Dạo này mình bận nên cũng ko đọc kỹ được case của nhà mẹ Chà bông. Nhưng đọc mấy post sau này thì mình đoán là do mẹ nó đã sai sách ngay từ đầu với chồng, lụy chồng quá, lại ko được khéo và ngọt ngào với chồng. Tính lại ương, nên chồng mới có cớ để đánh. Mà bị đánh ròi lại cho là chuyện nhỏ, hix. Các mẹ phải nhớ chuyện bị đánh là chuyện to, rất to nhé! Nếu có phải làm cho ra ngô khoai, phải dọa cho chồng sợ ko dám được lần nay hay lần khác chứ! Các mẹ có bảo vệ vì đây là việc bạo hành mà. Ngoài ra mc bạn cũng ghê gớm chả khác gì mc mình, cứ nói với mình một đường, thuật lại với con bà hay người ngoài một nẻo, hòng chứng minh mình đúng, vì bà là loại người rất hiếu thắng. Mà mẹ nó lại hay kể lể với chồng, tạo ra cho chồng cảm giác là mẹ nó có ấn tượng ko tốt với mc. Thế nên ... mẹ nó ko kéo được chồng về phe mình rồi. Mình nói thật là chồng mình rất yêu vợ con, ko hề dám giơ tay lên chưa nói là dám có ý đánh mình, chồng mình lại hiểu mẹ chàng, mà mình còn vật vã để chiến đấu bao nhiêu năm, với bao tư vấn của nhà mình. Thì case nhà bạn còn khó bằng lên trời nhé!Giờ nếu có thể thì mẹ nó mặc kệ chồng với mc, mẹ con bạn ở riêng, ko sợ gì chuyên chồng theo đít con lợn, hihihi. Mình đây theo đít con lợn (thực sự luôn nhá) cả chục năm rồi vẫn phải bỏ nghề tìm nghề nào tốt hơn. Nói gì chuyện chả có ràng buộc gì mà chồng về quê mình phải cắp đít về quê cho nhục. Có chồng thế thì ko có cũng còn hơn ý chứ! Hãy nghĩ cho bản thân mình, con mình đi. Cố gắng tích trữ để sống độc lập. Nếu chồng còn yêu mình, yêu con, khắc nó chạy theo mình. Còn ko thì xác định làm mới, xây lại hết. Làm lại ko phải là tệ đâu so với cảnh nhà ban jbaay giờ.
Mẹ Chà Bông ơi, bạn bảo chồng bạn ko bít yêu thương vợ con là gì mà lại tin chồng bạn thay đổi ư?
ôi, đọc mẹ Chà Bông kể 2 mẹ con rau cháo với nhau cuối tuần mà giận mẹ nó quá. Con mình và bản thân mình phải ưu tiên chứ. Bất cứ cái gì làm ảnh hưởng xấu đến bản thân mình và con thì phải bỏ ngay (kể cả bố của con mình)Cuối tuần 2 mẹ con đi chơi, đi ăn tiệm, hẹn hò bạn bè đưa con cái đi chơi cho con mình giao lưu nhiều hơn... Sướng hơn nhiều, khỏe hơn nhiều cái việc ở nhà hầu hạ 1 người còn chẳng biết tôn trọng mình chứ nhỉ? Bạn cứ tự làm khổ mình và con.
Mẹ Chà Bông ơi, thế bạn còn yêu chồng tị nào không? Chồng ko yêu con à? Chồng có ưu điểm gì? Tại sao khó li dị? Tại sao cần giữ chồng?
Hi các mẹ,Xin chia sẻ với các mẹ 1 bác sĩ mà em mới biết, bác sĩ này làm em ấn tượng nhất vì ông có vẻ rất chu đáo, ân cần và không có gì là vòi tiền cả.Trước đây, có lần em nghe sếp của em nói là thằng bé nhà sếp ho hen kinh khủng, về sau gặp được 1 bác sĩ ở viện Nhi rất tốt, chỉ nhỏ mắt, mũi, tai mà khỏi hẳn luôn. Lúc đó em cũng chỉ nghe vậy chứ không hỏi nhiều vì chưa cần gì cả.Bắt đầu từ cách đây gần 1 tháng thì bé nhà em (25 tháng) sổ mũi và thỉnh thoảng ho vài tiếng có vẻ nhẹ. Em cho uống mật ong với chanh, rửa mũi trước khi ngủ bằng nước muối sinh lý. Sau thì cho uống Atussin. Uống hết 2 lọ Atussin mà không đỡ, tình hình lại có vẻ nặng lên và ho nhiều hơn. Đi khám, mặc dù đã biết trước đơn thuốc nhưng vẫn phải cho đi khám cho yên tâm, kết quả là về uống kháng sinh + long đờm + kháng viêm + thuốc bổ. Sau khi uống kháng sinh Azithromycin (loại này khá nặng) 4 ngày mà vẫn không thấy đỡ, ho cực nhiều luôn.Xin nghỉ làm >> sếp hỏi >> sếp bảo là không sốt mà lại cho uống kháng sinh à? (sếp em là dược sĩ). Mặc dù em biết là nếu không sốt thì có nghĩa là không bị nhiễm khuẩn nặng nhưng mà thấy chẳng còn cách nào nên đành cho uống kháng sinh. Sếp bảo là nếu trẻ em ho mà không sốt, cho uống kháng sinh càng ho nặng thêm, thằng bé nhà sếp trước đây cũng thế, giã không biết bao nhiêu kháng sinh loại nặng mà không ăn thua. >>> Em hỏi kinh nghiệm, sếp nói đến bác sĩ Trần Thái Sơn và bảo là bác sĩ bảo là trẻ bị sổ mũi, nước mũi chảy xuống họng gây ho dữ dội >> muốn hết ho thì phải làm sao cho hết nước mũi. Tai mũi họng thông nhau, nước mũi chảy nhiều gây ho, làm ảnh hưởng đến tai, gây viêm tai giữa cấp >> quanh quẩn mãi không khỏi. Vì vậy đơn thuốc của bác sĩ có thêm thuốc nhỏ mũi, nhỏ tai. Em hỏi số điện thoại, may quá sếp còn giữ (sếp em hiện nay không ở Việt Nam).Về nhà, em gọi, không hy vọng bác sĩ nghe máy vì nghĩ chắc bác sĩ vậy phải VIP lắm, ai dè bắt máy luôn, em hỏi bác sĩ có khám ở nhà không, bác sĩ bảo có và hướng dẫn thời gian địa điểm rất nhiệt tình. Sau đó lại nói thêm là nếu gấp thì cho đến viện bác sĩ khám luôn buổi sáng hôm sau cho (em gọi buổi tối). Em định để chiều đi làm về cho bé đến khám tư nhưng đêm bé ho kinh khủng quá, sáng sớm bà nội giục đi ngay, thế là lóc cóc đèo nhau đến viện Nhi. Mua phiếu khám xong, chẳng biết nên làm thế nào, thôi đành gọi liều cho bác sĩ vậy. Hihi. Bác ấy bảo cầm phiếu khám, xin bảo vệ qua cổng vào trong viện, đến khoa Tai mũi họng bác ấy khám cho. Đến nơi, gặp mặt, nhìn biển hiệu mới biết bác ấy là Phó khoa TMH, Thạc sĩ, bác sĩ (yên tâm hẳn, hihi). Bác khám kĩ càng, soi tai, soi mũi, họng rồi lấy ráy tai cho bé (mục đích của việc lấy ráy tai sau em mới nghĩ ra là để thuốc có thể thấm sâu vào trong) sau đó nói nguyên nhân bệnh (bé nhà em để lâu quá nên chớm xuống phổi) rồi hướng dẫn kĩ cách chăm sóc, lau mồ hôi..... Đơn thuốc kê giống y chang đơn mà sếp em bảo, chỉ khác là bé nhà em có thêm kháng viêm loại nặng.Sếp em bảo chỉ cho nhỏ mũi nhỏ tai và uống long đờm (ambroxol) chứ không dùng kháng sinh mặc dù trong đơn có. Tuy nhiên em hơi sợ vì bé nhà em bác sĩ bảo đã viêm xuống phổi, thế nên e cho bé uống thêm kháng sinh nữa, còn loại kháng viêm nặng kia thì em không cho uống.Sau 5 ngày bé đã đỡ, em cho đến nhà khám lại, bác sĩ bảo dùng nốt thuốc đã cho. Hết.Điều em ngạc nhiên nhất là hôm khám ở viện Nhi, em mua phiếu khám 90k ở viện (người ta phân cho mình vào 1 phòng khám nào đó), xong là vào chỗ bác sĩ khám, em cũng chẳng gửi tiền bồi dưỡng gì cả, bác sĩ kê đơn xong là giục về và dặn nếu có gì cần hỏi thì gọi điện thoại. Quá nhanh gọn. Bác sĩ cũng chẳng biết em là ai, vậy sao nhiệt tình thế nhỉ? Hihi. Hôm đến nhà khám lại thì mất 100k tiền khám.Em vui quá trời luôn, cơ bản vì chinh chiến bệnh viện nhiều lần mà chưa lần nào thấy bác sĩ tận tình thế.Mẹ nào có muốn cho bé đi khám ở bác sĩ này thì nhắn cho em, em cho số điện thoại và địa chỉ phòng khám (viết ra đây có sợ MOD khóa bài của em không? 1 vài lần vẫn thấy các mẹ nói không được viết nếu không bị quy là quảng cáo, phải không vậy?)
Mình đọc mà thâý tức cho bạn . Sao phải chịu như thế không biết ? Chồng mà đánh vợ như thế là mình không thể tha thứ được rôì . Bạn cứ li dị . Bé còn nhỏ sẽ theo mẹ thôi àh . Chứ sống zâỵ làm sao mà sống được. Thà ra đi một mình bạn làm nuôi con cũng được mà . Thơì gian đâù có thể sẽ rất khó khăn nhưng rôì cũng sẽ qua hết thôi bạn àh . Cứ cố chịu đựng sẽ tôị cho bạn và cho bé thêm nưã đó bạn àh .
Em đừng về quê theo anh ta em ơi. Cũng chưa cần đặt vấn đề ly hôn nếu em chưa thực sự muốn. Vấn đề của em là lo cho con, cho em, tập tự lập, và còn lo cho bố mẹ em nữa. Em cứ tuyên bố là em nhất quyết ko về quê, anh ta muốn thế nào thì tùy, kể cả anh ta dọa đem con về quê em cũng cứ ok luôn cho chị. Người như anh ta đảm bảo chăm con cỡ 1 tuần là đem giả con ngay. Nếu anh ta lấy quyền phủ quyết của người chồng bắt em về quê, em hãy bình thản đề nghị ly hôn, ,.... Anh ta dọa hành hung,thì em bí mật ghi âm, và nói đã gửi 1 bản lưu ra công an để nếu em có bị làm sao, họ sẽ sờ đến anh ta qua lời hăm dọa ấy. Nếu anh ta dọa bắt con, em cứ thản nhiên bảo tất cả có tòa án, luật pháp giải quyết, tòa án quyết sao thì tôi nghe vậy. Em hãy bình tĩnh, tỉnh táo và đủ lạnh lùng với anh ta, để anh ta thấy nếu cư xử sai, có thể bị em bỏ bất cứ lúc nào, và không bao giờ anh ta có thể đem con để dọa em. Anh ta có dọa gì thì em cứ nói cứng là tất cả để pháp luật giải quyết.Kể cả khi nói chuyện nhẹ nhàng, em hãy cho anh ta thấy, nếu ở bước đường cùng, thậm chí dù không được nuôi con, em vẫn sẵn sàng rời bỏ anh ta. Chồng em biết em lụy vì con, lại nhịn nhục quen rồi, nên làm tới đấy. Chị chưa khuyên em ly hôn nhưng khuyên em đưa ra thôngnđiệp cho anh ta là em sẵn sàng ly hôn anh ta nếu em ko thể chấp nhận anh ta, hay anh ta ko chịu thay đổi cách sống, cách cư xử. Giờ em là người ra điều kiên, ko phải anh ta. Anh ta sẽ bất ngờ về cư xử này, sẽ chột dạ và ít nhiều thay đổi. Ngoài ra, em hãy im lặng, đừng giao lưu nói chuyện với anh ta, cứ bình thản, vô cảm mà sống như người dưng, ko hờn trách đau buồn gì. Anh ta thấy thái độ đó của em, anh ta hiểu em sẽ rất ổn nếu k có anh ta. Vì thế anh ta sẽ sợ, vì đã trở thành vô hình, vô giá trị trong mắt người khác. Còn nếu anh ta khăng khăng cố chấp, thì em biết mình nên quyết thế nào? Không dò thử sao biết lòng người nông sâu.... Đo xong hãy quyết em ạ, chuyện cả đời ko nên vội, cũng đừng đắn đo lâu, tương lai của mình, mình cân nhắc cho thận trọng chứ! Nhưng chậm quá thì lại làm mình lỡ những chuyến tàu hạnh phúc sau.
Con nhỏ thế bố mẹ bỏ nhau cũng tội lắm, "Đã 5 ngày nay không đi cờ bạc nữa" vậy là có tiến triển rồi em ạ. Cho hắn 1 cơ hội cuối cùng đi, nếu không được bỏ cũng chưa muộn.
Còn tớ thì đang băn khoăn ghê gớm đây.Vc tớ sống xa bmc,bmv nên có con nhỏ khá vất vả, thằng con tớ trộm vía nghịch lắm.Tớ xác định ở nhà chăm con đc 1 tuổi rồi phải đi làm lại, vì tớ còn khá trẻ, cũng ko muốn ăn bám chồng, với lại ở nhà hoài chắc tớ buồn chết mất.Chồng tớ định đón bà nội ở quê vào trông cháu, bà vào thì ông cũng phải vào với bà cho đỡ buồn.Tớ thì chẳng có mâu thuẫn gì với bmc cả nhưng thú nhận tớ vẫn tâm niệm mấy câu các chị nói trên diễn đàn :" xa thương, gần thường", nên cứ băn khoăn ko biết sống chung rồi xảy ra xích mích gì ko đây, hay đối lập về việc dạy bảo cháu thì nguy.Tớ vẫn ko biết nên làm thế nào, gởi con đi trẻ thì thương con nhỏ quá; mà sống chung với bmc thì ko biết sẽ ra sao, có bao giờ sau này mình hối hận vì quyết định này ko.Chị em nào có cao kiến cho tớ xin với.
Hôm nay em đỡ bệnh rồi, nhưng bé con thì lại khò khè, chắc tại do trời lạnh quá!
Chị Wnna, chị Jane, và các chị yêu quý! Em đã đọc đi đọc lại mấy lần những lời khuyên chân thành đáng quý của các chị. Em cũng thấm dần dc chút ít.
Hôm qua em không về, dt cho bà nói là trời rét con sợ cháu bệnh nên để dịp khác nghỉ nhiều ngày con cho cháu về. Xong.
Hôm qua em dt cho con bé làm cùng cty wa chở 2 mẹ con em đi chơi hội, vui lắm. Cũng chơi loanh quanh thôi ah, vì bé con nhà em sk yếu nên hay bệnh.
Em không về nhưng cũng không giữ chồng, muốn về cứ về, em đã có kế hoạch cho mẹ con, rủ chồng có đi không cho vui thôi ạh. Hôm qua hắn có cảm giác " ra rìa" nên thấy vẻ mặt buồn buồn.
Em thì vẫn thế, vẫn làm mọi việc như để chứng minh với ch rằng mình hoàn toan có thể 1 mình nuôi dạy con tốt. Và suy nghĩ thì hoàn toàn độc lập, chỉ trao đổi với chồng nhưng chuyện liên quan đến con. Em cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Coi như em đã cố gắng hết sức.
Hôm qua đang ăn cơm, trên TV- chương trình thời sự có phát title chống bạo lực gia đình. Chồng em làm 1 câu: cứ cãi ít thì bị đánh ít! Em mới nói: Vợ chồng bất đồng quan điểm mà bảo là cãi, nếu vậy thì ,bỏ tiền ra mua con ô sin về nó làm theo răm rắp. Xong kho6g nói gì.
EM thì đang cố sống sao cho khôn khéo tí. Lúc nào cần thì dt về hỏi thăm MC. Không nhắc đến MC truoc mặt chồng và chồng có nói gì về gd chồng thì nghe và suy ngẫm để biết cách ứng xử thui chứ cũng không comment. Mấy hôm nay em thấy em có phần " được hỏi ý kiến" hơn rồi. Có vẻ đang theo như cách mà chị Wannabe nói ấy ạh. Em cũng xem có thấy dễ thở hơn thì cố đấm ăn xôi, chờ cho con lớn hơn tí nữa. Tháng này kte đã trong tay mình, tinh thần cũng không ai khủng bố nữa. Mình nói ra câu nào là khiến ng khác phải sng, còn lại không góp ý . Hy vọng sóng gió 5 năm đầu hôn nhân sẽ sớm qua đi.