thục đi bộ khắp địa phương và cả vùng lân cận. Họ cùng xem xét hàng ngàn ngôi mộ nhưng không thấy có tên Nguyễn Văn Thạc. Tưởng đã hết hi vọng thì anh này chợt nhớ ra ngay sau vườn nhà mình còn ba ngôi mộ nữa... Ông Thục mừng rưng rưng nước mắt khi thấy một bia mộ có tên em trai mình. Ông định bốc một nắm đất mang về Hà Nội để thờ nhưng sau lại thôi vì chợt nảy ra ý định khác.
Một tháng sau, ông Thục trở lại Triệu Long cùng chiếc vali mới và đồ cúng lễ mua ở chợ Đông Hà. Ông đề nghị chính quyền địa phương và bà con trong thôn giúp đỡ để đưa hài cốt em trai về quê. Khi ngôi mộ được đào lên, người anh trai đã không cầm được nước mắt vì nhận ra em mình: mái tóc cắt ngắn với rất nhiều sợi bạc, hai đùi vẫn còn nguyên cả garô vết thương...
Khi đưa được hài cốt em trai về tới Hà Nội thì vẫn còn dở chuyến công tác, ông Thục chưa muốn cho ai biết nên đành giấu chiếc vali lên gác. Nhưng được đôi ngày, sợ người nhà tò mò mở vali tình cờ phát hiện, ông phải đưa nó vào tủ quần áo của mình và khóa lại. Mãi 10 ngày sau, đã 28 tết âm lịch, mới có thời gian rảnh, ông Thục tự đi liên hệ chỗ chôn cất rồi thông báo cho cả gia đình biết.
Một đám tang lặng lẽ, đầy nước mắt diễn ra âm thầm ngay tại nghĩa trang liệt sĩ Từ Liêm. Tự tay người cha già, cụ Nguyễn Văn Huệ, đã chuyển từng phần hài cốt của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc từ chiếc vali sang tiểu sành, rồi rắc nắm đất đầu tiên, đắp mộ cho con trai mình. Người con trai mãi mãi 20 tuổi...
ĐẶNG VƯƠNG HƯNG
NGUYỄN VĂN THẠC
Đêm trắng
(Tặng Như Anh - tác giả của 12 bài thơ Đêm)
Đêm trắng trong là đêm của em
Đèn thành phố và sao trời lẫn lộn
Đêm của anh xếp kín đầy bom đạn
Pháo sáng chập chờn trộn trạo với sao sa.
“Đêm trắng trong như màu sắc thiên nga
Đêm âu sầu như ngôi nhà đổ nát
Đêm đen ấy mà vô cùng dịu mát...”
Bâng khuâng gì trong ban đêm em ơi?
Đêm của anh trong tầm bom rơi
Không thể ngủ nên đêm thành đêm trắng
Đêm bão thép chất chứa nhiều sâu lắng
Bà mẹ sinh con trai trong mờ tối căn hầm.
Những ban đêm thành cột mốc tháng năm
Đêm xanh vợi cũng trở thành đêm trắng
Đêm thao thức đón chờ ánh sáng
Đêm của chúng ta ấp ủ những mặt trời.
Quảng Bình, 11-7-1972
--------------
(Đây là bài thơ cuối cùng Nguyễn Văn Thạc gửi cho người thân. 19 ngày sau anh hy sinh - Đ.V.H.)

"...Nhật ký, trang cuối cùng
...Kẻ thù không cho tôi ở lại. Phải đi. Tôi sẽ gửi về cuốn nhật ký này, khi nào trở lại, khi nào trở lại tôi sẽ viết nốt những gì lớn lao mà tôi đã trải qua từ khi xa nó, xa cuốn nhật ký thân yêu của đời lính.
Ừ, nếu như tôi không trở lại, ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau này? Tôi chỉ ao ước rằng, ngày mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc. Đừng để trống trải và bí ẩn như những trang giấy này.
Một ngày cuối tháng 5-1972, Hà Tĩnh
Anh lính binh nhì...."
Chú thích ảnh:
Tác giả bài viết và ông Nguyễn Văn Thục (phải) bên mộ của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc tại nghĩa trang liệt sĩ Từ Liêm, Hà Nội
10:00 SA 19/06/2005
Trang sách cuộc đời anh (Mãi mãi tuổi hai mươi)
Kỳ 5:
Bức thư tình và lời hẹn hò lớn lao

Như Anh (ảnh chụp năm 1972)
TT - Nồng nàn, trìu mến, những linh cảm buồn, và lời hẹn 30-4 cứ trộn lẫn vào nhau trong những trang thư Nguyễn Văn Thạc gửi cho người bạn gái Phạm Thị Như Anh. Những bức thư này, nhà thơ Đặng Vương Hưng gửi cho Tuổi Trẻ, không có trong nhật ký...
30-4-1971
...Bốn năm nữa Như Anh “đã trở thành con người hoàn chỉnh”, đã có thể trả lời câu hỏi: “Hạnh phúc là gì?”.
Chao ôi, Như Anh, Như Anh bé bỏng của Thạc. Sao câu trả lời của Như Anh lại hay và đẹp đẽ thế. Ừ, phải rồi, khi nào “trở thành người lớn thực sự, khi nào đóng góp được cho Tổ quốc, khi đấy ta mới trả lời được, hạnh phúc là gì!”. Cám ơn thầy Nga văn ngộ nghĩnh của Như Anh đã giúp cho Thạc hiểu được khía cạnh đẹp đẽ ấy của tâm hồn bạn.
...Bốn năm nữa biết bao sự kiện sẽ xảy ra. 30-4-1975 thì Thạc và Như Anh đang ở trong tình trạng nào? Như Anh ơi, hứa với Thạc đi, 30-4-1975, dù chúng ta có thể giận, ghét nhau đến đâu đi nữa, dù thế nào cũng sẽ viết cho nhau những dòng chữ “hạnh phúc là thế nào” nhé! Thạc sẽ nhớ lời hứa này và sẽ chuẩn bị “ý tứ” cho bức thư ngày ấy bằng cuộc sống bốn năm sắp tới.
Phải, thời gian sẽ là người chứng kiến cuộc sống của chúng ta. Có thể nhiều biến cố và thử thách sẽ đến. Nhất định thế, vì Như Anh hãy nhớ rằng: đời Thạc, một cuộc đời đầy rẫy mâu thuẫn và đau khổ, đầy ước mơ và rạo rực, đầy những dằn vặt và thử thách lớn lao. Thạc sống không bình thường và không muốn sống bình thường.
Muốn có nhiều thử thách, nhiều “lang bạt”, muốn như cánh chim đại bàng đứng trên đỉnh núi cao, nhìn ra bốn phía, nơi nào có bão táp, có mưa, có gió là nơi Thạc sẽ đến. Thạc sẽ không chỉ đơn thuần là một sinh viên tổng hợp toán. Như Anh hãy nhớ thế. Đừng một lúc nào nghĩ Thạc là một “ngài sinh viên” nhé! Không, Thạc không chỉ tầm thường là một ngài sinh viên đâu. Thạc đã và sẽ sống hai, ba cuộc sống gian khổ, phức tạp. Cho đến khi nào Thạc không còn tồn tại, khi đó mới hết những cơn giông tố.
... Như Anh chưa thể hiểu được câu Thạc viết: “Như Anh là một điều đau buồn của Thạc... Như Anh là màu xanh da trời kỳ dị... Như Anh là trái mơ chua (!)...”.
Phải, Như Anh chính là vậy. Như Anh sẽ là điều đau buồn của tâm hồn Thạc, vì Như Anh sẽ chẳng ở lâu với Thạc. Như Anh sẽ xa và quên Thạc, sẽ để lại cho Thạc một khoảng trống mênh mông, sẽ lấy đi của Thạc một nguồn động viên an ủi, một âm thanh, không, cả thế giới âm thanh, cả một khu rừng muôn vàn cây lá, muôn vàn tiếng chim lích tích, lích tích, lảnh lót và ngân dài... Sẽ lấy của Thạc cả một dòng sữa và một dòng ánh sáng.
Màu xanh da trời kỳ dị kia. Ừ, cũng là Như Anh đấy, quen thuộc và gần gũi, thân yêu và trong sáng, giản dị nhưng vô cùng độc đáo và đẹp đẽ, nên thơ, rất cao và rất gần, rất rộng nhưng nó nằm trọn vẹn trong ánh mắt. Màu xanh da trời, chao ôi, không bao giờ người ta có thể nắm lấy nó, để bàn tay trên nó, chưa bao giờ được thực sự “gần gũi” nó cả. Cái màu xanh ấy, màu xanh da trời kỳ dị, nó ở xa, rất xa và ở trên rất cao. Lúc nào và hôm nào ta cũng thấy, cũng ngưỡng mộ. Nhưng nó là màu sắc của bầu trời...
Cám ơn Như Anh đã gửi Núi đồi - thảo nguyên cho Thạc, câu chuyện làm xao động tâm hồn Thạc nhiều. Và cái quạt nữa (chỉ tiếc, nếu dùng luôn thì một lúc nào đó sẽ rách). Như Anh tặng Thạc cái gì giữ được ấy, chứ quạt thì khó giữ lắm, mà rách thì rất tiếc.
...Thư dài rồi mà chẳng nói được gì cả. Như Anh sẽ trả lời Thạc chứ! Không biết thư này đem đến cho Như Anh niềm vui hay sự phiền toái. Thạc chỉ muốn như Anđecxen, đem cho Như Anh quả thông và lá cỏ, đem đến cho Như Anh những câu chuyện có thực mà như một giấc mơ...
4-9-1971
Như Anh yêu dấu,
Sáng nay, buổi cuối cùng ở nhà. Bạn của L. (*) đang ngồi ngoài kia, song toàn bạn gần nhà nên L. “được phép” vào viết thư cho Như Anh. L.muốn viết, muốn tặng Như Anh những giây phút quí giá mà L. đang còn là “tuổi nhỏ”. Ngày mai, những con chim câu vĩnh viễn bay vào khoảng trời đầy nắng gió kia...
Thật đáng tiếc biết bao, những ngày này trăng rắc bụi vàng trên các nẻo đường Hà Nội. L. của Như Anh đi cô độc và bình thản dọc theo hướng gió, gió lướt thướt kéo qua L. những lời quyến rũ, không, chẳng có gì quyến rũ nơi L. đâu. Gió, gió ơi, gió biết chăng ở thủ đô của xứ Mônđavi mùa đông phủ đầy tuyết trắng, có một bông hoa xanh màu ngọc bích, có một tia nắng của bầu trời, một làn gió nhớ thương, có một bài thơ, một trang cổ tích...
Gió có biết câu chuyện về bà chúa tuyết? Và gió hãy tìm đến ngôi nhà mà ta đề ngoài phong bì ấy, tìm gặp người nào cao cao, thanh mảnh, tìm đến đôi mắt nào đẹp nhất, tìm đến cái tên nào đẹp nhất, cái tên mà ta hay nhắc nhở trong những giấc mơ buồn, trong những giấc mơ vui, cái tên đẹp như ánh sáng xanh mà Sôlôkhôp thường ca tụng...
Gió hãy thầm thì thay ta nhé, nói gì cũng được, miễn là gió đem đến cho người ta yêu dấu hương vị nồng nàn, thanh bạch của trăm loại hương hoa, miễn là gió đem đến cho tâm hồn tuyệt đẹp của ta màu đỏ của lá phong mùa thu, và cánh chim câu bay đi từ ga Hà Nội...
Ừ, rồi đây cuộc sống sẽ khác xa, L. chưa hình dung nổi cuộc đời bộ đội của mình. Gian khổ, khó khăn, vất vả, chết chóc, hi sinh, tàn phế... Ba từ đầu sẽ đến với L., còn từ sau, không biết sẽ chọn lấy từ nào? Bàn tay nào, bàn tay của kẻ nào bên kia đại dương sẽ nhằm vào L. của Như Anh?...
Ngày mai, nếu ta chẳng gặp nhau, Như Anh đi trên những nẻo đường của ký ức, Như Anh nhìn vào đôi mắt nào gần gũi hay xa lạ với L., hãy nhớ L. một chút. Hãy nhớ rằng, ừ, có một người tên là L. đấy, đã chết rồi. Nhưng trước khi chết, người ấy đã sống và đã ghép tên Như Anh với vô vàn tính từ âu yếm...
Ở đâu L. cũng không quên Như Anh. Nhưng Như Anh nhớ nhầm rồi, L. bảo ngày 30-4-1975 mới trả lời câu “Hạnh phúc là gì?” cơ mà, chứ có phải 11-4-1975 đâu?
L. bỗng nhớ câu thơ của Phạm Tiến Duật:
Dân tộc ấy có gì kỳ lạ
Một nước bao nhiêu là đá vọng phu
Những năm tháng đợi chờ
Chỉ một là người, hai là hóa đá
Dân tộc ấy có gì kỳ lạ...
Hôm nay, 4-9-1971, buổi sáng cuối cùng trên quê hương, lúc này là 11g trưa, nắng đỏ hồi, đỏ lửa... Lát nữa, 2g L. tập trung, chẳng có ai ra tiễn cả, kể cả gia đình, L. đi như đi học, thanh thản và nhẹ nhàng... Ừ, L. đi học, trường đại học cộng sản Như Anh nhé, chờ L. nhé...
18-9-1971
... Lecmôntôp, với câu thơ nổi tiếng mà Như Anh chép cho Thạc bỗng dưng lại trở về bên Thạc: Thuyền cần gió táp mưa sa...
Bất kỳ một sự vinh quang nào cũng cần phải trả bằng một giá, và khó khăn gian khổ càng nhiều, và thử thách càng nhiều, sự vinh quang đó càng trở nên rực rỡ.
Chúng ta đừng đi tìm những chân lý sâu xa đơn thuần qua những áng văn và những bài thơ, bài toán. 30-4-1975, Thạc sẽ trả lời cho Như Anh câu: Hạnh phúc là gì? Khi Như Anh chào cờ, khi điệu nhạc quốc ca hùng tráng trỗi lên, Như Anh chắc rất xúc động, nhưng khi tiễn ở trường, Thạc đã khóc và tất cả 300 con người sắp vào bộ đội đã khóc. Ôi chao, buổi đó thật là xúc động. Cả người run lên, rờn rợn. Thế là từ nay trong khúc nhạc này, có một phần mồ hôi, xương máu của đời mình.
Chống Mỹ cứu nước, thời đại bão táp đó không kéo dài đâu. Buổi bình minh của cách mạng, phải không Như Anh? Ai sẽ là người đi vào mờ sáng? Đó là Thạc và 300 con người ở Trường Tổng hợp này.
Ai sẽ là người chết lúc bình minh? Không biết, nhưng nếu được xung phong, chắc không ai là người chùn bước!
26-3-1972
Như Anh yêu dấu của Thạc,
...Như Anh biết không, khi được tin Thạc không còn trong danh sách lưu học sinh nữa, lúc ấy Thạc buồn không thể nào tưởng được. Từ trước vẫn ao ước được đi học nước ngoài, ở đó Thạc sẽ tiếp thu những kiến thức hiện đại nhất của khoa học. Thạc sẽ học thật chăm, thật giỏi... Nhưng Thạc phải ở nhà và chuẩn bị đi bộ đội. Lúc đó buồn và nản hết sức, không muốn gặp ai cả.
Ra ga tiễn các bạn đi, vừa tủi thân vừa có chút gì xấu hổ (ôi chao, cái thời vừa chập chững vào đời ấy, có gì đáng trách đâu Như Anh nhỉ?). Thế rồi, suốt cả vụ hè, thở ngắn than dài. Mùa hè ấy Thạc đã đọc rất nhiều tác phẩm văn học. Lần đầu tiên đọc trọn ba tập tiểu thuyết tự thuật của M.Gorki, Thạc hiểu rằng không thể nào làm được điều gì lớn lao nếu cuộc sống của mình không thực sự lớn lao.
Chẳng gì có thể ngăn cản được con người khi bản thân họ nung nấu trong lòng một nghị lực phi thường không gì dập tắt nổi. Khi bản thân họ đang nuôi một ước mơ chân chính: trở thành người có ích cho đất nước. 17-7-1970 thi đại học thì 15-7 Thạc mới đi vào ôn thi. Hai ngày thôi, chỉ có hai ngày mà Thạc của Như Anh ôn xong hoàn chỉnh cả toán, lý và hóa. Và với lòng tự ái ít nhiều, Thạc của Như Anh đã làm tốt nhất hai bài lý và hóa, với điểm toán thấp nhất là 7.
Bây giờ đây Thạc muốn nói với Như Anh điều mà Thạc còn e ngại mãi: chờ Thạc, Như Anh nhé! Chờ Thạc đi chiến đấu trở về. Chắc không còn lâu nữa chiến tranh sẽ kết thúc thôi. Thạc sẽ trở về và lại đi học tiếp. Thạc lại mặc chiếc áo xanh da trời xanh màu thương nhớ. Lại hò hẹn Như Anh, vì chúng ta gặp nhau ở cái cửa sổ sơn xanh của thư viện nhân dân.
Thôi nhé, bắt tay cô sinh viên nào. Vui và khỏe nhé. Học giỏi nhé, thỉnh thoảng nhớ Thạc chụp ảnh và viết thư gửi về cho Thạc nhé. Cứ nhé mãi thôi. Đừng “ghét Thạc” nhé!
Xiết chặt Như Anh. Thạc của Như Anh.
"...Thạc của Như Anh đã không trở về! Không về được, dù lời hẹn hò của đôi lứa yêu nhau đã như lời tiên tri cho ngày đoàn tụ của cả dân tộc...
Trong một trận đánh ác liệt bên thành cổ Quảng Trị, một loạt đạn pháo của kẻ thù đã rơi trúng chỗ chiến sĩ thông tin Nguyễn Văn Thạc... Hôm đó ngày 30-7-1972...."
Nhật ký của liệt sĩ NGUYỄN VĂN THẠC
---------
(*) L.: tức Thạc, mật danh quy ước giữa hai người - Đ.V.H.
------------
* Kỳ cuối: Chuyện chưa kể trong nhật ký Mãi mãi tuổi hai mươi
Chú thích ảnh:
Như Anh chụp năm 1972
09:45 SA 19/06/2005
Trang sách cuộc đời anh (Mãi mãi tuổi hai mươi)
Kỳ 4:
Những ngày buồn

Gia đình (ảnh chụp tại Cổ Nhuế năm 1971)
TT - 24-12-1971
Gấp cuốn sách vào và suy nghĩ về Paven (nhân vật chính trong Thép đã tôi thế đấy - TT). Những trang cuối của tiểu thuyết để lại cho mình nhiều chấn động mạnh hơn cả. Mình chú ý nhiều đến bức ảnh Paven ngồi như một ông già nhưng sôi sục ngọn lửa sống. Lúc ấy ở bên bờ biển và ánh nắng đã nhạt dần...
Cái gì nấp đằng sau con người ấy? Cái gì làm nên nghị lực phi thường và dễ hiểu của Paven? Thật dễ hiểu.
Mình thèm khát được sống như thế. Sống trọn vẹn cuộc đời mình cho Đảng, cho giai cấp. Sống vững vàng trước những cơn bão táp của cách mạng và của cuộc đời riêng.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy hổ thẹn với mọi người, hổ thẹn với Paven, Pavơlusa thân yêu. Mình chưa phải là một đảng viên!
Buổi chiều, đang họp A, anh Lộc gọi ra sân và hỏi mình có giấy cảm tình Đảng không. Lúc đó, chỉ hơi thoáng qua một ý nghĩ còn mờ nhạt. Sao mình tới giờ vẫn chưa thấy gần gũi với Đảng của Bác Hồ? Anh Lộc bỏ đi khi mình lắc đầu. Mình như có lỗi gì đó, cái lỗi rất lớn mà bấy lâu mình không biết.
Sao trước kia mình không hề lúc nào nghĩ đến điều đó cả? Có phải vì mình thấy Đảng quá cao siêu và mình không thể nào với tới? Có phải vì mình kém nghị lực chiến đấu; kém tinh thần vươn lên và cam chịu sống cuộc đời riêng biệt, tẻ nhạt với những rung động êm đềm? Có phải vì mình thấy trước được những trở ngại không thể nào vượt qua được mà cảm thấy phiền lòng?
10-1-1972
Năm ơi! Năm đang ở đâu rồi?
Thật không ngờ chiều qua lại là lần cuối cùng hai đứa ở bên nhau. Còn bây giờ, xa lắm rồi, xa lắm, nếu Năm không quay trở về đội ngũ.
Đảo ngũ! Thật không thể tưởng tượng được.
Đêm nay bơ vơ ở đâu, ở trên một chặng đường xe lửa hay một con đường lay lứt? Năm có cảm thấy lạnh lùng, trống rỗng hay không? Chắc mày trách tao lắm hả, ừ, tao tự trách mình nhiều lắm, sao để mày như thế, sao để mày như thế...
Sao trước kia không thương mày nhiều hơn nữa, không gần gũi mà hiểu mày hơn nữa. Giấy truy nã mày tao cầm trong tay đây. Sớm mai sẽ có người xa lạ nào cầm đọc, người ta sẽ nguyền rủa mày, khinh bỉ mày Năm ơi!
Năm ơi, quay trở lại đi, quay lại và rủ thằng Thỏi nữa, đồng đội và tao đang chờ mày. Cái giường ọp ẹp vẫn dành chỗ ấm nhất cho mày đó. Sao mày lại bỏ đi mà ngủ trên một quãng đồng trống trải, lạnh lùng... Năm à, quay lại đi!
4-3-1972
12 giờ 15
Cứ mỗi lần bỏ cái mũ ra, người ta lại ồ lên kinh ngạc vì mái đầu bạc của tôi! Sao người ta tàn nhẫn thế hở những người xung quanh? Thử giật một sợi tóc vô tình, phần lớn là tóc bạc, những sợi tóc trong trẻo, trắng muốt thế, mà lại là nỗi buồn êm dịu, nỗi buồn dai dẳng, đau đớn và dữ dội của lòng tôi ? Chẳng lẽ tôi đã già đi như vậy? Già trước tuổi, già trước tất cả những gì tôi đã trải qua và chưa hề trải qua?
Tôi lo lắng chút gì về bản thân, lo nhiều vì tôi chưa làm việc ra hồn, lo nhiều vì thời gian trôi đi nhanh và mất hút sau lỗ rách của mái lều...
Đừng ai xem những dòng này. Vả lại cuốn nhật ký này chắc cũng chẳng bao giờ có ai xem được. Tôi sẽ chỉ giữ những cảm xúc này cho tới lúc vĩnh biệt miền Bắc thân yêu đi chiến đấu, và sẽ biến những trang giấy vô duyên này thành ngọn lửa hun cay sè mắt tiễn biệt tôi. Vì chắc chắn chẳng có ai tiễn đưa tôi cả. Tôi đi và gửi tấm thân này ở một miền đất nào đấy mà tôi biết hoặc chưa thể biết tên.
25-3-1972
Thạc đừng kéo Như Anh lại nữa. Thạc để Như Anh đi đi. Thạc sống một mình như vậy nhé. Hạnh phúc của đời chỉ dành cho Thạc thế mà thôi.
Phải, giờ đây tôi ân hận rất nhiều. Tôi tự trách mình sao đã tìm đến Như Anh. Phải, bao nhiêu lần tôi nhủ Như Anh đừng chờ tôi làm gì nữa. Nhưng chính lúc tôi nói những điều ấy trong thư, thì tâm hồn và trái tim tôi bàng bạc một dòng tha thiết: chờ Thạc, Như Anh nhé. Chờ Thạc, như cô gái VN chung thủy trọn đời với người yêu đi chiến đấu. Chờ Thạc, như cô gái trong bài thơ của Tế Hanh: Em chờ anh không biết có thời gian...
7-5-1972

18 năm rồi ư? Từ ngày chiến thắng Điện Biên lừng lẫy địa cầu. Những ngày đó mình mới chỉ là đứa bé lên 2. Đã biết gì đâu. Người ta bảo rằng không ai khi nằm trong bụng mẹ đã hỏi được hoàn cảnh xuất thân của mình. Không thể hỏi được mình đã sinh ra trong gia đình thế nào, tư sản hay địa chủ cường hào!
Từ rất lâu rồi mình vẫn mơ hồ về gia đình của chính mình. Những người khác, những người bạn khác của mình họ thường tự hào về hoàn cảnh xuất thân của họ. Tự hào về các anh chị và các em, ông bác, ông chú xa xa, gần gần của họ. Rồi còn vô vàn cái để họ tự hào nữa. Mỗi khi nhắc đến lý lịch là người ta lại cảm thấy trào dâng lên một niềm vui, một nỗi sung sướng pha chút gì kiêu ngạo. Có lẽ bởi vì con người họ không có chút gì đáng tự hào nên họ phải làm như thế chăng?
Cũng phải thôi, vì bản thân họ rất sung sướng được sống và sinh ra trong một gia đình cách mạng, cha mẹ, ông bà họ là những người đã đổ xương máu cho dân tộc, cho giai cấp. Và giờ đây, Đảng đặt lòng tin vào con em các bậc tiền bối cách mạng ấy.
Chao ôi, bao nhiêu lần mình ao ước có được hạnh phúc xa vời ấy, được Đảng tin và trao cho những nhiệm vụ nặng nề.
Khi còn ở trường phổ thông, dẫu sao quan hệ chính trị cũng còn bằng lặng. Tuổi thơ trong sáng biết chừng nào, nó chưa bị vết đen của quá khứ gia đình đè trĩu hai vai. Người ta hoàn toàn được bình đẳng với nhau trong mọi quan hệ. Chỉ vì hơi gợn một chút qua thái độ của cô hiệu phó cấp III một ít. Song, còn thoải mái lắm.
Ở trường đại học, nhất là Trường Tổng hợp, nhà trường chú ý nhiều đến chuyên môn và ít chú ý đến chính trị mấy. Người ta lao vào học tập, vào những cuốn sách, và cứ nghĩ rằng đó là chống Mỹ cứu nước rồi. Không nhiều lắm những người chỉ thích đi làm cán bộ lớp, cán bộ Đoàn như kiểu Thuỵ, Qui... Vả lại, trong trường ĐH, con em gia đình không cơ bản không phải là ít. Đầy rẫy ra đấy. Mà phần lớn lại là những đứa học giỏi, rất giỏi của lớp!
Còn giờ đây thì khác nhiều rồi. Đâu ra đấy cả. Cùng là hai người không hề khác nhau gì về bản thân họ nhưng lý lịch trong sạch, nhất là đỏ thực sự, là khác nhau lắm rồi.
Rất nhiều khi đứng nhìn đoàn bộ đội đi qua, mình cũng thấy lẻ loi, lẻ loi quá đi mất! Khuôn mặt nào cũng đẹp, mình cứ nghĩ chỉ có những người cộng sản thực sự mới sinh ra được đoàn quân ấy. Họ đi, họ đi... và có lẽ họ chẳng biết rằng họ đang được hưởng một gia sản quí báu mà ông cha ruột thịt của họ mang lại.
Cứ mỗi lần khai lý lịch, mình lại buồn, buồn tận sâu xa. Anh Thục cảm tình Đảng từ lâu rồi mà chưa được kết nạp. Và cứ càng về sau, nói chuyện với anh, mình lại cảm thấy anh cứ đuối dần, cứ đuối dần. Anh cứ thất vọng dần.
8-5-1972
Thực tình đã có dấu hiệu gì chứng tỏ mình “bị loại ra khỏi đội ngũ” đâu! Nhưng linh tính cứ cho mình biết rằng mình không thể trở thành một đảng viên được. Mơ hồ thấy rằng khó khăn đến với mình sẽ nhiều đây.
Không sao hết! Miễn rằng anh sống thực sự như một đảng viên, thế đã tạm đủ rồi. Vào Đảng để làm gì nhỉ? Khi người ta đã sống và làm việc như một đảng viên rồi! Không nên suy nghĩ gì về chuyện ấy hết. Đảng khắc sáng suốt và dìu dắt mình. Điều cơ bản nhất, gia đình mình là gia đình lao động, cha mẹ mình là người lao động và hoàn toàn giác ngộ. Mình luôn luôn tin là thế.
“Hạnh phúc là gì, bao lần ta lúng túng/hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi chưa ra/cho đến ngày cất bước đi xa/Miền Nam gọi...”.
Một thế hệ đã đi tìm câu trả lời ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Hạnh phúc là gì? Hai người yêu nhau ở đây cũng đã hỏi nhau như thế. Thư gửi cho người yêu, anh Thạc bảo sẽ trả lời vào ngày 30-4-1975. Những lá thư của năm 1971...
Nhật ký của liệt sĩ NGUYỄN VĂN THẠC
------------
* Kỳ sau: Bức thư tình và lời hò hẹn lớn lao
Chú thích:
Người nhà Nguyễn Văn Thạc kể lại, trước Cách mạng tháng 8-1945 Thạc có người bác họ làm phó lý ở quê.
Trong cải cách ruộng đất, ông này bị quy là thành phần “địa chủ, cường hào” (sau này ông đã được “sửa sai” và mất vì tuổi già).
Thêm nữa, bố mẹ Thạc từng có một xưởng nhuộm và dệt thủ công, với khoảng 15 người làm, toàn con cháu trong nhà.
Dù phương tiện máy móc của cái xưởng nhỏ này đã bị “sung công” vào hợp tác xã, khi xảy ra chiến tranh phá hoại của không quân Mỹ và gia đình đã bị phá sản, nhưng bố mẹ Thạc vẫn được coi là “tiểu chủ”...
ĐẶNG VƯƠNG HƯNG
Chú thích ảnh:
Gia đình ( ảnh chụp tại Cổ Nhuế năm 1971)
09:41 SA 19/06/2005
b
bovacon
Bắt chuyện
909Điểm·7Bài viết
Báo cáo