images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Những ngày tháng 04/2017
Trở về căn nhà với bố mẹ, với những người thân yêu máu mủ của mình luôn là một điều ấm áp và dễ chịu nhất với tôi. Mẹ không còn hỏi tôi về những ngày tháng qua sống cùng với Q như thế nào nữa. Bố mẹ và em trai tôi đều lựa chọn để cho tôi tự quyết định và không can thiệp vào nếu tôi không có ý định chia sẻ. Có lẽ mọi người đều muốn 3 mẹ con tôi ở nhà chơi được vui vẻ và thoải mái nhất có thể. Và đúng vậy, ba mẹ con tôi đã có một tuần ở ngoại tận hưởng những giấc ngủ nướng, đi bơi, đi chơi, làm tất cả mọi việc có thể và không hiểu sao cũng chính lúc ấy, tôi lại luôn có cảm giác muốn níu kéo những khoảnh khắc thế này kéo dài mãi mãi... để không phải quay về Hà Nội, để không phải tiếp tục những ngày tháng vì trách nhiệm như Q mong muốn.
Giữa lúc vẫn còn loay hoay chưa tìm được lối đi nào là đúng đắn nhất cho cuộc đời, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị X gọi đến - chị là người bạn từ rất lâu của tôi (quen nhau trên một diễn đàn trao đổi và thảo luận về thơ ca và giữ gìn sự trong sáng của Tiếng Việt) nhưng công việc của chị luôn khiến chị mất tích một thời gian khá dài sau đó mới quay trở lại. Tính từ lần cuối cùng tôi gặp chị ở Hà Nội, dễ có lẽ cũng đã gần 1 năm rồi. Tôi gửi hai con lại cho ông bà ngoại, lập tức bắt xe quay trở về Hà Nội và tất nhiên, không gọi điện báo với Q về việc này.
Chị X là người Việt Nam nhưng mang quốc tịch Mỹ, công việc của chị là công việc làm cho tổ chức phi chính phủ, xuyên các quốc gia nên việc dừng chân lại ở một đất nước, một thành phố lâu là chuyện không thể. Vừa nhìn thấy tôi, chị chạy lại ôm tôi như cách chào hỏi quen thuộc của người phương Tây. Chị buông vai tôi ra và bóp nhẹ:
- Chị mới đọc những bài thơ em post trên diễn đàn mấy tháng gần đây... Có chuyện gì không ổn với em đúng không? Bình thường, giọng văn thơ của em không có u ám, buồn và day dứt như vậy?...
Tôi hơi ú ớ trước câu hỏi của chị, quả thật gần một năm qua, những bài thơ của tôi toàn chia tay và nước mắt. Thời điểm này chị X không online vì chị đang ở một đất nước có chiến sự, không internet và không liên lạc với bất cứ ai. Tôi cười buồn, bảo chị cứ ngồi xuống gọi đồ uống rồi tôi sẽ kể cho chị nghe câu chuyện bế tắc của cuộc đời tôi. Thật may, nghề của chị cũng tương tự như nghề của một bác sĩ tâm lý, chỉ có khác chị lớn lên ở Mỹ từ năm lên 10 tuổi nên chị chịu chi phối và ảnh hưởng bởi nền giáo dục phương Tây nhiều hơn phương Đông.
Tôi và chị ngồi trong một quán cà phê nhìn thẳng ra phía Hồ Tây... Căn gác hai không điều hòa, cửa sổ mở toang mang theo ánh sáng chói lóa của mặt trời đầu hè như chính thứ ánh sáng của cuộc đời chị mang đến cho tôi vào lúc này:
- Em còn mong đợi gì về người đàn ông đã nói hết yêu em vậy P? – Chị hỏi sau khi nghe hết xong những lời tâm sự tự đáy lòng của tôi.
- Em... em mong anh ấy có thể yêu em trở lại và giữ cho các con em một gia đình hạnh phúc?
- Em đang tô vẽ màu hồng cho cuộc hôn nhân có thể gọi là đang thất bại của em... Q sẽ chẳng bao giờ còn có thể yêu em trở lại, mà có thể trở lại, cũng sẽ chẳng bao giờ như cái cách em mong đợi hay như cái cách chị biết về Q và về gia đình em trước khi xảy chuyện này. Còn các con em, đừng nói chúng bé quá em không dám ly hôn, nó càng bé càng dễ chấp nhận chuyện này, nó càng lớn, sự chia tay của vợ chồng em càng có tác động và ám ảnh cuộc đời chúng. Nhất là ở xã hội này, chị biết việc ly hôn không hoàn toàn được ủng hộ như ở các đất nước khác.
...
- Tại sao chị lại nói “nếu vợ chồng em ly hôn” mà lại không nói “nếu vợ chồng em quay trở lại với nhau”... bởi vì theo chị phân tích và theo kinh nghiệm sống cũng như quan điểm của chị. Thà em chấp nhận chịu đau đớn, ít nhất các con em được sống cùng một ông bố hạnh phúc, một bà mẹ hạnh phúc còn hơn cả hai phải sống cùng ông bố và bà mẹ đau buồn, u uất. Chị không thích vòng vo mà thường đi thẳng vào vấn đề. Em chỉ có cách duy nhất là ly thân hoặc ly hôn vào lúc này, không nên sống cùng nhau vì hai chữ trách nhiệm như Q yêu cầu. Chồng em làm được bởi anh ta là người chủ động tự cho mình cái quyền “phán xét, đánh giá” em... nhưng em sẽ không làm được... khó lắm, thực sự nếu kéo dài như thế này mãi, với người đa cảm như em, chị sợ em sẽ tổn thương chồng chất, chất chồng mà thôi...
...
- Em có dám ly thân hoặc ly hôn thực sự không? Thực sự là gạt đi Q ra khỏi đầu, vứt ra khỏi tim, không phải là ra đi với mong đợi hàn gắn? Chị hỏi là em dám không chứ không phải em muốn không. Bởi chị biết ngay lúc này em không muốn... Hãy suy nghĩ kỹ về những gì chị nói hôm nay.
Tôi biết... thực sự tôi rất biết điều chị X nói, có rất nhiều người đã nói với tôi những điều tương tự. Nhưng tôi vẫn con yêu Q, đó là lý do chính lớn nhất mà tôi đã không thể quyết tâm rời khỏi anh, sống một một cuộc sống không còn những đêm dài mộng mị, đơn độc.
- Em sẽ cố một thời gian nữa... Em sẽ cố, chị ơi! Em không muốn và không dám rời khỏi anh ấy lúc này...
Chúng tôi đã có một buổi chiều khá dài, những câu chuyện đời xoay quanh cuộc sống của hai chị em. Tôi chưa thực sự trả lời được câu hỏi của chị, tôi bỏ lửng câu trả lời ở giữa trái tim và lý trí của tôi. Tôi hẹn chị sẽ sớm đưa ra quyết đinh của mình trước khi chị X lại rời HN để đến một đất nước đang có chiến tranh khác...
Tháng 4... tháng của hoa loa kèn trắng muốt đang bung những cánh hoa dịu dàng. Liệu tôi còn có thể là một người phụ nữ "dịu dàng" như những năm về trước nữa không?
04:11 CH 21/10/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Những ngày tháng 04/2017
Hà Nội bắt đầu vào hè, những ánh nắng chói chang đã bắt đầu chiếu xuống mang theo sự nóng bức, ngột ngạt như chính không khí trong nhà của tôi và Q. Các con của tôi, chúng cần được sống trong một không gian thanh bình và mát mẻ... Thật tội hai đứa nhỏ, tôi không thể nào làm cái gì đó tốt hơn để đưa Q về nhà sớm hơn hay cùng tôi vui chơi cùng với con cái.
Công việc đi dạy theo giờ của tôi cũng thất thường như thời tiết lúc nóng lúc lạnh của những ngày đầu tháng tư. Tôi biết mình đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng tôi vẫn không dám buông tay... Lần này tôi thực sự biết rõ tôi vẫn ở đây không phải vì các con tôi, mà là vì trong trái tim tôi vẫn còn những cảm xúc danh cho Q. Tôi đã không thể dùng lý trí đánh bại được trái tim mình.
Tôi vẫn miệt mài tự tìm việc trên các trang tuyển dụng, âm thầm và lặng lẽ, không cần trao đổi nhiều với Q nữa.
Tôi vẫn chăm chỉ đến phòng tập gym, không phải vì thèm muốn một vóc dáng đẹp như trước kia nữa mà để duy trì sức khỏe. Mẹ nói, tôi phải giữ sức khỏe, tôi không được gục ngã... nếu tôi gục ngã, hai đứa con thơ dại của tôi sẽ không có chỗ nào mà dựa dẫm. Ừ! Chúng nó còn thơ dại, vậy mà tôi hơn 30 tuổi đầu rồi vẫn còn dựa dẫm vào bố mẹ tôi nhiều lắm. Nghĩ vừa xấu hổ, vừa thương bố mẹ rất nhiều.
Những câu chuyện của tôi và Q vẫn cứ thế xoay quanh chuyện con cái, tiền nong, đối nội đối ngoại. Q vẫn ngủ trên tầng 3, tôi ngủ tầng 2 gần phòng 2 con... Trời đã bắt đầu nắng nóng nhưng tuyệt nhiên không thấy Q nhắc đến chuyện lắp điều hòa mới trên phòng anh hay anh sẽ chuyển về phòng tôi và các con để dùng điều hòa chung. Q đã chán ghét tôi đến nỗi thà chịu khổ trên kia chứ nhất định không muốn chung giường với tôi nữa sao? Thôi, kệ đi, xác định sống chung với lũ thì nước đến đâu bắc cầu mà qua vậy!
Giữa tháng 4... Tôi nói với Q sẽ đưa hai con về ông bà ngoại chơi 2 tuần. Q hỏi:
- Em nghỉ làm 2 tuần như vậy liệu có ổn không?
- Không sao anh ạ! Trường có vài hoạt động ngoại khóa nên lớp cuối tuần của em cũng nghỉ, chính vì vậy em mới muốn đưa các con về chơi.
- Ừ! Vậy thì em và con cứ về quê chơi cho khuây khỏa đi...
...
Q không giữ mẹ con tôi ở lại, tôi biết điều đó bởi vì việc tôi tồn tại trong ngôi nhà này dường như không còn quá quan trọng với Q. Đúng như mọi người ở diễn đàn từng nói với tôi. Anh chỉ còn xem tôi như mẹ của hai con, cùng nhau chăm sóc con cái và việc tôi làm gì, đi đâu hay muốn gì đã không còn là sự quan tâm của anh nữa.
Tôi cười buồn:
- Hai tuần ở nhà một mình anh cố gắng ăn uống đầy đủ, đừng uống bia rượu đi đêm về khuya nhiều quá ảnh hưởng tới sức khỏe.
Vừa nói, tôi vừa cảm thấy khô khốc trong cổ họng, chua chát tận đáy lòng. Hai tuần, liệu anh và cô gái kia có vui vẻ cùng nhau không nhỉ? Dù không muốn nghĩ đến việc này nhưng tự nhiên trong đầu tôi cứ chạy ra những ý nghĩ đấy.
- Không sao... Cũng đâu phải lần đầu em về quê dài ngày. Anh tự lo được. Anh sẽ gọi điện về cho con thường xuyện.
- Không gọi cho em à? - Tôi cố tình cười trêu anh.
- Gọi cho con thì chẳng phải là gọi cho em à? Hỏi gì lạ vậy!
Dường như Q cố tình tránh nói chuyện với tôi tiếp. Anh bật ti vi, lướt web và tìm phim để xem...
Tôi đâu có biết rằng... Những ngày giông bão của cuộc đời tôi một lần nữa lại đang kéo đến.
Q à... Anh thực sự muốn gì ở em đây? Phải làm như thế nào để làm tan chảy trái tim nguội lạnh, sắt đá của anh bây giờ?
08:19 SA 09/10/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Chào bạn, mình đã theo dõi câu chuyện của bạn, rất vui vì bạn đã quay lại. Nhưng trong phần quay lại này hình như có sự nhầm lẫn, vì mình nhớ phòng của bạn là phòng làm việc trên tầng 3, còn chồng bạn tầng 2 mà.

Mình vừa đọc lại những gì mình viết. Mình đã quên mất cho tiết đổi phòng. Trước kia khi còn giấu mẹ Q chuyện hai vợ ck mình ngủ riêng, sự thật là mình ở tầng 3 và anh ở tầng 2.
Sau vụ ra tết mình muốn chuyển ra ngoài, đã tâm sự hết với mẹ ck, mình đã yêu cầu Q đổi phòng. Tầng 3 không có điều hoà, vào mùa hè rất nóng, mình cũng không sợ mẹ chồng đến thấy 2 đứa ngủ riêng nữa nên đã quay về tầng 2 ở. Và mi hd cũng đã hy vọng vào mùa hè, Q không chịu được nóng sẽ tự khắc mà xuống phòng mình ngủ. Mình không nhớ rõ thời gian đổi phòng, nhưng tóm lại vẫn ngủ riêng, sống chung nhà.
Buồn thật bạn ạ!

Gởi từ ứng dụng Webtretho của Rainyday110117
04:53 CH 30/09/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Chào bạn, mình đã theo dõi câu chuyện của bạn, rất vui vì bạn đã quay lại. Nhưng trong phần quay lại này hình như có sự nhầm lẫn, vì mình nhớ phòng của bạn là phòng làm việc trên tầng 3, còn chồng bạn tầng 2 mà.

Có lẽ mình viết nhầm hoặc lần trước mình cố tình viết khác đi (để không ai nhận ra mình). Mình không đọc lại những gì mình đã viết nên có thể có nhầm lẫn. Cảm ơn bạn đã chỉ ra.
Thời gian ấy, Q ở trên tầng 3 còn mình và 2 con ở tầng 2. Các con 1 phòng, mình 1 phòng... Chúng mình đúng là chỉ như hai người bạn chung nhà, cùng nhau chăm sóc con cái!

Gởi từ ứng dụng Webtretho của Rainyday110117
10:41 SA 29/09/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Tháng 3/2017 (3)
Đón hai con từ trường về, các con nhìn tôi với ánh mặt hơi lạ lẫm. Con gái hỏi:
- Mẹ vừa đi đâu về à?
- Sao con lại hỏi mẹ vậy?
- Con thấy mẹ xinh hơn, mẹ đánh son...
À, con gái tôi mỗi lần tôi tô son đều rất thích mượn son của tôi để cũng được tô lên đôi môi đỏ mọng của mình. Và cũng vì thích son môi mà mấy lần bất cẩn tôi không cất, về nhà nhìn những thỏi son của mình lăn lóc gãy trên sàn nhà và các bức tường thì đủ màu bôi lòe loẹt làm tôi “điên không chịu được”... nhưng khi nhìn thấy trên mặt hai đứa con tôi một vài vệt son quay ngang quay dọc thì tôi lại bò ra không nhịn được cười. Hôm nay nàng ấy thấy tôi đánh son, chắc lâu ngày rồi tôi không trang điểm nên nàng chú ý.
- Ừ. Mẹ vừa đi có chút việc. Hôm nay ăn cơm sớm rồi ba mẹ con mình đi chơi nhé.
- Đi chơi, đi chơi... đi Time City xem nhạc nước mẹ nhé! – Hai đứa trẻ reo lên sung sướng.
Tôi gật đầu, lo cơm nước tắm rửa cho hai đứa trẻ. Và tôi xin mở ngoặc cho các con tôi về đúng tuổi của mình đó là 4,5 tuổi. Sang năm thôi là hai con tôi vào lớp 1 rồi. Đó là cái mốc mà vợ chồng tôi muốn vượt qua... vì các con... hay vì điều gì tôi không biết rõ nữa. Hôm nay tôi muốn được đi chơi cùng các con. Kết quả công việc như thế nào không quan trọng với tôi lúc này.
Tôi thay một bộ váy body thật đẹp, ba mẹ con gọi taxi rồi cùng nhau đến Time City xem nhạc nước. Trước khi đến 19h trình chiếu, trên loa phát lên bài hát Tiếng Anh quen thuộc mà các con tôi hay nghe “What makes you beautiful” hai con rất thích bài này nên đã nắm tay nhau và cùng nhảy theo điệu nhạc. Rất nhiều người đã tỏ ra thích thú khi nhìn hai đứa trẻ say sưa nhảy theo điệu nhạc và quay video chúng. Tôi rất vui khi các con tôi có thời gian vui vẻ này và chúng tôi đã có một buổi tối thực sự hạnh phúc với nhau... Trước khi đi chơi tôi có để phần cơm cho Q nhưng đã không nhắn tin cho anh là ba mẹ con tôi sẽ đi chơi cùng nhau. Tôi không muốn thông báo với anh điều đó, lúc ấy thực sự tôi chỉ mong anh về thật sớm, về tổ ấm của anh và không nhìn thấy tôi ngồi đợi anh hay không nhìn thấy ba mẹ con, anh sẽ cảm thấy như thế nào?
Và đúng thật! Anh về trước ba mẹ con tôi. Anh và đang hút thuốc ngoài sân khi ba mẹ con tôi ríu rít mở cửa bước vào nhà. Tôi cũng hơi bất ngờ khi thấy Q ngồi trước của như vậy, trong lòng tôi khẽ cười nhưng vẫn cố giữ gương mặt bình thường.
- Anh về sớm vậy?
Hai đứa con thì khỏi phải nói, chúng rồi rít chạy lại ôm vai bá cổ bố chúng. Lòng tôi khẽ chùng xuống khi nhìn hình ảnh ba bố con vui vẻ như vậy. Q trả lời tôi hôm nay không có đoàn thanh tra nên anh về sớm hơn mọi ngày. Ánh mắt anh có vẻ như dừng lại ở ngực tôi trong bộ váy body ôm sát đó, nhưng chỉ một vài giây lại quay đi, hoặc có thể chỉ do tôi tưởng tượng ra.
Hai đứa trẻ vui vẻ chơi với bố ở phòng khách, tôi thay đồ đi xuống, không tẩy trang, vẫn cố tình để gương mặt trang điểm xinh đẹp như lúc chiều và kể với Q về cuộc phỏng vấn không được tốt lắm. Tất nhiên tôi không kể hết những gì tôi và chị giám đốc đã nói với nhau. Q nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt anh không hề dừng lại trên gương mặt của tôi.
- Có lẽ vị trí ấy đã có người khác! – Q nói với tôi về thông tin xin việc ngày hôm nay.
Mặc dù đoán trước được kết quả nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng và buồn. Q có giải thích thêm một vài lý do nữa nhưng tôi không muốn và không thể nhớ hết những lý do ấy. Có thể vậy cũng tốt, đó cũng không phải là công việc thực sự tôi mong đợi.
Khi hai đứa trẻ đi ngủ, tôi thấy Q vẫn ngồi hút thuốc dưới tầng một. Lần này đi xuống, tôi đã rửa sạch gương mặt trang điểm phấn son của mình, mở cửa ra ngồi cùng Q.
- Em sẽ tìm một việc khác... cũng hơi buồn nhưng em muốn nói lời cảm ơn anh đã muốn xin việc cho em.
- Ừ... anh đã cố gắng can thiệp... nhưng bằng cấp và một vài giấy tờ cũng như kinh nghiệm của em chưa đủ sức thuyết phục... Anh sẽ cố hỏi những chỗ khác. – Q ngập ngừng đôi chút. – Em thực sự muốn tìm một công việc như vậy sao?
- Ý anh là gì? – Tôi không trả lời mà hỏi lại Q.
- Là việc đi làm. Em có thể ở nhà, chăm lo cho hai con đến khi 2 con vào lớp 1 như vậy cũng ổn. Anh không ép em phải đi làm kiếm tiền hay vì bất cứ một lý do nào liên quan đến tiền.
Tôi cười chua chát.
- Em cần một công việc anh ạ. Các con đã lớn. Nhỡ trong một năm nữa chúng ta không thể hàn gắn, em có thể ít nhất tự lo được cho bản thân mình... Một năm nữa...
Tôi bỏ dở câu nói đó. Chúng tôi im lặng một hồi lâu.
Q thởi dài đứng lên... Anh lên thẳng phòng anh ở tầng 3. Tôi rẽ vào phòng tôi ở tầng 2. Và chúng tôi lại tiếp tục hành trình sống vì tránh nhiệm với nhau...
05:07 CH 27/09/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Khi tôi viết những dòng này... Cuộc sống của tôi đã trôi qua 1 năm 6 tháng. Tôi có thể ngồi đây, bình lặng viết lại những gì đã trải qua.
Như khi bắt đầu câu chuyện này, tôi loay hoay, tôi bế tắc không biết con đường đi thế nào cho đúng. Khi ở trong hoàn cảnh "nước sôi lửa bỏng" đấy, thuật lại từng ngày trực tiếp, có những tên và những mốc thời gian tôi đã phải cố tình viết khác đi để ai đó không thể nhận ra tôi. Chính vì vậy, khi tôi bắt đầu tiếp tục câu chuyện này, sẽ có những mốc thời gian được đưa về đúng sự thật, còn những tình tiết trong câu chuyện của đời mình, tôi không hề hư cấu hay vẽ thêm những chi tiết thừa thãi.
Tôi đã trải qua được những ngày tháng tận cùng của những nỗi đau về tình cảm đối với bản thân tôi. Tôi mở topic để tìm những lời khuyên, để giải tỏa, để có thể lựa chọn tìm được hướng đi đúng đắn nhất cho bản thân mình và đã dừng lại khi biết đâu là hướng đi tốt nhất. Những lời chia sẻ chân thành của mọi người tôi luôn ghi nhận và chưa bao giờ quên biết ơn những người bạn từ "ảo" đến "thật" đã luôn sát cánh đồng hành cùng tôi trên hành trình "trách nhiệm" này.
Tôi quay lại, không phải để câu view, không phải để khoe khoang cuộc sống mới của mình như thế nào. Có rất nhiều người bạn của tôi cũng đang loay hoay trong hoàn cảnh đi hay ở của tôi gần 2 năm về trước. Có rất nhiều người vợ, người chồng ở diễn đàn cũng đang tìm thấy cái ná ná của tôi trong cuộc hôn nhân của họ. Tôi chỉ chia sẻ những điều tôi đã trải qua như một câu chuyện. Không lên án, không phán xét, không dạy đời, không chỉ trích... Mỗi một người đọc sẽ tự cảm nhận và tự có những bài học, những kinh nghiệm rút ra từ một mảnh đời rất rất nhỏ của tôi trong hàng tỉ mảnh đời trên thế giới này.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!
01:33 CH 23/09/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Tháng 3/2017 (2)

Khi tôi đến gặp chị giám đốc chi nhánh ngân hàng mà chồng tôi đang làm việc, điều đầu tiên chạy qua ý nghĩ của tôi là chị thật đẹp và sang trọng. Chị niềm nở tiếp đón tôi, mời tôi ngồi và bắt đầu cuộc phỏng vấn "riêng tư" của việc đi "cửa sau".
Tôi - sau bao nhiêu năm ở nhà cơm áo gạo tiền bỉm sữa... chắc chắn tôi đã không đủ tự tin để trả lời những câu hỏi chuyên môn của chị và tôi biết, chị cần ở tôi nhiều hơn những gì tôi có thể trả lời về bản thân mình.
Những câu chuyện về nghiệp vụ tôi không muốn nhắc đến vì thực sự nó làm tôi cảm thấy bản thân rất mình kém cỏi và xấu hổ. Đó là một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua trong đời. Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn là một lớp trưởng, bí thư đoàn, tình nguyện viên năng nổ nhất từ thời học sinh cho đến khi hết đại học vậy mà giờ đây, ngồi đối diện với người phụ nữ thành đạt và quyền lực, tôi cảm thấy mình muốn thật nhanh chạy khỏi căn phòng đó. Tôi cũng dễ dàng nhận ra việc để bản thân tôi trở thành một người phụ nữ "hèn kém, nhát gan" là một điều đáng buồn nhất trong cuộc đời tôi. Trong một thoáng chốc, tôi cảm thấy việc này còn tồi tệ hơn cả việc Q có thể ly hôn với tôi lúc này.
Tuy nhiên, tôi lại nhớ rất rõ câu chuyện ngoài công việc của tôi và chị, trước khi tôi ra về.
- Chị sẽ cân nhắc việc mời em đến làm việc ở đây. Không phải vì năng lực của em mà vì chị cảm thấy em chưa sẵn sàng... Và việc đi làm 20km với 2 đứa trẻ sinh đôi chị có thể hiểu sẽ hết sức khó khăn với em. Em làm được không? - Chị chân thành hỏi tôi,
- Em... - Tôi bắt đầu luống cuống và bối rối.
- Em chắc đang ngạc nhiên tại sao chị hỏi vậy đúng không? Vì chị cũng có hai bé sinh đôi giống nhà em, nhưng là hai đứa con trai và sự thật là chị phải đánh đổi thời gian dành cho con để đứng được ở vị trí này. Q và chị không thân nhau lắm nhưng cũng đủ để nhận em vào vị trí này nếu em thực sự muốn vì bản thân em, chứ không phải vì ai khác...
Lúc này tôi thực sự "chết lặng" với những lời tâm sự của chị... khác hẳn những câu phỏng vấn "lạnh lùng" lúc trước. Tôi nhìn vào mắt chị, dường như tôi thấy chị đã biết những bí mật gì đó của gia đình tôi. Chị có sự từng trải mà tôi chưa có được và quan trọng hơn, tôi bắt đầu hiểu được những hàm ý sâu xa trong câu nói của chị.
Tôi cảm ơn chị, nói rằng sẽ về nhà và suy nghĩ về những lời khuyên của chị. Thế nhưng điều đầu tiên của tôi sau khi vào nhà là mở ngay chiếc điện thoại và vào zalo của chị. Vì cài mặc định chế độ tự cập nhật danh bạ nên không hiểu sao zalo của chị đã tự kết bạn với tôi. Tôi bắt đầu kéo những time line trên trang tường nhà chị... Đúng thật chị có 2 bé trai sinh đôi, 2 bé chắc cũng đã khoảng 10 tuổi, chồng chị khá lịch lãm và dường như chị đang có một gia đình hạnh phúc, một vị trí đáng để những người phụ nữ khác mơ ước... Nhưng quan trọng nhất là tôi luôn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và gương mặt rạng ngời hạnh phúc của chị và các con trong những bức ảnh. Có thể để có được ngày hôm nay chị cũng phải trải qua rất nhiều chuyện mà người khác không thể biết và tôi đã ước, giá như mình có thể là chị... dù tôi biết đó là một điều ước rất rất ngu ngốc.
Tại sao tôi là kể về chị - một người không hề liên quan nhiều đến cuộc sống của tôi lúc này nhưng có thể vì một lý do nào đó, cuộc gặp gỡ định mệnh với chị sẽ là một bước ngoặc cho những sự thay đổi của tôi sau này.
Tôi nhìn mình trong gương, một người phụ nữ đã từng được gọi là xinh đẹp với nụ cười luôn nở trên môi nay đâu rồi, Thay vào đó là một người đàn bà dù đã trang điểm với gương mặt khá ổn nhưng đôi mắt thì thâm quầng, ánh nhìn xa xăm buồn thẳm không thể che giấu. Tôi sắp trở thành một người đàn bà như thế nào đây... trong tương lai... khi tôi để bản thân mình quấn quýt, phụ thuộc vào cuộc đời Q nhiều như thế này.
Một vài giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt trát phấn của tôi... Lâu rồi, hình như lâu lắm rồi tôi không còn cảm thấy mình xinh đẹp, tự tin, hấp dẫn... Lâu lắm rồi nụ cười trên môi không phải rạng rỡ, hạnh phúc mà là nụ cười giả tạo... Và cũng rất lâu rồi, tôi quên mất rằng, tại sao trong quá khứ Q lại yêu tôi nhiều đến như vậy...
Tôi cần một sự thay đổi thực sự từ bản chất chứ không phải từ hình thức.
Tôi cần làm được. Nhất định phải làm được!
01:55 CH 21/09/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
webtretho
Ngày 20/8/2018
Nếu không vì email này, có lẽ tôi đã quên mất topic của mình, quên mất lời hứa đã hứa với mọi người sẽ quay lại đây với câu chuyện cuộc đời mình.
Ngày hôm nay có đó muốn vào tài khoản của tôi. Họ muốn gì từ tôi, tôi cũng không biết nữa. Có lẽ họ nhận ra họ na ná giống ai đó trong câu chuyện này, hoặc họ cũng là một nhân vật chính ở đây?! Tôi không quan tâm lắm... nhưng chắc chắn tôi sẽ viết tiếp, chỉ có điều tôi đang quá bận rộn với cuộc sống của mình!
Ai đó muốn vào tài khoản của tôi ơi! Hãy đợi tôi nhé, câu chuyện giữa chúng ta vẫn chưa đi đến hồi kết mà!


Gởi từ ứng dụng Webtretho của Rainyday110117
01:05 CH 20/08/2018
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Chủ nhật, ngày 24 tháng 12 năm 2018
Nhanh thật! Đêm nay đã là đêm là Noel...
Một năm trước tôi đã gặp V... người đàn ông chỉ bước một dấu chân rất nhỏ vào cuộc đời của tôi nhưng đã làm thay đổi tất cả...
Một năm trước tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình là người có lỗi dẫn đến cuộc hôn nhân của mình với Q đứng trên bờ vực thẳm...
Một năm trước tôi vẫn sống trong dằn vặt giữa đi và ở, giữa tình yêu còn sót lại và khao khát yêu thương...
Hà Nội hôm nay thời tiết thật đẹp, những ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi khắp muôn nơi. Những tia nắng dịu dàng nhảy múa trên tóc tôi, những cơn gió nhẹ mơn man trên da mặt tôi... cảm giác quá đỗi bình yên này khiến tôi muốn viết tiếp câu chuyện của cuộc đời mình...
Một câu chuyện chỉ trong vòng một năm đã lấy đi của tôi rất nhiều nước mắt, cay đắng, tủi hờn nhưng đổi lại tôi đã có một trái tim kiên cường, một khối óc sáng suốt và một cuộc đời mới đáng để sống hơn rất nhiều.
Tôi chưa mất đi thứ gì cả... Được và mất trong cuộc đời này cũng chỉ như gió cuốn cát bụi thoảng qua. Giống như một bài hát của Trịnh Công Sơn, cát bụi rồi lại trở về với cát bụi... Chúng ta được gửi đến cuộc đời này là để trao và nhận những yêu thương. Vậy thì tại sao cứ phải luẩn quẩn trong những đau khổ không đáng có. Hãy trao và và nhận yêu thương khi trái tim còn đập, khi còn hơi thở, khi còn có thể sống và cống hiến cho cuộc đời những khoảnh khắc tươi đẹp nhất.
Tôi - Một người đàn bà ba mươi tuổi, một người đàn bà đã trải qua đủ những cung bậc cảm xúc để có thể bình lặng ngồi viết những dòng này... xin gửi đến tất cả những người bạn đã đồng hành và theo dõi câu chuyện của cuộc đời tôi lời chúc Giáng Sinh an lành và ấm áp.
Chúc mọi người một đêm Noel tuyệt vời bên cạnh những người yêu thương!
07:58 CH 24/12/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Tháng 3/2017 (1)

Lâu lắm rồi Q mới ở nhà ăn cơm tối. Tôi vui vẻ dọn cơm cùng anh và các con dùng bữa. Hai đứa nhỏ rất vui vì bố chúng hôm nay ở nhà ăn cơm cùng ba mẹ con. Chúng tôi lại tiếp tục "đóng kịch" một gia đình hạnh phúc.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Q hỏi tôi:
- Em có muốn làm việc ở Ngân hàng anh không?
- Ở ngân hàng của anh?
Tôi buông bát, ngạc nhiên hỏi lại Q. Trong đầu tôi chạy nhanh một ý nghĩ chẳng phải anh và cô ta cùng làm một ngân hàng hay sao, nếu tôi vào ngân hàng anh làm việc, chẳng lẽ anh không sợ tôi biết cô ta là ai hay sao?
Như hiểu được điều tôi đang suy nghĩ, Q trả lời tôi:
- Ừ, làm ở ngân hàng anh nhưng không phải trên hội sở giống anh mà làm ở một phòng giao dich khác mới mở, cách đây gần 20 km. Em có ngại đi xa không?
Bây giờ đối với tôi, chỉ cần có một công việc nên tôi vui vẻ nhận lời:
- Tất nhiên là em không ngại. Nếu em làm ở đấy, đi sớm về muộn, chỉ sợ hai đứa nhỏ...
- Không sao. - Q cắt ngang lời tôi. - Anh đã tính sẽ nhờ cô anh giúp đưa đón con. (Cô của Q sống ở gần nhà chúng tôi) Bon trẻ cũng không còn quá bé nên em cũng không phải lo. Nếu em đồng ý thì tối đưa hồ sơ cho anh. Có gì mai anh gọi điện.
Rồi câu chuyện cứ thế quanh đi quẩn lại chuyện Q nhận lời sẽ giúp tôi làm việc ở ngân hàng, một công việc phù hợp với bằng kế toán trước kia tôi đã học và có vẻ như mọi thứ anh chuẩn bị cho tôi đã chắc chắn trở thành sự thật.
Ngay ngày hôm sau, 9h tôi đến phòng tập gym, 11h tôi mới tập xong và mở tủ đồ cá nhân lấy điện thoại, tôi thấy có đến 3 cuộc gọi nhỡ của Q. Tôi hết sức ngac nhiên vì đã rất lâu rồi Q không chủ động gọi cho tôi. Tôi vội vàng ấn số gọi lại.
- Anh à? Có việc gì mà gọi cho em vậy?
- Em làm gì mà gọi từ sáng đến giờ không nghe máy vậy? - Giọng Q không vui.
Tôi sợ Q hiểu lầm, vội đáp:
- Em đi tập gym cất điện thoại trong tủ mà. Vừa mới tập xong. Có việc gì vậy anh?
- Đáng ra sáng nay em nghe điện thoại thì giờ đã gặp được chị giám đốc phòng giao dịch rồi. Thôi, giờ anh cho em số, em chủ động gọi hẹn chị ấy chiều nay đến gặp. Trước khi nhận em, chị ấy cần gặp để phỏng vấn em trước. Mình đi bằng quan hệ nhưng cũng cần phải gặp để xem kiến thức và ngoại hình của em như thế nào. Đi giày cao gót và trang điểm vào đấy!
- Dạ, em biết rồi. - Tôi vui mừng.
Đang định nói câu em cảm ơn anh thì Q đã vội vàng nói thế nhé và dập máy.
Q muốn tôi làm cùng hệ thống của ngân hàng anh là thật. Chẳng lẽ anh không sợ tôi và cô gái kia sẽ chạm mặt nhau? Hay cô ta đã chuyển sang một ngân hàng mới? Hay họ đã chia tay nhau?
Thôi, kệ đi. Giờ tôi cần về nhà, thay đồ, đi giày cao gót và trang điểm như Q nói để đến "phỏng vấn". Tôi cần một công việc chính thức rồi sau đó sẽ tính tiếp.

10:03 SA 01/10/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Từ 15 tháng 2 đến hết tháng 02/2017
Tôi mệt mỏi rồi, tôi không còn muốn ghi chép gì nữa. Thực sự tôi rất muốn viết tiếp câu chuyện của cuộc đời mình trong từng khoảng khắc nhưng những gì tôi phải trải qua, những hành động của Q đối với tôi nó như những nhát dao sắc nhọn, cứ thế mà đâm thẳng vào trái tim, từng nhát, từng nhát, đau đớn... lạnh người đến tận thấu xương gan.
Tôi vẫn còn yêu Q, tất nhiên rồi. Tôi lựa chọn ở lại bên anh, vui vẻ sống chung cùng anh và hai con... Anh nhận ra sự cố gắng của tôi, nhưng biết làm thế nào đây, cảm xúc của anh dành cho tôi đã không còn nữa. Thế nên anh vẫn im lặng,... đi sớm về muộn, thỉnh thoảng ăn cơm nhà, chỉ chơi với con cái và chỉ dành cho tôi những câu nói thực sự cần thiết khi anh đưa tiền cho tôi lo cho gia đình và các con hoặc khi anh muốn tôi cùng anh và hai con về nhà ông bà nội.
Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang về quyết định của mình và tôi vẫn chưa tìm được một công việc.
09:10 SA 01/10/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Ngày thứ bao nhiêu nhỉ? Tôi không nhớ được bởi vì từ lâu rồi, tôi đã không còn đếm nữa.
Anh của ngày hôm qua.
Tôi của ngày hôm qua.
Tất cả mọi thứ đã qua.
Tôi của ngày hôm nay
Anh của ngày hôm nay
Mọi thứ lại bắt đầu
Như chưa từng có bắt đầu
Và tôi sẽ tiếp tục kể lại câu chuyện của cuộc đời mình. Như một trải nghiệm, một kinh nghiệm, và một bài học muốn chia sẻ với tất cả mọi người.

....
06:31 CH 20/07/2017
Sáng nay mình vừa phát hiện chồng ngoại...
Đọc thương chị quá, một chút đồng cảm ở trong hoàn cảnh này. Em chỉ mong chị hãy làm chủ được cảm xúc, giữ được sự tỉnh táo để đưa ra những lời nói, hành động, quyết định sáng suốt trong lúc này.
Mọi lời khuyên chỉ để tham khảo, chị là người trong cuộc nên chỉ có bản thân chị mới biết mình cần gì, muốn gì mà lựa chọn những ý kiến hợp tình hợp lý để áp dụng.
Cố lên chị nhé! Ôm chị thật chặt!

Gởi từ ứng dụng Webtretho của Rainyday110117
07:42 CH 23/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Mình xin phép tạm dừng câu chuyện hiện tại của mình sau một năm nữa.
Dù hành ngày mình vẫn viết, những vui buồn đan xen nhưng sau một năm nữa (hoặc có thể sớm hơn) mình mới có thể tiếp tục chia sẻ cùng những người bạn đã/đang/sẽ đồng hành cùng mình.
Khi ấy, kết quả là tan hay hợp mình vẫn vui vẻ đón nhận vì hiện tại, mình đã lựa chọn rồi nên sẽ thanh thản với quyết định của mình.
Sắp tới, có thời gian, mình sẽ viết lại câu chuyện tình yêu của vợ chồng mình, lưu giữ lại những khoẳng khắc đáng trân trọng trong quá khứ để hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.

Gởi từ ứng dụng Webtretho của Rainyday110117
07:32 CH 23/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Bạn chủ Top đã tạm dừng câu chuyện ở đây, nhưng tôi xin phép nhắn thêm 1 điều. Sống nên cố gắng vì hiện tại và tương lai, chứ không phải là hồi tưởng về quá khứ. Có thể bạn thấy cần thiết để trân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời trong quá khứ để làm động lực phấn đấu.

Nhưng tôi thấy rằng nếu cứ nhìn lại quá khứ để an ủi mình rằng trước kia anh ấy/cô ấy yêu thương mình nhiều đến thế thì bây giờ cũng sẽ vậy. Điều quan trọng là chúng ta cảm nhận được những gì đang xảy ra trong hiện tại, đánh giá và thay đổi để thích nghi với cuộc sống thực tại.

Hy vọng bạn chủ Top đừng vì quá khứ mà ngủ quên trong hiện tại. Chúc bạn và gia đình mọi điều tốt lành nhất.


Gởi từ ứng dụng Webtretho của hoviba

Em cảm ơn những lời khuyên chân thành của anh hoviba. Những gì anh chia sẻ với em cũng chính là những gì em đang muốn hướng đến. “Điều quan trọng là chúng ta cảm nhận được những gì đang xảy ra trong hiện tại, đánh giá và thay đổi để thích nghi với cuộc sống thực tại.”
Chuyện viết lại chỉ đơn giản là em thích viết và muốn lưu giữ thôi (mà cũng mới chỉ là ý tưởng), không có ý định đắm chìm trong quá khứ để quên đi hiện tại và tương lai đâu ạ. Em rất vui vì anh vẫn theo dõi và cho em lời khuyên khi cần thiết nhất. Cảm ơn anh rất nhiều.
01:28 CH 23/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Cơ mà chủ tóp: Tó không đồng tình chủ tóp nhắn tin và gọi điện nhiều thế, ô xã sợ tật nói nhiều (nhắn nhiều, gọi nhiều) của vợ lắm đấy. Làm vì vui là những việc ở nhà đằng nào cũng phải làm cho con, cho mình thôi :).

Em biết chị. Tuần rồi em không nhắn tin đâu mà chủ yếu là Q nhắn trước. Gọi điện cũng rất hạn chế. Hôm qua là nhắn nhiều vì muốn anh về sớm thôi còn sau khi anh từ chối lần nữa thì thôi.
Gọi 2 lần là con trai giục mẹ goi, còn cầm điện thoại để nghe chuông đổ đợi bố alo cơ chứ em không hề có ý định gọi cho chồng.
Còn chuyện hôm trước chị hỏi em có biết cái tính “cứng đầu, cố chấp, nói nhiều” ở chỗ nào không mà để chồng chán đến cùng cực thì em biết rất rõ và đang cố gắng cải thiện nó. Thực ra đã cải thiện từ cách đây 1 năm rồi nhưng hồi ý k biết chồng có ng khác bên ngoài, còn khi biết rồi thì cũng dễ hiểu thôi vì khi dành tình cảm cho người khác, sẽ không còn nhìn thấy nhiều điểm tốt của vợ nữa.
Bây giờ… em sẽ sống đúng với hành trình “chung nhà vì trách nhiệm” như tiêu đề topic, vẫn quan tâm và làm trong trách nhiệm của mình theo phương châm vui vẻ, hạnh phúc và bình thường hóa mọi chuyện…
Em cảm ơn chị rất nhiều!:)
05:50 CH 15/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Ngày thứ 35.

Đêm qua.
23h, hai đứa nhỏ chơi trên phòng tôi buồn ngủ quá lăn quay ra ngủ. Tôi không giấu các con chuyện chúng tôi ở riêng phòng nữa, không nói rõ với chúng bố mẹ ngủ riêng mà chỉ nói như lần trước đây là phòng làm việc của mẹ, thỉnh thoảng mẹ mẹ sẽ ngủ ở đây.
Hôm nay ngày đặc biệt, ngủ một mình cũng buồn nhỉ. Thôi, cứ cho hai đứa nhỏ ngủ cùng, chẳng bế chúng xuống phòng làm gì.
Hộp quà và tấm thiệp chúc mừng Valentien, tôi để ngay ngắn ở phòng Q sau đó về phòng, chui vào chăn và ôm hai cục chăn bông 37 độ ngủ ngon lành.
Đang say giấc tôi nghe thấy tiếng cạch cửa. Q về, chắc mở cửa phòng con ra không thấy đứa nào như mọi ngày nên lên phòng tôi, nhìn thấy ba mẹ con đang say sưa ngủ rồi lại nhẹ nhàng đóng của phòng lại.
Lúc ấy, đúng là tôi không thể nào tỉnh giấc được. Tôi hé mắt nhìn đồng hồ là gần 12h đêm, xong rồi lại ngủ lăn quay chả biết trời đất là gì nữa.

Sáng nay.
Tôi và hai con dạy trước Q. Hôm qua tôi không nói chuyện với anh nên không biết anh có uống bia rượu không mà hôm nay lại ngủ dạy muộn.
Ba mẹ con tôi đã chuẩn bị xong xuôi, lúc hai con đang ngồi ở bàn ăn uống bio trước khi đi học thì Q đi xuống chào hai con, rồi anh quay sang tôi:
- Em mua quà tặng anh đấy à?
Tôi vẫn đang loay hoay với ống thuốc của con, đá:
- Vâng, em mua nhưng anh về muộn nên không đưa tận tay được.
- Cảm ơn em nhé.
- Không có gì, lâu rồi em cũng quên không tặng anh quà. Tối nay và tối mai anh về sớm được chứ?
- Ừ, em bận chuyện gì à?
- Thứ 6 này em thi lấy bằng lái xe, buổi tối cần ôn lý thuyết anh trông con giúp em, em mới có thời gian học chứ lúc con đi ngủ mới học, muộn quá mà em thì buồn ngủ.
- Ừ, được rồi. Tối e cứ đón con, anh đi cắt tóc rồi về luôn.
Rồi Q lại gần, ôm ấp hôn hít hai đứa trẻ nhưng con trai tôi nhạy cảm vô cùng, nó xị mặt không nói gì. Q hỏi:
- Sao thế, con sao thế?
- Hôm qua bố về muộn. Bố không nghe điện thoại.
Tôi giật mình, trời ạ, biết ngay là Q liếc nhìn tôi mà. Tôi nào có xui con trai mình điều gì đâu, chỉ sợ anh lại nghĩ tôi xui con.
- Hôm qua ba mẹ con đi ăn ốc, con bảo em gọi cho anh nhưng không được.
- Ừ, lúc ấy đang hát nên không để ý. – Q trả lời tôi, rồi lại quay sang giải thích với con trai một lúc. Cuối cùng thì thằng bé cũng bắt chước em, thơm hôn bố rồi vui vẻ chào bố đi học.
Ba mẹ con tôi ra khỏi nhà trước Q.
Hôm qua, một Valentien đã không được như ý muốn của tôi. Ừ, có thể là Valentien cuối cùng như hôm qua tôi nghĩ, nhung biết đâu cũng có thể còn nhiều Valentien nữa để chúng tôi bù đắp cho nhau. Thôi, cứ sống tốt ở hiện tại hôm nay đi đã. Ngày mai lúc nào chả là một ẩn số.

Đến trường, ngồi viết lại những dòng này. QUả thật, tôi thấy mình bây giờ mới thực sự trưởng thành hơn rất nhiều và an yên tại Tâm hơn rất nhiều.
Có thể cuộc nói chuyện của tôi và Q, Q giữ tôi lại vì một lý do nào đấy không phải còn tình cảm với tôi cũng được. Không phải là tôi đang tự dối lòng, mù quáng tin Q mà là tôi LỰA CHỌN ở lại, lựa chọn tin Q, và lựa chọn dùng một năm này để sống thật tốt, thật chân thành với Q và khi mọi chuyện có thể không phải là kết cục tốt đẹp, tôi có thể thoải mái buông tay chứ không phải là đau đớn, dằn vặt như những ngày tháng trước kia.

Buồn hay đau khổ, vui hay hạnh phúc đều do bản thân ta nghĩ mà thôi. Nếu là một tháng trước, tôi sẽ nhìn chuyện này dưới con mắt đau đớn, trách móc Q, trách móc bản thân, trói mình vào những cảm xúc bi quan, tiêu cực để mỗi ngày trôi qua trong bế tắc, tuyệt vọng.

Giờ thì các bạn biết đấy. Muốn gia đình hạnh phúc, bản thân mỗi ngươi phải là người hạnh phúc. Khi là người hạnh phúc, bạn mới có thể cho đi và nhận về điều tương tự.
Tôi vẫn sống như thế này, vẫn tâm niệm những điều này, không phải cho 1 năm thử thách và sẽ là cho suốt cuộc đời tôi.
05:37 CH 15/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Dạy bọn trẻ xong, tôi nhắn tin cho Q.
15h02’
“Hôm nay anh về sớm ăn cơm cùng ba mẹ con em nhé!”
15h05’
“Hôm nay anh có cuộc nhậu rồi, em để phần cơm anh về ăn sau.”
Buồn có, thất vọng có. Nhưng mất 15 giây để nó trôi qua. Đã xác định được tư tưởng sẽ làm chủ được cảm xúc của mình, không vì bất cứ chuyện gì khiến mình buồn nên tôi nhắn lại.
“Thực ra hôm nay là Valentien. 8 năm trước anh đã tặng em một đôi nhẫn cưới rồi thì mình vẫn duy trì những bữa ăn gia đình với nhau nên em mong anh thu xếp về sớm với ba mẹ con. Hoặc giả nếu cuộc gặp không quan trọng, ngày này anh từ chối chắc cũng không sao đâu. Anh xem như thế nào nhé.”
Q nhắn lại luôn:
“Vậy à. Ừ, hôm nay 14-2 nhỉ. Anh hẹn lịch trước rồi, cũng không để ý là ngày gì. Anh về sau nhé, em và con ăn cơm trước đi nhé!”
Thêm 15 giây hụt hẫng, tôi nhắn cho Q.
“Vâng. Thôi đành vậy.”

Không sao cả. Mọi chuyện chưa thể cứ như thế mà tốt đẹp được ngay lên. Tôi tự nhủ lòng mình như vậy, cũng chẳng muốn quan tâm anh nói đi nhậu là thật hay giả nữa. Không có Q, thì ba mẹ con tôi vẫn phải cùng nhau đón một Valetine vui vẻ và ý nghĩa chứ nhỉ.
Nghĩ vậy tôi gọi cho mẹ chồng, nói là tối sẽ đưa hai con về ông bà ăn tối. Mẹ có hỏi Q có về cùng không, tôi đáp anh bảo bận đi nhậu nên con đưa hai cháu về ăn cơm với ông bà cho vui rồi cho hai cháu đi chơi một lúc. Mẹ chồng động viên tôi, bà nói gần đây bà chưa muốn nói chuyện gì nhiều với Q vì Q đang trong tâm trạng như vậy nên bà không muốn Q bị áp lực gì lại sinh ra cáu kỉnh hơn với tôi. Bà bảo tôi hãy cố gắng vui vẻ, giữ hòa khí trong gia đình rồi đợi mọi chuyện lắng lại. Tôi cũng nói với bà về thời hạn một năm của hai vợ chồng, nếu không thể hàn gắn được, không còn là con dâu của bà thì vẫn muốn làm con gái bà…
Mẹ chồng tôi biết hôm nay là ngày gì… Bà khẽ thở dài nói chỉ coi tôi là con dâu, rồi dặn dò tôi đồ ăn bà mua để ở ngăn nào của tủ lạnh nếu tôi và hai con về trước thì chuẩn bị cơm.
Tôi đón con sớm, bật nhạc sàn inh ỏi để tắm cùng nhau, chơi đùa với nhau thật vui trong chiếc phao bơi to đùng rồi thay đồ về nhà ông bà nội ăn tối.
Mẹ chồng về muộn, chú C chưa có bạn gái nên ở nhà. Nấu cơm xong, hai đứa nhỏ chơi đồ chơi trên phòng còn tôi và chú C ngồi hát karaoke dưới tầng một.
19h, bố mẹ chồng tôi về, cả nhà ăn uống cùng nhau. Bố chồng tôi biết Q đi nhậu, ông cũng không hỏi gì tôi. Với lại chuyện vợ chồng tôi lục đục, vẫn chưa ai nói với ông điều này. Đấy là điều mà bố đẻ tôi vẫn không hài lòng dù Q đã gọi điện về cho bố tôi, nói rõ tỉnh cảnh của hai vợ chồng là cố gắng thêm 1 năm nữa để hàn gắn, nếu không thể thì mới thưa chuyện rõ ràng với bố Q vì tính ông thực sự rất nóng nảy, gia trưởng và độc đoán.
Ăn tối xong, chơi với ông bà một lúc xong, ba mẹ con tôi trên trường về rẽ vào một quán ốc. Con trai bảo mẹ gọi cho bố, tự nhiên nó bảo mẹ hỏi xem bố có ăn ốc không khiến tôi hơi ngỡ ngàng.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Q, gọi hai lần vào lúc 22h và 22h15 nhưng anh không nhấc máy.
Có suy nghĩ vẫn vơ chứ, có buồn và thất vọng chứ, nhưng đúng là sau cuộc nói chuyện trước lúc chuyển đi không thành, trình độ “trơ lỳ” của tôi đã tăng lên đáng kể.
Nói vui như chị dhtran080868: " Bà mày làm thế này vì bà mày làm thế bà mày thấy vui đấy", hờ, không nghe máy thì thôi, ba mẹ con tôi vẫn vui vẻ ăn với nhau hết 2 bát ốc to đùng. Về nhà chơi cá ngựa và chơi trò rút gỗ với nhau, việc gì phải buồn.
05:18 CH 15/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Ngày thứ 34.
Valentine.

Buổi sáng vì phải dạy sớm để đến sân tập lái nên tôi ra khỏi nhà từ lúc 5h30. Tối hôm trước tôi có nhờ Q đưa con đi học nên cũng không gõ cửa vào phòng anh để gọi anh dậy dặn dò gì.
9 giờ sáng cô giáo các con gọi cho tôi, hỏi về việc các con chưa đi học.
Tôi gọi lại cho Q:
- Bố chưa đưa hai con đi học à?
- Ừ, hôm nay anh đi làm muộn nên đưa con đi muộn.
- Vâng, em hỏi vì cô giáo hỏi các con có đi học không để báo cơm.
- Em yên tâm, anh chuẩn bị đưa con đi học rồi, báo lại với cô thế nhé.
- Vâng… À…
Tôi đang định hỏi Q, hôm nay anh có về sớm được không thì Q đã cúp máy. Cũng vừa đến lượt tôi lên xe tập nên tôi chưa vội gọi lại cho Q để hỏi, định bụng lát nữa về tôi sẽ nhắn tin cho anh sau.
Chị bạn thân của tôi đi tập xe cùng, liền hỏi:
- Em và chồng em thế nào rồi. Mấy hôm nay chị chưa tiện hỏi?
- Bọn em vẫn thỏa thuận cho nhau 1 năm nữa, trên tinh thần hợp tác chị ạ.
- Khó lắm em ạ, nó đã nghĩ em ngoại tình như vậy, dễ gì đã tha thứ ngay cho em. Mà nó còn ngoại tình hay không, em cũng đâu có biết. Em phải chịu khổ thôi.
- Ôi, trước em nghĩ như vậy nhưng giờ em chẳng muốn nghĩ mình khổ nữa. Cứ nghĩ em đang tán tỉnh một người mới vậy, với lại để bản thân mình vui vẻ, đã làm gì thì vui vẻ còn không vui thì không làm. Chẳng muốn gượng ép bản thân mình và chồng nữa.
- Nó còn hay về muộn không?
- Vẫn chị.
- Thôi, cứ từ từ vậy. Chị cũng không muốn em chuyển ra ngoài, vất vả một mình.
Rồi để tôi tập trung lái xe, chị không hỏi nhiều về chuyện của tôi nữa. Hôm nay là ngày lễ tình yêu, ngày của niềm vui và hạnh phúc, tốt nhất không nghĩ ngợi chuyện buồn.
Ăn trưa xong, trước khi về trường đi dạy tôi rẽ vào một cửa hàng đồ nam, mua một vài món đồ rồi cho vào một chiếc hộp thắt nơ cẩn thận, tôi sẽ tặng quà cho Q, tự nhiên lúc ấy tôi nghĩ, biết đâu đây là món quà Valentine mình tặng chồng thì sao?
Bất giác, tôi nhìn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của mình. Cách đây 8 năm, cũng vào ngày này, anh trao nhẫn cho tôi. Sau đó, những mùa valeine khác, thường là tôi sẽ làm bánh, làm socola, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn hoặc đi ăn và chúng tôi đã không tặng nhau một món quà gì nữa. Đây cũng là món quà valentien đầu tiên tôi tặng Q không phải là đồ ăn thì phải.
05:12 CH 15/02/2017
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách...
Chuyện tôi không chuyển đi, em trai tôi có vẻ hơi giận. Cậu nói với tôi:
- Nếu chị không chuyển đi mà không điều chỉnh được cảm xúc bình thường giống như anh Q, thì lúc đó em sẽ nói chuyện với anh Q để chị và hai cháu tách riêng. Còn ở lại, chị không được để mình suy sụp như thời gian vừa rồi.
- Ừ, chị biết rồi.
- Em cũng hiểu chị đang nghĩ gì. Chị vẫn chưa nhìn thấy cái gì sáng sủa lắm đâu nhưng vì anh Q bảo chị ở lại, nếu chị cứ nhất quyết đi sau này xảy ra chuyện ly hôn, anh ấy có thể sẽ trách chị đã lựa chọn để dẫn đến tình cảnh như vậy. Thế nên, chị phải mạnh mẽ lên. Đê anh ấy thấy chị cũng có thể làm được như anh ấy.
- Ừ. Chị cũng nghĩ như vậy. Em hãy yên tâm về chị. Về nhà cứ nói với bố mẹ như vậy. Chị sẽ gọi điện nói trước.
--------------------------------
Hôm thứ tư tuần trước, tôi có đi gặp một chị bạn làm bên ngành tư vấn tâm lý. Chuyện gia đình tôi đang trục trặc, sau việc tôi chuyển đi rồi lại thôi thì gần như bên ngoại, một vài người bên nội và bạn bè thân thiết đều đã biết được. Tôi có thể chia sẻ với bất cứ ai ngoài đời thật, không phải giấu diếm, một mình gặm nhấm nỗi đau hay phải gồng mình lên một mình giải quyết nữa.
CHị hỏi tôi:
- Em có thấy mình hạnh phúc không?
- Hiện tại, em không cảm nhận được từ ấy. Nó xa vời với em lúc này quá.
Chị cười.
Chị bảo tôi, trong 5 phút, hãy viết về những điều mà tôi thấy mình hạnh phúc nhất lên một tờ giấy, những điều mà khiến tôi vui vẻ thôi cũng được. Tôi đã viết.

1. Còn cha mẹ đủ đầy, mạnh khỏe.
2. Gia đình bố mẹ, anh chị em ruột thịt yêu thương, quan tâm nhau.
3. CÓ hai đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn và tình cảm, khòe mạnh.
4. CÓ bạn bè, đồng nghiệp, sếp đều tốt và có thể chia sẻ được nhiều chuyện.
5. Có một người chồng có trách nhiệm với vợ con, gia đình.
6. Có nhà để ở, có xe để đi, có việc để làm.
7. Có một đức tin, một niềm tin để theo đuổi
8. Có sức khỏe tốt.
9. Được ăn học, giáo dục đàng hoàng.
10. Có được mẹ chồng tốt.
11. Có một tủ sách mơ ước.
12. Có được nhiều thời gian để chăm sóc cho con cái và viết lách theo đam mê của mình…

Viết xong, chị không đọc mà bảo tôi đọc lại nó cho chị nghe với một gương mặt tràn đầy hạnh phúc nhất. Rồi tôi ngờ ngàng nhận ra hàm ý mà chị muốn nhắn gửi đến tôi.

Hạnh phúc nào có xa xôi, nó rất gần gũi trong cuộc sống hàng ngày, trong cảm nhận của chúng ta về thế giới và những con người xung quanh. Bản thân mình hãy là một người hạnh phúc, thì mới cho đi được hạnh phúc và xứng đáng được nhận hạnh phúc.

Chị lại bảo tôi viết về những kế hoạch trong năm nay của mình. Kế hoạch đầu tiên của tôi chính là: Hàn gắn lại gia đình.
Từ hôm ấy đến giờ, tôi vẫn luôn tâm niệm về việc làm sao để bản thân mình hạnh phúc và chia sẻ những năng lượng ấy cho những người tôi yêu thương, để làm sao mục tiêu số một gia đình được hàn gắn của tôi trở thành hiện thực bằng cách hoàn thiện bản thân mình nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn…
Hơn một tháng qua, tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều trong hôn nhân so với hơn tám năm mà vợ chồng tôi đã chung sống.
Ngày mai là Velentine… Ngày của tình yêu. Tôi sẽ mua quà tặng Q.
12:41 CH 14/02/2017
r
Rainyday110117
Bắt chuyện
793Điểm·1Bài viết
Báo cáo