images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tối hôm đó tôi vẫn chở con trai tới dự sn. Tôi trang điểm thật đẹp, diện bộ váy đẹp nhất, theo lời nhận xét của anh. Tôi cần tận dụng từng cơ hội nếu có thể, biết đâu anh sẽ tới?
Mọi người đã có mặt đông đủ, trừ anh, khi tôi tới. Nhìn mấy cặp gia đình hạnh phúc khuôn mặt rạng ngời với nụ cười sảng khoái mà tôi thấy buồn! Con trai tôi cũng nhuốm cái cảm giác của mẹ. Con lủi thủi bên mẹ, không dám ra chơi với các bạn. Cũng may bạn bè tôi là những người tế nhị, họ không hỏi han gì nhiều mà toàn nói về việc học hành của con trẻ....tới giờ cắt bánh ga tô rồi mà anh vẫn chưa xuất hiện. Tôi thấy hụt hẫng, vậy là đã rõ rồi.
Tối hôm đó về nhà con trai hỏi mẹ:"Sao ba không tới, ba ghét Tin Tin và mẹ rồi à? Sinh nhật Tin Tin ba có tới không hả mẹ?" Câu hỏi của con trai khiến tôi trào nước mắt, con ơi, mẹ phải nói với con sao đây?
Đêm hôm đó tôi nằm cạnh con, ngắm con mà lòng nặng trĩu nỗi niềm. Con càng lớn càng giống anh hơn. Vầng trán cao với những lọn tóc xoăn đen nhánh, đôi mày đen dài, cái miệng rộng và cương nghị, khuôn mặt vuông với chiếc cằm chẻ. Có người nói với tôi khi gặp anh, đàn ông cằm chẻ rất mạnh mẽ, si tình và chung thủy.....ngày trước mỗi lần ngắm con ngủ, anh nói đùa con trai gì mà có đôi mắt giống mẹ quá, mắt to và lông mi cong vút thế kia thì phải để dành cho em gái chứ? Anh nói anh yêu tôi nhất ở đôi mắt và hàng mi.......đến bây giờ, liệu có được như thế nữa không?
05:14 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi đã có ý nghĩ khỏi chờ anh gọi lại nữa. Tôi bần thần cả người vì giọng nói của người phụ nữ nào đó, nghe âu yếm đến lạ lùng! Có lẽ tôi quá nhạy cảm chăng? Chắc đó chỉ là đồng nghiệp của anh.....có nên chờ hay không? Mình đã vận động sẽ cố gắng, sẽ kiên trì, nhưng nếu cứ cố đẩy cái cửa bị khóa chắc chắn thì khéo vạn năm cũng thừa! Buông xuôi........10 phút trôi qua anh không gọi lại. Đã hơn 11h rồi, tôi nhọc nhằn đẩy thân mình đứng dậy, tôi buồn ói, không hiểu sao tôi thấy nôn nao bủn rủn toàn thân!!
Tôi nôn hết những gì đã hấp thụ trong buổi sáng. Người tôi mỏi mệt rã rời, đầu choáng váng, mọi thứ xung quanh chao đảo...gắng gượng bước vào phòng để ngồi phịch xuống ghế! Tôi gục mặt xuống bàn và mê man không biết gì nữa. Có tiếng chuông điện thoại reo, tôi cố dỗ mình tỉnh giấc, nhưng tôi vẫn bị trói chặt vào giấc mê. Tôi mệt quá, sau một đêm thức trắng và cả ngày căng thẳng. Rồi tôi cũng tỉnh dậy được. Nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ trưa. Tôi cầm điện thoại lên, 3 missed calls, đều là của chồng tôi! Trời ơi tại sao tôi không tỉnh táo để nghe điện thoại của anh? Tôi cầm máy lên và bấm số của anh, nhanh lên, tôi cần gặp anh. Chồng tôi nhấc máy, anh bảo bây giờ anh bận rồi, lúc anh gọi chắc tôi đang bận "tiếp khách", tôi cứ tự quyết định quà cáp thôi!
Tôi run run hỏi anh liệu tối có cho con đến dự sn không? Anh ngừng khá lâu rồi trả lời, tôi cứ đưa con tới trước, nếu không bận anh sẽ tới sau! Vậy là kế hoạch của tôi đã đổ vỡ, phải chờ cơ hội lần sau, đến khi nào đây?
05:10 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Vì chuyện của tôi mà ba mẹ tôi sọp hẳn đi. Tôi là đứa con bất hiếu! Giờ tôi cũng không biết nên làm thế nào ngoài việc níu kéo chồng trở lại. Chỉ có như vậy, may ra tôi đỡ ân hận với tất cả những người tôi yêu thương. Có lẽ cảm giác tội lỗi sẽ theo tôi suốt cả kiếp này.
Mấy ngày sau đó một người bạn chung của chúng tôi gọi tôi ra nói chuyện. Chồng tôi vẫn chưa tỏ thái độ gì rõ rệt, nhưng anh ấy có cảm giác là chồng tôi vẫn chưa hoàn toàn đẩy tôi ra khỏi trái tim anh. Tôi mừng vô hạn, và cũng xót xa biết bao. Người đàn ông yêu tôi nhường ấy lại là người bị tôi làm tổn thương nhất. .."Đàn ông lòng tự ái rất cao em ạ, em nên cho chồng thêm thời gian để tĩnh lại, hiện giờ có nói gì cũng khó lắm...."
Tôi vẫn chờ đợi một cơ hội...có một điều an ủi với tôi là vẫn chưa thấy anh gọi để nói về việc li dị. Tôi mong anh chỉ nói vì tức giận....Tôi cần gắng sức, tập trung tinh thần để tìm mọi cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.
Cho tới một ngày đôi vợ chồng bạn thân của chúng tôi làm sinh nhật bé đầu lòng tròn 1 tuổi. Trước đó chúng tôi đã hứa sẽ mua tặng 1 món đồ chơi theo đơn đặt hàng của vợ chồng họ, và cùng tụ tập để mừng cháu bé. Tôi mong mỏi tới ngày đó, vì nó đã nằm trong plan của tôi. Suốt đêm hôm trước tôi không hề chợp mắt. Tôi mong mau cho tới sáng để gọi cho anh. Tôi có cớ để gọi cơ mà? Đầu giờ làm việc, tôi đã bấm điện thoại. Anh không nhấc máy. Tôi sốt ruột và gọi thêm vài lần, cũng không được!! Lẽ nào anh không muốn nghe giọng nói của tôi nữa?
Tôi nhắn tin cho anh, gửi 3 lần cho chắc ăn. Tôi hồi hợp ngóng chờ....gần trưa rồi, vẫn không có hồi âm. Không nhẽ mình chịu thua, mình bỏ cuộc? Tôi ơi, cố lên, gọi lại thêm lần nữa đi......... ngón tay lần bấm điện thoại mà tim tôi đập thình thịch, tay chân lẩy bẩy...sau vài tiếng bíp dài, anh đã nhấc máy ở đầu dây bên kia, tôi mừng khôn tả, tôi hỏi thăm anh và hỏi xem anh rỗi không, chúng tôi đi mua quà sn cho con bạn như đã hứa? Anh lưỡng lự đôi lát rồi bảo tôi chờ anh gọi lại....trong lúc đó tôi nghe có giọng nữ hỏi "Ai gọi thế anh?" tim tôi như bị ai bóp chặt, lẽ nào?.........
04:49 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Từ trước tới giờ, chồng tôi vẫn luôn nhường nhịn, có thể vì thế mà tôi đã đánh giá quá cao bản thân? Anh nói đúng, tôi không tôn trọng anh, tôi luôn nghĩ mình ở tầm cao hơn so với anh! Tôi có gì để bào chữa lại những lời buộc tội xác đáng đến thế? Tôi chấp nhận tất cả, chỉ cần anh quay trở lại.
Những ngày tiếp đó, tôi gạt bỏ mọi kiêu hãnh, kể cả sĩ diện, tôi tới vận động từng người thân và bạn bè của anh. Mẹ chồng tôi tôi cũng gặp. Tôi khống nề hà khi nghe bà mắng tôi bằng những lời lẽ nặng nề nhất, mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình đủ kiên nhẫn để lọt tại tới 1 giây! Bà mắng tôi xong thì bà cũng khóc. Tôi biết mẹ chồng tuy ác khẩu và không ưa tôi, nhưng trong thâm tâm bà cũng không muốn con trai bà bỏ vợ, cháu bà khổ. Tôi đã quỳ gối trước mặt bà, xin bà giúp tôi khuyên nhủ con trai bà, tôi sẽ nợ ơn bà suốt cuộc đời này! Bạn tôi nói tôi làm thế là dại, vì sau này, sẽ tha hồ bị nhà chồng "coi thường, bắt nạt". Nếu anh thực sự tha thứ cho tôi, điều đó bây giờ không còn nghĩa lý gì nữa. Tôi biết chắc là thế!
04:29 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tớ chỉ muốn giúp e ý thôi. Cũng có thê tớ sơ ý. Tớ sẽ xóa com đó đi. Mẹ nào quote lại com đón cũng xóa dùm hộ, tks.

Cám ơn sự quan tâm của chị. Em không rõ vì sao chị biết được thông tin về em? Em cũng không cần giấu diếm làm gì, vì chuyện của em, những người thân đều đã biết. Em đang tìm cách đưa chồng em trở lại, và em không ngại gì cả.
01:19 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi mong tìm cách để kéo anh quay về, mong anh tha thứ. Tôi đã gặp bạn bè của anh nhờ can thiệp. Mọi người đều tiếc cho chúng tôi, và mong chúng tôi quay lại với nhau. Tôi hy vọng....nhưng chỉ là mong manh.
Mấy hôm sau, tôi gọi cho anh. Anh bắt máy. Tôi nói con nhớ bố, anh hãy về cho con đi chơi, bình thường hai cha con gắn bó tình cảm như vậy, nó đang khóc đòi anh. Thực chất tôi mượn con để gặp anh. Anh quay về thật. Thằng bé hỏi bố: Sao ba đi công tác nâu thế?_con tôi nói ngọng vần n, l, chắc còn bé quá. Ba không về ôm Tin Tin và mẹ ngủ à, ba không thơm Tin Tin và thơm mẹ à? Mẹ nhớ ba Tin Tin nhớ ba lắm!!!"
Tôi quay đi vì mắt ầng ậc nước, tôi thương con, thương mình và đau nhói lòng khi nghĩ gia đình nhỏ của mình đã tan vã. Và tôi cũng biết, anh đang khóc. Chồng tôi là người sống tình cảm, chắc anh cũng đau lòng không kém gì tôi. Sao tôi tệ thế này? Tôi làm tổn thương những người mình yêu nhất. Giá như tôi có thể chết đi để đền tội! Tôi muốn chuộc lỗi lầm bằng mọi giá, tôi mong cồn cào được trở lại hạnh phúc như xưa, mới gần đây thôi! Giờ tôi mới hiểu, cái tôi được chả là gì mà cái tôi mất lại quá lớn! Sao ông Trời đối xử với tôi như vậy? Mà không, có lẽ phải trách bản thân tôi, đã không vượt qua ải thử thách của ông Trời bày ra cho vợ chồng chúng tôi!
01:18 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Anh đi 1 tuần thì quay về. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi chậm như vậy. Tôi không dám nhìn vào mắt anh, trong đầu tôi chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ: Mình là kẻ tội đồ!
Cuối cùng rồi anh cũng cất tiếng: Anh xin lỗi vì đã làm khổ em. Anh sẽ không khiến em phải khó xử thêm nữa. Anh suy nghĩ kỹ rồi, mình hãy chia tay đi.
Dù đã lường trước được những gì sẽ xảy ra, tôi vẫn như đang rơi xuỗng vực thẳm: Em mới là người có tội, em không cầu xin anh tha thứ, nhưng em mong...anh cho em cơ hội để được hạnh phúc cùng anh. Còn con nữa anh à.....
"Hạnh phúc? Em có thực sự hạnh phúc? Nếu anh làm em hạnh phúc, em đã không phải ngủ với thằng đàn ông khác?"
Tôi như sụp đổ khi nhận thấy sự khinh bỉ trong âm sắc của anh. Tôi đã hết hy vọng thật rồi! ..
Sau này tôi mới biết, hôm đó là kỷ niệm ngày chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu, anh đã mua loại hoa tôi thích nhất và tới công ty vào giờ trưa để tạo cho tôi 1 sự bất ngờ! Mọi năm anh không kỷ niệm, vậy mà năm nay......đúng là số phận.
Tôi không còn biết nói gì hơn. Tôi cũng không còn khóc nổi nữa, nước mắt tôi đã cạn sau 1 tuần anh rời xa tôi. Có lẽ nếu khóc được tôi sẽ bớt đau buồn hơn, tôi thấy nhói đau trong tim, đau lắm!
Tai tôi bùng nhùng nghe không rõ anh nói về kế hoạch li hôn thế nào, mắt tôi như mờ đi, tôi hối hận thì đã muộn rồi, quá muộn. Chồng tôi bình thường yêu chiều tôi đến thế, nhưng anh không tha thứ cho việc tôi ngoại tình!
Thế là hết, hết thật rồi. Tối hôm đó cũng là đêm mất ngủ tiếp theo của tôi. Anh ra phòng khác, cũng còn hơn anh đi khỏi nhà. Tôi muốn chạy sang để van xin anh, nhưng để làm gì? Vô ích.
Sáng hôm sau, anh đi rõ sớm, tôi không biết anh đã chuyển đi đâu với gần như toàn bộ quần áo của mình. Anh để lại cho tôi lời nhắn rằng tạm thời anh nhờ tôi và bên ngoại chăm sóc con trai. Còn sau này ra tòa phân xử!
01:09 CH 21/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi run rẩy bước tới gần anh, vuốt nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của chồng. Anh đi đâu giờ mới về? Em kiếm anh khắp nơi, em lo quá, anh không sao chứ, sao về muộn thế anh? Chồng tôi không trả lời....Có chuyện gì vậy chồng? Anh nói gì đi em sợ lắm!!!
"Chuyện đó có từ bao lâu rồi?" Câu hỏi của anh khiến tôi sững sờ, không phải vì nội dung của nó bởi tôi đã chuẩn bị tâm lý, mà bởi âm giọng của anh...
Tôi đã kể cho chồng nghe tất cả, lúc đó không hiểu sao tôi lại bình tĩnh đến thế, sau hàng giờ như điên loạn giữa đường. "Em không mong anh tha thứ, em có tội lớn, nhưng em mong anh cho em cơ hội để chúng mình làm lại, vì con, vì chúng mình".....
Ánh mắt của anh khiến tôi đau lòng, "Vì con? cô vẫn còn vì con?" Mắt tôi như nhòa đi, tai tôi bùng nhùng, tôi nghe anh nói lõm bõm được vài câu......tôi không còn sức nữa rồi!
Tỉnh dậy tôi thấy mình nằm một mình trên giường. Chồng tôi không có ở nhà. Tôi rũ như tàu lá héo. Vậy là hết, hết thật rồi!
Mẹ tôi gọi điện thoại bảo tới ăn cơm, chồng tôi gọi cho bà và nói anh đi công tác dài ngày, nhắn bà tới thăm tôi đang mệt.
05:09 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi lang thang như người điên ngoài đường, tôi tới tất cả những nơi mà tôi đoán anh có thể ở đó, nhưng vô vọng! Tôi không tìm thấy anh. Ngón tay phải của tôi như bầm dập vì liên tục bấm số của anh, toàn thân tôi tê cóng không phải bởi thời tiết giá lạnh, mà bởi cái cảm giác cô đơn và hoảng loạn đến bần thần! Nửa đêm, tôi về nhà. Tôi định ngày mai sẽ báo công an nếu anh vẫn chưa về.
Nhưng anh đã về nhà trước tôi....bó hoa ly thơm ngai ngái vứt tung tóe trước cửa, tôi lao vào nhà và nhìn thấy anh, anh ngồi bất động như bức tượng, thấy tôi ánh mắt anh không hề có cảm xúc! Đã có chuyện rồi!
04:58 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi gọi điện cho mấy người bạn của anh, họ đều nói không có anh ở bên. Anh đang ở đâu và làm gì? Sao lại như thế này? Tôi lờ mờ hiểu ra, có lẽ, anh đã biết chuyện, chắc em dâu anh đã kể cho anh nghe?
Tôi như muốn khuỵu xuống, tôi không lo sợ việc anh biết chuyện tày trời này, tôi lo vì mình không phải là người thú tội với anh đầu tiên. Như vậy tội tôi lại càng nặng hơn, ôi sao con người tôi lại như thế này? T. ơi, uổng công mày cố gắng từng ấy năm, vậy mà giờ đây chỉ vì cái ham muốn tầm thường đó mà mày đã mất đi tất cả, mày trở nên hèn mạt, yếu đuối, tổn thương và thật đáng thương!
Gía như thời gian quay trở lại, giá như tôi nhẫn nại hơn…..ôi giá như. Không có anh bên cạnh, tôi thấy bất an vô cùng. Tới giờ tôi mới hiểu, tôi vẫn yêu chồng, tôi sợ mất anh! Cầu trời cho anh bình an, số tôi đã thế rồi, tôi sẵn sàng chấp nhận, trả giá.
04:54 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Khi tôi tỉnh giấc, trời đã tối thui, người tôi rã rời. Chợt nghĩ đến con trai, tôi cuống cuồng mặc quần áo để đi đón nó. Nhưng đã hơn 8 giờ tối, tôi gọi đt cho chồng, anh không đón máy. Tôi gọi cho ba mẹ mình, hóa ra ông bà đã đón cháu từ sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Còn chồng tôi đang làm gì? Sao anh chưa về giờ này? Tôi gọi và nhắn tin, vẫn không thấy anh trả lời...Không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Chờ tới 9 giờ tối, sốt ruột, tôi gọi lại, máy anh đã tắt. Tôi hoang mang vô cùng. Lúc đó tôi mới thấy quý làm sao những ngày bình thường, khi tôi về nhà, khuôn mặt anh vui vẻ hồ hởi đón tôi ngay ngoài cửa với cái hôn nhẹ lên má. Từ lúc về VN tới hôm qua, chưa bao giờ tôi là người về trước anh! Chồng ơi, anh đang ở đâu, đừng có chuyện gì xảy ra nhé, em lo vô cùng!
Tôi gọi lại cho anh, máy vẫn tắt. Trong đầu tôi bỗng hiện lên ý nghĩ điên rồ là anh có chuyện gì dọc đường, tôi vội phi xe tới công ty anh. Tôi đi cả mấy tuyến đường có thể, nghe ngóng xem có vụ tai nạn nào không? Vẫn bình an. Công ty anh đã đóng cửa, không có ai ngoài bảo vệ.
04:49 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi ghét phải sống thế này, tôi sẽ kể hết cho chồng và cầu mong anh, cho dù có hy vọng nhỏ nhoi nhất, hãy tha thứ cho tôi. Nhưng tối về muộn anh mệt, ngủ ngay, tôi không muốn đánh thức chồng dậy để nghe cái tin khủng khiếp này. Tôi đợi tới hôm sau.
Ngày hôm sau tới văn phòng, tôi nhận được card của người đàn ông tôi đã ngoại tình. Trưa hôm đó, anh ta lại tới gặp tôi. Tôi muốn dứt khoát, và tôi đồng ý đi ăn trưa.
Chúng tôi lại ra tiệm ăn quen thuộc có chỗ kín đáo dành cho couples. Tôi đề nghị chấm dứt, anh ta không muốn. Anh ta nói đang tốt đẹp như vậy, anh ta khao khát tôi và tôi cũng thế, chúng tôi hợp nhau khoản đó, chúng tôi cần tiếp tục để thỏa mãn cho nhau….lúc đó tôi ngồi nghe mà tự dưng thấy nôn nao trong người. Tôi thấy anh ta thật thấp hèn, và tôi càng hèn hạ hơn! Tôi ra hiệu cho anh ta dừng lại, tôi đề nghị từ nay đừng liên lạc với tôi nữa, anh tìm người khác đi!
Rồi tôi bỏ đi. Người nôn nao, mệt mỏi rã rời, tôi gọi điện tới văn phòng nhắn nghỉ buổi chiều, tôi về nhà. Về tới nhà, tôi buông xuống giường và ngủ, người vẫn nôn nao mệt mỏi, tôi đã ói hết những gì hấp thụ cả ngày hôm đó. Nhìn vào gương, trông khuôn mặt tôi thật bệ rạc và nhợt nhạt, tôi khóc òa vì bất lực! Sao tôi lại khốn nạn thế này?
04:43 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Đã bao lần tôi muốn thú tội với chồng, nhưng tôi lại sợ. Rồi thời gian cứ thế trôi đi với nỗi niềm ngày một dằn vặt, đè nặng lên tôi. Một ngày nọ chồng tôi bảo vợ chồng cậu út đã ra HN thăm ông bà nội, cuối tuần chúng tôi về. Lúc rửa bát, em dâu chồng tôi chợt hỏi: Hôm nọ vô SG, sao chị không ghé chơi với tụi em? Tôi ngạc nhiên sao nó biết tôi vô SG? Chồng tôi nói với nó chăng? À, chị bận họp xong về ngay mà, lần sau đi dài hơn chị ghé nhé…Bận họp thật hông? Em thấy chị shopping ở Diamond Plaza, khoác vai anh nào mà không phải là anh C.?
Tôi giật mình suýt rơi chiếc đĩa…tôi quay sang nhìn nó, tôi thấy 1 ánh mắt khác lạ của em dâu chồng. Chẳng nhẽ SG lại nhỏ bé đến vậy? Sao tôi có thể đụng độ với em dâu chồng ở đó chứ? Tôi đang định nghĩ xem nói gì thì nó đã bỏ ra ngoài. Tôi đứng bần thần trong bếp mà thấy như đang bị thụt xuống hố sâu vậy!
Mọi người vẫn bình thường khi tôi rửa bát xong. Em dâu chồng cũng không nói gì. Nhưng tôi e ngại. Sau đó cả buổi tôi không dám nhìn nó, tôi cảm giác như mình là một tội đồ!
04:33 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi có một cô bạn thân từ cấp 1. Hầu như có chuyện gì chúng tôi cũng đều chia sẻ với nhau. Nhưng chuyện vợ chồng thì tôi không nói gì cả. Có lần tôi bắt gặp nó đi với người đàn ông không phải là chồng lúc khá muộn vào tối cuối tuần ở 1 trung tâm thương mại. Trông hai người rất tình tứ. Hôm sau tôi hẹn nó đi ăn và hỏi chuyện. Bạn tôi thú nhận, nó có nhân tình vì vợ chồng không được hạnh phúc. Lúc đấy tôi thấy nó thật xấu xa, cho dù là bạn thân, tôi vẫn không thể tha thứ cho nó được. Tôi yêu cầu nó cắt đứt mối quan hệ tội lỗi đó và quay về với chồng. Nó chỉ cúi đầu im lặng.
Một thời gian sau tôi nhận được tin, vợ chồng nó đã ly dị. Còn nó, vẫn cặp kè với người đàn ông kia nhưng chỉ dừng lại ở đó. Sau lần gặp đó nó cố tình né tránh tôi, nên khi biết chuyện, tôi thấy không an tâm. Tôi đã bất ngờ tới nhà nó để hỏi thăm. Khi gặp bạn tôi, tôi không ngờ rằng nó lại xuống sắc đến vậy. Khuôn mặt bầu bĩnh trở nên hốc hác, xanh xao, đôi mắt thâm quầng như thức đêm hàng thế kỷ!
Nó ôm tôi khóc ròng. Hóa ra chồng nó đã phát hiện việc nó ngoại tình, chồng nó không tha thứ cho nó, và bắt con nó đi. Nó có mỗi 1 đứa con gái…..ly dị xong, cứ tưởng người kia sẽ bỏ vợ mà đến với nó, ai ngờ đâu, anh ta cũng chỉ kéo dài với nó thêm một thời gian ngắn, và biến mất tăm ngay hôm nó vào viện vì suy nhược! Bây giờ nó phải sống cô đơn vật vờ như thế này….Lúc đó tôi vừa giận, vừa thương bạn. Tôi cũng không biết nên giúp nó thế nào nữa, ngoài việc thỉnh thoảng hẹn nó đi ăn và shopping cho nó đỡ buồn. Khi chồng nó tái hôn, nó đã khóc suốt đêm qua điện thoại với tôi!
Lúc ấy chồng tôi hỏi chuyện, tôi kể cho anh nghe và hỏi anh: Gỉa sử có một ngày em giống cái V., anh liệu có tha thứ cho em không? Chồng tôi chỉ cười và bẹo má tôi: Làm gì có chuyện đó? Anh tin vợ anh! Tôi lại hỏi tiêp :Chuyện đó anh kém bỏ xừ, thế nhỡ mà em không chịu nổi gặp giai khỏe và hấp dẫn hơn thì anh có tha thứ cho em không? Chồng tôi vừa gật vừa lắc…
Không ngờ tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Chỉ khac chồng tôi vẫn chưa hay chuyện, và tôi không có ai để chia sẻ lúc này!
04:24 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Những ngày sau đó tôi sống trong ân hận, cảm giác cắn rứt luôn dày vò tôi. Người đàn ông mà tôi ngoại tình liên tục nhắn tin và điện thoại hẹn gặp, nhưng tôi không trả lời. Tôi không tập trung được vào công việc, tâm trí lúc nào cũng bị cảm giác tội lỗi chiếm hữu. Nhiều lúc tôi ngồi thừ ra đó mà không biết mình nên làm thế nào đây?
Chồng tôi vẫn không hề hay biết. Anh chăm sóc tôi nhiều hơn, vì anh nghĩ tôi vẫn còn giận....tôi cảm thấy ghê tởm bản thân, mỗi lần đi ngủ, mỗi khi chồng ôm lấy tôi, tôi đều nghẹn ngào nước mắt. Giờ ân hận thì được gì? Tôi đã đi quá xa mất rồi. Tôi băn khoăn không biết có nên kể hết với chồng những gì đã xảy ra hay không? Liệu anh có tha thứ cho tôi? Tôi không thể sống mãi như vậy được...
04:11 CH 19/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Chúng tôi như đang đi trăng mật. Tôi kéo dài thêm mấy ngày cùng anh đi Phú Quốc, một nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân. Tại đây tôi thả lỏng bản thân và quên đi mọi thứ để hưởng cái thú của ngoại tình.
Trở về sau chuyến đi hơn tuần, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi bay chuyến muộn về tới nhà đã quá nửa đêm, chồng vẫn chong đèn chờ. Nhìn thấy anh vui mừng và hốc hác, tôi thấy mình thật đê tiện! Tôi là con đàn bà đê tiện, thật lăng loàn! Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chồng tôi. Toàn thân tôi đã vấy bùn rồi!
06:23 CH 18/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Anh ấy chở tôi về nhà, chào hỏi vui vẻ và không có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm...
Sau hôm đó, chúng tôi thường xuyên ăn cơm với nhau hơn, trò chuyện nhiều hơn và tôi thấy người đàn ông này khá thú vị và hài hước. Nửa tháng sau chúng tôi vẫn chỉ trò chuyện và ăn cơm với nhau. Có hôm về nhà, chồng tôi bảo: dạo này anh thấy em có điều gì vui, chắc được tăng lương? Hình như tôi đã vui lên nhiều!
Nửa tháng sau, tôi vào sài gòn công tác. Anh ấy đã theo tôi vào, chúng tôi gặp nhau ở khách sạn nơi tôi ở, cùng ăn tối và ngồi uống cà phê. Tôi hỏi sao anh lại theo tôi vào đây, vợ con thì sao? Anh ấy cười và bảo muốn ở với tôi hơn với vợ...lúc này. Chúng tôi lên phòng của tôi, và tôi đã phản bội chồng mình! Khác với lần vào khách sạn cùng H., tôi không hề cảm thấy hoảng sợ hay hối hận, mà tôi lại thấy háo hức. Cũng có thể tôi có cảm tình với người đàn ông này chăng? Chúng tôi hòa hợp không thể ngờ. Lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là thỏa mãn trong chuyện ấy. Cái cảm giác đó thật khó tả, tôi thấy nó rất tuyệt! Đối tác của tôi rất khéo và thạo trong chuyện ấy, ngược hẳn với chồng tôi. Suốt đêm, chúng tôi khai thác lẫn nhau như 2 con thiêu thân...
Mấy ngày sau cũng vậy, anh ấy đều tới phòng của tôi và chúng tôi tiếp tục chuyện đó. Anh nói với tôi, lâu rồi mới tìm thấy cảm giác đó, vì vợ anh bị lãnh cảm lâu rồi.....tôi chạnh lòng nghĩ tới chồng, tôi đã phản bội chồng, tôi thấy mình thật hèn và đê tiện!
Nhưng không hiểu sao tôi vẫn không muốn dứt, tôi như đang nghiện liều ma túy, nghiện quá nặng rồi.
06:18 CH 18/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
may nghi ngờ. Còn tôi, tôi đã hạ quyết tâm!
Người đàn ông đó có bề ngoài khá điển trai, anh hơn tôi hơn 10 tuổi nhưng trông rất phong độ. Chúng tôi không hỏi han về gia đình của nhau, chỉ trò chuyện và ăn tối.
05:55 CH 18/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Tôi đã lên kế hoạch để "bù đắp" cho bản thân. Công việc của tôi tiếp xúc với nhiều người, phần lớn là nam giới, thành đạt và giàu có. Họ đa phần đều rất hào hoa và nhiều người chú ý tới tôi. Tôi đã mở cơ hội cho những người đàn ông này. Và tôi đã chọn một người trong số họ. Hôm đó chúng tôi làm việc cùng nhau khá muộn, người đó ngỏ ý mời tôi ăn cơm tối, và tôi đồng ý. Tôi gọi về nhà dặn chồng đón con, cho con ăn và đừng phần cơm vì tôi phải tiếp khách. Với chồng tôi, việc đó không có gì lạ vì tôi cũng hay bỏ cơm nhà vì công việc. Anh không mảy
05:52 CH 18/04/2012
Khi vợ chồng chỉ như hai người bạn!
Ngày qua ngày, tôi sống trong tâm trạng rối bời. Tôi làm sao vậy? Lẽ nào tôi đã hết yêu chồng? Tôi vẫn quan tâm anh, tôi chăm chỉ nội trợ hơn, nấu món anh thích, mua cho anh quần áo anh hợp, năng về nhà chồng để làm hài lòng mọi người….nhưng đêm đến tôi lại muốn anh ngủ say như mấy tháng trước đây.
Tôi đã tâm sự với em gái, nó khuyên tôi tới gặp bác sĩ. Và tôi đã nghe. Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm và rối loạn nội tiết. Tất cả là do yếu tố tâm lý, có thể trị liệu nhưng yếu tố căn bản vẫn là bản thân tôi. Tôi phải thắng chính mình!
Bệnh lãnh cảm, căn bệnh tôi đã từng đọc qua báo, chỉ có thể tồn tại ở phụ nữ lớn tuổi, còn tôi……thật bất ngờ. Không biết kiếp trước tôi có ăn chơi đàng điếm đến mức nào mà kiếp này tôi phải khổ như vậy?
Tôi không muốn trị liệu gì cả. Tôi nghĩ rằng mình cần phải tiến hành một cú thử nghiệm. Tôi không tin mình lãnh cảm! Hoặc có chăng thì chỉ với chồng tôi. Nếu tôi gặp 1 người đàn ông cho tôi cảm giác đó, liệu tôi có hết lãnh cảm? Nếu tôi đi theo tiếng gọi bản năng thay vì lý trí, sẽ có chuyện gì xảy ra? Có thể tôi dại, nhưng tôi muốn mạo hiểm một lần duy nhất này!
05:45 CH 17/04/2012
n
Ntt0982
Bắt chuyện
759Điểm·1Bài viết
Báo cáo