images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Nhật ký ngày... tháng... năm... (Phần 16)
Buồn quá, đừng khóc mà, xin đừng khõ, mình đã lựa chọn thế này mà, mình đã suy nghi thế này má, sao minh lại đaau khổ thế. Quay lại sẽ thế nào đây, mình sợ lắm, sợ những câu xia xói, sợ lắm, lam sao đây.
ừh thoi cứu khóc đi. Sao mình phải kềm nén thế này. Phát điên len ấy, sợ những tháng ngày thế này. Muốn đi về phía tươi sang kia, muốn vứt hết tất cả.
Cư kềm nén mãi, trầm cảm mất thôi. 2 năm qua thật là kinh khủng, minh ko muốn quay lại cảnh cũ, cuộc sống cũ, cũng ko muốn khổ cực thêm nữa, tại sao phải chịu đựng, phai nhịn mãi, minh có một tương lai tươi sáng cơ mà.
Nhưng mà dau khổ quá, khong dứt khoát được, còn con của mình, mình buồn quá
06:46 CH 14/10/2014
Mục lục: Vén khéo - Yêu bản thân - Tích lũy tối...
Danh dau
01:37 CH 09/09/2014
Tích lũy đều đặn Min 10% thu nhập (Tầng 14): Ngựa...
Danh dau
01:22 CH 09/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Mob ơi, De xoa topic thi lam sao ah?
nho Mob xoa topic dum minh nha.
lan nua cam on moi nguoi da chia se.
07:43 CH 08/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Cam on các ban đã quan tám chia sẽ. mình đã có quyết định cho chinh minh.
minh xin phép dong topic nay lai o day.
nho Mob xoa topic nay dum minh. Cam on Mob.
07:03 CH 08/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Đêm, buồn, suy nghĩ về con
nhìn con lại xót xa trong lòng, con vô tư quá, hồn nhiên quá, con đáng ra phai có một cuộc sống tươi đẹp, hạnh phúc đủ đầy. Hay là tại mẹ ích kỷ chỉ nghi cho chinh mình, ko biết dẹp cái tôi tự ái, ko biết khôn khéo nhẫn nhịn? Thuơng con quá, mẹ biết phai làm thế nào đây? Con là tất cả đối với mẹ. Ông bà ngoại cho mẹ cuộc sống đây đủ, trọn vẹn yêu thương, mẹ luôn tự hao về ông ngoại, về bà ngoại. Giờ mẹ mang con đến thê giới này, mẹ lai ko đủ khôn khéo nhẫn nhịn để cho con được cuộc sống trọn vẹn yêu thương, mẹ ích kỷ quá chăng.
Để đưa ra một quyết định quan trọng, làm thay đổi cuộc đời mình, và ảnh hưởng cuộc đời con. Em muốn thật thận trọng. Em muốn nghe nhiều lời khuyên cua các bạn/chị/em, người đứng ngoài cuộc và sáng suốt hơn. Em muốn cân đo đong đếm thật kỹ, để sau này không hối tiếc.
5 năm lập gia đình, lấy chồng, sinh con, bỏ lỡ bao nhiêu ước mơ, hoài bảo, đam mê. Để đối được gì? sau năm năm là mâu thuẫn bmc-nàng dâu căng thẳng, là tinh yêu đầu đời với người chồng cũng căng thăng theo.
các chị/bạn/em thông cảm, vì chồng em là mối tình đầu của em, là tinh yêu sét đánh, nên em mới vấn vương khó dứt. Cái gì lần đầu tiên cũng thơ mộng, cũng đẹp. First love, first kiss, first date.... Mà lại mâu thuẫn vi bmc, chứ ko phải vì ko còn tình cảm, nên em yếu đuối lắm. Thêm Em ít va chạm cuộc sống, ít bạn bè nữa, chỉ đi làm, hết giờ làm về với chồng con. Đi đâu cũng đi vơi chồng. Cuộc đời bình lặng, bằng phẳng, mọi thứ thuận lơi từ bé đến lớn. Trước khi lÁy chồng, em còn ko tin mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu là ko thể hoá giải, là phức tạp. Đến khi lấy chồng, thì mới bắt đầu nếm trai cuộc sống "muôn màu"
08:03 SA 07/09/2014
EQ & Hạnh phúc của người phụ nữ: Hành trình giữ...
Các chị ơi, nhờ các chị có nhiều kinh nghiệm sống, và khôn khéo trong cư xử giúp cho em với. Em 30 tuổi rồi, nhưng ít và chạm đời, kinh nghiệm sống kém lắm. Em có đọc được hai tầng của nhà EQ, mơi vỡ lẽ ra sao minh kém cỏi quá, giá mà em biết đen topic này sớm hơn, thi em se khéo giữ lữa hạnh phúc gia đình rồi. Giờ mới đọc, mới vỡ lẽ ra nhiều điều mình còn kém cỏi quá, thi mọi chuyện lại đi qua xa...
Vơ chồng em li thân, sống riêng 18 tháng qua, đoc 2 tầng EQ, em mới thấy cái sai chồng cái sai của em. Thời gian qua em gần như rơi vào trầm cảm, mất ngủ, tối ko thể nào ngủ được suy nghĩ lung tung rồi khóc, rồi nín, rồi lai suy nghĩ, cứ vậy đến sáng.
Cac chi oi, giup cho em loi khuyen voi, em rối quá, đứng ở ngã 3 đường, ở ngã rẽ cuộc đời em biết đi đường nào là tốt nhất đây. Các vấn đề của em như sau ah:
1. Chuyện mẹ chồng nàng dâu: em lấy chồng 6 năm, chồng em là con một, trong gia đình khá giả. Chồng em cũng có học thức, tốt và yêu thương vợ con,. Nhưng mâu thuẫn vụn vặt mẹ chồng nàng dâu, và em đã ko khéo léo trong cư xử, nếu em biết EQ sớm hơn, để rèn luyện thì mọi chuyện đã khác rồi. Nhưng vi em ko biết, nên em đã hành xử không khôn khéo, làm cho mâu thuần mẹ chồng nàng dâu lên đến đỉnh điểm, cả ba bên em-chồng-bmc đều cảm ra thấy rất căng thẳng, mệt mỏi. Và việc gì đến đã đến, một buổi tối kinh hoàng, cả ba bên cùng bùng nổ, xúc phạm làm tổn thương lẫn nhau và em trong lúc nóng vì bị bố đuổi, nhưng mẹ chồng bảo thôi vào ngủ đi, em đã tự ái và đã đi luôn.
2. Chuyện hàn gắn: sau khi em ra ngoài ở, em và chồng em có gặp nhiều lần để trao đổi. Chồng em đề nghi em về xin lỗi, và hai vợ chồng sẽ ra ở riêng. Cái sai của em lai ở đây ah. Chồng em đề nghị mua chung cư gần nhà, để tiện việc đi lại, nhưng là chung cư nhỏ và cũ. Cùng lúc thời điểm đó, Cty em được suất mua căn hộ cao cấp ở quận 7 của công ty. Vì vậy em muốn mua căn hộ của cty, đẹp nhưng xa trung tâm, xa nhà bmc. Chồng em ko đồng ý mua ở xa, chỉ muốn ở gần bmc, mua căn hộ cũ cc, cũ và nhỏ. Em sai lầm qua phải không ạt, đáng ra cứ hai vợ chồng ra ngoài ở trước rồi tính sau. Kết quả là ko ai nhường ai, tiếp tục li thân.
3. Chuyện li thân: em lại một cái sai tiếp, em quá ngu ngơ, ko hiểu là vợ chồng xa nhau lau thì tình cảm cung phai nhạt. Rồi em lại trách chồng lạnh lùng, ko quan tám, ko thương vợ, bmc khó khăn cay nghiệt (em thiếu và chạm cuộc sống nên cho là thế, lặn lội 2 tầng EQ, rồi thi em mới nhận ra chuyện của em nó thường thôi, chưa là gì so với việc có NT3.). Rồi trong thời gian đó, vì tựu mình thương mình, cho là hoàn cảnh mình bi đát, khổ sở quá, nén em nghĩ đến việc sang mục sống, nơi phụ nữ được tôn trọng, và hy vọng sẽ kéo được chồng em đi cùng với em. Cái sai và mâu thuẫn khác phát sinh từ đây
4. Chuyện sống ở Mỹ-Việt nam: chồng em hoàn toàn ko muốn đi định cư Mỹ (em có gia đình mẹ, chị gái, cậu dì, bà ngoại ở Mỹ, và có làm hs bảo lãnh). Chồng em còn bmc già, và ko muốn sang Mỹ làm lai từ đầu. Em sai quá phai ko ah, vẫn đề cũ chưa xử lý xong, giải quyết đc, giờ lại làm phát sinh thêm cái mâu thuẫn khác. Tư việc tranh cãi việc ở chung-riêng với bmc, mua nha riêng xa-gần bmc, chuyển sang tranh cãi việc sống ơ Mỹ-VN. Toàn mấy vấn đề khó, mà em lại non kinh nghiêm, kết cuộc là càng căng hơn,,và tình cảm vợ chồng ngày càng mau thuẫn. Chồng em nhất quyét mua nhà ở gần, ko sống ở kỹ, em thi lại cho rằng bmc khó, chồng không thương, ko hiểu vợ, chỉ lo cho bmc, bo mặc vợ, em khóc lóc, đau khổ.... Kéo dài cả năm như thế.
5. Chuyện mâu thuẫn xui gia: rồi lại sai tiếp là, trong lúc căng thẳng, nóng nảy, em tâm sư với gia đình, tất nhiên trong lúc giận, kệ câu chuyện của mình nó the thảm, khổ sở, cay đắng cho gia đình của em. Kết cục là gia đình em xót em, ko ướt gần, chỉ nghe kể, nóng giận hừng hực, và ko nhìn mặt gia đình xuôi gia, duyệt cho em li hon, vì nghe em kể em quá thảm cảnh. Có gia đình bênh vực, em lại càng tin mình đúng, và càng ghét chồng em hơn, muốn li hôn để thoát khỏi bmc, và ngươi chồng, mà mọi người trong gia đình em đánh giá là "ko thương vợ". Rồi em làm hồ sơ đi du lịch, và đc cấp visa mục, đi my sang thăm gia đình 1 tháng.
6. Nghi ngờ lẫn nhau: Den tận giờ là 18 tháng, hai vợ chồng ly thân, nhưng vẫn gặp gỡ Binh thuong trong 10 tháng đầu. Tư lúc phát sinh chuyện sống ở mỹ-Việt Nam, thì 8 tháng sau đó thì nhạt nhoà hơn, ko bình thường như trước. Rồi 2 bên đều nghi ngờ lẫn nhau có NT3, ko có chứng cứ nhưng cung phải hoài nghi, chồng em nghi em, em nghi chồng em. Lại thêm một điểm làm tình cảm nhạt nhoà.
dài đong là thế, nhưng trong lòng em còn thương chồng lắm, muốn hàn gắn. Chồng em cung nói ko muốn li hôn cho con co đủ ba mẹ. Nhưng 18 tháng trôi qua, giờ hàn gắn em sợ bmc, chồng sau này sẽ đay nghiến trong những lúc nóng giận về sau, em sợ chồng có NT3 (em lo thế, chứ ko có bác cứ gì cả).
Nghi đến thế, là em sợ em sơ hàn gắn rồi phát hiện chồng có NT3, em sợ bmc đay nghiến hàng ngày. Thấy khó, thấy sợ, em lăn tăn về việc đoàn tụ gia đình ơ mục, nhiên là phải ly hôn vì chồng em ko muốn sống ở Mỹ....
em em cứ cái vòng lẩn quẩn, sai chồng sai, rồi hành hạ chinh mình, rồi bế tắc, trầm cảm. Em biết em thiếu kinh nghiem sống, ko không khéo, nhưng mà giờ cái mớ Bùi nhùi này nó rối như tơ vò. Em nên gỡ hay là bỏ luôn? Mọi chuyện đi quá xa với dự tính ban đầu của em là đạt đc mục đích ơn riêng thoi.
các chi có thể mắng, có thể chỉ trích, em nhận hết vi em biết em sai. Các chị cũng chỉ bảo cho em với, em làm thế nào đây ạ? Em cam sơn các chi nhiều lắm.
07:17 CH 06/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Truoc tiên xin thông cảm với c,theo e thì c nên nói chuyện dứt khoát với chồng mình nếu ck chị chọn cs với mẹ con chị và còn thương c thì chị nên tiếp tục hôn nhân để con chị có bố mẹ.Còn nếu ck c ko làm đc điều đó thì chị nên dứt khoát ,vì như chị nói về kinh tế c ko lo.Gđ c có đk bên mỹ như thế thì nếu ly hôn chị nên đi sang đó để thay đổi cs!Chúc c hạnh phúc và sớm có quyết định !


Chồng mình bảo ko muốn li hon cho con có đủ ba mẹ. Nhưng phai về xin lỗi, sống chung với bmc.
đúng là minh tự chủ kte, minh ko lo. Nếu li hôn mình cũng ko phai cùng đường, minh doan tu với gia đình ở Mỹ. Nhưng mà như mình nói, trong thời gian đi du lịch mỹ 1 tháng, thấy thế giới rộng mở, thấy cuộc sống tươi đẹp, và binh yên quá, thì trong giấy phút đó, lại chợt mơ về cảnh gia đình mình hết giận hờn, vợ-chồng-con cái cái đoàn tụ, xum vầy, sống hạnh phúc ở mỹ.... Ngốc quá hả? Ko dẹp chồng qua 1 bên đc.
05:42 CH 06/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Lời nói trong lúc nóng giận là lời nói mất khôn, lời của con quỷ. Còn bình thường thì mình nghĩ bố mẹ chồng và chồng bạn không phải là hạng người "súc vật chó má" như mọi người nói đâu. Phải vậy không nào, nên bạn mới vương vấn chứ? Ngược lại bố mẹ bạn còn là những người khá gia giáo và khá tốt, kinh tế lại vững vàng.

Tuy nhiên vấn đề ở đây là gì? Đó là bố chồng đã nhục mạ mạt sát bạn (KHI ÔNG ĐANG NÓNG). Nhưng bạn cũng đã làm gì? Ra phường báo công an kiện thẳng thừng luôn :)) Thế là hoà 1-1 rồi =)) Đúng là bạn mạnh mẽ thật đấy. Trong tiền lệ con dâu Việt Nam mấy ai làm được như vậy. Bạn làm quả đó được luôn, mình đánh giá cao đấy hihi.

Hoà 1-1 rồi thì giờ còn bắt bạn xin lỗi cái gì nữa? Nhưng cụ ông hơn 80 tuổi rồi. Còn bạn mới ngoài 20. Xin lỗi 1 câu cũng không quá sức lắm phải không? Chồng bạn là con một chắc cũng khó ra ở riêng. Thôi bạn ơi, cụ í 80 rồi thì cũng sống được mấy năm nữa đâu. Và tuổi già thì lẩm cẩm đanh đá, bố chồng bạn không phải là ....

các bạn/chị/em ơi. Đung như ban cun_hu nói! Mình còn vấn vương là ở điểm này, đó là những lời trong lúc nóng giận, những hành động trong luc nóng giận.
nhưng mà bạn cun_hu ơi! mình ra ngoai sống hơn 18 tháng rồi, ko sống cung nhà, me mình bảo, giơ quay lại sẽ bị nói bóng gió là "ra ngoai sống, ko biết làm gì" ... Hoặc những câu gì tương tự như vây, liệu mình có chịu nổi ko? Bị đay nghiến về nhân phẩm liệu co chịu nổi ko? Tuỳ mình quyết định cả thôi, nhưng thấy là sẽ có bị nói như thế...
05:29 CH 06/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Mặt trăng khóc ơi, bạn đâu rồi. 10 người ở đây thì 11 người khuyên bạn ly dị ngay và luôn, đơn giản vì họ vừa mới đọc dòng tâm sự nóng hổi của bạn và tâm trạng của họ không khác gì tâm trạng của bạn cái đêm hôm đó. Nên họ khuyên như vậy đó. Nhưng giờ đã 18 tháng trôi qua rồi và bạn không còn hừng hực lòng căm thù như xưa nữa phải không?

Mình thì khuyên bạn đừng ly hôn làm chi. Lời nói trong lúc nóng giận là lời nói mất khôn, lời của con quỷ. Còn bình thường thì mình nghĩ bố mẹ chồng và chồng bạn không phải là hạng người "súc vật chó má" như mọi người nói đâu. Phải vậy không nào, nên bạn mới vương vấn chứ? Ngược lại bố mẹ bạn còn là những người khá gia giáo và khá tốt, kinh tế lại vững vàng.

Tuy nhiên vấn đề ở đây là gì? Đó là bố chồng đã nhục mạ mạt sát bạn (KHI ÔNG ĐANG NÓNG). Nhưng bạn cũng đã làm gì? Ra phường báo công an kiện thẳng thừng luôn :)) Thế là hoà 1-1 rồi =)) Đúng là bạn mạnh mẽ thật đấy. Trong tiền lệ con dâu Việt Nam mấy ai làm được như vậy. Bạn làm quả đó được luôn, mình đánh giá cao đấy hihi.

Hoà 1-1 rồi thì giờ còn bắt bạn xin lỗi cái gì nữa? Nhưng cụ ông hơn 80 tuổi rồi. Còn bạn mới ngoài 20. Xin lỗi 1 câu cũng không quá sức lắm phải không? Chồng bạn là con một chắc cũng khó ra ở riêng. Thôi bạn ơi, cụ í 80 rồi thì cũng sống được mấy năm nữa đâu. Và tuổi già thì lẩm cẩm đanh đá, bố chồng bạn không phải là duy nhất đâu.

Giờ mình sẽ kể chuyện của mình nhé: Mình không nhịn giỏi như bạn. Tính mình thì khác tính bạn ở chỗ mình không nhịn, có gì xả luôn. nên tâm trạng mình lúc vui tìh rất vui lúc buồn thì rất buồn. Chứ không phải KIỂU MẶT LÚC NÀO CŨNG BUỒN RƯỜI RƯỢI NHƯ BẠN, VÌ BẠN KHÔNG XẢ BẠN ĐỂ TRONG LÒNG NÊN THÀNH RA NHƯ VẬY ĐẤY. Giờ bạn thử làm kiểu mặt khác xem nào, vui lên? Hay nói chuyện hơn? Quan tâm mọi người hơn? Và khi nào bức xúc hay buồn thì cũng nên nói ra chính kiến luôn, nói lễ phép vào thì ai nói gì được bạn là hư?

Quay lại chuyện của mình: Khi vợ chồng bất hoà, chồng đánh mình 1 phát, mình bằng mọi giá phải đánh lại 1 phát. Chửi mình 1 câu, mình cũng phải chửi ngay lại 1 câu. Cho nó hiểu cái cảm giác bị đánh, bị chửi là như nào. Và rõ ràng là cảm giác đấy rất khó chịu nên những lần sau khi mâu thuẫn chồng mình cũng hạn chế tối đa việc chửi hay đánh. Nhưng có 1 lần 2 vợ chồng gây gổ quá đà, đang đánh nhau thì bố mẹ chồng lên can ngăn. Lần đó không hiểu sao bố chồng thấy ngứa mắt quá hay sao mà lao vào đánh mình. trong đầu mình không hề suy nghĩ gì mà như bản năng í đánh lại ông luôn (hình như là đạp chân):)) Thế là ông bảo ui giời ui nó đánh tôi. Xong phim! 1 tuần chả nói chiện quan tâm nhau, nhưng đi làm về mình vẫn gầm gừ chào" CON CHÀO BỐ". Sau đó tính mình nhanh quên quên hết luôn. Cả nhà lại hoà hợp như chưa từng đánh nhau.

bạn ơi, mình đi kiện là đúng hay sai? Trong đầu mình chưa bao giờ có sỹ định đánh trả, chửi trả, tay đôi. Thưc ra đêm đó cung ko phai mình đi kiện bố chồng, mà là mẹ minh hay day mình, vì ko ở gần bên, mẹ ở Mỹ "nếu đến một thời điểm nào thấy khó sống quá, phai ra đi, muốn chấm hết, thì lúc đi phải có ai đó làm chứng, ra hội phụ nữ hay ra phường, báo là toi đi vào thời điểm này, ko mang theo đồ đạc gì, chư ko có ai làm chứng, lăng lẽ ra đi, sau lại bị vu cho là bỏ nhà theo trai, hay là trộm cắp vàng bạc gì đấy, rồi bỏ đi".
Đem đó mình nóng quá, nghĩ là sẽ li hon luôn, muốn ra ngoài ở luôn, chợt nhớ lời mẹ, nén len phương trình báo là tôi ra đi ko đem theo đồ đạc gì cả, và bị đuổi, đánh nên tôi đi, chứ ko phải bỏ nhà theo trai, hay trôm cắp gì hết. Đaij ý là vậy, chứ ko phai là muốn kiện bố chồng muốn bố chồng bị xử lý gì đâu.
05:12 CH 06/09/2014
EQ & Hạnh phúc của người phụ nữ: Hành trình giữ...
Các chị muốn hiểu thêm case của em Mattrangkhoc thì vào topic bố mẹ chồng tôi sai hay gì đó để hiểu thêm. Hiện tại em muốn hàn gắn, nên em lờ tịt ko kể chuyện bố mẹ chồng em chửi em thế nào, lôi đầu nắm tóc em ra sao, chồng em cũng chửi em chả kém gì mà chỉ chung chung là bùng nổ. Giờ chồng nó bảo nó chả sai gì, em về xin lỗi bố mẹ chồng đi thì hàn gắn.

Bên kia ai cũng xui em bỏ chồng, nhưng chắc em bỏ ko được nên vào đây hỏi các chị, lược đi 1 chút cái tội nhà chồng, thêm chút vào cái tội của em.

Sorry case này cũng thuộc diện case nặng, các chị cao thủ vào xem thế nào.

Em về lại xin lỗi nhà chồng thì chị và 1 vài chị khác sẽ đành bùi ngùi tặng em câu này: ở đời sướng khổ nhiều khi do mình chọn.


Chị 1u29 ơi, em cảm ơn chị đã đọc bài của em nha. Chị ơi đứng trước quyết định lớn thay đổi cuộc đời, em bối rối lắm. Em thiếu kinh nghiệm sống lắm, ko khôn khéo biết cách ứng xử. 30 năm cuộc đời em chỉ quanh quẩn đi học-về nhà, rồi đi làm-lập gia đình-về nhà. Em ít bạn bè, ít đi đâu, hầu nhu ít và chạm cuộc sống. Lấy chồng em cung ko chuẩn bị nhiều tâm lý, yêu rồi lấy vậy thôi. Em thành viên ưebtretho cũng 5 năm rồi, mà em cũng không dám lên diễn đàn tâm sự, lần nào. Em tiếc nhất là ko lặn lội đọc nhà EQ sớm hơn, để khôn khéo hơn.
Em giống bị trầm cảm ấy, lúc nóng giận ngùn ngụt lửa ích kỷ và tư ái, lúc yếu đuối khóc lóc mệt mỏi muống níu giữ gia đình, em mất ngủ triền miên.
04:26 CH 06/09/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Mọi người ở topic này đều thấy ly hôn là giải pháp tốt nhất. Gia đình em cũng nghi li hôn là giai pháp tốt cho em.
Vậy mà em gọi điện thoại tư vấn, 30 lần, đều khuyên em nên nhẫn nhịn để giữ gia đình, còn nói gia đình chồng em trí thức như thế, ko lý nào làm vậy, khuyên em nên thử lại một lần cuối cùng trong tối đa 6 tháng, nếu vẫn không thay đổi thì li hôn.
còn trong Cty em, thì em ngại không kể chuyện gia đình, nhưng lúc em nghỉ xin nghỉ không lương đi du lịch Mỹ một mình, ko đi với chồng, thì mọi người nói xa nói gần, kiểu như là em ích kỷ, chỉ nghi cho bản thân, không nghĩ cho con cho chồng, bỏ chồng bỏ con ở nhà đi mỹ, bóng gió xa gần khó chịu lắm.
Em mới tâm sự chuyện bmc khó, hay xiên xỏ, hay chửi (nhưng ko kể cụ thể chưi gì), chồng luôn bênh vưc bmc 1 cách mù quáng... Thì mọi người xúm vào khuyên em nên nhịn và cố gắng lần cuối,, em phải vì con, không được ích kỷ, nếu thử lần cuối ko được hay ra quyết định, xây khó, phá dễ. Mà có vẻ mọi người đứng về phía chồng em kìa, tội nghiệp chồng em, em có đường đi mỹ, nên ko sợ li hôn, nên không biết nhịn.
08:18 SA 29/08/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Buồn quá, vì chuyện nay mà Em khóc hoài, cứu suy nghi tới lui, không ngủ đươc, 18 tháng rồi và đến giơ mới dám lên diễn đàn tâm sự. Trước giờ Em cũng có gọi tư vấn tam lý nữa, gọi nhiều lắm, mà không nói rõ bố mẹ chồng đã chửi thế nào, chỉ nói chung chung là khó tính, nói nặng, nên rốt cuộc lần nào tư vấn xong cũng nhận được lời khuyên là nên cho cả hai bên một cơ hội, về xin lỗi, thử Hàn gắn trong vài tháng, nếu vẫn ko thay đổi thì dứt luôn, ko nuối tiếc. Vì vậy mà Em cứ loay hoay mãi chưa ra quyết định,
Me Em kêu mình đọc kinh, tìm hiẻu dạo phạt cho nhẹ bớt duyên nghiệp, Em tìm hiểu về kinh, thì tư nhiên lại đâm ra đổ lỗi cho chính Em, nhân chi sơ tính bổn thiện, chắc tại em làm sao bố mẹ chồng mới ác cảm mà cư xử thế, chắc tại em lam sao nên chồng em mới cứ xư với em vậy. Con người đâu ai bản chất xấu đâu phải không, chắc tại em. Mà em nghi mãi không ra em làm gì đến nỗi chứ.
Li thân, ra ngoài ở, chồng kêu về xin lỗi không về, chồng em lại chuyển sang nghi ngờ em ở ngoài có bồ nên mới thế. Nói là em quen hết người này đến người kia theo lời giáo huấn của gia đình em. Anh ấy nói tạm thời chưa muốn li hôn, để cho con có đủ ba mẹ, luân phiên mỗi người giữ con một tuần, anh ấy nói giờ anh ấy không vội gì cả, chỉ muốn nuôi con khôn lớn, cho con có đủ ba mẹ việc li hon hiện giờ anh ấy ko đồng ý, để sau này rồi tính.
anh ấy nói cho em cơ hội hàng gắn (cho em cơ hội đấy), điều kiện là em phải về xin lỗi bố me anh ấy, phải hủy hồ sơ bao lãnh định cư, vợ chồng là phai cùng nhìn về một phía, em phai tập trung cuộc sống của em tại việt Nam, và sống tại việc Nam là phai theo truyền thống đạo lý, bổn phận lam con dâu cua người việc nam. Em phái biết cách cư xử trong gia đình, khéo léo lấy lòng mẹ chồng, em phải chăm lo cho con cái phai, lo nữ công gia chánh nội trợ để cho chồng yên tâm công việc. Về phần anh ấy, thấy bàn thân ko có lỗi gì với gia đình em,nén ko việc gì phai xin lỗi mẹ em hết.
Chồng em nối trường hợp muốn li hôn, thi em phải để quyến nuôi con cho anh ấy anh ấy mới đồng ý ly hon, còn nếu không anh ấy sẽ ko đưa Giấy tờ cho em để nộp đơn (vì lúc em đi, ko mang theo gì giấy tơ dkkh, hk, khai sinh của con ban chinh anh ấy giữ hết. Em muốn li hôn em phai nộp đơn đơn phương, và lên toà anh ấy sét không đông ý ly hôn.
em đe con em lại cho anh ấy nuôi thì anh ấy mới đong ý ly hon. Sau này, con em lớn sẽ cho đi du học. Hoặc em sang Mỹ mà có quốc tích. Có công việc làm ổn định, đóng thuế, có bảo hiểm đầu đủ thì mới đồng ý cho em bảo lanh con em sang. Đúng là em muốn mang con theo sang Mỹ phai có sư đồng ý cua anh ấy. Nhưng anh ấy nói đã suy nghĩ rất kỹ và kiên quyết như thế, không thay đổi đâu em đưng thuyết phục, anh ấy báo lúc đầu em sang Mỹ phai làm lại tư đầu vất và, thi để con anh ấy nuôi cho, sau nay ổn rồi thì về đón, anh ấy sẽ ko ngăn cản đâu, mà về đón thi phải đưa ra giấy tơ chưng minh có thu nhập ổn định, có đóng thuế, bảo hiểm đầy đủ mới được đón con.
em có năn nỉ anh ấy, cho em mang con đi với em, cực khổ gì em cũng sẽ cho con em điều kiện tốt nhất trong khả năng (con em 4 tuổi). Em nói cho bé đi sớm để sớm hoà nhập moi trường, ngon ngữ. Nhưng anh nh ấy ko chịu, bảo em đưa con em sang đấy, con em đi học là nhờ vào trợ cấp của chính phủ, là xấu hổ, ở Việt Nam anh ấy sẽ cho đi học trường quốc tế, ko phai xin ai trợ cấp hết.... Cứ khăng khăng như thế, bảo là ko muốn li hôn đê con có đủ ba mẹ, em phai xin lỗi thay đồi, phai hủy bảo lãnh, phải hoà hơp ba mẹ chồng thì cho cơ hội Hàn gắn. Còn ko chịu thì tiếp tục li thân, mạnh ai nấy sóng, luân phiên đón con để cho co ổnđinh tâm lý phát triển.
xa con em lâu vậy sao em chịu nổi. Không chịu li hôn. Và chỉ đong ý li hon với đk đê con cho anh ấy nuôi và em phải nộp đơn li hôn đơn phương. Muốn em là người có lỗi với con, em là người phá vỡ cuộc hôn nhân này không cho con gia đình đay đủ, em là người bỏ chồng bỏ con lai để đi qua mỹ, chạy theo vật chất.
Xa con lâu vậy sao em chịu nổi. kiểu nào cũng đo lỗi cho em hết.
06:50 CH 28/08/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Cảm ơn các bạn đã cảm thông với mình, chuyện này hơn một nam rưỡi nay mình chỉ kể vơi mẹ mìn thôi, ngoài ra chưa kể với ai. Mình tưởng kể ra mọi người sẽ giống như chồng mình nói, xúm vào chỉ trích mình là đi lên phường trình báo về bị bạo hành gia đình là "tội không dung thứ được".
Chồng mình nói với mình, là đã đi tham khảo rất nhiều ý kiến bà con, bạn bè rồi, ai cung nói là mình sai và hỗn hào, ai cũng nói là đáng ra trong vòng 3 tháng mình phai về xin lỗi kìa, đằng này bướng như vậy là "mình không thương chồng minh nhiều" , mình không tính chuyện gắn bó lau dài nên mới vậy.
chị mình có làm hồ sơ bảo lãnh định cư cho mình từ trước khi cưới, diện anh chị em bảo lãnh, tất nhiên khi minh lập gia đình thì bao gồm cả chồng và con mình cũng tóc quyền lơi được bảo lãnh. Lúc chị mình làm bảo lãnh cho mẹ mình sang mỹ định cư,thì làm bảo lanh cho cả anh chị ê còn ở Việt nam luôn.
Trươc khi cưới, chồng mình có nói là "bố mẹ anh dễ lắm, về nhà tuy sống chung một nhà, nhưng em và anh có cuộc sống riêng mỗi người ở một tầng, em không phải lo cuộc sống làm dâu đâu". Vì anh hứa hẹn như thế, nén hỏi mình là có đi định cư với gia đình không, mình trả lời là không. Sau khi cưới rồi, về sống chung mới thấy bố mẹ anh ấy khó nổi tiếng trong dòng họ, và mọi thứ trong nhà, nhất nhất đều phải hỏi ý kiến bố mẹ chồng, cuộc sống ngột ngạt kinh khủng. Mình nhịn hết, nhưng minh bị ức chế, đi làm thì thôi, tan sở nghĩ đến về nhà gặp bố mẹ chồng bị bắt bẻ, xoi mói là thấy ngột ngạt lắm. Về đến nhà là bắt lỗi đi làm về sao không thấy vui vẻ, con dâu gì cái măt suốt ngày buồn bã, nó lấy chồng nó không vừa ý hay sao không thấy nó vui, không biết khôn khéo nói chuyện lấy lòng bố mẹ chồng, không biết mở mồm ra, mồm lúc nào cũng câm như hến..... Chồng mình nghe bố mẹ phàn nàn vậy, quay sang hạch sách mình, đi làm thì cô tươi như hoa, ngọt ngào dạ thưa, về nhà lúc nào cũng buồn, ko cười ko nói là sao? Mình kể những câu cạnh nói của bố mẹ lam mình cảm thấy không vui thi lại phán "cô đừng có suy diễn quá, bố mẹ tôi không có sỹ như vậy, bố mẹ tôi nhịn cô lắm đấy". Cả ba người lúc nào cũng một phe, bênh nhau, và áp đặt em. Một mình em trong nhà đó, dám làm gì đâu, mà suốt ngày nói em là "đồ dữ dẵn, tưởng nó hiền hoá ra không phải", "còn nói là em hỗn láo chửi chồng, chửi cả bố mẹ chồng", nói chồng em là đồ nhu nhược "không biết dạy vợ để vợ hỗn hào hiếp đáp bố mẹ".... Thiệt là em ko biết nói sao nữa, muốn ghép cho em tội nào thì ghép, đung sai gì sau hết cũng trút hết lỗi vào em và gia đình em, buộc em phai xin lỗi, bố mẹ chồng luôn luôn đúng, chồng luôn luôn đung, mà nếu chồng có sai cũng lỗi tại con vợ làm cho thăng chồng nóng nên mới thế, con vợ không biết cơm sôi bớt lữa cho yên cửa yên nhà.
Rồi mẹ chồng nói ra nói vào chuyện hồ sơ bảo lãnh của gia đình em, nói gia đình em làm hồ sơ bảo lãnh là làm chuyện thất đức, cố tình chia rẽ hai vợ chồng, em cung ko tính chuyện lâu dài với chồng em, em lấy chồng là để tạm bợ trong thời gian chờ bảo lãnh, khi hồ sơ đến hạn, em sẽ bỏ chồng em mà đi sang mỹ..... Đi qua mỹ nó lấy chông khác.
Rồi nói gia đình chồng em là gia đình công chức truyền thống cách mạng (mẹ chồng có người em trai ở mỹ), không kết thân với việt kiều, những người việt kiều là những người đã đưa kỹ vào việt Nam phá vỡ hiệp định giơnevo, chia cắt đất nước, đến khi đất nươc thống nhất, không xây dựng mà còn cổ suý cho việc di dân, phỉ báng đất nước.....bố mẹ chồng em, chồng em Tuyên bố xem thương viẹt kiều, coi ko ra gi đâu. Trong khi cả gia đình nhà ngoại em ở Mỹ, mẹ và chị gái ở Mỹ, mà nói vậy đó. Bên phía mẹ chồng, cung có bà con người thân ở Mỹ, mới gả nhỏ cháu gái đi mỹ, mẹ chồng còn mừng cho ba mẹ nó sau nay hết khổ, vài năm nó bảo lanh cho đi mỹ nưa.
nói tóm lại là đối với con dâu, thì mang quy tắc, hình mẫu con dâu thời xưa, hết lòng vì chồng, vì bố mẹ hồng, đúng sai không đươc cãi, đem cái chuẩn con dâu thuở 1950 cua mẹ chồng ra để giáo huấn em. Còn với họ Hàng nhà chồng thì lại khác, mừng cho nhỏ cháu gái lấy chồng đi mỹ, ba mẹo nó vài năm nữa là sướng rồi, nó bảo lãnh cho sang Mỹ. Còn với nhà em thi chị em làm bảo lãnh cho em là cố tình phá đám, là không biết điều, làm ảnh hưởng đến tương lai của chồng, làm sao vào đảng thăng tiến, làm chồng bị cô lập......
Kêu em về xi lỗi mãi em ko về, tết vừa rồi 1/2014, sau 9 tháng suy nghĩ, lại kết cho em cái tội mới là: gia đình em theo Mỹ, giá đình chồng truyền thống cách mạng ( nhà chồng có bà con bên Mỹ cũng nhiều) , nên em và chồng em là mâu thuẫn ý thức hệ, đã mâu thuẫn ý thức hệ thì không thể nào chumg sống, không thể dung hoà, thỏa hiệp. Những người theo Mỹ là phỉ báng đất nước, là phủ nhận công lao xương máu cua bao thế hệ cha ông đã ngã xuống để gìn giữ đất nước, là phỉ báng bố chồng vì bố chồng phai chiến đấu rất gian khổ để bảo vệ độc lập tự do cho thế hệ trẻ. Tốt nhất là hai vợ chồng mạnh ai nấy sống, chờ một thời gian cho con lớn rồi li hôn để cho nó đỡ tủi thân.
Xong kể từ đó, tuyến bố ko có trách nhiễm gì với em nữa cả, coi em như tội đồ, rồi nói gia đình em phai có trách nhiệm với em vì đã làm hồ sơ bao lãnh cho em. Nếu li hôn, nói là ko cho em nuôi con, vì em qua Mỹ là phải làm lại từ đầu, là công dân hạng hai, là tầng lớp thấp kém trong xã hội mỹ, em mang con qua mỹ để hưởng trợ cấp cua chính phủ Mỹ là nhục nhã cho chồng và gia đình chồng, là nhục nhã cho con em, trong khi ở việt Nam nó có điều kiện tốt nhất việt nam
Mới gần đây em đi du lich, thì nói là em, là làm giả giấy tờ mới xin được visa, nói là em đi qua mỹ sẽ trốn ở lại bất hợp pháp không về, nói là em giả mạo giấy tờ của chồng mới xin được visa du lịch. Rồi nói em không được mang con em theo du lịch, nếu mang đi, sẽ lên lãnh sứ quán mỹ kiên em làm giả giấy tờ có ý định trốn ơ lại, rồi nói em mà mang con đi, thì sẽ cản trở việc đi đinh cư của em, se kiện lãnh sứ quán mỹ, để sau nay hồ sơ bảo lãnh của em cũng khó mà đi được.
05:23 CH 28/08/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Đúng là mình ngu muội, mình còn tình cảm nên mới mình mới lăng nhằng thế. Các bạn cư nói thẳng, phân tích thẳng, ném đá cho mình tỉnh ngộ với. Sống với nhau 5 sáu năm, tình cảm thi phải có, ngoài những việc mâu thuẫn liên quan đến bmc, thi còn lại chồng minh rất biết điều, cũng thương vợ thương con, cũng chiều vợ lắm.
Nhưng bmc thì ko thích mình, nên rất cay nghiệt, bmc noi gì thì chồng tin như vậy, đúng sai gì cung đứng về phía bmc , và buộc mình phải xin lỗi, xem việc ko làm theo là bất hiếu, chuyện gì cũng bắt mình nhịn, mình chịu thiệt hết.
Thường sau khi mình nhịn nhục, chồng mình cung an ủi, đanh thời gian đưa mình đi phan thiết, vũng tàu để khuây khỏa. Các lần trước mình đều nhịn, đều xin lỗi, nhưng lần này mạt xát, nắm tóc lôi đầu đuổi đi giữa đêm thế, thì mình kinh khủng quá. mình cũng nhận thấy mình ngu.
Mong các bạn cho mình thêm gạch đá, để mình tỉnh ngộ mà khôn lên.
05:01 CH 28/08/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Em xin kể tiếp ạh!
Em cũng là thanh viên trên webtretho lâu rồi, em mới lấy nick mới để kể chuyện cho tiện thôi. Em tự chủ về kinh tế, nếu ly hôn em ko lo gì cả. Nhưng mà em buồn lắm, em vẫn quan niệm "ơ hiền gặp lành", vơ chồng là duyên nợ, chăc kiếp trước em thiếu nợ nên giờ em phai trả. Nhưng mà buồn quá, thương con trai quá, thấy có lỗi với con, vì không cho con được một gia đình đầy đủ. Em hay khóc hoài, buồn cho nhân duyên của mình. Em search rất nhiều topic trên mạng, đọc đủ bài báo về nhẫn nhịn, về hoá giải me chồng nàng dâu.... Nhưng mà càng đọc càng rối, em sợ em không đủ sưc để "nhẫn nhịn" được vài năm nhịn không nổi, tức nước vơ bờ lại giống như vừa rồi.
Em muốn li hôn để thoát khỏi bố mẹ chồng. Nhưng rồi em lại nghĩ hay là em nhẫn nhịn vì con, hay là tại trước đây em chưa đủ khôn khéo, "tien trách kỷ, hậu trách nhân mà", hay là do em có lỗi lầm mà em không nhận ra, hay là do em chưa cố gắng hết mức, để làm ảnh hưởng cuộc đời của con em. Nhưng nghĩ đến cảnh quay lại, em thấy sơ quá.
Trước đây chưa có gì, mà còn khó thế, giờ hai bên có mâu thuẫn thế này, chắc còn khó khăn gấp 10 lần. Nghi đến những lời xỉa xói, nói xa gần, mà em sợ em không vượt qua được. Cư xoay đi xoay lại như thế 18 tháng rồi. Mơi gần đây em có đi du lịch sang Mỹ chơi một thời gian, để có thể suy nghĩ sáng suốt hơn trước khi ra quyết định. Chăc tại em ngu, qua mỹ thấy cuộc sống sung sướng thoải mái, em thích lắm, vậy ma đem lại nhớ chồng nhơ con, lại nghĩ thôi bỏ qua hết tất cả đi, tha thứ, ở hiền rồi gặp lành Hà.
các mẹ/chị/bạn ơi, em không biết thế nào là đúng nữa, có lúc em nhớ về mọi chuyện, giận dữ và uất ức muốn li hôn. Nhưng rồi bình tâm lại, lại muốn tha thứ, nhẫn nhịn để hàn gắn.
Có bác nào là mẹ chồng cho cháu lời khuyên khách quan với. Thật ra mẹ chồng muốn gì ơ con dâu ah?
05:18 CH 27/08/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Em xin kể tiếp:
kể từ tháng 3/2013 em đã don ra ngoài, thuê một cái phòng ở riêng.
Lúc đầu em giận lắm, giận kinh khủng, tự nhu sẽ không bao giờ quay về nha đó, không bao giờ tha thứ.
Chồng em có kêu em về xin lỗi, rồi xin phép bố mẹ chồng ra ở riêng, hai vơ chồng sẽ mua chung cư cũ, nhỏ ở cách nhà vài căn để ở. Nhưng chồng em kiên quyết khăng khăng là em sai, em đã "dám" đi kiện, chồng em nói bà con họ hàng nhà anh nói "không có một người con dâu nào như em, không có một người vơ nào hỗn hào dữ dằn giống em". Chồng em cương quyết là "bố mẹ chồng không sai, mà là do em láo, em hỗn hào, dữ dằn nên mới bị như thế".
Thật là em uất ưc quá, sau hết những chuyện như vậy, trút hết lỗi lầm cho em, măng chửi mạt xát xui gia cũng là lỗi do em và em phai xin lỗi. Còn nói đây là truyền thống đạo lý của việt Nam, con cái trong nhà, đặc biệt là dâu con, bố me có sai đúng gì cung không được cãi, phải nhịn. Đàn bà là cơm sôi phải biết bớt lữa, phải biết "nhịn" để giữ gìn gia đình cho con, phải căng răng vào mà nhịn, cái kiểu trả lời, lý lẽ tay đôi như em là không chấp nhận được, là hỗn láo..... chuyên trong gia đình, thì đóng cửa mà giải quyết, thưa kiên lên phường là xem bố mẹ anh ấy như kẻ thù rồi, trên đời này chưa tưng có con dâu nào "dám" như thế.
Thêm vào đó, đô lỗi cho gia đình em, mang lối sống ở mỹ về dạy cho em, hở ít là đòi thưa kiện, hở ít là đòi ghi âm. Đó là lối sống của mỹ, còn gia đình anh ấy là gia đình gia giáo, sống ở việt Nam phải theo truyền thống đạo lý Việt nam. Muốn sống theo lối sống của Mỹ, thì sang mũ mà sống. Ở mỹ, em mà kiên thế này, thì cảnh sát sẽ không bỏ qua như ở Việt nam. Vì ở Việt Nam nén mọi chuyện mới thế, nên việc em lên phường trình báo là phạm trọng tội với gia đình chồng, là bỉ mặt bố mẹ chồng, làm mất mặt gia đình nhà chồng. Em phải về xin lỗi bố mẹ anh ấy, rồi xin phép bố mẹ cho ra ở riêng, xem bố mẹ thu xếp thế nào, có đồng ý không.
Suốt 5 năm trời, em luôn phải nhịn, phải luồn cuối xin lỗi rồi, thi việc xin lỗi ko phải là em ngại. Mà là em khủng hoảng tinh thần quá, càng nhịn càng lấn tới. Nên em muốn suy nghĩ thêm.
trong thời gian đó chồng em có nhờ ông cậu (em của mẹ chồng) gọi cho em để khuyên nhủ. Cậu anh ấy gọi cho em cũng 5-6 lần nhưng em lấy cớ bận việc từ chối. Ko phai em hỗn hào, không muốn gắp. Mà là em đang ám ảnh cái đêm khủng hoảng, cả bố mẹ chồng, chồng cùng đứng về một phe, thi nhau bắt lỗi, mạt xát em. Em sợ gặp ông cậu này lại là giáo huấn kiểu, mắng mỏ, rồi em lại phải nhịn, nhịn nhịn. Nhịn xong vẫn mang thêm một đống lỗi lầm gì đấy theo truyền thống đạo lý việt nam gán ghép cho nữa. Nên em lấy cớ bận việc, không gặp.
chồng em cũng có nhờ anh chồng (cùng cha khác mẹ), gọi cho em mấy lần. Là vai anh, chứ thật ra anh ấy gần bằng tuổi mẹ em, con trai anh ấy bằng tuổi em. Nên em cũng kính trọng. Nói chuyện rất giữ lễ. Anh chồng, cũng khuyên em nên vì con mà về xin lỗi bố mẹ, rồi anh ấy sẽ tác đông bố mẹ chồng để cho tụi em ra riêng, sống ở gần kế bên nhà. Em cũng dạ vâng, không dám cãi... Nhưng em vẫn ám ảnh quá, không biết quay lại mọi chuyện có tiếp diễn thế nữa không.
uất nghẹn
04:35 CH 27/08/2014
Bố mẹ chồng em đúng hay sai? E nên chịu đưng vì...
Gửi các bạn/các chị/em,

mỗi lần vơ chồng em giận nhau vì bố mẹ chồng, em kể chuyện em bi mắng oan, anh ấy bảo không phải vậy, sỹ bố mẹ ko phải vậy, nhưng em vẫn giận ko nói chuyện, thi anh ấy làm ầm lên, cho là em không biết điều, lúc nào cung ko vui vẽ, nghi ra chuyện này chuyện kía để nói bố mẹ anh ấy. Bố mẹ anh ấy trên lâu, nghe anh ấy lơn tiếng là đi xuống ngay, rồi lại mắng em là "chồng đi làm mệt, tối ko để cho nó yên, còn làm nó căng thẳng nưa", bố chồng thi nói "ai bảo mày rước con quỷ cái này về, thì giờ mày ráng mà chịu", "thuê cái phòng trọ cho con quỷ cái này ra ngoài ở riêng để cho nhà yên chuyện"..... mỗi lần gây đều lên tiếng đuổi em, không ở dược thì đi đi, không chịu được thì đi đi, mày muốn tiếp tục ơ cái nhà nay thì phải câm mồm lại, và cắn răng vào mà chịu đựng, lấy chồng phải thế đấy
10:02 SA 27/08/2014
m
Mattrangkhoc
Hóng
439Điểm·6Bài viết
Báo cáo