Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Vợ anh mới là con đĩ
Lòng tôi bỗng trở nên rối bời, cứ miên man với dòng suy nghĩ, dường như tôi vẫn không thể tin vào điều ban nãy. Tôi loạng choạng bước đi, cơn gió lạnh thốc thẳng vào mặt, khiên tôi rùng mình. Vào quán bar, tôi thấy anh ngồi ngay góc bàn, anh đây rồi, tôi bỗng thương anh. Anh thản nhiên uống rượu, anh có biết không? Biết anh đang bị phản bội không?
Tôi cười chua xót, người đàn ông đẹp trai phong độ, lại có một người vợ lăng loàn. Chị ta không xứng với anh, thậm chí, chị ta còn chẳng xứng được gọi là con đĩ. Tôi bước lại gần anh, anh nheo mắt, nhìn tôi, giọng khàn đi
- Là em sao?
- Vâng, là em, anh say rồi à?
- Anh không say, em muốn uống với anh một chút không?
Tôi nhìn anh, chợt thấy muốn ở bên anh lúc này, tôi không cần kiếm tiền nữa, mặc kệ mọi thứ đi, tôi muốn say cùng anh, tôi không muốn người đàn ông này đơn độc một mình. Duy nhất, trên đời này, chỉ có anh mới khiến tôi ngoan ngoãn, dịu dàng đến vậy. tôi thấy thương anh, thươn cả bản thân tôi, hoá ra trên đời, những thứ đẹp đẽ chỉ là phù phiếm. Ngày hôm qua, nhìn vào thấy hạnh phúc, ngày hôm nay, lại biến thành bất hạnh. Tôi cầm cốc rượu, ực một hơi. Anh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, rót thêm mỗi người cốc nữa. Ánh đèn vàng chiếu thẳng vào khuôn mặt anh, đẹp trai xuất chúng. Tôi thấy nực cười cho cuộc đời này, toi thèm muốn một lần được anh ôm trọn vòng tay, còn có kẻ có được anh lại không trân trọng. Anh giơ cốc rượu tỏ ý muốn cạn ly, tôi mỉm cười, chạm cộc phát vào cốc anh. Anh có thể, chỉ coi tôi như kẻ vô hình, bỗng dưng gặp đúng lúc anh cần còn tôi, anh như một vị thần, tôi ngưỡng mộ anh, tôi tôn sùng anh, và hơn hết tôi yêu anh. Tôi yêu anh khi tôi 18 tuổi, tôi yêu anh ngay từ lần đầu ngủ với anh. Lúc đó tôi còn là cô bé ngây thơ ngốc nghếch, anh cho tôi niềm tin vào cuộc sống, cho tôi độc lực sống, giờ đây, anh bỗng chốc trở thành kẻ cô đơn, anh trở nên đáng thương đến cùng cực. Tôi bỗng dưng muốn nói cho anh biết vợ anh là con đĩ, là kẻ lăng loàn, tôi bỗng dưng muốn thay thế vị trí của chị ta, bỗng dưng tôi bật cười ha ha, một giọt nước mắt chẳng biết do vô tình hay hữu ý rơi xuống bàn. Anh nhìn tôi, ánh mắt vô cùng đồng cảm, bỗng dưng anh kéo tay tôi ra khỏi quán bar. Tôi ngoan ngoãn đi theo anh, chúng tôi đến một quán cf tĩnh lặng. Hôm nay anh lạ thế? Hay anh biết rồi? Tôi cứ tự vấn trong thứ suy nghĩ hỗn độn mà chẳng thoát ra được, Cả hai đều gọi cf đen, anh ngồi dựa vào tường, nhìn đường phố qua cửa kính của quán cf. Tôi có chút tò mò, hỏi
-Sao anh lại đến đây cùng em?
- vì nơi này yên tĩnh mà, quán bar ồn ào quá
Giọng anh trầm ấm, khiến tôi như ma mị
- Ý em là, tại sao lại là cùng em?
- Vì em là người thích hợp nhất?
- Em thích hợp nhất sao? Mình mới gặp nhau có vài lần
- Ừm, chính vì gặp nhau vài lần mà trở nên thích hợp, thân thiết quá cũng không tốt, xa lạ quá cũng chẳng hay.
Tôi bật cười, hoá ra, lý do đơn giản đến như vậy.
- Anh biết em lâu chưa?
- Anh biết em hơn 2 tháng rồi..
- Hai tháng sao? Em mới gặp anh chưa được nửa tháng, từ lần gặp ở quán bar..
- Đó là em biết anh, chứ anh biết em từ trước đó rồi..
Tôi bỗng chột dạ, liệu anh có biết tôi làm gì không? Nhưng rồi, tôi tặc lưỡi, biết hay không cũng chẳng quan trọng gì, đối với một con đĩ, chẳng cần đến liêm sỉ, huống hồ, anh đã là chồng của một người phụ nữ khác..Nhớ đến chị ta, chợt tôi cảm thấy khinh bỉ vô cùng.Nguyên tắc của tôi, là không phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, nhưng bây giờ, tôi lại mong mỏi họ chia tay càng sớm càng tốt.. Tôi chưa biết nói thế nào, anh lại lên tiếng
-Còn em, vì sao lại chịu đi cùng anh?
Tôi mỉm cười chua xót, vì sao ư? Vì tôi thích anh? Vì tôi yêu anh? Hay vì tôi là một con đĩ, tôi lãnh đạm trả lời
-Thật sự em cũng không biết nữa, có lẽ là do em thấy hứng thú với anh..
anh không nói gì, có lẽ câu nói của tôi quá bỉ ổi, bỗng nhiên, anh hỏi
-Hôm nay em có mang bánh gấu không?
Tôi gật đầu, lôi tù trong túi ra một túi bánh gấu, anh đón lấy, ăn rất ngon lành. Tôi im lặng nhìn anh, ăn xong, anh cười cười
-Hôm nay anh rất đói, cảm ơn em vì món bánh
-Không có gì, anh thích là được..
-Em, thật sự em rất đáng yêu..
-Em đáng yêu ư?
-Đúng thế, lần đầu tiên, anh nhìn thấy em là ở bệnh viện, em bế một đứa bé, tay cầm cạp lồng cơm, khuôn mặt rất trong trẻo, nhưng lại nhiều u sầu. nhìn thấy đứa bé, anh thấy giống anh đến kinh ngạc, sau đó nhìn em, anh ngỡ như đã gặp ở đâu đó rồi, mà chẳng nhớ ra. Sau đó, anh gặp lại em ở quán bar, nhìn em rất khác, sành đời hơn rất nhiều. nhưng anh lại nhận thấy em chỉ đang tỏ ra sành đời, thật sự ánh mắt em vẫn ngây thơ đến kỳ lạ. anh từng nhìn thấy em đi cùng... Sau này gặp em vài lần, tiếp xúc, anh càng nhận ra, em à cô bé rất đáng yêu..
Tôi nhìn anh, tôi đủ thông minh để hiểu điều anh nói, anh biết tôi làm đĩ, chắc chắn rồi. Anhtừng nhìn thấy tôi đi khách. Tôi bỗng thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng là một con đĩ vô sỉ, vậy mà nghe anh nói thế, lại xấu hổ, lại cay đắng, lại xót xa.. Tôi nhìn anh, cừoi buồn
-Anh biết em là..
Anh bỗng cắt ngang lời tôi
-anh biết, nhưng thực sự, anh không hề nghĩ xấu về em, ngược lại anh rất khâm phục em. Anh biết, em vì chữa bệnh cho mẹ..
Toi ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn anh
-Vì sao anh biết
-Anh vô tình biết được thôi, thật sự, nếu như trên đời này có phép màu, anh ước sẽ có một người đàn ông vừa tốt, vừa giàu có đến yêu em. Vì em xứng với điều đó, lúc anh về trường, các thầy ở khoa khen em rất nhiều. em là cô gái thông minh, em gây ấn tượng với anh từ lúc ban đầu, cho đến tận bây giờ..chỉ tiếc là, nếu như ..
anh bỏ dở câu nói giữa chừng, tôi im lặng, rồi đột nhiên nói những câu vô sỉ đến kinh tởm
-Em muốn ngủ với anh, được không?
Anh tròn mắt, nhìn tôi,
-Em nói gì cơ?
Tôi nói lại, rành mạch
-Em muốn ngủ cùng anh, em muốn là một con đĩ của anh, hôm nay thôi được không
Ánh mắt anh hiện lên chút khó hiểu, nhưng rồi bỗng dưng anh gật đầu. Tôi chợt thấy mình đi quá xa, tôi không hiểu tôi và anh đang làm cái quái gì, đột nhiên anh nói
-Thật sự, hôm nay anh rất cô đơn, cô đơn đến mệt mỏi, anh không muốn lừa dối tất cả nữa, anh sẽ ngủ cùng em, sẽ cho em tiền. Vì hôm nay anh rất muốn em bên cạnh anh. Anh thực sự không muốn sống giả tạo nữa rồi. Cô ấy không xứng..
Câu cuối anh nói nhỏ, rất nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy. Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một con đĩ, con đĩ thì cần gì tình yêu, con đĩ thì sợ gì xấu hổ, anh có là thần thánh, thì tôi vẫn chỉ là con đĩ mà thôi. Tôi gạt đi thứ tự trọng giẻ rách, ngoan ngoãn đi theo anh. Chúng tôi chuẩn bị bước vào một khách sạn, bỗng dưng ánh mắt anh trở nên rất đáng sợ. Tôi nhìn về phía khách sạn. Ly và một người đàn ông lạ hoắc đang từ khách sạn đi ra. Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoá ra, chị ta có tình nhân mới, Thành và chị ta cãi nhau vì chuyện này sao? Tiếng kêu của tôi khiến chị ta quay mặt lại, ánh mắt chị ta bỗng sợ hãi, khẽ lùi lại một bước. Tôi nhìn anh, hai bàn tay anh nắm lại, chị ta sợ hãi, chạy lại chỗ anh, kéo tay anh
-Sao anh lại ở đây?
-Tôi không ở đây thì nhìn thấy cảnh này sao? Tôi đã đứng đây mấy tiếng, chỉ để chờ cô ra, cuối cùng cô cũng ra,
Chị ta tái mét mặt, anh cũng thật thông minh, tôi và tình nhân của chị ta im lặng chờ đợi..
Chị ta bắt đầu khóc lóc
-Em xin lỗi anh, em sai rồi, em xin anh, em sai rồi, mình về nhà nói chuyện được không anh?
-Cô đếm giúp tôi, xem trên đầu tôi có bao nhiêu cái sừng rồi? Cô là loại đàn bà gì vậy? cô chia tay tên bác sĩ kia, lại có thể đến với thằng khác, vậy mà mỗi lần chia tay, cô lại khóc lóc van xin, cô là một con Điếm
Chị ta nhìn anh, ánh mắt vô cùng thảm thương, chợt tôi muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt chị ta. Chị ta còn không xứng với danh xưng con ĐĨ. Anh liếc xéo tình nhân của chị ta, có lẽ, đã quá nhiều lần, nên anh không còn muốn đánh nhau, có lẽ anh đã quen, nên chỉ bất lực. Anh kéo tay tôi bỏ đi, Tôi bỗng thấy lòng có chút vui mừng. Mọi việc đến quá nhanh, hôm nay tôi biết chị ta lăng nhăng, hôm nay anh bắt được chị ta ngoại tình, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi có chút không kịp hiểu ra. Cho đến khi tôi hiểu ra, anh đã kéo tôi vào ô tô. Tôi nhìn anh, bỗng dưng tôi muốn là bờ vai cho anh dựa. Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn chịu đựng với một cô vợ lăng loàn đến thế.
-Anh không sao chứ?
-Anh không sao. Cô ta phản bội anh rất nhiều lần rồi,
-Sao anh không ly hôn?
-Anh cũng muốn ly hôn, nhưng anh thật sự rất nhu nhược, anh sợ công ty sẽ gặp khó khăn, nhất là, mối tình của bọn anh, luôn được mọi người ca tụng, anh sợ..
-Anh sợ ánh mắt của người khác sao? Thật sự hôm nay em cũng vô cùng ngạc nhiên, em luôn nghĩ rằng anh và chị ta là hai người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng rồi em phát hiện ra, những thứ lung linh bên ngoài, lại chứa những điều đáng sợ thế này. Nói thật giờ em vẫn không tin, em vẫn không hiểu cái quái gì xảy ra, nó thật sự rất nhanh…em cũng không hiểu nổi, nếu là người khác, cũng k thể tin nổi, nhưng anh ạ. Anh sống cho anh, chứ không sống cho người khác,
-Anh biết, chỉ có điều, anh đang làm dự án để công ty có hướng đi riêng, không cần liên kết vứoi công ty cô ta nữa,, anh chỉ sợ, thất bại
-Em tin anh, nhất định sẽ thành công
Anh nhìn tôi, ánh mắt đã vui vẻ hơn, hoá ra anh biết chị ta ngoại tình từ lâu. Bảo sao anh bình thản đến như vậy, người đàn ông này không hề đáng thương, anh thật sự rất thông mình.. Anh nhìn tôi, như nhớ ra điều gì hỏi
-Em học quản trị kinh doanh nhỉ, sinh viên xuất sắc nhất của khoa, em có thể giúp anh không?
Tôi ngạc nhiên hỏi
-Giúp gì ạ? Em thì giúp gì cho anh?
-Cùng anh làm dự án
Tôi ngập ngừng
-Nhưng..
-Em đừng nhưng nhị gì nữa, hôm trước hội thảo, anh đã có ý đình tìm vài sinh viên rồi, nhưng chưa ai hợp lý, dù sao em cũng rất xuất sắc, nếu em ngại chuyện gì, cứ nói với anh, chuyện mẹ em, anh sẽ lo. Anh không muốn em làm.. dù sao, em làm việc cho anh, cũng rất vất vả, nên không cần ngại đâu,
Tôi vui mừng, cảm giác như mình trút được gánh nặng, liền gật đầu đồng ý. Anh lái xe chở tôi về nhà, lấy sđt của tôi, tôi chào anh rồi vào tôi thay quần áo rồi đi tắm, bỗng thấy bản thân sạch sẽ đến kinh ngạc. Hôm nay, tôi không được ngủ với anh, nhưng hôm nay, tôi thấy tia nắng mới trong cuộc đời tôi..
Mấy hôm sau đó, tôi không lên bar, buổi chiều đi học về, đều ngồi đọc tài liệu, anh bảo một tuần sau đến nhà anh cùng làm. Đây là dự án của riêng anh, nên sẽ làm tại nhà. Ở nhà tôi cũng dành nhiều thời gian cho mẹ và em trai tôi hơn, mẹ tôi vui lắm, khi biết tôi không còn làm đĩ nữa. Bà cứ nhắc đi nhắc lại một câu là con phải cố gắng thật nhiều. Tôi chỉ im lặng gật đầu. Hôm tôi bắt đầu đi làm, anh cho xe đến đón tôi. Đó là một căn nhà nhỏ, anh bảo anh mới thuê, để làm việc vì không muốn phiền phức. chúng tôi chỉ làm vào buổi tối, từ 6h đến 12h khuya, vì ban ngày anh phải đi làm. Dự án của anh vô cùng mới mẻ, thật sự rất sáng tạo, tôi ngồi đọc tài liệu, ghi ra những chỗ trọng điểm và những chỗ không cần thiết, sau đó bắt tay cùng anh thực hiện. Dự án mới nên thật sự rất khó khăn, mỗi tối chúng tôi đều vô cùng vất vả để tìm ra những điểm mấu chốt và phát triển nó. Hằng ngày nếu rảnh tôi laij lên mạng đọc tài liệu, những chỗ nao không hiểu tôi lại đi hỏi giáo sư. Thật sự, tôi rất muốn cùng anh phát triển dự án này, bởi vì như vậy, tôi sẽ có cơ hội được vào công ty anh làm, và cũng có cơ hội gần anh hơn. Tôi và anh cứ lao đầu vào làm, bận đến nỗi, tôi chẳng tư tưởng gì đến tình yêu với anh nữa..Gần một tháng trời, dự án bắt đầu tiến triển tích cực, tôi và anh thở phào nhẹ nhõm, anh đề nghì đi ăn, vì lâu rồi chỉ mải mê công việc, tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, vì dạo này tôi cũng bận rộn quá. Chúng tôi nâng ly chúc mừng dự án bắt đâu có hiệu quả, uống xong, anh đưa tôi về. Trời bắt đầu se lạnh, tôi khẽ rùng mình, bỗng dưng anh ôm tôi, kéo vào xe. Tôi bỗng thấy cảm xúc như ùa về, gần một tháng này, chỉ có công việc, khô khan đến nhàm chán. Tôi biết bản thân, chỉ là một con đĩ, nên mang ơn anh vô hạn, vì thế, bất chấp mọi thứ mà lao vào làm việc cho anh, đến hôm nay, hành động ấm áp của anh khiến tôi bỗng thấy tim mình như lạc nhịp lần nữa. anh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười hiền từ, rồi đưa tôi về nhà. Từ ngày làm việc cho anh, tôi thấy bản thân sạch sẽ hơn rất nhiều, nên chỉ tắm ngày một lần, tôi thay quần áo rồi lên giường ngủ một giác. Bao lâu rồi, sau những tháng ngày nhơ nhớp, mệt nhọc, tôi lại ngủ ngon như vậy. Hôm sau sáng đi học về, trưa đón em về ăn cơm rồi ngủ cùng nó, tối mang nó đi gửi, tôi thay quần áo chờ anh đến đón. 6h anh tan làm, qua nhà đón tôi, hôm nay tôi bỗng thấy anh vui vẻ hơn..Tôi nhìn anh, lòng cũng có chút dễ chịu, cành quyết tâm giúp anh hoàn thành dự án này.
Ngôi nhà này, gần một tháng nay, cứ như một mái ấm quen thuộc của tôi, bỗng dưng tôi nghĩ đễn viễn cảnh bên anh, bật cười thành tiếng. Anh nhìn tôi cười, liền hỏi
-Em vui gì thế?
Tôi xấu hổ không trả lời, đi thẳng vào nhà, tôi giở tập tài liệu, đưa cho anh, bảo anh nghiên cứu xem chỗ nào cần sửa lại không. Anh ngồi hì hục đánh máy, còn tôi nghiên cứu tài liệu, một lúc sau, tôi bỗng thấy như có ai nhìn mình, ngước mặt lên thấy anh đang chăm chú nhìn tôi. Tôi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, anh cười cười rồi quay mặt đi..Bỗng dưng tôi lại thấy hạnh phúc, như những cảm giác rung động của các cô cậu học trò cấp 3. Làm xong việc sơm hơn dự định, tôi định trở về nhà, đột nhiên anh kéo tay tôi lại
-Hôm nay em ở lại đây cùng anh được không? Anh không muốn về nhà, cũng không muốn một mình ở đây.
-Anh sao thế?
-Về nhà, Ly lại cầu xin anh tha thứ, anh không chịu được vẻ mặt của cô ta..
Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng từng là con đĩ vô sỉ, ở cạnh đàn ông khác còn được tại sao phải từ chối anh. Tôi gật đầu,. Anh mỉm cười, chạy đi lấy hai ly rượu, bảo muốn uống cùng tôi một chút.
Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, những ly rượu sóng sánh như pha lê, tôi khẽ nhìn anh, khuôn mặt u ám tháng trước, nay bỗng như ánh nắng mặt trời rực rỡ đến vô cùng. Tôi lặng ngừoi suy nghĩ, tháng trước anh còn cùng tôi bắt gặp vợ anh lăng nhăng, tháng trước tôi còn là con đĩ, tháng trước, tôi còn đang chìm đắm trong con đường mù mịt u tối, thế rồi, giờ đây lại khác. Mọi chuyện đến nhanh, khiến giờ đây nghĩ lại tôi vẫn sợ đó là một cơn mơ. Quá đột ngột, quá hạnh phúc, quá may mắn, khiến bản thân tôi không tài nào không hoài nghi được. mặc dù tôi biết, tôi luôn chăm chỉ học hành, nên mới có thể có được ngày hôm nay, nhưng ám ảnh bởi quá khứ làm đĩ, vẫn khiến tôi tự ti vô cùng. Tôi sợ rằng tôi không xứng với điều này, tôi sợ rằng cơn mơ này cũng như bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Uống vài ly rượu, anh kể cho tôi rất nhiều chuyện, kể cho tôi những nỗ lực của anh, kể cho những sóng gió cuộc đời, kể cho tôi về Ly. Anh đã từng yêu chị ta, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến hy sinh cả bản thân, yêu đến ngu xuẩn, đên mức chị ta sai anh vẫn cầu xin chị ta trở về,Cho đến một ngày, anh mệt mỏi, anh muốn buông tay, chị ta lại cầu xin anh, anh mềm lòng tha thứ, nhưng rồi chị ta lại phản bội anh. Anh từng đau đớn, từng hận thù, nhưng rồi, quá mệt mỏi, chẳng còn muốn tiếp tục. Anh im lặng, mặc kệ chị ta, sau đó tìm dự án mới, để ly hôn chị ta mà không ảnh hưởng đến công ty. Tôi xót xa vô cùng, một ngừoi đàn ông, ắt hẳn phải yêu đến vô tận, mới có thể tha thứ cho con đàn bà lăng loàn, anh hẳn đã có thởi gian rất đau. Tôi muốn giúp anh, tôi muốn cùng anh vượt qua những chông chênh cuộc đời, chỉ có điều, tôi cũng là một con đĩ. Tôi uống ực chén rượu trên tay, đầu óc bỗng trống rỗng vô định, tôi thấy anh ôm tôi vào phòng, vuốt những sợi tóc tơ mềm trên mặt tôi, kéo chăn và rồi đi ra khỏi phòng. Tôi muốn gọi anh lại, nhưng không thể..
05:39 CH 27/10/2016
Vợ anh mới là con đĩ
Tôi như thôi miên, ngoan ngoãn đi theo anh, sự lý trí của tôi dường như thành con số 0 lúc này.
..Anh ngồi vào bàn, rót cho tôi một ly rượu, tôi lén nhìn anh, vẫn rất đẹp trai, có điều, khuôn mặt chín chắn, trưởng thành hơn 4 năm trước rất nhiều. tôi không kìm được, tò mò hỏi
- -Sao anh lại mời em ra đây uống cùng anh, người như anh thiếu gì…
- -Vì anh thấy em cũng đang cô đơn như anh
- -Anh mà cũng cô đơn sao, anh và chị ấy..
- -Em biết anh sao?
- -Vâng, em biết anh, anh là đàn anh của em, năm em học năm nhất, anh chuẩn bị ra trường, hồi đó anh và..
Anh cắt ngang câu nói của tôi
- -Hoá ra là đàn em sao? Vậy em năm nay năm cuối rồi nhỉ?
Anh nhìn tôi, đôi mắt có phần chăm chú
- -Bảo sao nhìn em quen thế
Tôi chợt chột dạ, nhưng rồi anh lên tiếng,
- -Thật sự, hôm nay anh cũng rất cô đơn, chưa bao giờ anh thấy cô đơn như vậy, nếu không phiền, có thể đi hóng gió cùng anh chút không, dù gì chúng ta cũng không quen nhau, đôi khi tâm sự cạnh một người lạ lại khiến lòng nhẹ nhõm hơn?
Tôi không trả lời, mỉm cười gật đầu, thật sự tối nay tôi cũng rất lạc lõng, không muốn đi khách một chút nào. Tôi theo anh ra xe, chiếc xe ô tô Bentley màu đen đỗ ngay bên dường. Anh lịch sự mở cửa cho tôi rồi nhanh chóng vào xe khởi động, chiếc xe cứ thế, lao vun vút, mặt anh ánh lên vẻ u sầu, nhưng quyến rũ đến lạ thường. Tôi cảm nhận được sự cô đơn trong ánh mắt anh, chỉ là tôi không thể hiểu, lý do là gì. Anh có một người vợ xinh đẹp, yêu nhau từ hồi đại học, hai bên gia đình đều giàu có. Hay anh cũng như những người đàn ông khác, tham lam, không điểm dừng? Nhưng rồi tôi gạt đi, chẳng hiểu do tôi thiên vị anh, hay do linh cảm, mà tôi nhận định, anh rất khác những người đàn ông khác. Trên xe, anh và tôi không nói với nhau câu gì, chỉ im lặng. Nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại, được bên cạnh anh, dù là phút giây ngắn ngủi cũng khiến lòng tôi hạnh phúc đến phát điên. Tôi cũng không hiểu tại sao, bản thân mình lại như thế? Phải chăng, tôi yêu anh từ lần đầu gặp mặt, để rồi, xa cách bốn năm, gặp lại, tôi không quan tâm vì sao lại anh nơi này, vì sao bốn năm rồi mới gặp lại, vì sao anh mời tôi đi chơi, vì sao anh muốn ở cùng tôi giờ này. Thứ duy nhất bây giờ tôi quan tâm, là anh có hạnh phúc không, vui vẻ không, vì sao anh lại cô đơn đến đáng thương thế này. Chiếc xe dừng lại ở ven bờ Hồ, giờ này đã là nửa đêm, người đi lại cực kỳ vắng. Anh mở cửa xe, tôi cũng ngoan ngoãn theo anh. Anh nhìn tôi, ánh lên vẻ cười
- Sao em lại đi cùng anh đến đây? Em không sợ anh sao
Tôi thầm nghĩ, không lẽ tôi trả lời anh, vì em là đĩ, em đi theo người khác suốt có sao đâu. Tôi nhìn anh, trả lời dứt khoát
- Vì em thích anh
Anh có chút ngạc nhiên
- Em thích anh sao?
- Đúng vậy, em thần tượng anh từ lúc em vào trường rồi, anh là sinh viên ưu tú của trường, nữ sinh nào mà không thích chứ?
-Thật ra, anh đâu ưu tú như vậy?
- Nếu anh không ưu tú, thầy cô chẳng bao giờ nhắc đến nhiều nhưu vậy, ngay cả chuyện tình của anh và chị Ly cũng được mọi người ngưỡng mộ
Anh nhìn tôi, trong một giây, tôi thấy đôi mắt anh tối sầm
- Thật ra, cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, hạnh phúc của anh, đâu hoàn mỹ như vậy, nếu tình yêu nào cũng đẹp như người ta nhìn vào, thì trên đời làm gì có ai đau khổ vì tình nữa
- Là anh với chị Ly có chuyện sao? Em tưởng…
- Thật ra cũng không có gì đâu, em yêu bao giờ chưa? Em xinh thế này, chắc nhiều người yêu nhỉ
Tôi suy nghĩ vế đầu của câu hỏi, thật sự, làm đĩ vài năm, tôi hiểu, anh và vợ chắc chắn có vấn đề, chỉ là anh không muốn nói ra, sau đó nghĩ đến vế sau, tôi xinh thế này, chắc nhiều người yêu. Thoáng chút buồn nôn, thật sự, không biết do tôi đau dạ dày, hay tôi đang ghê tởm bản thân. Một con đĩ, có tư cách gì nói đến tình yêu, tôi gượng cười trả lời
-Em chưa từng yêu đương hẹn hò bao giờ, nhưng em từng yêu đơn phương một người…
- Đơn phương sao? Tại sao em không nói cho người ta biết, anh không nghĩ có người lại từ chối em đâu
- Là anh, anh có từ chối em không?
-Anh??...
Thoáng chút ngập ngừng, rồi không trả lời tôi đủ hiểu, tôi đoán được câu trả lời trong lòng anh. Dù cho có ai yêu tôi đi nữa, người đó cũng vĩnh viễn không phải anh..
Tôi bất giác, đưa tay lên cổ, chiếc vòng cổ anh tặng tôi năm đó, tôi vẫn giữ, chỉ có điều, nó nằm sâu dưới lớp áo của tôi, mà cố gắng thế nào anh cũng không nhìn thấy..
Trời se lạnh, tôi thoáng chút rùng mình, bỗng dưng, đứng cạnh anh, tôi thấy mình yếu đuối đến vậy. Anh cảm nhận được, bảo tôi vào xe cho ấm.
Lên xe, anh bật đèn, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh bỗng sáng rực như một vị thần, chỉ có điều, chói loá quá, tôi không thể nhìn lâu..
Tôi bỗng cảm thấy đói cồn cào, liền mở túi, lấy túi bánh gấu ra. Tôi có thói quen từ bé, đi đâu cũng mang bánh gấu theo mình, dù giờ đây tôi đã thành con đĩ, nhưng vẫn giữ thói quen đó. Anh nhìn tôi, rồi bật cười rất sảng khoái
-Em mang theo cái này bên cạnh sao?
Tôi ngước mắt nhìn anh
- -Vâng, sao vậy anh
- -Nhìn em xinh đẹp sang trọng thế, mà ngây thơ đáng yêu vậy? Anh thật sự thấy em khác những người con gái khác, từ lúc gặp ở quán bar đến giờ, luôn thấy em đặc biệt..
Tôi chợt thấy cay cay sống mũi, một con đĩ đặc biệt, một con đĩ ngây thơ sao? Anh bất giác xoa lên đầu tôi, trong một vài giây ngắn ngủi, tôi nhận thấy có chút yêu thương trong anh mắt..( Phạm Vũ AnhThư)
Bao năm rồi, tôi bươn trải vùng vẫy trong cuộc đời tăm tối anh như chút hy vọng, ít ỏi để tôi tồn tại đến bây giờ. Giờ đây, ở bên cạnh anh, tôi lại trở thành một thiếu nữ trong sáng ngây thơ trước mặt anh, mà anh không hề biết, tôi nhơ nhớp bẩn thỉu đến thế nào. Tôi gạt suy nghĩ lại một bên, đưa túi bánh gấu cho anh. Anh ăn một cách ngon lành, như một đứa trẻ ngoan, được mẹ cho quà. Tôi bỗng thấy vui, niềm vui nhỏ nhoi, giống như có ánh mặt trời rạng rỡ sau những ngày mưa đen..
Chúng toi vừa ăn, vừa nói chuyện, những câu chuyện xa lạ, của những kẻ xa lạ, chỉ có điều, tôi không còn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt anh nữa.. Anh như một cậu thanh niên, thất tình, rồi tìm lại được tình yêu, cứ cười nói vui vẻ. Tôi thầm cảm ơn túi bánh gấu, ít nhất, nó giúp tôi trở nên đặc biệt hơn trong mắt anh. Nói chuyên một hồi, anh bảo chở tôi về nhà, nhưng tôi từ chối, bảo chỉ cần chở đến quán bar, tôi bắt xe về nhà, vì không tiện. Anh cũng không bắt ép, quay xe chở tôi về quán bar. Giờ này, vẫn đông khách đến đáng sợ, tôi bước xuống xe, định quay lại chào anh, thì bỗng dưng gặp Ly. Chị tanhìn thấy tôi và anh trên xe bước xuống, liền đi thẳng về phía tôi, ánh mắt có chút khinh bỉ, tôi sợ chị tahiểu nhầm, nhưng không biết nói thế nào đành im lặng, chị ta lên tiếng trước
..- -Khuya rồi, hai người còn đi đâu vậy? Em “gái” này là bạn anh à?
Chữ gái được chị nhấn mạnh, anh kéo tay chị ta,
- -Bọn anh đi dạo chút thôi, về nhà đi em,
- - Ok về nhà thôi, anh yêu
- -Chị ta nói, khoác vay anh đi thằng, không quên ném cho tôi nụ cười nhếch mép. Tôi thở phào, cũng may chị ta không ghen tuông bệnh hoạn như nhiều người,hoặc chắc, chị ta chẳng thèm để tâm đến những kẻ xung quanh anh, cách xử sự, thật dễ làm người ta thấy sợ.. Tôi định về nhà, nhưng rồi nghĩ thế nào lại vào quán bar. Đúng như tôi dự đoán, hôm nay tôi lại được 5 triệu. 4h sáng tôi mới mò về đến nhà, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Tôi nằm vật ra ngủ, chẳng thèm tắm, sáng 6h30 tiếng chuông điện thoại vang lên. Là báo thức. Tôi uể oải, dậy tắm rửa, thay quần áo rồi đi học.
Vào lớp vừa đúng lúc, tôi định gục đầu xuống ngủ, nhưng rồi nghĩ đến suất học bổng cuối năm, tôi lại căng mắt lên.(fb Phạm Vũ AnhThư )Nếu tôi không học trên lớp, thì về sẽ không có thời gian học, vậy nên muốn vừa học giỏi, vừa làm đĩ giỏi, tôi chỉ có cách, ngày học trên lớp, đêm quẩy trên bar. Tôi bỗng cười cho cái suy nghĩ vừa rồi của mình, rồi nghĩ lại chuyện tôi qua, thật sự, nó giống như một giấc mơ. Tôi không thể tin nổi, tôi lại được gần anh đến như vậy. Hoá ra, con người, có là ngôi sao, minh tinh hay tổn thống gì đi nữa, cũng vẫn là con người. huống hồ, anh chỉ là hot boy, thần tượng của trường tôi thôi.. Hoa ra, gặp lại anh, lại dễ dàng đến thế. Tôi đã từng cầu mong đừng bao giờ gặp lại anh, nhưng rồi, vẫn gặp lại, đến lúc gặp lại rồi, lại mong gặp lại nữa. Con người, có lẽ luôn mâu thuẫn như vậy.
Tôi học xong luôn đống kiến thức nhạt nhẽo mà thầy vừa giảng trên lớp, thầy đảo mắt một vòng quanh lớp để điểm danh, rồi dừng lại chô tôi. Hầu hết các thầy cô dạy tôi, đều luôn dành cho tôi sự ưu ái, bởi trong mắt họ, tôi là đứa xinh xắn, ngoan ngoãn, lễ phép, chăm chỉ, thông minh, học giỏi. Nhiều khi, tôi còn tự hỏi xem buổi tối hay buổi sáng mới là bản chất thật của mình, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra nổi..
Sau tiết học uể oải, tôi đón em trai về nấu ăn rồi vào viện thăm mẹ. Thằng bé cứ ríu ra ríu rít nói những câu khiến tôi rất buồn cười, đang ngồi chơi cùng nó và mẹ thì Thành vào. Anh ta kiểm tra cho mẹ tôi một mạch, rồi gọi tôi ra nói chuyện. Tôi dặn thằng bé ngoan nghe lời mẹ rồi đi theo anh ta
- -Anh gọi em ra đây, không phải nói về tình hình của mẹ em, vì mẹ em vẫn thế, vẫn phải nằm điều trị như thường,
Tôi chột dạ, anh ta có gì riêng tư cần nói với tôi sao? Tôi im lặng, chờ xem anh ta sẽ nói gì
- - Em làm lâu chưa?
- Tôi kinh ngạc, mở to đôi mắt nhìn anh ta, anh ta hỏi tôi làm lâu chưa? Là làm gì? Tôi định thần lại, trả lời lạnh nhạt
- - Làm gì
- - Làm gì em tự hiểu mà, anh biết, gia đình em khó khăn, nhưng thật sự, anh có chút không đàng lòng khi thấy em như vậy. Mặc dù đây không phải việc của anh, nhưng anh vẫn muốn khuyên em một câu, em đừng tự huỷ hoại bản thân mình, có lẽ em nghĩ người khác không biết, anh cũng không nói với ai, nhưng bản thân em không cảm thấy mình xứng đáng với thứ tốt hơn sao? Chẳng lẽ tiền quan trọng đến như vậy?
- Tôi nhìn anh ta, một kẻ có học, làm bác sĩ, lại đẹp trai, chẳng thiếu tiền bao giờ, làm sao hiểu được một kẻ bần cùng, một lúc nuôi người mẹ bệnh tật, và đứa em non nớt chưa hiểu thế nào là sự đời kia? Nếu như anh ta là tôi, anh ta định làm gì? Rửa bát thuê? Đi làm phục vụ bàn, gia sư? Hay gì đó? Số tiền đó, liệu có đủ để nuôi bản thân không? Một kẻ chưa từng khốn khó, thì không có tư cách gì hỏi tôi câu đó, tôi hờ hững đáp
- - Đúng vậy, tiền rất quan trọng
- - Nhưng có đến mức phải bán thân như vậy không?
- -Tôi không bán thân, thì bán gì để đút vào mồm? anh bày cách cho tôi với, không làm đĩ, thì làm gì, để chạy thận cho mẹ tôi, lại nuôi em tôi? Nếu có cách kiếm mỗi tháng 5-60 triệu, mà không làm đĩ, thì anh chỉ cho tôi, tôi đội ơn anh suốt đời
- Anh ta sững sờ nhìn tôi, có lẽ, anh ta không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, anh ta định nói gì đó, nhưng tôi bỏ đi..
- Vào phòng bệnh, mẹ toi thấy khuôn mặt tôi có chút thất thần, liền hỏi
- - Sao thế con? Có chuyện gì à?
- - Không có gì đâu mẹ, anh ta nói mấy cái chi phí thôi
- Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, đôi mắt có chút ướt, có lẽ, bà thấy bất lực, khi con gái mình phải đi làm đĩ, tôi bỗng thương mẹ vô cùng. Tay mẹ nhăn nheo, run rẩy, khuôn mặt già nưa gầy gò so với tuổi. năm tháng trôi đi, nhan sắc cũng tàn phai, chì còn lại bệnh tật đeo đẳng. (fb Phạm Vũ AnhThư)Tôi bỗng nhớ về hồi nhỏ, mẹ tôi luôn bênh tôi, bà đứng ra chịu mọi trận đòn roi nếu bố tôi say xỉn. Một mình bà bươn trải, lo cho gia đình, mò cua bắt ốc, phụ hồ gần như cái gì bà cũng làm. Vậy mà đến giờ, bà vẫn phải chịu khổ. Tôi quay mặt đi, ngăn giọt nước mắt chuẩn bị chảy xuống. cả hai mẹ con, cứ im lặng nắm tay nhau như vậy, như cùng bảo nhau, cố gắng đi qua giông bão cuộc đời. buỏi chiều, tôi bế em trai về, quyết định tối nay không đi làm, mà ở nhà chăm nó. Lâu rồi tôi cứ mải miết với cuộc đời, mà không chăm lo được cho nó. Hai chị em nằm ngủ một giấc, đến 5h, tôi dậy nấu cơm, rồi gọi nó dậy ăn. Ăn xong, tắm rửa rồi thay quần áo. Tối nay quyết định cho nó đi chơiTrời bên ngoài khá lạnh, tôi lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi dắt thằng bé đi. Đến một trung tâm vui chơi cho trẻ em, tôi mua vé cho nó vào nghịch, còn tôi ngồi bên ngoài chờ. Nhìn thằng bé vui vẻ cười đùa, tôi bỗng thấy có lỗi với nó, tôi chỉ mải mê kiếm tiền bằng việc bán rẻ thân thể mà đôi khi quên mất đi tôi cần mang lại niềm vui cho em tôi.
Tuổi thơ nó quá thiếu thốn, khi không có bố bên cạnh, mẹ lại bệnh tật, cũng may nó ngoan ngoãn..
Chơi mấy tiếng nó cũng mệt nhừ người,liền chạy ra ôm tôi, bảo đi về. Tôi mỉm cười xoa xoa đầu nó rồi dắt nó đi. Trời về khuya càng tôi lạnh, bóng tôi cao gầy, bóng nó thấp bé đổ dài theo ngọn đèn đường..Đi đến hàng tạp hoá gần nhà, tôi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.(fb Phạm Vũ AnhThư) Là anh và chị Ly tôi sững một chút rồi dắt thằng bé đi qua, bỗng dưng thấy tiếng gọi
- Chi à, sao em lại ở đây
Tôi ngạc nhiên quay lại, ngày hôm đó, tôi không hề nói tên cho anh biết cơ mà, tôi cường gượng gạo,
- Vâng, anh chị đi mua đồ à?
Anh kéo tay Ly, rồi khoác vai chị ta
-Ừm, bọn anh mua ít đồ, nhà anh cũng gần đây
Tôi thoáng chút giật mình, anh bỗng liếc một tia sắc lạnh nhìn thằng bé bên cạnh tôi, ánh mắt thảng thốt vài giây,
- Đây là..
- - Em trai em ạ,
Ly nheo mắt nhìn chúng tôi một lần nữa, hỏi lại như để khẳng định thêm
-Em trai cô ư?..
- Vâng, em trai em
- Thật trùng hợp, nhìn giống anh dã man Lâm ạ… Cô bé này hình như hôm trước đi cùng anh đúng không?
- ừm, đó là lần đầu tiên gặp em ấy, công nhận nhìn thằng bé giống anh thật,
Tôi chột dạ, cười giả lả
-Trên đời này người giống người là chuyện bình thường mà, mấy tỷ người trên thế giới có vài người giống nhau đâu có gì lạ
Họ không nói gì, tôi cười chào họ rồi ôm thằng bé về nhà..
Bỗng nhiên tôi thấy sợ, sợ điều gì đó, mà chính tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy bất an vô cùng. Tôi đi tắm lại, ra thấy thằng bé đã ngủ ngon, tôi nhìn nó mỉm cười rồi lên giường ôm nó ngủ lúc nào chẳng biết. Đang ngủ tôi thấy bụng đau ê ẩm, xung quanh toàn là bác sĩ, ánh đèn chập chờn, tôi mở mắt ra thì thấy đang nằm ở phòng cấp cứu. Tôi bỗng nhìn xuống bụng, như phản xạ, tôi gào lên, khóc lóc
- Bác sĩ ơi, xin hãy cứu con tôi, đừng để nó có mệnh hệ gì, xin cho nó được ra đời..
- Không một ai nghe tôi nói, không một ai để ý đến tôi, tôi kéo tay một người lại, người đó quay mặt lại, bỗng dưng tôi giật mình, hét lên. Tôi mở mắt nhìn xung quanh, hoá ra là mơ thôi, tôi nhìn thằng bé nằm cạnh tôi, bỗng dưng sợ mất nó vô cùng, tôi cầm bàn tay nhỏ bé của nó, đăt vào lòng bàn tay tôi rồi chìm vào giấc ngủ dở dang.
- Hôm sau, tôi lại đưa thằng bé đến gửi nhà bà Hoa, ròi đi học, dặn bà tôi học cả ngày nên trưa không đón nó được. Bà không nói gì, chỉ cười cười bảo tôi đi đi. Thật sự bà Hoa rất tốt, lúc nào cũng chăm sóc thằng bé như cháu mình. Tô thấy thế đưa cho bà nhiều tiền hơn một chút, nhưng bà nhất định chỉ nhận đúng số tiền cũ.. Tôi chào bà rồi đi học, hôm nay nắng bỗng nhẹ hơn, trời bỗng xanh hơn, tâm trạng tôi cũng tốt hơn rất nhiều.
Vừa đến lớp, tôi đã nghe mấy đứa bàn tán
-Ê hôm nay anh Lâm với chị Ly về trường đấy, nghe nói có buổi hội thảo về doanh nhân thành đạt..
- Họ đep đôi qua, nhìn trên áp phích đã thấy đẹp rồi, nghe noí bên ngoài còn đẹp hơn nhiều..
Tôi không nói gì, im lặng về bàn, thật ra đó cũng là điều bình thường, cặp đôi xuất sắc nhất trường, nay trở thành những doanh nhân thành đạt, họ trở về truyền đjat lại kinh nghiệm là điều bình thường.. Lớp trưởng phát cho chúng tôi tấm vé rồi dặn 8h xuống hội trường ngồi, tôi nhận tấm vé, lòng có chút hào hứng.. Tôi chỉ cần được nhìn anh từ xa, cũng đủ rổi…
Buổi hội thảo rất đông, anh và chị Ly là con của hai doanh nghiệp lớn, lại đang cùng làm giám đốc chi nhánh, học cũng vô cùng xuất sắc, ngoại hình xuất chúng, có nhiều kẻ ngưỡng mộ là điều hiển nhiên.. Tôi chọn cho mình một góc, rồi ngồi vào. Cả buổi tôi không nghe vào tai gì cả, chỉ nhìn anh cười nói, lòng vừa thấy vui vẻ, vừa thấy trống rỗng. Kết thúc buổi hội thảo, tôi đi ra ngoài, thật sự ngồi lâu rất bí. Bỗng dưng tôi thấy có tiếng giày cao gót lạch cạch bên tai, quay lại là Ly. Chị ta cười
-Em cũng học trường này à? Thật sự trùng hợp quá
-Vâng ạ, em cũng cảm thấy trùng hợp
-Ừm, nhìn em bây giờ, giản dị quá, chị có chút không quen, nhưng vẫn rất xinh đẹp
- Em cảm ơn, chị cũng rất xinh
-Cảm ơn em, ban đầu gặp em ở quán bar, chị có chút không thiện cảm, nhưng bây giờ thấy em học trường này, lại thấy em đúng là cô gái hiện đại, năng nổ,
Lòng tôi có chút lạnh, lãnh đạm trả lời,
-Vâng, cảm ơn chị
Chị ta định nói gì đó, thì anh bước đến, vuốt mấy sợi tóc trên khuôn mặt xinh đẹp của chị ta. Lòng tôi bỗng có chút đố kỹ, rồi tự cười mình , tôi chào họ rồi bỏ đi. Anh liền gọi lại
-Đây là danh thiếp của anh, thật sự vài lần gặp em, anh thấy rất ấn tượng, hôm nay nghe thầy Khánh bảo em là sinh viên xuất sắc trong ngành quản trị kinh doanh thấy rất ấn tượng, nếu em giữ vững đam mê, sắp tới ra trường có thể đến công ty anh làm việc.
Tôi liếc nhìn Ly, chị ta cười rất thân thiện, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tôi nhận tấm danh thiếp, cảm ơn rồi đi về lớp..
Tấm danh thiếp được tôi cho vào ví, cất ở ngăn vô cùng kín đáo, như sợ thể nào cũng mất.
..Sau khi kết thúc buổi học cũng là 1h trưa, trường lại thông báo chiều được nghỉ, tôi liên về nhà, thay quần áo tắm rửa, ăn vội bát mì rồi ngủ một giác. (Fb Phạm Vũ AnhThư)Lúc tỉnh dậy cũng là 6h tối, tôi uể oải vào tắm lại lần nữa rồi thay quần áo lên bar, tôi ra ngõ, định bụng bắt taxi, thì gặp Thành, đáng ngạc nhiên hơn là anh ta đi cùng Ly. Oan gia ngõ hẹp mà. Tôi hơi chột dạ, liền đứng nép vào một góc, bỗng dưng thấy Thành kéo tay chị ta, gằn giọng nói
-Sao giờ em lại như thế? Anh thật sự không thể ngờ..
-Có gì mà không thể ngờ, nói thật tôi đến với anh chỉ để vui chơi thôi,
-Đúng, em đến với anh vui chơi, nhưng giờ em lại tìm đến thằng khác để vui chơi, chồng em mà biết thì sao?
-Anh ta biết thì sao? Đây có phải lần đầu tiên tôi phản bội anh ta đâu?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, phải dùng hai tay bịt chặt mồm lại mới ngăn không phát ra tiếng. Đoạn hội thoại vừa rồi, đủ khiến tôi hiểu đầu đuôi câu chuyện. tôi bỗng lạnh tóc gáy, thật không thể ngờ người phụ nữ xinh đẹp kia lại lăng loàn đến vậy. Bỗng dưng tôi thấy Thành nói
-Nếu như em không phải vợ của một tên nhà giàu, con của một gia đình giàu có, tôi đã nghĩ em chẳng khác gì con đĩ. Mà thật sự em là một con đĩ. Chỉ có điều người ta dùng thân thể để bán kiếm tiền, còn em dùng tiền để bán thân thể. Một người phụ nữ đã có chồng, mà ngủ với hết người này đến người khác, chỉ vì cảm thấy chồng đi công tac vài tuần, hay đơn giản, thấy chán anh ta thì thực sự đáng ghê tởm..Đừng nguỵ biện cho hành động của mình, bản chất em là một con đĩ, à không em không còn bằng một con đĩ..
Gương mặt chị ta bỗng ngạc nhiên vô cùng, rồi đỏ lên
- ừ, tôi là con đĩ, nói đủ chưa, giờ biến được rồi đấy.
Nói xong chị ta bỏ đi, chỉ còn Thành, gương mặt anh ta bỗng nhăm nhúm lại, vẻ đau khổ hiện rõ trên mặt. Nếu như hôm nay không phải tôi nghe được, thì đến chết tôi cũng không tin. Tôi đã từng ganh tỵ với chị ta, đố kỵ với chị ta, bỗng dưng giờ tôi thấy khinh bỉ vô cùng. Hoá ra, chị ta lăng loàn đến đến như vậy, chị ta còn đáng ghê tởm hơn tôi. Tôi nhếch mép, lòng bỗng cay đắng, khi nhận ra cuộc đời thật trớ trêu,. Tôi bỗng thương anh vô cùng, tôi từng cầu mong, đời này kiếp này anh được hạnh phúc.. Vậy mà..
06:02 CH 25/10/2016
p
PhamVuAnhThu
Hóng
288
Điểm
·
2
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Tôi cười chua xót, người đàn ông đẹp trai phong độ, lại có một người vợ lăng loàn. Chị ta không xứng với anh, thậm chí, chị ta còn chẳng xứng được gọi là con đĩ. Tôi bước lại gần anh, anh nheo mắt, nhìn tôi, giọng khàn đi
- Là em sao?
- Vâng, là em, anh say rồi à?
- Anh không say, em muốn uống với anh một chút không?
Tôi nhìn anh, chợt thấy muốn ở bên anh lúc này, tôi không cần kiếm tiền nữa, mặc kệ mọi thứ đi, tôi muốn say cùng anh, tôi không muốn người đàn ông này đơn độc một mình. Duy nhất, trên đời này, chỉ có anh mới khiến tôi ngoan ngoãn, dịu dàng đến vậy. tôi thấy thương anh, thươn cả bản thân tôi, hoá ra trên đời, những thứ đẹp đẽ chỉ là phù phiếm. Ngày hôm qua, nhìn vào thấy hạnh phúc, ngày hôm nay, lại biến thành bất hạnh. Tôi cầm cốc rượu, ực một hơi. Anh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, rót thêm mỗi người cốc nữa. Ánh đèn vàng chiếu thẳng vào khuôn mặt anh, đẹp trai xuất chúng. Tôi thấy nực cười cho cuộc đời này, toi thèm muốn một lần được anh ôm trọn vòng tay, còn có kẻ có được anh lại không trân trọng. Anh giơ cốc rượu tỏ ý muốn cạn ly, tôi mỉm cười, chạm cộc phát vào cốc anh. Anh có thể, chỉ coi tôi như kẻ vô hình, bỗng dưng gặp đúng lúc anh cần còn tôi, anh như một vị thần, tôi ngưỡng mộ anh, tôi tôn sùng anh, và hơn hết tôi yêu anh. Tôi yêu anh khi tôi 18 tuổi, tôi yêu anh ngay từ lần đầu ngủ với anh. Lúc đó tôi còn là cô bé ngây thơ ngốc nghếch, anh cho tôi niềm tin vào cuộc sống, cho tôi độc lực sống, giờ đây, anh bỗng chốc trở thành kẻ cô đơn, anh trở nên đáng thương đến cùng cực. Tôi bỗng dưng muốn nói cho anh biết vợ anh là con đĩ, là kẻ lăng loàn, tôi bỗng dưng muốn thay thế vị trí của chị ta, bỗng dưng tôi bật cười ha ha, một giọt nước mắt chẳng biết do vô tình hay hữu ý rơi xuống bàn. Anh nhìn tôi, ánh mắt vô cùng đồng cảm, bỗng dưng anh kéo tay tôi ra khỏi quán bar. Tôi ngoan ngoãn đi theo anh, chúng tôi đến một quán cf tĩnh lặng. Hôm nay anh lạ thế? Hay anh biết rồi? Tôi cứ tự vấn trong thứ suy nghĩ hỗn độn mà chẳng thoát ra được, Cả hai đều gọi cf đen, anh ngồi dựa vào tường, nhìn đường phố qua cửa kính của quán cf. Tôi có chút tò mò, hỏi
-Sao anh lại đến đây cùng em?
- vì nơi này yên tĩnh mà, quán bar ồn ào quá
Giọng anh trầm ấm, khiến tôi như ma mị
- Ý em là, tại sao lại là cùng em?
- Vì em là người thích hợp nhất?
- Em thích hợp nhất sao? Mình mới gặp nhau có vài lần
- Ừm, chính vì gặp nhau vài lần mà trở nên thích hợp, thân thiết quá cũng không tốt, xa lạ quá cũng chẳng hay.
Tôi bật cười, hoá ra, lý do đơn giản đến như vậy.
- Anh biết em lâu chưa?
- Anh biết em hơn 2 tháng rồi..
- Hai tháng sao? Em mới gặp anh chưa được nửa tháng, từ lần gặp ở quán bar..
- Đó là em biết anh, chứ anh biết em từ trước đó rồi..
Tôi bỗng chột dạ, liệu anh có biết tôi làm gì không? Nhưng rồi, tôi tặc lưỡi, biết hay không cũng chẳng quan trọng gì, đối với một con đĩ, chẳng cần đến liêm sỉ, huống hồ, anh đã là chồng của một người phụ nữ khác..Nhớ đến chị ta, chợt tôi cảm thấy khinh bỉ vô cùng.Nguyên tắc của tôi, là không phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, nhưng bây giờ, tôi lại mong mỏi họ chia tay càng sớm càng tốt.. Tôi chưa biết nói thế nào, anh lại lên tiếng
-Còn em, vì sao lại chịu đi cùng anh?
Tôi mỉm cười chua xót, vì sao ư? Vì tôi thích anh? Vì tôi yêu anh? Hay vì tôi là một con đĩ, tôi lãnh đạm trả lời
-Thật sự em cũng không biết nữa, có lẽ là do em thấy hứng thú với anh..
anh không nói gì, có lẽ câu nói của tôi quá bỉ ổi, bỗng nhiên, anh hỏi
-Hôm nay em có mang bánh gấu không?
Tôi gật đầu, lôi tù trong túi ra một túi bánh gấu, anh đón lấy, ăn rất ngon lành. Tôi im lặng nhìn anh, ăn xong, anh cười cười
-Hôm nay anh rất đói, cảm ơn em vì món bánh
-Không có gì, anh thích là được..
-Em, thật sự em rất đáng yêu..
-Em đáng yêu ư?
-Đúng thế, lần đầu tiên, anh nhìn thấy em là ở bệnh viện, em bế một đứa bé, tay cầm cạp lồng cơm, khuôn mặt rất trong trẻo, nhưng lại nhiều u sầu. nhìn thấy đứa bé, anh thấy giống anh đến kinh ngạc, sau đó nhìn em, anh ngỡ như đã gặp ở đâu đó rồi, mà chẳng nhớ ra. Sau đó, anh gặp lại em ở quán bar, nhìn em rất khác, sành đời hơn rất nhiều. nhưng anh lại nhận thấy em chỉ đang tỏ ra sành đời, thật sự ánh mắt em vẫn ngây thơ đến kỳ lạ. anh từng nhìn thấy em đi cùng... Sau này gặp em vài lần, tiếp xúc, anh càng nhận ra, em à cô bé rất đáng yêu..
Tôi nhìn anh, tôi đủ thông minh để hiểu điều anh nói, anh biết tôi làm đĩ, chắc chắn rồi. Anhtừng nhìn thấy tôi đi khách. Tôi bỗng thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng là một con đĩ vô sỉ, vậy mà nghe anh nói thế, lại xấu hổ, lại cay đắng, lại xót xa.. Tôi nhìn anh, cừoi buồn
-Anh biết em là..
Anh bỗng cắt ngang lời tôi
-anh biết, nhưng thực sự, anh không hề nghĩ xấu về em, ngược lại anh rất khâm phục em. Anh biết, em vì chữa bệnh cho mẹ..
Toi ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn anh
-Vì sao anh biết
-Anh vô tình biết được thôi, thật sự, nếu như trên đời này có phép màu, anh ước sẽ có một người đàn ông vừa tốt, vừa giàu có đến yêu em. Vì em xứng với điều đó, lúc anh về trường, các thầy ở khoa khen em rất nhiều. em là cô gái thông minh, em gây ấn tượng với anh từ lúc ban đầu, cho đến tận bây giờ..chỉ tiếc là, nếu như ..
anh bỏ dở câu nói giữa chừng, tôi im lặng, rồi đột nhiên nói những câu vô sỉ đến kinh tởm
-Em muốn ngủ với anh, được không?
Anh tròn mắt, nhìn tôi,
-Em nói gì cơ?
Tôi nói lại, rành mạch
-Em muốn ngủ cùng anh, em muốn là một con đĩ của anh, hôm nay thôi được không
Ánh mắt anh hiện lên chút khó hiểu, nhưng rồi bỗng dưng anh gật đầu. Tôi chợt thấy mình đi quá xa, tôi không hiểu tôi và anh đang làm cái quái gì, đột nhiên anh nói
-Thật sự, hôm nay anh rất cô đơn, cô đơn đến mệt mỏi, anh không muốn lừa dối tất cả nữa, anh sẽ ngủ cùng em, sẽ cho em tiền. Vì hôm nay anh rất muốn em bên cạnh anh. Anh thực sự không muốn sống giả tạo nữa rồi. Cô ấy không xứng..
Câu cuối anh nói nhỏ, rất nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy. Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một con đĩ, con đĩ thì cần gì tình yêu, con đĩ thì sợ gì xấu hổ, anh có là thần thánh, thì tôi vẫn chỉ là con đĩ mà thôi. Tôi gạt đi thứ tự trọng giẻ rách, ngoan ngoãn đi theo anh. Chúng tôi chuẩn bị bước vào một khách sạn, bỗng dưng ánh mắt anh trở nên rất đáng sợ. Tôi nhìn về phía khách sạn. Ly và một người đàn ông lạ hoắc đang từ khách sạn đi ra. Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoá ra, chị ta có tình nhân mới, Thành và chị ta cãi nhau vì chuyện này sao? Tiếng kêu của tôi khiến chị ta quay mặt lại, ánh mắt chị ta bỗng sợ hãi, khẽ lùi lại một bước. Tôi nhìn anh, hai bàn tay anh nắm lại, chị ta sợ hãi, chạy lại chỗ anh, kéo tay anh
-Sao anh lại ở đây?
-Tôi không ở đây thì nhìn thấy cảnh này sao? Tôi đã đứng đây mấy tiếng, chỉ để chờ cô ra, cuối cùng cô cũng ra,
Chị ta tái mét mặt, anh cũng thật thông minh, tôi và tình nhân của chị ta im lặng chờ đợi..
Chị ta bắt đầu khóc lóc
-Em xin lỗi anh, em sai rồi, em xin anh, em sai rồi, mình về nhà nói chuyện được không anh?
-Cô đếm giúp tôi, xem trên đầu tôi có bao nhiêu cái sừng rồi? Cô là loại đàn bà gì vậy? cô chia tay tên bác sĩ kia, lại có thể đến với thằng khác, vậy mà mỗi lần chia tay, cô lại khóc lóc van xin, cô là một con Điếm
Chị ta nhìn anh, ánh mắt vô cùng thảm thương, chợt tôi muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt chị ta. Chị ta còn không xứng với danh xưng con ĐĨ. Anh liếc xéo tình nhân của chị ta, có lẽ, đã quá nhiều lần, nên anh không còn muốn đánh nhau, có lẽ anh đã quen, nên chỉ bất lực. Anh kéo tay tôi bỏ đi, Tôi bỗng thấy lòng có chút vui mừng. Mọi việc đến quá nhanh, hôm nay tôi biết chị ta lăng nhăng, hôm nay anh bắt được chị ta ngoại tình, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi có chút không kịp hiểu ra. Cho đến khi tôi hiểu ra, anh đã kéo tôi vào ô tô. Tôi nhìn anh, bỗng dưng tôi muốn là bờ vai cho anh dựa. Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn chịu đựng với một cô vợ lăng loàn đến thế.
-Anh không sao chứ?
-Anh không sao. Cô ta phản bội anh rất nhiều lần rồi,
-Sao anh không ly hôn?
-Anh cũng muốn ly hôn, nhưng anh thật sự rất nhu nhược, anh sợ công ty sẽ gặp khó khăn, nhất là, mối tình của bọn anh, luôn được mọi người ca tụng, anh sợ..
-Anh sợ ánh mắt của người khác sao? Thật sự hôm nay em cũng vô cùng ngạc nhiên, em luôn nghĩ rằng anh và chị ta là hai người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng rồi em phát hiện ra, những thứ lung linh bên ngoài, lại chứa những điều đáng sợ thế này. Nói thật giờ em vẫn không tin, em vẫn không hiểu cái quái gì xảy ra, nó thật sự rất nhanh…em cũng không hiểu nổi, nếu là người khác, cũng k thể tin nổi, nhưng anh ạ. Anh sống cho anh, chứ không sống cho người khác,
-Anh biết, chỉ có điều, anh đang làm dự án để công ty có hướng đi riêng, không cần liên kết vứoi công ty cô ta nữa,, anh chỉ sợ, thất bại
-Em tin anh, nhất định sẽ thành công
Anh nhìn tôi, ánh mắt đã vui vẻ hơn, hoá ra anh biết chị ta ngoại tình từ lâu. Bảo sao anh bình thản đến như vậy, người đàn ông này không hề đáng thương, anh thật sự rất thông mình.. Anh nhìn tôi, như nhớ ra điều gì hỏi
-Em học quản trị kinh doanh nhỉ, sinh viên xuất sắc nhất của khoa, em có thể giúp anh không?
Tôi ngạc nhiên hỏi
-Giúp gì ạ? Em thì giúp gì cho anh?
-Cùng anh làm dự án
Tôi ngập ngừng
-Nhưng..
-Em đừng nhưng nhị gì nữa, hôm trước hội thảo, anh đã có ý đình tìm vài sinh viên rồi, nhưng chưa ai hợp lý, dù sao em cũng rất xuất sắc, nếu em ngại chuyện gì, cứ nói với anh, chuyện mẹ em, anh sẽ lo. Anh không muốn em làm.. dù sao, em làm việc cho anh, cũng rất vất vả, nên không cần ngại đâu,
Tôi vui mừng, cảm giác như mình trút được gánh nặng, liền gật đầu đồng ý. Anh lái xe chở tôi về nhà, lấy sđt của tôi, tôi chào anh rồi vào tôi thay quần áo rồi đi tắm, bỗng thấy bản thân sạch sẽ đến kinh ngạc. Hôm nay, tôi không được ngủ với anh, nhưng hôm nay, tôi thấy tia nắng mới trong cuộc đời tôi..
Mấy hôm sau đó, tôi không lên bar, buổi chiều đi học về, đều ngồi đọc tài liệu, anh bảo một tuần sau đến nhà anh cùng làm. Đây là dự án của riêng anh, nên sẽ làm tại nhà. Ở nhà tôi cũng dành nhiều thời gian cho mẹ và em trai tôi hơn, mẹ tôi vui lắm, khi biết tôi không còn làm đĩ nữa. Bà cứ nhắc đi nhắc lại một câu là con phải cố gắng thật nhiều. Tôi chỉ im lặng gật đầu. Hôm tôi bắt đầu đi làm, anh cho xe đến đón tôi. Đó là một căn nhà nhỏ, anh bảo anh mới thuê, để làm việc vì không muốn phiền phức. chúng tôi chỉ làm vào buổi tối, từ 6h đến 12h khuya, vì ban ngày anh phải đi làm. Dự án của anh vô cùng mới mẻ, thật sự rất sáng tạo, tôi ngồi đọc tài liệu, ghi ra những chỗ trọng điểm và những chỗ không cần thiết, sau đó bắt tay cùng anh thực hiện. Dự án mới nên thật sự rất khó khăn, mỗi tối chúng tôi đều vô cùng vất vả để tìm ra những điểm mấu chốt và phát triển nó. Hằng ngày nếu rảnh tôi laij lên mạng đọc tài liệu, những chỗ nao không hiểu tôi lại đi hỏi giáo sư. Thật sự, tôi rất muốn cùng anh phát triển dự án này, bởi vì như vậy, tôi sẽ có cơ hội được vào công ty anh làm, và cũng có cơ hội gần anh hơn. Tôi và anh cứ lao đầu vào làm, bận đến nỗi, tôi chẳng tư tưởng gì đến tình yêu với anh nữa..Gần một tháng trời, dự án bắt đầu tiến triển tích cực, tôi và anh thở phào nhẹ nhõm, anh đề nghì đi ăn, vì lâu rồi chỉ mải mê công việc, tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, vì dạo này tôi cũng bận rộn quá. Chúng tôi nâng ly chúc mừng dự án bắt đâu có hiệu quả, uống xong, anh đưa tôi về. Trời bắt đầu se lạnh, tôi khẽ rùng mình, bỗng dưng anh ôm tôi, kéo vào xe. Tôi bỗng thấy cảm xúc như ùa về, gần một tháng này, chỉ có công việc, khô khan đến nhàm chán. Tôi biết bản thân, chỉ là một con đĩ, nên mang ơn anh vô hạn, vì thế, bất chấp mọi thứ mà lao vào làm việc cho anh, đến hôm nay, hành động ấm áp của anh khiến tôi bỗng thấy tim mình như lạc nhịp lần nữa. anh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười hiền từ, rồi đưa tôi về nhà. Từ ngày làm việc cho anh, tôi thấy bản thân sạch sẽ hơn rất nhiều, nên chỉ tắm ngày một lần, tôi thay quần áo rồi lên giường ngủ một giác. Bao lâu rồi, sau những tháng ngày nhơ nhớp, mệt nhọc, tôi lại ngủ ngon như vậy. Hôm sau sáng đi học về, trưa đón em về ăn cơm rồi ngủ cùng nó, tối mang nó đi gửi, tôi thay quần áo chờ anh đến đón. 6h anh tan làm, qua nhà đón tôi, hôm nay tôi bỗng thấy anh vui vẻ hơn..Tôi nhìn anh, lòng cũng có chút dễ chịu, cành quyết tâm giúp anh hoàn thành dự án này.
Ngôi nhà này, gần một tháng nay, cứ như một mái ấm quen thuộc của tôi, bỗng dưng tôi nghĩ đễn viễn cảnh bên anh, bật cười thành tiếng. Anh nhìn tôi cười, liền hỏi
-Em vui gì thế?
Tôi xấu hổ không trả lời, đi thẳng vào nhà, tôi giở tập tài liệu, đưa cho anh, bảo anh nghiên cứu xem chỗ nào cần sửa lại không. Anh ngồi hì hục đánh máy, còn tôi nghiên cứu tài liệu, một lúc sau, tôi bỗng thấy như có ai nhìn mình, ngước mặt lên thấy anh đang chăm chú nhìn tôi. Tôi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, anh cười cười rồi quay mặt đi..Bỗng dưng tôi lại thấy hạnh phúc, như những cảm giác rung động của các cô cậu học trò cấp 3. Làm xong việc sơm hơn dự định, tôi định trở về nhà, đột nhiên anh kéo tay tôi lại
-Hôm nay em ở lại đây cùng anh được không? Anh không muốn về nhà, cũng không muốn một mình ở đây.
-Anh sao thế?
-Về nhà, Ly lại cầu xin anh tha thứ, anh không chịu được vẻ mặt của cô ta..
Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng từng là con đĩ vô sỉ, ở cạnh đàn ông khác còn được tại sao phải từ chối anh. Tôi gật đầu,. Anh mỉm cười, chạy đi lấy hai ly rượu, bảo muốn uống cùng tôi một chút.
Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, những ly rượu sóng sánh như pha lê, tôi khẽ nhìn anh, khuôn mặt u ám tháng trước, nay bỗng như ánh nắng mặt trời rực rỡ đến vô cùng. Tôi lặng ngừoi suy nghĩ, tháng trước anh còn cùng tôi bắt gặp vợ anh lăng nhăng, tháng trước tôi còn là con đĩ, tháng trước, tôi còn đang chìm đắm trong con đường mù mịt u tối, thế rồi, giờ đây lại khác. Mọi chuyện đến nhanh, khiến giờ đây nghĩ lại tôi vẫn sợ đó là một cơn mơ. Quá đột ngột, quá hạnh phúc, quá may mắn, khiến bản thân tôi không tài nào không hoài nghi được. mặc dù tôi biết, tôi luôn chăm chỉ học hành, nên mới có thể có được ngày hôm nay, nhưng ám ảnh bởi quá khứ làm đĩ, vẫn khiến tôi tự ti vô cùng. Tôi sợ rằng tôi không xứng với điều này, tôi sợ rằng cơn mơ này cũng như bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Uống vài ly rượu, anh kể cho tôi rất nhiều chuyện, kể cho tôi những nỗ lực của anh, kể cho những sóng gió cuộc đời, kể cho tôi về Ly. Anh đã từng yêu chị ta, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến hy sinh cả bản thân, yêu đến ngu xuẩn, đên mức chị ta sai anh vẫn cầu xin chị ta trở về,Cho đến một ngày, anh mệt mỏi, anh muốn buông tay, chị ta lại cầu xin anh, anh mềm lòng tha thứ, nhưng rồi chị ta lại phản bội anh. Anh từng đau đớn, từng hận thù, nhưng rồi, quá mệt mỏi, chẳng còn muốn tiếp tục. Anh im lặng, mặc kệ chị ta, sau đó tìm dự án mới, để ly hôn chị ta mà không ảnh hưởng đến công ty. Tôi xót xa vô cùng, một ngừoi đàn ông, ắt hẳn phải yêu đến vô tận, mới có thể tha thứ cho con đàn bà lăng loàn, anh hẳn đã có thởi gian rất đau. Tôi muốn giúp anh, tôi muốn cùng anh vượt qua những chông chênh cuộc đời, chỉ có điều, tôi cũng là một con đĩ. Tôi uống ực chén rượu trên tay, đầu óc bỗng trống rỗng vô định, tôi thấy anh ôm tôi vào phòng, vuốt những sợi tóc tơ mềm trên mặt tôi, kéo chăn và rồi đi ra khỏi phòng. Tôi muốn gọi anh lại, nhưng không thể..