Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Cận cảnh nhan sắc của “tình mới” Đăng Nguyên – em...
giờ cứ người tình của ca sĩ, diễn viên, đại gia là phải đạt đủ tiêu chí
mặt xinh
da trắng
chân dài
:))
06:45 CH 16/06/2015
Hot girl Midu và bước ngoặt trở thành 'bà chủ'...
không biết nói gì
nhưng dù sao cũng chúc em may mắn :)
06:41 CH 16/06/2015
Ngân hàng chi nhầm tiền, khách hàng ‘biến mất’
giờ cứ dính đến tiền bạc là biết ngay ai tốt ai xấu nhỉ?
:(
Buồn cho xã hội :(
06:36 CH 16/06/2015
làm tinh dầu bưởi tại nhà
Cho em lót dép hóng vụ này. Nghe bạn bè bảo mua tinh dầu bên ngoài có vẻ không an toàn cho lắm. với cả mùi hắc lắm :(
05:37 CH 29/11/2014
Để trẻ phát triển thể chất tốt làm mẹ chúng ta...
Chủ yếu là để ý tới chế độ dinh dưỡng của trẻ.
Cho trẻ môi trường đa dạng, năng động, lành mạnh bạn ạ!
Cố lên nhé.!!!
05:34 CH 29/11/2014
Hair Salon Zama213. Đã ai cắt tóc ở đây đẹp chưa...
Hôm trước em gái mình và bạn nó cắt ở đây rồi. Về khen thái độ phục vụ ở đây lắm, mình thấy trông cũng đẹp, nhìn xinh hơn . Tuần sau được nghỉ sẽ qua thử.
P/s: bạn chủ top đã qua chưa? Làm sao có được cái thẻ vậy? Mình không thấy em mình nhắc đến thẻ.
05:31 CH 29/11/2014
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Bánh xe lăn vẫn lăn đều trên những con đường quen thuộc và miệng Long vẫn cứ rao: - Ai vé số nào! Vẫn là những câu nói quen thuộc, mà Long rao đã suốt hai năm nay. Kể từ ngày mẹ Long lìa xa khỏi cuộc sống này. Nhà Long nghèo lắm, ba thì đạp xích lô, nhà lại có năm chị em, thế nhưng chỉ duy nhất một mình Long là lớn. Bởi người chị cả năm nay đã 21tuổi, mà suốt ngày sống trong một cái cũi; một con người lúc mê lúc tỉnh chẳng biết gì hơn! Kế tiếp Long còn thêm ba đứa em nữa, cu Lâm năm nay vừa lên 10, còn bé Liên đã tròn 5 tuổi và út nhỏ thì mới 2 tuổi. Tội nghiệp nó, bởi từ khi nó cất tiếng khóc chào đời, thì đó cũng là lúc mẹ nó đã trút hơi thở cuối cùng. Hàng ngày Long vẫn đi bán vé số trên chiếc xe lăn quen thuộc đã bị rỉ rét theo dòng chảy của thời gian. Không biết bao nhiêu lần Long nằm khóc một mình trong bóng đêm hiu quạnh... những lúc như thế Long thường ước sao sẽ có một bà tiên xuất hiện và ban cho Long điều ước, có lẽ Long chỉ dám xin duy nhất một điều ước mà thôi. Long ước sao... mẹ sẽ được hồi sinh trở lại, chắc rằng khi ấy ba sẽ không uống nhiều rượu như hiện giờ nữa. Và lúc đó gia đình của Long sẽ bớt đi một phần khó khăn túng thiếu hơn như bây giờ. Vậy còn ước mơ được đi học của Long đâu mất rồi? Lẽ nào vì cuộc sống quá nghèo khổ, cho nên Long đã quên mất điều ước đó. Không đâu! Bởi Long còn phải nghĩ cho các em của mình. Thật đáng thương cho chúng nó; những đứa trẻ bình thường khoẻ mạnh, vậy mà cũng không thể nào lo đủ tiền cho chúng nó được tới trường học. Huống hồ nói đến mình. Đó là những câu nói mà Long thường dùng để tự an ủi mình mỗi khi ước mơ xa xưa ấy sống dậy. Tất cả năm chị em nhà Long không ai được tới trường học hết. Thật tội nghiệp cho cu Lâm, năm nay đã lên mười rồi mà vẫn không biết một chữ nào trong đầu. Cứ vào mỗi buổi sáng thức dậy hay những khi chiều tà, cu Lâm điều đứng bên khung cửa nhìn những đứa trẻ trong xóm đang hăng hái xách cặp tới trường, với một ánh mắt thèm thuồng xen lẫn chút ganh tỵ, khi ấy trông cu Lâm buồn lắm và Long không những nhìn thấy nỗi buồn, sự khao khát trong đôi mắt thơ ngây của em mình; mà hơn thế nữa là một nỗi thèm khát của một đứa trẻ nghèo khổ mong ước được tới trường như những đứa trẻ bình thường khác. Mặc dù rất thương em, nhưng Long vẫn phải đành chịu bởi cuộc sống của gia đình quá đỗi khó khăn thì lấy đâu ra tiền cơ chứ! Hàng ngày vất vả lắm thì Long cũng chỉ đủ lo cho chúng hai bữa cơm là đã quá sức lắm rồi. Vừa lăn xe về tới đầu ngõ, thì chợt nghe thấy tiếng la khóc của út nhỏ cộng với tiếng chửi mắng om xòm của ba Long… - Hừ mẹ kiếp! Sao số tao lại khổ thế không biết? Đẻ những năm đứa con, mà chẳng có đứa nào nên hồn hết! Nếu biết thế này thì tao thà đẻ năm cục cứt cho chó nó ăn còn hơn. - Vừa chửi ông vừa chỉ tay vào mặt cu Lâm mà nói tiếp - Nào! Thằng kia mi có chịu đi mua không hả? - Chưa nói hết câu ông đã cho cu Lâm một cú đá vào mông. Long lăn xe vào nhà và vội lên tiếng: - Kìa bố, đừng đánh em nữa! - A thằng khốn mi về rồi hả. - Ông như thể gào to hơn khi vừa trông thấy Long. Im lặng một hồi không thèm đáp lại, và thêm một lần nữa ông lại gào to hơn trước lúc trước. - Thằng kia, mi có chịu đi mua cho tao không hả? Cu Lâm nước mắt rưng rưng mà thưa: - Nhưng nhà mình làm gì có tiền để cho ba suốt ngày uống rượu như thế chứ? - Lâm nói bằng giọng sợ hãi. - A! mi dám cải lại lời tao hả - Bốp! - Chưa trọn câu ông lại cho cu Lâm thêm một cái tát nữa vào mặt. Và chính nhờ cái tát ấy đã kéo Long về với thực tại đang diễn ra trước mắt. - Ba ơi, tại sao suốt ngày ba cứ hành hạ chúng con hoài vậy?... Thử hỏi ba làm vậy, thì liệu mẹ có sống lại như ngày xưa được không? - Long nói trong sự nghẹn ngào - và ba có biết chi vì rượu mà mẹ đã chết không? Tất cả là vì ai, vì ai, ba có biết không??? Long gào to vào mặt ông ấy, chưa bao giờ Long tỏ một thái độ giận dữ hơn như lúc này... Dường như bao nhiêu kìm nén của bấy lâu đã được Long đưa ra hết. Như càng điên tiết hơn, ông lại chửi to hơn trước đó nữa: - A đồ láo toét mi dám chửi tao là đồ nát rượu hở? - Ông vừa chửi bới vừa ném chai rượu xuống nền nhà, những mảnh vở của thuỷ tinh bay tung tóe xuống mặt đất, khiến cho sự sợ hãi của bé Liên và út nhỏ lại được nhân lên gấp bội, làm cho hai đứa phải gào khóc to hơn... - Tụi bây có chịu nín đi không.? - Long đảo mắt nhìn sang hai đứa mà quát lớn. Chưa một lần Long nỡ mắng các em, dẫu cho chúng nó có làm sai điều gì đi chăng nữa. Khi ấy bốn con mắt của cu Lâm lẫn bé Liên như bốn dấu hỏi lớn đập vào mắt Long. Sau một hồi chửi bới chán chê, ông lẳng lặng bỏ đi không nói một lời nào. Long ngồi nhìn theo cái bóng thất thểu của ông đang trải dài trên mặt đất, chợt trong lòng như bị ai đâm vậy! Ngôi nhà tồn dột nát lại chìm vào yên lặng như nó vốn có. Không chịu nổi sự yên lặng này, nên Long muốn nói một điều gì đó hòng phá tan đi bầu không khí ngột ngạt này. - Lâm đâu ra dọn hết những mảnh thuỷ tinh kia đi. Út nhỏ lon ton chạy đến gần Long, vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt vừa nũng nịu nói: - Anh Long, em đói. Long bỗng hốt hoảng: - Thôi chết! Lâm mau lên còn nấu cơm cho hai đứa ăn này. Một bữa cơm thật đạm bạc của mấy chị em chỉ có một ít dưa cải muối cộng thêm một ít cá mụn kho, của nhà cô Thơm ăn không hết, nên vừa đem cho lúc chiều. Ngồi nhìn tụi nhỏ ăn một cách ngấu ngiếu, mà trong tim Long đau như thể có dao cắt vậy. Bỗng nhiên Long nhìn thấy bát cơm của chị cả vẫn còn nguyên và những giọt nước mắt thì cứ thi nhau chảy trên hai gò má hốc hác của chị, bất chợt Long hiểu ra một điều: “Không phải bất cứ lúc nào con người cũng có đủ sự tỉnh táo; để có thể nhận thấy những việc làm sai trái của mình và ngược lại, đâu phải lúc nào họ cũng sống trong u mê, để không thể nhận ra những gì đang diễn ra trước mắt mình”. Những vòng quay khắc nghiệp của cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vốn có của nó. Và hàng ngày Long vẫn phải tiếp tục đi bán vé số trên chiếc xe lăn quen thuộc đã bị rỉ rét theo dòng chảy bất tận của thời gian. Tuy đi bán vé số chẳng được là bao, nhưng cái vòng quay khắc nghiệt của cuộc sống không cho phép Long được nghỉ một ngày nào hết! Thế rồi vào một buổi chiều đông mưa lạnh giá rét, đang trong lúc luống cuống đi tìm nơi trú mưa, bỗng đâu một chiếc xe tải bị mất phanh và lao thẳng về phía Long. Ngã bịch xuống như một cây non yếu ớt đang bị gió mưa quật ngã, nằm bất tỉnh giữa đường, nhưng trong tiềm thức Long vẫn cảm nhận được cái chết đang đè lên người mình; lúc đầu là từ chân rồi nó từ từ bò đến thân và kế tiếp là tới đầu, đó là một cảm giác đau đớn rất khủng khiếp... Hình như bây giờ Long đã cảm thấy bất lực trước số phận của mình. Chỉ còn biết nằm đó và chờ đợi thần chết tới mang linh hồn của mình sang thế giới bên kia mà thôi! Đôi mắt Long đã nặng trĩu và không thể nào mở ra được. Cái chết không phải là hết mà nó sẽ là sự hồi sinh cho một kiếp người mới. Hy vọng rằng sang kiếp sau Long sẽ được đầu thai thành một con người bình thường, được sống trong một ngôi nhà hạnh phúc và khi ấy Long sẽ thực hiện được cái ước mơ xa xưa, mà ở kiếp này Long đã không thể thực hiện được. Nhất định sẽ như thế!
08:53 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Người ta vẫn bảo nếu hai người đã yêu nhau thật sự thì bất kỳ hành vi thân thiết nào cũng đều có thể hiểu là họ đang làm tình. Tôi không tin điều đó vì nghe nó mang tính trừu tượng sến, bởi tôi đã từng trải qua và cũng đã từng chia tay, chỉ đơn giản là vậy thôi! Và rồi cho đến một lần tôi tình cờ vào viện thăm một người bạn thân vừa cắt bỏ khối u trong người ra. Trong khuôn viên bệnh viện của một buổi cuối chiều trong lành và nó yên tĩnh đến mức người ta vẫn có thể nghe được tiếng tách mình của chiếc lá vàng trên cây đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. - Nó nhẹ nhàng rơi và nằm yên mình xuống mặt đất, rồi vài ngày sau sẽ phân hủy, thấm vào đất để làm nguồn dinh dưỡng cho cây sản sinh ra những chiếc lá non khác. Bạn tôi nói vậy và tôi phì cười bảo: -May mà mày mới chỉ khối u lành trong người, chứ dại mồm mày mà ung thư gì đó hoặc khối u ác tính chắc còn triết gia nữa. Bạn tôi cũng bật cười trước câu đùa của tôi nhưng trong ánh mắt bạn tôi bỗng ánh lên những tia đợm buồn, cái buồn mênh mông và đang xót thương những con người cùng nằm ở đây. - Có lẽ cuộc sống khi mình rơi vào những thử thách như vậy thì mới thấy những gì trước đây mình đang có nó quý giá đến mức nào. Nhất là sức khỏe của chính mình. Đó, mày thử nhìn đôi trai gái đang ngồi hàng ghế đá đối diện kia xem. Tôi ngước nhìn theo hướng tay bạn chỉ về phía đối diện. Trước mắt tôi đôi trai gái họ đang ngồi trên ghế đá, cô gái gục đầu lên vai chàng trai. Nét mặt cô gái trắng nhợt nhạt mệt mỏi tuy nhiên, đó lại làm một khuôn mặt đẹp và phúc hậu đến lạ thường! Họ dựa vào vai nhau, không nói một câu nào và tôi để ý đôi bàn tay họ đang lòng vào nhau. Bàn tay thô ráp của chàng trai lòng vào bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của cô gái. Bạn tôi khẽ thì thầm vào tai tôi: Họ đang làm tình đó mày ạ! Tôi trợn mắt hỏi lại: -Mày đùa hay nhỉ? - Tao đâu đùa mày! Chiều nào sau giờ làm chàng trai đó cũng đến thăm cô gái, chiều nào họ cũng ngồi ở cái ghế đá đó, dựa vào nhau và hai bàn tay họ đan chặt vào nhau, không một lời trò chuyện. Hai bàn tay cứ xiết chặt để cảm nhận hết sự yêu thương về tinh thần và hơi ấm về xác thịt. Nếu đã yêu nhau thật sự thì không nhất thiết phải lên giường với nhau mới gọi là làm tình được. Tôi vẫn ngồi quan sát đôi trai gái đối diện kia và quả thật họ vẫn không hề nói với nhau một lời nào. Cô gái vẫn điềm tĩnh dựa vào vai chàng trai, nét mặt mãn nguyện, đôi bàn tay họ vẫn xiết chặt vào nhau! Còn khuôn mặt chàng trai là những nết nhăn mệt mỏi, sự khổ đau bất lực khi nhìn sự sống của người mình yêu đang dần biết mất. Và bên tai tôi vang vẳng giọng kể của bạn mình. - Họ yêu nhau ba năm về trước và đó là một tình yêu không lời khi họ phải dành thời gian cho sự nghiệp. Cả hai cùng nhau xây dựng công ty cho nó phát triển. Nghe nói cô gái đã ra sức làm việc cật lực để giúp chàng trai đó thực hiện giấc mơ mở một công ty chuyên cung cấp phần mềm để tạo ra sự gắn kết cho người Việt. Và khi sự thành công đến với họ, khi chàng trai đã trở thành doanh nhân trẻ thành đạt thì đó cũng là lúc cô gái ngã quỵ vì căn bệnh ung thu giai đoạn cuối. Tôi chìm đắm vào lời kể của bạn và đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Hai bàn tay mê mẫn lạc vào thế giới nào đó chăng? Cái thế giới thánh thiện mà ở đó tình yêu sâu đậm đến mức họ chỉ cần chạm nhẹ vào nhau, ngước mắt nhìn nhau, hay chỉ là một cái nắm tay cũng khiến cho họ có cảm giác mãn nguyện hạnh phúc, cũng khiến cho họ cảm nhận hết sự yêu thương nồng cháy, chứ không nhất thiết phải lên giường với nhau. Nếu đó là một tình yêu thật sự chân thành! Bạn tôi kéo tôi về với thực tại bằng câu hỏi: -Mày có biết vì sao họ lại nắm tay nhau như vậy mãi không? Tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu, để nghe bạn tôi kể tiếp. - Vì đơn giản ngày xưa họ yêu nhau nhưng cả hai đều không dám thổ lộ. Chàng trai yêu, nhưng mãi cắm đầu vào công việc, còn cô gái yêu nhưng bởi mặc cảm về thân phận và cũng không muốn tình yêu của mình làm cản trở mơ ước của chàng trai. Tình yêu song phương chân thành trong im lặng, khi họ chỉ dám trao cho nhau những ánh mắt trìu mến, những cái chạm nhẹ vào nhau và đặc biệt là những cái nắm tay dấu giếm trước mặt mọi người. Chỉ đơn giản là vậy đó mày ạ! Tôi khẽ buột miệng thì thầm như sợ phá vỡ không khí tình yêu bình yên của đôi trai gái kia: -Uh chỉ đơn giản là vậy vì họ đã yêu nhau bằng trái tim, bằng tâm hồn luôn biết hy sinh cho người khác, chứ họ không yêu bằng dục vọng, bằng vẻ bề ngoài hào nhoáng. Có lẽ tao và mày là những kẻ thiếu diễm phúc như anh chàng kia mày ạ. Bước ra khỏi bệnh viện, chiếc xe tôi lao vào dòng người đông nghịt trên con đường tấp nập xe cộ. Có lẽ tâm hồn tôi vẫn còn để ở bệnh viện, nơi đôi trai gái kia vẫn còn bên nhau, nơi thời gian như chỉ muốn rơi nhỏ giọt khi sự sống của cô gái chỉ tính bằng mỗi giờ mà thôi. Một câu chuyện tình kết thúc không có hậu như những bộ phim truyền hình Hàn Quốc chiếu nhan nhản trên Tivi, nhưng tôi vẫn thấy anh chàng kia thật may mắn khi đơn giản anh ta đã có được một tình yêu dù không trọn vẹn, song tình yêu ấy mới đích thực là tình yêu khi họ làm tình trên từng ngón tay!
08:51 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Vẻ đẹp
Đây là lần thứ ba tôi ăn chè của cô bé bán rong này, thế nên tôi tự cho mình quyền thử bắt chuyện với cô bé: "Này bé, anh đã ăn chè lần này là lần thứ ba rồi, vậy mà vẫn chưa có diễm phúc được ngắm nhìn dung nhan của bé?". Tôi hỏi với giọng tinh nghịch và thầm tưởng tượng khuôn mặt của cô bé sau tấm khăn che mặt màu hồng kia, chắc là phải xinh đẹp cộng với nước da trắng hồng, đôi mắt đen nhánh và cái miệng đỏ mộng như hoa hồng nhung. Vì thoạt nghe giọng nói dịu dàng của cô bé đã khiến tôi mường tượng ra điều đó. "Dạ, em chỉ sợ mình mà bỏ khăn ra thì anh sẽ bỏ chạy đến quên trả tiền thôi!". Chưa kịp cho đĩa chè vô miệng tôi đã vội thốt lên kinh ngạc: "Trời, chảnh vậy ta! Thế mà anh cứ sợ sau khi được ngắm nhìn khuôn mặt của bé xong. Chắc ngày nào anh cũng phải tới đây mất". Tôi vừa dứt câu nói, thì cũng là lúc giọng cô bé bắt đầu nghèn nghẹn: "Nhà em nghèo, lại đông chị em, trong một lần nhóm rơm nấu cơm, em vô ý bị lửa bén vào người nên..." Câu nói bỏ lửng ấy như trầm xuống còn đôi mắt đen nhánh đang ngấn nước, khiến cho những thìa chè ngọt lịm dường như đắng ngắt khi tôi vừa nuốt xuống cổ. Bất chợt có tiếng xe máy phanh sau lưng, tôi giật mình ngoái đầu lại. Bước xuống xe là một cô gái với mái tóc duỗi thẳng và nhuộm vàng hoe dài tới lưng, mặc váy carô chữ A ngắn màu đen thẫm để lộ hẳn cặp chân trắng dài tuyệt đẹp. Chiếc S-phone đeo lủng lẳng ngay chính giữa vòng một, còn dáng đi, thì đảm bảo mấy cô người mẫu trên tivi cứ phải chạy theo dài! Tôi như bị say nắng trước cái vẻ đẹp cực sành điệu đến mê hồn của cô gái kia, nhưng cũng suýt chết sặc khi nghe cô mở miệng: "Ê, cho ly chè coi!" Thiệt tình tôi chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe cách nói không có chủ ngữ vị ngữ, được phát ra từ cái miệng xinh xinh kia. Thì bỗng... choang! Vừa mới phát hiện đấy là tiếng ly vỡ, tôi lại càng thêm kinh ngạc hơn bởi tiếng chửi rủa: "Đồ nhà quê. Mầy mù hả? Làm bẩn hết váy tau rồi này". Vừa chửi cô gái vừa đá luôn cái ghế nhựa xuống mặt đường trong sự tức giận và tất nhiên cái dáng đi õng ẹo theo kiểu "uốn lượn mình xà", bây giờ phải nhường chỗ cho kiểu voi dữ về bản. Thậm chí tôi còn nghe tiếng gót giày cộp cộp đang nện xuống mặt đường một cách không thương tiếc! Leo lên chiếc Nouvo cô gái cũng không quên chỉ thẳng tay vào mặt cô bé, lúc này đang cực kỳ lúng túng lẫn sợ hãi để "Chào": "Mầy nhớ mặt tau đó nghe cái đồ nhà quê kia!". Tôi ngồi nhìn chiếc Nouvo phóng bạt mạng phía cuối đường trong nỗi hãi hùng...!
08:50 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Định mệnh từ quá khứ
Jackson Ôi, lạy chúa! Tôi chỉ ước sao ngay lúc này đây có ai đó ghé vào tai tôi mà nói rằng: “Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi Jack ạ!” Tại sao chứ? Tại sao đó lại là người thân của cô ấy kia chứ? Ôi, đầu óc tôi như muốn nổ tung ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh, khi vừa trông thấy bức ảnh ở trên bàn thờ. Và cũng chính ngay tại giây phút khinh hoàng ấy, tôi có cảm giác như tất cả mọi thứ đều đổ sụp xuống ngay trước mắt mình !Và quả thật chưa bao giờ tôi cảm thấy căm thù chiến tranh hơn như lúc này. Giờ đây tôi vẫn không dám tin và cũng không muốn tin vào cái sự thật khũng khiếp đó một chút nào! Đang còn mông lung chìm vào những suy nghĩ sợ hãi, bất chợt cánh cửa phòng bật mở. Vũ bước vào vội lấy tay bật đèn và hỏi: - Jack, sao lại nằm trong bóng tối vậy? - Vừa ném cái túi xách xuống giường vừa nói tiếp - Sao, lần đầu tiên đến thăm nhà nàng, có cảm giác thế nào kể nghe coi? Câu hỏi của Vũ vừa rồi như giải thoát cho tôi ra khỏi những mớ cảm xúc sợ hãi mơ hồ đương ngự trị trong đầu. Tôi ngồi dậy trong sự uể oải rồi bất giác, tôi nắm lấy tayVũ mà nói với giọng đứt quảng, bởi nỗi sợ hãi kinh hoàng kia: - Vũ à, mình... mình đã tìm được người thân của cô gái ấy rồi. Hai mắt Vũ mở to và ánh lên sự vui sướng:-what? thế Jack đã tìm tới nhà họ rồi hả? Thêm một lần nữa giọng tôi lại toát ra nỗi sợ hãi vô bờ bến: - Nhưng Vũ có biết đó là nhà của ai không? - Tôi nói trong sự sợ hãi lẫn cáu ghắt, còn hai tay thì ôm lấy đầu mình như thể sợ nó sẽ vỡ tung ra hàng nghìn mảnh vậy! Vũ đặt tay lên vai tôi mà nói bằng giọng ân cần: - Jack này, người Việt Nam mình có câu: “Đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại!” Mình nghĩ quá khứ thì mãi vẫn là quá khứ và chúng ta không thể nào quay ngược thời gian trở lại, để có thể sửa chữa những sai lầm của mình được. - Suy nghĩ một lát Vũ lại nói tiếp - Cũng giống như ông Frederic, suốt 30 năm cất giữ cuốn nhật ký của cô Đặng Thuỳ Trâm, trong nỗi ám ảnh bởi quá khứ. Nhưng cái đoạn kết của câu chuyện đó cả thế giới đều biết, đúng không? Bất giác tôi hét lên: - Nhưng đó chính là cô của Thuỷ Tiên. - What? - Giọng Vũ như không thể phát ra thành tiếng - Liệu đó có phải là sự nhầm lẫn hay không? Lúc này đây tôi ước gì những lời Vũ nói không phải là sự thật, rằng đó chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi. Nhưng thử hỏi trên đời này làm gì có sự trùng hợp tới cả ngày mất cơ chứ? - No! - Giọng tôi dứt khoát - Bởi hôm nay chính là ngày giỗ của cô ấy và Vũ có biết khi bố Thuỷ Tiên nhờ mình đặt bình hoa Huệ trắng lên bàn thờ, lúc ngước lên nhìn tấm ảnh, mình đã kinh ngạc tới độ đánh rơi ngay bình hoa vì quá sợ hãi. Một lần nữa hai tay tôi lại ôm lấy đầu của mình và nói trong nỗi hoảng loạn: - Vũ có biết rằng cái lá thư và tấm hình của cô ấy, mình đã đọc cả trăm nghìn lần và thậm chí nỗi ám ảnh của bố mình đã truyền qua cả cho mình rồi. Chính vì thế nên không thể nào có sự nhầm lẫn được, Vũ biết không? - Tôi như gào to trước mặt Vũ. - I know, I know! - Ánh mắt Vũ nhìn thẳng vào tôi để chấn an mà nói - Nhưng, Jack không thể che giấu mãi cái sự thật ấy được, bởi gia đình Thủy Tiên đang ngày đêm mong ngóng tin tức về ngôi mộ của cô Huệ suốt hơn 30 năm nay. Mà chỉ có một mình bố cậu, người đã tự tay chôn cất, thì mới có thể biết được nó nằm chỗ nào mà thôi! Vậy thì thử hỏi... Tôi liền cắt ngang những gì Vũ định nói tiếp: - I see. Thế nhưng liệu Thuỷ Tiên có còn tiếp tục mối quan hệ này, khi biết mình chính là con trai của người đã giết cô của cô ấy. - Ngừng một lúc như để nhớ lại một điều gì đó, rồi tôi lại tiếp tục - Mình nhớ có lần Thuỷ Tiên đã bảo với mình rằng, chiến tranh không những chỉ cướp đi ông nội và người cô duy nhất, mà còn vô tình đánh cắp cả đôi mắt của bà cô ấy. Vì trong suốt hơn 30 năm qua bà cô ấy đã khóc đến cạn nước mắt, đến nỗi xung quanh bà giờ đây chỉ còn lại bóng tối với những ký úc về người con gái yêu thương của mình mà thôi! chính vì vậy nên cô ấy sẽ không bao giờ có thể tha thứ được chuyện này đâu, Vũ ạ. Dường như tôi chỉ muốn bật khóc ngay trong lúc này, khi vừa nghĩ tới cái điều khũng khiếp đó. Tim tôi chợt nhói đau như có muôn nghìn mũi tên đang găm vào vậy... Một khoảng lặng đang bao trùm lấy hai chúng tôi. Đã 10 phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua và Vũ vẫn còn giữ nguyên cái tư thế đứng dựa vào cửa sổ mà suy nghĩ. Còn tôi thì vẫn ngồi trên giường với đôi mắt cứ nhìn về phía xa xăm nào đó như một kẻ mắc chứng tâm thần. Rồi tôi chợt giật mình khi Vũ lên tiếng: - Jack à, ngày mai cậu hãy phone qua cho father cậu ngay còn chuyện của Thuỷ Tiên, thì có lẽ đợi ít hôm nữa, chừng nào tâm trí cậu ổn định lại rồi hãy bàn tới chuyện này. Ok?! Tôi khẽ gật đầu giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ bảo của người lớn vậy. Thuỷ Tiên Cả tuần nay, mình cứ sống trong những cảm giác thật khó tả; bởi mình không thể lý giải nổi tại sao hôm ấy sau khi Jack làm rơi bình hoa huệ xong, lúc ra về lại tỏ thái độ sợ hãi đến vậy? Và tại sao một tuần nay anh ấy cũng không hề liên lạc gì cho mình? Ôi, đầu óc mình như muốn vỡ tung ra mất! Lẽ nào vì gia cảnh nhà mình không lấy gì làm khá giả, nên... Không! Nhất định Jack không phải là người như thế, nhưng tại sao anh ấy lại tránh mặt mình kể từ ngày hôm đó? Nơi tim mình lưu giữ mãi cái cảm giác lần đầu tiên gặp Jack. Đấy là lần đầu tiên mình tham gia công tác tình nguyện, do nhà trường tổ chức. Những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình; đấy là những em bé với những hình thù quái dị, đang nằm la liệt trên giừơng cũng như dưới nền nhà... Chúng dường như vui sướng khi nhìn thấy những anh chị sinh viên tình nguyện như mình. Mọi người sau vài phút bỡ ngỡ lẫn xúc động, rồi tất cả cùng nhau chăm sóc giúp đỡ các em như những anh chị lớn trong nhà vậy. Mình khi ấy đang còn chải tóc cho Na - tên cô bé bị liệt cả hai chân. Vừa chải tóc cho cô bé vừa hỏi chuyện, rồi mình chợt giật mình khi có một bàn tay ai đó đang đặt nhẹ lên vai mình và hỏi với giọng lớ ngớ, vì cách phát âm tiếng Việt không được chuẩn cho lắm. “Xin lỗi, bạn có thể cho tôi mượn cái kéo cắt tóc được không?”. Vội giật mình quay người lại, bất chợt bắt gặp đôi mắt màu xanh nước biển của người đối diện, như đang xoáy vào tim mình. Không hiểu sao lúc ấy mình cứ như một kẻ bị thôi miên. Ngay trong cái giây phút bàng hoàng đó, cả hai đều nhìn nhau như thể đã quen biết nhau từ kiếp trước vậy. Và mình lại không hiểu sao trái tim mình khi đó bỗng nhem nhóm những cảm xúc kỳ lạ? Trong cái khoảnh khắc định mệnh ấy, mình bỗng nảy ra một ý nghĩ phải điều tra lý lịch người có đôi mắt màu xanh nước biển kia. Anh ấy học ở khoa Đông phương học và trên mình hai khoá. Nhưng khi nghe tới quê của Jack - made in USA, khiến mình cảm thấy có một cái gì đó để có thể gọi là hơi thất vọng một chút xíu. Đôi lúc mình cũng không thể nào hiểu được bản thân mình, bởi chiến tranh đã lùi xa gần 30 năm nay, ấy vậy mà mỗi khi nhắc tới nước Mỹ, là trong tim mình lại như có một cái gai nào đó đâm vào vậy và tất nhiên giờ đây cái gai ấy không còn đủ sức mạnh để có thể gây ra những vết thương làm cho rỉ máu, nhưng nó cũng khiến cho mình khẽ nhói lên một chút đau đớn ở tận sâu thẳm trái tim. Lý do vì sao ư? Có lẽ đã quá nhiều lần mình phải chứng kiến bao cảnh đau thương, của những nạn nhân bị chất độc màu da cam, rồi những mảnh bom đạn còn sót lại sau chiến tranh, thỉnh thoảng lại bùng nổ. Để lại gây thêm bao nhiêu mất mát cho con người, và còn có biết bao nhiêu gia đình tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy được mộ người thân, trong đó có cả gia đình mình. Hàng năm bố và những người đồng đội của cô Huệ lại vào Quảng Trị đi tìm mộ cô. Những lúc ấy nhìn bà như được truyền thêm nguồn sinh khí để sống vậy, thế nhưng những cuộc tìm kiếm của bố và tất cả mọi người đều trở về tay trắng. Để rồi những lần như vậy đã làm cho đôi mắt bà mất hẳn ánh sáng, bởi những giọt nước mắt của một bà mẹ ngóng chờ tin tức đứa con thân yêu trong suốt hơn 30 qua, khiến cho bây giờ nó không thể nhìn thấy gì ngoài những ký ức thuở xưa. Rồi mỗi khi trái gió trở trời bà lại la hét đạp phá điên cuồng trong tuyệt vọng. Vì một nỗi vẫn chưa tìm thấy mộ cô Huệ. Còn như lúc nào tâm trí bà ổn định bà lại đem những chuyện của cô ra kể. Bà bảo lúc ấy cô đang học năm thứ nhất trường y khoa, thì có đợt tuyển quân vào miền nam. Khi đó cô đã lặng lẽ làm đơn nhập ngũ, cho tới ngày lên đường cô mới dám thông báo cho bà. Lúc hay tin bà đã khóc rất nhiều, bởi ông đã ra đi không bao giờ trở về. Giờ lại tới phiên cô vào trong đó nữa thì... nhưng ý chí của người con gái kiên cường một lòng sẵn sàng chấp nhận hy sinh vì tổ quốc, đã khiến bà không thể nào ngăn cản nổi. Trước khi lên xe cô đã nói với bà rằng: “Mẹ à, con biết không có một người mẹ nào lại muốn đứa con mình rứt ruột đẻ ra, lại phải sống trong cảnh bom rơi đạn nổ. Nhưng thưa với mẹ rằng, con người ta sinh ra trên cõi đời này không phải chỉ để tồn tại; mà phải làm một điều gì đó có ích cho mọi người và để sau này khi không còn tồn tại trên thế giới này, thì cũng không phải hối hận mà tự hỏi: “Không biết sự có mặt của mình ở thế giới này để làm gì (?)”. Câu chuyện của cô Huệ khiến mình liên tưởng tới cô Thuỳ Trâm, người con gái anh dũng kiên cường đã hy sinh cả tuổi trẻ của mình cho đất nước. Và đôi lúc mình chợt nảy ra một mơ ước rằng một ngày nào đó sẽ có một ai đó xuất hiện cùng với một kỷ vật nào đó của cô Huệ và biết đâu đấy họ lại biết được ngôi mộ của cô ấy hiện đang nằm ở đâu đó thì sao. Chắc bà khi đó sẽ bớt đi một phần đau khổ. Chiều hôm nay mình đạp xe tới nhà Jack, nhưng cánh cửa vẫn bị khoá. Mình đoán chắc hôm nay là thứ Bẩy nên anh ấy lại tới mái ấm, để chăm sóc cho các em bị nhiễm chất độc màu da cam. Có lần mình đã hỏi Jack là tại sao lại chọn Việt Nam du học. Một đất nước mà nếu đem so sánh với nước Mỹ; thì chẳng khác gì một con voi đặt cạnh một con kiến.Và tại sao hễ khi nào rảnh rỗi, Jack cũng tới những nơi nuôi dạy các em bị nhiễm chất độc màu da cam? Jack lúc đó chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay với giọng chậm rãi pha trộn một chút buồn, như một lời tạ tội thì đứng hơn. “Anh chọn Việt Nam bởi đây chính là cơ hội cho thế hệ bọn anh trả lại những gì mà thế hệ cha ông của bọn anh ngày xưa đã gây ra.Vì xưa kia bố anh cũng đã từng tham gia vào cuộc chiến phi chính nghĩa đó. Thế nên vào những ngày rảnh rỗi anh lại tới những trung tâm nuôi dạy các em bị nhiễm chất độc màu da cam, để mong có thể làm một điều gì đó giúp các em bớt đi một phần gánh nặng của sự đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần...”. Thỉnh thoảng anh ấy lại kể cho mình nghe những câu chuyện về những người lính trở về sau cuộc chiến và đã phải sống trong sự khủng hoảng về tinh thần vì những lỗi lầm ở quá khứ. Trong số ấy có cả bố của Jack, sau khi bỏ lại đôi chân ở chiến trường miền Trung ác liệt. Trở về trong sự tàn phế và hoảng loạn về mặt tinh thần, ông phải sống những ngày còn lại của cuộc đời trong trại an dưỡng. Cho tới một ngày ông gặp một cô y tá làm việc tại đó, họ đã tổ chức lễ cưới. Nhưng khi sinh được đứa con đầu tiên, thì lại bị thiểu năng trí tuệ do ảnh hưởng của chất độc da cam, từ những ngày sống ở Việt Nam. Dường như nỗi day dứt trộn lẫn với sự ân hận về những tội lỗi của bố Jack như được tiếp thêm sức mạnh, khiến cho sự đau khổ càng tăng thêm gấp triệu lần... Cũng may sao di chứng của chất độc quá nhẹ, nên khi sinh Jack, những độc tố chết người đó đã không còn tác dụng nữa. Mình nhớ có lần Jack đã khóc khi kể cho mình nghe, về những lúc thời tiết thay đổi là những vết thương lại hành hạ ông. Những lúc ấy bố Jack thường gào thét van xin một cách rất thảm thiết, bởi ông bảo khi đó ông có cảm giác như tất cả những người mà ông đã từng giết hại trong chiến tranh, họ đang đứng vây quanh lấy ông như thể muốn báo oán vậy! Quả thực mình có cảm giác hơi shock khi nghe những câu chuyện của anh ấy, nó làm cho mình phải thay đổi những định kiến về người Mỹ. Bởi chiến tranh nó không đơn thuần chỉ gây những mất mát, tổn thương cho một phía, mà ngược lại cũng giống như hầu hết mọi người ở Việt Nam. Thì những kẻ ở bên kia trận tuyến cũng đang từng ngày phải sống trong sự mất mát đau khổ và hơn tất cả là nỗi day dứt ân hận về quá khứ... Có lẽ nhờ những câu chuyện của Jack làm cho nỗi đau đớn vì mất người thân của mình như lắng xuống một phần nào chăng? Jack cũng có lần hỏi mình rằng: “Từ khi còn bé cho tới tận bây giờ, mỗi lần nghe những lời kể của father hay đọc trên báo chí và ngay cả xem những bộ phim nói về cuộc chiến tranh Việt Nam, thì trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên một câu hỏi, rằng không hiểu tại sao một đất nước nhỏ bé nghèo nàn, lại có thể sản sinh ra những vị anh hùng vĩ đại để có thể đánh thắng được mọi kẻ thù?”. Và lúc đó mình rất tự hào mà trả lời cho Jack hay rằng: “Mặc dù người Việt Nam tuy nhỏ bé và nghèo nàn, nhưng niềm tin vào công lý vào lẽ phải đã giúp chúng tôi có thể chiến thắng mọi cường quốc hùng mạnh trên thế giới.”. Vâng, và mình cảm thấy rất tự hào về điều đó. Quán café Ngồi trên tầng hai nhìn xuống Jack đã thấy dáng người nhỏ bé cộng với mái tóc dài mượt của Thuỷ Tiên ở phía dưới. Và chẳng hiểu sao, trong cái không khí ồn ào, từ những người trong quán, cho tới tiếng nhạc phát ra ở hai bên cái loa rất lớn. Thế nhưng Jack vẫn có thể nghe được cả những bước chân của Thuỷ Tiên đang va đập vào từng bục gỗ cầu thang, thật chẳng khác gì từng nhịp đập rất mạnh trong trái tim Jack... - Hi! Jack - Thuỷ Tiên vừa kéo ghế ngồi vừa nói tiếp với giọng hờn dỗi - Bộ anh sợ bố em bắt đền cái bình hoa ấy hay sao mà cả tuần nay anh không thèm liên lạc gì cho em hết vậy? Jack hơi cúi mặt mà trả lời: Thiệt tình, anh rất xin lỗi về chuyện xảy ra hôm đó, nhưng quả thật anh... Thuỷ Tiên vội ra hiệu ngắt lời: - Em xin lỗi. Nhưng không lẽ vì cái bình hoa bình thường ấy, mà anh lại tránh mặt em sao? Tâm can Jack lúc này đây thật quá rối bời, vì nó đang quay cuồng trong nỗi sợ hãi... và bên tai Jack chợt vang vẳng những câu nói của Vũ: “Jack à, hiện giờ bà của Thuỷ Tiên đang hấp hối trong bệnh viện. Chính vì thế nên cậu hãy nói tất cả sự thật cho cô ấy biết, trước khi quá muộn, bởi nếu lỡ sau này bà cô ấy ra đi mà vẫn chưa tìm được mộ cô Huệ. Thì mình e rằng lúc ấy Thuỷ Tiên sẽ càng thêm oán hận cậu nhiều hơn.” - Jack, you all right? - Thuỷ Tiên vừa hỏi với giọng lo lắng vừa lấy tay lay lay người Jack. Câu hỏi đột ngột của Thuỷ Tiên khiến Jack như bừng tỉnh hẳn sau những phút hoang mang lo sợ. Jack cố nói một điều gì đó nhưng không thể phát ra thành tiếng. Dường như khả năng nói tiếng việt của Jack đã bị kìm hãm bởi nỗi sợ hãi. Thuỷ Tiên chợt bắt gặp nỗi sợ hãi về một điều gì đó trong đôi mắt màu xanh nước biển kia. Trong tim Thuỷ Tiên bây giờ chợt thoáng qua những cảm giác lo sợ về một điều bất ổn nào đấy sắp xảy ra? Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nước biển kia, Thuỷ Tiên nói bằng giọng chấn an: - Jack, chúng ta là bạn của nhau, chính vì thế nên những rắc rối trong cuộc sống chúng ta cần phải chia sẻ với nhau chứ. - Đôi mắt Thuỷ Tiên nhìn vào Jack trìu mến và nói thêm - Hãy kể cho em nghe đã xảy ra chuyện gì nào? Đôi mắt nâu ấy như muốn tiếp thêm cho Jack sức mạnh. Hít một hơi thở thật sâu vào lồng ngực Jack cố nói bằng giọng thật chậm: - Trước khi nói chuyện này với gia đình em, anh muốn... quả thật anh không biết nên nói như thế nào cho em hiểu, bởi từ ngữ Việt Nam quá phong phú và anh tự hỏi mình phải diễn tả ra sao để em hiểu, rằng đây chỉ là... - Giọng của Jack bỗng trầm xuống - Thuỷ Tiên ơi, anh không thể, vì anh không muốn mất em một chút nào! I can’t say! Hai tay Jack nắm chặt lấy hai tay của Thuỷ Tiên như để cầu mong một điều gì đó. Lúc này đây những neuron thần kinh củaThuỷ Tiên đang căng ra hết sức để cố giải mã những điều Jack vừa nói là chuyện gì? - Jack à, có chuyện gì đang xảy ra với anh vậy? - Thuỷ Tiên ngạc nhiên hỏi. - Anh... anh. Thôi được rồi, bây giờ anh sẽ nói tất cả sự thật. - Jack nhìn thẳng về phía đối diện và nói tiếp - Nhưng xin em hãy bình tĩnh, bởi đó chỉ là quá khứ và anh... - Jack bỗng lắc đầu im lặng. Lòng kiên nhẫn của Thuỷ Tiên dường như không thể chờ đợi hơn được nữa. Thuỷ Tiên liền nhún vai hỏi: - Nhưng em thật sự không hiểu anh đang nói chuyện gì? Sau vài giây để chấn an lại tinh thần, Jack cố hít sâu thêm một lần nữa và tiếp tục nói: - Chính bố anh là một trong những kẻ đã giết cô Huệ. - Jack cúi hẳn mặt xuống để lẩn tránh ánh mắt của Thuỷ Tiên. Trong nháy mắt Thuỷ Tiên bật đứng dậy và quát lớn: - What do you say? Giọng Thuỷ Tiên lớn đến nỗi, dường như mọi người trong quán đều hướng những ánh mắt tò mò về phía hai người. - Anh biết cả hai chúng ta đều không thể chấp nhận vào sự thật quá phũ phàng này. Nhưng... - Jack nhắm mắt suy nghĩ một lát và kể - Cách đây ba mươi lăm năm, bố anh đã bắn chết một cô y tá. Tại một khu rừng cao su, nhưng không hiểu sao tối hôm ấy bố anh lại cứ luôn bị ám ảnh bởi đôi mắt đen rực lửa căm thù của cô y tá ấy. Một mình bố anh tối đó đã đứng giữa trời mưa, để cố đào cho cô ấy một ngôi mộ. Và trong lúc chôn cất thi hài cho cô ấy, bố đã nhặt được một lá thư đang còn viết dở cùng với một tấm hình. Ngay khi ấy bố anh quyết định cất giữ hai kỷ vật đó, đợi sau này sẽ đem trả lại cho người thân của cô như một cách chuộc tội. - Jack khoa tay để minh họa thêm - Song lúc về nước thì bố anh đã bị tàn phế và phải ngồi trên xe lăn suốt đời, nên không thể nào quay trở lại để có thể thực hiện được điều đó. Lúc lên máy bay, bố đã trao cho anh những kỷ vật này và dặn: “Làm ơn giúp bố tìm địa chỉ cô gái trong tấm hình này, vì có lẽ chỉ mình bố mới biết được nơi an nghỉ của cô ấy hiện giờ đang ở đâu mà thôi”. Suốt hai năm qua anh đã cố đi tìm và ngay chính khi anh cảm thấy thất vọng, thì... - Jack bỏ lửng giữa câu, bởi niềm xúc động đang đè nén khiến Jack cảm thấy nghẹn ngào tới bật khóc. Thuỷ Tiên bị shock nặng khi nhìn thấy tấm hình cô mình cùng với lá thư đã bị nhàu nát, lúc Jack vừa đưa ra. Giọng Thuỷ Tiên bị đứt quãng bởi quá xúc động: - Làm ơn hãy nói với tôi đây không phải là sự thật. - Những giọt nước mắt như cùng rơi theo từng chữ một, và đôi vai Thuỷ Tiên khẽ run lên, hình như trong mắt Thuỷ Tiên lúc này đang bị bao phủ bằng một tấm vải đen xám xịt, bởi những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn trào... Toàn thân Thuỷ Tiên như đóng băng lại, vì trong đầu đang quay cuồng những cảm xúc; lòng căm thù, nỗi choáng váng trước sự thật. Dẫu cho Thuỷ Tiên đã có linh cảm về chuyện này từ trước, nhưng tại sao đó lại là bố Jack? Nếu như đó là một ai khác, thì Thuỷ Tiên sẽ vui mừng biết nhường nào. Bởi bà đang còn hấp hối trong bệnh viện và trước khi nhắm mắt, bà chỉ có duy nhất một ước nguyện là sớm tìm được mộ cô Huệ. Chính vì thế mà hầu hết mọi người trong gia đình cũng như những người đồng đội của cô đang ngày đêm ra sức kiếm tìm, nhưng đều không tìm thấy. Bất chợt, đôi mắt đang đẫm nước của Thuỷ Tiên ngước lên nhìn Jack. Để rồi tự hỏi… không biết mình nên nhìn người đối diện bằng ánh mắt của một kẻ thù, hay...? Vì những tình cảm của Thuỷ Tiên dành cho Jack mới chỉ kịp ươm mầm, nhưng đã bị cơn bão tạt qua khiến cho quật ngã. Thuỷ Tiên vội vàng bỏ chạy trong nước mắt và bỏ mặc những tiếng kêu tới lạc giọng đằng sau lưng... Sân bay Đứng nhìn vali hành lý của mình đang chạy trên băng chuyền, bỗng nhiên trong lòng Jack cứ hiện lên ngổn ngang những suy nghĩ... Ừ, có lẽ Thuỷ Tiên không đến và như thế đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ không bao giờ có thể tha thứ chuyện này. Anh tự nhủ lẽ nào mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao? Vội giật mình thoát khỏi những suy nghĩ khi ai đó vừa vỗ nhẹ lên vai mình. - Trong suốt hai mươi năm nay nó đã sống với những lời kể của bà về chị của bác, thế nên đối với nó cô Huệ như một thần tượng lớn. Chính vì vậy mà con hãy cho nó một khoảng thời gian để nó có thể chấp nhận được chuyện này. Anh khẽ mỉm cười đáp lại: - Nhưng thưa bác, cháu và cô ấy mới chỉ là bạn thôi ạ. - Ngắt quảng một giây Jack nói thêm - Qủa thật cháu rất cảm ơn lòng vị tha của gia đình bác, vì nếu không bố cháu sẽ không thể nào sống nốt những chuỗi ngày còn lại trong sự thanh thản được! Ông khóc rất nhiều trong điện thoại khi nghe cháu kể mọi chuyện ở bên này và ông cứ giục cháu nhanh chóng đưa trở về Việt Nam càng sớm càng tốt. Khuôn mặt hiền từ với những nết nhăn trên trán của bố Thuỷ Tiên nói trong nghẹn ngào: - Không! Chính gia đình bác mới là người phải mang ơn ông ấy mới đúng, bởi nếu ngày xưa ông ấy không làm được điều đó. Thì bác e rằng, mẹ bác sẽ không thể nào ra đi trong thanh thản được. Giọng nói nhẹ nhàng có lúc bị đứt quảng vì cảm động khiến Jack càng nhân thêm niềm xúc động hơn và anh tự hỏi tại sao người Việt Nam họ luôn có sẵn lòng vị tha đến vậy? Chính vì thế mà trong tim Jack; không những chỉ hiện diện niềm xúc động tột bậc, mà ở đó còn có cả sự kính phục nữa. Anh nói: - Cháu rất tiếc vì trước lúc đi vẫn chưa thể tới bệnh viện thăm bà được. - Có lẽ ít hôm nữa bà sẽ ra viện, thế nên con đừng bận tâm về chuyện này. - Nụ cười hiền từ lại hiện diện trên khuôn mặt bố Thuỷ Tiên và ông tiếp tục câu chuyện - Bà bảo với bác rằng, vì ngày xưa cô Huệ rất cảm động trước việc làm của bố con, nên bây giờ mới tạo ra cuộc gặp gỡ cho hai đứa. Chính vì vậy mà bà quyết định phải sống thêm dăm, bảy năm nữa để đợi hai đứa... Dường như ông chưa kịp kể hết câu chuyện, thì Vũ đã cắt ngang: - Wow! Như vậy thì cậu sắp được làm rể Việt Nam rùi đấy! - Vừa nói Vũ vừa đảo mắt nhìn sang Jack, khi ấy đang đỏ mặt vì ngượng. - You think so! - Đôi mắt màu xanh nước biển của Jack dường như mở to hơn khi hỏi câu đó. Vũ liền so vai đáp: - Tại sao lại không chứ, bởi Jack đã có sự hậu thuẫn của gia đình cô ấy rùi mừ. - Vũ bỗng liếc mắt về phía bố Thuỷ Tiên và cười khoái trí. Khi bản thông báo vừa kết thúc, bố Thuỷ Tiền liền vội vã bảo: - Thôi có lẽ nó không đến rồi. Con hãy mau vào phòng chờ đi, kẻo trễ giờ bay. Bác tin rằng đợi khi con đưa bố con qua đây, nhất định nó sẽ nghĩ lại! Vũ cũng vỗ mạnh vào đôi vai vạm vỡ kia mà tiếp lời: - Hãy cho cô ấy một khoảng thời gian để chấn tỉnh trước cú shock này. Jack cố thở mạnh và khẽ gật đầu nói: - I see! Cố bước những bước chân chậm rãi hòng cầu mong vào một điều may mắn nào đấy sẽ xuất hiện, nhưng Jack vẫn không tìm thấy nó. Và khi tấm vé vừa đưa ra cho người soát vé, thì bất chợt... Ừ, hình như giọng nói ấy anh đã khắc sâu trong trí nhớ. Song biết đâu đó chỉ là những ảo giác, bởi khi trong đầu mình luôn nghĩ tới một điều gì đó. Thì hiển nhiên nó sẽ tạo ra những ảo giác để đánh lừa mình. Tuy Jack tin vào điều đó, thế nhưng hai chân anh lại không hề muốn bước tiếp một chút nào. Tại sao không thử một lần quay đầu lại và biết đâu lúc ấy may mắn sẽ mỉm cười thì sao? Dường như niềm hy vọng của Jack đã có kết quả. Anh như chết lặng người khi nhìn thấy Thuỷ Tiên đang đưa những ánh mắt kiếm tìm trong dòng người đông đúc kia. Thậm chí Jack còn có thể nhìn thấy cả những giọt mồ hôi, lẫn những giọt nước mắt lấm tấm trên mặt mệt mỏi và thoáng nét sợ hãi của Thuỷ Tiên. - Em... em, em cứ sợ rằng mình sẽ đến trễ. - Giọng nói Thuỷ Tiên như không ra hơi vì quá mệt - Hồi sáng bà nghe tivi thấy bảo hiện giờ bên đó rất lạnh, nên bà gọi em về tìm cái khăn đưa cho anh, đây là chiếc khăn len cô Huệ đã đan cho bà trước lúc cô đi. Đôi mắt màu xanh nước biển mở to trước sự kinh ngạc lẫn xúc động khi biết được những yêu thương từ những người mà ngày xưa, họ đã phải sống trong cảnh đau thương mất mát tới cùng khổ... do đất nước mình gây ra. Còn Thuỷ Tiên thì ngước nhìn đôi mắt kia và nháy mắt ra lệnh: - Nào, thế bây giờ anh có chịu cúi người thấp xuống để em quàng khăn không? - Vừa nói Thuỷ Tiên vừa đưa cái khăn len màu xanh rêu ấy ra trước mặt Jack. Jack vội vàng làm theo trong sự lúng túng. Bất giác đôi môi đỏ mộng của Thuỷ Tiên có những cảm giác khác lạ; nó vừa nồng nàn êm dịu, lại ấm áp khó tả, khi hai hơi thở đang hoà quyện vào nhau. Vội giật mình phát giác ra đấy chính là nụ hôn, thì Thuỷ Tiên chỉ còn trông thấy những cánh tay vẫy chào của Jack qua tấm cửa kính đang hoà vào dòng người ở đằng xa. Mãi đắm chìm trong những cảm giác hạnh phúc tột đỉnh, bỗng trong giây lát Thuỷ Tiên chợt phát hiện ra có một thứ gì đó đang nằm gọn trong tay mình. Một mảnh giấy màu đỏ bé xíu được gấp thành hình trái tim, Thuỷ Tiên liền vội vàng mở ra.“Xin cảm ơn định mệnh từ quá khứ đã cho anh được gặp em. I love u.” Trong giây phúc hạnh phúc này, chợt trong đầu của Thuỷ Tiên đang từ từ tua lại những câu nói của bà: “Con người ta không được rũ bỏ quá khứ, nhưng xin đừng để quá khứ đeo bám lấy hiện tại. Bởi hiện tại chúng ta phải sống cho tương lai!” - Xin lỗi, cô có phải là Thuỷ Tiên không? Chợt giật mình khi phát hiện ra giọng nói quen thuộc phía sau lưng, Thuỷ Tiên vội ngước mắt lên nhìn và nở nụ cười tươi tắn dễ thương để đáp trả. - Vậy thì tôi có nhiệm vụ phải làm vệ sĩ bảo vệ cô, cho tới chừng nào cậu bạn tôi đưa bố cậu ta về thăm Việt Nam. Now let’s go!
08:43 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Cười
Ông bà ta thường có câu: "Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ" bởi trong cuộc sống mà thiếu đi nụ cười thì chẳng khác gì trái đất thiếu vắng ánh nắng của mặt trời, tất cả chỉ còn trơ lại là bóng đêm u tối giá lạnh. Nụ cười chẳng cần ngôn ngữ, chẳng cần phân biệt màu da sắc tộc hay khoảng cách địa vị xã hội... Một nhà chính trị gia hay một kẻ ăn xin trên đường phố đều có thể mỉm cười mỗi khi hài lòng về một điều gì đó. Song chúng ta đã bao giờ dám mỉm cười trước những thử thách, thất bại nghiệt ngã của cuộc sống chưa? Sẽ rất ít người có thể làm được điều đó, vì chúng ta chỉ thích tìm đến nụ cười trong những vui vẻ, hài lòng, hạnh phúc mà thôi! Nỗi buồn; sự khó khăn cũng giống như những căn bệnh vậy, mỗi lần cơ thể chúng ta đau ốm mỏi mệt, thì chúng ta tìm đến từng loại thuốc đặc trị từng thứ bệnh một. Thế đấy, cuộc sống giống như một tấm kính phản chiếu nếu như chúng ta mỉm cười với nó thì cái bóng trong kính cũng sẽ cười đáp lại, còn nếu như chúng ta lấy tay đấm nó tất nhiên nó sẽ đưa tay đấm lại chúng ta! Cũng tương tự như thế, nếu như sáng nay vì một lý do nào đấy, em đi học muộn. Đúng lúc em bước đến cổng trường thì bác bảo vệ chuẩn bị đóng cửa và thay vì một bộ mặt nhăn nhó đầy khổ sở và đưa ra hàng tá lý do thanh minh vì sao mình đi học trễ, tại sao em không thử nở một nụ cười thật tươi, sau đó hãy cố gắng biện minh bằng một khuôn mặt vui vẻ, biết hối cải. Cũng tương tự như thế, lúc em bước vào phòng thi, chợt bắt gặp thầy giám thị với bộ mặt đầy nghiêm nghị. Thế là nỗi sợ hãi trong em lại nhân lên gấp bội, nhưng nếu em lại gần nở một nụ cười và lễ phép cúi chào, thì mọi chuyện sẽ khác, bởi khi ấy bộ mặt đầy nghiêm nghị của thầy giám thị sẽ nở một nụ cười trìu mến đáp lại em và thế là mọi nỗi sợ hãi trong em bỗng tan biến hết. Hoặc mỗi buổi sáng, em vẫn nhận những gói xôi hay những cái bánh mì từ tay cô bán dạo trước cổng trường. Em nhận nó, rồi đưa tiền trả cho họ, thế rồi em mặc nhiên bỏ đi vô tư cùng đám bạn. Bởi em nghĩ mình đã giúp cho họ bớt phải ế hàng, vậy thì đâu cần thiết nói lời cảm ơn nữa. Không đâu em ạ! Nếu như em nở một nụ cười thật tươi như để thay lời cảm ơn họ vì đã nấu những gói xôi dẻo ngọt hay làm ra cái bánh mì nóng giòn, thì họ sẽ hạnh phúc hơn gấp vạn lần khi cầm những đồng tiền lẻ từ tay em đấy. Nụ cười không phải là tất cả, xong nó có thể thay đổi được mọi thứ. Nó có thể làm cho khuôn mặt chồng chất những khắc khổ đau đớn về thể xác của ai đó bỗng trở nên đáng yêu hơn, nó có thể đưa những thất bại, tuyệt vọng của em vào quá khứ khi em bắt gặp nụ cười an ủi động viên của người bạn thân. Và nụ cười cũng chính là thứ ngôn ngữ duy nhất có thể gắn kết những con người không chung màu da, không chung ngôn ngữ lại với nhau. Đã có rất nhiều nước trên thế giới lấy hình ảnh nụ cười để quảng bá đất nước mình ra toàn thế giới, như World Cup 2006 ở Đức hay ở Trung Quốc, mặc dù phải đợi đến năm 2008 mới khai mạc thế vận hội Olympic vậy mà ngay từ bây giờ người ta đã tổ chức cuộc thi có tên gọi "Backing smile" để giúp cho những ai không biết tiếng Anh vẫn có thể thể hiện lòng hiếu khách bằng một nụ cười thân thiện. Giờ thì em đã biết nụ cười có sức mạnh thế nào đối với chúng ta rồi chứ? Mỗi khi đi trên đường, em bắt gặp một khuôn mặt xinh đẹp đi trên chiếc xe đắt tiền, nhưng khuôn mặt đó lại nhăn nhó khó chịu và một khuôn mặt lấm lem với bộ áo quần nhơ bẩn của đứa bé bán vé số, tuy nhiên trên môi lại hiện lên nụ cười xinh xắn đáng yêu. Xin hỏi em sẽ thích khuôn mặt ai hơn? Tất nhiên là khuôn mặt lấm lem của đứa bé bán vé số kia rồi, vì đấy chính là nụ cười chiến thắng số phận, chiến thắng những thử thách nghiệt ngã của cuộc sống để vươn lên và em hãy nhớ đáp lại nụ cười đáng yêu kia nhé!
08:41 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Điều con người cần nhất
* Đôi khi trong cuộc sống, con người không cần nghĩ nhiều đến tiền bạc, danh vọng như họ vẫn tưởng. Từ sâu thẳm nơi con người, họ vẫn cần Con người 1. Đó là một buổi tối rất bình yên, cả nhà tôi đang cùng xem bộ phim truyền hình yêu thích thì chuông điện thoại reo. Mẹ nhấc máy. Chăm chú lắng nghe, nói “Vậy à, vậy à, ừ…”. Rồi đặt máy. Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa – rút “giắc” cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đến sạp vải của nhà chúng tôi. Sau đó là những năm vay mượn, đầu tắt mặt tối, gây dựng lại từ đầu. Có lần tôi hỏi mẹ về tối hôm đó, mẹ trả lời êm ả: “Mẹ không muốn bố cuống lên rồi lao đến đó, nhỡ có làm sao…”. Cả cơ nghiệp lao đao, nhưng trong giây phút đó, mẹ chỉ nghĩ đến bố tôi. 2. Chị tôi dành dụm vốn liếng định mua một mảnh đất ở ngoại thành. Hẹn được với người ta mang tiền đến đặt cọc, chị vội vã gọi taxi. Dọc đường, chị bắt gặp một đoàn nam phụ lão ấu hớt hơ hớt hải bồng một cô bé bị trâu húc vẫy xe xin đi nhờ lênHà Nội cấp cứu. Chị tôi lập tức bảo anh lái xe quay xe, đưa cô bé con, người mẹ, và cả chị thẳng về Hà Nội. Mẹ cô bé tê liệt vì sợ hãi, chỉ biết ôm con khóc ròng. Một mình chị lo toan cho cô bé vào phòng cấp cứu, nhập viện, thậm chí đóng luôn cả tiền viện phí khi biết người mẹ không có nổi 100 nghìn trong túi… Khi chắc chắn là cô bé an toàn, chị mới trở về nhà. hông bao giờ nhắc đến chuyến xe ấy tốn kém bao nhiêu, tiền viện phí thế nào, hay buồn vì mảnh đất ưng ý kia không kịp đặt cọc đã qua tay người khác. Và cứ đến Tết, nhà chị lại có thêm những người khách từ quê ra. 3. Cha tôi là một người thành đạt, cha rất yêu công việc, đi sớm về khuya, mất ăn mất ngủ. Còn mẹ tôi, trong mắt mọi người, là một phụ nữ thật bình thường với những lo toan giản dị. Nhưng có lần cha nói với tôi rằng dù cha rất yêu thích công việc, nhưng cha không cần nó, cũng như cha cũng chẳng cần lắm nhà cửa, tiền bạc. Tất cả những gì cha cần là mẹ, có mẹ là cha có tất cả, kể cả những thứ rất quý giá, như là… chúng tôi. Đôi khi bạn phải ngạc nhiên về những người mà bạn yêu quý. Sự an nhiên nơi tâm hồn họ. Những quyết định đơn giản mà quyết liệt. Sự bình thản của họ trước những thứ tưởng chừng rất quan trọng, nhưng lại không thật sự quan trọng. Cái cách mà họ tha thiết với con người. Giản đơn, nhưng mãnh liệt. Nhưng hiểu được họ, bạn sẽ hiểu được niềm vui của thuỷ thủ đoàn khi nhìn thấy đất liền, của khách lữ hành khi nhìn thấy làng mạc, của nhà du hành vũ trụ qua khung cửa tàu nhìn thấy Trái Đất, của Robinson khi có được Thứ Sáu, nụ cười âu yếm của bất kỳ ai khi thấy một em bé sơ sinh. Cả việc tại sao, con người cứ mải mê tìm kiếm những nền văn minh ngoài Trái Đất… Và nỗi đau đớn khôn nguôi trào ra thành nước mắt và tiếng thét khi con người vì thiên tai, vì chiến tranh, vì bệnh tật, mà phải mất nhau trong cõi nhân gian… Liệu bạn có nhận thấy, điều mà con người cần nhất trên thế gian này không phải danh vọng, không phải tiền bạc, không phải nhà cửa, không phải đất đai… Bạn có nhận ra không, điều mà Con Người cần nhất chính là Con Người…
08:40 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Sức sống cây xương rồng
Sức sống cây xương rồng Đã bao giờ bạn dành thời gian để ngắm một cây xương rồng và rồi tự hỏi: “Tại sao cây xương rồng lại có thể sống trong bất kỳ thời tiết nào cũng được?” Vâng, cây xương rồng tuy nó không nổi bật như hoa hồng, không tỏa ra những hương thơm nồng nàn như hoa huệ, hay tinh khiết như một đóa sen mọc giữa bùn lầy. Mà ngược lại, trong nó lúc nào cũng xấu xí với những cái gai nhọn sắc và một thân hình thô cật. Nhưng núp mình trong cái dáng vẻ thô cật xấu xí đó; là một sức sống mãnh liệt, mà không có một loại cây hoa nào có thể so sánh được! Ngày xưa nhà tôi cũng có một mảnh vườn nhỏ, ở đó được trồng rất nhiều loại hoa. Nào hồng bạch, cúc trắng, lưu ly và dĩ nhiên là có cả một cây xương rồng nữa. Cứ mỗi buổi chiều về, tôi vẫn thường ra đấy dạo mát, bất chợt tôi nhìn thấy tất cả những bông hoa trong vườn đều héo queo, vì thời tiết quá nóng bức. Duy chỉ có một mình xương rồng là vẫn tươi tốt. Kể từ đó tôi bắt đầu yêu cây xương rồng, bởi nó đã làm cho tôi hiểu ra một điều rằng: “Tuy tôi không được may mắn như những người khác nhưng tôi vẫn phải sống, sống một cuộc sống thật có ích!” Bạn ơi! dẫu cho bạn sinh ra không gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, những bạn hãy thử nhìn cây xương rồng kia đi. Nó vẫn tươi xanh, mặc cho mình được trồng trên mảnh đất khô cằn, hay trên một bãi cát đầy nắng và gió. Vì một lẽ xương rồng đã biết vượt qua mọi thách thức khắc nghiệt của thời tiết để vươn lên và mang lại một màu xanh cho đời!
08:39 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Chúng ta chính là mùa xuân
Vào một ngày chớm xuân, khi những tia nắng mong manh lấp ló sau những chồi non xanh biếc, bạn khẽ mỉm cười và tự nhủ: “Tạm biệt nhé những ngày đông giá rét ”. Thế đấy, chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để cả không gian vây quanh bạn như bừng lên một sức sống mới. Này nhé, những cành cây chỉ mới hôm qua thôi, còn đang trơ trụi lá, vậy mà sáng nay bạn vừa thức giấc đã thấy hé nỡ những chồi non e ấp, còn những cái nụ bé tí kia, chỉ ngày mai là nó sẽ điểm tô thêm vào bức tranh của mùa xuân những sắc màu rực rỡ. Cái không khí ấm áp của một ngày chớm xuân dường như làm cho trái tim bạn bỗng len lỏi những dòng cảm xúc khác lạ...? Nó khiến bạn háo hức như một đứa trẻ đang ngóng chờ vào điều kỳ diệu nào đó vậy. Tất cả như muốn reo vui cùng bạn để chào đón cái khoảnh khắc giao mùa diệu kỳ này. Mùa xuân. Vâng, chỉ hai từ đó thôi, cũng đủ gieo vào lòng bạn những tia nắng ấm áp. Để rồi bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu lo âu sẽ bị những tia nắng ấm áp kia thiêu đốt hết! Hãy mở ra đi, tất cả mọi cánh cửa trong trái tim bạn, cho những tia nắng kia được chiếu vào. Cho tâm hồn bạn không còn là mùa đông lạnh giá! Bởi mùa xuân ở ngay trong chính tâm hồn của bạn. Chính vì thế nên bạn hãy sống và hãy mở tất cả mọi cánh cửa trong trái tim mình ra. Vì cuộc sống sẽ mãi là mùa xuân, khi bạn có thể tự mình định nghĩa được thế nào là cuộc sống! Này hỡi những tâm hồn đang lớn kia ơi, bạn có biết rằng chúng ta đang là những mùa xuân đương ươm mầm của quê hương đất nước, như những chồi non vẫn còn e ấp kia, chỉ ngày mai thôi, khi nắng xuân về mang theo cả sức sống mới, cho những chồi non kia sẽ nở thành những bông hoa tươi sắc, làm điểm tô vào bức tranh muôn màu của mùa xuâm thêm phần rực rỡ hơn... Ừ, mãi là mùa xuân nhé bạn! Và đừng để cho tuổi xuân của mình lặng lẽ thoảng qua, như những cơn gió heo may của mùa thu hay đóng băng lại giống như một tản băng tuyết lạnh buốt của mùa đông buồn bả. Mà hãy luôn ấm áp nồng nàn và căng tràn sức sống thật mãnh liệt như mùa xuân tươi trẻ kia…
08:38 SA 07/12/2013
Những truyện ngắn hay và ý nghĩa
Gửi OBAMA!!!
Dear ông OBAMA! Trước hết tôi xin chúc mừng ông đã tái đắc cử lần hai. Với rất nhiều trọng trách nặng nề mới đang chờ ông gánh vác, nhưng tôi luôn tin ông sẽ làm được và làm tốt nhiều hơn thế nữa. Tôi ngưỡng mộ ông từ rất lâu nên khi ông lần đầu tiên thắng cử, tôi đẫ viết bài này và đây là bài viết nằm trong cuốn sách thứ hai của tôi xuất hiện vào năm 2010 với đề tựa: “CHÚNG TA CHÍNH LÀ MÙA XUÂN”. Tôi đang phấn đấu từng ngày để thực ước mơ được một lần gặp ông, được trao đổi và chia sẻ ước mơ của mình với ông và tôi luôn tin ngày đó sẽ sớm đến. Thư gửi Barack Obama! Tôi biết rằng giờ đây không chỉ riêng người dân nước Mỹ chúc mừng chiến thắng của ông, mà tất cả người dân trên thế giới đều chúc mừng vì điều đó! Còn riêng tôi, tôi xin gửi tới ông lời chúc mừng chân thành nhất, nhưng đó không hẳn là lời chúc mừng vì ông đã thắng cử, mà tôi muốn chúc mừng ông bởi ông là một con người có mơ ước và trên hết là dám nỗ lực để biến mơ ước đó thành sự thật! Vâng, đó là điều mà tôi muốn được chia sẻ với ông qua bức thư này. Bởi ông là một bằng chứng sống tuyệt vời nhất, cho những ai đang sống trong bế tắc khi chỉ có ước mơ nhưng lại không biết cách thực hiện ước mơ của mình. Tôi được biết ông sinh ra trong một gia đình không hề có địa vị lẫn tiền bạc, tuổi thơ của ông là những tháng ngày cơ cực và cay đắng, khi ông mang trong mình hai dòng máu Mỹ và Kenya. Chính điều đó nên lúc bước vào thời trung học ông đã từng là kẻ nghiện rượu, hút thuốc lá thậm chí đã từng sử dụng heroin, chỉ để đẩy ra khỏi đầu mình nỗi tủi nhục bởi sự phân biệt chủng tộc vào thời đó. Ông được mọi người gọi là "Người đa sắc tộc" vì cuộc đời ông đã từng sống nhiều nơi trên thế giới. Từ ngôi làng Honolulu, tới hòn đảo Hawaii, rồi Jakarta... và theo tôi được biết thì những địa điểm đó là những nơi nghèo khó nhất trong số những nơi nghèo khó trên hành tinh này. Và phải chăng chính vì điều đó mà ông đã có những suy nghĩ "Cải tổ lại những tư tưởng quá đỗi hà khắc còn tồn tại trong xã hội Mỹ"? Hẳn chúng ta sẽ không bao giờ quên ngày kinh hoàng 11/9/2001, khi hai chiếc máy bay đâm thẳng vào toà tháp đôi và nó chính là ngòi nổ cho cuộc chiến tranh giữa Mỹ và Iraq hơn 5 năm nay, làm thiệt mạng hơn 4000 binh sỹ Mỹ. Vâng, đó là tôi chỉ mới nhắc tới những thiệt hại về phía nước Mỹ, chưa dám nhắc tới những thiệt hại, mất mát của người dân Iraq, bởi những mất mát về người và của còn có thể thống kê được còn mất mát về tinh thần thì không thể nào nói hết được! Vì sao tôi lại nhắc đến điều đấy ư? Bởi thưa ông, tôi là một người dân Việt Nam và đã quá đỗi thấm thía những sự mất mát to lớn về cả thể chất lẫn tinh thần của hàng triệu người dân trên đất nước tôi. Và đó là những mất mát mà ngay cả thế hệ thứ ba sinh ra, sau cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Mỹ tới mấy chục năm vẫn phải gánh chịu. Đó là chất đioxin, làm hủy hoại tới môi trường lẫn con người, đó là những quả bom, quả mìn còn sót lại dưới lòng đất rất dễ phát nổ, để rồi lại gây thêm vết thương mới cho các gia đình của đất nước tôi... Tôi được biết trong bài phát biểu tranh cử của mình, ông đã hứa trước hàng ngàn cử tri là sẽ rút quân khỏi Iraq vào đầu năm 2009 tới. Đó là một điều tuyệt vời nhất trong số những điều tuyệt vời và nó làm tôi càng thêm khâm phục ông nhiều hơn! Chắc hẳn ông biết rằng thế giới của chúng ta đang chống chọi với cơn Bão kinh tế với sức tàn phá vô cùng ác liệt, thậm chí nó đã làm cho những ngân hàng lớn của nước Mỹ buộc phải tuyên bố phá sản, đẩy người dân vào tình trạng nghèo khổ, còn đối với những nước nghèo ở châu Phi, châu Mỹ... phải rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế, cạn kiệt lương thực. Và tôi đang thắc mắc với câu hỏi: "Liệu sau khi ông lên nắm chính quyền, tình hình kinh tế của nước ông có cải tiến theo chiều hướng tốt hơn không?" Ông là người da màu đầu tiên trong lịch sử ba trăm năm của nước Mỹ được giữ cương vị tổng thống. Nghĩa là từ nay, sự phân biệt chủng tộc, phân biệt tôn giáo sẽ được đẩy lùi. Để rồi từ đó sẽ không có sự phân biệt giữa người da trắng, da vàng hay da đen, không có sự phân biệt giữa công giáo hay hồi giáo, và cũng sẽ không có sự phân biệt giữa giàu sang hay hèn mọn... Mà điều quan trọng là phải cho mọi người thấy được khoảng cách giữa những kẻ chỉ biết tới cái tôi ích kỷ của bản thân mình và những con người luôn đặt mình sau quyền lợi của mọi người nghèo khổ, thiếu may mắn trong cuộc sống. Qua chính cuộc đời đầy nỗ lực, biết vượt qua khó khăn của ông, đã cho tôi thấy một điều rằng: "Có ước mơ chưa hẳn đã thành công, mà điều quan trọng là ta sẽ làm gì để có thể biến ước mơ đó thành sự thật?", và một lần nữa tôi xin cảm ơn ông đã giúp cho tôi và hàng triệu thanh niên trên hành tinh này hiểu được điều ấy! Tôi hi vọng và cầu chúc cho ông sẽ được nhận giải Nobel Hoà bình. Thông qua những việc làm của mình trên cương vị của một tổng thống Mỹ, tôi mong ông sẽ làm thật nhiều điều có ích cho người dân ở các nước đang phải sống trong chiến tranh, sự nghèo đói, sự phân biệt chủng tộc bớt khổ hơn... Cuối thư kính chúc ông sức khoẻ và hạnh phúc và sẽ luôn là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ chúng tôi noi theo.
08:36 SA 07/12/2013
Trà Sữa Tâm Hồn
1 tấm lòng
Chiều ngả, nhưng cái nắng đầu hạ vẫn ngập tràn trên những con phố. Khu chợ nhỏ tấp nập người mua kẻ bán, những quầy hàng xếp la liệt xuống cả một góc đường. Bên kia, trên đám vỉa hè chật chội mấy chị hàng xén còn khá trẻ giọng vang lanh lảnh tranh khách, chào hàng. Ai cũng nhanh nhanh chóng chóng để bán thêm được ít hàng cho hết ngày.
Tôi dừng lại trước chiếc xe máy cũ kĩ chở đầy những mớ rau lủng củng, người đàn ông trung niên tóc đã bạc phân nửa mồ hôi nhễ nhại đang chào mời khách, nhưng chẳng mấy ai mua. “Bác bán cho cháu hai mớ rau này với ạ!”, tôi lật tìm nhưng gần như mớ rau nào cũng héo quắt vì nắng. Chiếc áo công nhân bạc phếch ướt thẫm, ông lấy vạt áo lau mạnh những giọt mồi hôi đang ứa đầm trên trán : “Nhà bác hơi xa, nên chạy xe lên đến đây nắng quá rau cũng héo mất, chứ rau sạch đấy cháu ạ. Mà chắc cháu là sinh viên hả? Bác chỉ lấy hai nghìn một mớ thôi!” rồi nhanh tay gói gém cẩn thận vào chiếc túi ni lông cho tôi cầm.
Đang loay hoay tìm tiền lẻ trả bác, bỗng tôi nghe có tiếng chửi ầm ầm phía trước. Một người phụ nữ buôn bán quần áo đang chửi một cụ già vì dừng lại bán rau trước quán chị ta. Người đàn bà một tay bồng con, một tay chống nạnh đứng giữa đường chửi bà cụ không ngớt. Bà cụ tóc bạc trắng không nói nửa lời, chiếc lưng còng chậm chạp gánh những mớ rau lầm lũi đi chỗ khác. Bàn tay cụ đầy vết chân chim, sẹo nám run run trên quảy hàng chưa vơi đi là bao nhiêu. Tôi thấy giọt nước mắt của bà lăn dài trên gò má nhăn nheo khắc khổ. Có lẽ cuộc đời truân chuyên khổ cực đã in hằn một vết chai sần khiến bà trở nên cam chịu giữa sự xô đẩy của dòng đời, bất giác tôi thấy khóe mắt mình cay cay.
Giữa khu chợ tấp nập, đường đông, nhưng dường như không ai để ý đến bà. Bỗng người đàn ông tôi chưa kịp trả tiền chạy lại chỗ bà cụ, tay đỡ lấy đôi quang gánh: “Bà ơi! Con đứng vẫn còn chỗ, bà vào đây bán cùng con!”.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đáng tuổi con mình gật đầu đầy cảm động, bàn tay bà run run lại kéo vạt áo lau giọt nước mắt hòa cùng mồ hôi ướt đẫm…
Hình ảnh đó cứ mãi theo tôi trên con đường về. Thì ra, giữa những âm điệu xô bồ, hỗn loạn của cuộc sống vẫn còn có những khoảng lặng đẹp đẽ và bình yên. Sự cảm thông giữa hai mảnh đời khắc khổ của những con người lao động giúp tôi hiểu và trân trọng cuộc sống này hơn.
05:08 CH 12/10/2013
Trà Sữa Tâm Hồn
Sẽ đến lúc
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa,và bên nhau không có nghĩa là bình yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và bằng đôi mắt sáng,với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy,cố chấp của trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây-trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối,níu kéo.Có ai đi mà cảm thấy mất bao giờ.
Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất,gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn,hơn mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua,cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa,tự do mơ về những gì sẽ đến. Ngước mắt nhìn qua khung cửa sổ,ngắm nhìn những vì sao.Cảm nhận thật rằng bạn đang sống,bản lĩnh mạnh mẽ và xứng đáng.Dù bất kì điều gì xảy ra,tất cả là bắt đầu với tất cả những gì muốn có.Chờ đón bạn phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
05:06 CH 12/10/2013
Trà Sữa Tâm Hồn
Hãy bình tĩnh khi bạn bị chê bai
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.
Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp.
Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học.
Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó.
Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy.
Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.
Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.
Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.
Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ sót nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.
Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ sót.
Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về.
Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa.
Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ sót thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết - những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn.
Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.
05:05 CH 12/10/2013
Trà Sữa Tâm Hồn
Thay và đổi
Thế là ngày đầu tiên sau 2 tháng nghỉ hè, ngày đầu trở lại với bụt giảng, với phấn, bảng, sách giáo khoa và các em học sinh cũng đã trôi qua.
Hôm nay mưa nhiều hình như bão đang tới. Tưởng không thể dạy được vì phòng lợp bằng tol nhưng cũng mai tới giờ lên lớp thì tạnh mưa. Mà phải công nhận rằng dãy lắp ráp mới xa vô cùng, hôm nay đi đau cả chân, lần sau dạy chắc bắt chước mọi người chạy xe tới đó luôn.
Về lại trường của mình, mọi thứ đều là của mình, cái cảm giác đó thật là tuyệt. Có sân rộng, có nhà xe, có hàng rào, có cổng lớn, có bảo vệ canh... mọi thứ thật tuyệt so với năm rồi.
Cố gắng, mình sẽ cố gắng công tác tốt. công tác chuyên môn và cả công tác chủ nhiệm nữa, bù cho những thất bại của năm rồi.
Thầy hiệu trưởng đã làm 2 nhiệm kỳ rồi năm nay phải thay người mới, cho tới bây giờ vẫn chưa biết đi đâu và ai sẽ thay thế. Mình cũng không thấy lo, trước hay lo lắm sợ thay đổi nhưng rồi thấy thay đổi có khi lại càng tốt hơn nên giờ không còn lo sợ nữa. Thầy tình cảm lắm nhưng lãnh đạo thì hình như chỉ tình cảm thôi là chưa đủ. Tôi muốn có 1 cái gì đó mới mẻ để có cảm giác cố gắng phấn đấu, năm nào cũng dạy khối đó chủ nhiệm khối đó riiết cũng nhàm chán thay đổi 1 chút cũng là 1 điều tốt và thay hiệu trưởng mới cho cái trường đang đi vào ngõ cụt này biết đâu là 1 điều tốt.
Con người thường hay sợ thay đổi, trước tôi cũng vậy. Sợ chia tay người này sẽ không tìm được 1 người khác, khi trước sống cùng cha mẹ tới khi ra ở riêng lo không biết mình có thể tự lo cho mình không? Sợ thay đổi hoàn cảnh, sợ thay đổi công việc.... Nhưng mà thực tế thì nếu như không thể thì cũng nên bỏ và thay vào 1 cái mới như thế thì mới tốt.
05:03 CH 12/10/2013
Trà Sữa Tâm Hồn
Nơi đặt niềm tin
Một buổi trưa đã khá lâu rồi, đang đi ngon trớn thì bánh sau xe tôi bị xẹp, không phải hết hơi thông thường vì tính đuểnh đoảng của tôi, có thể là cán đinh hay đá dăm gì đấy...
Nhìn quanh, tôi chỉ thấy một góc sửa xe nhỏ bên vệ đường nơi giao lộ Võ Văn Tần – Trương Định.
Vội vã đẩy xe đến và leo lên lề thì chợt nhận thấy những người xung quanh đó đang ra sức xua tay chừng như không muốn cho tôi tiếp cận người thợ. Chưa hết ngạc nhiên thì người thợ từ nãy đang lúi húi tìm cái gì trong hộp đồ nghề bỗng quay lại.
Không phải khuôn mặt khắc khổ, da đen nhẻm và nhăn nheo những “họa tiết” của cực nhọc thời gian, mà hơn thế nữa. Nó mang nét đau đớn, căng thẳng của những sợi thần kinh điều khiển hoạt động cơ mặt, cái môi to trề ra, từ đó nước dãi nhỏ ra như sợ sự nhăn nhúm trên chưa đủ minh chứng! Và ánh mắt thì… không chỉ buồn phiền mà còn mang thêm ánh giận dữ. Giận dữ vì điều gì? Sự tật nguyền của cơ thể? Cảnh khổ cực phải phơi mình ngoài trời? Hay điều gì khác nữa?...
Tôi không biết, nhưng ngay lúc đó tôi bỗng cảm thấy sợ khiến ngần ngừ một lúc.
Những người xung quanh lúc này đã thay những cử chỉ ra dấu lịch sự bằng: lời xì xầm “Xì ke đấy. Đem xe vào nó phá hết”, “Đi lên kia một chút kìa, góc Lê Quý Đôn có chỗ sửa. Sáng giờ nó phá 3 chiếc rồi đấy”.
Nhưng nếu thế thì những dụng cụ sửa xe đó để làm gì, vẻ mặt đau đớn ấy nữa và tôi quyết định vẫn dắt xe lên cho ông ta sửa. Quả thật lời cảnh báo có vẻ không phải thừa khi bàn tay ông ta chậm chạp lần từng dụng cụ để lấy cái mỏ vịt dùng nạy ruột xe. Trong quá trình nạy, không ít lần ông ta phải dừng lại lấy ống tay cáu bẩn quẹt nước miếng, thậm chí cả dừng lại để thở dốc! Lôi được cái ruột ra ông lại nặng nhọc dùng bơm hơi bơm lên và lần từng chút để tìm lỗ xì…
Tổng cộng thời gian tôi mất để vá cái lỗ mọt thông thường là 45 phút!
Tuy vậy, nào đã hết khi cho ruột xe vô lại không biết vì lý do gì mà vòi bơm không thể nhét vào, mặc người đàn ông khốn khổ này hì hụi lau nước bọt và hì hụi thở. Rồi ông ta lại vặn vặn đầu bơm, vỗ vỗ vỏ xe bên này bên kia để tìm tâm điểm nhằm nhét cái ruột vào lại. Phải thêm 20 phút nữa để công – phu – vá – bánh được gọi là hoàn tất!
Tiền công tôi phải trả là sáu ngàn, không đắt so với công sức nãy giờ người đàn ông này phải bỏ ra.
Duy một điều khi nhận tiền, mắt ông đã không còn ánh giận dữ, mà thay vào là vẻ hài lòng song cũng mệt nhọc. Lên xe rồi, ngoái nhìn lại vẻ chậm chạp, khổ sở đang thu những dụng cụ để “phá” xe tôi trước đó tôi hiểu mình đã hành động đúng.
Có thể ông xì ke (nhưng đây là điều tôi tin chắc rằng không phải), ông bệnh hoạn, có thể ông cũng từng “phá” xe người khác trước đó (do hư hỏng quá phức tạp chẳng hạn) như những người xe ôm, bán hàng quanh đó đã cảnh báo, song ông vẫn mong muốn được tiếp tục hòa nhập cuộc sống, kiếm từng đồng lẻ một bằng sức lao động, bằng những khả năng mà ông có - trong khi một cái ca hay cái nón sẽ có thể khiến ông “nhàn” hơn.
Đôi khi vì sự cầu toàn mà chúng ta vô tình dập tắt khát khao chính đáng của những người kém may mắn khi họ đang nỗ lực chứng minh bản thân mình...
05:00 CH 12/10/2013
n
NhimBongXu2012
Bắt chuyện
1.1k
Điểm
·
1
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
mặt xinh
da trắng
chân dài
:))