images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tình yêu có chết hay không!
Ngày 24 tháng 2 năm 2009

Biết làm sao đây khi trong lòng em hình bóng anh vẫn còn đầy. Mà quên sao được khi mỗi ngày qua em đều nhìn thấy anh hiện diện trong con. Mỗi khi nó khó chịu, cái cách nó bứt tóc, cái cách nó nhăn nhó sao giống hệt anh của em. Lại một đêm nữa em nhớ anh. Bốn năm ở bên nhau là dài hay ngắn hả anh. Bốn năm không đủ để chúng ta hy vọng đến một tương lai sáng sủa sao. Thời gian qua đi như tên bắn, nhớ ngày nào chúng ta mới gặp nhau. Ánh mắt đó, phong thái đó, cái sự cuống quýt như sợ em đi mất, tất cả vẫn hiện diện đầy đủ ở trong em. Bốn năm em dành trọn tình yêu cho anh, chưa từng có ý nghĩ chia bớt cho ai cho đến lúc con ra đời. Chừng đó thời gian vẫn chưa đủ để anh tin em sao, vẫn chưa thể làm cho anh hiểu tình yêu của em dành cho anh nhiều như thế nào sao. Cái ngày thiên thần nhỏ của mình chào đời em đã lặng đi vì hạnh phúc, em rơi nước mắt ngay trên bàn mổ. Con mình xinh quá, nó đáng yêu quá. Nó bù đắp tất cả cho cái khoảng thời gian chờ sinh dài dằng dặc, nó khỏa lấp đi nỗi sợ hãi và sự cô đơn khi em một mình ngồi đợi trước phòng mổ. Nó làm trôi đi sự oán hận anh vì suốt thời gian thai nghén đã bỏ bê mẹ con em theo những thú vui riêng, em đã quên tất cả. Người ta đưa em vô phòng hồi sức hết 6 tiếng, thời gian đó với em dài như 6 năm. Cái đau đớn thể xác không làm em lo sợ bằng cái cảm giác sợ mất con, sợ mất anh. Em sợ con không được an toàn, cho đến bây giờ đó là gian lâu nhất mà em xa con. Nghĩ lại những lúc như vậy em càng yêu anh hơn, vì cái cách anh lo lắng cho em, cái cách anh rụt rè khi bế đứa con nhỏ xíu. Nhìn anh quấn quýt bên con mà em hạnh phúc vô cùng. Khi em cảm nhận được là em còn có anh, thì mọi thứ trên đời đối với em là vô nghĩa. Ai đối xử với em ra sao cũng mặc, người ta chót lưỡi đầu môi em chẳng cần, có nói này nói nọ cũng chẳng sao. Em chỉ cần anh và con ở bên cạnh mà thôi. Niềm hạnh phúc đó tuy ngắn ngủi, chỉ kéo dài được 10 ngày, nhưng đó là khoảng thời gian mà trên thế gian này không gì đánh đổi được. Em hạnh phúc đến nghẹn ngào. Nhưng có cuộc vui nào không tàn, có cuộc tình nào không tan. Đến bây giờ đây em mới hiểu, cuộc sống của anh không chỉ có em và con. Nó không giống như những gì em đã dệt nên, em mơ ước một mái nhà có anh, em và những đứa trẻ. Chắc là em ích kỷ quá nên em chẳng muốn chia sẻ anh của em cho bất cứ ai. Em muốn dành lại anh cho con em biết bao, nhưng anh cũng là con của một người mẹ. Sau này con em nó có hiếu thuận được như ba nó không, nó có sẵn sàng từ bỏ tất cả như anh không. Em đau lòng quá, em thất vọng lắm. Em mong mình ác một chút, tàn nhẫn một chút thì dù có đến nông nổi này em cũng có thể cười khẩy, nhìn đời một cách khinh bạc. Em không hoàn hảo, em cũng có những lúc sai lầm, em cũng có nhiều suy nghĩ nhỏ nhen. Nhưng em sống không lỗi đạo, em không lỗi đạo làm con mặc dù em có thể chẳng phải là con dâu đảm như gia đình và bản thân anh mong muốn. Em đã cố gắng hiếu thuận với ba mẹ anh, chan hòa với anh em của anh, hòa thuận với bà con của anh. Em cố gắng nhiều đến mức khi em nhìn lại, em cảm thấy có lỗi với ba mẹ em nhiều quá. Em sống với gia đình 27 năm mà chưa khi nào em lo lắng cho gia đình nhiều như gần 2 năm em sống với gia đình chồng. Em thương ba mẹ em quá và em cũng thương cái thân em. Em chưa từng phụ bạc anh, chưa một lần coi thường anh, em chỉ có anh là chồng. Em chỉ có anh là tình yêu, và em chỉ có anh làm đểm tựa. Cho đến một ngày chưa xa lắm anh vẫn là tất cả đối với em. Vợ chồng mình có nhiều mâu thuẫn, có nhiều xích mích và cũng có không ít lần cãi vả. Nhưng tất cả đối với em chỉ là những gợn sóng nhỏ làm sinh động thêm trong cuộc sống hôn nhân. Em có ngờ đâu đối với anh đó những cơn sóng dữ làm tan vỡ hạnh phúc gia đình. Cái chén nước đã đổ đi hốt lại làm sao cho đầy. Viên pha lê kia đã vỡ làm sao có thể lành lặn được. Tình yêu của em dành cho anh đã bị chà đạp, vùi dập không thương tiếc làm sao có thể sống lại được. Làm sao em có thể tha thứ cho anh mà không làm tan nát chính bản thân mình… Con ơi, mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Mẹ xin lỗi con….
07:28 CH 25/02/2009
Chồng ơi, sao chồng làm vợ đau thế???
Chuyện của bạn thật là buồn. Tại sao những người như chồng bạn và chồng mình lại thiếu suy nghĩ đến vậy. Mình đâu có bắt họ bất hiếu với mẹ, mình chỉ mong họ biết cân bằng các mối quan hệ và đừng để ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình thôi mà. Chẳng lẽ điều đó là không đúng, là mình chia rẻ mẹ con họ sao ??? Nỗi buồn của bạn mình không cách nào chia sẻ, vì mình không ở trong hoàn cảnh như bạn, chuyện của mình thì khác. Mình cũng sinh con đầu lòng là con trai, là cháu đích tôn của dòng họ, là bla bla bla.... nhưng họ nào có coi đó là con là cháu họ đâu. Họ nào có quan tâm và ngó ngàng gì đến mẹ con mình. Xin nắm tay lấy tay bạn, san sẻ nỗi buồn cùng bạn và chúng ta sẽ cùng vượt qua mọi chuyện bạn nhé.
08:51 SA 18/02/2009
Cha-mẹ đơn thân và những câu hỏi của con
Đọc được các câu hỏi ngô nghê của trẻ con mà mình ứa nước mắt. Nếu vài ba năm nữa xe lửa cũng hỏi mẹ như vậy, mẹ có bình tâm mà trả lời cho con như các mẹ ở đây được không?! Xe lửa của mẹ chỉ mới 8 tháng tuổi.....
08:28 SA 04/02/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Cảm ơn các anh chị đã quan tâm và chia sẻ với mẹ con em. Em thì đã quyết định li hôn rồi, vì chồng em thật sự không hề cảm thấy anh có lỗi. Những hành động của anh càng lúc càng quá đáng. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, tụi em tranh cãi cũng rất nhiều nhưng em chưa bao giờ đề cập đến chuyện li hôn. Trong khi anh ấy luôn miệng nhắc đến điều đó, và nói sẽ phá chuyện làm ăn của em. Và đến hôm nay anh đã bắt đầu hành động rồi. Buồn quá anh chị ạ, chẳng lẽ một người từng thề sống thề chết là sẽ yêu em đến suốt đời lại có thể quay lưng nhanh đến vậy. Sáng hôm nay anh đã xoá hết nội dung của trang web của công ty em rồi. Với lý do đó là công việc trước đây của anh giờ anh nghỉ rồi thì anh xoá hết. Em nhìn thấy chuyện như vậy mà đau lòng quá, em cảm thấy quá thất vọng. Chẳng lẽ người mà em đã hết lòng yêu và lấy làm chồng lại quá tệ đến vậy sao. Quay lại đã là không thể nữa rồi, vì trong lòng em đã nhen nhúm sự coi thường anh rồi. Điều mà từ xưa đến giờ em không bao giờ nghĩ đến cho dù anh có như thế nào đi nữa. Nhưng giờ em đã thật sự cảm thấy có chút coi thường anh mất rồi. Em buồn quá, em phải làm gì bây giờ đây.
07:00 CH 02/02/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Viết xong thì lại không gởi được, em sẽ cố gắng gõ lại.
07:08 CH 01/02/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Hôm nay lại là một ngày thật buồn !!!


Đêm hôm qua anh ấy lại gọi điện thoại cho em, em cứ tưởng chồng em đã biết cái sai của mình sau cái Tết không có vợ con bên cạnh. Nhưng không: ......


_ Chồng: Con ngủ chưa em?

Vợ: Con ngủ rồi, anh gọi giờ này có chuyện gì không (lúc này là 2h30 sáng)

_ C: Chuyện của mình em tính sao, giờ em tự đi về hay đợi anh qua rước.

V: Nhà của em thì chắc chắn em sẽ về.

_ C: Chừng nào em mới về, hay em định sống với mẹ em cả đời

V: im lặng

_ C: Em làm người vậy à, chuyện của mình mà em để người khác xen vào. Ba mẹ em đã nói gì với ba anh ….

V: Em không hiểu anh nói gì. Lúc ba anh qua, em không có ngồi đó nghe nên em không biết.

_ C: Vậy có muốn nghe không, nói cho nghe. Mẹ em nói anh đánh em có giấy chứng thương đó. Giờ sao, muốn kiện hả, ngon kiện đi, coi có ai làm gì được thằng này không. Mày nghĩ mày là ai, mày tưởng mày ngon lắm hả…..

V: Em không hiểu anh đang nói gì, sao tự nhiên giờ này lại gọi chửi em um sùm như vậy.

_ C: Mày không hiểu “tiếng Đan Mạch”, mày đi mà hỏi mẹ mày đó …..

V: Cúp máy

_ C: (gọi lại) Sao mày cúp máy, tao nói đúng nên mày cúp máy hả.

V: Anh chửi nữa thì em sẽ cúp máy và không nghe điện thoại nữa.

_ C: Tao không chửi nữa, mà mày kêu bằng mày tao đi cho dễ xử. Mày là cái đứa hai mặt, mày đạo đức giả. Mày hứa với mẹ tao mày ẵm con về mà, sao mày không làm.

V: Em có hứa với mẹ anh là em sẽ về, nhưng đó là trước khi anh chửi em. Thái độ của anh vậy sao em về được, hơn nữa mấy bữa nay thằng nhỏ không khỏe em không dám cho nó đi đâu hết.

_ C: Mày đừng có ngụy biện, mày nghĩ mày là ai. Mẹ tao đợi mày ẵm con về, mẹ tao nói là chừng nào mày về mẹ tao gọi cho tao qua gặp mày để VC ngồi lại nói chuyện với nhau. Mẹ tao không có kêu tao li dị mày như mẹ mày xúi mày đâu. Tao nhắn tin cho mẹ mày đó, tao không có nói sai mày làm gì được tao….. (chửi rất nhiều, nói cũng rất nhiều). Bây giờ mày muốn sao, giờ tao có bồ mới đó mày li dị đi. Mày làm đơn đi tao ký cho, để tao tháo nhẫn cưới ra cho nhanh.

V: Thì giờ anh cứ tháo nhẫn ra đi, anh đeo làm gì nữa.

_ C: “Tiếng Đan Mạch” Tao không phải là cái loại như mày, mày có sĩ diện thì ngày mai mày dẹp tiệm đi, mày đừng làm chỗ đó nữa. Mày muốn đem đi đâu nuôi trai thì mày đi đi, cái thứ như mày là cái loại đàn bà có tiền mà ngu …. đi nuôi trai. Tao sẽ phá hết chuyện làm ăn của mày, tao tuyên chiến với cả nhà mày đó. Mày đừng có hòng kiếm tiền nuôi con được với tao, tao phá cho mày khỏi làm ăn. Giờ tao về làm với mẹ tao rồi, mẹ tao giao lại tiệm cho tao rồi. Lúc đó tao làm có tiền mày phải ẵm con về năn nỉ tao, con tao thì tao sẽ nuôi còn cái thứ như mày thì đi ăn xin đi …..


Còn thêm nhiều câu sau đó nữa nhưng em không nghe, em cúp máy và lần này cũng không hề gọi lại. Em đã thức nguyên đêm hôm qua.


Sáng nay phải lo đồ cúng cho công ty cúng khai trương, xong mọi việc em đã nhờ tái xế của mẹ chở mẹ con em về nhà BMC. Trước khi đi có gọi điện thoại cho BMC nhưng không ai nghe máy, vẫn quyết định đi. Đến nơi chỉ có BC ở nhà, ông biểu em ẵm con qua tiệm để cho mẹ con ảnh gặp con em. Em đã từ chối vì lý do ở đó ồn ào và không khí không tốt, sợ ảnh hưởng đến thẳng nhỏ. Em nói ba xem có thể mời mẹ và chồng con về nhà mình được không. Ba chồng nói để ba gọi điện thoại cho mẹ con nó. Một cuộc điện thoại ngắn diễn ra …. Ba chồng quay qua nói, mẹ con nó không có bên đó đang đi ngoài đường rồi. Em hỏi vậy có về đây không ba, ba chồng nói không đâu con mẹ con hình như có ý giận. Em nói chắc mẹ giận vì con không ẵm thằng nhỏ vể nhà, ba cho con gởi lời xin lỗi mẹ. Ba chồng nói “Không sao, tính mẹ con vậy để ba nói chuyện với mẹ con. Ba thấy con ẵm con về như vậy là được rồi. Chuyện vợ chồng thì con là người hiểu nhất, tha thứ được thì con bỏ qua đi để nhà cửa yên ấm. Còn chồng con thì cái tính nó vậy để ba tìm cơ hội nói chuyện với nó….”. Em chỉ nghe và dạ, không dám có ý kiến gì khác. Sau đó nói thêm vài câu an ủi, dặn dò chăm sóc thằng nhỏ… và em chào để mẹ con em đi về.

Chuyện đã đi đến đây, em cũng đã có quyết định cho mình. Em không thể níu kéo thêm được nữa, mà dù có níu kéo cũng chẳng biết để làm gì. Vì bản thân mình thì em không thể tha thứ được, còn nếu nói vì con thì …. em thấy không có ý nghĩa. Nhưng mà điều em lo là liệu chồng em có phá em thật không? Chồng em sẽ làm ra những chuyện khủng khiếp gì nếu em đưa cho anh tờ đơn li hôn? Các anh chị có thể cho em biết có cách nào để em giải quyết chuyện này êm đẹp không? Em không muốn vì em mà mọi thành viên trong gia đình em bị ảnh hưởng, nhất là mẹ em. Có cách nào để em từ bỏ mà ổn thỏa nhất không ạ, xin các anh chị cho em ý kiến, giúp em với. Em xin cảm ơn rất nhiều ….
08:11 SA 01/02/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Hôm nay lại là một ngày thật buồn !!!

Đêm hôm qua anh ấy lại gọi điện thoại cho em, em cứ tưởng chồng em đã biết cái sai của mình sau cá iTết không có vợ con bên cạnh. Nhưng không: ......

_ Chồng: Con ngủ chưa em?
Vợ: Con ngủ rồi, anh gọi giờ này có chuyện gì không (lúc này là 2h30 sáng)
_ C: Chuyện của mình em tính sao, giờ em tự đi về hay đợi anh qua rước.
V: Nhà của em thì chắc chắn em sẽ về.
_ C: Chừng nào em mới về, hay em định sống với mẹ em cả đời
06:30 CH 31/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Chào bạn
Có thể tôi gọi bạn là em vì tôi đã 40 tuổi rồi,cuộc sống cuả tôi đã từng bị gần giônǵ như em ,nhưng giờ đây tôi có một người chồng mà ai cũng phải ngưỡng mộ.
Từ những kinh nghiệm cuả bản thân tôi,thì đó là NỢ từ kiếp trước mà em phải trả,dù anh ta chăng̉ có gì đặc biệt,và chỉ khi nào em trả xong thì cũng là lúc chấm dứt cuộc hôn nhân đó.
Tôi cũng từng bị ghen kiểu vô lý đó nên tôi hiểu dù không có gì thì những kẻ say sưa tối ngày đó luôn phải tìm một lý do để biện minh cho hành động cuả mình.
Em nên quyết định sớm và dửt khoát,đừng để như tôi,vì con trai tôi lúc 4 tuổi nó chứng kiến cha nó đánh tôi chảy máu ướt cả tà áo ,nên bây giờ sau hơn 12 năṃ (con toi 17 tuoi roi) nó dứt khoát không chiụ gặp cha đẻ nó,và một mực nói với cha đẻ nó là khi nào ký ức xưa mà nó quên đi được thì sẽ tìm về gặp cha nó.Dù ai khuyên nó cũng không được.Vì thế,con em còn nhỏ nó chua biết,chứ lớn chút nưã mà cứ chứng kiến cảnh đó hoài chắc cũng sẽ như con tôi thôi.Con tôi 15 tuổi tôi mới lấy chồng,nhưng nó gọi chồng tôi bây giờ là ba,gọi cha mẹ chòng tôi bây giờ là ông bà nội,nếu như không phải là người nhà thì không ai biết đó là con riêng cuả tôi.chính vì thế,cái quan điểm cứ phải ở với nhau để có cha có mẹ xưa quá rồi.Nếu hôn nhan không Hp thì cưỡng cầu chỉ làm khổ nhau và rồi sẽ thành thù oán.Vậy tại sao không kết thúc khi vẫn có thể còn coi nhau như bạn bè,còn có thể để lại trong lòng con cái một sự kính trọng cần thiết? như em nói thì em rất hoàn hảo?????nhưng thực tế không ai hoàn hảo cả.Tuy nhiên,tình trạng cuả vợ chồng em đã vượt qua mức cho phép ,dù có làm lành thì cũng chỉ được một thời gian,song nếu như em chưa hết NỢ với chồng thì chưa thể bỏ được đâu.
Hãy gặp nhau để nói chuyện thẳng thắn,nếu có thể tha thứ cho nhau thì cũng có điều kiện là anh ta phải bỏ dứt nhậu,điều này hơi khó,còn nếu anh ta vẫn nhậu thì chỉ có thể ra toà,vì ai mà chiụ cho thấu bị chửi hoài như vậy?


Mẹ con em cảm ơn các anh chị, đã quan tâm đến mẹ con em trong mấy ngày này. Em chúc các anh chị một năm mới an lành, vui tươi và vạn sự như ý.
Chị ạ, cũng đã từ lâu em an ủi mình là kiếp trước em nợ anh ấy nên giờ em phải trả cho đến hết. Mấy ngày đầu năm này em cũng chẳng muốn than thở chuyện gia đình làm gì cho không khí nó mất vui. Chuyện của em, em cũng nghĩ con em giờ nó còn nhỏ nó chưa biết gì. Nếu em về sống chung với chồng em, em không biết có tốt cho nó không. Sau này nó lớn một chút, ba nó không thay đổi thì đó sẽ là tấm gương xấu, lúc đó làm sao em dạy dỗ nó nên người được.
Bản thân em cũng hiểu là em không hoàn hảo, nếu em hoàn hảo chắc không bao giờ em gặp phải chuyện hôm nay. Em đối xử với gia đình chồng không xấu, nhưng mà kể từ cái lần đầu tiên chồng em uống say rồi chửi em là con ***.... Em gọi điện thoại cho mẹ chồng em, em kể cho mẹ nghe, mẹ khuyên em nhịn vì chồng em rất yêu em... Và thêm đôi ba lần như vậy nữa thì em đã hiểu, dù mẹ biết là chồng em sai, nhưng đó vẫn là con của mẹ và đối với con dâu như em chỉ có nhịn. Kể từ đó em ít liên lạc với nhà chồng và tình cảm không còn như ban đầu nữa. Em vẫn còn nhớ rất rõ câu mẹ chồng em nói với vợ chồng em trước khi cưới, bà nói "sau này 2 đứa về sống chung một nhà, nếu có xích mích hay tranh cãi thì tuyệt đối không được đụng chạm đến gia đình 2 bên". Em nhớ và luôn làm theo lời nói đó, nhưng chồng em thì... anh coi gia đình em không ra gì, tỉnh thì nói là anh không có hỗn với ba mẹ em, nhưng xỉn lên thi anh coi ba mẹ em ngang hàng va chửi không còn gì để nói nữa. Những chuyện đó mẹ chồng em biết hết và bà biết rất rõ, nhưng bà không khuyên được con trai bà nên bà kêu em nhịn. Vì bà cho rằng vì anh quá yêu em nên anh mới như vậy, thậm chí bà còn nói đó là do anh bị bỏ bùa, chứ anh không phải là người như vậy.... Có rất nhiều chuyện mâu thuẩn quanh vấn đề này. Và sau ngày đầy tháng con em, thì em đã không liên lạc gì với bên nhà chồng nữa, chỉ trừ những dịp đặc biệt, em không còn nhiệt tình như lúc trước nữa. Nhưng kể từ lúc đó chồng em lại thường xuyên liên lạc với gia đình ảnh (chuyện này lúc đầu tụi em mới cưới là không có, mỗi lần về thăm nhà hay gọi điện thoại hỏi thăm mẹ anh đểu do em nói với ảnh, ảnh mới chịu làm), cứ mỗi lần ảnh về nhà hay là có ai bên đó gọi điện thoại cho ảnh là ảnh lại có lý do để gây với em. Anh trách em không thăm hỏi gia đình chồng, trách em không quan tâm đến mẹ anh... Tất cả những điều đó em không phủ nhận, em đã quá chán nản và thật lòng em đã nhịn hết nổi. Anh càng chửi em thậm tệ bao nhiêu thì em càng thờ ơ với gia đình anh bấy nhiêu. Cho đến khi có một lần anh nhậu say rồi đánh nhau với người ta xong anh gọi điện thoại chửi em rất nặng nề, em tức quá đã yêu cầu anh về nhà mẹ anh chứ đừng về nhà mẹ em nữa làm phiền mẹ con em. Ngay tối hôm đó em gái anh đã gọi điện thoại cho em nói rất nhiều và kết luận rằng "đi nhậu là giải pháp tốt cho anh hai của em". Em nghe xong điếng người, và em nói "nếu vậy thì nhờ em chăm sóc cho anh hai giùm chị". Lần đó ảnh đã ở nhà mẹ anh hơn một tháng trời và sau khi em và con dọn về nhà ở lại anh cũng về theo, coi như không có gì xảy ra. Sau những chuyện như vậy ấn tượng của em đối với gia đình chồng không còn tốt nữa, và chính điều này đã dẫn đến bi kịch của gia đình em ngày hôm nay. Em đã sai vì em đặt tự ái của mình lên quá cao, nhưng em chẳng biết phải làm gì khác nữa. Em không thể ép bản thân đối xử cho phải phép được vì chồng em đối với em quá tệ. Và sau khi xảy ra sự việc anh đánh em cho đến nay (đã gần 1 tháng) mà gia đình anh chưa có động thái nào tỏ ý muốn giải quyết, kể chồng em. Sau khi xảy ra chuyện khoảng 1 tuần, em có gọi anh ra ngoài nói chuyện. Em đã nói hết những suy nghĩ trong lòng mình cho anh hiểu, và em đã hoàn toàn tha thứ cho anh. Anh đã hứa với em là 3 ngày sau anh sẽ co hướng giải quyết và đón mẹ con em về nhà ăn Tết, nhưng 3 ngày - 5 ngày - 1 tuần trôi qua vẫn chưa thấy gì. Đến lúc con em sốt 40 độ phải đưa đi bệnh viện, em gọi cho anh, anh nói anh bận phụ với mẹ kêu em tự đưa con em đi. Lúc đó bao nhiêu tình cảm em dành cho anh đã không còn nữa, một chút cũng không còn. Cũng kể từ lúc đó em không muốn gặp, cũng không nghĩ đến chuyện về nhà nữa. Em muốn ở lại nhà mẹ một thời gian để nhờ mẹ em phụ giúp em coi chừng con. Sau chuyện đó em thất vọng lắm nhưng không trách anh tiếng nào, em đợi phản hồi từ phía anh. Và khi anh không giải quyết được chuyện của gia đình em, anh lại trách em không chịu nói mẹ em tha thứ cho anh trong khi anh chưa từng xuống nhà gặp ba mẹ em để nói tiếng xin lỗi. Rồi một cú chót anh đánh gục em, khi em báo con bệnh anh không quan tâm nên khi thằng nhỏ bị ảnh hưởng từ sốt vi trùng qua viêm phổi cấp em đã không nói cho anh biết. Trước Tết vài hôm em có nhờ người mang quà Tết đến nhà chồng. Mẹ chồng em gọi trách em không báo trước, nói em xa lạ như người dưng. Em đã xin lỗi và em mong mẹ thông cảm vì con em nó bệnh suốt từ đầu tháng cho tới giờ nên em làm mà không kịp suy nghĩ. Rồi mẹ chồng em trách con em bệnh mà em không báo, làm bà nội của nó mà không biết gì.... em cũng chỉ biết xin lỗi chứ không còn biết nói sao. Và ngay sau đó là chồng em gọi, cuộc điện thoại kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ là chửi rủa, trách móc. Chỉ hỏi em đúng 1 câu về con là con bệnh sao em không báo, ngoài ra chẳng hỏi han gì nữa. Không hỏi thằng nhỏ đã bớt bệnh chưa ma chỉ biết nói em, sao lần trước nói con sốt vi trùng mà giờ nói với mẹ anh là nó bị viêm phổi. Anh nói em nói xạo, em đem con em ra làm cớ để nguỵ biện .....Những ngày đó em như sống trong địa ngục, và lần này chồng em không hề say mà vẫn chửi em không tiếc lời, thậm chí còn nói đánh em là đúng vì phải dạy cho em sống lễ độ với ảnh và gia đình ảnh. Ảnh còn nói nếu chia tay sẽ phá hết việc làm ăn của em để coi em nuôi con bằng cách nào , con em mà đi theo em sẽ không nên người, sẽ không có cuộc sống tốt .... Trời ạ, tất cả những lời nói đó đều từ chính miệng của người em yêu thương nhất nói ra. Em không nói nổi lời nào, và em biết có lẽ tụi em đi đến đây đã là đoạn cuối, dù có muốn em cũng không thể nào quay lại với anh được. Em bây giờ đã bớt buồn, nhưng trong lòng đau nhiều lắm, nỗi đau này không biết dùng cách nào đễ vơi đi.
Các anh chị xin hãy cho em những ý kiến sáng suốt để em đi tiếp đoạn đường này, em xin chân thành cảm ơn rất nhiều ạ. Một lần nữa em xin chúc các anh chị một năm mới hạnh phúc và thành đạt.
07:19 CH 29/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
em ạ, trong khi hai vợ chồng nói chuyện em nên: - không than thở qua điện thoại, nhắn tin, mà nên:
- anh thu xếp đi, vợ chồng mình nói chuyện.
- anh nói hết đi, rồi đến lượt em.
với những chồng thích nói dài là rất mệt, em cứ cho anh ấy nói hết ( có thể nói dài đến vài tiếng, nếu hay nói dài quá thì lấy quyển sổ, bảo anh nói chậm những ý chính để em ghi lại cho rõ) rồi hỏi: bây giờ anh muốn em thế nào ? anh định sẽ làm gì tiếp theo ? rồi gạch chân những việc cần làm.
- khẳng định cho anh rõ rằng em vẫn đang cùng anh giải quyết vấn đề, nếu không em đã không ngồi nói chuyện với anh như thế này
- em đồng ý cùng anh đến nói với mẹ tha lỗi cho anh, còn việc mẹ có tha lỗi cho chúng ta hay không đấy là vấn đề của mẹ.
- em yêu cầu anh từ nay phải có trách nhiệm với gia đình, cụ thể nếu ăn thì phải đóng góp để em lấy tiền đi chợ và mua sữa cho con vì anh là cột trụ. ngược lại cột trụ cần cột phụ góp gì phải đề xuất cụ thể.
Bố mẹ anh cũng như bố mẹ em, các cụ cho được bao nhiêu là tốt, còn lại ta tự lực.
trong khi nói chuyện em nên giữ thái độ ôn hoà, với những yêu cầu nào của anh ấy mà thấy chưa ổn thì đừng vội đáp lại ngay mà cần suy nghĩ thêm. Ngược lại nếu em thấy anh ấy cần thay đổi cũng phải từ từ và cho anh ấy thời gian em ạ.
nói chung vợ chồng trẻ chắc chắn k thể k nảy sinh vấn đề nếu mình trầm tĩnh giải quyết nó ổn thoả thì mình sẽ vượt qua giai đoạn khủng hoảng thời kỳ đầu hôn nhân em ạ. Không phải ai sinh ra cũng tốt ngay được, lửa thủ vàng gian nan thử sức, nếu mình đã yêu anh ấy và sinh con cho anh ấy rồi thì việc mâu thuẫn bây giờ muốn giải quyết cũng cần có tinh thần học hỏi để cuộc sống chung ổn định.
tờ giấy ly hôn cứ treo đó và đó chỉ là nước đường cùng. chúc em tết này êm xuôi chuyện cửa nhà.


Cac mẹ ơi , chuyện của em không thể giải quyết ổn thoả rồi. Vợ chồng em đã ngồi lại nói chuyện, em đã cố gắng đưa ra các cách giải quyết, trong đó em muốn là o x qua nhà em gặp và xin lỗi ba mẹ em vì cái thái độ của ảnh. Nhưng ảnh cương quyết không qua, vì mẹ em gọi đt cho ba ảnh và ba em gọi cho ảnh trong ngày hôm xảy ra sự việc. Theo ảnh thì ba mẹ em không nên gọi đt như vậy (mà em cũng không biết chính xác ảnh muốn sao). Và chuyện cứ dùng dằng cho đến cách đây vài hôm. Con em nó bệnh em không trực tiếp mang quà Tết qua nhà ảnh được nên em đã nhờ người đi giùm. Em đã sai khi không gọi đt báo cho nhà ảnh biết trước. Khi mẹ chồng em gọi để trách em, thì em đã cảm thấy rất áy náy và xin lỗi mẹ thật nhiều. Em cũng nói rõ là do con em bệnh nên mong mẹ chồng thông cảm cho em. Mẹ chồng em khi nghe em nói vậy đã không trách em nữa, còn hỏi thăm cháu nội. Bà còn hỏi em Tết có ẵm cháu về thăm bà không, em đã hứa là em sẽ ẵm con về. Vậy mà chưa đầy 5' sau, chồng em gọi đt cho em chửi em không tiếc lời, nói là em coi thường nhà chồng đủ thứ. Mà thật lòng nếu em coi thường thì đã không mang quà đến biếu rồi. Vì cho đến tận bây giờ bên nhà anh (kể cả anh) có ai qua nhà em thăm hỏi hay chúc Tết (theo lệ của thông gia) đâu. Từ khi sự việc xảy ra cho đến giờ bên nhà anh chưa ai hỏi thăm em, hay con của em hết. Em giận quá nên đã cãi nhau với chồng, xong thì em im lặng cho đến bây giờ. Đến chiiều nay ba chồng em đt cho em, nhắn em nói với mẹ em là ngày mai ba chồng em qua gặp mẹ em. Ba chồng em biểu em hỏi mẹ, ba qua được lúc nào, rồi dặn em nhắn tin cho ba chồng em biết. Em hỏi mẹ em xong thì nhắn tin cho ba chồng em như sau "Ba ơi, mẹ con nói ngày mai ba rãnh lúc nào ba qua cũng được vì mai mẹ con ở nhà nguyên ngày". Và 5' sau (lại là 5') chồng em nhắn tin cho mẹ với những lời lẽ không chấp nhận được, trong đó có câu "Mẹ hay đi chùa mẹ biết chia lìa vợ chồng con cái người ta là ác lắm, sao mẹ xúi vợ con li dị với con" và rất nhiều những lời lẽ thiếu tôn trọng khác. Em nghĩ đã đến nước này thì chẳng còn cách nào để cứu vãn nữa, mẹ em tuy giận nhưng bà chỉ nói em li dị ngay khi em trở về nhà lúc bị đánh, còn sau đó mẹ luôn khuyên em kiên nhẫn, đợi xem thái độ của chồng em rồi mới tính. Bây giờ chuyện đã như vậy em không biết cách giải quyết nữa, các mẹ hãy giúp em với. Em phải làm sao bây giờ!!!! Em cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ.
08:50 SA 24/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
đánh vợ là thằng điên rồi. chỉ có vợ đánh chồng chứ chồng đánh vợ cho lên ngồi đồn công an em ơi.
riêng vụ này em làm cho rõ ràng, nếu tiếp tục thì thế nào, nếu quay lại thì thế nào, nên hơi lý tính 1 chút chứ đừng xử sự thiên về tình cảm bỏ qua hay là vì con này nọ. về cơ bản 1 lần say k làm chủ được hành vi mà đánh vợ nếu nhận ra lỗi lầm thì tha thứ cũng k nghiêm trọng lắm, nhưng nếu tha thứ để lần sau vẫn tiếp tục thì là việc k nên.
bây giờ có em bé rồi, chồng em nên có thu nhập và phải có trách nhiêm với gia đình vợ con, dù làm cho công ty mẹ em hay mẹ anh ấy hay tự kiếm việc bên ngoài,..., công ty đôi khi dùng người nhà quản lý hoặc giữ những vị trí nào đó, nhưng chị nghĩ là dù là người nhà hay người tuyển dụng đều có mức lương chung, nếu làm thời gian lâu có công đóng góp thì có thể chia sẻ cổ phần, mọi chuyện quyền lợi và nghĩa vụ khá rõ ràng, đây là các bên cần nhau cùng tạo lợi ích chứ k nên suy nghĩ là mình làm ơn, ban ơn huệ, làm vợ chồng cũng thế, nếu mình vì là người thân nên nhân nhượng hết đặc quyền này đến đặc quyền khác mà không chí công vo tư tất lẽ sẽ bị lấn lướt
Trách nhiệm với gia đình, vợ con, nếu anh ta không làm được điều đó thì tốt nhất em trả lại anh ấy cho mẹ anh ấy nuôi. :Smiling:


Em cảm ơn chị nhiều, hiện giờ em rất buồn nên khó mà suy nghĩ được gì cho nó đúng. Có nhiều chuyện xảy ra mà bản thân em khó lòng bỏ qua được. Mới cách đây vài tiếng đồng hồ thôi, ox em gọi đt và gây với em nữa. Anh nói em không chịu cùng anh giải quyết vấn đề, không chịu nói mẹ em tha thứ cho anh. Và anh nói nhiều rất nhiều điều làm em đau lòng. Em cảm thấy qua lời nói của anh em trở thành một người vợ rất xấu xa, em bây giờ chỉ muốn được yên ổn sống và nuôi con em. Bé chưa tròn tuổi mà đã mất cha thì liệu em có lỗi với bé không hả chị.
05:57 CH 16/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Chào bạn,

Tôi chỉ biết chia sẻ chứ cũng không khuyên bạn được điều gì.

Xin hỏi bạn một câu, ông xã bạn có phẩm chất gì mà được vợ và nhà vợ yêu chiều thế? Từ một người không có việc làm ổn định, anh ta lấy vợ, được trao cho công việc kinh doanh có thu nhập, được nhà nhà cửa,... lại còn bù đắp được cho em gái và họ hàng và dành chủ yếu thời gian hưởng thụ, phụ giúp nhà nội...

Tuy anh ta chỉ chơi bời, ghen tuông vô lối, hằn học với ông bà nhạc và oánh vợ, bạn vẫn thương anh ta, chắc hẳn phải có lý do gì đó.
Đẹp trai?
Nam tính?
Giỏi về tình dục?
Tính tình hào phóng?
Biết quan tâm chăm sóc với người khác?
Văn nghệ sỹ?
Nhiều tài lẻ?
.... bất kể lý do gì
Xin lỗi vì tôi thực sự tò mò, nhưng hãy cứ dành thời gian trả lời đi... biết đâu câu trả lời đó cũng giúp cả bạn nữa.


Câu hỏi tiếp theo là bạn thử nghĩ tại sao anh ta yêu và quyết định cưới bạn? (Câu này bạn trả lời sau cũng được, hãy nghĩ kỹ trước trả lời câu hỏi trước).


Note: Bạn hãy sửa bài cho chữ to lên, bài của bạn dài và chữ nhỏ, đọc mệt quá.

Cảm ơn chị (anh) rất nhiều, điều mà chị (anh) nói đã làm mình suy nghĩ rất nhiều. Và vẫn sẽ suy nghĩ để có được câu trả lời cho chính bản thân mình, có như vậy mới chuyện của mình mới có lối thoát.

P/S: Mình không biết cách để sửa lại font chữ, chị (anh) có thể chỉ giúp mình làm cách nào không. Xin cảm ơn chị (anh) nhiều
05:52 CH 16/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Chia sẻ với bạn về chuyện buồn. Bạn với chồng có nhiều điều không hài lòng với nhau mà không giải quyết ngay từ đầu, cứ để gợn lại trong đầu nên đã có giọt nước làm tràn ly. Kinh nghiệm là có mâu thuẫn là phải giải quyết ngay, đừng để tích luỹ lâu ngày thành to chuyện.
Chồng bạn cũng hơi kém. Lúc vợ sinh con xong là lúc cần chiều và giúp vợ nhiều thì ox bạn lại không làm được. Tâm lý người phụ nữ khi sinh thay đổi, mệt mỏi, có lúc trầm cảm cần được quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ.
Sắp đến Tết rồi. Tết là thời điểm gia đình đoàn tụ, xum vầy, hạnh phúc. Bạn nên có 1 buổi nói chuyện giải quyết các mâu thuẫn, hiểu nhầm với chồng. Đừng vì bực tức, nóng giận, tự ái ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Nhiều lúc cần bỏ qua, tha thứ để có được hạnh phúc.
Vài lời sáo rỗng, bạn đừng ném đá
Chúc vợ chồng bạn sớm hiểu nhau, làm lành và đón Tết vui vẻ.

Rất cảm ơn ý kiến của anh (chị), vc em đã ngồi lại nói chuyện với nhau rồi mà vẫn không có tiếng nói chung, có cứu vãn được hay không là câu hỏi rất khó trả lời cho đến lúc này.
05:47 CH 16/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Mình nghĩ có khi anh có việc làm anh sẽ bớt suy nghĩ lung tung nên mình cũng nói với ba giúp anh, nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì hết mà mình cũng không biết ăn nói với ba mình ra sao. Và giọt nước tràn ly là ngày 30/12/2008, ngày đó là ngày thôi nôi của cháu mình (con của anh trai mình). Trước đó 1 tuần, anh trai mình đã mời vc mình (trước mặt chồng mình) và ba mình cũng nói với chồng mình là hôm đó đi thôi nôi cháu, chồng mình đã đống ý. Đến gần ngày hôm đó mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng cuối năm công ty có một vài chuyện nhỏ xảy ra có liên quan đến nam nhân viên mà anh ghen tuông, mình nghĩ đó là chuyện công việc của mình nên mình không trao đổi với anh. Vậy là anh nói mình có ý đồ với nhân viên đó, mà không chịu tìm hiểu cho kỹ. Vợ chồng có lời qua tiếng lại, sau đó thì mình đi ngủ vì nghĩ dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Sáng hôm sau mình ẵm con đi làm bình thường, còn ghé chợ mua cho anh mấy cái áo mới để mặc Tết. Về nhà đưa áo cho anh, anh không thèm nhìn, hỏi anh có đi thôi nôi cháu không anh nói anh không đi. Mình giận quá đã hỏi anh muốn cái gì, và hai vợ chồng lại gây lộn. Lần này anh ám chỉ mình đã ăn nằm với nam nhân viên kia, anh xúc phạm mình nghiêm trọng nên mình đã tát anh, sau đó mình ẵm con đi thôi nôi cháu. Khi mình về nhà thì anh đã bỏ đi, sau đó anh nhắn tin cho mình kêu đừng đóng cửa để tối anh về. Anh về nhà trong lúc mình và con đang ngủ (lúc đó hình như la gần 2h sáng), anh qua kêu mình dậy. Anh la hét um sùm làm thằng bé giật mình khóc, mình đưa con cho NGV rồi lời qua tiếng lại với anh. Quả thật lúc đó mình rất tức giận nên cũng đã nói ra những lời không nên nói với anh và anh đã lao vào đánh mình. Anh làm mình rất shock đến nỗi mình không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh đánh mình đến chảy máu mũi, đầu trán sưng vù lên và mặt mày bầm tím. Sáng hôm sau mình gọi cho mẹ mình, vì mình không biết phải làm gì tiếp theo, mẹ kêu mình ẵm con về nhà trước rồi chuyện gì từ từ tính. Khi mẹ nhìn thấy mình như vậy mẹ giận run và mẹ đã gọi đt cho ba chồng mình, mẹ không hề nặng lời gì với ba chồng mà mẹ chỉ nói anh đánh mình như vậy và ba chồng mình xin lỗi và hứa với mẹ mình là sẽ đến gặp ba mẹ mình và giải quyết chuyện này. Nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa có ai bên gia đình anh và cả anh đến gặp ba mẹ mình hoặc có thiện chí giải quyết chuyện này. Trong thời gian ở nhà mẹ mình cũng có gọi dthoai cho anh, anh cũng xin lỗi rất nhiều và anh hứa anh sẽ giải quyết chuyện này, và muốn đón mẹ con mình về nhà ăn Tết. Nhưng tất cả cũng chỉ là lời nói vì anh không hề làm gì cả, kể cả lúc con mình sốt cao phải đưa bé đi bệnh viện, mình gọi cho anh và anh kêu mình đưa bé đi vì anh bận làm phụ mẹ anh. Còn nhiều nữa những lời nói ngọt ngào và những lời hứa nhưng cuối cùng cũng không có gì xảy ra. Hiện giờ mình rất bối rối, rất đau lòng nhìn con thi tội nghiệp cho bé, nhưng mình không có lòng tin là mình có thể tiếp tục sống cùng với anh. Mình muốn li dị để có cuộc sống thanh thản hơn mặc dù trong lòng vẫn còn yêu anh. Các mẹ ơi xin hãy giúp mình với, mình phải nên quyết định như thế nào bây giờ. Xin cảm ơn các mẹ đã lắng nghe hết cau chuyện của mình.
09:01 SA 16/01/2009
Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang rất bối...
Nói thật lần đầu làm mẹ mà con cứ khóc hoài như vậy, mình lại thiếu ngủ nên rất mệt mỏi ( anh không dỗ con giúp mình được vì anh không có kiên nhẫn). Khi mẹ mình biết chuyện anh bỏ mẹ con mình ở nhà ngoại để về bên nhà anh thì mẹ mình rất giận, mẹ mình rất nóng tính nên bà giận bà sẽ nói những lời khó nghe (bà không có nói gì bậy, nhưng người nghe sẽ cảm thấy khó chịu). Mẹ mình nói anh làm cha làm chồng mà lại bỏ vợ con đi trong lúc như vậy, mẹ mình cũng nói thiếu thì tuyển them người chứ sao anh lại bỏ đi như vậy. Còn việc kinh doanh của tụi mình, thật ra anh chỉ mỗi ngày xuống thu tiền rồi đem lên cho mình, khi nào mình làm sổ sách được thì mình làm còn không anh cứ để đó. Mẹ mình xót con gái mới sinh mà không được nghỉ ngơi (mới gần 2 tuần đã lén mẹ làm việc lại), lại them thằng ku nó quấy nên mẹ mình có la anh. Lúc đó mình đã bị stress rất nặng đến nỗi mât sữa cho con bú luôn (bé mới 1 tháng đã phải bú sữa ngoài), nhưng không nói anh được nên mình cũng im lặng. Cho đến ngày đầy tháng của bé, mẹ mình đã chuẩn bị tất cả mọi thứ xong hết thì mẹ chồng mình mới qua tới, còn 2 vc chồng mình thì đêm thức khuya nên đã dậy trễ. Mình không biết khi chồng mình xuống dưới nhà mẹ mình đã nói những gì, nhưng khi vừa cúng xong đầy tháng cho con là mẹ anh bỏ đi về và anh xách ba lô đi luôn ( trước mặt bạn bè của mình) còn nói những câu rất khó nghe (anh có hỗn với mẹ mình). Quả thật là từ ngày hôm đó mình rất giận ox mình và sự tôn trọng gia đình chồng cũng giảm đi, đối xử với mình thế nào mình cũng có thể bỏ qua, nhưng ngày quan trọng của con mình mà làm vậy thì mình hận lắm. Sau đó 1 thời gian mẹ anh và anh đã qua gặp mẹ mình để xin lỗi về thái độ của anh ngày hôm đầy tháng con trai, mẹ mình vì biết mình còn thương anh nên cũng bỏ qua cho anh và cho anh về nhà mẹ mình lại để lo cho mẹ con mình. Sau đó mẹ mình có công việc phải đi xa 1 thời gian, trong lúc đó anh vẫn thường xuyên đi nhậu và bỏ mẹ con mình để về phụ mẹ anh làm. Cũng có lúc mình không chịu đựng nổi đã gây gổ với anh, càng gây thì anh lại càng đi. Cho đến 1 lần, anh đi nhậu khuya và đánh nhau với người ta, sau khi xảy ra chuyện anh đã đt cho mình để chửi mình. Mình giận quá đã nói anh đi về nhà anh và không cho anh về nhà mẹ mình nữa, sau khi mẹ mình đi về không thấy anh có hỏi mình và mình chỉ nói là anh về nhà mẹ anh (anh đi lần đó là 1 tháng). Sau đó mình dọn về nhà mình ở lại và anh cũng về đó. Mâu thuẫn cũ từ đó mà phát sinh ngày càng nhiều, anh sinh sự với mình từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ. Mình nói thế nào anh cũng không nghe, nên cuối cùng mình quyết định là anh không về công ty làm chung vói mình nữa để khỏi xích mích với gia đình mình (công ty đặt tại nhà ba mẹ mình, nên đi làm thì ngày nào cũng gặp mặt). Chuyện đó cách đây đã 5 tháng, trong 5 tháng đó tiền anh ăn xài và nhậu nhẹt mình vẫn đưa cho anh, kể cả tiền hàng tháng đưa cho mẹ anh mình cũng đưa. Trong 5 tháng anh ở nhà thì có quá nhiều chuyện xảy ra, anh ghen tuông vô cớ, cứ suốt ngày nói mình ngoại tình với 1 nam nhân viên (trong khi bạn gái của người đó lại là thư ký riêng của mình). Mình dám nói từ hồi quen anh cho đến tận lúc này mình chưa từng lam chuyện có lỗi với anh, kể cả trong suy nghĩ. Vậy mà anh nỡ lòng nào ghen tuông, chửi bới và gán ghép cho mình đủ thứ tội, vc mình gây gổ suốt ngày. Sáng nào mình cũng ẵm con đi làm, chiều ẵm vế, công việc nhiều mà anh không chia sẻ bớt. Việc nhà anh thích thì anh làm, anh không thích thì để đó mình về mình làm, mình không phàn nàn gì với anh cả vì mình cũng có thuê người giúp việc. Phần lớn thời gian của anh là anh chơi game hoặc là về phụ mẹ anh. Anh kiếm chuyện với mình hết lần này đến lần khác thậm chí còn đưa cả đơn li dị cho mình, lần đó mình đã không ký và nói nếu anh thích thì anh cứ gởi chứ mình không ký cái gì hết. Sau đó anh cũng đã năn nỉ và xin lỗi mình và mình lại bỏ qua cho anh. Nhưng khônng vì vậy mà vc mình hết mâu thuẫn bởi vì anh cứ lấy những chuyện ghen tuông ra mà đay nghiến mình hoài. Anh muốn nhờ ba mình giúp anh trong chuyện làm ăn mà dứt khoát không chịu nói chuyện với ba mình, chi biểu mình phải tự về nói.
09:00 SA 16/01/2009
m
MeXeLua
Bắt chuyện
640Điểm·2Bài viết
Báo cáo