images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Mấy hôm rồi em bận liên miên, đến tận hôm nay mới có thời gian để có thể tiếp tục update cho các chị. Thực ra em cũng không định viết thêm nữa, nhưng có một số mẹ hỏi em tình hình thế nào rồi, nên em xin được chia sẻ tiếp tục.
Thời gian trước khi anh về, em đã quyết định không gặp anh nữa. Quả thực sống một mình với trí tưởng tượng lo lắng sợ sệt của em làm em cảm thấy rất sợ hãi. Và sợ hãi nhất là em không đủ can đảm để bước tiếp. Em luôn có tính như thế. Như đôi giày em thích nhất sẽ là đôi em ít đi nhất, vì em sợ nó bị hỏng, vì em sợ hỏng rồi em sẽ không thể tìm đâu một đôi tương tự. Em đã từng có một đôi giày như thế. Mặc dù để mua nó em đã bỏ qua rất nhiều đôi giày khác, rẻ tiền hơn, hoặc hợp với em hơn, hoặc tiện dụng cho em hơn.
Hoặc khi em ăn cơm, món ăn em thích nhất sẽ là món em ăn sau cùng. Mặc dù đã qua rất lâu rồi thời kì muốn ăn một món gì đó phải chờ đợi, mong ngóng, hi vọng sẽ có đủ tiền, hi vọng bố sẽ đồng ý mua, hay hi vọng mẹ sẽ đồng ý nấu.
Em vốn là một đứa nhát gan nhiều sợ hãi.
Tối hôm đó em nhắn anh, “Có lẽ để lần khác, em đã đặt vé đi A.”Mặc dù em chưa hề đặt vé. Mặc dù không hề có chuyến đi nào. Anh nhắn lại “Dù sao anh cũng có việc phải tới đó…” Tin nhắn kết thúc, không nói là sẽ gặp em hay muốn gặp em. Thực ra anh là vậy.
Suốt cả thời gian quen nhau trước đó, nếu em bảo với anh rằng, đừng gọi em hôm nay. Anh sẽ nói ok, và không gọi. Ngay cả khi anh hỏi “Anh ôm em được không”, nếu em nói “không”, anh cũng sẽ nói ok, và dừng lại. Chưa bao giờ em có thể đỏng đảnh với anh. Cũng chưa bao giờ em không ngừng mong anh yêu em hơn chút nữa.
Hôm đó là 24/12. Em biết anh sẽ về ngày hôm đó. Có lẽ là trên chuyến bay tối. Thường chỉ có một chuyến bay như vậy. Em xem fb, trên feed hiện lên ảnh bạn em đang check in ở một sân bay khác, dòng caption vỏn vẹn “noel ở trên không”, tự nhiên lại nghĩ đến anh. Không biết đã từ bao giờ anh phải chịu cảnh Noel chỉ có một mình. Không biết anh có cảm giác gì khi check in ở sân bay, bay về một nơi không còn nhiều người thân thiết, và chẳng có ai gọi là gia đình. Em chợt nhớ anh muốn khóc. Chợt cảm thấy muốn gặp anh.
25/12. Cuối cùng điện thoại em rung lên. Tin nhắn của anh. “Anh muốn gặp em. Nếu có thể em có thể đến SC được không. Anh đang ở đó. Anh chờ em.” Sau đó là điện thoại. Sau đó lại là tin nhắn. Có vẻ như anh biết lòng nhẫn nại của em có giới hạn, trước mọi sự gợi mở của anh.
Và đúng là em không chịu đựng nổi. Em đến đó. Chỉ nhìn anh qua cửa kính cũng khiến tim em dừng lại. Cho đến khi anh quay lại, và nhìn thấy em đứng đó. Và mỉm cười. Em hiếm khi thấy anh cười. Khi anh nở nụ cười đó, em thấy mình ngu ngốc, nhưng có lẽ, em sẵn sàng để đi đôi giày mình thích nhất, cho dù sau đó không mua lại được, hay để ăn món ăn em thích nhất trước tiên.
Điều làm em cảm thấy buồn nhất là, trải qua bao nhiêu thời gian, trải qua bao nhiêu chuyện, ngoài việc tóc anh đã bắt đầu bạc dần, mọi dấu hiệu tuổi già khác đều như dừng lại. Trong khi em đã già đi, đã béo dần lên, đã vừa cắt một kiểu đầu ngốc nghếch, vừa thử một màu sơn móng tay khiến tay em xỉn màu. Đã lại cảm thấy tự ti khi đứng trước anh.
Câu chuyện bắt đầu rất dè dặt. Căn bản là em không biết nói gì. Con người ngồi trước mặt em có rất nhiều điểm em biết, nhưng còn rất nhiều điểm khiến em mơ hồ. Khi mà mối quan hệ có thể ra ánh sáng. Khi mà em có thể ung dung ngồi trước mặt anh mà không lo lắng có ai đó có thể bắt gặp. Và lần đầu tiên, trong một quán ăn đông đúc, ngay tại một tòa nhà trung tâm nơi mọi người qua lại , anh thản nhiên đưa tay ra cầm lấy tay em. Khi em quay ra nhìn anh, anh lại mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại. Rốt cuộc em chỉ hỏi “Vẫn đeo chiếc vòng đó sao” - “Em có biết không, mỗi lần D nhìn thấy nó, anh í lại hỏi anh, sao mày có thể đeo chiếc vòng đó được, trông so gay”. Lần này em mỉm cười, thật sự, như lần đầu tiên nhìn thấy người mình rất yêu, sau rất nhiều năm.
Suốt những ngày sau đó em ở bên anh, cho đến khi kì nghỉ của anh kết thúc. Cảm giác như chưa bao giờ giữa em và anh ngừng liên lạc. Cảm giác như em chưa bao giờ ngừng yêu anh. Mặc cho mọi việc đã khác. Đã rất khác.
Chỉ duy nhất một lần anh và em ngừng nói chuyện. Khi anh bắt gặp em trả lời điện thoại của P. Anh nhìn em, rồi khẽ hỏi “Bạn trai?”. Em không nói gì. Rốt cuộc anh thở dài “Tại sao lúc nào anh gặp em, em cũng có một ai đó ở cạnh?”. Cả hai đã ngừng nói chuyện, rất lâu. Suốt lúc đó anh đã nhìn chằm chằm vào tv, còn em thì lặng lẽ ngồi cạnh.
03:09 CH 21/01/2015
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Em và anh đã gặp nhau. Có rất nhiều chuyện em muốn nói, nhưng hiện tại công việc của em khá bận, anh lại vẫn đang ở đây, nên có lẽ, em sẽ cập nhật gần nhất cho các chị nhé.
Cám ơn mọi người đã dành thời gian khuyên nhủ em suốt thời gian qua.
10:47 SA 30/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Đọc bài của bạn mình thấy mình còn thảm hơn, mình cũng say nắng anh ấy trong khi đang quen với bạn trai,cũng thấy tội lỗi rất nhiều, nhưng sau đó bạn trai và mình chia tay nguyên nhân do gia đình anh ấy không đồng ý mình (nhà mình chỉ cơ bản nên hơi nghèo), cũng may nhờ đoạn tình cảm mơ hồ của anh mà mình đã không quá chới với khi chia tay bạn trai, nhưng chúng mình vẫn là lén lút vì anh cũng có vợ rồi (anh hơn mình tới 1 giáp). Anh là sếp của mình, nhưng không trực tiếp mà ở headquarter còn mình thì ở tận branch. Mình không biết bản thân mình làm sao nữa, thật tệ, biết sai mà vẫn không thể đừng, cứ bị hút vào anh vậy, mình cũng rất ít gặp anh, vì anh ở thành phố X còn mình ở thành phố Y cách nhau cũng 1000 cây số. Anh cũng dịu dàng và quan tâm mình, nhưng cũng lạnh lùng, đôi khi lạnh nhạt ấy khiến mình thấy khó thở. Anh có một gia đình hạnh phúc, còn mình sau chia tay bạn trai lại lặng lẽ làm một nơi đến cho anh mỗi đợt công tác tại thành phố Y, nghĩ cũng buồn, nhiều khi thấy tội nghiệp cho bản thân, có khi vài tháng mới có một câu hỏi han. Mình chẳng cần gì ở anh, một gia đình ư, không phải, mình chẳng có ý định lập gia đình, còn tình yêu, cái sự đôi lúc lạnh lùng ấy khiến mình tự nhủ có phải mình đang ảo tưởng khi ở bên anh, mình không hề muốn phá vỡ gia đình anh, không muốn gành giật bất cứ thứ gì, chỉ im lặng, ngay cả đến nhớ anh cũng không dám nhắn tin, gọi điện, anh có hỏi thì ậm ừ gật đầu, anh chẳng nói yêu mình bao giờ, chỉ nói " Anh thật may mắn khi có em". Nhiều khi tự cười vào mặt mình. Cũng được hơn 2 năm rồi, nay mình đã 27 tuổi.
Phụ nữ chúng ta mà, yếu đuối quá, khi đã yêu sợ đủ thứ, nhưng ở hoàn cảnh của bạn mình nghĩ bạn nên gặp anh ấy đi, một lần thỏa thích làm tất cả những gì bạn thích, nói hết tất cả những gì bạn muốn, sống cứ như không còn có ngày mai ấy, rồi mọi sự tới đâu thì tới, đừng suy nghĩ nhiều, đừng để những ngày tháng sau này cứ phải ngoảnh lại hối tiếc. Với mình phụ nữ vẫn sống tốt dù cho không lập gia đình
- Hóng cái happy ending của bạn lắm, mong bạn hạnh phúc, mình thì chẳng hy vọng gì cứ lặng lẽ vậy thôi.

Mình đã trải qua những tháng ngày như bạn, mình rất hiểu. Có lẽ khác một chút là vợ anh lúc đó là người nước ngoài, nên mình không đến nỗi không dám nhắn tin gọi điện. Nhưng mà, có khác gì nhỉ, cũng chỉ là lén lút mà thôi.
Suốt giai đoạn đấy, và ngay cả bây giờ, mình cũng như bạn, mãi không biết mình muốn gì, thật tê. Đến tận bây giờ vẫn vậy.
Nhưng là người ngoài cuộc, mình mong bạn bỏ anh ấy. TH của mình lúc đó, khi yêu nhau, cũng biết là sẽ có ngày kết thúc. Vì anh ấy sẽ phải về nước.
Nhưng như bạn thì, liệu sẽ kéo dài đến bao giờ. Sẽ có lúc cô đơn lắm :(
Mình biết mình không có tư cách khuyên bạn từ bỏ, nhưng mình cũng không muốn một người nào khác giống mình :(
05:15 CH 23/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Cám ơn mọi người đã dành thời gian cho em.
Mấy ngày qua em hơi bận. Rốt cuộc em đã nghĩ, có lẽ em không nên gặp anh nữa.
Yêu cũng đã yêu rồi, nhớ cũng đã nhớ rồi. Nếu tìm một người để ở cạnh, như mọi người vẫn khuyên, thì có lẽ anh không phải là thích hợp nhất.
Nếu không đủ can đảm để làm như các mẹ khuyên, nói với anh cưới đi, hoặc cưa cẩm anh để cưới, thì gặp nhau rốt cuộc cũng không làm gì.
Không gặp nhau, ít ra còn có một quãng tình yêu đẹp.
Em nghĩ thế.
04:58 CH 23/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Thế theo chủ top khi một người yêu một người, thì có những hành động gì để gọi là yêu?

Gởi từ ứng dụng Webtretho của harmonius

Mình cũng không biết trả lời như thế nào. Nhưng mình vốn là người nhiều nghi ngại. Khi bọn mình lén lút (vâng, lén lút, đau lòng nhỉ) qua lại với nhau, thì mình luôn nghĩ, anh ấy không hề yêu mình. Chỉ là vì mình mới lạ. Hoặc là nếu không là mình sẽ là người khác. Chỉ là mình quá ngây thơ.
Mình đã nghĩ thế.
Khi anh ấy liên hệ lại, mình đã nghĩ, có thể chỉ là vì xung quanh anh chẳng còn ai.
Cho dù anh đã nói yêu mình. Cho dù anh có quan tâm đến mình.
Nhưng cuộc đời không phải là truyện ngôn tình. Mình không nghĩ có một người đàn ông yêu mình ngần đấy năm. Mình không tin tưởng vào bản thân. Hoặc mình không tin tưởng vào anh ấy.
Mình không rõ.
Nếu mình có thể, một lần tin anh ấy, thì có lẽ mọi việc đã khác.
Mặc dù mình đã rất nhiều lần khóc, vì nghĩ đến những việc anh ấy đã làm cho mình. Và đã tự nhủ, trong suốt thời gian xa anh ấy, rằng có lẽ anh ấy đã thật sự yêu mình.
11:52 SA 19/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Thôi em ạ, sai cũng sai rồi, đời người ai chẳng sai, nhưng ở 1 nghĩa nào đó mình nghĩ em cũng đã biết dừng lại và rút ra cũng như phải trả giá. Srr em vì cmt hơi nặng nề vì lúc đó chưa nghe hết câu chuyện. Đoạn đời đó cũng kết thúc rồi, làm lại từ đầu thôi.
Giờ trai độc thân, gái độc thân, 1 kỳ nghỉ lễ phía trước cứ lao vào nhau mà yêu đương cho thỏa đi. Yêu xong kì nghỉ này rồi mình tính tiếp xem là cân nhắc giữa ai và ai. Có những mối quan hệ chưa kết thúc nên càng nhiều nuối tiếc, mong mỏi chứ được quyền kết thúc thì lại rẽ sang đường khác ý mà

Vâng em cám ơn chị, chị cũng có nặng lời gì đâu. Mỗi lần em đọc một topic nói về việc chồng ngoại tình, em lại nghĩ mình chính là người thứ ba bị nguyền rủa đó, em cảm thấy cay đắng lắm. Nhưng người thứ ba thì không bao giờ là đúng. Em biết.
Em cũng sợ điều duy nhất, lao vào yêu nhau cho thỏa, rồi lại cảm thấy, hóa ra chưa từng là tình yêu. Hoặc là, hóa ra người đó chưa bao giờ yêu mình. Cảm giác đó có lẽ em không vượt qua được.
Còn nếu đến với nhau, thì em lại một lần nữa tồi tệ với P. Anh ấy chắc cũng sẽ vượt qua được thôi, em không nghĩ em quan trọng đến thế. Nhưng nếu ở với nhau, em sẽ đối diện sao với vợ cũ của anh nếu sau này phải gặp? Em không đủ can đảm.
Người ta bảo dám làm dám chịu.
Em đã từng nghĩ, em dám chịu nên em quay lưng đi, rồi cả đời sống trong mộng tưởng như thế.
Nhưng có những việc kéo dài hơn người ta tưởng.
11:37 SA 19/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Cám ơn các mẹ đã vào tư vấn cho mình. Dù quyết định của mình như thế nào, mình cũng sẽ nói cho mọi người biết :(
Mình cảm thấy rất được an ủi, vì mọi người hầu như không nói gì nặng lời với mình, cũng không hiểu vì sao, vì mình đã nghĩ mình sẽ bị trách cứ nhiều lắm.
Và mình cũng rất ngạc nhiên, vì nhiều mẹ khuyên mình nên đi gặp.
Về H, mình chưa bao giờ trách anh ấy trong suốt cuộc hôn nhân ngắn ngủi của bọn mình. Ngay kể cả khi biết anh ấy ngoại tình. Mình biết người sai đầu tiên trong cuộc hôn nhân là mình, và khi bọn mình chia tay nhau, mình nghĩ là giải thoát anh ấy khỏi mình, anh ấy nên có một người vợ xứng đáng hơn. Mình không chia tay vì anh ấy có lỗi. Chỉ là vì bọn mình đã hết yêu nhau. Chính xác hơn là mình đã hết yêu anh ấy, về phần anh ấy mình không rõ. Và lúc đó mình nghĩ, có lẽ mình nên sống cuộc sông một mình, thanh thản và nhẹ nhàng hơn.
Nếu nhìn lại, và được làm lại, mình cũng chỉ nghĩ rằng, sẽ không lấy anh ấy, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ không chia tay, sẽ làm lại từ đầu. Có lẽ vì mình luôn là đứa ngoan cố như thế.
Lâu rồi không gặp nhau, nhưng mình vẫn luôn hi vọng anh ấy sống hạnh phúc. Như anh ấy đáng được hưởng.
Về P, mình không rõ với P có phải là tình yêu hay không. Thực ra từ trước tới nay, ngoại trừ với anh, mình rất thụ động trong tình yêu. Thường là nếu người muốn ở bên mình làm mình cảm thấy thoải mái, thấy quí mến, mình dần dần sẽ yêu. Từ mối tình đầu tiên đến P đều thế. Con người P vốn không giống những người đàn ông khác mình gặp. Mình nhận lời anh ấy từ lúc mình biết, mỗi khi nghĩ đến anh ấy, mình lại mỉm cười.
Nhưng nếu phải nói là yêu anh ấy, một cách sâu sắc từ tim mình. Thì mình rất băn khoăn. Ngay kể cả trước khi anh liên hệ lại với mình. Ngay kể cả bây giờ.
Lúc nào mình cũng tự nói với bản thân là "nên biết đủ thôi, hạnh phúc ở ngay cạnh, sao còn trông chờ chỗ nào khác?" nhưng mình không làm được :(
Gần đây mình đến thăm bạn mình, cô ấy đang có bầu với người chồng thứ hai, người đã ở bên cô ấy và con trai khi cả hai vật lộn sau khi gia đình tan vỡ, cô ấy hỏi mình sao không đi với P, rồi bảo mình "Tớ biết V có nhiều suy nghĩ, nhưng mà, người đàn ông làm cho mình có cảm giác an toàn, mới thật sự là người có thể ở bên mình mãi mãi".
Người đàn ông ấy là P, chưa bao giờ là anh.
Có bạn bảo mình, nên gặp anh, bảo anh cưới. Nếu mọi việc với mình rõ ràng được như thế, mình đã không khốn khổ như bây giờ.
Như mình đã nói, mình biết mình yêu anh, nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy thật sự là anh yêu mình hay không. Lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, cũng là, mình không biết, khi mà được tự do ở bên nhau, liệu có thật sự là ổn.
Có bạn nói mình, liệu vợ anh có vui không khi đã có thời gian anh tơ tưởng đến mình, thật sự mà nói, mình còn chưa bao giờ nghĩ rằng, quay lưng đi, liệu anh có nhớ tới mình không.
Mình luôn cảm thấy không an toàn như thế.
Như là mình đánh cược tất cả mọi thứ đã qua, mọi thứ phía trước.
Còn thật sự là mình nghĩ nếu bảo anh cưới, dĩ nhiên là không. Mình cũng còn không muốn cưới. Chỉ là cứ đeo đuổi mãi niềm tin là trên đời này có một thứ phù phiếm gọi là tình yêu.
11:28 SA 19/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Nếu mình là bạn, mình sẽ làm theo con tim mách bảo. Và những gì bạn đang tự hỏi, bạn sẽ hỏi anh vào ngày gặp anh.
Tình yêu không có mắt nên không đặt lên bàn cân để so sánh tốt, xấu, được, mất bạn à.
Thật lòng chúc bạn hạnh phúc.

Mình cám ơn bạn rất nhiều.
Mình muốn gặp anh. Tất nhiên rồi. Nhưng mình cũng sợ. Sợ vì suốt thời gian bên nhau đó, đã giúp mình cảm thấy sau này, dù trải qua chuyện gì, mình cũng tự bằng lòng vì mình đã có tình cảm đẹp như vậy. Với anh. Nhưng nếu lần này gặp lại, liệu có như vậy không? Hay là rồi tất cả những chuyện tình cảm đó lại chỉ là mình tưởng tượng?
Bạn thân mình, người duy nhất biết chuyện, nói với mình như thế này "Đã lâu như vậy, lại ở xa như vậy, mày có nghĩ ông ý nặng tình với mày đến thế không? Hay lại tiện đường qua đây chơi bời mấy ngày nghỉ?".
Nếu thật sự như vậy, rốt cuộc mình còn lại gì?
Mình có thể toàn tâm toàn ý quay lại với P không? Mình nghĩ là không. Mà lúc đó, cả chút kỉ niệm tốt đẹp trong quá khứ cũng chẳng còn nữa.
Hoặc là mình đi gặp anh, chấp nhận đánh cược một lần nữa.
Hoặc là không bao giờ gặp lại nhau.
Lựa chọn nào cũng khiến mình sợ hãi.
06:05 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Thả mồi bắt bóng:(, đa đoan thì khổ!

Gởi từ ứng dụng Webtretho của harmonius


Cám ơn bạn. Đọc trả lời của bạn, mình đã suy nghĩ mãi.
Có phải mình "thả mồi bắt bóng" hay không, mình không biết nữa :(
Tử vi của mình lúc nào đi xem, cũng là một câu " lúc nào cũng ăn ngon mặc đẹp, nhưng chuyện gia đình không hạnh phúc".
Lúc nhỏ mình không tin, sau này lớn mình cũng vẫn không tin, đến lúc gặp anh thì mình tin. Vì mình chưa bao giờ được hạnh phúc. Có lẽ mình thật sự đa đoan.
Đến tận lúc này, mình vẫn không biết phải làm gì.
Mình đã nghĩ rất nhiều. Có thể anh chỉ muốn gặp mình, xem mình thế nào, vậy thôi. Mà mình thì cứ phức tạp lại, nghĩ là ai cũng đa tình như mình. Cũng có thể khác.
Mà khác thì làm sao? Ở hoàn cảnh này thì thay đổi được gì? Mình với anh ấy chưa bao giờ có cái kết cục nào gọi là tốt đẹp?
Mình đã nghĩ nhiều như thế. Nhưng cũng không thể nghĩ được điều gì khác nữa. Ngoài anh.
05:13 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
:( Cũng đang mong câu chuyện của chị... Em hiểu cảm giấc ấy, vì có lẽ em cũng đàng rơi vào tình trạng tương tự... :'(


Trải qua 5 năm kể từ ngày đầu tiên biết anh ấy, chị chưa bao giờ cảm thấy trọn vẹn hạnh phúc. Nên nếu là người ngoài cuôc nhìn vào, thì chị chỉ có thể khuyên em hãy bước ra khỏi chuyện đó càng nhanh càng tốt :(
Nhưng ngay cả chính bản thân chị, biết là sai mà vẫn không thể sửa :(
05:05 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Lời văn mơ mộng, trau chuốt nhưng bản chất vẫn là ngoại tình em ạ. Biết sai vẫn lao vào tức đã sai càng sai. Nhắm mắt lại quay đi đi


Vâng, đúng là em đã sai càng sai chị ạ. Có điều chỉ duy nhất trước anh ấy em không bao giờ hiểu nối mình muốn gì. Đôi lúc em nhớ anh ấy nhiều hơn em có thể chịu đựng được. Và chỉ cần anh ấy nhớ đến em, không bao giờ em có thể nhắm mắt lại :(
05:02 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Một tuần nữa anh sẽ về. Suốt tư lúc anh bảo em anh sẽ về, em không nghĩ được gì khác nữa.
Em có nên gặp anh, khi em không biết mình muốn gì ở anh?
Em còn không biết em muốn gì ở em?
Và còn P.?
02:51 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
VÀ RẮC RỐI…
Gần đây P xếp lịch nghỉ holidays. Anh ấy sẽ về nước, P nói với em, làm thủ tục đi, anh dẫn em về đó chơi. Không, không phải là gặp bố mẹ anh, em đừng lo. Chỉ là đi chơi thôi. P rất hào hứng. Rồi lại nói. Em ở lại đây một mình sẽ rất buồn.
Em nghĩ mãi rồi từ chối. Em có một người bạn lâu ngày mới gặp chuẩn bị về nước chơi. Em không sẵn sàng cho một chuyến đi dài ngày với P.
Hoặc đâu đó, em cảm thấy mong chờ một điều gì đó. Mà chính em cũng không rõ.
Khi em từ chối, P làm mặt buồn. Rồi ôm lấy em. “Ở nhà nhớ đi chơi nhiều vào nhé, anh không muốn lúc nào em cũng ủ rũ”.
Một người đàn ông cẩn thận và ngọt ngào như thế, chỉ có đứa khốn nạn như em mới không biết thế nào là đủ.
Cuối cùng thì ngày hôm qua. Em nhận được tin nhắn của anh. “24 này anh sẽ về”. Em nhắn lại “Vậy à?”. Anh nhắn lại “Ừ”.
Rồi rất lâu sau anh nhắn “Mình gặp nhau nhé?”.
Em nhắn lại “Để lúc đó rồi tính”.
Trong suốt thời gian đó, tim em đập thình thịch.
Em tự nguyền rủa bản thân mình. Em vẫn nghĩ, nếu anh thật sự có tình cảm với em, anh đã về ngay sau khi em nhắn lại cho anh lần đầu tiên.
Không cần phải đợi đến một kì nghỉ dài.
Vì em với anh gọi là xa, nhưng không đến nửa vòng trái đất.
Em đã đọc rất nhiều điều về tình yêu. Và em hiểu, nếu có chút gì gọi là tình yêu, thì anh đã về từ rất lâu.
Em tự nhếch mép cười chế giễu.
Lúc nào em cũng là một phương án dự phòng cho anh chăng?
Hoặc là, lúc nào em cũng là con nhỏ ngây ngốc đó, chỉ biết chờ đợi anh.
Như những ngày anh đã từng hỏi “Thích anh lắm đúng không, nên không thể quên anh?”. Những ngày em còn là con nhóc, không cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh.
Chủ yếu là, chính em cũng thấy mình là con ngốc, vì không thể trả lời rằng “Tốt nhất là không gặp nhau nữa”.
Hay “Em đã có người khác rồi”.
02:49 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
LẠI LÀ ANH…
Lần cuối khi anh gửi tin nhắn cho em đã hai năm. Đôi lúc em nghĩ rằng em đã quên hẳn anh. Đôi lúc nghĩ lại thời gian đó, em chỉ thấy một vùng đen sì trong trí nhớ, khiến em đau khổ, mà cũng khiến em thấy ngọt ngào. Nhiều lần em tự hỏi mình, nếu được làm lại, liệu em có quen anh không? Nhưng chưa bao giờ em trả lời được câu hỏi đó.
Nhìn bạn bè êm ấm hạnh phúc, em tự hỏi, nếu anh không xuất hiện, em và H sẽ cũng có cuộc sống như thế, liệu em có thấy đủ?
Có lẽ là không.
Em là một đứa, lúc nào cũng cảm thấy, ai cũng chỉ sống một lần, nếu cứ nhàn nhạt trôi qua, đôi khi không phải là quá tốt.
Có lẽ vì thế, mà em chưa bao giờ được yên ả.
Em vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó. 6h chiều. Em tắt máy, rời công ty. Và điện thoại nháy lên báo notifications từ L, trang mạng xã hội em mới tham gia. Một lời mời kết bạn, từ anh. Và một tin nhắn, từ anh.
Em đứng tại khe hẹp giữa hai tòa nhà, run rẩy. Không rõ vì gió lạnh, hay vì tin nhắn của anh. Chỉ là vài dòng hỏi thăm về em, về công việc và “Anh không rõ em còn dùng số điện thoại cũ hay không. Anh nghe về việc của em, qua N. Hi vọng em đã vượt qua mọi việc . Anh luôn muốn em hạnh phúc. “
N là sếp ở chỗ mới của em. Đã từng làm cùng anh bên X. Trong một lần vô tình, có lẽ vì quá nhớ anh, khi N hỏi khi làm ở chỗ cũ, em có được làm với anh không, em đã trả lời Có, anh rất nice, và rất giỏi. N làm mặt hề, nói với em, và anh ấy rất stylish. Em cười. Trao đổi với N về những trang phục anh hay mặc ngày casual day. Có lẽ em hơi quá hào hứng. Có lẽ N là một người tinh ý. Hoặc có thể đơn giản, chỉ là N bảo với anh, nhân viên mới của tôi biết cậu, và cô ấy nói cậu rất sành điệu.
Em cảm thấy hối tiếc vì đã nói với N về anh. Và cảm thấy điên rồ khi, bấm nút nhận lời mời kết bạn của anh.
Mặc dù không gửi cho anh tin nhắn nào.
Mặc dù điều em biết là, có lẽ, em nên giả vờ như, không nhận được tin nhắn nào, và bỏ qua cả lời mời kết bạn.
Em đã đứng trong khe hẹp đó rất lâu, nhìn chằm chằm vào máy điện thoại.
Cho đến khi P gọi, nhắc rằng bọn em có hẹn đi ăn tối.
Suốt bữa ăn ngày hôm đó, mọi việc như một màn ảnh mờ ảo trước mặt em. Em nghĩ đến anh, nghĩ đến những việc anh biết về cuộc hôn nhân của em. Và nghĩ rằng có lẽ, anh chỉ muốn an ủi, một con bé ngốc nghếch đã từng tin rằng anh có tình cảm với nó.
Mắt em nhòe đi. Tại sao anh lại phải nhắn cho em, khi tất cả những lời anh muốn nói, chỉ formal như thế?
Tại sao anh lúc nào cũng muốn, làm em phải nghĩ đến anh, khi anh không thể làm được gì cho em?
Và em cứ thần người ra suy nghĩ. Cho đến khi P hôn em tạm biệt, và rất nhẹ nhàng nói với em “Em về nghỉ sớm đi, hôm nay mệt rồi, đừng thức khuya hay làm gì muộn nhé”.
Em nhìn khuôn mặt tội nghiệp của P. Mỉm cười “Anh cũng vậy nhé, hôm nay ở công ti có nhiều việc, em hơi suy nghĩ một chút”. P ôm em vào lòng. Làm em muốn khóc.
Nhưng lần nào cũng thế. Khi em quyết định, hãy quên anh đi. Thì anh sẽ quay lại.
Khi em chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của em báo tin nhắn của anh. Một dòng ngắn ngủi. “Anh đã li dị rồi. Cô ấy và S đã về Y. Bọn anh không hạnh phúc”.
Em nằm trên giường. Nước mắt lăn dài trên má.
Là tự em cảm thấy, khi nhắn tin nhắn đó, có lẽ anh rất cô đơn.
Em vẫn thường huyễn hoặc như vậy, để rồi lại rơi vào mối quan hệ luẩn quẩn với anh.
Cuối cùng em nhắn lại. Từ số điện thoại của em. “Em rất buồn khi biết điều đó. Anh cố gắng nhé. Hiện tại em rất ổn”.
Máy điện thoại lại nhấp nháy. Anh nhắn. Vỏn vẹn hai chữ “Anh tin”.
Em đã từng rất thích anh, vì mỗi khi em muốn giải thích sợ anh hiểu nhầm em, chỉ cần em nói một vài câu, anh sẽ nhéo mũi em và cười, nói “Anh tin”.
Ở bên anh, em chưa hề lo sợ. Vì em biết, anh bao giờ cũng bình tĩnh, và bao giờ cũng tin em.
Nhưng khi anh nhắn lại rằng, anh tin em rất ổn, em lại cảm thấy tức giận.
Tại sao anh có thể nghĩ rằng em ổn, khi em và anh cứ thế cắt đứt mối quan hệ, khi anh cứ thế mà ra đi.
Tại sao anh có thể nghĩ rằng em ổn, khi anh không hề hạnh phúc?
Nhưng em không trả lời tiếp, bởi vì em quá mệt mỏi rồi.
Em không biết cả em và anh, liệu có ai thật sự yêu ai?
Em chỉ nghĩ đến anh, vì em chưa bao giờ hoàn toàn có được anh.
Anh chỉ nghĩ đến em, khi xung quanh anh không còn ai khác.
Có phải đó thực sự là bản chất của mỗi quan hệ giữa em và anh?
Sau đó thỉnh thoảng anh nhắn tin hỏi thăm em. Và em trả lời. Như thể giữa em và anh chưa từng có những chuyện ngày đó. Chỉ là hai người bạn.
Thỉnh thoảng anh để lại tin nhắn thoại cho em. Vào lúc giữa đêm. Giọng miền Nam chầm chậm dễ thương như ngày nào.
Em nghĩ có lẽ anh đã li dị thật.
Và em ứa nước mắt.
Đôi lúc em nghĩ, hai người bạn cũng tốt. Dù sao anh cũng không thể ở cạnh em được nữa. Anh đã ở một nơi khác rất xa.
Đôi lúc em nghĩ, vì sao khi em và anh có thể đến với nhau, lại là lúc em và anh ở cách nhau hàng nghìn cây số?
Có lẽ là vì ông trời, ngay từ đầu đã thấy chúng ta là một đôi không hợp mắt.
Có lẽ mình nên chấp nhận, chỉ là bạn bè…
02:47 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC…
Không còn vướng bận với kế hoạch sinh con, em xin đi làm lại, quay trở lại thành phố cũ. Ở một công ty mới, đồng nghiệp mới. Tất cả không ai biết về những chuyện đã xảy ra với em, và em cũng không thân thiết với ai. Hoặc giả như mọi người đều biết, có thể là mọi người đều biết, nhưng không ai hỏi em về quá khứ.
Đi làm,về nhà, đôi khi em cảm thấy, chỉ mới hơn 3 năm, em đã trải qua tất cả những chuyện, có lẽ có những người cả đời người không phải trải qua. Em cảm thấy nguội lạnh dần. Rồi em có một vài người bạn, đi ăn đi chơi đi quẩy, sống như thanh niên chưa gia đình. Mà đúng là thanh niên chưa gia đình. Chỉ có điều là không còn muốn lập gia đình nữa.
Cho đến khi gặp P.
Hôm đó em hẹn bạn đi chơi. Bạn đang làm giấy tờ cho một khách hàng, hẹn em qua đó đón bạn đi luôn. Em đến nơi bạn vẫn còn giải thích dang dở cho khách một số vấn đề, đành vào ngồi cùng. Rốt cuộc buổi tối nhận được tin nhắn. P xin bạn số điện thoại của em. P chính là khách hàng đó.
P ở VN đã 8 năm, thành đạt, và chưa bao giờ lập gia đinh. P nói với em P muốn ở VN, ngay từ lúc đầu sang làm việc cho đại sứ quán, anh đã cảm thấy muốn ở lại lâu. Nên sau đó, quay về nước rồi, P đã tìm công việc khác để quay lại. Bạn nhắn với em, tài khoản giao dịch ngân hàng của P tao đều nắm rất rõ, lấy được P mày cứ yên tâm, cố lên.
Em buồn cười trước sự hào hứng của bạn. Em đã li dị được nửa năm, đã lâu không còn gặp chồng cũ, anh thì đã hết nhiệm kì quay lại X, cũng không có một người nào mới quen. Đáng nhẽ ra em phải hào hứng. Nhưng có lẽ, em chưa chịu cô đơn đủ lâu. Để cảm thấy cần một người khác. Hoặc cũng có thể, sau khi em tháo vòng đeo vào tay anh, mọi nhiệt tình yêu đương tuổi trẻ của em, đều đã bị anh mang đi mất.
Nhưng em vẫn gặp P. Đâu có hại gì một vài cuộc gặp nho nhỏ. P là một người tốt, tất nhiên, em thường có thói quen nghĩ rằng mọi người đàn ông xung quanh em là người tốt. Chỉ có em làm cho họ xấu đi. Như là H. Như là anh.
P nói thích ánh mắt em nhìn. Lúc nào cũng trống rỗng. Anh ấy muốn làm em bớt sự trống rỗng. Em chỉ cười. Em không trống rỗng. Có lẽ anh bị ám ảnh bởi sự nghiệp phát triển của anh. Lúc nào cũng muốn làm cho người khác tốt hơn.
P biết em chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ. Chỉ quan tâm đến em và chờ đợi. Hơn một người bạn. Nhưng chưa bao giờ là một người yêu. Mặc dù đôi lúc, trước cửa nhà, em để P ôm vào lòng, và hôn từ biệt.
Đôi lúc em bảo bản thân, mình nên yêu người đàn ông này, người không ngại ngần ở cạnh em, dù biết rằng có thể chưa hẳn em sẽ đáp lại. Người đàn ông hay gửi đến văn phòng em, không phải là hoa, mà là vài hộp bánh ngọt, để đảm bảo em không nhịn ăn qua trưa, vì “trông em lúc nào cũng quá mảnh mai rồi”.
P nhiệt tình và tử tế, như công việc của anh ấy làm. Lúc nào cũng hi vọng mọi thứ tốt đẹp hơn.
Lần đầu tiên ở cùng với P, tiếc là, em lại nghĩ đến anh. Qua một đêm dài, sáng tỉnh dậy, em chỉ thấy trống rỗng. Trống rỗng đến độ, tất cả những gì em muốn làm là chạy ngay về nhà, quấn mình trong chăn và ngủ một giấc thật dài, tốt nhất là, có thể không bao giờ phải dậy…
Trống rỗng ngay cả khi P nắm chặt lấy tay em vào bữa sáng đầu tiên cùng nhau.
P hay than thở, càng ở bên nhau em càng ít nói, thà em cứ nói những chuyện vơ vẩn linh tinh như ngày đầu…
Em mỉm cười. Vì sự ngọt ngào tử tế của anh ấy. Ở cạnh nhau lâu, em quen dần với sự có mặt của anh ấy. Đôi lúc vẩn vơ cũng nghĩ đến P. Và đôi lúc nhớ anh ấy. Mỗi khi P đi công tác.
Có lẽ một lúc nào đó, em sẽ nắm tay anh ấy chặt hơn.
Em đã tự nhủ thế.
02:46 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
NHỮNG NGÀY SAU ĐÓ…
Chuyển sang một thành phố khác, không có công việc, em tự thấy mình nhàn hạ đến phát buồn chán. Em ở nhà, làm hết các công việc nội trợ mà em chưa từng làm. Và đi dạo, đợi chồng về, ăn cùng một bữa tối, hôn nhau và đi ngủ. Như các bộ phim lãng mạn mà buồn tẻ.
Em biết chuyện này sai ở khúc nào đó. Nhưng em không có thời gian để nghĩ xem sai ở đâu…Cứ như thể sau khi rời xa anh, chẳng còn chuyện gì khiến em bận tâm. Em hi vọng sẽ nhanh có một đứa bé. Để em có thể tập trung nghĩ về một việc khác. Để em có thể sống lại là em…
Có một lần, em nhận được một tin nhắn. Vỏn vẹn một dòng “Xa em có lẽ là điều ân hận nhất cuộc đời anh”. Từ nước X. Em nhẩm tính thời gian , có lẽ anh đã hết nhiệm kì, có lẽ đã quay trở lại X. Nơi anh gặp vợ anh lần đầu tiên. Nơi anh sẽ sống với gia đình anh suốt quãng đời còn lại. Hạnh phúc mà không có em.
Em không trả lời lại, nhưng cũng không xóa đi tin nhắn.
Ai cũng đã sai, và em nên tiếp tục cuộc sống của mình.
Nhưng có lẽ vì, em đã sai, nên em phải trả giá.
Khi chưa kịp có con, thì em biết chồng em ngoại tình. Vô tình vào một hôm H để quên điện thoại ở nhà. Và tin nhắn đến.
Lúc biết chuyện, em chỉ cảm thấy buồn cười. Cũng như em, bị cuốn hút bởi một người đàn ông thành đạt khác. Cho dù biết anh ta có vợ, cho dù anh ta còn có con. Một ai đó bị cuốn hút bởi chồng em, cũng không còn có thể khiến em ngạc nhiên.
Em có cảm thấy đau lòng.
Em và H, đã từng rất hạnh phúc bên nhau, đã từng rất hợp nhau. Và đã từng là một cặp rất đẹp đôi. Vậy mà…
Em lẳng lặng theo dõi H. Em chưa bao giờ kiểm soát, nên đến khi cần theo dõi, mọi chuyện cứ thế bày ra trước mắt. Em cũng không tốn quá nhiều công. Có lẽ đấy là cái lợi của việc, thả lỏng cho chồng mình.
Em bảo H em muốn li dị. Vì như vậy. H gần như phát điên, nói rất nhiều, đến nỗi em không còn có thể nhớ được câu nào. Cuối cùng H nhìn em và nói “Có lẽ em rất muốn li dị anh, nên đã kì công chuẩn bị”.
Em nhếch mép cười.
Em không cần giải thích. Và nếu được giải thích, thì em cũng không biết nói gì. Có thật là đâu đó sâu thẳm trong lòng, em rất muốn li dị anh ấy không? Em không thể trả lời được.
Em làm thủ tục. Nhanh chóng. Không cần ra tòa. Chỉ cần tốn ít tiền. Khi mang cho em tờ quyết định li hôn, chị thẩm phán nhìn em cảm thông “Nghĩ kĩ chưa, đàn ông mà, ai chả có lúc này lúc nọ, lúc chị gặp chồng em, thấy nó cũng muốn làm lại từ đầu…”
02:45 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Đợt này cuối năm em bận quá. Hôm nay rảnh ngồi tâm sự một mạch, vì giờ em cần tư vấn gấp lắm rồi :(
CHIA TAY
H mong muốn có con. Lấy nhau gần hai năm, kinh tế cũng ổn hơn, lại bị nội ngoại giục, anh ấy không thể cảm thấy thờ ơ.
Suốt một thời gian dài, em cảm thấy cuộc hôn nhân của mình bấp bênh để có thể có một đứa con, nhưng cuối cùng, em đồng ý.
Em đồng ý vì H không làm gì sai. Chỉ có em sai quá nhiều với anh ấy. Mong muốn có con của anh ấy cũng không hề có vấn đề gì sai. Chỉ là em sai.
Em đồng ý vì em nhìn thấy bức ảnh gia đình anh. Lần đầu tiên, em cảm thấy rõ rang một việc, em với anh không thể nào có kết cục tốt đẹp, vì khởi đầu vốn dĩ đã là không tốt đẹp. Hoặc là ngay cả, có một cái kết thì, em cũng không biết thế nào để gọi nó là tốt đẹp? Em bỏ H và anh bỏ vợ đến với nhau? Thật sự là tốt đẹp sao?
Em tự nghĩ cũng thấy buồn cười.
Lần cuối cùng ở bên nhau, em tháo sợi dây may mắn màu đỏ em vẫn hay đeo đeo vào tay anh. Anh nhìn em ngạc nhiên. Cuối cùng em nói “Em chỉ không muốn anh quên em”. Anh luôn là một người điềm tĩnh. Và có lẽ anh luôn biết rằng, sẽ có một ngày như này. Anh chăm chú nhìn em. “Anh là người đàn ông đầu tiên, mà em mong muốn rằng, sẽ không quên em đi”. Em nói. Cảm thấy mình chực khóc. Cuối cùng anh hôn em, và nhẹ nhàng nói “Anh sẽ không bao giờ quên được em”.
Ngày sau đó em xin nghỉ việc. Em nói với H, hãy chuyển vào thành phố anh muốn, em sẽ nghỉ ở nhà, và mình sẽ có một đứa con. H cười rất lớn, ôm em vào lòng. Lúc đó em cảm thấy chua xót, vì chỉ một việc phải làm như vậy, mà mất tới 2 năm, em mới có thể làm cho người đàn ông bên mình. Em là một con ngốc. Luôn luôn như thế.
Ngày cuối cùng ở công ty, khi em chào mọi người, dọn đồ và đi về, đi qua phòng họp, thấy anh đang chăm chú nghe thuyết trình. Hai tay chống cằm, lộ ra một sợi dây màu đỏ mỏng mảnh. Em tự mỉm cười. Có lẽ thế là đủ.
Dù sau đó anh chưa bao giờ hỏi em vì sao nghỉ việc. Cũng không còn gọi lại để hỏi “Nhớ anh không”.
Có lẽ vì em luôn huyễn hoặc bản thân mình, một lúc nào đó, giữa em và anh, đã có cái gọi là “tình yêu”.
02:43 CH 18/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
Chuyện của mình còn rất dài. Mình bận chút nên tranh thủ kể tiếp đây.
07:28 CH 15/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
YÊU ĐƯƠNG.
Em viết từ yêu đương cũng cảm thấy buồn cười. Vì giữa anh và em, tư cách gì để gọi mối quan hệ đó là “tình yêu”?
Em đã chà đạp lên tình cảm của H. Trong khi anh ấy hàng ngày vẫn mải miết để lo cho gia đình nhỏ. Thường xuyên không có ngày nghỉ. Hoặc là mỗi ngày nghỉ, sẽ ngủ vùi từ sáng tới tối. Thường xuyên đi công tác. Và lúc nào cũng nghĩ em rất trẻ con, nếu anh ấy không ở nhà, sẽ là ra ngoài xem phim hay mua sắm với bạn. Thỉnh thoảng lại bảo em, đi du lịch với bạn đi, nếu anh ấy không thể sắp xếp được thời gian. Chỉ cần mua vài món đồ cho anh ấy là đủ.
Đôi lúc nhìn anh ấy ngủ, em khóc. Giả dối nhỉ. Em tự thấy mình như một con cá sấu, khóc lóc bên cạnh con vật mình chuẩn bị ăn.
Giống như anh lừa dối vợ anh.
Anh chưa bao giờ hứa hẹn điều gì. Chưa từng nói yêu em. Cũng chưa từng hỏi về gia đình em. Mỗi lúc ở bên nhau, chỉ như thể là, em và anh, không còn có ai khác. Cũng không có tương lai.
Nhưng em cứ đắm chìm trong đó, không thể dứt ra được.
Nếu anh không liên lạc với em suốt một tuần dài, em sẽ phát điên. Không thể nghĩ được gì khác ngoài anh. Và cứ tự hỏi, có nên gọi cho anh trước, có nên nhắn cho anh trước. Thường mỗi khi em tự nhủ rằng em đầu hàng, em sẽ nhắn tin cho anh, thì anh sẽ gọi em, và hỏi “Nhớ anh không?”
Anh lúc nào cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào. Biết những thứ em thích. Biết những thứ em ghét. Đôi khi em cảm thấy anh hiểu em hơn cả em. Hoặc là em quá đơn giản. Hoặc đó là kĩ năng của một người làm sếp, như anh.
Nhưng lúc nào trong em, anh cũng là một người đàn ông dễ thương..
Người đàn ông bận rộn vẫn thường cố nhớ xem em dùng mĩ phẩm gì nước hoa gì, để dành thời gian vào shopping mall, đưa note đã note sẵn những món đồ be bé nhìn thấy trong túi của em, chi để có thể mua cho em vài món đồ sau mỗi chuyến công tác.
Người đàn ông thường gọi điện cho em mỗi khi tối muộn, vào điện thoại văn phòng, để nếu em nhấc máy, sẽ rất giận dỗi mà hỏi "Sao giờ này vẫn còn ở đây?", dù sau đó sẽ mời em đi ăn tối, chỉ vì "Anh rất nhớ em..."
Người đàn ông bận rộn chịu xếp hàng để mua chai nước quả em thích, đi đến giữa hành lang sẽ làm vỡ, không còn kịp để đến tối mới đưa cho em…
Và em sẽ lại càng lấn chìm vào trong đó.
Cho đến khi, dự án cần anh phê duyệt gấp một tờ trình. Anh không ở đó. Em gửi trợ lí của anh. Nhóm trợ lí vắng sếp đang túm tụm vào buôn chuyện, và em nhìn thấy, hình của gia đình anh trên màn hình của họ. Anh bế con, đứng cạnh vợ, cười rất hạnh phúc. Đám trợ lí đang nói về hôm đến thăm con anh, về sự dễ thương của đứa bé. Em cứ đứng lặng nhìn. Rồi quay về chỗ.
05:00 CH 15/12/2014
Duyên, nợ, hay chỉ là em ảo tưởng?
QUEN NHAU
Lần gặp nhau tiếp theo, là hàng tháng trời sau, sau khi em cưới, sau khi anh nghỉ lễ trở về.
Đó là một buổi tối tăng ca, bọn em hoàn thành công việc lúc 9h tối, tự ăn mừng nho nhỏ vì đã làm xong kế hoạch năm, rồi ai về nhà nấy. Em rề rà một số việc, rời văn phòng sau cùng. Khi ra thang máy, thấy anh cũng đang đứng chờ. Có lẽ giờ này là giờ tan làm thường xuyên của anh. Khi em chào, anh mỉm cười, rồi bảo em "Trên mặt em có cái gì lóng lánh". Anh nói tiếng miền Nam, rồi lại quay sang giải thích bằng tiếng Anh, mà em vẫn không hiểu nổi ý anh là gì. Cho đến khi anh nói "Anh xin phép nhé?" rồi tiến sát lại, gỡ những hạt kim tuyến còn sót lại trên mặt em sau buổi tiệc, em mới bật cười. Anh cũng mỉm cười.
Sau đó em thường xuyên gặp anh hơn. Chỉ là một vài câu chuyện nho nhỏ, thường là anh sẽ hỏi em về công việc, còn em trả lời.
Cho tới khi em được chuyển vào làm một dự án lớn cho công ty. Phần căn bản nhất chỉ có hai người làm, em và một bạn expat khác mới được gửi từ Ấn sang. Hai đứa sáng sớm ở văn phòng, tranh thủ lúc hệ thống chưa bị nghẽn, và rời văn phòng lúc tối muộn, khi mọi người đã ra khỏi hệ thống. Công việc yêu cầu.
Khoảng một tuần lại họp báo cáo dự án một lần. Lần nào anh cũng tham dự. Lúc nào anh cũng nhẹ nhàng và nhã nhặn. Nhưng hiệu quả.
Có một lần anh ghé qua phòng dự án lúc chỉ còn mình em, bạn expat đã rời khỏi văn phòng để tham dự một cuộc báo cáo khác về headquarter. Anh nhìn em rồi hỏi "Em chưa về sao?" "Dạ em sắp về". "Có phải về nhà không, sẵn tiện đi ăn tối?" Em hơi bất ngờ, nhưng tối đó em cũng không có việc gì làm. Chồng đi công tác. Và anh là sếp. Em đồng ý.
Chỉ là một bữa ăn tối. Không có gì khác xảy ra giữa em và anh. Nhưng em biết em đã sai. Vì em cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Lúc đó em chỉ 24 tuổi. Anh đã 35. Em không cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh. Có thể là vì em đã tô vẽ tưởng tượng thêm cho anh quá nhiều. Có thể vì từ trước tới nay, em chưa bao giờ tiếp xúc với những người như anh. Có thể em háo thắng. Có thể em tò mò.
Nhưng chắc chắn là em đã sai.
Chồng em không có gì sai. Cuộc sống gia đình của em cũng hoàn toàn hạnh phúc. Giống như cuộc sống gia đình của anh.
Chỉ có điều, trái tim em đi lạc.
Sau hôm đó, thỉnh thoảng anh nhắn tin cho em giữa giờ làm. Thỉnh thoảng vào tối muộn.
Em biết anh muốn gì. Em biết em nên làm gì. Nhưng em không thể. Em trả lời mọi tin nhắn của anh.
Em ra ngoài ăn tối với anh mỗikhi có dịp.
Chồng em lúc đó chuyển dần công việc kinh doanh vào một thành phố khác. Đi tối ngày, H không cảm thấy bất kì điểm gì ở vợ. Lúc ra đường, mọi người vẫn khen hai vợ chồng hạnh phúc, đẹp đôi. Công việc kinh doanh của H lớn dần. Đôi lúc H bảo em, nghỉ việc, rồi hai vợ chồng vào đó, anh có thể lo cho cả hai, một cách sung túc. Thu nhập của em không phải là cao, lại quá thường xuyên về nhà muộn.
Em lặng lẽ từ chối. Lí do chính là công việc của H mới bắt đầu vài năm, giờ thành công nhưng sau này không biết thế nào. Rồi lại nói em rất yêu công việc này, cho em thời gian. Thật sự em đã nghĩ vậy, trong mọi lí do của em, không bao giờ có anh. Vì em biết có anh là sai trái.
Trong khi em đã để anh nắm tay em, và bắt đầu nói câu quen thuộc "Anh biết đieu này là sai trái, nhưng trước em, anh không thể ngừng được".
Nếu là một người đàn ông khác, em sẽ nhếch mép khinh bỉ anh ta. Đi làm một thời gian, gặp đối tác, gặp đồng nghiệp, luôn có những người đàn ông nói với em những câu tương tự, hoặc ý tứ tương tự. Em chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng với anh, em chỉ lẳng lặng đe yên tay trong tay anh. Lẳng lặng để anh hôn em.
04:58 CH 15/12/2014
v
ValentinaN
Hóng
412Điểm·1Bài viết
Báo cáo