Mình 1m50 nhưng mình không bao giờ có cảm giác thua kém ai khác, mình thích mình như này mặc dù công bằng mà nói mình không đẹp, mình phải tự trân trọng bản thân chứ
Em cũng chán. Mới nhẩy việc, lúc đầu vào công ty háo hức ai ngờ lại làm kinh doanh tổng hợp tức là kinh doanh tất cả các dịch vụ của công ty ( em làm về mảng VAS). Chưa xong việc này lại thòi ra việc khác thật quá chán. Kinh tế khó khăn, thị trường cạnh tranh cao, nhiều lúc thấy bế tắc. Chưa hết 2 tháng thử việc mà đã nản lắm rồi. Giờ em chỉ nghĩ đến việc sáng cắp đít đi, tối cắp về đợi công ty đuổi thôi. Đang phân vân không biết nên nghỉ việc trước tết hay cố đấm ăn xôi qua tết rồi tính tiếp.
em giơ tay gấp!!sắp tết rồi ai ai cũng lo tích góp để mua sắm tết, mặt hàng bên em thì mới, chả có tên tuổi gì, nhg cứ đòi đại lí mua là trả tiền luôn. Em chỉ còn nước chạy. nói chung là khoai quá.Thứ 2 này em quyết định đến cty để nói rõ khó khăn rồi hỏi quyết định cty thế nào, chứ không em xin nghỉ còn đi xin việc khác làm. Kể cũng tiếc vì đồng nghiệp khá tốt, thời gian thoải mái, lương lậu ok nhưng nvkd mà không bán đc hàng thì không nghỉ cho nhanh còn chờ đuổi à?Em bực bản thân mình không làm được , nhìn bọn nó bán hàng đc em cũng ức lắm nhưng chính sách của cty như vậy làm sao bán ( ưu đãi không có, ck ít, hàng mới về chả ai biết chất lượng còn yêu cầu thanh toán luôn và ngay)Có ai cho em lời khuyên ko? nên cố gắng làm tiếp hay là thôi, xin nghỉ, vì nvkd thì cty nào cũng tuyển.em không muốn nghỉ 1 phần vì sắp tết, 1 phần vì cv mới chưa làm đc đã nghỉ thì tâm lý uất ức lắm. ( cảm giác bất lực ấy)
Em mới thoát kiếp thất nghiệp xong xin làm kinh doanh tại 1 cty đc 3 tuần rồi. Lúc mới vào hừng hực khí thế vì ở nhà chơi nhiều lại thêm suy nghĩ làm kinh doanh cho năng động. Công ty em kd đặc thù về công nghệ, em thì chưa nhiều kn mảng này, lúc pv nói rõ với sếp, sếp bảo sẽ đào tạo lại. Ai ngờ đâu, vào sếp giao cho 1 anh, tiếng là nhiều kinh nghiệm lắm, kèm cặp thế mà chả thấy kinh nghiệm đâu chỉ thấy ngụy quân tử. Trc mặt sếp thì ra vẻ nhiệt tình, thực tế thì ko hỗ trợ gì hết. Mặc kệ tự bơi. Hỏi thì lờ đi, xin tài liệu thì ko có. Làm gì em cũng phải thông qua anh ta :( vào làm 3 tuần rồi mày mò mãi vẫn chưa hiểu rõ dịch vụ nó như thế nào. Suôt ngày đc hỏi em có khách nào chưa :(. Kinh doanh ngành này đã khó, lại đc sự hỗ trợ như thế chán kinh khủng :((
Mình vừa nhận offer letter cũng vị trí này, nhưng ko có chuyện áp doanh số vì sản xuất ko kịp đơn hàng nữa mà áp j đây- cho đi học, dã ngoại, tập huấn rất thường xuyên, "nuôi" cơm, lương cứng khởi đầu thấy tốt - gấp 1,5 lần đến gấp 3 lần lương sales chỗ khác - cơ hội thăng tiến đầy- thử việc hưởng như lương cứng - phụ cấp chưa bít - nhưng môĩ năm chỉ có 1 đợt tuyển, nếu ai cần tìm việc làm tốt thì khi đến đợt mình sẽ cho hay
Hiện tại anh vẫn chưa thấy có vấn đề gì với cuộc sống độc thân, vẫn cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc với các bạn gái của mình.Avatar ảo cho lung linh các em à, thật ra anh cũng đẹp trai không thua anh chàng trong avatar đâu. Có điều anh thích sống ẩn dật nên không được nổi tiếng như anh ta.:D
Tôi chỉ thường tàu ngầm trên webtretho thôi, nhưng thấy bạn và tôi có khá nhiều điểm chung, và chủ đề của topic khá giống tâm trạng tôi lúc này nên cũng muốn vào viết vài dòng.
Tôi cũng là người Hà Nội, cũng sinh năm 92,cũng đạp xe đi học xa từ hồi cấp 1, vì mẹ luôn muốn tôi học theo hộ khẩu ko học trái tuyến nên tôi học trường nào cũng xa. Và tôi cũng có tiền mà chưa biết là gì, cũng đang khá là xì-trét nặng đây.
Nhiều người đọc bài của bạn hoặc tôi xong có thể nghĩ : có tiền mà còn áp lực gì chứ. Nhưng quả thực tôi hiểu cảm giác của bạn, tiền mà do chính mình là ra thì mình làm chủ mình có thể đem đi đầu tư, hay mua sắm cho bản thân mà ko phải nghĩ nhiều hoặc với tâm thái nhẹ nhàng.Nhưng tiền mà do gia đình đưa thì cực kì áp lực.Biết là khởi nghiệp sẽ có rủi ro,nhưng khi cầm số tiền mang nhiều trọng trách đó bạn phải đi nhưng bước đi cẩn thận, không được thua và không nên có rủi ro.
Sau khi bố mình mất đi thì một thời gian sau nhà nội muốn chia chỗ đất ông bà để lại để mỗi người cầm 1 khoàn tiền đi chỗ khác.Hoàn cảnh mà, kể cả bạn ko muốn đi khỏi chỗ mình sinh ra thì vẫn phải đi. Vì tiếng nói ko có trọng lượng và đi để ko phải gặp lại những người ko muốn gặp
Nhưng đông người như thế chia nhau, tiền cũng chẳng đủ mua nhà, chỉ có thể thuê nhà. Tiền đó tôi gửi tiết kiệm thôi. Tôi đi làm đủ để trả tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền để tồn tại. Nhưng tôi vẫn luôn lo lắng rằng làm sao để lo cho mẹ được đầy đủ. Tôi nên tiếp tục đi làm hay kinh doanh????
Tôi cũng đang cảm thấy căng thẳng đây, vì khởi nghiệp không phải là dễ dàng, số ít thành công từ những lần đầu, còn đã số phải sập lên sập xuống vài lần.Xung quanh tôi có khá nhiều người tập tành kinh doanh từ online cho đến mở quán. Có người nướng veo 200 triệu chỉ trong 2 tháng mở quán.Tiết kiệm thì lâu nhưng chi ra thì rất chóng.
Nhưng tôi thấy nếu bạn muốn mở gì đó mà chắc chắn, giảm thiểu rủi ro.. Thì bạn nên làm thuê đúng cho cửa hàng hoặc công ty có mặt hàng đó rồi hãy về mở.
Còn không kinh nghiệm mà ra buôn bán rất khó trụ.Nếu bạn muốn bỏ qua giai đoạn đi làm thuê thì phải hợp tác với người khác (tìm 1 người có ý tưởng và kinh nghiệm, vốn ít hoặc ko vốn cũng được) Sau này làm vững rồi, nếu bất đồng 2 bên có thể tách ra sau.
Với số tiền đất của tổ tiên, tôi và mẹ được 1 phần rất nhỏ cầm đi. Mẹ tôi vẫn trêu rằng: tiền vô gia cư đấy liệu mà quản lý. Vô hình đã thành áp lực cho tôi, cầm tiền cũng ko sung sướng gì, kinh doanh mà xảy chân 1 cái thì hết cả hy vọng, ở cái thành phố đất chật người đông lắm bon chen này, cũng chẳng biết tin ai
Trước mắt thì phải tìm cơ hội để dùng tiền được gửi gắm 1 cách đúng đắn nhất