Theo chị mumbanana nói thì chị đã được “mẹ em rất cẩn thận trong việc dạy dỗ con cách cư xử” và chị ấy “ngoan ngoãn”, “biết điều”....v.v.,vậy mà còn lập group nói xấu mẹ chồng bị chồng bắt gặp trong điện thoại,tiếp tục lên nhà EQ kể lể,xong chưa chịu còn lập topic riêng.Vậy lỡ ai cưới phải coi dâu không được dạy dỗ cẩn thận,không ngoan,không biết điều không biết còn khổ đến chừng nào. Cái từ “biết điều” ở trên theo định nghĩa của em là làm người phải biết trước biết sau,phải biết “cho đi” mới “nhận lại”,mang ơn thì trả ơn không phải là mang ơn mà trả hoán.Theo những gì chị Mum kể thì trong mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu em thấy chị Mum là người duy nhất được hưởng lợi.Mẹ chồng rất cực khổ nuôi đẻ,làm ôsin không công mà bà có được gì ngoài những đòi hỏi,chi li xét nét từng chút một từ lời ăn tiếng nói,đến cái muỗng đút con ăn,hộp cơm mẹ chồng cho ăn từ mẹ Mum.Từ lúc đẻ con đã biết bà tính tình không tốt,ghét bà như hất nước đổ đi,đáng lẻ nên tránh xa ít tiếp xúc nhưng vì lợi dụng bà muốn bà làm ôsin mà đem bà về ở chung,còn mong đợi bà chăm con thật tốt đúng theo ý mình.Đối đãi với người khác bằng sự lừa dối,không thật lòng,chỉ muốn lợi dụng họ cho mục đích của riêng mình mà mong họ hết lòng vì mình,yêu thương mình là chuyện không thể.Cách người khác đối xử với mình như thế nào nó phản ảnh cách mình đối xử với họ mà thôi. 1 đứa con dâu xuất thân gia đình tốt hơn bên chồng,làm ra tiền,ngoan ngoãn biết điều sẽ không có bên chồng,mẹ chồng nào nỡ ra tay xử tệ.Đáng lẻ từ đầu chị Mum sống thật lòng mình,không thích người tránh được thì tránh,nhất là khoảng cách địa lý xa càng dể dàng,cũng chỉ gặp mặt vài hôm lể tết,làm đầy đủ lể nghĩa quà cáp thăm hỏi về quê như bao gia đình khác là đủ,nhưng chị luôn tạo cơ hội để thể hiện mẹ từ con hiếu trong khi cái tâm không thật nên chuyện mới như vậy.Đã có bài học thì thay vì ép buộc màu mè ra vẻ cố gắng hàn gắn với nhà chồng cho chồng chị coi thì nên giải quyết triệt để,sống thật lòng thôi,nói thật với chồng chị là chị không chung đụng được bên chồng,từ nay về sau chỉ xã giao phải phép thôi,2 bên không ưa càng dính vào thì càng thêm rắc rối.Chồng lúc đầu không thích ngày tháng cũng phải chịu thôi.Chưa thấy ai li dị vì vấn đề này cả.Còn nếu thật sự chồng đòi li dị vì chuyện này tức chồng chị cũng đã không còn coi gia đình nhỏ quan trọng gì,quyết định cắt luôn cũng không tiếc.
Mình rút kinh nghiệm bạn Chuối. Sau này bố vợ có lỗi với mình là phải lên nhà mình khoanh tay xin lỗi mình mới được, chết cười với người tốt mí con nhà có giáo dục.
Em cảm ơn chị đã dành thời gian cmt cho chủ đề của em. Nhưng có 3 cái em muốn note lại, vì có thể mọi người chỉ biết đến chuyện của em qua những gì em kể trên đây thôi.
1. Chữ béo thứ nhất "lập group nói xấu mẹ chồng". Em thấy có mẹ nào cũng cmt ở trên, bảo là các bà mẹ chồng đi nói xấu con dâu với hàng xóm cũng là để xả xì trét thôi. Thì mục đích em lập group này là muốn tâm sự, muốn tìm những lời góp ý của mọi người để cải thiện suy nghĩ của bản thân và tình trạng gia đình em. Trong quá trình em cung cấp thông tin, có sa đà vào kể xấu mẹ ck như các chị nhận xét thì em xin nhận vì đã không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Em cũng đọc bên nhà EQ, các chị ấy có nhận xét 1 case lâu lâu, ý là bà mẹ chồng nào đi nói xấu con dâu, mà ko chửi trước mặt ấy là vì còn tý nể con dâu, là các bà đi kể để các bà giải tỏa bức xúc. Em thấy đúng ạ. Còn đây với mẹ chồng em, là chửi em trước mặt luôn, là không nể, không tôn trọng gì con dâu cả, là bà kinh rồi.
2. Chữ béo thứ hai "Từ lúc đẻ con đã biết bà tính tình không tốt,ghét bà như hất nước đổ đi,đáng lẻ nên tránh xa ít tiếp xúc nhưng vì lợi dụng bà muốn bà làm ôsin mà đem bà về ở chung,còn mong đợi bà chăm con thật tốt đúng theo ý mình.Đối đãi với người khác bằng sự lừa dối,không thật lòng,chỉ muốn lợi dụng họ cho mục đích của riêng mình":
Trước lúc va chạm xảy ra, em không ghét mẹ chồng em tý nào, thậm chí thời gian em bầu bí, em còn hay gọi điện, nói chuyện với bố mẹ chồng em, hai bên thân mật hơn cả với chồng em. Lúc đó vc em ở riêng, xa thơm gần thối, em cũng thấy quan hệ em với nhà chồng tốt thì chồng em cũng vui vẻ hơn. Mặc dù em đã nghe mọi người đồn mẹ chồng em ghê gớm từ trước, nhưng qua những biểu hiện hàng ngày (khi em chưa sinh), em không thấy mẹ chồng em như thế. Nên khi ý chồng em nhờ bà ra khi em đẻ và cũng là ý của bố mẹ chồng em: "Cháu nội ông bà ông bà không chăm không trông thì còn ai nữa". Thế nên em mới chấp nhận để nhờ bà ra. Lỗi của em là phán đoán tình hình không tốt.
Lúc mẹ chồng em ra tháng ở cữ, em cũng biết bà ra giúp vợ chồng em, không lợi lộc gì, nên em cũng hết sức nhường nhịn bà. Có một lần em lỡ gắt lên với bà (Lúc con em vẫn trong bệnh viện, em chưa được gặp con, em phải dậy vắt sữa để kích sữa cho con, trời mùa đông, 3h sáng, em vừa vắt sữa xong rất mệt, vết mổ còn đau, vừa chợp mắt được một tý bà nhất quyết gọi em dậy bắt em vắt sữa tiếp, không cho em ngủ, em bảo nhẹ nhàng là: Con vừa vắt rồi mẹ ạ, con vắt cữ 3h/lần thôi. Bà bảo: Vắt 1 tiếng 1 lần, sau này con về nhà cứ tiếng nó rúc một lần thì sao? Em nói con vắt theo chỉ dẫn này nọ, bà gắt lên với em, em bực quá nên em gắt lại: "Nhưng mà con không nghe".) Sáng hôm sau em biết em không kiềm chế được bản thân, nên em xin lỗi bà - lời xin lỗi lúc đó là thực tâm của em. Bà ra giúp em nhưng em không kiềm chế được đã gắt với bà.
Rồi trước khi về bà chửi em trước mặt mẹ đẻ em là "Nhà tao vô phúc có con dâu như mày", khi đó, em vẫn nhịn. Bà về em vẫn gọi điện, hỏi han, vì em nghĩ bà nóng lên bà chửi xong lại thôi, kiểu tính phổi bò. Sau đó quan hệ nhà em vẫn tốt.
Chỉ sau khi bà chửi em, xúc phạm em, thì em mới thấy vượt quá giới hạn, và em không chịu nhịn nữa. Vì cả quá trình em nhịn bà, nhà bà thì bà càng lấn tới, vì nghĩ em ngu, em lành, em dễ sai bảo. Đến khi em không nhịn nữa, bà muốn về để bà về, không nhờ bà ra nữa thì bắt đầu quay ra bảo em ghê gớm, đáo để.
3. Chữ béo thứ ba "chị không chung đụng được bên chồng,từ nay về sau chỉ xã giao phải phép thôi,2 bên không ưa càng dính vào thì càng thêm rắc rối.Chồng lúc đầu không thích ngày tháng cũng phải chịu thôi.Chưa thấy ai li dị vì vấn đề này cả.": Cái này thì em xin ghi nhận, và em cũng đã nhất quán trong tư tưởng hành động của em từ nay về sau. Mẹ chồng em là tuýp mình càng nhịn, dĩ hòa vi quý thì càng lấn tới, nên với mẹ chồng em, không phải cứ nhịn nhục là tốt. Em đã và sẽ thể hiện thái độ lễ nghĩa cơ bản em làm đủ, nhưng nếu làm gì không đúng thì em sẽ đáo để, sẽ ghê gớm lại. Tất nhiên em sẽ tránh va chạm, đối đầu vì đúng là giờ không ở chung thì không có va chạm gì cả. Như chị nào nói ở trên rất đúng ý ạ: Có yêu có quý có hợp với mình thì mình còn gần gụi, không thì thôi, không cần phải mầu mè gì cả. Thời gian của em dành cho em, cho chồng con em, không phải bận tâm vì bà mẹ chồng, em chồng nào nữa cả, makeno. Em cũng nói với chồng em là chuyện với bố mẹ anh tự xử lý, đừng để đến tai em, em còn chăm con đừng để em mệt mỏi thêm. Giờ em không đả động gì chuyên nhà chồng với chồng em nhưng nhà ck em cũng sẽ không động được gì tới em.
Chồng em hôm Tết về cũng giở giọng bắt em xuống xin lỗi, em bảo em mệt, em chưa sẵn sàng thì gào lên với em, bảo là về đây không xin lỗi thì về làm gì, ra tết ly dị đi, rùi chửi em. À, ra em sợ li dị quá, em xuống nói chuyện với bố chồng em luôn: Bảo là tết nhất mà anh ấy chửi con, động tới bố mẹ đẻ con như thế, rồi ép con li dị này nọ, con không sống tiếp tục được, con thông báo bố ra tết vợ chồng con làm thủ tục. Lúc đó em thực sự muốn li dị nên thái độ, hành động của em rất ngắn gọn, quyết liệt, chồng em lúc đầu còn thách thức sau lại sợ, xuống nước, năn nỉ em nói chuyện giải quyết vấn đề, vì lão ấy cứ nghĩ em không dám làm.
Sau đó bố mẹ chồng em cũng gọi xuống nói chuyện, phân giải chuyện vc em và chuyện em với mẹ ck. Em cũng nói ra được hết với bố mẹ chồng em rồi, cái gì mẹ chồng em muốn nghe em cũng nói rồi (dù hiện giờ thì em không còn phục nữa). Chỉ là em nhận ra em đã quá mệt mỏi với chuyện gào vào mặt em mà tranh luận đúng sai của bà, tranh luận đúng sai chả giải quyết được gì mà chỉ mệt mình, việc của em là muốn sống yên ổn với chồng thì chấp nhận nhà chồng như thế, một năm về lễ tết, công việc cần thôi, còn đâu chẳng va chạm gì nên không cần quan tâm nữa.
Với chồng em, khi ra ngoài này, em hay trêu, từ giờ gọi là "Chó" nhé (vì trong tết bảo em là ra tết ông ấy không li dị thì là con chó), thì chỉ cười bẽn lẽn thôi. Vợ chồng em còn khác nhau nhiều, cả hai phải gọt giũa đi nhiều, nhưng cứ tạm ổn chuyện với nhà chồng đã, để tập trung chuyện cải tạo mình và cải tạo chồng. Trước mắt là thế, còn sau em không biết có biến động gì sẽ xảy ra, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Miễn là người vợ, người mẹ xây dựng được cho mình một nội lực mạnh mẽ, từ tự chủ kinh tế, tự do trong tư tưởng, dám nghĩ dám làm, khi đó sự việc gì xảy ra thì cũng không hối tiếc vì đã không cố gắng.