Ai nói là Cam chưa nhiễm, mụ search lại bản đồ lây nhiễm thế giới đê
Tiếp nối sự kiện: công chúa Annie-Em gái thái tử Charles, người đc Nữ Hoàng chỉ định đảm nhận vị trí của Harry: tổng tư lệnh lực lượng Hải quân hoàng gia. Vợ chồng hoàng tử út- nhà Wessex đã nhận hầu hết các nhiệm vụ thay thế nhà Ếch.Nữ Hoàng rất kiên quyết loại bỏ những thành phần k phù hợp nhẻ.Hai vc Ếch chém gió vỡ mồm mới đc 500k sự kiện JP morgan. Mà lại dở bà khóc Dương Khuê, í lộn khóc mama chả ăn nhập gì với sự kiện. JP morgan chắc cũng ngã ngửa vì hoàng tử dẩm. Cứ tưởng đâu mướn hoàng tử chém gió về độc lập tài chính, quản lý tài chính hay ít ra dính dáng đến vay nợ mua nhà cho zợ iu chớ. Ai dè quàng tử lại cào mặt ăn vạ hg, mí lị lộn bài phát biểu sức khoẻ tâm thần trc đó. HG thả cặp này ra ngoài, chắc cũng còn nhiều phen mất mặt lắm chứ k phải như này thôi đâu.
Chị sợ con virus hay sợ bị cách ly?Em thì sợ bị cách ly thôi :D
MẶC CẢM TỘI LỖIHôm nay rảnh rỗi quá, nên tôi biên vài dòng về Mặc Cảm Tội Lỗi, áp dụng vào ngay trường hợp của chị Huệ này. Đây là một tâm lý mà nhiều người mắc phải sau một biến cố lớn với người thân, nhất là mất mát đau buồn khi người mình thương yêu nhất qua đời. Mất Mát Đau BuồnAi mà chẳng mất mát đau buồn khi mất người thân? Đây là biểu hiện tâm lý rất bình thường của con người. Đến súc vật nó cũng còn biết đau buồn huống chi là con người. Nếu nhà các chị nuôi hai con chó trong nhiều năm, chẳng may một con chết, các chị sẽ nhận ra ngay nỗi đau buồn của con chó còn lại, nó bỏ ăn, không còn chạy nhảy tung tăng nữa, chỉ quanh quẩn chỗ mà con chó kia chơi đùa trước đây. Các chị chết đi, có khi con chó của chị nó sẽ ngồi canh mộ chị hàng tháng, đến nỗi mà một luật sư nổi tiếng đã viết một bài nói về tình thương của chó khi chủ chết đi, nhờ đó mà cãi thắng kiện trong một vụ kiện con chó của nhà hàng xóm.Nỗi đau buồn nó phụ thuộc vào từng cá nhân, và mỗi người cảm nhận mức độ đau buồn khác nhau, càng yêu quý thì càng đau buồn. Người ta nói thời gian là phương thuốc chữa lành tốt nhất, nhưng với nhiều người, phải lâu lắm mới có thể nguôi ngoai chút nào.Huệ là con út, sinh ra trong một gia đình có 3 cô con gái, tuy gia đình không giàu có gì, nhưng cũng đủ cơm ăn áo mặc, sống tại Biên Hòa, Đồng Nai. Lớn lên lấy chồng, rồi sanh hai đứa con trai khôi ngô tuấn tú. Nhưng hạnh phúc không chiều lòng người, hôn nhân sớm tan vỡ, chồng bỏ, để lại hai con thơ cho Huệ bươn chải kiếm sống nuôi hai con ăn học.Sau khi ly dị, hai đứa con chính là tài sản quý báu nhất, và chị đã nguyện rằng sẽ hi sinh suốt đời vì con, cho dù cực nhọc, vất vả, cũng gắng nuôi con lên người. Học xong đại học, chị vào làm phóng viên một tờ báo trong vài năm. Rồi internet phát triển, báo giấy bị cạnh tranh, không còn như xưa, thu nhập cũng giảm, chị cố gắng học thêm buổi tối thêm một tấm bằng thứ hai. Học xong dược tá, chỉ nghỉ làm báo, ra mở nhà thuốc, kiếm tiền nuôi hai con. Rồi nhờ có giọng ca bolero trữ tình, chị bắt đầu đi hát thêm vào các phòng trà, các chương trình ca nhạc, vào các buổi tối, kiếm tiền nuôi con. Cuộc đời tuy vất vả nhưng bù lại hai đứa con khôn lớn, mạnh khỏe, là động lực để chị tiếp tục bán thuốc, đi hát, bán hàng online, nuôi hai con nên người. Rồi làn sóng bỏ Việt Nam càng ngày càng dâng cao. Năm 2013, chị gặp Paul. Paul là lính Mỹ, đã về hưu, sống tại New York. Đây đúng là ánh sáng cuối đường hầm. Nếu cưới Paul, Paul có thể bảo lãnh cả chị và hai con sang Mỹ sống, hai con chị sẽ được hưởng cuộc sống tuyệt vời bên xứ tư bản giãy chết, không tệ bạc như cuộc sống thiên đường Việt Nam hiện nay. Chị cưới Paul. Nhưng một lần nữa, trời lại phụ lòng người. Paul không bảo lãnh đi Mỹ cả gia đình, chị chia tay Paul. Sau khi chia tay chị, Paul đã quen và cưới Rita, một cô gái người Indonesia, mới cưới Rita vào tháng 6 năm 2018 và bảo lãnh Rita sang Mỹ sống. Hiện nay Paul đang bị ung thư, đang được hóa trị dưới sự chăm sóc của Rita.Năm 2016, chị cưới Tom, người chồng hiện tại. Tom đã về hưu, sống tại Florida, cùng với một người bạn mở một công ty nhỏ làm dịch vụ chuyển nhà. Tom đã đệ đơn bảo lãnh chị và hai con sang Mỹ diện hôn thê. Nhưng với thu nhập hiện tại của Tom, lương hưu với một công ty rất nhỏ, chỉ đủ để bảo lãnh chị và một đứa con. Chị đã quyết định đưa đứa con út cùng mình sang Mỹ, để đứa con trai lớn cho chị gái nuôi. Ngày 1/1/2017, hai mẹ con chị đặt chân lên nước Mỹ, bắt đầu thực hiện giấc mơ Mỹ. Sau khi đến Mỹ, chị đã tích cực tham gia hát các sô diễn, rồi làm thủ tục bảo lãnh đứa con còn lại sang Mỹ. Theo kế hoạch, chỉ một hai năm, là con trai lớn sẽ được đi Mỹ, cả gia đình xum họp. Nhưng một lần nữa, trời lại phụ lòng người. Một ngày đẹp trời, chị nhận được điện thoại của chị gái thông báo con chị bị bệnh phải vào bệnh viện Đồng Nai, rồi chuyển đến Chợ Rẫy. Chị đã mua vé chuyến sớm nhất về Việt Nam, trước khi lên máy bay, còn nói chuyện được với con trai qua video Messenger đang nằm trong bệnh viện, không ngờ đây là lần cuối cùng chị được nói chuyện với con.Về tới Việt Nam, lao vào bệnh viện, thì con đang cấp cứu trong ICU, Chợ Rẫy. Nhìn thấy con nằm đó với mớ dây rợ xung quanh, tim chị như thắt lại. Hàng ngày, chị chỉ mong ngóng vài phút ngắn ngủi được vào thăm con. Nhưng, một lần nữa, trời không chiều lòng người, con chị đã ra đi.Mặc cảm tội lỗiCả thế giới như sụp đổ trước mặt chị. Mọi kế hoạch, mọi tính toán, mọi cố gắng của chị đã đổ sông đổ biển. Chị tìm mọi cách đi Mỹ nhằm mong cho con được cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng giờ con chị nằm kia, trắng bệch, bất động, chỉ còn là cái xác không hồn. Chị nguyền rủa mình, tại sao lại để con mình phải chết? Tại sao không ở bên cạnh con chăm sóc cho con? Mặc cảm vì đã không giữ đúng lời hứa với con “mẹ sẽ luôn chăm sóc cho con, hi sinh tất cả vì con”. Tự trách mình đã không ở bên con lúc con cần mình nhất. Chị tự trách mình, nếu mình đưa con lớn sang Mỹ, để con trai nhỏ ở nhà, thì có lẽ con chị còn sống, nó sẽ được chữa trị tốt nhất với nền Y khoa tiên tiến nhất thế giới. Chị dằn vặt mình đã quyết định sai lầm khi đưa con nhỏ sang Mỹ, để con lớn lại, đến nỗi nó bị bệnh không chữa được. Chị nghĩ rằng chính mình đã đẩy con mình vào chỗ chết. Chị hối tiếc vì đã không đưa con sang Mỹ định cư sớm hơn. Chị mắc kẹt trong sự định tội của chính mình.Giận dữ và đổ lỗiChị bắt đầu có cảm giác tức giận. Chị tức giận vì nghĩ bệnh viện quá chậm chạp để cứu con chị. Chị tức giận vì không có nhân viên y tế nào chia sẻ nỗi đau mất con với chị. Chị tức giận vì không có bác sĩ nào mời chị vào phòng riêng, cập nhật thông tin hàng ngày của con chị, giải thích cặn kẽ bệnh con chị mắc phải, tình trạng sức khỏe, tiên lượng, cách điều trị, nguy cơ tử vong… Tất cả những gì chị nhận được chỉ là một nhân viên y tế, đọc loa, kêu chị đi đóng tiền xét nghiệm, mua thuốc, tiền dịch vụ lọc máu. Chị tức giận vì không được tham gia cứu con mình, tất cả phó thác cho bệnh viện. Chị tức giận vì không ai thèm quan tâm hỏi ý kiến của chị. Người ta cứ làm việc của người ta, không đếm xỉa gì đến chị. Không hề có sự hợp tác giữa chị và bác sĩ. Chị tức giận vì suốt cả ngày phải nằm vạ nằm vật 24/24 ở hành lang phòng ICU, một nơi gớm giếc, dơ bẩn, chật kín người, không còn không khí để thở. Phải luôn luôn túc trực vì không biết khi nào loa gọi tên người nhà bệnh nhân. Xung quanh là những bộ mặt hốt hoảng, lo lắng, của những người cùng cảnh ngộ với chị. Ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của con chị? Chị bắt đầu tìm ra người phải chịu trách nhiệm để giảm bớt căng thằng của chính mình. Chính lũ bác sĩ kia là kẻ đã giết con mình. Đã không cấp cứu kịp thời. Đã để con mình phải nằm hành lang trên cáng. Đã không chịu mổ ngay. Đã không chịu làm giấy tờ ngay để đưa con sang Mỹ chữa bệnh. Chị tức giận vì dịch vụ y tế kém cỏi, lạc hậu, chậm chạp, không bằng một phần của nơi chị đang sống, tiểu bang Florida, xứ giãy chết cờ hoa. Chị tức giận vì nếu con chị đang nằm tại bệnh viện đa khoa Tampa, cách nơi chị sống vài phút đi xe hơi, thì con chị sẽ không bị mất mạng. Làm sao thoát khỏi chu kỳ đau buồn - mặc cảm – đổ lỗiTự mình vượt qua mặc cảm tội lỗi không phải là điều dễ dàng. Nó cần sự giúp đỡ của các nhà tư vấn, người thân, bạn bè, và nỗ lực bản thân. Thứ nhất là phải rũ bỏ gánh nặng trách nhiệm trên vai. Không phải chịu những gì mà không phải trực tiếp do mình gây ra. Hãy tuyên bố với mọi người rằng bạn đã làm hết sức mình. Thứ hai là phải tha thứ cho bản thân. Bất cứ lỗi lầm nào cũng được tha thứ. Con người sống không ai là hoàn hảo, không ai là không bao giờ mắc lỗi. Cho dù có phạm sai lầm, nhưng bản thân mình không là người xấu. Nhân chi sơ, tính bản thiện. Thứ ba là chuyển cảm giác tội lỗi thành những suy nghĩ tích cực. Nhờ có sự cố này, mà mình hiểu rõ hơn những gì người thân, người xung quanh đã dành cho mình. Những chia sẻ, động viên, và biết ơn vì những điều đó.Thứ tư là làm việc thiện. Hãy gặp những người đang gặp khó khăn, hãy giúp đỡ họ. Khi mình làm được một việc thiện, cảm giác mình còn có ích cho mọi người, cho xã hội, sẽ giảm bớt những mặc cảm trong lòng. Cuối cùng, nếu để mặc cảm tội lỗi lâu ngày, ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt, thì nên đi khám, tư vấn ở các chuyên gia tâm lý.
khai thác tràn lan được, mình mua 1 bịch mang về trang trí bể cá
Bác đừng hù em đã sợ vãi ra rồi nè, haha...Nói chung cố gắng sống lạc quan yêu đời. Vào tầm 40 em sẽ bơm botox vô mặt , sửa mũi độn càm căng da mặt, và bơm ngực nữa...cho nó máu!:))
Mí cái chuyện cấm đoán này mình cũng chỉ nghe đồn (Hà Tăng) hay nghe 1 phía (Quỳnh Chi sau khi ly hôn lên báo kể lể) chứ đâu có trong cuộc mà biết chắc nịch vậy.Cô Hà thì xem chừng sự nghiệp diễn viên đến đấy là chả hơn được nữa, cô này được gương mặt quá sáng chứ diễn xuất nhạt nhẽo, mình thấy nổi tiếng quả là may mắn lại được danh ngọc nữ. Dừng ở đấy là quá tỉnh táo. Nghe nói (cũng nghe thôi nha) Hà cũng khôn ngoan kinh doanh thêm, ba mẹ anh chị đều được hưởng giàu sang, đâu có tù túng gì.Cô Chi thì ly hôn xong phải quay lại showbiz nên phải kể lể đặng thanh minh thanh nga, thu hút sự chú ý thương cảm. Đâu có thấy nhà chồng cũ phát biểu gì nên sự thật chưa chắc đã hoàn toàn như cô này nói.Đưa cô Hà với cô Chi vào cùng nhóm mình thấy khập khiễng. Tại vị thế hai cô này trước khi kết hôn khác nhau, hai nhà chồng cũng khác nhau. Nhà chồng HT kinh doanh mặt hàng thời trang xa xỉ phẩm rất cần sự PR thêm của con dâu, trong khi nhà chồng QC làm thủy sản hông có liên quan đến văn nghệ.Tám thêm chút về người hơi giàu nha. Cô em chồng mình cưới chồng, nhà chồng giàu. Không phải đại gia mà quan chức cỡ trung, không đến ngàn tỷ chắc cũng năm, bảy trăm tỷ. Người ta suy nghĩ khác mình nha. Bà mẹ chồng cô em rất thích cô ấy vì nhìn nó trông sang chảnh, khi tiếp xúc nó rất tự nhiên, tự tin, tự kiêu nữa, dù nó chỉ là nhân viên văn phòng. Có thế thôi. Người ta giàu rồi nên không cần con dâu kiếm ra tiền vài chục vài trăm chẹo/tháng, cũng không cần con dâu đảm đang việc nhà đâu (có mấy giúp việc rồi), không thích con dâu hiền lành ;;)Cô em mình cưới về rồi thích gì được nấy vì nhà chồng rất chiều. Chả cấm đoán gì cả nhưng nó cũng không thích làm nhiều, làm chân văn phòng bên dầu khí thu nhập các loại bình quân cũng vài chục tr/tháng. Nó không thích chơi bời đàn đúm shopping, hết giờ là về nhà nằm chơi. Mẹ chồng rủ đi spa này nọ mà rủ mãi nó mới đi. Người ngoài nhìn vào thấy nó suốt ngày ở nhà có khi bảo nhà chồng không cho ra ngoài ;;)À mà nó hài lòng với cuộc sống lắm, đẻ 3 đứa liền tù tì, chả đòi hỏi tài sản nọ kia gì. Nhà chồng cho ở riêng biệt thự 2 chục tỷ nó không thích, thích ở chung với bố mẹ chồng. Mới đây bố mẹ chồng nó cho xây 1 khách sạn ven biển cho vợ chồng nó đứng tên và quản lý.Cô em chồng mình cũng không phải tự nhiên mà cưới được chồng giàu. Giữa rất nhiều đối tượng nó cũng cân nhắc chọn lựa mãi đến bố mẹ chồng mình sốt hết cả ruột. Nó cũng cực coi trọng yếu tố kinh tế, nhưng chọn dược anh giàu rồi thì cứ an yên hưởng, không toan tính gì hết nữa. :)
Có Bắc Hàn chưa nhiễm thôi, và Indonesia nữa, nhưng Indonesia không chắc lắm vì nghe đâu có 1 ca đi chơi Bali về nước thì xét nghiệm dương tính.