Chào các bố các mẹ. Em tham gia WTT lâu rồi nhưng chủ yếu bên nhà Vàng, lần đầu tiên vào box này. Mong mọi người chia sẻ và cho e lời khuyên. Thực sự trường hợp của em chắc mọi người cũng ít gặp. Em đã đôi lần có ý định đi tìm bác sỹ tâm lý nhưng ở HN sao khó tìm quá. Em sợ em không chịu đc tình trạng này thêm mất.Em năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp ĐH Kiến trúc HN. Vừa cầm trên tay tấm bằng kiến trúc sư năm 2005, em mở công ty luôn. Lăn lộn thương trường đến tầm 2010 thì e cũng có đc những gì em mơ ước từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường: lấy vợ, có một em bé xinh xắn, mua đc nhà riêng, ô tô, công ty làm ăn thuận lợi, giờ e gần như ko cần phải làm gì (cty thuê GĐ riêng) cũng có thu nhập 100-200tr/tháng. E kể ko phải để khoe đâu, vì thứ nhất e biết nhiều bố mẹ trên này còn giỏi và giàu hơn nhiều, thứ hai là với những gì em kể dưới đây các bố mẹ sẽ thấy của cải đối với em giờ là vô giá trị, thậm chí chính là tác nhân gây ra các hậu quả đó.Em xin kể tiếp. Mọi người nhìn vào cuộc sống của em ai cũng bảo sướng, cuộc sống toàn màu hồng. Nhưng ai ngờ đc những mặt trái của vấn đề. Chính vì để đạt đc cuộc sống ấy, trong 5 năm đầu khởi nghiệp em đã làm việc như điên dại, cuộc sống hoàn toàn mất cân bằng, ko có thời gian nào dành cho bản thân, gia đình, bè bạn. Và hậu quả để lại đến giờ là em đã mất đi tất cả các nhóm bạn, những người bạn thân từ thuở đi học, mà giờ đây có bao nhiêu tiền e nghĩ cũng ko mua lại đc. Còn cuộc sống gia đình thì vợ gần như dành hết thời gian cho con cái (con em còn nhỏ), hai vợ chồng cũng ít thời gian tâm sự chia sẻ. Em cũng rất yêu con gái, cháu là niềm vui, niềm hạnh phúc của cả 2 vợ chồng, nhưng cuộc sống có nhiều mặt, không thể lấy mặt này bù cho mặt khác đc. Còn trong công việc, trước đây e phải đối mặt với đủ thứ khó khăn thử thách từ khách hàng, hợp đồng, thuế má, nhân viên... còn hiện tại thì không còn một chút khó khăn trở ngại nào nữa. Nhưng điều đó vô tình làm mất đi ý nghĩa của cuộc sống, ta không còn cảm giác hồi hộp đón chờ những thử thách của cuộc sống nữa và ta bắt đầu cảm nhận sự trống vắng vô vị.Em bây giờ như người mất hết động lực sống, cảm thấy cần vô cùng những nhóm bạn, những người bạn thân. Nhưng e chả biết join vào đâu, tìm bạn ở đâu, ai sẵn sàng và phù hợp để làm bạn với mình. Em muốn làm điều gì đó thật lớn để thay đổi hẳn cuộc đời mình nhưng chưa biết nên làm gì. Em định thử xin việc vào đâu đó chỉ để thoả mãn niềm vui đc giao tiếp, nhưng lại ko thấy chỗ làm nào phù hợp. Càng ngày chỉ thấy càng bế tắc vô vọng không lối thoát.Mong mọi người cho e một lời khuyên!
Mọi người đều khuyên nên làm gia sư nhưng mà trước đây em chưa làm gia sư bao giờ. Không biết là nên tìm thông tin trên báo chí hay đến các trung tâm mọi người nhỉ, bạn bè em trước đây bị lừa rồi :D
Em thì luôn ủng hộ việc ra đi định cư. Úc, Canada...cũng được miễn là ra khỏi nước Việt Nam. Còn chuyện sau này thành Việt Kiều hay Việt + không quan trọng. Cái quan trọng là thế hệ F1, F2 không bị sống trong môi trường xã hội mà sự giả dối và tàn ác lên ngôi...Em nói có đúng không? Mọi ngườii mở tờ báo hàng ngày lên thấy gì? Vẫn những chuyện thiên thu không thay đổi: chạy điểm, chạy trường,con nhỏ bị cô giáo đánh, loạn thu phí, thực phẩm hàng ngày cái nào cũng bỏ hóa chất...Mới sáng đọc thấy cái tin ông nông dân bị thu hồi đất bức xúc bị đền bù không thỏa đáng lấy dao đâm 2 cán bộ rồi về nhà tự sát...Đó là bi kịch của 1 xã hội bất công.Mình không quảng bá cho Calgary hay bất kỳ nơi nào...nhưng mình thành thật khuyên các bạn nên chọn nơi nào có nhiều cơ hội việc làm...Red Deer (Alberta) cũng tốt. Bạn tối qua nói bạn mới qua đó khảo sát, rất nhiều việc làm và lương cao hơn Calgary (cái này tự các bạn kiểm chứng nhé)...Bạn đó mặc dù từ Toronto qua có 1 tháng thôi nhưng ở Calgary này có 3 nơi accept bạn. Chỗ mình trả bạn $17/h còn Rocky View General Hospital trả bạn $22/h nên tuần tới mình chia tay với bạn rồi. Còn 1 bạn SW làm banking ở VN mới được 1 cty dầu nhận vô, cho vô sait học miễn phí rồi nhận bạn vô làm luôn...Đó cũng là tín hiệu đáng mừng đó chứ, vì người ta vẫn accept người khác chuyên ngành, không có Canadian credentials vô làm vì người đó giỏi. Mà bạn chỉ tìm việc qua poster dán trên tường thôi. Mình chỉ muốn nói để các bạn thấy rằng nếu mình có quyết định đúng thì không có gì là bế tắc cả.Mấy bạn có nhớ trong tầng 3 hay 4 mình có nói tới bạn mình điểm AV thấp quá bị từ chối hồ sơ không? Bạn đó không bỏ cuộc, tiếp tục học cho đủ điểm, đợi năm sau nộp lại và tháng 6 này sẽ bay qua Cowtown chăn bò.
Lam.Lam oi , bạn cố gắng đừng bi quan chán nản quá nhé, mình nghĩ ngành của bạn rất có triển vọng mà, sao bạn không nghĩ đến việc xin một học bổng trong ngành , đi qua một nước khác, ví dụ như Hàn quốc, để học tiếp, mình thấy có bạn dc học tiếp và cấp một số tiền đủ sống, vừa học vừa làm ở lab cho giáo sư.
Em rất cảm ơn những chia sẻ của chị@};-, chị có thể cho em hỏi kỹ hơn về ban SW làm banking và được nhận vào công ty dầu không chị, có phải trước đó bạn đó có học về kỹ sư hóa dầu nên được nhận không chị ?
Sống ở một nơi khác, đôi lúc lại chạnh lòng, phải chi nước mình mọi thứ cũng rõ ràng , quy củ, sẽ không có những câu chuyện đau lòng như vậy. Không muốn oán trách , than vãn , đòi hỏi nơi xã hội mình sinh ra , chỉ mong mỏi một điều , một số người hãy bớt một chút cái tham của mình , ăn ở đâu nhưng cũng xin bớt ăn trong lĩnh vực giao thông, xây dựng. Đã bao mạng người rồi, tiếp tục đến bao giờ ?
Dù sao vẫn tự an ủi, còn sống là còn hi vọng, là vẫn có thể làm lại được, mà sao vẫn thấy khó quá , thật sự nó rất cô độc , rất lạc lõng, rất sợ hãi
Cố lên tôi ơi, không ai là cùi thơm xác mía cả, tôi vẫn còn hi vọng , phải không.