Hên-xen và Grê-ten Ngày xưa có hai vợ chồng một bác tiều phu nghèo khó, sống ở Ven một khu rừng lớn. Gia đình có hai con. Con trai tên là Hênxen, Con gái tên là Grêten. Nhà không đủ ăn. Một năm, trời làm đói Kém, miếng bánh hàng ngày cũng chẳng có. Tối hôm ấy, chồng nằm Trằn trọc mãi, thở dài bảo vợ: - Chả biết rồi sao đây? Lương thực cạn rồi, lấy gì nuôi con? Đói khổ khiến người mẹ đâm ra nhẫn tâm. Hết đường xoay xở, Vợ bảo chồng:
- Thầy nó ạ, biết sao đây! Ngày mai, sớm tinh mơ, tôi với nhà Đưa chúng vào rừng rậm, đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánh Rồi bỏ chúng đấy mà đi làm. Chúng không biết đường mà về, thế là Rảnh.
Chồng đáp: - Nhà nó ạ, tôi chịu không làm thế được đâu. Nỡ nào đem bỏ Con vào rừng cho thú đói ăn thịt!
Tớ rất đồng tình với bạn thaonguyen, ko biết các nơi thế nào nhưng tớ sống ở miền Bắc mấy chục năm nay thì phải nói là người miền Bắc đa số ko thích nghe góp ý, cho rằng thằng khác góp ý cho mình là nói xấu mình, bêu xấu, dìm hàng, rồi "đằng ấy cũng thế bỏ xừ ra mà còn dạy khôn tớ".
Phòng tớ còn có những vụ như:
1. Đi vệ sinh xong, giấy còn in rõ hình 3 ngón tay là vứt cái toẹt vào thùng
2. Đang ăn, đang uống dở (ăn vặt, uống cafe) có việc phải đi đâu là vứt toẹt ngổn ngang ở đấy (kể cả đi công tác vài tháng hehe)
3. Đổ nước thừa (cốc nước uống dở) vào 1 cái cốc sạch ở khu uống nước
Nói câu này là biết tầm đến đâu rồi. Xin lỗi mợ chứ ko phải vì mợ xinh đẹp váy ngắn chân cong mà người ta ghen tị với mợ đâu ạ. Cái bản mặt khó ưa bố đời và cứ sợ người ta GATO mình mới là lý do để người khác xì xạo mợ. Đời lắm đứa cứ tưởng mình giàu mình đẹp người ta ghen tị. Xin lỗi.