images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tôi ghét mẹ ruột
Em cũng giống chị... Từ nhỏ đã không được mẹ nuông chiều, nói chuyện thân mật như bao đứa trẻ khác. Từ hồi c1 đôi lúc đc mẹ quan tâm đôi chút, nhưng c2 thì đó là điều hiếm hoi, tan trường đứng thấy mẹ ngta hỏi han con này nọ đến nỗi em thèm thuồng, đau xót. Đôi lúc tủi thân thì chui vào tủ quần áo khóc.khoảng từ năm l9 đến nay, mọi thứ thay đổi khi đó em cũng dậy thì. Mẹ cáu gắt, la mắng, đánh em nhiều kinh khủng... Tâm lý lúc đó em như trầm cảm ( chỉ có 1 tuần k nói chuyện, hay cáu) Chửi chị em em là " Chỉ có đi làm đĩ mới có tiền, lấy chồng ăn trộm,hút chích " Thật sự tổn thương bởi lời nói nặng đấy. Mẹ cứ cấm đoán thứ này thứ nọ, cấm đi chơi,tiệc tùng dịp lễ thì no never. Nay em cũng đang đi học, mới vừa rồi mẹ bảo " Cho nó học làm gì, để sau này cũng thế thôi (ý bảo lấy chồng, k tương lai) " và nhiều thứ khác nữa... Thật sự em chỉ muốn đi học mãi để k về nhà bị chửi nặng, đánh đòn ( dùng chân đạp mạnh vào ngực và bụng của em). Mẹ khó khăn với con gái nhưng con trai (a2 ruột) thì nuông chiều hết mực. Thật sự em sống k nổi với sự khắc khe này. Vừa đọc stt của chị vừa vội viết stt của mình mà em khóc rất nhiều và thông cảm chị. Vì thế em rất ghét mẹ !!!
cám ơn em cùng hoàn cảnh, chị ghét mẹ... c cảm thấy kì cục, bệnh hoạn, sao người sinh ra mình, mình lại ghét ?
nhưng khi bị mẹ chị lăng mạ, xúc phạm thì chị lại muốn "từ" mẹ, muốn trả lại xác thịt cho bà để mình được tự do
07:57 CH 20/02/2020
Tôi ghét mẹ ruột
dù bạn có ghét mẹ ruột bạn đến thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của bạn. nên ngồi lại và chia sẻ cùng mẹ để hai mẹ con được thấu hiểu nhau hơn bạn ạ.
Nói sơ qua về con người tôi, tính tình: nóng nảy, hay nghĩ ngợi, dễ bị tổn thương, 1 chút xíu ma lanh bù trừ cho phần tính cách lười của mình nhưng tôi lanh trong đầu thôi chứ trên thực tế tôi là người “khôn nhà dại chợ”, nhát trong các hoạt động xã hội, giao tiếp. Học thức: tốt nghiệp đại học nhưng công việc không ổn định, tôi làm tự do.

Từ khi bé, tôi luôn bị má la rày, thời tiểu học tôi ko có 500 đồng để uống trà đá hay tiêu vặt (có thể khi đó gia đình chưa khấm khá, chỉ đủ ăn thôi), ba má đón trễ thì cũng ngồi ở trường đợi từ 16.30 đến 19.00 chứ không cho con tiền để dằn túi trong khi đợi. Tôi luôn luôn đi ăn chực của bạn bè. (Hơi ngại khi kể điều này)
Dép đứt vì nhát không dám bảo ba má mua dép mới. À phải nói chính xác là khi đó tôi “ăn gỏi” khá nhiều đôi dép vì chân to khá nhanh và tôi đi giày nhựa mà (rất mau đứt), hàng ngày lết đôi dép đứt đi học, ngại khi ai nhìn xuống chân. Thậm chí tôi còn đóng đinh vô dép để níu kéo cái quai giày và đế giày.

Đến năm cấp 2, má có em bé nữa, mọi sự quan tâm đổ dồn vào bé em. Tôi từ hay bị rày la chuyển thành lạnh nhạt.
Tuổi dậy thì, tôi từ học sinh giỏi mất dần danh hiệu, giao du bạn bè xấu (cũng không xấu là du côn ngoài đường, chỉ là ham chơi, cúp học thôi…). Họ khao tôi đi ăn uống, karaoke…, tôi thấy mình được quan tâm. Tình trạng học hành tôi ngày 1 sa sút.
Những năm học cấp 3, tôi may mắn đậu vô trường công lập nhưng chỉ là “may mắn”, chính vì thế tôi không theo kịp bạn bè. Tôi nản, xa các bạn bè cấp 2, tôi rất khó gần nên cấp 3 chỉ lủi thủi. Tôi đòi BỎ HỌC.
Thời điểm cấp 2 của tôi là thời điểm gia đình tôi có của ăn của để, không còn sống tạm bợ nữa.

Má tôi không cho và tống vào 1 trường dân lập học nội trú. Tôi hoàn thành cấp 3 và thi đậu đại học nhưng cũng 1 lần nữa là do may mắn.
Thi lại, nợ môn như cơm bữa. Tôi đi làm thêm, dạy thêm. Do may mắn, tôi làm việc khá nhàn như hàng tháng vẫn kiếm được 2-3tr (tôi dạy 1 bé bị bệnh đao và chạy roadshow, làm PG cho các hội nghị khách hàng). Má tôi chỉ hỗ trợ tiền xăng và tiền gửi xe 600k/tháng trong mấy năm đh.
Học trường đh xoàng, học lại lê lết. Đối với má tôi, tôi là sự sỉ nhục của gia đình, khi bạn bè đến nhà, luôn luôn khen em tôi. Ai hỏi về tôi, má tôi quơ tay nói “con đó nó ngu, còn lười”

Tôi quen bạn trai đầu, má tôi luôn chê bạn “nhà quê”. Dần dà suy nghĩ tôi bị nhiễm, có phần tôi xem thường bạn. Cái này là lỗi của tôi. Tìm hiểu người khác má tôi chê LÙN, “mấy thằng lùn là mấy thằng vĩ đại” hay “nhất lé nhì lùn”… Tôi không biết sao vừa ý má tôi.
Ngay cả ba tôi, ông là người khá đẹp trai (khi ông còn trẻ) nhưng do chìu chuộng má tôi quá nên má tôi rất “khủng khiếp”, ông luôn lép vế má tôi. Má tôi luôn cho rằng ông là “nhà quê” lấy gái thành phố phải nằm cơ dưới. Cách đối xử của má tôi thấm vào tôi từ những khi tôi còn nhỏ. Bà xem thường ông, khi tức giận bà lôi cả gia đình nội tôi ra chửi. Bà có học nên không chửi chợ búa nhưng má tôi chửi “móc” rất khó nghe và thiếu tôn trọng. Ông vẫn nhún nhường, dù ông là con trai lớn trong gia đình. Các bác tôi cũng bị má tôi la mỗi khi có đám. Đúng là họ luôn ỷ lại ba tôi (gia đình tôi khá nhất họ nội vào thời điểm đó). Tôi cũng bị nhồi vào đầu những suy nghĩ họ nội không tốt.
Quay lại chuyện yêu đương của tôi, tôi yêu rất cuồng nhiệt dù có đôi phần hơi “ngông” khi có tư tưởng xem thường bạn trai nhưng rồi tôi trả giá vì việc đó, liên tục những người tôi tìm hiểu phản bội tôi, họ đều ngang tuổi tôi hoặc chênh tôi 3 tuổi.
Tôi quyết định yêu người lớn tuổi, tôi thấy tôi tìm được chốn bình yên nơi họ, họ trưởng thành trong suy nghĩ. Má tôi vẫn chửi tôi vì “quen cha già” nhưng đó là sở thích tôi.

Tôi ra trường, xếp loại trung bình. Chắc thời điểm này vận may đã hết. Tôi mất mấy năm xin việc nhưng không được. Những chỗ tôi thích như tiếp viên hàng không nhà tôi không chịu bỏ tiền chạy chọt (thời tôi là 2007, thời của Pacific Airlines, tôi đã vào vòng 5 nhưng người ta nói rõ vòng này phải đút). Tôi xin làm giáo viên của Anh Ngữ Không gian, qua vòng sơ khảo họ yêu cầu học thêm và sẽ kí hợp đồng sau khi hoàn thành khoá học. Má tôi nghe nói phải bỏ tiền để học Anh văn đào tạo giáo viên má tôi ko bằng long.
Trong những năm vất vưởng đó, tôi bán hàng online. Thời đó chưa thịnh như giờ nhưng vận may lại quay lại. Hàng tháng tôi kiếm từ 10 -15tr. Tôi ở nhà và ôm máy tính, điện thoại suốt. Má tôi rất ngứa mắt, đi làm về bà lại chì chiết, chửi rủa. Tôi có chứng minh cho bà thấy tôi kiếm được tiền và tự chi trả mọi sinh hoạt của mình được (tôi khi đó khoảng 25 tuổi)
Bà xin cho tôi vào 1 công ty nhà nước, ngồi làm 1 chức vụ văn phòng với mức lương hơn 4tr/tháng. Tôi ghét công việc đó. Chìu ý bà đi làm, tôi kinh doanh chậm lại. Tôi rất ức chế vì công việc mình không thể phát triển được, tôi làm công ty nhà nước nhưng làm biên chế hợp đồng, kí qua công ty trung gian. Cắn rang chịu đựng để không nhận những lời cay độc từ má tôi, tôi chịu đựng hơn 2 năm.
Một ngày đẹp trời, tôi nộp đơn xin nghỉ làm.
Cũng là lúc má tôi về hưu, tôi phụ má 2tr tiền hàng tháng, tôi làm tự do tiếp. Bà không vừa ý, bà thấy nhục khi ai hỏi về tôi. Bà vẫn nói dối bạn bè tôi làm công ty cũ. Còn về phần tôi… tôi ghét bà, ăn không ngon ngủ không yên, khách đến coi hàng thì cau có, khó chịu.

Em tôi rất giỏi, con bé nó không phải giỏi thường mà là xuất sắc trong các hoạt động. Tôi luôn nhận sự ghẻ lạnh. Bà nói “mày đừng chơi với em mày nhiều, mày sẽ làm nó hư giống mày”, tôi ghét kiểu nói đó. Tôi thấy nhục và tổn thương sâu sắc, em tôi nó luôn dỗ dành tôi. Tất nhiên là những câu nói của bà nặng nề hơn thế nhiều.
Tôi yêu rồi tan, yêu rồi tan. Bà dành tặng tôi những câu như thể tôi là con trắc nết. Tôi thấy không hạp thì chia tay. Chả lẽ vậy cũng sai?!?
Em tôi tốt nghiệp thạc sĩ loại khá của nước ngoài về, kinh nghiệm là con số 0, bạn trai tôi thời điểm đó đã xin cho em vô làm tập đoàn đa quốc gia của công ty ảnh, em tôi giỏi nhưng cũng phải thừa nhận nó nhận được sự thiên vị từ ảnh.Cả nhà tôi ai cũng biết điều đó (tất nhiên bà là người sắc xảo thì bà nhận ra liền)
Trước mặt ảnh thì bà “thảo mai”, sau lưng khi chỉ còn tôi và bà, bả dùng những chữ tệ để miệt thị tôi, khi cho rằng tôi quen người đáng tuổi cha. Tôi thật long thương ảnh, khi tôi bị bệnh truyền nhiễm ảnh bên tôi, lý gì tôi lại vì cái tuổi. Tính tôi lại là đứa thích gì làm nấy.

Trước đó vài năm, gia đình tôi có biến cố. Ba tôi không biết vì lý gì, có thể ông không có con trai, gia đình nội bao che cho việc ổng lầm lỡ hay ba tôi và họ không thích má tôi, nguyên nhân do đâu tôi cũng không rõ. Ba tôi có 2 đứa con trai bên ngoài. Người sau của ba tôi kém ổng 21 tuổi. Ông làm việc rồi đi tiếp khách ngày nào cũng đến 23-24h đêm (có thể thăm cô tình nhân) nhưng chưa bao giờ ổng không về nhà ngủ. Ông vẫn giữ trách nhiệm với bà và 2 chúng tôi. Thường xuyên về khuya bà nhiều lần điên loạn, đánh ông bầm mặt, tím người nhưng chưa bao giờ ba tôi ra tay. Có thể ông biết mình làm sai nhưng nếu bị tra tấn thế mỗi tháng hay 2,3 tuần 1 lần tôi tin đàn ông khác không biết được bao nhiêu người chịu nỗi. Trong mỗi lần đánh nhau thì bà lại chửi, miệt thị gia đình nội (khi đó bà chưa biết rõ tình nhân của ông, chỉ bực vì ông về khuya).
- Nhà ông mả táng hàm chó rồi hả? sao đêm nào cũng về trễ
- Sao ko đi luôn đi, xách đồ đi theo con bỏ mẹ đó đi
- …..
Sau này chắc do ông quen gái trẻ nên tôi càng bị chửi “cha tìm con để yêu, con tìm cha để yêu”, “mày làm đĩ hay sao kiếm cha già”, “ ổng sao thoả mãn mày”, “con gái chưa chồng làm gì cắm đầu vô thằng cha từng có vợ”…
Tôi nói đi nói lại ngàn lần, không có anh ta thì em gái ko có giờ này. Má tội vẫn có chấp không hiểu nhưng khi gặp anh ta thái độ bà hoàn toàn ngược. Tôi không chia sẻ được với bạn trai mình chuyện mình gặp. Tôi cảm giác bế tắc. Anh luôn khuyên tôi gần má tôi, bà rất thương các con. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………. Ai cứu tôi với……làm sao nói đây? Người nghe câu chuyện của má con tôi chỉ có con em tôi, nó không bao giờ làm chứng chuyện này. Bạn bè tôi cũng không 1 ai có thể tâm sự chuyện tôi ghét bà. Tôi là đứa cứng cổ, người duy nhất trong nhà chống bà là tôi… nguyên nhân bà ghét tôi, tôi nghĩ tôi là người duy nhất. Ba tôi bị đánh ko phản ứng, em tôi bị la cái cúp đuôi, chỉ có tôi chống đối.

Tôi ra sống riêng, bà luôn gọi tôi về, kì lạ, xa tôi nhớ bà nhưng về má con chưa đầy 30’ chửi lộn. Tôi luôn nhắc bản thân “xa nhau cho nó đỡ thúi”. Khi xa bà gọi quan tâm, làm đồ ăn nhưng bà luôn làm tôi bị ức chê.

Khi tôi mua nhà dự án, tôi thiếu tiền bà cũng chủ động nói cho tôi vay. Tôi biết tính bà nói rõ KHÔNG THÍCH vay, bà rày nói là “mày để tiền vay ngân hàng thì được, đưa tao thì tính. Chỉ thích mang tiền trả lãi người ngoài”. Sau đó, bà luôn luôn lập câu “không có tao mày sẽ không có cái nhà”, “không nhờ tao…”

Tôi hiện giờ đang có thai, bà xung phong nuôi cháu. Tôi không bằng long thì bà dỗ tôi, khi mẹ con ở gần bà luôn làm tôi bực bội, con trong bụng nó đạp liên hồi. Tôi sợ khi cho bà nuôi cháu, bà sẽ dạy con chống lại tôi. Cái kiểu cách nói “tao phải trông mày”, “con mẹ mày chả biết làm cái gì”,…tôi sợ.


đã thử nhưng vô vọng, bẻ cây non thì dễ chứ cây lớn đã khó, cây già sẽ gãy
mình đã nói nhưng nta ko bao giờ chịu nghe khuyết điểm của nta, dù khi mở đầu mình nhận lỗi về mình và nói lý lẽ làm sao mình làm vậy
ví dụ:
- mình quen bạn trai trẻ > bị cắm sừng> nên yêu và cưới người lớn tuổi > cảm giác an toàn >>> mẹ mình bảo rằng "mày không thấy cha già con trẻ", "mày không thấy mấy ông già dơ sao?"
- không làm công ty má chọn > lương thấp, chỉ là nhân viên hợp đồng kí qua trung gian > tư buôn bán: thời gian linh động, lương cao,... >>> mày chỉ "buôn cứt bán cho chó"
- ...
08:57 SA 20/02/2020
Tôi ghét mẹ ruột
Chào các bạn ! Mình đã đọc những bài trên, khi bằng tuổi của các bạn mình cũng hay cãi lại mẹ, cho rằng bà kg thương mình nhưng thực tế kg phải vậy, mẹ cô gắng dạy con sợ con ra đời bị người đời coi thường bà cũng kg câu nệ vì bà nghĩ đây là con mình nên cứ thế là xả ra sống thật lòng....các con kg hiểu mẹ nhưng nếu ai đụng chạm vào các bạn thì mẹ cũng sẽ xù lông bảo vệ các bạn thậm chí hy sinh vì con. Đến bây giờ mẹ mình mất đi mình ân hận vô cùng khi cãi tay đôi với mẹ, giận hờn khi kg vừa ý, nhưng hối thì còn làm được gì nữa. Tin mình đi sau này các bạn có tuổi thì thấy mẹ mình vĩ đại biết bao. Chúc các bạn vui.

Mình chứng kiến bạn bè có những người mẹ thật sự rất tốt, nhưng không phải ai cũng có may mắn đó. Có lẽ những gì đã trải qua trong quá khứ, khiến mình ghét những người giáo điều như bạn. Những ng như bạn dạy tôi rằng sự tuyệt vọng không nên chia sẻ với bất kì ai...
Nếu một ngừoi mẹ dạy bạn biết can đảm, xù lông bảo vệ bạn, cho bạn cái quyền cãi tay đôi mà không cầm tóc giật ngược đập đầu bạn vào tường....mà đến tận khi bà mất bạn mới hối hận, thì bạn nên dùng kiếp sau để trả hết tội nghiệp của mình.
Mình đã có một tuổi thơ luôn tự ti và khép kín. Những lời trì triết, sỉ nhục của bo mẹ như một bóng đen quá lớn khiến mình không thể vượt qua. Càng lơn, mình dạy mình cách quên đi những chi tiết quá rõ về từng chuyện, từng chuyện đã xảy ra, từng câu nói...hồi trc, mỗi lần nhớ về nó, kể về nó...cảm giác u uất không thể thoát ra, cảm giác bất lực, tuyệt vọng cứ bám lấy. Và người bạn hiếm hoi mà mình muốn kể, họ cũng nhìn mình với ánh mắt rất khác sau khi nghe. Mình mới thôi kêu cứu, thôi nghĩ sẽ có ai kéo mình ra khỏi vũng lầy này. Giờ trưởng thành, mình học đc cách chấp nhận sự cô đơn, lạc lõng. Mình nghĩ nó là kinh nghiệm sống của mình, hi vọng nó hữu ích cho những bạn cùng hoàn cảnh mình. Thường một đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh ko tốt, ko được hưởng sự yêu thương, khó để trong sáng, tích cực, vui vẻ, hồn nhiên đc. Phần lớn chìm trong sự tuyệt vọng, tự ti nuôi mãi hi vọng ai đó kéo mình ra, ai đó yêu thương mình. Nhưng nếu chính bạn ko học đc cách chữa lành vết thương, học cách để con người mình trở nên có giá trị với người khác. Người ta bảo gia đình là bến đỗ, là nơi bình yên duy nhất của mỗi ng, nhưng những ngừoi sinh ra đã ko có điều may mắn đó, nếu ko tự cứu chính mình, thì ai ở ngoài kia sẽ chấp nhận ở bên bạn, chia sẻ bóng đen tâm lý, chia sẻ sự bất thường, tiêu cực ko thể kiềm chế cảm xúc, giận dữ....
Đến giờ, tạm thời mình đã vượt qua được quá khứ. Nhưng mình sợ sẽ đẻ ra một đứa trẻ như mình, sợ sẽ bắt con mình phải trải qua những gì mình đã trải qua. Nên mình sợ từ nay đến cuối đời mình sẽ mãi mãi lựa chọn sự cô đơn. Đừng “thiên thần” nào nói bạn biết bố mẹ bạn như thế thì bạn tốt với con là được nhá. Chỉ những ng chưa từng trải qua nỗi đau mới nói thế. Những người như mình, dù ko thích, nhưng vô thức lại trở thành bản sao dập khuôn của bố mẹ. Càng căm ghét thì càng nhận ra sự hiện hữu của họ trong chính mình....như một vòng luẩn quẩn lhoong thể thoát ra.

Gởi từ ứng dụng Webtretho của anhsaobangtrongdems2
mình đọc những dòng bạn viết trong lúc tâm trạng bất ổn, mình lại bật khóc, cắn vào bàn tay để tiếng khóc không thành tiếng
mình rất muốn biết thêm thông tin của bạn như fb, mail... zalo mình 0915999324
ai đi qua thì mới hiểu cảm giác cô đơn khi không thể chia sẻ cho bạn bè, người thân... góp ý với mẹ nhưng mẹ là người bảo thủ ko tiếp nhận
mình mang 1 nỗi đau từ tâm, sự rụt rè vì ám ảnh những lời chê... đến bản thân chấp nhận là đứa vô dụng
mình sợ đủ thứ, trong mình luôn có những mảng đen, mình rất sợ đối mặt
mình luôn thu gom rác của bà, khi bà bực tức 1 ai hay khi mình ko cùng quan điểm
mình không biết cách làm sao bạn có thể thoát ra giữa những hàng rào nhốt bạn trong khoảng đen
mình đã tránh cho mẹ con gần nhau nhưng... số phận cứ trói buộc nhau
08:46 SA 20/02/2020
Tôi ghét mẹ ruột
Chào các bạn ! Mình đã đọc những bài trên, khi bằng tuổi của các bạn mình cũng hay cãi lại mẹ, cho rằng bà kg thương mình nhưng thực tế kg phải vậy, mẹ cô gắng dạy con sợ con ra đời bị người đời coi thường bà cũng kg câu nệ vì bà nghĩ đây là con mình nên cứ thế là xả ra sống thật lòng....các con kg hiểu mẹ nhưng nếu ai đụng chạm vào các bạn thì mẹ cũng sẽ xù lông bảo vệ các bạn thậm chí hy sinh vì con. Đến bây giờ mẹ mình mất đi mình ân hận vô cùng khi cãi tay đôi với mẹ, giận hờn khi kg vừa ý, nhưng hối thì còn làm được gì nữa. Tin mình đi sau này các bạn có tuổi thì thấy mẹ mình vĩ đại biết bao. Chúc các bạn vui.
Mình hiểu cái bạn mất mát, nhất là người mẹ
Mình vẫn ghét bà NHƯNG
1 lần mình đi ra ngoài đường, có cô kia lùn lùn dáng đầm người như mẹ mình, màu tóc và kiểu tóc y chang, bận chiếc áo khoác màu xanh y hệt mẹ mình
Mình nhìn sau lưng cổ hồi lâu và nghĩ
"may quá mẹ chưa chết, không chả lẽ nhào vào xin ôm cổ 1 cái nói rằng co rất giống mẹ"
Yêu bà mình yêu nhưng oán hận bà mình ko thể hết, đặc biệt là những thời điểm gần bà quá nhiều, mình cảm giác mẹ hút sạch năng lượng sống của mình, vì yêu mẹ mới để mẹ làm tổn thương được
mẹ bạn là người quá cố nên khi nghĩ lại bạn luôn tâm trạng nuối tiếc
08:30 SA 20/02/2020
Tôi ghét mẹ ruột
Mình cũng đã từng không thể ở cùng với mẹ mình. Phương án giải quyết là ở nhà riêng và khi nhà có chuyện gì đó mới về hỗ trợ or chia vui thôi. Hiện giờ tình cảm 2 mẹ con mình rất tốt (tất nhiên mình tin là nếu sống gần thì chắc chắn sẽ không được như vậy)
Quay lại câu chuyện của bạn. Mình nghĩ bạn nên thông cảm với mẹ ở một vài điểm, ví dụ như việc bà bị phản bội chẳng hạn, rồi bà cũng là người sắc sảo, tính toán cho gia đình, cho con cái. Mình nghĩ có lẽ bà ko thấy hạnh phúc nên mới như vậy. Bạn thông cảm được thì sẽ yêu thương mẹ hơn. Và nếu ở xa được thì hãy ở xa bạn ạ!
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hoaly1505
Bạn nhận xét đúng hoàn toàn,100% về mẹ mình, sắc sảo, ám ảnh về cuộc hôn nhân với ba mình, lại là người lo cho gia đình, tự ôm vô mình xong tự chửi bới khi không đúng ý
nhưng né thì cũng có lúc phải chạm trán, mình ở chỗ khác né bà nhưng giờ có dịch, con mình ko đi học
mình lại vô tình trạng như xưa khi sắp sinh bé, bà tranh làm hết nhưng khi mình ngồi không thì sai, làm không đúng ý lại chê bôi
mình bị nghe chê thôi mà như bị kiệt sức ấy
08:16 SA 20/02/2020
Tôi ghét mẹ ruột
Em cũng giống chị... Từ nhỏ đã không được mẹ nuông chiều, nói chuyện thân mật như bao đứa trẻ khác. Từ hồi c1 đôi lúc đc mẹ quan tâm đôi chút, nhưng c2 thì đó là điều hiếm hoi, tan trường đứng thấy mẹ ngta hỏi han con này nọ đến nỗi em thèm thuồng, đau xót. Đôi lúc tủi thân thì chui vào tủ quần áo khóc.khoảng từ năm l9 đến nay, mọi thứ thay đổi khi đó em cũng dậy thì. Mẹ cáu gắt, la mắng, đánh em nhiều kinh khủng... Tâm lý lúc đó em như trầm cảm ( chỉ có 1 tuần k nói chuyện, hay cáu) Chửi chị em em là " Chỉ có đi làm đĩ mới có tiền, lấy chồng ăn trộm,hút chích " Thật sự tổn thương bởi lời nói nặng đấy. Mẹ cứ cấm đoán thứ này thứ nọ, cấm đi chơi,tiệc tùng dịp lễ thì no never. Nay em cũng đang đi học, mới vừa rồi mẹ bảo " Cho nó học làm gì, để sau này cũng thế thôi (ý bảo lấy chồng, k tương lai) " và nhiều thứ khác nữa... Thật sự em chỉ muốn đi học mãi để k về nhà bị chửi nặng, đánh đòn ( dùng chân đạp mạnh vào ngực và bụng của em). Mẹ khó khăn với con gái nhưng con trai (a2 ruột) thì nuông chiều hết mực. Thật sự em sống k nổi với sự khắc khe này. Vừa đọc stt của chị vừa vội viết stt của mình mà em khóc rất nhiều và thông cảm chị. Vì thế em rất ghét mẹ !!!
mẹ em là người bắc đúng ko?
08:07 SA 20/02/2020
b
bluelife1903
Hóng
172Điểm·2Bài viết
Báo cáo