mình đọc những dòng bạn viết trong lúc tâm trạng bất ổn, mình lại bật khóc, cắn vào bàn tay để tiếng khóc không thành tiếngChào các bạn ! Mình đã đọc những bài trên, khi bằng tuổi của các bạn mình cũng hay cãi lại mẹ, cho rằng bà kg thương mình nhưng thực tế kg phải vậy, mẹ cô gắng dạy con sợ con ra đời bị người đời coi thường bà cũng kg câu nệ vì bà nghĩ đây là con mình nên cứ thế là xả ra sống thật lòng....các con kg hiểu mẹ nhưng nếu ai đụng chạm vào các bạn thì mẹ cũng sẽ xù lông bảo vệ các bạn thậm chí hy sinh vì con. Đến bây giờ mẹ mình mất đi mình ân hận vô cùng khi cãi tay đôi với mẹ, giận hờn khi kg vừa ý, nhưng hối thì còn làm được gì nữa. Tin mình đi sau này các bạn có tuổi thì thấy mẹ mình vĩ đại biết bao. Chúc các bạn vui.
Mình chứng kiến bạn bè có những người mẹ thật sự rất tốt, nhưng không phải ai cũng có may mắn đó. Có lẽ những gì đã trải qua trong quá khứ, khiến mình ghét những người giáo điều như bạn. Những ng như bạn dạy tôi rằng sự tuyệt vọng không nên chia sẻ với bất kì ai...
Nếu một ngừoi mẹ dạy bạn biết can đảm, xù lông bảo vệ bạn, cho bạn cái quyền cãi tay đôi mà không cầm tóc giật ngược đập đầu bạn vào tường....mà đến tận khi bà mất bạn mới hối hận, thì bạn nên dùng kiếp sau để trả hết tội nghiệp của mình.
Mình đã có một tuổi thơ luôn tự ti và khép kín. Những lời trì triết, sỉ nhục của bo mẹ như một bóng đen quá lớn khiến mình không thể vượt qua. Càng lơn, mình dạy mình cách quên đi những chi tiết quá rõ về từng chuyện, từng chuyện đã xảy ra, từng câu nói...hồi trc, mỗi lần nhớ về nó, kể về nó...cảm giác u uất không thể thoát ra, cảm giác bất lực, tuyệt vọng cứ bám lấy. Và người bạn hiếm hoi mà mình muốn kể, họ cũng nhìn mình với ánh mắt rất khác sau khi nghe. Mình mới thôi kêu cứu, thôi nghĩ sẽ có ai kéo mình ra khỏi vũng lầy này. Giờ trưởng thành, mình học đc cách chấp nhận sự cô đơn, lạc lõng. Mình nghĩ nó là kinh nghiệm sống của mình, hi vọng nó hữu ích cho những bạn cùng hoàn cảnh mình. Thường một đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh ko tốt, ko được hưởng sự yêu thương, khó để trong sáng, tích cực, vui vẻ, hồn nhiên đc. Phần lớn chìm trong sự tuyệt vọng, tự ti nuôi mãi hi vọng ai đó kéo mình ra, ai đó yêu thương mình. Nhưng nếu chính bạn ko học đc cách chữa lành vết thương, học cách để con người mình trở nên có giá trị với người khác. Người ta bảo gia đình là bến đỗ, là nơi bình yên duy nhất của mỗi ng, nhưng những ngừoi sinh ra đã ko có điều may mắn đó, nếu ko tự cứu chính mình, thì ai ở ngoài kia sẽ chấp nhận ở bên bạn, chia sẻ bóng đen tâm lý, chia sẻ sự bất thường, tiêu cực ko thể kiềm chế cảm xúc, giận dữ....
Đến giờ, tạm thời mình đã vượt qua được quá khứ. Nhưng mình sợ sẽ đẻ ra một đứa trẻ như mình, sợ sẽ bắt con mình phải trải qua những gì mình đã trải qua. Nên mình sợ từ nay đến cuối đời mình sẽ mãi mãi lựa chọn sự cô đơn. Đừng “thiên thần” nào nói bạn biết bố mẹ bạn như thế thì bạn tốt với con là được nhá. Chỉ những ng chưa từng trải qua nỗi đau mới nói thế. Những người như mình, dù ko thích, nhưng vô thức lại trở thành bản sao dập khuôn của bố mẹ. Càng căm ghét thì càng nhận ra sự hiện hữu của họ trong chính mình....như một vòng luẩn quẩn lhoong thể thoát ra.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của anhsaobangtrongdems2
Mình cũng đã từng không thể ở cùng với mẹ mình. Phương án giải quyết là ở nhà riêng và khi nhà có chuyện gì đó mới về hỗ trợ or chia vui thôi. Hiện giờ tình cảm 2 mẹ con mình rất tốt (tất nhiên mình tin là nếu sống gần thì chắc chắn sẽ không được như vậy)Bạn nhận xét đúng hoàn toàn,100% về mẹ mình, sắc sảo, ám ảnh về cuộc hôn nhân với ba mình, lại là người lo cho gia đình, tự ôm vô mình xong tự chửi bới khi không đúng ý
Quay lại câu chuyện của bạn. Mình nghĩ bạn nên thông cảm với mẹ ở một vài điểm, ví dụ như việc bà bị phản bội chẳng hạn, rồi bà cũng là người sắc sảo, tính toán cho gia đình, cho con cái. Mình nghĩ có lẽ bà ko thấy hạnh phúc nên mới như vậy. Bạn thông cảm được thì sẽ yêu thương mẹ hơn. Và nếu ở xa được thì hãy ở xa bạn ạ!
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hoaly1505
nhưng khi bị mẹ chị lăng mạ, xúc phạm thì chị lại muốn "từ" mẹ, muốn trả lại xác thịt cho bà để mình được tự do