images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
Trước đây em có đọc 1 bài báo , họ nói rằng internet chính là công cụ hữu hiệu cũng đồng thời là vật cản khiến cho 1 người muốn tìm hiểu và khó quên người yêu nhất.Quả nhiên đúng thật , chỉ cần 1 cái clik và 1 vài thông tin về người kia là gần như có thể biết được họ đã-đang làm gì.
Thật đáng tiếc là , con người chỉ nhận ra những sai lầm của mình khi mọi việc đã xảy ra .
Nhưng xét cho cùng, khi ngồi suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, em nhận thấy cả em và cậu ấy đều sai lầm.Mọi chuyện xảy ra với em trước hết đều là do em.
Chính bản thân em đã sai lầm, đã ngộ nhận , đã quá dễ dãi.
Nói dối.
Phải , trong đời người ai cũng nói dối, không nhiều thì ít, không ai là không nói dối cả, nếu có chắc chỉ có đức Phật mới thế thôi.
Em ghét nói dối bởi vì có lần nói dối ,bị phát hiện mẹ em đã nói : Nói dối người khác thì chẳg khác nào nói dối bản thân cả, mà đã nói dối bản thân thì có chắc mình là thật không? vì thế mà em Thật.
Em thành thật và em tin vào những lời người khác nói dù rằng em biết ở xã hội này phải có người nọ người kia thì mới tồn tại được. Em không muốn mình nghĩ xấu về ai cả, em tin là ai cũng muốn mình tốt đẹp, và để tốt đẹp thì 1 vài lời nói dối về bản thân là có thể chấp nhận được ...
Cho đến bây giờ em thực sự vẫn hy vọng rằng cậu ấy đã từng nói thật về chuyện hòan cảnh của cậu ấy...
Em đang khóc, em đang đau, rất đau, nhưng sẽ chỉ trong ngày hôm nay thôi, chắc chắn, chỉ 1 lần cuối cùng em khóc cho chính em và cho cả cậu ấy...
Chỉ ngày hôm nay nữa thôi, sau đó em sẽ không để mình như thế này nữa.
Cậu ấy đã nói thế này với bạn cậu ấy:" Tao sẽ không yêu ai trong nhóm bạn bè ,bởi vì tao không muốn làm họ bị tổn thương...thế nên chỉ tòan yêu người lạ". Tại sao ? bởi vì với cậu ấy bạn bè rất quan trọng: Họ là những người sẽ và chẳng phản bội cậu ấy cậu ấy đâu nhỉ- ngay cả khi họ biết bản chất cảu cậu ấy ra sao...

Ngày 4-2-2009:Tình yêu đối với nó như những ô số sudoku vậy, khi chơi thì thấy hấp dẫn cơ mà giải đố xong thì chả còn j thú vị, vứt ra chỗ khác và không bao h đụng đến ô chữ đấy nữa. Rồi thì 1 ngày nào đó hứng thú với 1 ô sudoku khác và tiếp tục lao vào giải đố.
Thế đấy, tình cảm chả phải trò đùa nhưng chả khác j trò chơi, chơi nghiêm túc hẳn hoi nhé nhưng cái j cũng có giới hạn của nó, không phải muốn giữ là giữ, muốn nắm là nắm, đến bao h chơi nhiều thì chán chả muốn chơi nữa nhỉ ?
31-03-2009:..........thik 1 người mà chả biết người ta có thik mình hay không............
..........dạo này bắt đầu khủng hoảng, bỗng thấy mình phải suy nghĩ quá nhiều thứ, gia đình, bạn bè, tình yêu......rồi thì ngoảnh đi ngoảnh lại cuối cùng mọi thứ cũng be bét hết. Không muốn về nhà, không muốn gặp bạn, chỉ muốn ở một mình. Nhiều khi ước giá có 1 ngày chả làm j, không Yo, không project, không có ai xung quanh, chỉ là nằm yên và suy nghĩ....rồi thì ngủ lúc nào không hay.........bình yên đến nỗi không muốn tỉnh lại nữa. Mệt mỏi quá rồi, quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều gánh nặng. Đôi khi cũng muốn vứt hết, trút hết đi nhưng không được.....cuộc sống này không còn vì mình được nữa, không còn của riêng mình được nữa......
........Tự nhiên lại tưởng tượng, nếu thành 1 đôi thì sao nhỉ? Chắc sẽ buồn cười lắm đây, trẻ con quá mà. Ngẫm lại thì nó cũng đã biết j về người ta đâu? Có ny chưa, nhà ở đâu,.....đều không biết. Chỉ đơn giản là thấy yêu nụ cười ấy, yêu khuôn mặt ấy....thế thôi được không nhỉ?......
01-04-2009:..........Nếu chỉ đơn giản là thik thì nói thik với người ta có lẽ mọi việc chả rắc rối đến thế.......Nếu chỉ đơn giản nói buông mà có thể buông thì chả phải lo lắng nhiều đến thế.......Đôi khi, cuộc sống là không chờ đợi, cứ bước đi theo cảm tính để rồi ngoảnh lại thấy mình bỏ quên quá nhiều thứ, bỏ lỡ quá nhiều dịp. Ngủ 1 chút thôi rồi sẽ tỉnh lại nhỉ, không tỉnh thì còn bạn bè đánh thức mà, đúng không?
.........Đôi khi chỉ là muốn thôi nhưng rồi ngủ sẽ hối hận đấy, ngủ rồi sẽ lỡ mất cơ hội đấy, ngủ rồi sẽ quên đi nhiều thứ đấy. Thức nhé, thức nhé nó ơi, thức để yêu nụ cười đấy, thức để yêu khuôn mặt ấy. Chỉ có thức mới có thể ngắm nhìn, chứ ngủ thì chỉ thấy đen xì thôi.........Vậy là phải thức nhé, nó ơi........để yêu người ta nhiều hơn.....và còn để chờ 1 ngày được yêu lại nữa chứ.........

4 tháng là thời gian quá ít để hiểu về 1 con người nhưng cũng đủ để nhận ra 1 vài điều , không ai diễn kịch được mãi 24/24.
Với 2 lối suy nghĩ quá khác nhau về tình yêu giữa em và cậu ấy , đúng như các chị nói : Sẽ không bao giờ đi chung 1 con đường.
2 tháng là khoảng thời gian quá ít để quên đi 1 người đã từng yêu- đối với em nhưng nó lại là bình thường với ai đó để quên.Dễ dàng và nhanh chóng mà.Đúng vậy, đã là 1 chò trơi thì sẽ đến lúc chán.
Sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng em khóc, em viết và nghĩ về cậu ấy.
Sau đó em sẽ quên.Quên cậu ấy.
Đó điều tốt đẹp nhất em dành cho cậu ấy. Em muốn mình tự do và để cho cậu ấy tự do.Để cậu ấy tự do đến với 1 người con gái khác,1 khuôn mặt mới, đến với 1 tình yêu mới, 1 trò chơi mới- 1 trò chơi luôn được update.
Còn em, với những gì em nhận được sau những chuyện đã xảy ra, em đã thấy đủ. Gia đình và những người bạn, với em như thế là đủ.
Cuộc sống còn nhiều điều thú vị.
Nó làm em đau đớn nhưng cũng khiến em cảm thấy yêu nó hơn.Em nhận ra nhiều thứ em được hơn là mất.
Em hài lòng và hạnh phúc với hiện tại.
p/S: mình hy vọng những bạn nữ- dù có hay chưa có người yêu thì hãy xem câu chuyện của mình như 1 bài học, hãy đủ chín chắn và sáng suốt khi yêu.Không phải lúc nào tình yêu cũng đẹp như truyện tranh ...và không phải lúc nào việc: mất một thứ giá trị rồi mới nhận ra nó quan trọng trong cả cuộc đời... là dễ dàng và chấp nhận được việc ấy được đâu.
LÀ con gái nhưng bản thân phải mạnh mẽ.
06:43 CH 09/04/2009
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
Em cho chị các thông tin cá nhân của thằng con không cha này đi, nó là đồ vô giáo dục. Để chị cua nó và cho nó biết thế nào là đau khổ.
Chờ tin em.

Không cần thiết đâu chị ạ , em khác cậu ấy mà, em tin là mình cứ sống tốt là đc. Trao nhân nào nhận quả nấy mà .:Sad:
@ got hồng: Nếu em là con gái thì nên yêu quý bản thân mình, đừng để mất rồi mới thấy hối hận, thời gian với người này là dài nhưng với người khác là ngắn em ạ .
@ Cà phê đắng: Cũng trẳng trách được ai ngoài trách chính bản thân em dễ dãi ...quá muộn để hối hận .Cám ơn chị về bài thơ nhé...
05:05 CH 09/04/2009
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
Hôm qua, trong giờ giải lao , em cùng lũ bạn xuống căngtin thì bất chợt thấy : Cậu ấy đang đèo bạn gái phóng ngang qua nhóm bạn em, tất cả bọn bạn em đều nhận ra ... và quay sang hỏi em. Nói sao nhỉ? Cậu ấy thừa biết, chiều thứ 7 hàng tuần em vẫn phải đến trường và sau khi chia tay cậu ấy tham gia vào 1 nhóm- hoạt động ngoại khoá bên trường em=> việc nhìn thấy mặt nhau chỉ là sớm hay muộn, có điều em không ngờ là nhìn thấy cảnh kia.
Lúc đấy em rất bình tĩnh... cũng có nghĩ , cũng im lặng , cũng giải thích : Ờ, là ex-boyfriend và his new gf.
Giống như phải tạt 1 gáo nước lạnh vào mặt thì mới rửa được con ngươi vậy, đau thật nhưng tỉnh táo.
Sau khi nhìn cảnh ấy- em biết suốt đời này em sẽ chẳng quên cậu ấy nổi đâu và thứ tình cảm mà em cho cậu ấy bây giờ , sau này :Không phải là tình cảm trước đây mà là sự thương hại.
Đúng là thời gian sẽ làm con người thay đổi...em không còn là em như trước nữa.
Em không đủ vị tha cũng chẳng nhân từ, tử tế gì mà tha thứ hay đứng ở 1 nơi xa xa nào đó mà cầu chúc cho cậu ấy hạnh phúc được.
Ruốt cuộc có lẽ cậu ta nói cũng đúng 1 phần về chuyện :" Đứa con gái nào mà chả giống nhau- rồi sẽ tìm đc thằng khác tử tế hơn tôi thôi".
04:35 CH 22/03/2009
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
Cám ơn tất cả các anh chị và các bạn trong đây đã động viên mình nhiều lắm, mấy ngày qua mình đã suy nghĩ rất nhiều về những lời khuyên...và may mắn vì mình tìm lại được cuốn " Hoa hồng giấu trong cặp sách".....Cái gì đã mất thì sẽ không thể lấy lại được.Mình cổ hủ lắm ..vì thế mà mình biết mình không còn lòng tin vào con trai nữa.Không còn.
"Nếu tình yêu là 1 vở kịch vui cho nam giới thì lại là 1 bi kịch đối với nữ giới.Trong cuộc tình con trai bao giờ cũng là kẻ khởi xướng và áp đặt, còn sau cuộc tình con gái bao giờ cũng là người sám hối, đau khổ , thất vọng"
Em cũng vậy -không phải là ngoại lệ.Cậu ấy cũng vậy.
04:00 CH 11/02/2009
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
Ngày trước , trước khi quen anh , em là 1 người không thể ngồi yên 1 chỗ được- lúc nào cũng sẽ là người gợi mở các câu chuyện-lúc nào cũng sẽ tìm tới chỗ đông người vì em sợ cô đơn.Từ lúc biết cậu ấy em mới bắt đầu hiểu ra đôi khi yên tĩnh thật tuyệt và chỉ tuyệt khi ở bên anh.
Vào đọc những tâm sự của các anh chị trong đây , em mới thấy em giống nhiều người quá...Tại sao luôn là con gái phải chịu đau khổ nhiều hơn con trai nhỉ? Vì ông trời khi tạo ra con trai và con gái đã phân biệt - con gái luôn là người suy nghĩ và đau khổ nhiều hơn con trai .
Đọc topic " Viết về cho anh" trong đây mà tự nhiên em thấy...em cần phải viết ra những gì em đang nghĩ..có lẽ có viết ra như vậy em mới thấy nhẹ nhàng ...Em không thể viết trong blog được , bởi vì..em có lòng tự trọng của em...Em biết anh sẽ vào và đọc ..nên chỉ còn cách này..nơi đây không ai biết em , không ai biết anh..
Anh chẳng biết được điều này đâu..anh nhỉ..
Cho dù anh là con người như thế nào đi chăng nữa thì em đã và vẫn yêu anh..cho tới tận bây giờ..
Mọi người đều đã khuyên, đã phân tích và em thực sự hểu , em hiểu thực sự..nhưng em là vậy...ngang ngược và bướng bỉnh...
Em tin anh hoàn toàn và bây giờ em vẫn tin..có 1 lúc nào đó anh đã yêu em thực sự ... và vì yêu anh , em yêu anh thực sự nên em vẫn tin anh..cho tới bây giờ...
Anh biết không? Em hay giận dỗi anh vì em trẻ con 1 phần và 1 phần vì em muốn biết anh cần em như thế nào...Nhưng vì em quá trẻ con nên nhận ra 1 điều quá muộn.Khi yêu , chúng ta cần tôn trọng nhau.
Chúng ta còn quá trẻ con để mà nhận ra điều đó.
Em không tôn trọng anh vì thế mà đã để anh hết lần này đến lần nọ đi xin lỗi em..Xin lỗi bởi những lúc anh cư xử như trẻ con - dù biết tính anh là thế- trẻ con và không nghĩ nghiêm túc được quá 30s...Nhưng mà anh đâu biết rằng em - không thể giận ai quá 1 ngày- nhất là anh- người em có lẽ là yêu.Vì thế chỉ cần anh đến gặp em là mọi chuyện sẽ như bao giờ xảy ra...con gái khi yêu thường thế-không bao giờ muốn người mình yêu phải mệt mỏi -em cũng thế...Em chỉ muốn thêm 1 chút gia vị cho tình yêu ..nhưng có lẽ..em không khéo léo, em không tỉnh táo..để thành quá tay...
Còn anh..anh cũng thế..nếu anh tôn trọng em... và..yêu em..yêu em ư? ..thì có lẽ anh đã không làm thế..đã không làm em mất tỉnh táo..đã không làm em tổn thương ..và làm em thành ra như thế này..
Ở giữa chốn đông người, giữa những âm thanh ồn ào thường có xung quanh em..mà em thấy mình trống rỗng.
Em không khoẻ mạnh như người bình thường...em sinh ra đã ốm yếu vì thế mà em được những người xung quanh bao bọc và nhận được nhiều yêu thương ..dẫn tới em như bây giờ..Em không thể sống nếu thiếu đi sự yêu thương...Không thể sống nếu thiếu cha mẹ bạn bè và giờ đây...là tình yêu.Giá trị của những cảm xúc này có giá trị lắm chứ, em không biết nó có thể so sánh được với cái gì nhưng em biết không ai có thể sống thiếu nó...Vì thế mà em -khi yêu anh -em biết mình sẽ đem cho anh những gì mà em có để bù đắp cho anh...
Nhưng có lẽ bởi vì em còn quá trẻ con nên em không biết cách biểu lộ cảm xúc...Không biết cách thể hiện nó thế nào để anh hiểu ..và cuối cùng ..cũng vì em trẻ con nên đã làm anh thực sự mệt mỏi...Và vì quá mệt mỏi nên anh đã không nhận ra những gì em đang cố gắng thể hiện cho anh hiểu...và rồi tất cả những gì anh nhớ về em toàn là những điều khiến anh chán ghét...Khi giận nhau ai mà chẳng thấy, chỉ toàn thấy những điểm yếu của nhau...mà không thấy sự cố gắng...
Em đang đau và sẽ đau...
Em giận giữ và hận anh..
Nhưng rồi đến khi nằm xuống , trong em tràn ngập hình bóng anh...
Em uống thuốc để ngủ nhưng sao em vẫn tỉnh táo?
Em ăn được nhưng lúc sau em lại nôn?.
Em biết anh như thế nhưng em không chấp nhận nổi...
Mọi người đều nói : Qua được chuyện này , em sẽ tìm thấy hạnh phúc...
Nhưng hiện tại...em ước gì tim mình có thể ngừng đập trong 1 lúc.1 lúc thôi, vì em biết nếu như chết đi sẽ nhiều người đau khổ vì em.Em không có quyền làm tổn thương tới ai cả.
Em sẽ viết cho đến lúc em hết hy vọng về tình yêu...
Em thực sự biết các anh chị đã giúp em nhiều lắm, nhưng em giờ đây chỉ làm được như thế này...
06:55 CH 08/02/2009
Dành cho những người nghĩ rằng mình không thể yêu...
Ai nói rằng lý trí đã đầy thì không còn chỗ cho cảm xúc nữa!
Tình yêu có lý trí thì có gì xấu đâu hở bạn?
Lý trí, chứ ko phải toan tính mà!
Trước đây, tớ tự hào về tình yêu của tớ lắm! Thuần túy cảm tính, ko lựa chọn, ko tính toán, tự nhiên quen, tự nhiên thân, tự nhiên thấy đặc biệt, tự nhiên yêu. Tớ được ngưỡng mộ, được yêu, được trân trọng, được nâng niu. Năm tớ học năm thứ 4 đại học, khi quyết định phải chia tay mối tình đầu đó, tớ buồn nhiều lắm! Cũng suy nghĩ như bạn bây giờ. Nhưng giờ, thì tớ nghĩ khác.
Tớ cần cảm xúc để rung động trước một ai đó, để bắt đầu có cảm tình với một ai đó. Nhưng tớ cần lý trí để lựa chọn người phù hợp với mình, hợp về tính cách, hợp về lối sống, để tìm một người nhìn cùng về một hướng với tớ, chứ ko phải chỉ nhìn tớ mà thôi. Và, nếu có thể, tớ muốn, tớ dùng cả cảm xúc và lý trí để quyết định tương lai của mình, chứ ko chỉ thuần túy cảm xúc mà thôi.
Bạn đừng nặng nề, suy nghĩ những điều quá to tát bạn ah!
Có một khoảng thời gian, vì những hiểu lầm, vì những khó khăn của 2 đứa sinh viên bắt đầu bước ra ngoài cuộc sống, tớ và mối tình đầu của tớ quyết định xa nhau.
Đau đớn lắm!
Lần đầu tiên phải chịu đựng một điều gì đó đau đến mức ko thở nổi. Tớ không thể nuốt được bất cứ thứ gì vào miệng. Trong 1 tuần, tớ gầy đi 4kg. Tớ phải uống thuốc ngủ để ngủ, vì sợ mở mắt ra sẽ nghĩ.
Sáng, tớ bắt đầu một ngày mới bằng những suy nghĩ về tình yêu đầu tiên đó.
Đêm, đêm nào tớ cũng khóc, nhắm mắt lại là khóc, khóc đến nỗi mệt quá ngủ thiếp đi. Cứ như thế, ròng rã 1 tháng liền.
Tớ có cảm giác là 24 tiếng trong ngày, trừ những lúc ngủ, lúc nào tớ cũng phải gồng mình lên để sống. Ngay cả trong đầu mình cũng có cảm giác là phải nghiến răng lại để sống. Từ lúc chia tay, đau đến mấy cũng phải cố giấu, lòng tự ái bắt tớ phải vượt quá, phải sống tốt.
Mắt lúc nào cũng ầng ậng nước.
Đi ngoài đường, mùa đông, tớ nhìn thấy người con trai đưa tay ra sau, kéo tay người con gái lại nắm, thế là cứ vừa đi vừa khóc, tim thắt lại.
...
Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi!
Nỗi đau một ngày, mỗi tuần giảm đi một ít.
3 tháng sau, tớ đã là một người khác. Tim vẫn nhói đau, khi nhìn thấy bất cứ điều gì gợi nhớ, nhưng tớ mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Tớ tự hào lắm vì kỳ học đó điểm học của tớ rất cao, cao hơn những kỳ trước, tớ nhận được 2 giải thưởng về nghiên cứu khoa học, và tớ có thêm những người bạn cực kỳ tuyệt vời, yêu quý tớ cho đến tận bây giờ.
Tớ cảm ơn thời gian đó, dù đau khổ đến tột cùng, nhưng sau tất cả, tớ được nhiều hơn là mất.
Sau đó, tình yêu ấy cũng quay về với tớ, thậm chí còn đẹp hơn cả lúc đầu.
Trong suốt thời gian đó, tớ cũng không dành tình cảm cho ai, dù cũng có người đến với tớ. Tớ ko bao giờ nghĩ rằng tớ không thể yêu được nữa. Chỉ là tớ có muốn và hay không, và đã sẵn sàng hay chưa thôi.
Tớ không thấy việc nói rằng “phải cố gắng” là hô khẩu hiệu!
Lúc này, tớ cũng đang có chuyện đau lòng lắm, cũng phải gào lên với bản thân mình rằng “phải cố lên”. Nhưng tớ tin là tớ làm được! Cs của tớ là của tớ, không phụ thuộc vào ai cả.

Đọc chuyện của chị mà sao em thấy chị mạnh mẽ quá, ước gì em cũng được như chị ..Mạnh mẽ và may mắn..Thời gian sẽ chứng minh tất cả đúng không chị?
Chị đã quay lại với anh ấy - mối tình đầu phải không chị?
Em cũng vừa mới tan vỡ ..mối tình đầu của em ước gì cũng được như chị...
Em vừa tin, vừa không muốn tin....vào điều kì diệu ấy...
Em tin em sẽ lại yêu nhưng sẽ vẫn là người ấy-mối tình đầu của em..còn nếu không em sẽ không thể yêu nổi ai mất...
05:58 CH 08/02/2009
Một phút thật lòng! Hãy là chính mình dù chỉ...
Sau tất cả , sự thật hiện rõ ràng ở trước mắt .
Anh không đáng để em phải đau khổ, không đáng để em phải lưu giữ hình ảnh trong tim..
Nhưng sao không thể xoá nhoà nổi.
Mọi người đều chuyển động , chỉ mình em là dừng lại.
Trái tim em đau nhói...giá như có thể ngừng đập đi 1lúc nhỉ?
Để hoàn toàn không biết tới cảm giác này...
05:44 CH 08/02/2009
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
Em đã cố gắng , tự lừa dối bản thân vì em mong cuộc sống tốt đẹp nhưng mà em sai rồi, sự thật là sự thật, em tỉnh hoàn toàn rồi, em hoàn toàn tỉnh ra trong cơn u mê.Em tự lừa dối mình.Em lừa dối mình để mong nhận ra cái con người thật sự trc đây em yêu là loại nào.
Em lấy hết sức bình tĩnh để vào blog của cậu ta và cái mà em nhận được là đây:
Chia tay....
2 từ chia tay luôn là ám ảnh của các cặp tình nhân trên toàn thế giới này. Tình yêu dù có đẹp đến đâu thì chỉ sau 2 chữ chia tay, ngắn ngủi và đơn giản, dù là ai nói thì sau đấy cũng chỉ còn lại 2 con người đau khổ ngồi tự hàn gắn vết thương cho mình.
Trong cuộc đời này đau khổ nhất phải chăng là bị chính người mình yêu thương phản bội? là bị người ấy bỏ rơi trong vô vọng và đau khổ ? ngày hôm trước còn nhìn nhau trìu mến sao hôm nay đã lạnh lùng quay lưng........
Đấy là đau khổ ư? Không, đấy là sự giải thoát, là khi không thể ở bên nhau thì nên giải thoát cho nhau, cho người ấy được tự do đi tìm hạnh phúc đích thực.....Đấy là hạnh phúc...Hạnh phúc khi chia tay........là hạnh phúc có gai......
Đau, tất nhiên rồi, có ai bị gai đâm mà không đau. Không phải đau quằn quại, đau đớn tột cùng mà chỉ âm ỉ, nhói lên từng đợt, nỗi đau thấm vào từng thớ thịt, gặm nhấm cảm xúc và ăn sâu vào ý thức.........Đấy mới là đau....
Anh yêu em, không, đã từng rất yêu em. Em không xinh, đúng. Em không thông minh, anh cũng chả phủ nhận. Nhưng yêu nhau nào vì em xinh, yêu nhau nào phải vì em thông minh. Anh yêu em vì bên cạnh em anh không phải lo nghĩ về ngày mai, bên cạnh em anh không còn phải tự trách mình về ngày hôm qua, bên cạnh em anh sống vì ngày hôm nay. Yêu em phải chăng là điều hạnh phúc nhất đời anh..............?
Không, yêu em là sai lầm lớn nhất đời anh. Yêu em mệt mỏi lắm em ah. Có ai sống trên đời mà không cần ngày mai. Có ai giỏi được mà không rút kinh nghiệm từ ngày hôm qua. Yêu em để rồi suốt ngày cãi nhau cho ngày hôm nay. Anh không đủ sức, anh mệt mỏi. Lần trước sang blog em anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy entry chia tay.......Ah, lại chia tay nhưng anh nản rồi, anh không đủ sức lực để níu kéo em nữa. Hãy ra đi như em muốn và coi như chia tay vì anh phản bội...........
Phản bội. Nghe nặng nề quá nhỉ? Nhưng thôi chẳng phải chúng mình cần 1 lí do chính đáng để chia tay sao? Vậy thì phản bội nhé, anh yêu người khác rồi em ạh? Không còn yêu em như ngày xưa nữa đâu................Quên 1 kẻ phản bội đi em nhé. 4 tháng, anh đã lấy của em quá nhiều nhưng anh không thể đền đáp cho e được, anh là kẻ phản bội. Quên anh đi và coi như e vừa bị mất trộm. Em nhé, tình đầu thì không bao giờ là tình cuối được đâu........?
Nếu yêu mà mệt mỏi đến thế............ thì chia tay em nhé. Cười lên và quay lưng vào kẻ phản bội....không đáng để e quan tâm đâu........

Em nhận ra rồi, nếu thực sự cậu ta có yêu em 1 chút, 1 chút thôi thì có lẽ cậu ta đã không viết như thế?????? Tại sao phải lôi chuyện đó ra để làm gì..Để cho mọi người biết cậu ta có yêu em sao????Tất cả bạn bè cậu ta đều biết em!!!!
Chị " 1102" khuyên em hạn chế nói việc này, em biết chứ, chỉ những người em thực sự tin tưởng em mới nói ra được thôi, còn em nói ở trên đây vì em biết không ai ở đây biết em là ai cả, em mong mọi người ở đây giúp đỡ em...
Giờ thì em nhận ra bộ mặt thật của cậu ta rồi...Tất cả những chiến tích của cậu ta đều trong blog.Em đã đọc mà không nhận ra điều đó.
Giờ thì tất cả những ai vào blog của cậu ta đều biết mọi việc.
Em làm gì bây giờ?
Liệu em có nên gọi điện và nói cho cậu ta biết : Nếu cậu ta còn chút liêm sỉ thì hãy thôi ngay việc "chia sẻ nỗi lòng" của cậu ta cho toàn bộ mọi người biết không?
Nếu cậu muốn sỉ nhục em để em hòan toàn căm thù cậu ta thì việc thông báo cho mọi người biết cậu ta có được em như thế là quá đủ rồi không???
Em rất cần các anh chị...Hãy cho em lời khuyên ...
12:51 CH 07/02/2009
Là em yêu mù quáng hay em thực sự không biết yêu...
2 tháng đó là 2 tháng em tìm hiểu cậu ấy và ... tháng 11 rồi em mới chính thức nhận lời..để rồi...đến nay đã được vừa tròn 4 tháng.. 4 tháng..cũng là khoảng thời gian mà mối tình đầu của cậu ấy tan vỡ...
Em là người thứ 4 của cậu ấy, là người cậu ấy đã tâm sự với 1 người bạn cấp 3 ( bạn thân của người yêu cấp 3 của cậu)" Lần này là nghiêm túc thật sự"... và là người lâu nhất -4 tháng...nếu như đúng lời bạn gái ấy đã nói với em thì em nhận ra...em có nhiều điểm giống với người con gái đầu tiên của cậu ấy, từ ngoại hình và tính cách...
Bắt đầu yêu nhau từ ngày 2-11 và kết thúc vào ngày 2-2...
Em vẫn sợ mối khi nghĩ tới việc trước thời điểm chia tay 2 ngày cậu ấy vẫn đối xử với em như ngày đầu. Chỉ trong có khoảng thời gian ngắn ngủi 2 ngày ( từ ngày 30-1 tới ngày 1-2 ) em đi xa với gia đình..khi quay trở lại Hà Nội , cậu ấy đã hoàn toàn là 1 con người khác...
Em thật sự không thể hiểu nối...Con người có thể thay đổi trong 1 thời gian quá ngắn đến như thế sao??
Người ta nói không ai hiểu rõ mọi việc bằng những người trong cuộc..và cũng có người nói những người ngoài cuộc có cái nhìn khách quan hơn những người trong cuộc...Em hiểu..
em hiểu...
Nhưng sao mỗi lần nằm xuống là em không thể nào ngủ được...Em dùng thuốc mà vẫn không thể ngủ được...Em muốn ngủ nhưng không sao ngủ được...
Em không thể ăn được trong khi em đã quá mệt...
Em biết đó là tự làm hại bản thân nhưng em không sao tìm được lối thoát...
Em phải làm gì đây...
Trong em vẫn còn 1 tia hy vọng nhỏ nhoi...Em muốn dập tắt nó nhưng không sao làm được...
11:41 SA 07/02/2009
m
Mèo nhỏ
Bắt chuyện
625Điểm·1Bài viết
Báo cáo