ờ mà sao không thấy mẹ Chích bông nói gì về ý kiến ông bà nội ngoại. Chồng em lộn xộn như vậy mà các cụ không có ý kiến gì sao? Mẹ chị mà như thế thì dứt khoát không để yên đâu nên nhiều lúc cứ phải bao che cho anh xã.Mà mình cũng lạ, cứ động một tí là chạy về núp váy mẹ :20:
Mẹ Chích Bông còn trẻ lắm, chị không khuyên em là bỏ OX, vì như bố mẹ chị đó, 10 ngày thì đủ 10 ngày cãi nhau, đá thúng đụng nia, con cái sợ chết run chết dế. Chỉ một hôm thôi bố vắng nhà hoặc mẹ vắng nhà mà không cãi nhau thì hết người này hỏi người kia hỏi bố đâu rồi, mẹ đâu rồi,... chẳng bỏ nhau được đâu. Vợ chồng theo chị nghĩ là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau. Em bỏ ông này thế này biết đâu ông khác lại có những cái còn tởm hơn thế??? chị nói thật đó, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa mà.,Chị chỉ khuyên em là, thứ nhất em thử một lần nữa nhận lại tất cả lỗi là do mình như các mẹ đã phân tích đó, em nhẫn nhịn cũng là một lỗi, em phục vụ chồng con hết mình cũng là một lỗi....và hãy làm một cuộc cách mạng đổi tính từ mình xem. Nếu em đổi tính thành công thì mới mong người khác đổi theo được.Cái tính máu hoả của em, thẳng ruột ngựa của em y chang tính mẹ đẻ chị, lại còn tốt tới mức nguưoì khác chưa nhờ giúp đã giúp rồi,...Sau này, chị kiểm nghiệm lại rằng thực ra vợ chồng con cái cha mẹ sống với nhau đều phải có nghệ thuật. Nói ra thì có thể một số mẹ phản đối, vợ chồng với nhau còn phải dữ kẽ à, theo chị thì đúng vậy. Mình vào wTT là để tìm cách dạy con ngoan, nuôi con khoẻ gia đình hạnh phúc vậy thì quả thực vợ chồng kể cả chuyện ái ann cũng cần nghệ thuật, làm sao để không nhàm chán nhau,.... rõ ràng chúng mình đều phải học đều phải chau dồi.Mẹ chị ngày xưa khi điên tiết lên còn cãi chửi với chồng mỗi lần ông ấy uống say nói quá lời, việc ẩu đả tất yếu là xảy ra. Sau này chị gái mình đã khuyên được mẹ là mẹ bớt giận, tìm sách kinh cho mẹ chị đọc hàng sáng. tới bây giừo mẹ chị quy tâm rồi, khi thốt lời nói thì đã nhẹ nhàng hơn xưa do vậy mà gia đình cũng không còn xào xáo nữa.Em thử nhìn lại mọi việc xem có phải là trong việc chồng em cư xử như ngày hôm nay có phải một phần là do lỗi của em không? Xin lỗi là chị nhiễm đạo khổng nên có câu: tiên trách kỷ hậu trách nhân, nên thường hay có cách nhìn nhận sự việc như vậy.Chị cũng nói thêm là ngwoif ta có câu: đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Người đàn ông trong họ có chút trẻ con, chúng mình là nữ nhất là từng làm mẹ nhiều khi phải biết hiểu và chia sẻ, phải biết cưng nịnh đúng lúc và còn phải biết làm nũng nữa.Chị mong rằng những điều chị khuyên xuất phát từ tâm chị mong em được hạnh phúc sẽ giúp ích cho em ít nhiều. chúc em may mắn
Hồi xưa yêu nhau, đi làm cả ngày không yên vì suốt ngày bị người yêu tha đi như con mèo, ngồi ở cơ quan một lúc đã thấy chờ ở dưới đón về.
Giờ lấy nhau rồi, ở nhà với vợ là không chịu được, có bạn gọi đi nhậu như vớ được vàng, đi ngay. Hầu như không có ngày nào ở nhà trọn vẹn, nếu không ai rủ rê là chủ động rủ người khác đi cùng, chỉ ở nhà khi trong túi không còn một xu nào.
Buồn nhất là chuyện "kia", hồi xưa, "ẩu" mấy cũng dành ít thời gian vuốt ve vợ, bây giờ thì tuyệt nhiên không, nếu thích thì "qua loa" cho xong. Nhiều lúc tức không chịu nổi, thà ở một mình sướng hơn.
Mà thôi, có những chuyện chẳng nên kể lể làm gì...!
Cảm ơn các chị đã chia sẻ!