Chào cả nhà,
Mình là một bà mẹ (cũng 3 con, và cũng ở Mỹ giống ba 3J).
Ngày nào cũng chui ra chui vào mấy topic của ba 3J và mẹ Hởi, học hỏi được bao nhiêu điều. Đọc mòn 150 trang topic của ba 3J mà chưa đóng góp được gì, thấy áy náy quá. Nhân dịp sang trang 2, mình spam cả một bài dài, gọi là có chút đóng góp cho topic.
Các ba mẹ đã nghe nhiều kinh nghiệm làm việc với các bạn ngoan ngoãn và giỏi giang như con của ba 3J và mẹ Hởi, hôm nay mình muốn chia sẻ với cả nhà một chút kinh nghiệm chiến đấu với các bạn ham chơi lười học giống như các bạn bé nhà mình.
Nhà mình có bạn #2 đặc biệt bướng bỉnh và không thích học. Hồi học Kindergarten mà cô giáo đã phải cho bạn ấy mỗi tuần đi gặp counseling psychologist nửa tiếng để chữa bệnh vô kỷ luật.
Mình thì từ khi đọc các topic như của mẹ Hởi hay ba 3J là hừng hực khí thế huấn luyện con chăm ngoan, nên trong “house rules” mình bắt các bạn ấy học, học và học, nếu học chăm học giỏi thì mới được thưởng quà, đi chơi v.v... Bạn #2 phản ứng ghê lắm: “It’s not fair, why you are the only one who sets the rules?” Mình bảo: “Ừ, vậy nếu mẹ để con set rules, thì nó sẽ thế nào”. Bạn ấy nói: “I will let all kids play all the time, those who do not play hard will go to study”. Tất nhiên sau đấy mình phải tìm cách giải thích cho bạn ấy nếu tất cả mọi người đều suốt ngày chơi: nông dân không muốn trồng cây nuôi gà, kỹ sư không thiết kế TV, cars, computers…ai cũng suốt ngày ra parks và beaches thì kết quả ra sao…
Tuy nhiên phản ứng của bạn #2 lại làm mình phải nghĩ nhiều. Ừ thực ra với các bạn bé thì có lẽ chơi cũng là một nhiệm vụ trọng tâm :Laughing: Vậy nên mình phải cố gắng vắt óc nghĩ ra nhiều cách cho các bạn ấy chơi.
Mình liệt kê ra vài thứ ở đây, có thể cũng có cái áp dụng được, cái không áp dụng được, nhưng phương châm là mình hy vọng chúng ta cùng nghĩ ra được nhiều trò cho các con “chơi mà học, học mà chơi” để chia sẻ cho nhau.
Hè vừa rồi mình tổ chức cho các con chơi trò “2CGame: Competition & Co-operation” (Cái này trước có chia sẻ với một vài mẹ trong mailing list hồi đầu của ba 3J, giờ mình cứ viết lại ra đây).
1. Lập ra House Rules thật rõ ràng, viết ra một tờ A0 dính lên tường (cái này cho các bạn bé cùng tham gia làm luật).
Đại loại làm một bài Test 10/10 được 1 Star/Carrot; Rửa bát được 1 Star; Đổ rác được 1 Star; Lau nhà được 3 Stars; Mỗi lần biết sharing và caring được 1 Star…
Đánh nhau, cãi nhau, nhăn mặt, nói năng cáu kỉnh, giận dỗi, nhõng nhẽo, không nghe lời bố mẹ….1 Stick (Một Stick là trừ một Carrot/Star).
2. Các con phải Compete với nhau, vì mỗi tuần chỉ có người nhiều Star nhất được Certificate of Championship, và sẽ được mua một món quà nhỏ. Cuối hè sẽ tổng kết, ai được nhiều Certificate nhất, thì sẽ được Swim with Dolphins, hay Sharks v.v… Certificate templates thì bạn google sẽ ra cả rổ, mình thích những cái more personalized, attach được ảnh của con vào certificate, ví dụ cái này:
http://www.printwithmypic.com/certificates/cute.php
3. Các con cũng phải Co-operate với nhau, phải giúp nhau để cùng kiếm được thật nhiều Stars. Chẳng hạn nếu cả tuần tổng số Stars của tất cả được 200 thì sẽ được đi chơi xa (Water Park, Sea Life Park v.v…), nếu được ít stars hơn thì sẽ đi chơi gần, ít nữa thì không đi chơi đâu cả.
Nói chung nhờ có 2CGame, các bạn nhà mình phấn đấu kịch liệt. Trước kia giục các bạn ngồi làm một bài Test trên Beestar hay trên các Web khác cực kỳ vất vả, vậy mà nhờ 2CGame có lúc có bạn ngồi làm 7, 8 tests một lúc. Có khi còn tự mò dậy sớm, tranh thủ anh em còn đang ngủ ngồi làm trộm một lèo 3, 4 tests để kiếm điểm. Rồi sểnh ra một cái là lại có bạn đi đổ trộm cái thùng rác, hay là đóng chặt cửa không cho ai vào bathroom để cọ cái bath tub (vì nếu mở cửa là sẽ có bạn khác xông vào đòi làm cùng để chia điểm)…
Sau vài tuần 2CGame mình tương đối hài lòng với kết quả, vì các bạn chăm học chăm làm hơn nhiều. Tuy nhiên lại nảy sinh ra một vấn đề là các bạn bị bệnh thành tích. Chẳng hạn các bạn cố gắng tìm cách làm thùng rác chóng đầy để còn được đi đổ, hoặc làm bẩn nhà để lại được lau nhà kiếm điểm. Nhiều khi lại cãi nhau vì tranh giành nhau làm việc nhà.
Tuy không chữa được hẳn, nhưng mình cũng khắc phục được phần nào bệnh thành tích của các bạn như thế này. Mình kêu gọi các bạn thể hiện yêu bố mẹ bằng cách tặng bố mẹ coupons. Mình in sẵn một tập coupons cho các bạn, chẳng hạn một số coupons có nội dung như:
To: dad/mom
Redeem This Coupon For: Taking Out The Trash (or Control of The Remote Over The Dinner/One hour of silence/ One Back Rub/15 minute massage/One Night of Doing Dishes/ Room Vacuumed/One Undisturbed Nap/…)
To Be Performed Without Whining or Complaining
Nói chung google một cái là ra ti tỉ coupon mẫu mã rất đẹp, nội dung rất phong phú.
Hoặc cũng có thể để coupon trống, cho các bạn tự điền phần “Redeem”.
Thật ngạc nhiên là mặc dù tranh giành “Stars” quyết liệt, đôi khi các bạn lại rất hào phóng tặng bố mẹ hẳn một lần lau nhà, hay làm vài ba cái test mà không cần star gì hết. Rồi các bạn lại tặng nhau hẳn 5/10 stars một lúc để thể hiện tình đoàn kết anh em thắm thiết :Laughing:
Ngược lại, bố mẹ cũng có thể tặng các bạn coupons, chẳng hạn như “One night sleeping with parents”, “One movie of your choice”…Mà có khi không cần là người thắng cuộc trong tuần, bạn cũng có thể redeem the coupon.
Vào năm học mới, mình không có thời gian để theo dõi chi tiết stars/sticks hàng ngày của các bạn, vì việc này đòi hỏi kiên nhẫn và khá tốn thời gian. Mình lại đổi luật chơi từ “2CGame” sang “Play Day Competition”. Chiều chủ nhật hàng tuần hoặc cách tuần mình cho con mời các bạn thân tới nhà “play day”. Các parents ở Mỹ rất hay cho con cái mời bạn bè thân tới nhà chơi, có khi phát cả giấy mời và thậm chí có cả chương trình.
Khi con cần học gì, chẳng hạn “Telling Time”, “Counting Money”, “Multiplication”, “Fraction” etc…mình tìm vài games trên mạng cho con luyện tập, và thông báo trước cho con là trong chương trình “play day” tuần này, ngoài swimming , sẽ có thi đấu về “Multiplication”, người thắng cuộc sẽ là người đầu tiên được mở “Treasure Box”.
Mình nói thêm một chút về cái “Treasure Box”. Khi đưa các con đi shopping, mình cho các con chọn vài món đồ chơi ưa thích, nhưng đôi khi về nhà không được mở đồ chơi ngay, mà cho vào “Treasure Box”. Có khi “Treasure Box” có thể có đồ chơi đắt tiền như lego, nhưng đa số là các món tương đối rẻ tiền như vài con thú bông, vài hộp bim bim bánh kẹo v.v…Sau mỗi cuộc thi ngày “play day”, bạn nào điểm cao nhất là người đầu tiên được mở “Treasure Box” và chọn quà, các bạn điểm càng thấp thì càng phải chờ lâu, và nhiều khả năng là đến lượt chọn thì các món quà bạn thích đã bị bạn khác chọn hết rồi.
Nội dung thi đấu hàng tuần cũng được thông báo trước cho bạn bè của các con để chuẩn bị. Nói chung là các games/tests để các con thi đấu thì rất nhiều, chẳng hạn như mẹ bon-chip giới thiệu trên topic của mẹ Hởi cái Web này mình thấy nhiều games hay: http://www.sheppardsoftware.com/math.htm
Gọi là games hay nhưng dù sao cũng là games liên quan đến học và chưa đủ hấp dẫn để ngồi lâu, không có motivations thì các bạn bé chỉ ngồi chơi được 5, 10 phút là chán. Nhưng nếu biết chủ nhật này sẽ có “competition” về “Counting Money” chẳng hạn thì các bạn luyện tập rất say sưa.
Với các môn science thì mình có thể cho con làm research và chuẩn bị presentation về đề tài con tự chọn. Ở đây từ lớp 1 là các bạn bé đã thường xuyên phải làm presentation trên lớp, chuẩn bị kỹ nội dung từ nhà, rồi tập dượt cả cách trình bày, “eye contact” với audience thế nào etc…Tuần này bạn #1 nhà mình mượn thư viện mấy quyển sách dầy cộp về “Dolphin”, rồi google tìm tranh ảnh loạn xì ngầu, để chuẩn bị presentation.
“Play day” mình cũng có thể yêu cầu các con trình bày về một đề tài gì, nhiều khi rất ngắn, chỉ nói 30 giây là xong một presentation :Laughing: và bắt đầu phần Q&A rồi. Nhưng để nói được 30 giây, và trả lời câu hỏi trong phần Q&A thì các bạn cũng phải có đọc và tìm hiểu trước. Lại áp dụng luật như trên, bạn nào trình bày nội dung hay và phong cách chuyên nghiệp (khán giả bình chọn he he) thì là người đầu tiên được mở “Treasurer Box”.
“Chơi mà học” với con không nhất thiết phải là “2CGame” hay “Play Day Competition” hoành tráng gì cả, chỉ là các trò chơi rất nhỏ mà bố mẹ tự đặt ra luật với con.
Chẳng hạn, bạn #2 nhà mình trí nhớ có vẻ không được tốt lắm, học khái niệm, rồi từ mới etc…khá vất vả. Chẳng hạn bạn ấy toàn nhầm president nào là trên đồng xu nào. Mình cho các bạn chơi trò “Password”. Chẳng hạn, các bạn đi chơi, đi học về, trước khi mở cửa mẹ hỏi “Nickel Head – password?” – bạn ấy phải trả lới “Thomas Jefferson” thì mẹ mới mở cửa. Thậm chí không cần lúc mở cửa, mẹ con đi lại trong nhà chạm nhau, mẹ cũng giơ tay ra chặn lại và hỏi password, trả lời đúng mới cho đi qua. Tất nhiên là password của mỗi ngày thì mẹ con đã luyện tập với nhau từ trước khi đi ngủ tối hôm trước, và ăn sáng lại ôn lại với nhau rồi. Các bạn khá thích trò password, có khi đi học về mẹ mở cửa sẵn nhất định không chịu vào, phải chờ mẹ hỏi password xong mới vào nhà.
Hay là mẹ con chơi vỗ tay với nhau, mỗi một cái vỗ là phải nói đúng “2*1 = 2; 2*2 = 4, 2*3 = 6…” rồi luyện tập và thay bằng các phép tính khó hơn (cái này thì lúc học bảng 2, 3 và 5 thì chơi được, chứ còn các bảng khó hơn, các bạn bị nhầm nhiều là không chịu chơi nữa).
Với các “rules” mà mình muốn con nhớ và thực hành thường xuyên, chẳng hạn như “Be responsible, be respectful, be safe” – đây là keys cho positive behaviors ở trường các bạn nhà mình, thì khi nào có bạn nào vi phạm, những người khác trong nhà lại cùng hát theo nhịp Rap kèm theo động tác để chỉn đốn bạn mắc lỗi. Nói chung có thể bịa ra một số rhyming lyrics kèm theo động tác đơn giản có thể dùng thường xuyên để nhắc nhở những lúc các bạn mắc lỗi “smile – don’t cry”; “sharing and caring”; “be nice - don’t fight” v.v…Nói chung bạn hoàn toàn có thể sáng tác vài rules rap hay rules song đơn giản cho em bé của bạn. Ví dụ:
http://www.youtube.com/watch?v=yJibIWSQID0&feature=related
http://www.youtube.com/watch?NR=1&v=eV-OZc9jcWc
Nói chung có rất nhiều games to nhỏ có thể bịa ra để chơi/học với con. Mình cũng không biết là đúng hay phản “sư phạm” hay không, nhưng ít ra là nó giúp mình để việc học hành và rèn luyện tính cách, tuân thủ kỷ luật v.v…cho các con nhẹ nhàng hơn và ít bị chống đối hơn.
Mà những thứ như 2CGame mình không chỉ áp dụng với các bạn bé nhà mình, áp dụng với sinh viên cũng đã từng thành công, quan trọng là cái prize/award phải đủ hấp dẫn để motivate các bạn. Chẳng hạn kiểm tra bài trên lớp không nhất thiết phải là exam hay quiz truyền thống, đôi khi mình lồng vào các trò như kiểu “Olympia”, “who wants to be a millionaire” – ai là triệu phú, “Wheel of fortune” – chiếc nón kỳ diệu….nói chung xem các game shows trên TV mình hay để ý xem có thể dùng được gì cho classroom. Cùng một nội dung dậy, nhưng thay đổi hình thức đi cho đỡ buồn ngủ, sinh viên cũng thích, thấy teaching-evaluation tăng hẳn. Cái này mình học được từ dean của một trường mình dậy ngày xưa, mình học được rất nhiều từ bác ấy. Bác ấy bảo “life is a game”, nên làm gì cũng đầy nhiệt huyết và say sưa như trẻ con chơi thôi.
Mong các bố mẹ criticize và nếu có cách chơi gì hiệu quả với con của các bố mẹ thì chia sẻ thêm. Please, một trò không thể chơi mãi được, trẻ con sẽ sớm chán thôi, nên cứ phải thay đổi liên tục, nhiều lúc mình cũng bí trò.
Cảm ơn cả nhà nhiều.
Trong cuộc thi tuyển giành học bổng toàn phần tại Singapore dành cho học sinh cấp II của Việt Nam gần đây, các thí sinh phải vượt qua ba môn thi chính là Toán, IQ và phỏng vấn tiếng Anh.
Trong khi kết quả thi môn Toán và IQ đạt rất cao, thậm chí IQ còn vượt trội hơn nhiều so với điểm chuẩn, thì phần lớn các em lại trượt học bổng do điểm tiếng Anh thấp. Trong số đó, không ít em đến từ trường chuyên, phải thi tuyển đầu vào bằng tiếng Anh gắt gao.
Giáo viên người Singapore giải thích rằng, các em trượt phần phỏng vấn vì nói tiếng Anh rất kém.
Cô Chloe Close, giám đốc Đào tạo của Apollo English, nhận định: Kiến thức ngữ pháp và kỹ năng đọc của học sinh Việt Nam là tốt hơn cả. “Họ chủ yếu gặp khó khăn trong việc nghe và đọc. Phát âm là phần khó nhất cho các học sinh Việt”.
Giải thích về hiện tượng này, cô Nguyễn Bội Quỳnh – Phó Hiệu trưởng Trường THPT Việt Đức cho biết, học sinh hầu như chỉ được học từ giáo viên trong nước, do đó các em không có sự va đập về âm với người bản xứ.
“Các âm hầu như đều bị Việt hóa, những âm luyến, láy, gió là người Việt không đọc được. Nhiều âm bị nuốt” – cô Quỳnh nói.
Mặc dù chương trình giảng dạy tiếng Anh trên lớp cũng đã tập trung vào kỹ năng nghe nói, nhưng thời lượng rất hạn chế.
“Trên lớp có khoảng 50 học sinh, trong một giờ học nói thì chỉ có 45 phút. Như vậy, mỗi học sinh có trung bình chưa đầy một phút để thực hành nói, nhiều khi không có điều kiện để sửa âm cho học sinh” – cô Quỳnh giải thích.
Các lỗi phổ biến
Joe Ruelle – hay còn được biết với tên gọi anh “Dâu Tây”, nổi tiếng với vốn tiếng Việt phong phú - cho rằng, người Việt nói tiếng Anh khó chuẩn một phần từ cách phát âm tiếng mẹ đẻ.
"Cách phát âm của tiếng Việt thì vị trí của lưỡi và miệng rất ngắn gọn. Còn khi người Việt Nam nói tiếng Anh, chưa thực sự quen với cách phát âm của tiếng Anh thì nói sẽ hơi "cụt', hơi "hụt hẫng".
Vì khi nói tiếng Anh mà không thấy "thoải mái" thì sẽ không thể kéo dài các trọng âm như người bản ngữ. Do đó, cách nói sẽ không có sự mềm mại".
Cô Phương Dung (Thanh Xuân, Hà Nội) giải thích sâu hơn về từ vựng khiến cho người Việt hay mắc lỗi khi phát âm.
“Tiếng Việt vốn đơn âm tiết, người Việt quen đọc từng âm tiết hoặc một vần, không có trọng âm, nên đọc từ nào cũng giống từ nào. Bản thân mỗi âm tiết một từ riêng”.
Trong khi đó, tiếng Anh đa âm tiết, có trọng âm vào một âm tiết trong từ.
“Do không đọc được trọng âm nên mọi người đọc thành từng âm tiết một. Theo cách đọc đó thì trong từ có bao nhiêu vần sẽ đọc thành chừng đấy trọng âm. Cách đọc đó khiến cho ta nghe có cảm giác rất cứng, từ nào cũng là từ chính, không có từ phụ” – cô Dung giải thích thêm.
Ngoài những lỗi trên, cô Dung cũng chỉ ra việc người Việt thường bỏ quên nối từ phụ âm từ trước với nguyên âm từ sau.
Để giúp người học không bị “loạn” âm tiết. Joe chỉ ra rằng trong tiếng Anh không có quá nhiều âm tiết như người Việt nghĩ, khi đọc thì chỉ có âm tiết trọng âm, còn các âm tiết khác thì có thể bỏ qua.
Theo Joe, muốn nói chuẩn thì “phải tra từ điển mới biết được ». Còn theo cô Chloe, đây là một lỗi rất phổ biến, nhưng không khó khắc phục một khi người học hiểu điều này.
Nói như hát
Bênh cạnh đó, về thanh điệu, tiếng Việt có 6 dấu. Do đó người Việt đọc hay bỏ dấu sắc vào tất cả âm tiết hoặc chọn cách “an toàn” là đọc theo kiểu “đều đều”.
"Rất nhiều người Việt Nam cảm thấy hệ thống của tiếng Anh không có thanh điệu, không có dấu. Nhưng thực ra tiếng Anh có rất nhiều thanh điệu, và linh hoạt hơn hệ thống của tiếng Việt.
Nhiều người không biết chỗ nào mình phải ‘lên’, chỗ nào mình phải ‘xuống’ nên họ nói một câu tiếng Anh cũng y như nói một câu tiếng Việt. Cách nói này có thể khiến cho người nghe thấy hơi buồn ngủ, cảm giác hơi đơn điệu một tí" - Joe phân tích.
Với cách an toàn nhất là "ở giữa", tức là nói một cách đều đều, Joe cho rằng "nhiều khi thì cách an toàn nhất lại là cách nguy hiểm nhất".
Joe cũng nói thêm một tình huống khác mà người Việt hay mắc lỗi, đó là khi một số người cảm thấy mình nói hơi đơn điệu, họ sẽ thêm "gia vị". “Người Việt sẽ nói theo kiểu cho tất cả các dấu thành "sắc sắc sắc", hoặc "huyền huyền huyền”.
Joe cho rằng, để nói theo đúng thanh điệu thì “chỉ có thể nghe nhiều, rồi học và bắt chước, giống như cách trẻ con học nói thôi”.
Về mặt diễn đạt, cô Phương Dung nói thêm, một lỗi khác khiến cho người người nước ngoài “khó tiếp thu” khi nghe người Việt nói tiếng Anh là do không diễn đạt theo mẫu câu của Anh văn mà nói theo kiểu Việt Nam.
“Thay vì học cách biểu đạt bằng tiếng Anh thì người Việt hay dịch ngược từ Việt sang Anh theo mẫu câu tiếng Việt” – cô Dung nói.
Một lỗi nữa mà người Việt hay bỏ qua là ngữ pháp. Do trong tiếng Việt không chia động từ, nên khi nói, người Việt hay “quên” chia động từ theo đúng thì thích hợp.
Joe Ruelle cho rằng đây không phải là vấn đề riêng của người Việt Nam. “Rất nhiều người Nhật, người Hàn, người Thái cũng gặp phải tình trạng này”
Chia sẻ bí quyết để học ngoại ngữ thật tốt, anh chàng Dâu Tây nói: “Mình có thể rất hiểu lý thuyết, có thể nắm rất rõ về trọng âm, có thể đọc nhiều sách ngữ pháp, và trong đầu mình rất hiểu là chữ nào thì nên nói, nhưng nếu mình không thực hành nhiều thì tất cả cũng chỉ là lý thuyết mà thôi. Và thực hành thì có thể sẽ là hàng nghìn, thậm chí hàng triệu lần”.
http://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/399...g-anh-van.html