images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bánh rán ngon ở Hà Nội
Khiếp, nhà Muihech tinh thế !
Nhưng không sao đâu mẹ cháu, chỉ "quảng cáo" của Mehatdau là đúng sự thật là được.
Tớ từng mua hàng gia dụng do một mẹ trên DD này kêu gọi ủng hộ, bảo là giá rẻ như bán buôn. Nhưng mua xong rồi mới biết là đắt hơn giá thị trường bán lẻ. Tớ cũng không xót mấy vì tớ hay bị mua hớ ngoài chợ lắm, nhưng buồn vì mình cả tin quá.
06:25 CH 19/01/2007
Có mẹ nào biết làm bánh trôi tàu ?
Tớ tự nghĩ ra cái công thức này, cũng ngon, chỉ có điều vỏ bánh phải mua sẵn ngoài hàng:21: , chỗ nhà tớ ngày rằm mùng 1 hay có mấy hàng bán sẵn bột bánh trôi bánh chay. Nhân có 2 loại: dừa, đõ xanh, hạt sen và nhân dừa vừng đen. Loại thứ nhất thì đồ đỗ lên bằng chõ/nồi cơm điện, rồi dừa nạo cắt ngắn chút, xào với đường (vừa cho đường vừa nếm, nhưng tớ cho 1 lạng dừa thì 1/2 lạng đường, ăn nó nhạt hơn ngoài hàng, vì tớ sợ ngọt:16: . Hạt sen mùa này mà dùng sen khô thì ngâm và ninh, mất công nhỉ, nên tớ lôi mấy gói mứt sen được chia phần đám hỏi ra:4: , xào lẫn đường, dừa sợi, mứt sen => xong 1 loại nhân. Nhân đen thì mua vừng đen siêu thị thì nó đã sàng sạch, chỉ rang nhỏ lửa cho thơn, rồi bỏ ra cho vào cái cối nhỏ giã cho dập dập , rồi xào lẫn với dừa sợi và đường. Lúc nặn nhé, cần khóe tay 1 chút, nhiều nhân thì nó lòi ra ngoài vì sợ dừa nhọn nó đam vỏ thò ra tua tủa trong mất mỹ quan lém, mà nhiều vỏ quá ăn lại mất ngon, bạn phải làm nhiều nó lên tay dần thôi. Nhân đỗ xanh thì năn tròn, nhân vừng đen thì nặn dài nhé, cho nó giống ngoài hàng:21: . Nước này: gừng nhé, đường hoa mai hòa với nước, phải dùng đường hoa mai, cái loại không phải đường trắng đó, mầu lên mới chuẩn, mùi vị mới thơm ngon, nếu dùng đường trắng phải chưng tí nước hàng, tí tì ti thôi nhé. Khi nước đường sôi thì bỏ gừng và 1 dúm muối, sôi lại thì tắt bếp. Nước cốt dừa nhé: nếu mua siêu thị có cái hộp dùng liền thì tiện, còn muốn ngon hơn thì dùng dừa bào sợi, bóp với nước nóng lấy cốt, rồi đun lên, bỏ tí bột cho sền sệt, 1 dúm muối và 2 thìa đường. Đun nước sôi để trần bánh trôi như làm bánh trôi bánh chay của mính nhé, sôi nước thì thả vào nồi, hễ nổi lên, cho lửa nhỏ lai, chờ thêm 1 phút là ok. Thả những viên chín rồi vào nồi nước đường nhé, đun nồi nước đường có bánh trôi độ 5 phút cho đường ngấm ngấm vào vỏ bánh cho ngon. khi ăn múc ra bát: 2 viên tròn, 1 viên dài, múc nước đường, chế thêm nước cốt dừa, rồi rắc lạc rang giã nhỏ lên. Buuổi tối mùa đông trời lạnh, cả nhà húp soàn soạt, bát bánh trôi tàu thơm mùi gừng, mùi cốt dừa, vị lạc rang bùi bùi, vị dừa ngọt ngọt, lại thêm vừng đen thơm nức mũi, chẹp chẹp, :16:
Chú ý, có thể cất vào hộp nhựa, cả nước cả cái, bỏ tủ lạnh, khi nào khách đến nhà lôi ra bỏ lò vi sóng, rồi chế nước cốt dừa và rắc lạc => hiếu khách quá.:3:

Chẹp chẹp, nghe công thức của mẹ cháu thôi mà đã thấy thèm quá. Từ dạo chuyển đi xa khu vực nhà bác Phạm Bằng mấy năm nay rồi tớ chưa được chén món này. Với công thức của mẹ cháu, tớ đảm bảo cũng ngon không kém hàng bác Bằng đâu.
Ôi thèm quá, trời rét như mấy hôm nay lại càng thèm nữa. Tớ cũng muốn làm nhưng chẳng biết mua bột bẹt ở đâu. Chắc tớ phải lặn lội lên bác Bằng quá.
06:06 CH 19/01/2007
Nhật ký ngày... tháng... năm... (Phần 5)
Những ngày cuối năm của mình sao vất vả quá. Mình ốm, con gái cũng ốm, công việc cuối năm vốn đã lắm lại thêm bao nhiêu việc ngoài kế hoạch khác. Mệt mỏi vì cảm cúm, căng thẳng vì con ốm, vì công việc làm ngày đêm không hết. Đã vậy lại đúng vào thời gian chồng đi vắng khiến mình quay cuồng với bao nhiêu việc nhà, chợ búa, chăm các con, đưa đón con trai đi học...
Biết rằng chỉ một vài ngày nữa vất vả sẽ qua nhưng mình vẫn thấy sao mà khó để cố gắng quá. Mình mệt mỏi lắm rồi, lúc nào cũng chực đổ gục xuống, nhưng công việc và các con không cho phép mình gục. Nhớ chồng quá chồng ơi, mau về để động viên em điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
05:25 CH 28/12/2006
Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!
Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.
Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”.
Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.
“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".
Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.
Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.
Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".
Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.
Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty.
Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
03:16 CH 24/11/2006
Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!
Chuyện này không mới nhưng mình rất thích nó nên đọc đi đọc lại nhiều lần mà không chán. Post lên đây dành cho những mẹ chưa đọc hoặc muốn đọc lại nhé.
------------------------------------------------
Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.
Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.
Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...
Dew đã bước vào cuộc đời tôi.
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.
Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.
Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.
Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.
Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.
Luc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.
(Còn tiếp)
03:15 CH 24/11/2006
Các bài thơ ngắn dễ nhớ cho con
Sáng nay tớ đưa con đi học, thấy cô đang dạy các con bài thơ "Gia đình của chúng tôi". Tớ học lỏm được mấy câu đầu thế này:
Gia đình của chúng tôi
Chỉ có bốn người thôi
Đoàn kết thành một khối
Không gì chia cắt nổi
....
Tớ đã search web mà không tìm thấy bài thơ này. Mẹ nào có làm ơn post lên đây giúp tớ với để tớ về dạy thêm cho con.
Cảm ơn trước nhé!
03:01 CH 24/11/2006
Văn hoá Việt Nam đến bao giờ mới thay đổi được?
Mình công nhận là ở nơi này nơi kia có những người và những việc như bạn kể, nhưng không nên khái quát hoá nó lên thành "văn hoá Việt Nam" nghe đao to búa lớn quá, lại thiếu khách quan nữa.
Mình biết có thể bạn sống ở nước ngoài nên về lại VN bị shock, nhưng ngay cả chồng của bạn - một người nước ngoài chính cống - cũng còn biết thông cảm, nói rằng mọi việc sẽ khá hơn cơ mà. Chồng bạn đúng đấy, cùng với sự phát triển của kinh tế, văn hoá cũng đi lên theo. Không nhanh được, nhưng mà chắc chắn sẽ khá hơn... Hope so. :1:
06:47 CH 18/11/2006
Có ai chán đi làm như mình không?
Cảm ơn các bạn đã chia sẻ với mình, mình thấy vui hơn vì có những người hiểu mình và giống mình. Mình chán đi làm thế này nhưng chẳng dám nói với ai, sợ mọi người ở nhà lo, mắng. Với đồng nghiệp thì lại không dám tâm sự điều này. Chỉ có ở diễn đàn này mình mới có thể nói thật lòng mình thôi.
Mình đang nghĩ đến việc xin nghỉ phép 1 thời gian để refresh lại bản thân. Nhưng mà cũng khó vì con mình còn nhỏ nên không đi xa được, mà ở nhà với con cũng stress lắm à. Với lại cũng cần dành ngày phép lại phòng những khi con đau ốm.
Ôi trời, sao nghĩ đến đâu cũng thấy bế tắc thế này!
05:40 CH 13/10/2006
Có ai chán đi làm như mình không?
Cũng không thật là mình không hài lòng với hiện tại. Mọi việc với mình tương đối suôn sẻ, chồng con, công việc mình thấy cứ tiến triển như thế này cũng là tốt rồi.
Thực ra mình là người sống sôi nổi, mình lúc nào cũng muốn có cái gì đó cuốn hút mình. Bình thường mình rất thích nhấm nháp cái cảm giác hài lòng vì vừa hoàn thành việc gì đó. Nhưng lúc này đây chẳng thấy có gì hấp dẫn cả, mình không thấy có hứng thú với bất kỳ công việc gì. Mình ngồi đây mà không làm việc, thời gian trôi qua thật vô nghĩa, mình thấy xấu hổ với nhân viên của mình, những người đang miệt mài làm việc kia, vì bộ phận của mình và vì cả cái đứa leader là mình nữa.
05:10 CH 13/10/2006
Đa nang buồng trứng
Mình có đứa em, lấy chồng hơn 2 năm mới có bầu, cũng từng được kết luận là Đa nang Buồng trứng. Đến khám BS Ánh ở 35 Phố Vạn Bảo, chỉ uống thuốc thôi mà bây giờ có em bé rồi đấy.
Các mẹ thử đến đó xem, BS Ánh (Mr.) khám vào các Thứ 2-4 (buổi chiều tối từ 5h30) và sáng Thứ Bảy. Có thể gọi điện lấy số trước (đt: 04 7628999) rồi hãy đến, đỡ phải chờ lâu.
Có một lưu ý là đừng bao giờ tin vào 1 bác sỹ, thậm chí 2 người kết luận cũng chưa tin được. Con em mình, buổi sáng đến khám ở Viện C, một bsỹ tên H kết luận là Tử cung lộ tuyến. Buổi chiều được người quen giới thiệu đến phòng khám tư, ai ngờ đúng là PK của chính bsỹ tên H đó. Em mình không nói là sáng vừa khám, chị ấy khám lại và bảo là không phải Tử cung Lộ tuyến, mọi cơ quan ngon lành hết. Thật là hết biết !
Rồi hôm sau đến khám 1 bsỹ có tiếng ở Viện Phụ sản, lại được kết luận là dính vòi trứng. Đi chụp vòi trứng, lại thấy là không sao.
Cuối cùng đến anh Ánh, kết luận trứng đa nang, cho thuốc về uống, tháng sau dính bầu.
Nói chung là không nên hy vọng nhiều vào nền y học Việt Nam ta. Nhưng mà khổ, không tin, không nghe, không được.
06:45 CH 05/09/2006
Hà Nội mùa hoa sữa
Ôi hôm nay vớ được những người yêu HN đây rồi, mừng quá !
Nhà em trước ở khu Ba Đình, nên em thì thích mùi hoàng lan và ngọc lan hơn. Buổi chiều những ngày thế này những phố Hoàng Diệu, Điện Biên Phủ, Chu Văn An như được ướp bởi hoa hoàng lan. Mỗi lần đi qua em chỉ ước phổi của mình thật lớn để hít thật sâu, giữ thật lâu cái mùi hoa nồng nàn dịu ngọt ấy. Tầm này mà dạo trên phố Phan Đình Phùng mới tuyệt chứ, đi giữa 2 hàng sấu mát rượi mắt có thể tự do ngắm nhìn những ngôi biệt thự cổ, thoả thích hít hà mùi ngọc lan.
Các bác xa HN nhớ thì đã đành, em đằng này ở giữa HN đây mà còn thấy nhớ, nhớ tuổi trẻ quá ! Bây giờ hầu như chẳng biết đến con đường khác ngoài đường từ nhà đến trường mẫu giáo rồi đến cơ quan và ngược lại. Mấy hôm thấy trời hanh hanh, mưa phùn, nắng gắt và gió mát... biết trời đất chuyển mùa mà chẳng có ai để chia sẻ.
Các bác yêu HN ơi, hay chúng ta offline cái đi. Đi vào một buổi sáng Chủ Nhật nào đó, lên mạn Hồ Tây, uống cafe, ngắm mặt hồ se gió, nhìn mọi người đi lại, đắm mình trong hương mùa thu... Đi nào các bác ơi !!!
Bác nào đi thì đăng ký với em nhé !
09:36 SA 05/09/2006
Các mẹ có chồng là "bồ đội" ơi!!! Quen không...
Chào các bác,
Nhà em là bộ đội dỏm - bộ đội làm kinh tế - các bác cho em nhập ngũ với.
Ngày trước, em cũng ghét bộ đội lắm, nhưng đúng là "ghét của nào Trời trao của ấy" các bác ạ. Anh xã nhà em trước là quần chúng xịn vậy mà cứ từng chân một, chân một bước vào làm bộ đội, bây giờ cũng mặc quân phục đeo sao rùi. Hắn "đóng quân" xa nhà những 5p xe máy, trộm vía, còn sung sướng hơn các bác.
Thằng cu con nhà em thì bị di truyền hay sao ấy, hâm mộ tất tần tật những gì liên quan đến lực lượng vũ trang: Cờ, súng, xe tăng, máy bay, mũ tráng bánh cuốn... Suốt ngày hát nhạc đỏ, thích quần áo rằn ri, đi đứng lúc nào cũng như đang duyệt binh ấy. Chỉ tội chẳng phân biệt được ta - địch, xem phim thấy quân Mỹ cũng cứ gọi là các chú bộ đội. Tội nghiệp, cháu nó được hơn 3 tuổi, vợ chồng em cũng không biết phải giải thích thế nào để giúp nó phân biệt.
08:35 SA 05/09/2006
Học Salsa dance ở dâu?
Các mẹ mê khiêu vũ ơi, xem thí dụ về Salsa ở đây nhé. Tui thấy âm nhạc và vũ điệu *********y lắm, nhưng mà... mê ly. Mẹ nào mà nhảy giỏi món này đảm bảo vòng 2 tuyệt vời.
Màn solo của Frankie Martinez
http://www.metacafe.com/watch/127045/frankie_martinez_salsa/
05:24 CH 03/09/2006
Câu lạc bộ Nhân sự
Chào Zuzi..., mình ở HN, rất vui được làm quen với bạn !
12:05 CH 18/08/2006
Câu lạc bộ Nhân sự
Chào các bác, nhà em lính mới đây. Các bác cho em nhập ngũ với !
Em đang làm NS cho một cty CNTT, rất mong được học hỏi nhiều nhiều ở các bác, ngược lại em cũng sẵn lòng chia sẻ tất tần tật những gì em có (tất nhiên là trong công việc)
Cảm ơn các bác !
10:40 SA 18/08/2006
m
Misshnvn
Hóng
0Điểm·1Bài viết
Báo cáo