Tiểu đường tuýp 2 ko phải ko có thuốc chữa được khỏi hẳn. Bà ngoại mình bị tiểu đường tuýp 2 đã được gần 30 năm nay. Khi phát hiện ra tiểu đường Bà đã cắt thuốc ở Mỹ Đức Hà tây, uống liền 6 tháng liền và khỏi hẳn từ đó đến giờ hơn 90 tuổi ăn uống ko phải kiêng khem gì, hoạt động bt. Mẹ mình mới phát hiện tiểu đường cũng dùng hơn 1 tháng lại bình thường trở lại. Cũng ko phải kiêng khem gì. Nếu chúng ta gặp được thuốc đúng sẽ ko phải mất năm tháng duy trì mệt mỏi. Cơ bản là mình thấy tiểu đường có thể dứt điểm được mà trường hợp người thân mình khỏi hẳn thấy rõ
file nặng quá, không post lên được. Mẹ nào cần thì PM cho mình địa chỉ email nha, mình sẽ gửi mail cho.
Chào cả nhà. Lâu quá không vào WTT, nay thấy topic sôi nổi quá không đừng được phải vào viết đôi dòng. Đã hơn 2 năm trôi qua kể từ ngày 18/9/2007, ngày mà mình như “ chết đứng giữa trận tiền” khi biết chồng và một em đồng nghiệp đang chơi trò “ say nắng say mưa”. Ngày đấy mà không có cái topic trải lòng, không có comments chia sẻ, an ủi của các mẹ chắc mình ngã quỵ thật. Hơn 2 năm, mọi chuyện giờ đã “ tạm ổn”, mình dùng chữ “tạm” vì với mình bây giờ không có gì là tuyệt đối cả. Cuộc sống của mình cũng có vẻ tốt lên nhiều sau biến cố đó, công việc, thu nhập, gia đình… mọi thứ đều có vẻ tốt hơn. Chồng mình đôi lúc hay đùa bảo với bạn “ cô này mỗi khi mất cái gì thì khi có cái mới toàn tốt hơn thôi” ( chả là vì mình hay để mất đồ dùng, khi mua lại thì thường cái sau tốt hơn cái trước). Mình cũng đùa bảo “ vậy thì nếu mà chồng bỏ thì lấy chồng sau chắc chắn tốt hơn chồng trước nhiều nhỉ :D “Chuyện là thế, còn mình đã xác định, mình chỉ cần kiểm soát bản thân là đủ. Không nhọc công kiểm soát các mối quan hệ của chồng. Thế nhưng vẫn ấm ức các bạn ạ. Nói qua hết 100% là không trung thực với bản than, vì mình vốn tính thù dai. Chuyện gì thì mình bỏ qua hết, chứ chuyện này thì đâu đó trong lòng mình vẫn chưa “an” theo đúng nghĩa của chữ “an”. Em đồng nghiệp thoát khỏi sự cố một cách êm đẹp, công việc vẫn trôi chảy, gia đình vẫn ổn, chồng con không hay biết gì hết. Thỉnh thoảng gặp mình còn thăm hỏi nói cười ra chiều rất thân thiết. Mình vẫn gặp VC con cái họ ở các lần họp mặt cty chồng, và điều đáng nói, là nàng vẫn có tính đong đưa lả lơi.Mới đây, nhân dịp SN chồng mình , mình đọc được cái email chúc mừng SN, và chúc gia đình đi chơi vui vẻ nữa. Dù email không có từ ngữ nào quá đáng, nhưng nếu là mình, mình tuyệt đối không gửi những email như thế cho những đối tượng “ nguy hiểm” như thế bao giờ. Thế nên mình có bực. Nói them một tí là mình có giữ 2 cái email nàng viết cho chồng mình ngày xưa, nhiều lúc nổi điên muốn gửi cho chồng nàng đọc, để anh ta nhâm nhi cảm giác bị cắm sừng, muốn lắm lắm ấy. Nhiều lúc tay đã để vào nút send rồi, cơ mà mình hèn hay sao ấy, lại thôi.Nhưng đúng như bạn nào đã nói, thù chưa trả thì vẫn ấm ức lắm, nàng chưa phải trả bất cứ giá gì cho việc “ chơi trò mạo hiểm” kia cả, mình có nên làm gì đó không nhỉ :DNgười đời bảo “ hữu thù vô báo phi quân tử, vô thù hữu báo đại trượng phu” ( hehe, xuyên tạc đấy ạ), mình có nên làm đại trượng phu không? Chứ nhìn nàng nhơn nhơn ra đấy, mà Mr.God thì chẳng thấy ra tay nghĩa hiệp, lòng mình thấy bứt rứt ghê.
"Không thể kiểm soát được tình cảm, nhưng kiểm soát được hành vi" (lần đầu biết được câu này là nhờ wtt). Có yêu đơn phương thì đơn phương cho trót, im lặng mà yêu, đừng cho đối phương biết, có ai cấm đoán đâu. Các em yêu thì cứ lộ ra cho các anh biết rằng em yêu anh, không đòi hỏi gì của anh cả, có em còn sẵn sàng đi bên cuộc đời anh, rồi lúc nào cũng sẵn sàng nghe anh, chia sẻ với anh, giúp anh làm tốt trách nhiệm làm chồng làm cha, không muốn anh từ bỏ gia đình, abc xyz. Ôi, tình yêu đầy tính cao thượng! Các anh lúc nào cũng đầy tính anh hùng (rơm) thêm vào máu hoang tưởng làm sao nỡ để người khác khổ vì mình. Thế là cuối cùng có "kết thúc buồn cho cả người 1, 2 và 3".
Cảm giác ray rứt, dằn vặt, có lỗi vơi đi nhưng lại rất đau lòng. Cố kìm nén nỗi đau để mọi người xung quanh khg nhận ra được sự thay đổi của mình, để rồi đêm đêm nước mắt lại trào dâng. Khóc cho chính mình, cho người ta. Cuộc đời có lắm trái ngang, cứ ngỡ lòng mình đã nguội lạnh, không còn biết đến cảm giác nhớ nhung yêu thương 1 ai đó, vậy mà lần này lại yêu, yêu như chưa bao giờ yêu ai đến thế. Chiều nay lại đến nơi ngày xưa mình đã đến cùng anh, nỗi nhớ dâng trào trong tim, đi qua các con đường đã cùng nhau chung bước, đi mãi, đi mãi, chẳng muốn về ....
Cám ơn mẹ Bongtom! Cũng chính là tâm trạng và hoàn cảnh của mình bây giờ luôn. Sao buồn thế! Chỉ ước giá như chồng đừng làm những điều đó, dù lỗi thuộc về ai, thì giờ lòng mình thanh thản hơn biết bao...
/URL]
Mình cũng đã từng nghĩ như bạn, nhưng cảm giác ôm một người con gái trong tay mà lại ko phải là của mình nó thực sự chua xót, tụi mình lại yêu nhau thựa lòng nên khổ lắm bạn ơi... Phải quyết định thôi để không còn đau khổ, để biết hiện tại mình là ai và mình cần phải làm gì. Rồi cũng sẽ qua thôi, tự nhủ lòng như vậy...
Mình khâm phục nhiều member ở đây, trong đó có mehannah. Bạn có chắc là mình ko biết gì về câu chuyện của Me ngoan ko? Mình cũng ko hiểu lắm về động từ "ném đá". Mình ko định tham gia nhiều vào topic này, sợ anh xã đọc lại tự dưng "ngã ngửa người ra" vì hoá ra vợ mình cũng... xí xọn. Tạm biệt nhé.
Chồng lại về trễ, giờ vẫn chưa thấy. Mẹ chồng lại thương con dâu, lại ngồi an ủi và trách con trai. Sao mình cảm thấy có lỗi với bà giáo già nhân hậu thế! Bà đâu biết con dâu mình là nguyên nhân.. Rồi bà lại về với ông chồng khó tính bỏ lại con dâu một mình. Mình yêu mẹ chồng bằng tình yêu của con gái. Ngay từ khi bước chân vào nhà chồng mình đã cảm nhận được tình yêu của bà, không cần màu mè, không bằng lời nói. Nó tự nhiên đến và mình cũng yêu bà như vậy. Mọi người cứ ném đá mình đi. Trong căn nhà lạnh lẽo này, tình yêu của mẹ chồng đang sưởi ấm trái tim của đứa con dâu lạc lối. Các mẹ thắc mắc sao mình không nhắc đến con à? 1,5 tuổi mình phải đi học tiếp. Mẹ chồng thay mình chăm sóc thằng bé. 6 tháng mình bay về VN một lần, chồng thì bay sang mình xen kẽ 6 tháng kia. 2,5 năm sau thì mình học xong. Con trai mình yêu quý bà nội như mẹ, thương người làm như người thân và coi mẹ như một Osin xa lạ. Ông bà nội, ba, người giúp việc và ông bà Út (em út của ông bà nội ở ngay kế bên) đã làm rất tốt việc nuôi dạy và chăm sóc một thằng bé nghịch như quỷ sứ. Con mình có thừa tình yêu. Thực tình mình cũng cảm thấy nó xa lạ với mình, mình đã tìm hoài mà 0 thấy điểm chung nào giữa 2 mẹ con. Nó giống chồng mình như một bản photocopy. Mình ở lại có lẽ vì bản thân mình, vì gia đình hai bên, vì tình cảm tốt đẹp của cả hai gia đình sui gia..Mình đang cố gắng. Hic, hic! Mẹ mình mà biết 'công chúa' của mẹ đang khổ sở như thế nào chắc bà 'lên tăng sông' mất thôi. Mình đâu có đáng bị như vậy. Trên web có nhiều mẹ mắc sai lầm nhiều hơn mình mà vẫn được tha thứ đó thôi. Sao chồng mình không giống chồng các mẹ ấy?
Bạn có thể chỉ cho mình nơi mẹ bạn lấy thuốc được không? Mẹ mình cũng bị tiểu đường tuýp 2. Phát hiện được gần 1 năm. Cảm ơn bạn