Nói điều này với bạn ko biết có đúng không? Nhưng mình thấy hình như bạn đang "ngoại tình" bằng tư tưởng đấy, ngày xưa mình cũng giống bạn hay sống nội tâm và suy nghĩ nhưng mình rất sợ khi phải cứ nghĩ về một điều mà mình ... không thể làm gì khác hơn... nếu bạn cảm thấy đau hay mất mát thì bạn cứ đau và suy nghĩ ... nhưng đừng gậm nhắm nỗi đau và sống trong ký ức nhiều quá, bạn sẽ chẳng bao giờ thoát ra được. Bạn hãy sống cho mình và tạo niềm vui cho chính mình, đó là những kỷ niệm đẹp, ai cũng có một thời ko thể quên nhưng chúng ta còn nhiều thứ phải hướng đến, bạn còn con cái nữa, sao bạn ko nghĩ đến, bạn phải sống hạnh phúc thì con bạn mới hạnh phúc ... Mong rằng bạn sẽ tìm được niềm vui cho mình ...
Mình cũng đi học sớm một năm vừa qua sinh nhật đc 2 tuần hehe. Nhà bạn mạn đấy chắc học lqd hoặc kl nhỉ. Anw rất thích chuyện của bạn.
Bạn này bằng tuổi mình này năm 99 mới thi đại học. Chúc bạn năm mới có sức khỏe và nhiều niềm vui nhé. Mình cũng ít bạn và có nhiều tự sự như thế này.
Ôi, sao các mẹ nói trong cuộc đua chính trị mà cứ đề cao tình cảm thế nhỉ?Giả thuyết gồm có, ông Trọng này là tướng tài, Dũng là tội phạm, Trọng giúp Dũng trốn thoátKết luận: Trọng là người trọng tình trọng nghĩa. Thứ nhất, nếu ông Trọng là người có tài, để leo lên chức vụ ấy phải là người trầm ổn, bình tĩnh cơ trí, không phải người cảm tính để hành xử nông nổi. Nên việc ông ta giúp Dũng đơn thuần vì tình cảm là không hợp lý. Nếu giúp vì tình cảm, chứng tỏ ông này leo lên theo dạng ô dù. Mà em thiên theo ý thứ nhất vì biểu hiện ông ta trên tòa.Thứ 2, sao không đặt giả thuyết ông ta cũng móc lối cùng phạm tội với Dũng. Nhưng được bảo đảm gúp anh, sau này có bại lộ anh cũng sẽ cho chú một con đường lùi? Ông Dũng ăn được thế chắc chắn không phải hạng gà, nếu chết chắc chắn kèo trùm, chả le ông ta không kiếm được chỗ giấu thông tin cơ mật, bị đe dọa thì tung ra? Ai cũng phải tính cho mình đường lùi, hai anh em nhà này càng không phải ngoại lệ. Vậy thì hành động bao che của Trọng có đáng được thông cảm không?Thứ 3, bảo giúp anh? Lại càng buồn cười, đường đường là tướng CA, chả lẽ ngay từ lúc anh mình ăn dây tham nhũng lại không nhìn thấy, thế mà đòi là tướng tài (trái giả thuyết - loại), nên chỉ có thấy mà nhắm mắt làm ngơ thôi. Người anh em tốt là cản anh mình đi vào đường cùng, phải nhìn thấy kết quả trước khi hành động ấy, Chứ không phải đến cuối cùng thù dọn tàn cuộc mà thực chất càng đẩy vào tội nặng hơn.Em càng nghĩ càng chả thấy ông này có gì đáng được tung hê thông cảm. Tội tham nhũng khiến cả đất nước lao đao, khiến mỗi người dân đều mang nợ. Thói đời thật kì lạ "Giết 1 người là kẻ sát nhân, giết 10 người là sát nhân hàng loạt, giết 100 người là chiến binh, giết 1000 người là lãnh tụ." Đặt giả thuyết Trọng không phải là CA, không hiểu biết PL, không thi hành PL thì còn giải thích hành động cảm tính này? Xét rộng ra "Thượng bất chình, hạ tất loạn", lẽ dĩ nhiên bản án 18 năm này quá chính xác, để làm gương, để dằn mặt những kẻ có ý định phạm tội (dù không có tác dụng mấy). Một kẻ hành pháp lại nhổ vào pháp luật, chứng minh cho cả thiên hạ rằng luật pháp chỉ là mấy lời nói suông. Ai sẽ tin vào tính công bằng của luật pháp? Những người dưới quyền Trọng nhìn ông ta liệu có nghiêm chỉnh chấp hành không? Hya cấp trên thế mình cũng tha hồ được làm loạn?Nhiều người rất cảm tính, có thể chửi bằng chết Luyện, Tường vì tận mắt nhìn thấy máu me, thấy kết quả, nhưng những tội ác tày trời hơn, những tội ác khiến cả thế hệ không biết bao người phải gánh chịu lại dễ dàng được tha thừ. Tiền này là tiền thuế, chứ không phải tiền của gia đình anh em ông ta mà thích thì cướp lấy tiêu.Chả hiểu sao xã hội cứ tung hê như anh hùng?
Liệu mày có viết được bằng một nửa của người ta kg mà chửi người ta là bồi bút? Gởi từ ứng dụng Webtretho trên iPad
1 đứa là ĐỦ rồi ;;)
Cảm ơn bạn nhé! Những điều bạn nói đều đúng cả. Nhưng như mình đã nói rồi, chẳng ai hiểu hoàn cảnh của mình như chính bản thân mình, mình cũng biết những điều mình đang chìm đắm vào sẽ chẳng dẫn tới đâu. Cũng lâu rồi mình cũng không còn bị ám ảnh quá nhiều nữa. Chỉ là đôi khi thôi...
Mấy hôm trước chị mơ thấy em. Giấc mơ đánh thức những cảm xúc với em trong chị. Chị đã mừng vui, hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy em trong giấc mơ chị! Chẳng gì cả, chẳng nói gì, chỉ ôm nhau thôi. Cảm giác ấm áp ấy theo chị mãi cả ngày hôm ấy...
Chị đã lại nhớ em, một nỗi nhớ nhẹ nhàng, ngọt ngào. Đơn giản vậy thôi em ạ!
Cuộc sống thật đầy cám rỗ. Khi mà mỗi khi chị đi đâu, dõi theo là những ánh mắt của những gã đàn ông trên đường. Chị biết, chị chẳng xinh đẹp theo tiêu chuẩn người việt mình, nhưng cộng với sự khác biệt, chị lại đáng chú ý với họ. Chị vốn chẳng quan tâm đến những ánh nhìn ấy, vì chị biết họ muốn gì. Chỉ là đôi khi cô đơn quá, chị lại ước có ai đó để chuyện trò. Đơn giản chỉ thế thôi! Điều chị cần nhiều hơn tất cả những gì họ muốn ở chị. Chị muốn được yêu thương!
Chị có thể từ bỏ tất cả để sống cuộc đời của chị không? Thực ra nó cũng đâu đến nỗi tồi tệ em nhỉ? Đừng lại gần chị nhé! Nếu không có lẽ chị sẽ chẳng giữ được những bí mật trong lòng, và nói với em rằng chị nhớ em đến mức nào...