Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
lấy người chồng khuyết tật có quá nhiều khó khăn?
mình đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định không gặp anh nữa. mình nhận điện thoại của anh và báo với a 'e sẽ ko gặp anh nữa.anh về cần thơ đi'. anh nói đừng mà và mình nghe a khóc.mình cúp máy ngay.a có gọi lại nhưng mình không bắt máy. cứ nghĩ là từ nay nhất quyết không gặp nữa. dù có chuyện gì đi nữa.
Mấy ngày sau có vẽ a không còn đi làm nữa.mình cứ thấy a lấp ló phía sau mình. rồi mỗi lần trên cơ quan nhìn xuống lại thấy a ngồi dưới xe. a ốm lắm. Được 2 ngày không thấy a nữa. mình cũng không biết a đi đâu. định gọi..nhưng thôi. có lẽ là thời khắt quyết định để a bỏ mình. mình cũng cảm thấy vui vui..nhưng nói thật cũng buồn nữa. đag suy nghĩ thấy a gọi mình. 1 cuộc. rồi. 2 cuộc mình ko bắt máy. nhưng cũng thầm nghĩ là. a không sao. chắt có lẽ là gọi cho mình để tạm biệt a về cần thơ thôi. 2 ngày sau thì có số của thằng bạn ở chung fong a gọi mình cũng muốn không nghe lắm. vì bọn nó vốn ghét mình. tại a thôi. nhiều lần bỏ mặt a thấy a đau khổ nó lại đâm ra ghét mình lắm. cuối cùng thì mình cũng bắt máy. nó báo với mình là a bị tai nạn nằm viện. tay chân mình rã rời. mình cầm điện thoại muốn hết nổi. mình hỏi lại a có sao ko. nó nói a chưa tĩnh nữa. rồi báo với mình a nằm ở đâu. thôi cúp máy. mình có nên đi thăm a ko. mình khó chịu ray rứt cả ngày ko làm dc gì cả. mình muốn khóc. muốn đến thăm a. mình cầu nguyện cho a đừng có sao. mình mong một cuộc gọi từ máy của a lắm..để biết là anh không sao. đến chiều đầu óc mình muốn vỡ tung. mình khó chịu lắm. mình cương quyết thêm một đêm nữa.. mình ngủ không được.nghĩ lại những gì đã qua.mình nói với mẹ là a bị tai nạn nằm viện.mẹ bảo mình khỏi đi thăm vì a cũng có bạn bè gia đình lo cho a mà.ừ khỏi thăm vậy.phải cương quyết lên.mình gọi hỏi thằng bạn xem anh có sao không.nó nói a chưa tỉnh.chắt là nó lừa mình.mình nghĩ. nhưng chẳng nhẹ lòng nổi.sáng hôm đó.mình gọi điện cho sếp xin vô trể.mình tới bệnh viện nhưng ko vào.chỉ đứng ở ngoài thôi.mình thấy a nằm trong fong mặt a trầy sướt hết trơn.mẹ a ngó thấy mình mình vội chạy ra ngoài vào fog trực bsi mình hỏi tình trạng của a.giờ tận tai mình nghe rồi.a bị gãy xương sườn. đầu thì bị chấn thương phần mềm. nhưng sao a nằm mãi vậy. mình định ra về nhưng lại suy nghĩ biết đâu a gặp mình a tĩnh thì sao.thường thấy phim hàng xẻng hay vậy mà. mình lại đi trở lên. nhưng nghĩ lại nếu a tĩnh ngay lúc mình ở đó thì sao. bao nhiu công sức mấy bữa nay coi nhưng bỏ hết rồi. đang đứng tần ngần chưa biết lên hay xuống thì mẹ a xuống. mình ngại quá gật đầu chào.'con lên thăm nó đi'.mình nhìn bà. hôm nay bà ấy nói chuyện với mình nhẹ nhàng quá. bà nắm tay mình lên fong a. nhìn a tội quá. mình nắm tay a. nói thật mấy hôm nay mình cũng buồn lắm. nhưng còn ba mẹ mình thì sao. rồi con mình.lỡ sao này nó mang gen của a
Không ngờ a mở mắt ra thật.mình giật mình rút tay lại. a nói nhớ mình lắm.mình bất ngờ quá.a nói a có thức dậy lúc đêm vài lần.nhưng đau quá a không động đậy được nên a cố ngủ.a tìm điện thoại gọi cho mình nhưng a sờ vào túi ko thấy.tay a cũng đau. mình hỏi a bị làm sao. a nói a choáng và tự ngã rồi ko biết chuyện gì nữa. mẹ a nói người đưa a vô bv kể là a ngã xuống đường bị xe sau đâm vào người. lúc đó mình cũng ko biết làm sao nữa. rồi tiếp theo mình sẽ làm gì với a đây. hay tiếp tục bỏ trốn nữa. mình lăng tăng suy nghĩ đủ trò.
Mình ko đến bệnh viện nữa cũng đỡ lo hơn.vì mỗi ngày lại nhận dc tin nhắn của a.vừa vui vừa buồn.phải chi hôm đó mình ko tới có lẽ a đã dứt được mình rồi. được hơn tuần ko biết a khỏe dc bao nhiêu mà a lại gửi đồ ăn sáng cho mình. mình nhận được cũng giật mình.cô nói là a gửi.cô nói thấy a xanh và mệt lắm. nói thật mình cũng nhớ a lắm. gần 2 tuần không thấy bóng a..thấy chiếc xe ba bánh và a chàng mập lù ngồi trên với bao nhiêu thứ bánh trái và thức ăn vặt cho mình. nhớ a mỗi lần chạy sau mình. mình nhìn lại ngoắt a lại gần ko bao jo a lại vì sợ mình lại nặng nhẹ và biểu a tránh xa mình ra. về quê với mẹ a đi. nhớ a vì mình mà đi lao động. ngã ghế té chúi nhũi mà mình ko buồn lại đỡ.a chỉ nhìn mình thôi. nhớ a lúc mình chơi đá banh bị đá trung chân nhưng ko chịu vô a lết vào sân lôi mình ra. nhớ a lúc mình có bạn trai a ốm o gầy mòn thấy a ko ăn uống mình rủ a đi ăn a ăn như sáng cạp. híc. nhớ a lắm. mình cằm cái bánh hột gà mình yêu thích mà ăn không nổi. mình thở dài..cô nói tội anh. mình cũng tội cũng thương a lắm..cô là người giúp đỡ mình lúc mình vào cty.luôn ủng hộ mình với a.cô cũng gặp a đi ăn với mình và a nhiều lần.cô cũng thương a lắm..nhưng cô cũng hiểu mình. mỗi lần mình tâm sự với cô cô lại thở dài..csong hôn nhân của cô không trọn vẹn.nghe cô kể mình cũng sợ lấy chồng. cô nói với mình mỗi ng có số hết rồi. chắt con fai gắng bó với nó. có chạy cũng ko khỏi. nhưng qua mình có qua dc cha mẹ ko. rồi mình với mẹ a sao. mẹ a ghét mình lắm mà. thôi. ko lẽ vì cái mấy bánh quỷ sứ này mà mình bỏ hết công sức mấy tuần qua. lại tự nhủ cố lên.
Theo thói quen mình hay hé màng nhìn xuống chỗ a hay đứng. bất ngờ. thấy a ngồi ở đó. có vẻ đau lắm. ko còn mập nữa rồi mà hóc hác hẳng đi. mình chạy xuống chỗ a. 'a khỏe chưa mà đi đâu vậy'.'a khỏe rồi mà'.a nhờ mẹ a đi mua sò cho a và a trốn ra đây.mình bảo a vô bệnh viện lại nhưng a nói muốn ở đây với mình.mình trợn mắt nhìn a. mình nói a lì.a ôm mình khóc kể lễ đủ thứ nào là nhớ.là đau là buồn. mình muốn ôm a một cái quá.nhưng cố kìm lại. mọi ng xung quah cũng đang nhìn mình.mình nhẹ nhàng. e với a vào bvien. a chịu và mình lên xin sếp đi lên bệnh viện với a. chỗ mình làm cách bệnh viện 1 km thôi. mình đẩy xe cho a. a kể lể tỉ tê đủ thứ nhưng chẳg trách mình tại sao ko đến thăm a.a nói a ko thể sống thiếu mình được.mình nói a vẫn sống đó thôi a đã có e bao giờ đâu. rồi còn nhiều ng khác nữa. rồi mình nói đùa với a là mình fai lấy ng cùng họ với mình để sau này có con nó cùng họ với mình. a lại nói.có con a để nó mang họ mình. rồi cha mẹ chỉ cần mình chấp nhận a. a sẽ cố gắng làm cha mẹ thương a. a gặp cha mẹ mình nhiều lần rồi. thậm chí mẹ ko chịu nhìn a. nhớ hôm đám dỗ nhà mình a vào nhà nhưng mẹ ko thèm nói gì với a cả.chỉ nói mỗi câu.tránh ra khi a ngág đường mẹ thôi.hôm đó a ở miết dưới bếp với mình.cũng nhanh nhẹn tới lui fu rửa chén nấu ăn.ai cũng ái ngại với a cả. khi mọi ng hỏi mình lại chối. có khi còn nói a không fai bạn mình. mình ko rủ a vào nhà đâu. tự a đó. mọi ng về hết còn mâm cuối cho cả nhà mẹ biểu mình nói a về. mình nan nỉ để a ăn. vì sáng đến chìu a phụ mình.mình còn ăn bốc dưới bếp chứ a đã ăn j đâu. vậy là a ngồi ăn với nhà mình. a lúc nào cũng cười hết.ăn xong mình biểu a về. a ra cửa thấy mình vát cái thang ra dỡ rạp. a lạch cạch đi vào giật cái thang và nói để a lết xuống đất bắt thang nâng người leo lên. mình nói a khùng kéo a xuống a nói a làm được. mình chỉ sợ gãy thang thôi. vì thang tre cha đóng lâu rồi mà. thấy a níu dữ quá mình thót tim. cha ra thấy la mình một trận bắt a xuống. a nói a làm dc xin cha để cho a làm. rồi a cũng dỡ dc rạp vã mồ hôi. tối đó mẹ cũng nói tội a nhưng mẹ nhất quyết ko chịu.
Đến bv a vào mẹ a đag kiếm a. mình về cty. cha nói với mình a từng đến xin cha cho a được quen với a. a hứa sẽ ko để mình cực khổ. chiện gì a cũng sẽ cố gắng làm cho được. không để mình cảm thấy khó chịu vì a.
mình 24t rồi. cứ vậy hoài cũng không xong. a cũng lớn rồi sao cứ bám mình. rồi có ai thương mình như a thương mình không.
Bây jo a khỏe hẳng rồi. hôm nay nghỉ tết ngày đầu tiên a vào fu mình dọn nhà.a quét nhệnh quét nhà lao nhà. cũng rành lắm.chỉ có bông và ngủ quả cao quá a làm ko tới nên mình làm. a nói để a mua cái ghế cao để làm những chuyện jong vậy. hôm nay mẹ không có nhà. cha trên vườn thanh long nên im xuôi lắm. chiều nấu cơm sớm mình và a ra ngoài ăn. cơm và thức ăn của cha mẹ hôm nay cũng là a làm. mai a nói với mình sẽ qua nhà mình sớm.lên vườn thanh long fu cha. a nói mai sẽ mặc quần dày thiệt dày để ko bị gai đâm..thương a quá...
02:24 CH 17/02/2015
lấy người chồng khuyết tật có quá nhiều khó khăn?
Mình cũng ko biết chính xác anh bị gì nữa. người a thì to vạm vỡ mà 2 chân như chân e bé ko đi lại được. Mẹ a nói với mình a bị chất độc da cam (mà a nói ko phải)mà bà cũng ko ưa mình vì mình "hành" con bà quá. bình thường a di chuyển bằng xe lăn. ko thì bằng 2 cái ghế nhựa. a "bò" lên lầu vậy đó.bthuong vẫn có ng giúp nhưng hôm đó thì ko..ktx toàn con gái. ai giúp bây jo.
Nếu lúc đó mình chính chắn dứt khoát thì giờ chẳng có gì để nói cả. Nhưng nói cho công bằng mình cũng nhiều lần dứt khoát.tránh né. bỏ trốn và có khi nói nặng a nhưng a vẫn vậy...jo thì mình đang ở lì trong cơ quan trốn a. để anh hùng bàn phím gõ ra những dòng này.còn anh thì đag ngồi ở dưới đường đợi mình.. Ngày nào cũng vậy...tính ra thiệt bất ngờ 7 năm rồi còn gì...
07:18 CH 08/01/2015
lấy người chồng khuyết tật có quá nhiều khó khăn?
chuyện đó rất lâu rồi chị ơi..híc...giờ mọi chuyện đã phức tạp hơn nhiều.e chỉ muốn nhắc lại mọi chiện để nhớ là anh đã vì mình như thế nào và mình đã độc ác thế nào thôi..e về quê đi làm và anh cũng về theo...giờ em cảm thấy thật kinh khủng...nghĩ tới tương lại ko biết sẽ thế nào nữa, ba mẹ em mỗi lần thấy anh là giải nảy lên, em phải làm sao đâu...bỏ thì thương vương thì tội...huhu
12:02 CH 07/01/2015
lấy người chồng khuyết tật có quá nhiều khó khăn?
Tính mình rất bộp chộp trẻ con. Chơi với bọn con trai nhiều nên mình hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hay ngắt nhéo đứa hay trêu mình.
Tối hôm mình đi xem văn nghệ ở khoa.anh ngồi sau lưng mình. Mình cũng ko hay. Lúc đứng lên về thì anh bỉu để a đưa mình về..
Đây là bước ngoặc đưa a đến cuộc sống khổ sở và mình trở thành kẻ vô cùng độc ác.
Anh đưa mình về.
Mình cố gắng tỏ ra bình thường và vui vẻ. Đi bộ về ktx gần 1km. A mời mình ăn chè mình cũng ngồi xuống ăn luôn. Mình biết lúc đó mình đag hụt hẫng nên mới thế..mình để a tiếp cận mình cho dù mấy năm trời mình lãng tránh. Có khi ghét và coi thường tình cảm của anh nữa
Anh nhìn mình suốt nhưng mình giả bộ bla bla nói này nói nọ để khỏi nhìn mặt anh và anh cũng hưởng ứng mình lun. Ăn xog mình đứng phắt dậy đòi về trước. A chưa kịp trả tiền nên theo ko kịp mình. vì về gần ktx mình ko muốn người quen nhìn thấy mình đi với a.mình thật ích kỹ.
Được vài tháng mình và anh bắt đầu thân thiết hơn. Đi chơi.học bài.cả tập bóng nữa(điều mình nghĩ là ko thể).anh trở thành chỗ mình trút những giận hờn buồn bực nhớ nhung.
Mấy chị em trog phòng biết chuyện. Thà mình ko nghe chứ đã nghe mình ngượng lắm(mình thiệt xấu xa). Mình lãng tránh anh lần nữa.
A tới ktx tìm mình..đang nằm trong phòng nhỏ em học về nói với mình là anh ở dưới. Ra hành lang nhìn xuống mình cố ý nhìn anh chầm chầm. A chạy đi. A nt hỏi mình sao ko gặp a.ko nghe dthoai ko nt cho a. và anh nói nhớ mình nên mới tới.
mình cũng ko trả lời như mọi khi. tối sau khi đi học nhóm về. mệt lã mình ngủ thiếp đi. đến gần 10h mí đứa học anh văn về gọi mình biểu mình ra ngoài coi.
Mình bước ra. thấy a ngồi ngoài cửa. quần áo a bê bết bụi. Mình tội rớt nước mắt luôn. anh ôm chân mình nói anh nhớ mình. Mình nhớ mãi cảnh này. Mình đẩy anh ra.
10:37 SA 06/01/2015
lấy người chồng khuyết tật có quá nhiều khó khăn?
lúc mình mới vào học đại học. Anh học trên mình 2 khóa.Mình biết anh do hoạt động ở khoa. Rồi tình cờ gặp anh ở nhà học. thư viện. Thời điểm mới vào trường mình còn là đứa khá năng nổ hơi nhìu chuyện nữa. Gặp anh mình bắt chuyện ngay. Anh cũng vui vẽ trả lời mình rồi trao đổi số điện thoại. Cũng gặp nhau hoài ở khoa. Anh cũng hay nhắn tin hỏi thăm mình. lúc đầu thì vài ngày một lần. sau đo cường độ tin nhắn tăng lên mỗi ngày.
Được nữa học kỳ mình có bạn trai. Là đứa bạn trong nhóm mình. Anh cũng nhắn tin hỏi thăm mình suốt. Có khi làm bạn trai mình bực mình. Mình đổi số vài ngày lại nhận được tin nhắn của anh. Mình ít vào khoa hơn. chỉ khi nao có tiết or cần mình mới vào thôi. Năm đầu mình ở ktx nên thường xuyên đi nhà học. Ngó thấy anh là mình sang chỗ khác ngay.
Năm 2 đại học. mình và bạn trai chia tay. Do đi học xa nhà nên cảm giác càng thê thảm hơn. Lúc ấy thì tin nhắn của anh vẫn đều đặng mỗi ngày..
08:51 SA 06/01/2015
b
banmai_87
Hóng
315
Điểm
·
1
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Nếu lúc đó mình chính chắn dứt khoát thì giờ chẳng có gì để nói cả. Nhưng nói cho công bằng mình cũng nhiều lần dứt khoát.tránh né. bỏ trốn và có khi nói nặng a nhưng a vẫn vậy...jo thì mình đang ở lì trong cơ quan trốn a. để anh hùng bàn phím gõ ra những dòng này.còn anh thì đag ngồi ở dưới đường đợi mình.. Ngày nào cũng vậy...tính ra thiệt bất ngờ 7 năm rồi còn gì...
Tối hôm mình đi xem văn nghệ ở khoa.anh ngồi sau lưng mình. Mình cũng ko hay. Lúc đứng lên về thì anh bỉu để a đưa mình về..
Đây là bước ngoặc đưa a đến cuộc sống khổ sở và mình trở thành kẻ vô cùng độc ác.
Anh đưa mình về.
Mình cố gắng tỏ ra bình thường và vui vẻ. Đi bộ về ktx gần 1km. A mời mình ăn chè mình cũng ngồi xuống ăn luôn. Mình biết lúc đó mình đag hụt hẫng nên mới thế..mình để a tiếp cận mình cho dù mấy năm trời mình lãng tránh. Có khi ghét và coi thường tình cảm của anh nữa
Anh nhìn mình suốt nhưng mình giả bộ bla bla nói này nói nọ để khỏi nhìn mặt anh và anh cũng hưởng ứng mình lun. Ăn xog mình đứng phắt dậy đòi về trước. A chưa kịp trả tiền nên theo ko kịp mình. vì về gần ktx mình ko muốn người quen nhìn thấy mình đi với a.mình thật ích kỹ.
Được vài tháng mình và anh bắt đầu thân thiết hơn. Đi chơi.học bài.cả tập bóng nữa(điều mình nghĩ là ko thể).anh trở thành chỗ mình trút những giận hờn buồn bực nhớ nhung.
Mấy chị em trog phòng biết chuyện. Thà mình ko nghe chứ đã nghe mình ngượng lắm(mình thiệt xấu xa). Mình lãng tránh anh lần nữa.
A tới ktx tìm mình..đang nằm trong phòng nhỏ em học về nói với mình là anh ở dưới. Ra hành lang nhìn xuống mình cố ý nhìn anh chầm chầm. A chạy đi. A nt hỏi mình sao ko gặp a.ko nghe dthoai ko nt cho a. và anh nói nhớ mình nên mới tới.
mình cũng ko trả lời như mọi khi. tối sau khi đi học nhóm về. mệt lã mình ngủ thiếp đi. đến gần 10h mí đứa học anh văn về gọi mình biểu mình ra ngoài coi.
Mình bước ra. thấy a ngồi ngoài cửa. quần áo a bê bết bụi. Mình tội rớt nước mắt luôn. anh ôm chân mình nói anh nhớ mình. Mình nhớ mãi cảnh này. Mình đẩy anh ra.
Được nữa học kỳ mình có bạn trai. Là đứa bạn trong nhóm mình. Anh cũng nhắn tin hỏi thăm mình suốt. Có khi làm bạn trai mình bực mình. Mình đổi số vài ngày lại nhận được tin nhắn của anh. Mình ít vào khoa hơn. chỉ khi nao có tiết or cần mình mới vào thôi. Năm đầu mình ở ktx nên thường xuyên đi nhà học. Ngó thấy anh là mình sang chỗ khác ngay.
Năm 2 đại học. mình và bạn trai chia tay. Do đi học xa nhà nên cảm giác càng thê thảm hơn. Lúc ấy thì tin nhắn của anh vẫn đều đặng mỗi ngày..