images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Lan Anh lên tiếng vụ Minh Hằng "mượn giọng"
(giờ đến phần lan man :Embarrassment:)
Khi đi xem Phantom, mình không kỳ vọng họ sẽ hát được như trong CD của original London cast. Không nói đến một Sarah Brightman huyền thoại - với vai Christine như được viết riêng cho cô, với giọng ca trong vắt, đầy kỹ thuật mà vẫn không khuyết thiếu cảm xúc, và Michael Crawford - một "Phantom" độc nhất vô nhị như những người đã từng nghe qua các đời diễn viên cảm nhận ("và những người khác chỉ là những bản thay thế") mà nghe một bản thu được trau chuốt trong studio chất lượng cũng sẽ khác. Vả chăng, cái cảm xúc nguyên sơ, mãnh liệt của thuở ban đầu ấy là nhân tố tuyệt vời mang lại sự hoàn hảo cho Phantom nguyên bản. Nói thế, nhưng mình vẫn đi xem với tất cả sự phấn khích và trông chờ, bởi cái cảm giác ngồi trong một nhà hát West-End, được hòa mình vào câu chuyện, được chìm đắm trong âm nhạc của một vở diễn mình yêu thích và hâm mộ vào đúng dịp kỉ niệm 25 năm từ ngày vở diễn ra mắt, những cảm xúc cá nhân đó đủ để bù vào những hạn chế (nếu có) mà mình đã "trừ hao" trước một cách vô cùng hào phóng :Embarrassment:
Và quả nhiên mình không thất vọng chút nào, tuyệt nhiên không. Dĩ nhiên như đã đoán trước, trừ Phantom hát vẫn khá thì Christine giọng vẫn cao nhưng thiếu độ trong trẻo, và chàng Raoul thì chỉ được mỗi cái đẹp trai :)), mỗi lúc phải lên cao chàng lại cố gắng hát thật to @};-@};-:Embarrassment::Embarrassment::Embarrassment:8-}:)), nhưng xét cho cùng hát suốt 3 tiếng đồng hồ thì giọng như thế vẫn tha thứ được, vả lại nếu so với bản gốc thì đuối chứ nếu chỉ xét về chính năng lực của các diễn viên trong vở diễn tại nhà hát Nữ Hoàng hôm đó thì chẳng có gì đáng phàn nàn hết. Phần dựng cảnh thì hoành tráng thôi rồi, khán giả ngồi chết dí trên ghế, mắt dán vào sân khấu, lúc thì bay bổng cũng với cảnh đẹp như mộng ảo (đoạn Phantom chèo thuyền đưa Christine xuống nơi trú ẩn bí mật của mình), lúc thì sợ xanh mặt vì cảnh sấm sét trong nghĩa trang lúc Christine đến viếng mộ cha mình và Phantom xuất hiện đem cô đi trước mắt Raoul), khi thì mỉm cười với khung trời đêm mênh mông phía trên thành phố, nơi đôi trẻ hẹn hò thề nguyện phía trên mái vòm nhà hát. Từng đoạn chuyển cảnh vô cùng tự nhiên trôi chảy, bài trí thì rất chân thực và hút mắt, và có 1 số bản các diễn viên hát rất tốt, như Christine hát Wishing you were somehow here again (lúc đi viếng nghĩa trang) hay Phantom với Music of the Night và dĩ nhiên với bản nhạc chủ đề dĩ nhiên phải hát tốt (mà đứng trên chính sân khấu nơi xưa kia Sarah Brightman, Michael Crawfold và Steve Barton đã từng hát mà hát lại không tốt thì.... chết đi cho rồi [-(). Và thực tình thì suốt thời gian ngồi trong nhà hát, mình ko nghĩ được gì khác, chỉ để cho âm nhạc dẫn đi, đến khi nghĩ lại mới thấy có những khoảnh khắc như thế trong đời, khi đắm mình trong âm nhạc và chỉ có âm nhạc mà thôi, thì cuộc đời vẫn tràn đầy ơn phước. Có những đoạn thực sự làm mình khóc, như tiếng cười man dại của Phantom khi nhìn Christine và Raoul trao nhau lời hẹn thề, và hát rằng "rồi em sẽ hối tiếc vì cái ngày em quay lưng với ta, Christine", còn khi Phantom quyết định trả tự do cho Christine, và nàng quay lại trả hắn chiếc nhẫn, đôi tình nhân đi xa dần mà tiếng hát của họ vẫn vọng lại "say you love me...that's all I ask of you..." rồi Phantom gọi tên Christine và gục mặt vào tay khóc thì cả rạp hát đầy tiếng sụt sịt, mình cũng thấy lòng đau như cắt. Khi ấy, cứ ước gì Christine quay lại, mãi mãi.... Dù biết rằng không thể.........
Đoạn Phantom đưa Christine đi, nếu xem trong bản 1986 dưới đây thì thấy phần dàn dựng vẫn khá công phu, nhưng quan sát kỹ vẫn nhận ra sàn sân khấu. Còn tính đến thì hiện đại, thì một vùng không gian chơi vơi sương khói, miên man sóng nước, tràn ngập ánh nến lấp lánh không biết đâu là thực đâu là mộng, mình cũng cố căng mắt nhìn mà không biết họ dùng kỹ thuật gì để khiến sân khấu như biến thành một dòng sông thật, và các giá nên không cố định như bản cũ mà vươn dần lên từ mặt nước, ánh sáng lung linh phản chiếu trên dòng nước sóng sánh trông lãng mạn và huy hoàng vô cùng:
12:32 CH 25/03/2012
Lan Anh lên tiếng vụ Minh Hằng "mượn giọng"
Khác với những cung bậc cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau trong ca khúc The Phantom of the Opera, Music of the Night (Âm nhạc của đêm) là một màn độc diễn của Michael Crawford. Bóng ma xuất hiện trong chiếc mặt nạ che kín gương mặt, và điều còn lại sau khi cảm xúc bùng nổ là những tình cảm trầm lắng dịu dàng.
Softly, deftly, music shall surround you.
Feel it, hear it, closing in around you.
Sarah Brightman kể lại rằng, Music of the Night là bản nhạc mà Webber viết tặng cô nhân lần đầu gặp gỡ, thoạt tiên có tên là Married Man, sau đó được chỉnh sửa lại phần lời nhạc và đưa vào vở nhạc kịch.
Đó là phân đoạn khi Bóng ma đưa Christine xuống nơi ở bí mật của hắn trong lòng nhà hát, nơi đó hắn chỉ cho Christine thấy con búp bê giống hệt nàng trong bộ áo cưới, rồi khi Christine ngất đi hắn đặt Christine lên chiếc giường và hát cho nàng bản nhạc ngọt ngào dành cho người mà hắn hằng tơ tưởng. (đoạn này mình cũng ko chắc, hình như hát xong bản này thì Phantom mới chỉ cho Christine thấy con búp bê hình nhân rồi nàng mới ngất và hắn đặt nàng lên thuyền, đưa nàng lên lại mặt đất thì phải, lúc đó mải xem quá quên mất trình tự chính xác :Embarrassment: trong nhà hát thì lại cấm quay phim nên ko xem lại được :((, với cả mình nghĩ dù có không cấm đi chăng nữa thì lúc xem ai cũng bị hớp hồn cả rồi - không vì âm nhạc thì cũng vì sân khấu, nên còn tâm trí đâu mà quay phim với chụp ảnh nữa)
Music of the Night được chỉnh sửa thêm vài lần về phần lời nhạc, nhưng có lẽ cho dù thế nào thì những note nhạc trong Âm nhạc của đêm dịu dàng, huyền hoặc, quyến rũ và đầy mê đắm như bóng tối mượt mà ấy tự thân nó đã mang một sức hút khó cưỡng lại:
Helpless to resist the notes I write,
For I compose the music of the night
Music of the Night là một trong những bản nhạc thành công nhất trong toàn vở The Phantom of the Opera, mức độ nổi tiếng của nó vượt ra khỏi phạm vi vở diễn, với hàng triệu bản được phát hành, cũng như được chuyển dịch sang nhiều ngôn ngữ.
11:41 SA 25/03/2012
Lan Anh lên tiếng vụ Minh Hằng "mượn giọng"
Nói chung tranh qua cãi lại, chê bai chửi bới cũng chán rồi, tặng các bạn yêu nhạc ở WTT 1 bài viết mình viết cách đây vài năm về Phantom of the Opera, rồi lan man thêm chút.......
Lấy cảm hứng từ quyển tiểu thuyết có tên Le Fantôme de l"Opéra của nhà văn Pháp Gaston Leroux (xuất bản năm 1909) và được chuyển dịch sang tiếng Anh năm 1911 dưới tên The Phantom of the Opera, vở kịch hát (musical theatre) của Andrew Lloyd Webber (ALW) được biên soạn dựa trên những tình tiết chính để vẫn giữ lại được phần hồn của tác phẩm.
Khác với tiểu thuyết nguyên bản, Webber không đi sâu vào khai thác bi kịch đời tư của Erik – Bóng ma mà tập trung vào một con ma khác, tồn tại sâu thẳm bên trong Erik - bóng ma ám ảnh của quá khứ, với nỗi cô đơn tuyệt đối, những đau đớn giằng xé và niềm khao khát một tình yêu, thậm chí chỉ cần là tình thương.
Một lần nhìn thấy Christine xinh đẹp (khi ấy chỉ là một cô gái hát đệm trong ca đoàn nhà hát lớn), Erik đã cảm thấy yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bản thân Erik là một tài năng lớn về âm nhạc, cũng như sở hữu một giọng hát mê hoặc.
Bằng việc giúp Christine học cách phát huy giọng hát trong vắt vốn có của nàng, Erik hi vọng lòng biết ơn và tình yêu âm nhạc sẽ mang Christine đến gần mình hơn.
Nhưng Christine chỉ xem Erik như một “Thiên thần âm nhạc” đơn thuần, còn tình yêu của nàng lại hướng về người bạn thuở thiếu thời Raoul - chàng tử tước đẹp trai trẻ trung cũng dành cho nàng một tình yêu say đắm. Câu chuyện tình đầy đau khổ của họ đã bắt đầu như thế.
Là một concept hoàn hảo đến mức gần như không tì vết, âm nhạc trong vở Bóng ma nhà hát lớn khi hoành tráng đến mức gây cảm giác choáng ngợp, khi lại êm ái dịu dàng đến mức làm người nghe muốn tan chảy.
Ngập tràn cảm xúc nhưng lại được tính toán hợp lý trong từng phân đoạn, khi ngọt ngào lúc giận dữ, khi chậm rãi lúc dồn dập, lúc sâu lắng suy tư, khi náo nức rộn rã, lúc thê lương u ám khi lại vui tươi trong trẻo, Bóng ma nhà hát lớn phô diễn những thanh âm biến ảo huyền hoặc đến mức khó tin, cuốn người nghe theo mạch cảm xúc miên man không dứt như những đợt sóng tiếp nối nhau, đồng thời là minh chứng cho một trình độ biên soạn vào hàng bậc thầy.
Trong phạm vi của bài viết này, chỉ xin giới thiệu ba ca khúc nổi bật nhất trong vở diễn: The Phantom of the Opera, Music of the night và All I ask of you.
The Phantom of the Opera – ca khúc chủ đề của vở diễn, là một tác phẩm kinh điển và hoàn toàn có sức thuyết phục ngay cả khi đứng độc lập, và cho đến nay đã có rất nhiều phiên bản của bản nhạc này được các nghệ sĩ tài danh thể hiện lại.
Đoạn intro dồn dập huyền bí đưa người nghe hòa vào nỗi xúc động và hồi hộp của Christine khi cô đến với giọng hát bí mật đằng sau bức màn nhung. Và rồi chất giọng trong vắt như pha lê của Sarah Brightman – nữ diễn viên thủ diễn vai Christine vút cao:
In sleep he sang to me
In dreams he came
That voice which calls to me
And speaks my name
Vào thời điểm Webber biết đến tiểu thuyết Le Fantôme de l"Opéra thì ông vẫn đang bận rộn với tác phẩm Aspect of love nhưng 9 tháng sau đó, khi bắt gặp phiên bản tiếng Anh The Phantom of the Opera, ông đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Với tất cả tâm trí, tài năng và lòng ưu ái, ông đã trau chuốt câu chuyện tình kinh điển ấy, đồng thời viết nên những giai điệu khó quên như thể đo ni đóng giày dành riêng cho chất giọng soprano của người vợ yêu dấu khi ấy– Sarah Brightman.

Sarah Brightman thuở xưa @};-@};-@};-
Không phụ công Webber đã kỳ vọng, chất giọng thiên thần của Sarah đã cho người nghe một hình dung sống động về Christine ngây thơ trong sáng, đến mức những người yêu quý tác phẩm văn học khi thưởng lãm có thể đồng ý rằng nếu nhân vật Bóng ma nhà hát lớn có tồn tại trong đời thực thì hẳn người ấy sẽ chọn Sarah sánh giọng trong bản hợp ca lạ thường
And do I dream again?
For now I find
The Phantom of the Opera is there
Inside my mind

Liệu em có mơ chăng, khi em phát hiện ra rằng Bóng ma nhà hát vẫn đang tồn tại nơi đây, trong chính tâm trí mình?

Bóng ma xuất hiện trong cái thực tế khắc nghiệt, nhưng hắn cố gắng làm cho nó trở nên hư ảo tựa một cơn mơ. Giọng của Sarah như pha chút mộng mị, thoảng nghi ngờ và chơi vơi phiêu lãng trong một không gian mở rộng mênh mang của âm nhạc.
Rồi Bóng ma (do Michael Crawford thủ vai) cất giọng. Chất giọng của một nghệ sĩ tài năng, cộng với những nỗi đau ẩn chứa và tình cảm đắm say, giằng xé giữa hi vọng và tuyệt vọng, khiến người xem ngẩn ngơ, và đều như Christine, người ta ngỡ như mình đang nghe giọng hát kia văng vẳng bên tai:
Sing once again with me
Our strange duet
My power over you
Grows stronger yet
And though you turn from me
To glance behind
The Phantom of the Opera is there
Inside your mind
Giọng Michael mạnh mẽ, đau đớn nhưng hân hoan. Phân vân trong niềm vui khi cùng tan vào nhau trong nghệ thuật, giằng xé giữa chiếm hữu và hi sinh, giữa việc dùng quyền lực trói buộc người mình yêu và trả tự do cho nàng, vì một tâm hồn không tự do thì chẳng thể nào cất lên giọng ca thiên thần được. Không rõ Phantom vừa hát vừa mỉm cười, hay vừa khóc? Có lẽ là một nụ cười đau đớn thì đúng hơn.
Christine tất nhiên đã nghe nhiều truyền thuyết đáng sợ về Bóng ma. Sarah thay Christine diễn đạt nỗi sợ hãi không che giấu:
Those who have seen your face
Draw back in fear
I am the mask you wear
Một thoáng run rẩy trong giọng hát thiên thần và còn hơi phảng phất nét trẻ con kia làm người nghe ngạc nhiên vì khả năng nhập vai rất trọn vẹn của Sarah, nhưng chính khi Phantom đem tất cả tình cảm phức tạp và tinh tế của mình vào giọng hát thì đó mới là một cú sốc thật sự. Thách thức, đe doạ nhưng ngấm ngầm sụp đổ: It"s me they hear.
Thế rồi âm nhạc như vỡ òa ra trong đoạn song ca của Bóng ma và Christine. Có thể nói, sự che chở tuyệt đối chỉ đến từ nơi có quyền lực tuyệt đối. Christine mong manh không chỉ có sự sợ hãi đối với Erik, chắc chắn thế.
Sarah hát như thể đang bị thôi miên, còn Michael Crawford hát với tất cả lòng tin và tình yêu khi cùng hoà nhịp trong những bản hợp xướng của hai người.
Your/my spirit and my/your voice
In one combined
The Phantom of the Opera is there
Inside my/your mind
Giọng hát và tâm hồn hoà làm một, điều đó không hẳn là không tưởng. Có lẽ không gì kết nối tâm hồn và tình cảm người ta tự nhiên hơn, bền bỉ hơn và sâu đậm hơn âm nhạc. Cả hai đã cùng hoà ca, tràn đầy tình cảm trong một phút xuất thần.
And in this labyrinth
Where night is blind
The Phantom of the Opera is there
Inside my/your my mind
Trong bóng đêm thăm thẳm vây phủ lấy mê cung tựa hồ cuộc tình không lối thoát ấy, chỉ còn giọng hát Michael ngân nga tựa hồ niềm thương không nỡ dứt “hãy hát vì ta, hỡi Thiên thần âm nhạc – sing, my angel of music” và giọng Sarah được đẩy lên đến note cao nhất mà cô từng đạt được trong đoạn kết của bản nhạc.
Điều còn lại sau khi mọi âm thanh đã hết ngân nga, đó mới là cái đích âm nhạc muốn chạm đến. Nếu là như thế thì quả thực The Phantom of the Opera đã rất thành công khi mà những ám ảnh không dứt vẫn còn đeo đuổi ta rất lâu sau khi bản nhạc kết thúc.
11:21 SA 25/03/2012
Giọng ca vàng Whitney Houston qua đời ở tuổi 48
Cho cái nguồn vào ...


Lúc post bài thì mình nghĩ cũng chỉ là tâm sự cá nhân nên ko dẫn link, vì bên tvn mình ký bút danh khác (nói chung những chỗ viết có nhuận bút thì mình dùng 1 bút danh thôi) - và mình cũng mang nhiều bài viết của mình ở tvn về đây rồi. Còn thì hồi mình review cho bên tvn thì bên đó cũng ko ràng buộc bản quyền ghê lắm, mình gửi bài xong có thể đăng trên blog hay các trang cá nhân của mình thoải mái (và mình cũng chẳng khi nào dẫn nguồn). Nhưng nếu nó có gây thắc mắc cho bạn thì đây :D:
http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/saving-all-my-love-for-you
01:37 CH 12/02/2012
Giọng ca vàng Whitney Houston qua đời ở tuổi 48
Nhiều năm trước, cũng từng viết một bài trong khi nghe Whitney hát, cho 1 bản nhạc rất yêu, cho một đoạn tình yêu, và cho những điều dang dở.
Dù sao, trên đoạn đường ấy, dù ngắn dù dài, thì những điều nàng đã nếm trải cũng không mấy ai có được. Một cuộc sống rực rỡ như thế, với cảm xúc thăng hoa, với vinh quang và cay đắng, với cống hiến và đam mê - thì dù chóng tàn cũng là một đời không uổng.
Chắc ai đến lúc buông tay cũng tiếc nuối cuộc đời. Nhưng một điều làm người ta trở nên khác với nhiều người khác, là có những người khi rời bỏ nhân gian đã để lại một niềm tiếc thương và những khoảng trống khó lấp đầy trong lòng người khác.
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng.........
Yên nghỉ nhé, W H của ta @};-@};-@};-@};-@};-@};-
Saving all my love for you
Ca khúc: SAVING ALL MY LOVE FOR YOU
Thể hiện: Whitney Houston
*****
Những cơn mưa cuối mùa làm nàng nhớ một người, điên đảo. Người ấy có biết rằng nơi nào đó có một người nhớ mình trong từng hơi thở, và thậm chí nhớ đến ngộp thở?
Nàng nhớ ánh nến in lên khung cửa kính của piano bar nho nhỏ, một buổi tối nàng ngồi đợi ông. Rồi ông đến, thấy nàng đang loay hoay khắc lên cây nến. Một mặt người, mỉm cười, nụ cười lung linh dưới ánh sáng huyền hoặc của nến. Nụ cười của nàng cũng lung linh, khi nhìn ông, và chỉ cho ông cái "công trình" của mình.
Lát nữa, nến cháy đến đây, thì mắt sẽ sáng lên, vì thân nến trắng sẽ trong mờ mờ ở chỗ cao nhất, gần tim, nơi ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa, và anh sẽ thấy đôi mắt em đã khắc vào đấy tỏa sáng. Thêm lát nữa, nến lại ngắn đi một chút, đôi mắt sẽ tan biến, và đến nụ cười sẽ tỏa sáng. Rồi tất cả chẳng còn lại gì .
Sẽ chẳng còn lại gì. Những phút giây bên nhau, có phải là của riêng hai người, hay chỉ là một khoảng thời gian đánh cắp được?

A few stolen moments is all that we share
You"ve got your family, and they need you there

Ánh sáng xanh mờ mờ của màn hình máy tính cũng làm nàng khó chịu, nàng đưa tay tắt đi. Bóng tối và giọng hát của Whitney Houston tràn ngập gian phòng nhỏ. Nàng khe khẽ hát theo, và nhớ. Có khi Whitney cũng đang yêu bằng một tình yêu như nàng, nên từng lời thốt ra mới nồng nàn đến thế, và day dứt đến thế.

Vài khoảnh khắc vụng trộm - tất cả những gì ta chia sẻ với nhau chỉ có vậy thôi. Anh có gia đình rồi, và họ cần có anh.

Mỗi lần nghe Saving all my love for you, nàng cứ ngỡ như bản tình ca ấy được hát lên chỉ cho riêng nàng mà thôi. Nàng nghe được sự giằng xé nức nở trong ca từ lẫn giọng hát. Nàng cũng đã cố gắng trong tuyệt vọng để thoát khỏi mối tình ấy, nhưng ta làm sao kháng cự được tiếng gọi của tình yêu, một khi con tim ta cất tiếng?
12:44 CH 12/02/2012
Phương Thanh tát côn đồ giữa phố

Chợt nhìn thấy anh chàng kia dùng vũ lực với cô gái, tôi vội đập vai người bạn liên hồi đòi dừng xe. Tôi nhảy xuống, vượt qua dòng người đang kẹt xe rồi dồn hết sức lực cùng sự tức giận trong lòng, tát cho anh ta một cái trời giáng. Tát xong, tôi bảo anh ta: "Không được dùng vũ lực với phụ nữ".

... mà phải để phụ nữ (như bà đây) dùng vũ lực, cho mày mở mang tầm mắt (và bầm mắt) nha con trai :Laughing::Laughing: :Laughing:
Thế nhưng, thế mới là tôi. Tôi có cách sống, cách nghĩ riêng và dù là ngôi sao đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ là một con người, có nóng giận, bất bình. Trong cuộc sống, tôi luôn là chính mình, luôn đấu tranh cho sự thật, đặt việc nghĩa lên hàng đầu.

Chậc, chị nóng giận là chị xông vô oánh người ta (và chị oánh mấy người rồi), thì ông kia ổng nóng giận ổng cũng động tay động chân, cũng một tuồng võ biền với nhau thôi mà.
Chị này hành hiệp trượng nghĩa theo cái kiểu làm mình nhớ tới chàng Hớn Minh trong Lục Vân Tiên:
"Tôi bèn nổi giận một khi
Vật chàng xuống đó bẻ đi một giò"
Nhưng mà chàng này cưỡng gian con gái nhà người ta, thôi thì làm thế coi như vì dân trừ hại. Còn nàng Thanh này, cứ hành xử theo lối vô pháp vô thiên, lại còn ra điều ta đây nghĩa hiệp, nẫu thật.
11:03 SA 29/09/2011
Ngẩn ngơ 'ngắm' vẻ đẹp thiếu nữ Hà Nội xưa

Hầy, làm nhà báo thời nay nhàn thế nhỉ? Cứ gom gom 1 mớ ảnh và tư liệu có sẵn là thành bài. Mà trên ảnh này có dòng caption là "femme de Saigon" (phụ nữ Saigon) cũng gom vô mình họa cho bài "thiếu nữ Hà Nội" luôn, khỏe dữ a!
03:26 CH 28/09/2011
Trò chuyện với nhân tài nhí Đỗ Nhật Nam
Mình không bình phẩm gì về khả năng của cậu bé, cháu khá hơn rất nhiều các cháu đồng trang lứa, thậm chí khá hơn nhiều người trưởng thành. Nhưng về hành vi và cách cư xử của cháu thì gia đình cần uốn nắn lại, nếu không đến khi lớn cháu sẽ rất khó chiếm được cảm tình của mọi người, mà thông thường con người ta muốn thành công thì không chỉ nhờ vào năng lực. Khi tranh luận trong cuộc thi, trong những lần phỏng vấn, cháu có nhiều ý tưởng và có vẻ thích chia sẻ ý tưởng của mình hơn là lắng nghe, cũng như hay cướp lời người khác và nói năng hấp tấp. Kỹ năng đối thoại một cách thuyết phục, lịch sự, thể hiện sự tôn trọng người đang trò chuyện hay tranh luận với mình cũng là một kỹ năng con trẻ cần được làm quen và học tập dần từ tấm bé, chứ măng đã thành tre rồi e khó uốn............
12:10 CH 26/09/2011
Ngây ngô 'Siêu mẫu Việt Nam 2011'
12:01 CH 26/09/2011
10 phim truyền hình Hàn Quốc lẫy lừng
Mình thích Tình yêu trong sáng, với Pháo hoa (dù rất không thích đoạn kết phim này >"
12:11 CH 21/09/2011
Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá
Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá
Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương kính như tân - vợ chồng kính nhau như khi còn mới).
http://www.tin247.com/long_nguoi_ta_la_giay%2C_chu_khong_phai_vang_da-18-129457.html

Chậc, bài viết đang dễ thương giản dị, tự dưng lại tầm chương trích cú làm gì, khi mà không hiểu rõ cái mình trích dẫn. "Tương kính như tân" là kính nhau như khách, nghĩa là lấy lễ mà đối đãi với nhau chứ mới với cũ có can hệ gì đâu.
12:02 CH 21/09/2011
Đau xót vụ một em nhỏ bị đánh chết vì ăn trộm ổi
Bé ăn trộm hoa quả nhà hàng xóm ai cũng coi là chuyện bình thường, lớn cả ngàn người đi cướp nghêu mà ko thấy mình phạm tội. Cái văn hóa dùng đồ của người khác ngang nhiên, phá đồ công cộng là ko có tội, ko quí công sức lao động để cho những sản phẩm đấy. Nói thì mình hơi ác nhưng mình ko thấy thương tiếc lắm trong trường hợp này


Không phải hơi ác, mà bạn quá ác khi nói những lời như thế về cái chết của một em nhỏ. Không ai ép bạn phải thương tiếc người dưng, nhưng từ một hành động mà suy ra cả cái tương lai của người ta, nhất là khi người ta đã khuất, bạn không thấy mình võ đoán sao? Cái khái niệm "chuyện bình thường" không có nghĩa là việc đó được chấp nhận như một điều đúng đắn, mà có nghĩa là hiện tượng đó có tính phổ biến, không phải cá biệt. Cũng như người ta bảo trẻ em ở độ tuổi dậy thì hay nổi loạn và ương bướng là chuyện thường, có nghĩa là hiện tượng đó thường thấy, chứ không có nghĩa sự nổi loạn hay ương bướng của các cháu là bình thường, có thể chấp nhận được. Còn thì trẻ em tuổi ăn tuổi lớn đa phần đều nghịch ngợm, những trò nghịch đó có phần dại dột, bởi thế nên mới cần sự uốn nắn của người lớn. Cái chúng ta cần làm là gần gũi theo dõi, và điều chỉnh hành vi cho con em mình, cứ không phải ngồi đó phán những lời khắc nghiệt vì chẳng ai là thần thánh, tôi không tin có người nào từng đi qua tuổi thơ không lầm lỗi, và nếu mỗi lỗi lầm nhỏ đó mà chúng ta phải trả giá bằng mạng sống của mình, rồi xã hội nhìn vào bảo cũng chằng thấy thương tiếc gì cho lắm thì liệu mấy người còn ngồi đây nấp sau bàn phím nói được chuyện thiên hạ?
Cả cái câu trẻ trộm gà già dắt trâu cũng chỉ là một câu khái quát, ông bà ta không cay nghiệt đến mức cho rằng một chút hành vi nhỏ thể hiện cả con người sau này. Hành vi có thể là biểu hiện của tính cách, nhưng còn phải xét nhiều yếu tố nữa, như nó có lặp đi lặp lại không, động cơ của hành vi đó là gì... chứ không cứ nhất nhất đã gây nên hành động abc thì người này nhất định là 1 kẻ xyz... Còn từ hành vi vặt ổi của lũ trẻ ăn chưa no lo chưa tới, chưa suy nghĩ sâu sắc về hành vi và đạo đức mà liên hệ đến hành vi cướp nghêu của những người đã trưởng thành thì e là hơi đao to búa lớn rồi. Chuyện lũ trẻ học nhau bẻ cành ngắt hoa, vặt ngô hái ổi... nhan nhản khắp nơi, và đa phần do nghịch, do học nhau chứ chẳng phải tham, vì các em ở quê hầu hết nhà đều có ruộng có vườn, cũng không thiếu đói hay tham lam đến mức đó, và không hẳn tất thảy chúng lớn lên đều thành quân đạo tặc. Người lớn thấy thì phải dạy dỗ chứ không hẳn cứ ăn cắp là phải chặt tay, vì các con còn 1 chặng đường dài để định hình và rèn giũa nhân cách. Thậm chí đến những đứa trẻ thực sự tưởng như đã "hỏng" rồi cũng còn có cơ hội thay đổi và tu chỉnh được nếu ta biết cách tiếp cận và dạy dỗ, thay vì lên án hay dùng bạo lực hoặc sự dửng dưng, trịch thượng của một nhà đạo đức đến nhìn chúng. Đôi khi sự khắc nghiệt và thiếu khoan dung của ta đã làm lệch lạc hành vi và nhân cách của một thế hệ sau, mà chuyện đó mãi rất lâu sau này chúng ta mới nhìn thấy.
Nói chung, cũng là chuyện đã rồi, chia buồn với gia đình của cháu bé xấu số, và mong qua những chuyện nhỏ này những bậc làm cha mẹ đều lưu ý để dạy con từ thuở còn thơ, tránh cho chúng gặp những thiệt thòi về sau, cả nguy cơ bị ảnh hưởng đến tánh mạng lẫn nguy cơ thành một kẻ giết người, nhất là trong một xã hội đảo điên như bây giờ....
05:55 CH 07/09/2011
Hình ảnh Việt Nam tuyệt đẹp trên tạp chí nổi...
Nói với các bạn rồi, các bạn ở Viẹt Nam nghe báo đài tuyên truyền nhồi sọ thì lúc nào đất nước VN tươi đẹp, nổi tiếng trên thế giới.
Bao giờ các bạn cầm quyển hộ chiếu VN ra nước ngoài bị hải quan người ta đe nẹt, xét hỏi, khám xét xem có đem hàng lậu, có buôn lậu gì hay ko ? lúc đó bạn mới thấy nhục. Trong khi đó bọn Hàn, bọn Nhật, bọn Sing chúng nó cũng là ngừoi Châu Á mà đi qua cửa khẩu cứ phăng phăng. Thì lúc đó bạn sẽ hiểu Việt Nam trong con mắt người nước ngoài nó ra làm sao.


Chậc, Hà em, return bao nhiêu lần vẫn chưa chán à, vưỡn tả xung hữu đột thế kia?
Vấn đề không phải ở quyển passport, vấn đề nằm ở người cầm quyển passport thôi cưng. Chị đang ở Anh, và đi ra đi vào (vài nước) chả gặp ma nào khám xét, đe nẹt, xét hỏi hay có thái độ, hành động nào bất nhã cả. Người ta được đào tạo để làm đúng nguyên tắc, và luôn lịch sự, đàng hoàng, trừ với những trường hợp khả nghi. Hoặc có chăng trường hợp em cũng cầm passport nhưng trông mặt em gian, hay em ấp a ấp úng ở chỗ hải quan rồi nó nghi cho, rồi em khái quát cái nhục đó lên thành cái nhục của dân tộc? Đành rằng bọn ngồi đáy giếng chẳng biết thiên ngoại hữu thiên quả thật chả hay hớm gì, nhưng cũng có bọn ngồi ở cái đáy giếng hay đáy thúng khác mà cứ tưởng đã thấy trời rồi nhân tiện tội nghiệp bọn ngồi đáy giếng bên kia thì lố lắm. Thời này người ta đi nước ngoài cũng thường như đi ngoài ra nước thôi, chẳng phải chuyện gì xa với, trừ khi nói chuyện mặt giăng với sao Hỏa may ra còn hiếm người kiểm chứng được, chứ đứng ngoài biên giới (hay ngồi trong giếng nghe hơi nồi chõ rồi tự thẩm xx cũng không chừng) mà vống lên cả ngày thế thì mỏi lắm em ạ.
07:07 CH 01/09/2011
Họ khoe cái gì?
Học hành xong, mình hèn nhát nên đi làm sách, chúng bạn đi làm báo. Thi thoảng gặp lại, vẫn thấy mấy đứa vỗ ngực xưng tên như "tiếng nói của nhân dân", như anh hùng trượng nghĩa bảo vệ người nghèo. Trên blog của chúng nó cũng rặt kiểu viết như tác giả bài báo này, mở miệng ra là phê phán, là triết lý, là cám cảnh. Mình không nhịn được phán luôn, tụi bây chỉ giỏi mềm nắn rắn buông, cũng một tuồng đạo đức giả mà cứ thích xoa đầu thiên hạ với giở giọng thầy bà. Giàu có phải là tội ác đâu, trừ khi chứng minh được họ ăn cướp trốn thuế hại dân bán nước thì đã đành, cứ nghe hơi gió chửi phong long mà tưởng hay hớm lắm. Nhưng nói đâu xa, người ta làm vài chục tỉ xài vài trăm triệu thì chặc lưỡi lãng phí, nói cạnh nói khóe người ta, mình làm 20tr/tháng thì cũng có bỏ ra 500k cho quỹ người nghèo đâu, và cũng chả dùng hàng trong nước, cũng Mango Zara các kiểu, son phấn thì Lancome với EL, giày dép Aldo hay C&K, vậy nói người khác kiểu gì. Nước ta là nước nghèo vào hàng cuối bảng tổng sắp, bạn lều báo nào cũng nói được câu đó nhưng chả ai trong số các bạn chịu ở 1 căn nhà cấp 4 để chia sẻ khó khăn với đồng bào, các bạn chạy vạy mua chung cư, vài năm sau khá khẩm rồi thì mua nhà hoặc chung cư cao cấp, rồi đổi xe, rồi cho con học trường quốc tế chứ cũng chả gửi trường làng. Vậy thì chê ai, trách ai? Tiêu dùng là 1 nhu cầu chính đáng của người có thu nhập chính đáng, miễn là đừng vung tay quá trán, còn thì từ nghèo khó người ta mơ ăn no mặc ấm, đến khi sung túc việc người ta ăn ngon mặc đẹp xài sang chẳng có lỗi gì với ai cả. Bởi vậy mới nói người cao sang mơ ước địa đàng, người gian nan mơ ước bình thường, nếu có bằng chứng có thể phê phán cách người ta làm giàu, chứ phê phán cách người ta hưởng thụ thì thôi tìm cái gương mà soi lại đi, có khi mình giàu lại còn gấp mấy người ta.
Các bạn cũng hèn khiếp, khi chỉ dám đụng đến những chuyện chung chung. Ở những địa phương nơi các bạn than van giùm họ đó, chỗ nào cũng có cái UBND tỉnh, huyện, hay những tòa nhà công to đùng, hoành tráng, đầy rẫy những quan xã một tay che trời, đầy những người phất lên sau những tai họa của đồng bào, sau mỗi đợt cứu trợ thiên tai, khi ấy các bạn ở đâu, hay đang mù dở, hay bận dự event nơi thành phố, hay du lịch nước ngoài? Người dân nghèo mà các bạn hăng hái "kề vai sát cánh" và hăng hái chửi giùm bọn giàu có khó coi đó do đâu mà càng ngày càng nghèo, có ai dám nói thẳng thừng không? Và ở VN này, có những người ăn lương dăm bảy triệu mà cho con đi du học, mà biệt thự nó kia xe hơi không cần tính, đến hãng kia hãng nọ hay sân vận động họ còn tậu được, các bạn không lên tiếng giùm nhân dân luôn đi? Mỗi đợt các bạn làm ầm lên một vụ, làm ơn nói thật là do bạn trượng nghĩa, hay do họ hết thời, hay do trau bò đấu đá nhau và các bạn buộc phải đóng vai loa phường kiêm ruồi muỗi? Chẳng thấy ai quyền cao chức trọng đương nhiệm mà bị sờ gáy, đến khi ghế sắp lung lay, sắp về vườn chăn vịt hay gần 1 đợt bầu cử mới thấy ong ve rập rờn bay đến đậu lên vai quới nhơn hết date, các bạn nhạy tin thế chứ lại.
Tóm lại, đã dám đứng về phía nhân dân, thì cũng chuẩn bị luôn 2m đất hậu sự. Còn cái kiểu nói tốt nói đẹp thế này, cám cảnh dạy đời thế này, nó chẳng giúp gì được cho ai cả, chỉ thấy đời mọc ra thêm nhiều kẻ đạo đức giả thôi.
02:22 CH 24/06/2011
Hình ảnh về Bác ở khắp nơi trên thế giới
Điều này đã một lần nữa thể hiện được tầm, trí, dũng, khí

Ôi các em mầm non nhà báo ơi :Thinking: :Laughing:
05:56 CH 05/06/2011
Lã Thanh Huyền “dính phốt” vì thiếu hiểu biết?
Mẹ nó chứ, cái tòa báo bất lương, mặt trơ trán bóng. Thế cái bài đầu tiên có ảnh cô nàng mặc trang phục Tung Của vi vu xứ Khựa từ đâu ra, chẳng phải cũng 2Sao đăng à? Cái link còn chần dần ra đấy thây:
http://2sao.vn/p0c1000n20110604093613078/nhan-sac-viet-la-thanh-huyen-khien-dan-ong-ngoai-quoc-ngo-ngan.vnn
Giờ thấy phản ứng gay gắt của dư luận thì quay ngoắt lại vả vào mặt cô nàng, nói thật cái hành động này hèn hạ vô sỉ không chịu được. Đành rằng LTH nếu đang thời điểm này mà có những hành động như trên thì quả là có cái đầu chỉ để mọc tóc, nhưng 1 tòa báo mà cho đăng những tin, bài như thế lúc này mới là đáng bắn bỏ. Một người ngu đã đành, lại có kẻ tiếp tay cho trò ngu đó phơi trên mặt báo, giờ thì lại bỏ của chạy lấy người, phủi tay gạt trách nhiệm, như thể cô ta tự lên báo được vậy.
Ở top trước có bạn bảo biết đâu LTH đã đi TQ từ trước khi có những diễn biến xấu trong quan hệ 2 nước, và tòa báo vốn ko ưa nàng từ trước nên nhân dịp này chơi cô nàng. Nếu như thế thì cô ta vô tội, vì hành động đi du lịch và mặc 1 bộ trang phục ở đất nước mình đến là bình thường, như Tây vẫn sang VN mua áo dài đấy thôi, và dân Việt sang Thái quấn xà rông qua Tàu diện sườn xám hay ở Nhật khoác kimono, chả sao cả. Nhưng đặt trường hợp LTH vô tội như thế, thì cái tòa báo này càng thể hiện sự mất dạy và khốn nạn. Báo chí vốn không phải là công cụ để trả thù cá nhân, và nếu vì tư thù hay lăng xê 1 cách ngu dốt làm ảnh hưởng đến hình ảnh đất nước trong thời điểm này, tiếp tay cho kẻ thù có dịp rêu rao hay lợi dụng những hình ảnh đó thì phải công nhận bậc cha mẹ nào đẻ con ra nuôi cho ăn học để đi làm những lều báo như thế, để làm biên tập mà duyệt những tin, bài như thế có lẽ cứ đẻ trứng ra luộc ăn còn lành hơn và đỡ uất hơn.
05:49 CH 05/06/2011
Học làm người hay học làm... tình?
Đức Khổng Tử dạy Đạo làm người, vậy cậu cũng hỏi: Thế không học thì làm tró à?
Đúng là đã dốt còn bày đặt tỏ ra nguy hiểm.

Chết nỗi, cứ thích xỉ vả người khác dốt thì mình cũng đâu có vẻ khôn lên chút nào đâu mẹ qwerty, dạo này đi topic nào cũng thấy mẹ nó chê thiên hạ dốt, nhưng cứ gặm xác chữ, dù là xác chữ của thánh nhân cũng chưa hẳn đã là khôn. Kiểu như mẹ nó muốn tỏ ra nguy hiểm cũng còn xa lắm mới tỏ ra được :Laughing:
Tôi cũng ủng hộ dẹp cái sáo ngữ "Sách học làm người đi". Tôi là dân làm sách, đa phần trong nhóm đó là sách dạy cách đối nhân xử thế, cách ứng xử, xếp vào nhóm sách truyền đạt kỹ năng hay tu dưỡng đạo đức là hợp lý, chứ khiếm khuyết một hay một vài kỹ năng, phẩm chất trong số đó người ta cũng không biến thành một cái gì "không phải người" được. Hơn nữa, thánh nhân chỉ tồn tại trong sách, còn phàm nhân tôi thấy cũng đầy rẫy tính tốt lẫn tính xấu, cho nên cái hướng thượng trong con người là đáng khuyến khích, đáng trân trọng, nhưng cũng không nên phủ nhận những khiếm khuyết bất toàn là không thuộc về người, như thế là không cận nhân tình. Tri thức không phải là 1 thứ gì đó bất di bất dịch, nó ngày càng hoàn thiện nhờ những tiếng nói đa chiều, phát hiện những bất cập và gọt giũa, sửa chữa hay cải tiến nó. Một cái mác đại ngôn và đa phần không phù hợp gắn cho một mảng sách thập cẩm có thể gây phản cảm cho khá nhiều người khi đọc đến thì thiết nghĩ cũng nên sửa đi mà chọn một cái tên hợp lý hơn, trung dung hơn.
Còn cái gọi là "Đạo làm người" nó cũng thay đổi theo thời gian, cũng có những khái niệm co giãn, cũng được bổ sung vào hay triệt tiêu đi một số thứ. Những định nghĩa tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức hay nhân-lễ-nghĩa-trí-tín-dũng đều có những thay đổi thuận chiều lịch sử, nhưng nói thật ngày nay cái định nghĩa Đạo làm người đó chẳng qua là lý thuyết về chuẩn mực đạo đức của con người, nó không là kim chỉ nam của khoa giáo, sách vở hay thi cử nữa, cũng như chả ma nào ép những người muốn dấn thân chốn quan trường phải học Tứ thư với chả Ngũ kinh, có nghĩa là nó cũng đã thay đổi để thích hợp rồi. Còn cái tủ sách Sách học làm người nó cứ sờ sờ ra đó, và trong những diễn đàn về văn hóa đọc người ta cũng đã từng đặt vấn đề nên chăng hạn chế lạm dụng tràn lan cái tên gọi này. Mà việc bạn lôi 2 vấn đề ko cùng bình diện ra so sánh cũng cho thấy phần nào khả năng nhận thức của bạn đến đâu rồi.
Về câu hỏi của mẹ nó "Đức Khổng Tử dạy Đạo làm người, vậy cậu cũng hỏi: Thế không học thì làm tró à?" tôi thấy hỏi vậy cũng chẳng sai. Đến Kinh Thánh viết qua hàng ngàn năm thiên hạ còn chỉ ra những chỗ sai, thì kinh thư học thuyết của bậc trí giả cổ đại dù giá trị vô song vẫn không phải là thứ khuôn vàng thước ngọc để áp dụng cho mọi thứ trên đời, huống hồ là để lôi ra vặt lại những ý kiến nhỏ về văn hóa. Trong khi người ta đang bàn về lạm ngôn trong phân loại sách, thì bạn mang cái trò cưỡng từ đoạt lý trẻ ranh ra mà bắt bẻ. Bạn không hiểu nổi nội hàm trong ý kiến của người khác, cũng như một câu hỏi chỉ có tính hài hước và mỉa mai, chỉ biết hùng hục đi chê bai người ta dốt, bạn thật verykool :Rose::Rose::Rose:
09:06 SA 04/06/2011
"Kẻ hủy diệt" tan vỡ cuộc hôn nhân 25 năm
Cứ tự nhủ là "nó xấu bẩn nên nó chả có khả năng cướp chồng mình" thì sẽ còn nhiều chị em khóc hận hoặc nghiến răng về sau thôi. Con người ta ngoài ngoại hình, tuổi tác, thân thế... còn nhiều điểm quyến rũ mê hoặc được người khác lắm. Bởi vậy nên nhiều chị già xấu mà vẫn được chồng thương yêu và say mê, chứ trên đời nếu trẻ, đẹp, giàu... là có tất thì e thành phần còn lại đập đầu vào đ!t tự tử hết cho nhanh :Laughing:. "Chồng" không phải là đối tượng vô tri vô giác để có thể cướp được, tình cảm cũng không phải thứ gì bất di bất dịch, nên nếu không vun đắp thì nó sẽ khó bền. Đùa chứ nhiều người đẹp, giỏi mà tiếp xúc lâu 1 chút thấy có đẹp thế giỏi thế và các thêm vàng nữa mình cũng ko muốn ở chung, tính khí coi vậy mà quan trọng hơn ngoại hình và điều kiện nhiều đấy. Bởi vậy mới nói thèm của lạ ăn vụng thì có thể 1 lần 2 lần, chứ qua lại với nhau cả chục năm thì chẳng thể nhìn mặt đẹp xấu hay xuất thân sang hèn mà đoán được.
Riêng chị em nếu tư cách ngon lành tính tình thuần hậu mà chẳng may thấy chồng mình đốn mạt, cộng thêm con ả hồ ly tinh mất nết thì khi chúng nó mạt cưa mướp đắng đến với nhau mình cũng nên buông tay đi, coi như gom 2 đứa khốn nạn vào 1 chuồng là đã làm phúc cho nhiều người khác, vì dân trừ hại rồi chứ mất 1 thứ giẻ rách có gì phải điên tiết đến mức rủa xả chửi bới năm này qua tháng khác, từ đời vào mạng rồi hết top này sang top khác cho mệt thân. Nếu mình xứng đáng với hạnh phúc, với những điều tốt đẹp hơn thì trước sau gì mình cũng sẽ tìm thấy được hạnh phúc.
tặng chị em ta bản này:
03:26 CH 19/05/2011
Sôi động đêm khai mạc LHP Cannes
"Thiên sinh lệ chất nan tự khí" là câu thơ tả Dương Quý Phi. Qua các bức hoạ Dương Quý Phi, mình hình dung ra một người con gái tròn trịa, đầy đặn, kiều diễm, gợi tình. Giả sử như chọn một diễn viên vào vai Dương Quý Phi, mình nghĩ PBB sẽ là sự lựa chọn hợp lý bởi phong thái và sắc vóc của cô ấy (mà hình như PBB đã từng vào vai DQP rồi thì phải, mặc dù mình chưa xem).
Mình thích cách bạn Khiết Lam mô tả Thang Duy, vừa cao sang lạnh lẽo, vừa nồng nàn đắm say :Rose::Rose::Rose:

Nâu à, câu đó đúng là tả Dương Quý Phi, nhưng cũng là để ca ngợi người con gái đẹp nói chung, chứ ko phải chỉ người mang vẻ đẹp tương tự Dương Quý Phi. Cái này cũng như khen người đẹp chim sa cá lặn (trầm ngư lạc nhạn) hay hoa nhường nguyệt thẹn (tu hoa bế nguyệt) vậy, nó trở thành khuôn thước và mang tính quy ước nhiều hơn, chứ ko phải chỉ để hình dung về nguyên mẫu như Vương Chiêu Quân hay Tây Thi, Điêu Thuyền và mỹ nhân họ Dương nữa. Một cụm nhắc cụ thể hơn về 2 cái tên là "yến sấu phì hoàn" cũng vậy - yểu điệu mảnh mai như Triệu Phi Yến hay đầy đặn viên mãn như Dương Quý Phi (Dương Ngọc Hoàn) đều biểu trưng cho cái đẹp của phụ nữ cả.
Thế nên dùng cụm tự "thiên sinh lệ chất" - trời hun đúc nên nét đẹp - trong trường hợp này có lẽ là lời khen dành cho Thang Duy, vì chưa thấy bằng chứng về PTTM của cô ấy, và cái khí độ lẫn thần thái, đường nét của cô ấy đều đẹp. Còn PBB thì e là nhìn hình ảnh hồi xưa của nàng khó mà kết luận về "thiên sinh lệ chất" được, có lẽ lệ chất này đa phần do các ông bác sĩ tiếp cho :D. Với cả gương mặt của Dương Quý Phi cũng tròn trịa đầy đặn như thân hình (theo như tranh ảnh) chứ ko quá nhọn như PBB. Mình vẫn thấy PBB hợp vai Đát Kỷ hay Bao Tự hơn là DQP.
08:32 SA 19/05/2011
Trung Quốc: Dưa hấu phát nổ hàng loạt

Ngày nào đó, sẽ có tin "vô số người dân tự dưng phát nổ sau khi ăn hoa quả dùng hóa chất tăng trưởng" :Sick:
:

Èo ơi, khi đó chắc hôi lắm nhỉ :o
Nhưng muh mình sẽ vượt hôi làm giàu hí hí :Laughing: Phen này ông quyết đi buôn khẩu (trang) :o
@lady: hồi năm trước chị đi taxi, anh tài xế là người miền Tây cũng dặn chị đừng ăn dưa hấu vì có thuốc tăng trưởng, anh ấy cũng nói ý chang "thu hoạch ko kịp là dưa nứt hết", chị cũng hơi sợ nên về nói với người nhà, chứ chị ghét dưa hấu lắm, hiếm khi ăn. Giờ đọc bài này mới biết anh ấy ko hề phóng đại. Nhưng kiêng cũng ko cách gì kiêng hết vì thời nay thứ gì cũng ko an toàn, nên chắc vẫn phải ăn thôi em ạ :Nottalkin:
03:04 CH 18/05/2011
x
Xuân Nguyệt
Bắt chuyện
2.8kĐiểm·4Bài viết
Báo cáo