Có trường hợp của tớ giống bạn đây, 5 năm rồi, 1 tháng may ra gặp nhau dc vài lần, có lần chỉ dc 20-30p, rất nhiều lần N phải đợi vài tiếng đồng hồ chỉ để gặp dc tớ 30p, uống với nhau cốc cà phê, nói với nhau vài câu tình cảm, thế thôi. Cũng chỉ vì những lần như vậy, ko xxx mà tớ ko thể nào dứt nổi
Tớ đố bạn ko cho cái đo mà thằng ấy nó chịu quan tâm tới bạn lâu dài đấy, nó ko phải là đaafu tiên, ko phải quan trọng nhất, ko phải duy nhất, nhưng lại là cái ko có thì giả dép bố về, 7x mà ko nghiệm ra điều đó thì...còn ngây lắm. Cứ cãi đi!
Chuẩn rồi, vô tâm thì bạn có chịu lên giường ko cơ chứ?
Chị khỏi phải mời, bạn í ngồi chễm chệ bên đó từ cái đời tám hoánh nào rồi còn đâu ;;)
Đọc mấy bài của motngaythu thấy bạn rất chịu khó suy nghĩ cái người ta nói và cả cái bạn định phát biểu. f188 rất cần những tiếng nói có tâm và phản biện như của bạn, tiếc là bạn nói ngắn quá, hay đột ngột kết luận luôn. Giá bạn chịu khó dẫn dắt chút xíu thì chị em thích nghe bạn hơn. Chủ top mà không tự nhận là Thatcher lại khoe 7x thì mình cũng sẽ nhẹ nhàng, nhưng đặt hàng tắm sông băng cho tỉnh cơn say nên tớ mới lên giọng xem độ trơ và già của chủ top đến đâu thôi. Chú trong cuộc đời, nếu chỉ yêu có mỗi một người, mà người ấy lại lãng nhách thì cũng phí một kiếp làm người. Topic đã đi đến chỗ hay, đó là ngu si nuông chiều bản thân, như motngaythu nói. Nói thật là tớ thấy, khi lý trí bơi trong dục vọng thì đó là triết học, còn khi dục vọng bơi trong lý trí thì đó là nghệ thuật. (Tớ giữ bản quyền câu này nhé!) Trong mỗi con người có một cuộc tranh đấu không bao giờ hết, dục vọng một bên và sư khôn ngoan một bên. Khi ta trưởng thành mà chưa biết tình dục là gì, khi đó trong phạm vi không gian và thời gian toàn những điều hay ý đẹp và tương lai rộng mở, tình yêu (và dục vọng) đâm chồi nảy lộc và bỗng nhiên người ta như mù lòa đi để say men tình, lúc ấy bỗng ai đó muốn làm thơ, thích hát và dâng hiến. Khắp không gian và thời gian nhanh chóng đầy ắp nhục dục; yêu, cưới, có bầu và có em bé. Trong đống bùng nhùng ấy có không ít chị em tự đánh mất mình, yêu chồng yêu con đến say dắm, bỏ bê sự nghiệp, không chăm chút hình thức và sự khôn ngoan vì thế cần được lên ngôi, người ta không chỉ nên sống cho thỏa nữa mà nên quay về phấn đấu, vượt qua chính mình để xây dựng nền tảng cuộc sống, bắt đầu từ xây dựng thương hiệu cho bản thân. Từ những rạn nứt đầu tiên, người ta nhận ra phải học cách yêu mình, tự chủ sự nghiệp và làm chỗ dựa cho chồng và con cái. Thế rồi khi mọi chuyện khá ổn, chồng con phè phỡn, hài lòng với cái mà ta mang đến cho chúng, thì ta lại thấy cái khắc kỷ, khôn ngoan, chỉn chu của ta nó khá là vô nghĩa, cũng là lúc chị em hồi xuân. Trong một khung cảnh đầy lý trí và không ngoan, bỗng đâu dục vọng lại len lỏi, lách cách mở cửa và bỗng đâu ùa vào...thật bất ngờ vì tuy là đúng lúc nhưng không hề đúng chỗ. Cuộc đời thật phức tạp, nhưng không phức tạp thì chán đến chết. Tớ là tiên, trong sáng bất tử thì tớ cũng trốn xuống trần, bởi thế nên tớ mới ở đây. :)
Tớ đã quyết định chấm dứt với N1, lần thứ n, nhưng hy vọng lần này sẽ có đủ bản lĩnh, hoặc ít ra, sẽ có mối quan tâm khác để “người ra đi đầu ko ngoảnh lại” nữa…
Các bạn đã quên, từ đầu tớ đã nói chuyện của tớ hội đủ những say nắng, chán chồng và đùa với lửa…
Ban đầu là say nắng của N1 với tớ khi hôn nhân của chính tớ đang trục trặc sau mười mấy năm đồng sàng dị mộng, rồi say quá đến mức sẵn sàng tung hê cả gia đình, sự nghiệp, rồi đến giai đoạn đấu tranh dằn vặt và nhận ra mình sẽ không bao giờ vượt qua được ranh giới của trách nhiệm, của gia đình để đến với nhau. Giờ đây N1 muốn duy trì mối quan hệ như hiện tại vì “anh không thể để mất em lần nữa”, nhưng chính bản thân tớ, tớ biết nếu cứ tiếp tục,TY này sẽ đốt mình thành tro… Và vì thế, nên cần một sông băng, là N2. Mặc dù biết rằng, có lẽ lại thêm một lần đùa với lửa, nhưng thật sự tớ đang rối như tơ vò, nên ko biết làm gì khác hơn. Tuần trước, đã email “em sẽ để “người ấy” (N2) yêu em, và quên anh”, rồi chặn ĐT, đổi pass hòm thư chung, làm tất cả mọi thứ để cắt đứt liên lạc, nhưng N1 đang điên lên rồi, rượu chè be bét…Tớ biết vì đối tác họ kêu…Và tớ cũng như đang ngồi trên đống lửa…
N2, tớ chưa làm gì để phải hổ thẹn với lòng, chưa yêu, chưa cả một cái nắm tay… Cũng biết chồng tớ, đoán được gia đình tớ đang có vấn đề (N2 là người vô cùng nhạy cảm), tớ cũng có nói về N1 để N2 khỏi hy vọng, nhưng N2 lại “chỉ cần em là niềm vui, là hơi ấm của anh”...
Vậy thôi, đây sẽ là post cuối cùng của tớ… Cảm ơn tất cả mọi người !
P/s : giá mà anh gia\ quay trở lại… Đôi lúc thấy rất cần những phân tích trên quan điểm của “phía bên kia”, để biết mình đang đứng ở chỗ nào!